Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1094
Trong phòng cũng không có thứ gì, chỉ là linh khí chỗ này nồng nặc dị thường, phảng phất như đang đặt chân trên một linh mạch.
Tinh thần thả lòng, Đường Phong nhịn không được rên rỉ vài tiếng, khắp toàn thân hắn không có chỗ nào là không đau nhức. Đánh một trận với Chiến Khôn đã bị phụ tải quá nặng, duy trì Tá Thi Hoàn Hồn, lại vận dụng thần binh Ngự Thần, cuối cùng còn thi triển Chư Thiên Tinh Thần, loại cường độ chiến đấu này đã vượt qua tất cả những trận chiến mà Đường Phong từng trải qua.
Một thân khớp xương bị rạn nứt vô số chỗ, kinh mạch đau nhức không thể chịu được, trong cơ thể không tồn tại một điểm cương khí. Trên đùi có vô số vết thương, những vết thương này đều do bị những người đó vây công công kích vào, y phục mặc trên người cũng vì thê mà nát vụn, đầy những vết máu loang lổ.
Không có thời gian để ý tới thương thế trên người, Đường Phong ngồi bệt xuống đất, cố nén đau nhức trong cơ thể, cẩn thận thò tay vào trong ngực đưa Linh Khiếp Nhan ra ngoài.
- Nha đầu...
Đường Phong nhẹ nhàng gọi một tiếng nhưng Linh Khiếp Nhan không hề đáp lại, hô hấp của nha đầu rất yếu ớt, đôi mắt ngập nước đóng chặt, một thân toàn những vết rạn nứt phảng phất như cả người bị đánh nát khiến cho Đường Phong vô cùng đau lòng.
Từ khi xuất đạo tới giờ Linh Khiếp Nhan vẫn đi theo chính mình, rất có duyên với nhau. Qua nhiều năm như vậy Đường Phong đã có thói quen mặc kệ lúc nào cũng có Linh Khiếp Nhan tồn tại ở bên cạnh.
Trước đây nàng tồn tại dưới trạng thái âm hồn thì cho dù mình gặp phải nguy hiểm thế nào cũng đều không cần phải lo lắng tới an nguy của nàng. Nhưng mà lúc này khi Đường Phong mở trừng đôi mắt nhìn đao mang của Chiến Khôn chém trúng vào người Linh Khiếp Nhan thì hắn chỉ cảm thấy một đao kia không bổ trúng Linh Khiếp Nhan mà chính là trái tim của mình.
Thân thể Linh Khiếp Nhan vỡ vụn vẫn hiện lên trong đầu hắn, tiếng răng rắc tan vỡ vẫn dai dẳng bên tai.
- Chiến Khôn!
Đường Phong vừa nghĩ tới hắn thì một thân sát khí không nhịn được liền tỏa ra, thân thể run lên. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ hận một người đến như vậy, trước đây cũng có không ít cừu gia nhưng chưa bao giờ có cảm giác như lúc này muốn băm thây đối phương thành vạn đoạn.
Linh Khiếp Nhan đột nhiên họ nhẹ một tiếng, Đường Phong nhanh chóng thu liễm sát khí của chính mình, luống cuống lấy linh nhũ từ trong Không Gian Mị Ảnh ra, sau đó vô cùng ôn nhu đặt nha đầu ở trong linh nhũ.
Thời gian trước, linh nhũ vạn năm dùng để trọng tố thân thể của Linh Khiếp Nhan đã dùng mất khá nhiều, nhưng vẫn còn một ít được Đường Phong đặt ở trong Không Gian Mị Ảnh, hiện giờ vừa lúc lấy ra để chữa thương cho nha đầu.
Tỉ mỉ quan sát một hồi, xác nhận Linh Khiếp Nhan ngâm mình trong linh nhũ không có vấn đề gì thì Đường Phong mới có thời gian xử lý thương thế của chính mình.
Khoanh chân ngồi xuống, Đường Phong hít sâu vào một hơi rồi để cho tâm tình và hô hấp của chính mình dần dần bình ổn xuống, nhắm mắt ngưng thần kiểm tra tỉ mỉ một phen, hồi lâu mới mở mắt ra.
Đã biết thương thế, nói nhẹ cũng không nhẹ, chỉ bị thương ngoài da thịt còn thương thế tới gân cốt nói nặng cũng không nặng, dù sao còn chưa nguy hiểm tới căn cơ, có thể tưởng tượng được nếu như muốn phục hồi triệt để thì ít nhất cũng phải cần hai tháng.
Cũng may là Linh Khiếp Nhan cần thời gian để chữa thương, Đường Phong liền yên tâm xử lý thương thế của chính mình.
Đường Phong lấy từ trong Không Gian Mị Ảnh ra một đống các loại đan dược, những đan dược này đều do trước khi đi Mạc sư tỷ kín đáo đưa cho chính mình, bên trong đều là một ít đan dược chữa thương, cả nội thương lẫn ngoại thương, sư tỷ biết mình đi ra ngoài dễ bị thụ thương cho nên luôn luôn lo lắng chu toàn.
Kiểm tra một chút xem mấy chai đan dược kia rốt cuộc có tác dụng gì, Đường Phong lấy ra một ít ăn vào trong miệng, sau đó xé quần áo trên người mình và đồ dùng hằng ngày để băng bó vết thương trên đùi cũng những vết thương lân cận.
Thương thế trên đùi trông rất nguy hiểm nhưng chẳng qua là bị thương ngoài da, chỉ cần điều dưỡng năm ba ngày, lấy tố chất thân thể của mình liền có thể khỏi hẳn, cái khó là vết thương của xương cốt và kinh mạch.
Uy lực của Ngự Thần quá lớn, trong lúc vận dùng nó lấy thân thể hóa thành cung thì xương cốt khắp người bị vô số vết rạn nứt, kinh mạch cũng bị tổn thương, cũng may không phải là thương thế không chữa được, điều này khiến cho Đường Phong âm thầm kêu may mắn không ngớt.
Nếu như không chữa được thì thực lực sau này của mình sẽ bị ảnh hưởng, đây đùng là tai ương ngập đầu đối với người tu luyện truy cầu thực lực.
Ăn vào đan dược xong, Đường Phong liền nhắm mắt ngồi xuống, một mặt vận chuyển Vô Thường Quyết, một mặt dùng chút cương khí mới ngưng tụ lại được trong cơ thể để hóa giải dược liệu, chuyển dược lực vào trong xương cốt và kinh mạch, lấy dược lực để săn sóc các bộ vị bị thương này.
Trên tay Đường Phong đã không còn linh thạch, hắn từ Cổ U Nguyệt lấy được năm khối linh thạch đều đã dùng để bố trí trận pháp, linh thạch ở trong Không Gian Mị Ảnh đã bị tiêu hao sạch sẽ từ lâu. Tuy rằng không biết nơi đây là đâu nhưng mà chỗ này linh khí nồng nặc dị thường, cho dù không cần linh thạch thì tốc độ vận công của Đường Phong cũng tăng lên vài lần so với trước đây.
Trong kinh mạch trống không dần dần tụ lại một ít cương khí, dưới sự dẫn dắt của Vô Thường Quyết thì những cương khí này bắt đầu lưu chuyển rồi chìm đắm vào trong đan điền, sau lại bị Đường Phong đưa ra để khu động dược lực.
Trước sau mới có khoảng nửa canh giờ mà cương khí đã tràn đầy trong kinh mạch của Đường Phong, ngay cả trong đan điền cũng chứa đựng một ít cương khí, cương khí đầy đủ, vận công càng được như ý giúp cho việc hóa giải dược liệu dễ dàng hơn.
Chẳng qua lần thụ thương này so với trước đây nặng hơn không ít, trong lúc Đường Phong vận công thì kinh mạch liền truyền tới vô vàn thống khổ, loại đau đớn này không ai có thể chịu đựng được, thân thể của Đường Phong không tự chủ run lên từng đợt, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống ròng ròng.
Vừa mới trôi qua một canh giờ, Đường Phong đã bắt dầu quen dần với loại thống khổ này, thân thể run run cũng dần dần bình ổn lại, tuy rằng kinh mạch vẫn đau đớn như cũ nhưng vẫn nắm trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Trong lúc Đường Phong ở đây chữa thương thì trên đỉnh núi Hư Thiên lại hội tụ vô số nhân mã tới đây vì Hư Thiên Điện, hơn nữa nhân số còn càng ngày càng nhiều.
Nhìn từ xa núi Hư Thiên cao tới vạn trượng, dùng mắt thường nhìn lại chỉ thấy chỗ sườn núi có vân vụ lượn lờ gào thét, càng lên cao lại càng mạnh bạo hơn, đá lởm chởm ở khắp mọi nơi, tính về phong cảnh vẻ đẹp của núi Hư Thiên cũng không được tính là đệ nhất thiên hạ, rất nhiều chỗ trong thế gian đẹp hơn nó nhiều nhưng mà hiện giờ địa phương này lại là nơi mà cả thiên hạ nhìn về.
Bởi vì Hư Thiên Điện mở ra, đây là kỳ ngộ trăm năm mới có một lần, nó vô cùng hấp dẫn rất nhiều người tới đây tầm bảo.
Bốn thế lực lớn trong thiên hạ, các gia tộc tông môn trong thiên hạ, vô số nhân mã ở khắp mọi nơi tụ hội về phía bên này.
Ở trên vân vụ, một mảnh quang mang màu vàng như ẩn như hiện chậm rãi phóng ra, đó là dấu hiệu của Hư Thiên Điện mở ra. Tất cả mọi người ở đầu hầu như ai cũng đã từng nhìn thấy Hư Thiên Điện, nhưng mà đều là do các vị tiền bối đời trước của bọn họ ghi chép tình huống tại đây.
Có người nói Hư Thiên Điện thuần túy do hoàng kim cấu tạo thành cho nên một khi nó mở ra sẽ có loại quang mang màu vàng đặc trưng xuyên thấu vân vụ bay thẳng ra ngoài nghìn dặm. Cho dù đứng ở ngoài nghìn dặm cũng có thể thấy quang huy này.
Không ai biết Hư Thiên Điện là vì sao tới, là do ai kiến tạo thành, người đời chi biết trong đó có vô số bảo bối, tuy rằng trải qua hàng trăm hàng nghìn năm bị người khác thăm dò đào bới thì vẫn như cũ không thấy giảm thiểu.
Thậm chí có thể nói là càng ngày càng nhiều.
Nguyên nhân do trước đây những người tới thăm dò tầm bảo đều không phải là những tay mơ, trên người bọn họ ít nhiều đều mang theo một ít bảo bối, mà đại bộ phận những người này đều chết trong Hư Thiên Điện khiến cho số lượng bảo tàng trong Hư Thiên Điện tự động tăng lên.
Thần binh lợi khí ở khắp nơi trên mặt đất, vô số các công pháp tuyệt thế cùng các loại thiên tài địa bảo, chỉ cần là thứ có người nghĩ tới liền có thể tìm được ở trong Hư Thiên Điện.
Địa phương mê người như vậy, làm sao người khác không muốn vào trước.
Hiện giờ ở ngọn núi Hư Thiên có vô số các đạo nhân mã tụ tập ở đây, đa số đều vô cùng chau mày ủ mặt. Bởi vì bọn họ thực sự đã đánh giá thấp độ khó để tiến nhập vào trong Hư Thiên Điện.
Tuy nói một ngày Hư Thiên Điện mở ra thì bất kỳ kẻ nào cũng có thể đi vào. Nhưng cho tới lúc này bọn họ mới biết lời nói này có chút không đúng với sự thực.
Hư Thiên Điện ở trên ngọn núi cao vạn trượng, muốn tiến nhập vào bên trong tự nhiên phải tới được đỉnh của ngọn núi. Hiện giờ nan đề lớn nhất trước mặt mọi người chính là làm sao có thể lên được đỉnh núi.
Nói thì như vậy nhưng đối với người có chút thực lực thì ngọn núi cao vạn trượng không tính là vấn đề lớn, nhưng Hư Thiên Điện cũng không dễ vào như vậy, ngọn núi Hư Thiên đứng vuông góc căn bản không có một chút độ dốc cho nên độ khó gia tăng rất nhiều.
Hơn nữa khi ở trong phạm vi ngọn núi này thì một thân thực lực bị áp chế tới tám chín phần cũng không biết là vì sao, ai nấy đều chỉ có thể phát huy ra một thành thực lực.
Dưới loại tình huống này, một khi đi tới địa phương có vân vụ lượn lờ, gió rít gào thét thổi qua thân thể khiến cho không ít người tu luyện không chịu nổi rơi xuống mất đi tính mệnh.
Cho dù là cao thủ Linh Giai cũng đừng nghĩ có thể ngự khí phi hành tại chỗ này.
Một câu thôi, muốn leo lên đỉnh núi thì chỉ có thể dựa vào thân pháp và năng lực tùy cơ ứng biến, một chút cũng không được sai sót, nếu như trong quá trình có một điểm sai sót cũng đủ để cho người đó chết.
Vô số người ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, bởi vì trên vách núi đã có người tới thủ, những người đó không có thực lực quá cao nhưng thân thủ lại linh hoạt, bọn họ chầm chậm leo trèo, một trong ba người đã nhanh chóng tiến nhập vào vân vụ, dần dần không nhìn thấy hình bóng.
Mắt thấy sự tình đơn giản như vậy, tất cả mọi người đang đứng tại chỗ này không khỏi rục rịch trong lòng.
Trong lúc có người muốn đi lên thử nghiệm tiếp thì một tiếng kêu thảm thiết yếu ớt đột nhiên truyền tới từ ngọn núi, nghe được tiếng hét thảm này tất cả mọi người đều vô thức ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy có một người đang khoa chân múa tay ở giữa không trung đang rơi xuống, theo hắn rơi xuống thì âm thanh thảm thiết phát sinh từ miệng hắn càng ngày càng rõ và càng thảm liệt.
Chỉ trong bốn năm hơi thở, người này đã rơi xuống mặt đất.
- Cứu... Cứu với...
Người này sợ tới sắc mặt tái nhợt, há mồm hô to.
Nhưng không có người nào tiến lên! Những người đứng ở chỗ này đều bị áp chế thực lực tới cực hạn, người này bị rơi từ độ cao nghìn trượng xuống, lực lao tới vô cùng lớn, ai có thể tư tin tiếp được hắn an toàn?
Cho nên khi mắt thấy người này ngã từ trên bầu trời xuống thì mọi người không dám tiến lên hỗ trợ, ngược lại nhanh chóng tản ta bốn phía miễn cho bị hắn rơi trúng vào người.
Người bị rơi xuống từ trên trời kia cũng rất thông minh, hắn vừa nhìn xuống phía dưới thấy một khối đất to thì lập tức biết cầu người khác không bằng tự mình cố gắng, trong lúc hoảng loạn liền xoay thân thể để hướng mặt mình xuống phía dưới, vận khởi cương khí đến khi cách mặt đất còn khoảng ba mươi trượng thì đánh mạnh xuống dưới mấy chưởng.
Hắn muốn mượn phản chấn của chưởng kình để đẩy mình nâng lên làm chậm lại tốc độ rơi xuống. Suy nghĩ tốt, phản ứng cũng rất nhanh nhưng hắn thực sự đã đánh giá thấp khả năng áp chế thực lực của ngọn Hư Thiên Phong. Mấy chưởng này đáng lẽ ra phải có một chút tác dụng nhưng khi bị áp chế thực lực thì đánh ra chưởng phong chỉ thổi bay đi được một ít bụi, căn bản không có bao nhiêu uy lực, đừng nói mượn lực phản chấn để giảm tốc độ, tốc độ lao xuống của hắn căn bản không hề giảm bớt một chút nào.
Bịch.
Một âm thanh trầm muộn vang lên, chỉ trong nháy mắt người này đập thẳng xuống mặt đất, một bãi máu thịt bầy nhầy bắn ra tung tóe. Giống như dưa hấu bị người khác đập nát ra.
Mọi người ngơ ngẩn, ai nấy dều kinh ngạc nhìn thảm trạng trên mặt đất, không khí trở nên chùng xuống.
Người bị ngã chết cũng có thực lực Thiên Giai thượng phẩm, thực lực này không tính là cao nhưng cũng không quá thấp, tất cả mọi người ở đây không ai nghĩ rằng một người có thực lực Thiên Giai thượng phẩm lại có thể ngã chết như vậy.
Thiên Giai, đã đủ để ngự khí phi hành, có thể nói là cho dù ngã xuống từ nơi cao tới đâu cũng sẽ không bị chết, trừ phi cương khí hao hết không có biện pháp phi hành. Mà ngay trước mắt ở chỗ này, mọi người vừa mới thấy một người tu luyện có thực lực Thiên Giai thượng phẩm đỉnh phong bị ngã chết trên ngọn Hư Thiên Phong.
Đây chỉ sợ cũng là người tu luyện Thiên Giai đầu tiên bị ngã chết mà bọn họ từng thấy qua.
Không chờ cho mọi người lấy lại tinh thần, trên đỉnh đầu lại có thanh âm kêu thảm truyền tới liên tiếp, ngoài tiếng kêu gào còn có mấy vật rơi rụng xuống.
Ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy ở giữa không trung có mấy người giống như người vừa rồi đang hoa chân múa tay lao thẳng xuống mặt đất.
Tinh thần thả lòng, Đường Phong nhịn không được rên rỉ vài tiếng, khắp toàn thân hắn không có chỗ nào là không đau nhức. Đánh một trận với Chiến Khôn đã bị phụ tải quá nặng, duy trì Tá Thi Hoàn Hồn, lại vận dụng thần binh Ngự Thần, cuối cùng còn thi triển Chư Thiên Tinh Thần, loại cường độ chiến đấu này đã vượt qua tất cả những trận chiến mà Đường Phong từng trải qua.
Một thân khớp xương bị rạn nứt vô số chỗ, kinh mạch đau nhức không thể chịu được, trong cơ thể không tồn tại một điểm cương khí. Trên đùi có vô số vết thương, những vết thương này đều do bị những người đó vây công công kích vào, y phục mặc trên người cũng vì thê mà nát vụn, đầy những vết máu loang lổ.
Không có thời gian để ý tới thương thế trên người, Đường Phong ngồi bệt xuống đất, cố nén đau nhức trong cơ thể, cẩn thận thò tay vào trong ngực đưa Linh Khiếp Nhan ra ngoài.
- Nha đầu...
Đường Phong nhẹ nhàng gọi một tiếng nhưng Linh Khiếp Nhan không hề đáp lại, hô hấp của nha đầu rất yếu ớt, đôi mắt ngập nước đóng chặt, một thân toàn những vết rạn nứt phảng phất như cả người bị đánh nát khiến cho Đường Phong vô cùng đau lòng.
Từ khi xuất đạo tới giờ Linh Khiếp Nhan vẫn đi theo chính mình, rất có duyên với nhau. Qua nhiều năm như vậy Đường Phong đã có thói quen mặc kệ lúc nào cũng có Linh Khiếp Nhan tồn tại ở bên cạnh.
Trước đây nàng tồn tại dưới trạng thái âm hồn thì cho dù mình gặp phải nguy hiểm thế nào cũng đều không cần phải lo lắng tới an nguy của nàng. Nhưng mà lúc này khi Đường Phong mở trừng đôi mắt nhìn đao mang của Chiến Khôn chém trúng vào người Linh Khiếp Nhan thì hắn chỉ cảm thấy một đao kia không bổ trúng Linh Khiếp Nhan mà chính là trái tim của mình.
Thân thể Linh Khiếp Nhan vỡ vụn vẫn hiện lên trong đầu hắn, tiếng răng rắc tan vỡ vẫn dai dẳng bên tai.
- Chiến Khôn!
Đường Phong vừa nghĩ tới hắn thì một thân sát khí không nhịn được liền tỏa ra, thân thể run lên. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ hận một người đến như vậy, trước đây cũng có không ít cừu gia nhưng chưa bao giờ có cảm giác như lúc này muốn băm thây đối phương thành vạn đoạn.
Linh Khiếp Nhan đột nhiên họ nhẹ một tiếng, Đường Phong nhanh chóng thu liễm sát khí của chính mình, luống cuống lấy linh nhũ từ trong Không Gian Mị Ảnh ra, sau đó vô cùng ôn nhu đặt nha đầu ở trong linh nhũ.
Thời gian trước, linh nhũ vạn năm dùng để trọng tố thân thể của Linh Khiếp Nhan đã dùng mất khá nhiều, nhưng vẫn còn một ít được Đường Phong đặt ở trong Không Gian Mị Ảnh, hiện giờ vừa lúc lấy ra để chữa thương cho nha đầu.
Tỉ mỉ quan sát một hồi, xác nhận Linh Khiếp Nhan ngâm mình trong linh nhũ không có vấn đề gì thì Đường Phong mới có thời gian xử lý thương thế của chính mình.
Khoanh chân ngồi xuống, Đường Phong hít sâu vào một hơi rồi để cho tâm tình và hô hấp của chính mình dần dần bình ổn xuống, nhắm mắt ngưng thần kiểm tra tỉ mỉ một phen, hồi lâu mới mở mắt ra.
Đã biết thương thế, nói nhẹ cũng không nhẹ, chỉ bị thương ngoài da thịt còn thương thế tới gân cốt nói nặng cũng không nặng, dù sao còn chưa nguy hiểm tới căn cơ, có thể tưởng tượng được nếu như muốn phục hồi triệt để thì ít nhất cũng phải cần hai tháng.
Cũng may là Linh Khiếp Nhan cần thời gian để chữa thương, Đường Phong liền yên tâm xử lý thương thế của chính mình.
Đường Phong lấy từ trong Không Gian Mị Ảnh ra một đống các loại đan dược, những đan dược này đều do trước khi đi Mạc sư tỷ kín đáo đưa cho chính mình, bên trong đều là một ít đan dược chữa thương, cả nội thương lẫn ngoại thương, sư tỷ biết mình đi ra ngoài dễ bị thụ thương cho nên luôn luôn lo lắng chu toàn.
Kiểm tra một chút xem mấy chai đan dược kia rốt cuộc có tác dụng gì, Đường Phong lấy ra một ít ăn vào trong miệng, sau đó xé quần áo trên người mình và đồ dùng hằng ngày để băng bó vết thương trên đùi cũng những vết thương lân cận.
Thương thế trên đùi trông rất nguy hiểm nhưng chẳng qua là bị thương ngoài da, chỉ cần điều dưỡng năm ba ngày, lấy tố chất thân thể của mình liền có thể khỏi hẳn, cái khó là vết thương của xương cốt và kinh mạch.
Uy lực của Ngự Thần quá lớn, trong lúc vận dùng nó lấy thân thể hóa thành cung thì xương cốt khắp người bị vô số vết rạn nứt, kinh mạch cũng bị tổn thương, cũng may không phải là thương thế không chữa được, điều này khiến cho Đường Phong âm thầm kêu may mắn không ngớt.
Nếu như không chữa được thì thực lực sau này của mình sẽ bị ảnh hưởng, đây đùng là tai ương ngập đầu đối với người tu luyện truy cầu thực lực.
Ăn vào đan dược xong, Đường Phong liền nhắm mắt ngồi xuống, một mặt vận chuyển Vô Thường Quyết, một mặt dùng chút cương khí mới ngưng tụ lại được trong cơ thể để hóa giải dược liệu, chuyển dược lực vào trong xương cốt và kinh mạch, lấy dược lực để săn sóc các bộ vị bị thương này.
Trên tay Đường Phong đã không còn linh thạch, hắn từ Cổ U Nguyệt lấy được năm khối linh thạch đều đã dùng để bố trí trận pháp, linh thạch ở trong Không Gian Mị Ảnh đã bị tiêu hao sạch sẽ từ lâu. Tuy rằng không biết nơi đây là đâu nhưng mà chỗ này linh khí nồng nặc dị thường, cho dù không cần linh thạch thì tốc độ vận công của Đường Phong cũng tăng lên vài lần so với trước đây.
Trong kinh mạch trống không dần dần tụ lại một ít cương khí, dưới sự dẫn dắt của Vô Thường Quyết thì những cương khí này bắt đầu lưu chuyển rồi chìm đắm vào trong đan điền, sau lại bị Đường Phong đưa ra để khu động dược lực.
Trước sau mới có khoảng nửa canh giờ mà cương khí đã tràn đầy trong kinh mạch của Đường Phong, ngay cả trong đan điền cũng chứa đựng một ít cương khí, cương khí đầy đủ, vận công càng được như ý giúp cho việc hóa giải dược liệu dễ dàng hơn.
Chẳng qua lần thụ thương này so với trước đây nặng hơn không ít, trong lúc Đường Phong vận công thì kinh mạch liền truyền tới vô vàn thống khổ, loại đau đớn này không ai có thể chịu đựng được, thân thể của Đường Phong không tự chủ run lên từng đợt, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống ròng ròng.
Vừa mới trôi qua một canh giờ, Đường Phong đã bắt dầu quen dần với loại thống khổ này, thân thể run run cũng dần dần bình ổn lại, tuy rằng kinh mạch vẫn đau đớn như cũ nhưng vẫn nắm trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Trong lúc Đường Phong ở đây chữa thương thì trên đỉnh núi Hư Thiên lại hội tụ vô số nhân mã tới đây vì Hư Thiên Điện, hơn nữa nhân số còn càng ngày càng nhiều.
Nhìn từ xa núi Hư Thiên cao tới vạn trượng, dùng mắt thường nhìn lại chỉ thấy chỗ sườn núi có vân vụ lượn lờ gào thét, càng lên cao lại càng mạnh bạo hơn, đá lởm chởm ở khắp mọi nơi, tính về phong cảnh vẻ đẹp của núi Hư Thiên cũng không được tính là đệ nhất thiên hạ, rất nhiều chỗ trong thế gian đẹp hơn nó nhiều nhưng mà hiện giờ địa phương này lại là nơi mà cả thiên hạ nhìn về.
Bởi vì Hư Thiên Điện mở ra, đây là kỳ ngộ trăm năm mới có một lần, nó vô cùng hấp dẫn rất nhiều người tới đây tầm bảo.
Bốn thế lực lớn trong thiên hạ, các gia tộc tông môn trong thiên hạ, vô số nhân mã ở khắp mọi nơi tụ hội về phía bên này.
Ở trên vân vụ, một mảnh quang mang màu vàng như ẩn như hiện chậm rãi phóng ra, đó là dấu hiệu của Hư Thiên Điện mở ra. Tất cả mọi người ở đầu hầu như ai cũng đã từng nhìn thấy Hư Thiên Điện, nhưng mà đều là do các vị tiền bối đời trước của bọn họ ghi chép tình huống tại đây.
Có người nói Hư Thiên Điện thuần túy do hoàng kim cấu tạo thành cho nên một khi nó mở ra sẽ có loại quang mang màu vàng đặc trưng xuyên thấu vân vụ bay thẳng ra ngoài nghìn dặm. Cho dù đứng ở ngoài nghìn dặm cũng có thể thấy quang huy này.
Không ai biết Hư Thiên Điện là vì sao tới, là do ai kiến tạo thành, người đời chi biết trong đó có vô số bảo bối, tuy rằng trải qua hàng trăm hàng nghìn năm bị người khác thăm dò đào bới thì vẫn như cũ không thấy giảm thiểu.
Thậm chí có thể nói là càng ngày càng nhiều.
Nguyên nhân do trước đây những người tới thăm dò tầm bảo đều không phải là những tay mơ, trên người bọn họ ít nhiều đều mang theo một ít bảo bối, mà đại bộ phận những người này đều chết trong Hư Thiên Điện khiến cho số lượng bảo tàng trong Hư Thiên Điện tự động tăng lên.
Thần binh lợi khí ở khắp nơi trên mặt đất, vô số các công pháp tuyệt thế cùng các loại thiên tài địa bảo, chỉ cần là thứ có người nghĩ tới liền có thể tìm được ở trong Hư Thiên Điện.
Địa phương mê người như vậy, làm sao người khác không muốn vào trước.
Hiện giờ ở ngọn núi Hư Thiên có vô số các đạo nhân mã tụ tập ở đây, đa số đều vô cùng chau mày ủ mặt. Bởi vì bọn họ thực sự đã đánh giá thấp độ khó để tiến nhập vào trong Hư Thiên Điện.
Tuy nói một ngày Hư Thiên Điện mở ra thì bất kỳ kẻ nào cũng có thể đi vào. Nhưng cho tới lúc này bọn họ mới biết lời nói này có chút không đúng với sự thực.
Hư Thiên Điện ở trên ngọn núi cao vạn trượng, muốn tiến nhập vào bên trong tự nhiên phải tới được đỉnh của ngọn núi. Hiện giờ nan đề lớn nhất trước mặt mọi người chính là làm sao có thể lên được đỉnh núi.
Nói thì như vậy nhưng đối với người có chút thực lực thì ngọn núi cao vạn trượng không tính là vấn đề lớn, nhưng Hư Thiên Điện cũng không dễ vào như vậy, ngọn núi Hư Thiên đứng vuông góc căn bản không có một chút độ dốc cho nên độ khó gia tăng rất nhiều.
Hơn nữa khi ở trong phạm vi ngọn núi này thì một thân thực lực bị áp chế tới tám chín phần cũng không biết là vì sao, ai nấy đều chỉ có thể phát huy ra một thành thực lực.
Dưới loại tình huống này, một khi đi tới địa phương có vân vụ lượn lờ, gió rít gào thét thổi qua thân thể khiến cho không ít người tu luyện không chịu nổi rơi xuống mất đi tính mệnh.
Cho dù là cao thủ Linh Giai cũng đừng nghĩ có thể ngự khí phi hành tại chỗ này.
Một câu thôi, muốn leo lên đỉnh núi thì chỉ có thể dựa vào thân pháp và năng lực tùy cơ ứng biến, một chút cũng không được sai sót, nếu như trong quá trình có một điểm sai sót cũng đủ để cho người đó chết.
Vô số người ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, bởi vì trên vách núi đã có người tới thủ, những người đó không có thực lực quá cao nhưng thân thủ lại linh hoạt, bọn họ chầm chậm leo trèo, một trong ba người đã nhanh chóng tiến nhập vào vân vụ, dần dần không nhìn thấy hình bóng.
Mắt thấy sự tình đơn giản như vậy, tất cả mọi người đang đứng tại chỗ này không khỏi rục rịch trong lòng.
Trong lúc có người muốn đi lên thử nghiệm tiếp thì một tiếng kêu thảm thiết yếu ớt đột nhiên truyền tới từ ngọn núi, nghe được tiếng hét thảm này tất cả mọi người đều vô thức ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy có một người đang khoa chân múa tay ở giữa không trung đang rơi xuống, theo hắn rơi xuống thì âm thanh thảm thiết phát sinh từ miệng hắn càng ngày càng rõ và càng thảm liệt.
Chỉ trong bốn năm hơi thở, người này đã rơi xuống mặt đất.
- Cứu... Cứu với...
Người này sợ tới sắc mặt tái nhợt, há mồm hô to.
Nhưng không có người nào tiến lên! Những người đứng ở chỗ này đều bị áp chế thực lực tới cực hạn, người này bị rơi từ độ cao nghìn trượng xuống, lực lao tới vô cùng lớn, ai có thể tư tin tiếp được hắn an toàn?
Cho nên khi mắt thấy người này ngã từ trên bầu trời xuống thì mọi người không dám tiến lên hỗ trợ, ngược lại nhanh chóng tản ta bốn phía miễn cho bị hắn rơi trúng vào người.
Người bị rơi xuống từ trên trời kia cũng rất thông minh, hắn vừa nhìn xuống phía dưới thấy một khối đất to thì lập tức biết cầu người khác không bằng tự mình cố gắng, trong lúc hoảng loạn liền xoay thân thể để hướng mặt mình xuống phía dưới, vận khởi cương khí đến khi cách mặt đất còn khoảng ba mươi trượng thì đánh mạnh xuống dưới mấy chưởng.
Hắn muốn mượn phản chấn của chưởng kình để đẩy mình nâng lên làm chậm lại tốc độ rơi xuống. Suy nghĩ tốt, phản ứng cũng rất nhanh nhưng hắn thực sự đã đánh giá thấp khả năng áp chế thực lực của ngọn Hư Thiên Phong. Mấy chưởng này đáng lẽ ra phải có một chút tác dụng nhưng khi bị áp chế thực lực thì đánh ra chưởng phong chỉ thổi bay đi được một ít bụi, căn bản không có bao nhiêu uy lực, đừng nói mượn lực phản chấn để giảm tốc độ, tốc độ lao xuống của hắn căn bản không hề giảm bớt một chút nào.
Bịch.
Một âm thanh trầm muộn vang lên, chỉ trong nháy mắt người này đập thẳng xuống mặt đất, một bãi máu thịt bầy nhầy bắn ra tung tóe. Giống như dưa hấu bị người khác đập nát ra.
Mọi người ngơ ngẩn, ai nấy dều kinh ngạc nhìn thảm trạng trên mặt đất, không khí trở nên chùng xuống.
Người bị ngã chết cũng có thực lực Thiên Giai thượng phẩm, thực lực này không tính là cao nhưng cũng không quá thấp, tất cả mọi người ở đây không ai nghĩ rằng một người có thực lực Thiên Giai thượng phẩm lại có thể ngã chết như vậy.
Thiên Giai, đã đủ để ngự khí phi hành, có thể nói là cho dù ngã xuống từ nơi cao tới đâu cũng sẽ không bị chết, trừ phi cương khí hao hết không có biện pháp phi hành. Mà ngay trước mắt ở chỗ này, mọi người vừa mới thấy một người tu luyện có thực lực Thiên Giai thượng phẩm đỉnh phong bị ngã chết trên ngọn Hư Thiên Phong.
Đây chỉ sợ cũng là người tu luyện Thiên Giai đầu tiên bị ngã chết mà bọn họ từng thấy qua.
Không chờ cho mọi người lấy lại tinh thần, trên đỉnh đầu lại có thanh âm kêu thảm truyền tới liên tiếp, ngoài tiếng kêu gào còn có mấy vật rơi rụng xuống.
Ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy ở giữa không trung có mấy người giống như người vừa rồi đang hoa chân múa tay lao thẳng xuống mặt đất.
Bình luận facebook