Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143: Nguy hiểm cận kề
Sau khi Trần Hâm nuốt viên đan dược vào, cảm nhận nó đã rơi xuống bụng mình rồi, thì tứ chi mạch máu trong người ông ta bắt đầu giãn nở.
Ông ta chỉ cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái, ấm áp.
Chẳng mấy chốc, cơ thể Trần Hâm lại toát ra một luồng khí đen từ bên trong.
Sắc mặt Trần Hâm cực kỳ khó coi, thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ dữ tợn.
Cơ thể ông ta thật sự đang rất khó chịu, như thể đan bị hàng trăm ngàn con kiến cắn nuốt xương thịt, đau đớn đến cùng cực.
Thậm chí còn luôn miệng thốt ra tiếng kêu rên đau khổ.
Điền Duy Gia thấy thế bèn nhìn Trịnh Sở hỏi: “Cậu Trịnh, chồng tôi bị sao thế?”
Ánh mắt Trần Điềm Điềm cũng chuyển sang nhìn Trịnh Sở, không biết tại sao Trần Hâm nuốt viên thuốc xong lại xuất hiện tình trạng này.
Những người quyền quý vẫn chưa rời khỏi đó cũng tò mò quan sát.
Bọn họ đã chứng kiến sức chiến đấu đáng sợ của Trịnh Sở, nhưng khả năng chữa bệnh của anh đến đâu thì hoàn toàn không ai hay biết.
Dù sao thì sức chiến đấu đáng sợ cũng không đồng nghĩa với khả năng chữa bệnh tuyệt vời, với y thuật của Trịnh Sở, họ vẫn giữ thái độ ngờ vực.
Chỉ có mỗi mình Lam Hinh, trong lòng cô ấy vẫn chắc chắn rằng Trịnh Sở có thể chữa được cho Trần Hâm.
Dù sao cô ấy cũng từng được thấy khả năng của Trịnh Sở, biết anh đáng gờm đến mức nào.
Trịnh Sở nghe Điền Duy Gia và Trần Điềm Điềm nói thế vẫn thản nhiên đáp: “Qua một phút nữa là khỏi”.
Trần Điềm Điềm, Điền Duy Gia nghe Trịnh Sở nói thế cũng bán tín bán nghi.
Dù sao hôm nay Trần Hâm đau khổ cũng không phải là giả, dáng vẻ đau đớn như thế, chỉ cần qua một phút nữa thôi là hết ư?
Thời gian một phút trôi qua rất nhanh.
Vẻ đau đớn trên mặt Trần Hâm dần biến mất không còn, mặt cũng hồng hào hơn chút.
Ông ta có thể cảm nhận được rất rõ, căn bệnh nan y trong người mình đã được đan dược tẩy trừ sạch sẽ.
Nay sức khỏe Trần Hâm đã trở lại thời kỳ đỉnh cao nhất, dồi dào sức sống.
Khoảnh khắc Trần Hâm khỏe lại, ông ta xúc động nhìn Trịnh Sở nói: “Cảm ơn cậu Trịnh đã cho tôi sống một cuộc đời hoàn toàn mới”.
Ông ta biết ơn Trịnh Sở từ tận đáy lòng, nếu ông ta chết đi, sau này không biết hai mẹ con Điền Duy Gia và Trần Điềm Điềm sẽ bị người ta ức hiếp thế nào.
Điền Duy Gia nghe Trần Hâm nói căn bệnh nan y của ông ta đã khỏi thì sắc mặt đầy hào hứng, đầy ý cười hạnh phúc vui vẻ.
Trần Điềm Điềm thì vui đến mức suýt nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn Trịnh Sở đầy sự biết ơn không biết nói sao cho hết.
Những người khác thấy Trịnh Sở thật sự đã trị được bệnh Trần Hâm.
Trong lòng bọn họ cũng biết, chỉ cần giúp Trịnh Sở tìm được tung tích ngọc ba màu, lấy được tục mệnh đan thì sẽ giúp họ tăng thêm năm mươi năm tuổi thọ.
Đến lúc đó bọn họ có thể hưởng thụ thêm năm mươi năm cuộc đời.
Mọi người nghĩ thế bèn quỳ rạp xuống đất hô: “Cậu Trịnh bản lãnh thông thiên, sức mạnh phi phàm”.
Trần Điềm Điềm nghe mọi người gọi thế thì vẻ hưng phấn trên mặt dần biến mất, nhìn Trịnh Sở nói: “Cậu biến thành cậu Trịnh từ khi nào thế?”
Trịnh Sở vẫn dùng giọng hiền hòa nói: “Tôi vẫn luôn là cậu Trịnh”.
Trần Điềm Điềm nghe Trịnh Sở nói thế thì liếc trắng cả mắt, nói: “Xem như cậu tài giỏi”.
Trịnh Sở cười ha hả nói: “Tôi đâu có nói thế, là bản thân cậu thấy tôi tài giỏi thôi”.
Anh nói xong thì ngừng lại một lát, nói: “Cũng đến giờ rồi, tôi phải đi đây, lúc nào rảnh lại hẹn”.
Nói xong, Trịnh Sở xoay người rời đi.
Trần Điềm Điềm nhìn theo bóng lưng Trịnh Sở rời đi, nói: “Rảnh tôi sẽ tìm cậu đi chơi”.
Đám người quyền quý cứ tưởng rằng nhà họ Triệu thành phố Minh Hiền tiến vào đây thì thực lực sẽ yếu đi, thậm chí còn bị gia tộc khác thay thế.
Mãi đến khi bọn họ nhìn thấy quan hệ thân thiết của Trần Điềm Điềm với Trịnh Sở, thì làm gì còn ai nghĩ nhà họ Triệu sẽ yếu đi.
Chì cần dựa vào quan hệ Trần Điềm Điềm với Trịnh Sở thôi là đủ để phần lớn mọi người không dám có địch ý với nhà họ Triệu, thực lực của họ vẫn sẽ mạnh mẽ như thế.
Trên xe, trong lòng Thạch Phá Thiên và Lam Hữu Danh vừa hồi hộp rồi lại hào hứng.
Bọn họ trông thấy sức mạnh của Trịnh Sở, rồi lại thấy được khả năng chữa bệnh của anh.
Trong lòng họ đều nghĩ, nếu có thể dựa vào ngọn núi lớn như Trịnh Sở, thì sau này ăn sung mặc sướng là chuyện quá dễ dàng, không một ai dám đụng vào.
Căng thẳng là vì người như Trịnh Sở có sức mạnh quá đáng sợ, một khi chọc anh mất hứng, ai biết được sẽ có hậu quả thế nào.
Trịnh Sở vẫn bình tĩnh ngồi ở băng ghế sau xe, nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Cùng lúc đó, chuông điện thoại của Trần Anh đã bị Trịnh Sở luyện chế thành con rối vang lên.
Nay Trần Anh đã không còn hồn phách ý thức gì, dù có người gọi vào điện thoại thì cô ta cũng không nghe thấy, mặc cho nó reo mãi không ngừng.
Trịnh Sở thấy tiếng chuông điện thoại quá phiền phức nên lên tiếng nói với Trần Anh: “Tắt điện thoại đi”.
“Được”, Trần Anh đáp, sau đó cầm điện thoại lên tắt máy.
Khoảnh khắc Trần Anh lấy điện thoại ra, Trịnh Sở đã để ý thấy số hiển thị trên màn hình.
Anh lập tức tái mặt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Nghe máy”.
Trần Anh nghe thế thì tay đang định tắt máy lập tức chuyển thành nghe máy.
“Trần Anh, cô đang làm cái quái gì thế? Còn chưa chịu giải quyết Trịnh Sở ư?”, đầu dây bên kia là giọng nói khô khốc và ngông cuồng, trong đó còn có chút mất kiên nhẫn: “Giải quyết xong rồi thì đến phòng số ba, lầu tám của khách sạn Hoành Đạt tìm tôi”.
Nói xong, đầu dây bên kia không chờ Trần Anh trả lời đã trực tiếp ngắt máy.
Trên xe.
Thạch Phá Thiên nghe thấy giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia điện thoại Trần Anh thì trán vã mồ hôi lạnh.
Cảm thấy người ở đầu dây bên kia có lá gan quá lớn, lại dám âm thầm ra tay giết Trịnh Sở.
Nhưng ngẫm lại, người có thể gào thét với Trần Anh chắc cũng chỉ có người nhà họ Trịnh ở Vân Châu.
Điều khiến bọn họ sợ hãi hơn nữa là Trần Anh đang ngồi trên xe, nếu cô ta đột ngột ra tay, Trịnh Sở không chết thì mấy người bọn họ cũng sẽ bị Trần Anh giải quyết.
Dù sao Trần Anh cũng là tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền của nhà họ Trịnh, thực lực mạnh hơn tông sư bình thường rất nhiều.
Thực lực hai người họ, gắng lắm mới đánh được tới cảnh giới đỉnh phong của minh kình.
Lúc này, quần áo Lam Hữu Danh đã ướt đẫm, hai chân run lên, cứ cảm thấy ngồi trên chiếc xe này cực kỳ nguy hiểm, sơ sẩy một chút thôi sẽ chết luôn trong xe.
Ông ta chỉ cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái, ấm áp.
Chẳng mấy chốc, cơ thể Trần Hâm lại toát ra một luồng khí đen từ bên trong.
Sắc mặt Trần Hâm cực kỳ khó coi, thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ dữ tợn.
Cơ thể ông ta thật sự đang rất khó chịu, như thể đan bị hàng trăm ngàn con kiến cắn nuốt xương thịt, đau đớn đến cùng cực.
Thậm chí còn luôn miệng thốt ra tiếng kêu rên đau khổ.
Điền Duy Gia thấy thế bèn nhìn Trịnh Sở hỏi: “Cậu Trịnh, chồng tôi bị sao thế?”
Ánh mắt Trần Điềm Điềm cũng chuyển sang nhìn Trịnh Sở, không biết tại sao Trần Hâm nuốt viên thuốc xong lại xuất hiện tình trạng này.
Những người quyền quý vẫn chưa rời khỏi đó cũng tò mò quan sát.
Bọn họ đã chứng kiến sức chiến đấu đáng sợ của Trịnh Sở, nhưng khả năng chữa bệnh của anh đến đâu thì hoàn toàn không ai hay biết.
Dù sao thì sức chiến đấu đáng sợ cũng không đồng nghĩa với khả năng chữa bệnh tuyệt vời, với y thuật của Trịnh Sở, họ vẫn giữ thái độ ngờ vực.
Chỉ có mỗi mình Lam Hinh, trong lòng cô ấy vẫn chắc chắn rằng Trịnh Sở có thể chữa được cho Trần Hâm.
Dù sao cô ấy cũng từng được thấy khả năng của Trịnh Sở, biết anh đáng gờm đến mức nào.
Trịnh Sở nghe Điền Duy Gia và Trần Điềm Điềm nói thế vẫn thản nhiên đáp: “Qua một phút nữa là khỏi”.
Trần Điềm Điềm, Điền Duy Gia nghe Trịnh Sở nói thế cũng bán tín bán nghi.
Dù sao hôm nay Trần Hâm đau khổ cũng không phải là giả, dáng vẻ đau đớn như thế, chỉ cần qua một phút nữa thôi là hết ư?
Thời gian một phút trôi qua rất nhanh.
Vẻ đau đớn trên mặt Trần Hâm dần biến mất không còn, mặt cũng hồng hào hơn chút.
Ông ta có thể cảm nhận được rất rõ, căn bệnh nan y trong người mình đã được đan dược tẩy trừ sạch sẽ.
Nay sức khỏe Trần Hâm đã trở lại thời kỳ đỉnh cao nhất, dồi dào sức sống.
Khoảnh khắc Trần Hâm khỏe lại, ông ta xúc động nhìn Trịnh Sở nói: “Cảm ơn cậu Trịnh đã cho tôi sống một cuộc đời hoàn toàn mới”.
Ông ta biết ơn Trịnh Sở từ tận đáy lòng, nếu ông ta chết đi, sau này không biết hai mẹ con Điền Duy Gia và Trần Điềm Điềm sẽ bị người ta ức hiếp thế nào.
Điền Duy Gia nghe Trần Hâm nói căn bệnh nan y của ông ta đã khỏi thì sắc mặt đầy hào hứng, đầy ý cười hạnh phúc vui vẻ.
Trần Điềm Điềm thì vui đến mức suýt nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn Trịnh Sở đầy sự biết ơn không biết nói sao cho hết.
Những người khác thấy Trịnh Sở thật sự đã trị được bệnh Trần Hâm.
Trong lòng bọn họ cũng biết, chỉ cần giúp Trịnh Sở tìm được tung tích ngọc ba màu, lấy được tục mệnh đan thì sẽ giúp họ tăng thêm năm mươi năm tuổi thọ.
Đến lúc đó bọn họ có thể hưởng thụ thêm năm mươi năm cuộc đời.
Mọi người nghĩ thế bèn quỳ rạp xuống đất hô: “Cậu Trịnh bản lãnh thông thiên, sức mạnh phi phàm”.
Trần Điềm Điềm nghe mọi người gọi thế thì vẻ hưng phấn trên mặt dần biến mất, nhìn Trịnh Sở nói: “Cậu biến thành cậu Trịnh từ khi nào thế?”
Trịnh Sở vẫn dùng giọng hiền hòa nói: “Tôi vẫn luôn là cậu Trịnh”.
Trần Điềm Điềm nghe Trịnh Sở nói thế thì liếc trắng cả mắt, nói: “Xem như cậu tài giỏi”.
Trịnh Sở cười ha hả nói: “Tôi đâu có nói thế, là bản thân cậu thấy tôi tài giỏi thôi”.
Anh nói xong thì ngừng lại một lát, nói: “Cũng đến giờ rồi, tôi phải đi đây, lúc nào rảnh lại hẹn”.
Nói xong, Trịnh Sở xoay người rời đi.
Trần Điềm Điềm nhìn theo bóng lưng Trịnh Sở rời đi, nói: “Rảnh tôi sẽ tìm cậu đi chơi”.
Đám người quyền quý cứ tưởng rằng nhà họ Triệu thành phố Minh Hiền tiến vào đây thì thực lực sẽ yếu đi, thậm chí còn bị gia tộc khác thay thế.
Mãi đến khi bọn họ nhìn thấy quan hệ thân thiết của Trần Điềm Điềm với Trịnh Sở, thì làm gì còn ai nghĩ nhà họ Triệu sẽ yếu đi.
Chì cần dựa vào quan hệ Trần Điềm Điềm với Trịnh Sở thôi là đủ để phần lớn mọi người không dám có địch ý với nhà họ Triệu, thực lực của họ vẫn sẽ mạnh mẽ như thế.
Trên xe, trong lòng Thạch Phá Thiên và Lam Hữu Danh vừa hồi hộp rồi lại hào hứng.
Bọn họ trông thấy sức mạnh của Trịnh Sở, rồi lại thấy được khả năng chữa bệnh của anh.
Trong lòng họ đều nghĩ, nếu có thể dựa vào ngọn núi lớn như Trịnh Sở, thì sau này ăn sung mặc sướng là chuyện quá dễ dàng, không một ai dám đụng vào.
Căng thẳng là vì người như Trịnh Sở có sức mạnh quá đáng sợ, một khi chọc anh mất hứng, ai biết được sẽ có hậu quả thế nào.
Trịnh Sở vẫn bình tĩnh ngồi ở băng ghế sau xe, nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Cùng lúc đó, chuông điện thoại của Trần Anh đã bị Trịnh Sở luyện chế thành con rối vang lên.
Nay Trần Anh đã không còn hồn phách ý thức gì, dù có người gọi vào điện thoại thì cô ta cũng không nghe thấy, mặc cho nó reo mãi không ngừng.
Trịnh Sở thấy tiếng chuông điện thoại quá phiền phức nên lên tiếng nói với Trần Anh: “Tắt điện thoại đi”.
“Được”, Trần Anh đáp, sau đó cầm điện thoại lên tắt máy.
Khoảnh khắc Trần Anh lấy điện thoại ra, Trịnh Sở đã để ý thấy số hiển thị trên màn hình.
Anh lập tức tái mặt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Nghe máy”.
Trần Anh nghe thế thì tay đang định tắt máy lập tức chuyển thành nghe máy.
“Trần Anh, cô đang làm cái quái gì thế? Còn chưa chịu giải quyết Trịnh Sở ư?”, đầu dây bên kia là giọng nói khô khốc và ngông cuồng, trong đó còn có chút mất kiên nhẫn: “Giải quyết xong rồi thì đến phòng số ba, lầu tám của khách sạn Hoành Đạt tìm tôi”.
Nói xong, đầu dây bên kia không chờ Trần Anh trả lời đã trực tiếp ngắt máy.
Trên xe.
Thạch Phá Thiên nghe thấy giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia điện thoại Trần Anh thì trán vã mồ hôi lạnh.
Cảm thấy người ở đầu dây bên kia có lá gan quá lớn, lại dám âm thầm ra tay giết Trịnh Sở.
Nhưng ngẫm lại, người có thể gào thét với Trần Anh chắc cũng chỉ có người nhà họ Trịnh ở Vân Châu.
Điều khiến bọn họ sợ hãi hơn nữa là Trần Anh đang ngồi trên xe, nếu cô ta đột ngột ra tay, Trịnh Sở không chết thì mấy người bọn họ cũng sẽ bị Trần Anh giải quyết.
Dù sao Trần Anh cũng là tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền của nhà họ Trịnh, thực lực mạnh hơn tông sư bình thường rất nhiều.
Thực lực hai người họ, gắng lắm mới đánh được tới cảnh giới đỉnh phong của minh kình.
Lúc này, quần áo Lam Hữu Danh đã ướt đẫm, hai chân run lên, cứ cảm thấy ngồi trên chiếc xe này cực kỳ nguy hiểm, sơ sẩy một chút thôi sẽ chết luôn trong xe.
Bình luận facebook