• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vô Thường (3 Viewers)

  • Chương 1115

Hai người tiếp tục tìm kiếm trong Đan Điện, cũng không biết là vận may hay vận rủi, một ngày tiếp theo tìm kiếm bên trong cũng được không ít linh đan, thậm chí ngay cả Bất Tử Kim Đan cũng bị Đường Phong và Đoạn Tây Lâu tìm được một viên, nhưng hiện giờ Đường Phong đang cần linh đan để trị thương thế của xương cốt cùng kinh mạch, không có việc để dùng tới nó.


Bất Tử Kim Đan là thứ tốt, thứ này cũng đồng dạng là linh đan thượng cổ, chẳng qua Đường Phong đã nắm giữ phương pháp luyện chế, lần trước Mạc Lưu Tô còn luyện chế ra hai viên.


Đường Phong đã lấy Duyên Niên Đan, một viên Bất Tử Kim Đan tự nhiên để cho Đoạn Tây Lâu cầm đi. Thực lực của hắn thấp, gặp phải tình huống nguy hiểm nhiều hơn Đường Phong không ít, vừa lúc Bất Tử Kim Đan có chỗ phát huy công dụng.


Ngày thứ hai, hai người thăm dò một gian phòng cuối cùng, cũng không phải không còn gian phòng nào khác bên trong Đan Điện mà do trước đây Đường Phong đã đáp ứng với Đoạn Tây Lâu sẽ đi thăm dò Công Pháp Điện, mà hiện giờ cũng là lúc ly khai khỏi Đan Điện.


Phá giải hết các cơ quan then chốt bên trong căn phòng, hai người đi tới một cái đài cao ở chính giữa, bên trên có một bình ngọc trắng noãn.


Bình ngọc này cũng là bình ngọc tương đối bình thường, cũng không có chỗ đặc thù, linh đan ở trong Đan Điện cũng có tính chất liên quan tới bình đựng, nhưng chuyện này cũng không phải tuyệt đối. Thỉnh thoảng Đường Phong và Đoạn Tây Lâu cũng có thể tìm được đan dược tốt ở trong bình ngọc bình thường.


Chẳng qua Đường Phong cũng không trông cậy vào bình ngọc này sẽ có linh đan mình cần.


Vẫn như cũ chính là Đường Phong cầm lấy bình ngọc, còn Đoạn Tây Lâu cúi đầu nhìn chú giải bên trên cột đá.


- Bình này là linh đan gì?


Đường Phong một mặt thuận miệng hỏi một mặt lắc lắc cái chai, âm thanh của nhiều viên đan dược truyền ra động tĩnh:


- Hả, lọ đan dược này lại không chỉ có một viên.


Tình huống này khiến cho Đường Phong có chút ngoài ý muốn, bởi vì từ khi bắt đầu tìm kiếm ở bên trong Đan Điện tới bây giờ, phàm là tìm được bình ngọc thì trong bình luôn luôn chỉ có một quả, nhưng bình ngọc này lại không như vậy, từ thanh âm vang lên trong bình Đường Phong suy đoán được linh đan bên trong có ít nhất mười viên!


Số lượng đan dược nhiều thì chỉ sợ giá trị cũng sẽ thấp, Đường Phong không tự chủ được toát ra suy nghĩ này.


Nhưng mà Đoạn Tây Lâu đứng ở bên kia nhìn trong chốc lát đột nhiên cất tiếng cười to:


- Ha ha ha ha! Đại ca, chúng ta lại phát tài rồi!


Mỗi lần tìm được linh đan quý trọng thì Đoạn Tây Lâu đều phải hô một câu như vậy, mới trôi qua hai ngày mà Đoạn Tây Lâu đã hô tám đời nhà mình giàu lên rồi.


Dường như mấy đời trước của hắn là một cùng quỷ.


Đường Phong cười nói:


- Tại sao lại giàu rồi?


- Đại ca đoán lần này tìm được linh đan gì?


Đoạn Tây Lâu hỏi Đường Phong.


Đường Phong lắc đầu.


- Trú Nhan Đan!


Đoạn Tây Lâu phun ra ba chữ:


- Tuy rằng không dùng để tu luyện nhưng giá trị rất lớn.


- Trú nhan đan?


Thần sắc Đường Phong khẽ động.


- Ăn vào có thể bảo lưu thanh xuân vĩnh cửu!


Chỉ cần có công hiệu này cũng đủ để nói lên giá trị của loại linh đan. Tuy rằng nó không giúp cho việc tu luyện nhưng nữ nhân nào lại không muốn đẹp? Hai tám xuân xanh, hồng phấn giai nhân, vài chục năm sau cũng sẽ trở thành đóa hoa tàn, hình dáng tiều tụy, tuổi già sức yếu không còn chút vẻ đẹp tươi trẻ.


Nhưng nếu có loại linh đan này thì có thể bảo lưu thanh xuân của chính mình, dung nhan không bị phai giảm.


Đan dược không có chút hấp dẫn với nam nhân nhưng đối với nữ nhân mà nói thì không có bất kỳ đan dược nào quý trọng hơn. Chính vì ý thức được điểm này cho nên Đoạn Tây Lâu mới thất thố như vậy.


- Ngươi xác định viên đan dược này có tác dụng ly kỳ như vậy?


Vốn Đường Phong còn có chút không tin được, từ lúc tầm bảo đến giờ đã được mở rộng tầm mắt, trước đây không hề nghĩ tới nhưng linh đan diệu dược nhưng chỗ này lại liên tiếp xuất hiện những đan dược có hiệu quả vô cùng đặc thù.


- Đan dược này có tác dụng không thì trong thiên hạ có một ví dụ rõ ràng, không phải do tiểu đệ tung tin nha.


Đoạn Tây Lâu khóc lóc mà nói.


- Ví dụ rõ ràng?


Đường Phong nghi hoặc.


Đoạn Tây Lâu ghé sát qua tai, thấp giọng nói với Đường Phong:


- Vị gia chủ của Cổ gia...


- Cổ U Nguyệt?


Đường Phong ngạc nhiên, chợt liền hiểu rõ Đoạn Tây Lâu đang nói cái gì.


- Không phải nghe đồn nàng tu luyện công pháp đặc thù của Cổ gia cho nên dung nhan mới không già sao?


Đoạn Tây Lâu cười nói:


- Lời này đại ca cũng tin tưởng? Nếu Cổ gia thực sự có loại công pháp kia thì vì sao chì có mỗi một mình Cổ gia chủ được thanh xuân vĩnh cửu? Lời đồn đại của thế gian chỉ có thể tin ba phần mà thôi, lão bà bà đó...


- Khụ khụ...


Đường Phong không khỏi họ nhẹ một tiếng.


Cổ U Nguyệt đã cấm từ già, ai dám đề cập tới từ già trước mặt Cổ U Nguyệt quả thật chính là muốn tìm đường chết. Tuy rằng hiện giờ Cổ U Nguyệt không có tại đây nhưng Đường Phong vẫn có chút cảm giác không yên trong lòng, hắn rất sợ tai vách mạch rừng, có người nghe được.


Đoạn Tây Lâu hấp tấp đổi giọng:


- Cổ gia chủ có thể bảo trì dung nhan, tuyệt đối không phải do tu luyện công pháp đặc thù mà bởi vì tác dụng của Trú Nhan Đan!


- Nếu nói như vậy thì linh đan này quả thực hữu dụng.


Đường Phong cũng hiểu được lời nói của Đoạn Tây Lâu có đạo lý, hiện giờ nhìn lại bình ngọc trên tay không khỏi cảm thấy quý trọng hơn rất nhiều.


Có lẽ trước đây Cổ gia chủ tìm được một quả Trú Nhan Đan bên trong Hư Thiên Điện cho nên tới bây giờ Cổ U Nguyệt vẫn duy trì dáng dấp mười sáu mười bảy tuổi.


- Đại ca...


Đoạn Tây Lâu liếc mắt nhìn bình ngọc.


Đường Phong tự nhiên biết ý hắn:


- Chúng ta chia đều là được rồi.


- Tiểu đệ chỉ cần hai viên là đủ, nhiều hơn không cần thiết, đại ca là rồng trong loài người, chắc chắn rất nhiều hồng nhan tri kỷ, linh đan này mang về cho các nàng, chắc chắn các nàng sẽ vui mừng.


Ánh mắt của Đoạn Tây Lâu chuẩn xác, nhìn một cái liền biết được ý định trong lòng Đường Phong.


Nghe hắn nói như vậy, Đường Phong cũng không từ chối nữa.


Nữ tử bên người mình hiện giờ không ít nha, vạn nhất số lượng trú nhan đan bị thiếu thì sẽ vô cùng đau đầu.


Mà Đoạn Tây Lâu muốn hai viên có lẽ cũng bởi vì hắn có hai vị thân nhân là nữ.


Mở bình ngọc ra, lấy toàn bộ trú nhan đan ra ngoài, nhìn qua một lát, tâm tình khẩn trương của Đường Phong mới dần trầm tĩnh lại.


Trong bình có khoảng mười viên linh đan, phân cho Đoạn Tây Lâu hai viên còn lại tám viên, không đề cập tới mấy vị phu nhân của chính mình, tính cả lão nương Diệp Dĩ Khô vào vẫn còn dư dả.


Lập tức hai người giống như kẻ trộm phân chia đám linh đan ra cho vào trong lòng.


Ly khai gian phòng, Đường Phong nói:


- Đi thôi, chúng ta tới Công Pháp Điện.


Mặc dù tìm kiếm bên trong Đan Điện không có được đan dược trị thương khiến cho Đường Phong có chút tiếc hận nhưng thời gian có hạn, Đường Phong cũng không nghĩ sẽ chỉ thăm dò một mình Đan Điện, tính từ ngày mình tiến vào trong Hư Thiên Điện đã qua mười ngày, Hư Thiên Điện chỉ mở trong vòng một tháng, còn hai mươi ngày nữa Đường Phong muốn đi dạo tới các điện khác.


Nghe xong lời nói của Đường Phong, Đoạn Tây Lâu lập tức hưng phấn dẫn đường.


Hư Thiên có mười điện, mỗi một điện là một thiên hạ. Bắt đầu từ Hư Thiên Thủy Điện rồi đến đệ nhị Đan Điện, đệ tam Võ Điện, đệ tứ Linh Thảo Điện, đệ ngũ Công Pháp Điện.


Mà hai người Đường Phong và Đoạn Tây Lâu đi tới lần này chính là đệ ngũ điện.


Vẫn như cũ mất nửa ngày thì hai người mới tiến nhập được vào bên trong đệ tam Võ Điện.


Thời gian đầu bên trong Đan Điện, hai người cũng không gặp bao nhiêu người nhưng thời gian trôi qua thì người tiến nhập vào Đan Điện lại càng nhiều thêm, mà tới Võ Điện thì ít đi rất nhiều.


Có lẽ những người đó còn đang lưu luyến bên trong Đan Điện cho nên không muốn tìm cách đi lên.


Chẳng qua vừa tiến vào Võ Điện thì Đường Phong liền cảm giác được khí tức có chút không giống.


Cho dù là Thủy Điện hay Đan Điện cũng không có khí tức sát phạt, nhưng bên trong Võ Điện lại chảy xuôi một cỗ động tĩnh bất an và bạo liệt, thậm chí ngay cả bầu không khí bên trong cũng vô cùng khẩn trương.


Loại khí tức này không phải người tu luyện toát ra mà do ở bên trong Võ Điện có vô số thần binh ẩn giấu bên trong tạo thành.


Ngay cả những phòng ốc cắt đứt ba động của đám thần binh lợi khí thì cũng khó có thể che giấu phong mang của bọn chúng.


- Đệ tam Võ Điện có nhiều nguy hiểm so với đệ nhị Đan Điện hơn.


Đoạn Tây Lâu quay đầu thổn thức một tiếng.


- Mời chỉ giáo?


- Bên trong võ điện có cất giấu vô số binh khí, những vũ khí này không biết đã ở đây bao nhiêu năm, đều là vũ khí tốt nhất, cho dù kém cỏi nhất cũng là thiên binh, những vũ khí ở đây lâu ngày sinh linh tính, có vũ khí đã tấn chức thứ thần binh, cho dù không tấn chức cũng tốt hơn thiên binh vô số lần. Người tầm bảo vào nhà thì không chỉ phải đối mặt với các cơ quan then chốt bên trong phòng mà rất có thể còn bị những vũ khí thông linh này phản kích.


Đường Phong gật đầu, lời nói của Đoạn Tây Lâu thật ra không sai, chính mình sở hữu thứ thần binh đương nhiên biết sự lợi hại của nó, vũ khí có hơi chút linh tính đều không muốn hàng phục nói gì đến thứ thần binh? Chẳng qua người tu luyện thì cần phải có vũ khí tốt cho mình, cho nên mặc dù bên trong võ điện có vô số nguy cơ nhưng cũng không thể làm giảm nhiệt tình của những người tầm bảo. Có thể tưởng tượng được, theo thời gian trôi qua thì người tới Võ Điện sẽ ngày càng nhiều.


Trong lúc đang nói chuyện thì một cửa phòng đột nhiên mở ra, một người toàn thân đầy máu lảo đảo bay ra ngoài.


Theo sát sau đó, đột nhiên một đạo kiếm khí bắn ra từ trong gian phòng, người này đang ở giữa không trung, căn bản không có chỗ để mượn lực, tuy rằng cảm giác được nguy hiểm phía sau nhưng lại không có biện pháp phòng ngự.


Phụt.


Một âm thanh vang lên, kiếm khí bắn vào sau lưng hắn, từ lưng xuyên thẳng qua ngực tạo thành một lỗ hổng, người này liền rơi từ trên không xuống mặt đất.


- Cứu... Cứu mạng...


Người này thấy được Đường Phong và Đoạn Tây Lâu liền vội vã giãy dụa vươn tay tới hai người, hắn càng cựa quậy thì máu càng chảy nhiều, chỉ trong chốc lát liền có một bãi máu tươi bao phủ trên mặt đất.


Đường Phong và Đoạn Tây Lâu liếc mắt nhìn nhau, cả hai nhanh chóng tiến tới.


- Cứu... Cứu cứu ta...


Nhìn thoáng qua tuổi tác của người này không quá lớn, có lẽ chỉ khoảng tầm trên dưới bốn mươi, thực lực đến Linh Giai hạ phẩm, cũng không biết là đệ tử của gia tộc nào.


- Thương thế quá nặng.


Đoạn Tây Lâu xem xét qua rồi hướng Đường Phong chậm rãi lắc đầu.


Vừa rồi lúc đạo kiếm khí kia bay tới thì người này cũng không vận chuyển cương khí hộ thân, có thể tưởng tượng được hắn đã đến giai đoạn nỏ mạnh hết đà, hơn nữa thoạt nhìn thương thế của người này vô cùng thê thảm, trên người có vô số các mũi tên nhọn cắm chi chít, hẳn là do bị các cơ quan then chốt bên trong gian phòng gây ra thương tích.


- Ta... Ta không muốn...


Người này cầm chặt tay Đoạn Tây Lâu, giãy dụa nói thêm một cầu liền nghẹo đầu xuống.


Hai người Đường Phong và Đoạn Tây Lâu lặng lẽ không nói câu nào.


Linh Giai hạ phẩm đã không còn yếu nữa, nhưng mà ở bên trong Võ Điện cứ như vậy bỏ mình, quả nhiên là chim chết vì ăn.


Hai người Đường Phong và Đoạn Tây Lâu tầm bảo thuận lợi như vậy thì hơn nửa công lao thuộc về Đoạn Tây Lâu, tuy rằng thực lực của hắn không cao nhưng nghiên cứu rất kỹ các cơ quen then chốt bên trong Hư Thiên Điện, từ khi bắt đầu tới giờ còn chưa từng xúc động phải bất kỳ cơ quan then chốt, mỗi một khi vào nhà thì nhất định có thể phá giải.


Tuy nói thủ đoạn lấy bảo vật của Đường Phong không thể không tính nhưng nếu không có Đoạn Tây Lâu thì Đường Phong cũng phải đối mặt với đủ các loại phiền phức.


- Cơ quan then chốt bên trong gian phòng này đã bị mở ra, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ không có nguy hiểm gì.


Đoạn Tây Lâu quay đầu nhìn về gian phòng người nọ vừa bay ra.


- Mà đạo kiếm khí vừa rồi hắn không phải do cơ quan then chốt bắn ra.


- Thứ thần binh?


Thần sắc Đường Phong ngưng trọng.


- Phải, chỉ có vũ khí thông linh mới có thể tự chủ bắn ra kiếm khí.


- Ta đi xem.


Đường Phong xoay người chạy ào vào bên trong gian phòng, sau một lúc liền lấy ra một thanh trường kiếm.


Xác thực giống như dự liệu của hai người, vũ khí bên trong gian phòng thật sự là một thanh thứ thần binh, chẳng qua thanh thứ thần binh này kiệt ngạo không tuân lệnh, mặc dù bị Đường Phong nắm trên tay cũng không ngừng tranh đấu, căn bản không muốn thỏa hiệp, ngược lại kiếm khí trên thân kiếm bắt đầu khởi động, nếu không phải Đường Phong vận chuyển cương khí hộ thân thì sợ rằng đã bị kiếm này gây tổn thương. Trong lúc Đường Phong đi thì Đoạn Tây Lâu đi tới bên cạnh thi thể người vừa rồi lục lọi, tuy rằng người chết thì của cái của hắn cũng thành vật vô chủ, nhưng người này chết tại đây, nếu Đoạn Tây Lâu không lấy thì người khác sẽ lấy.


Chẳng qua Đoạn Tây Lâu cũng không có thu hoạch, hắn chỉ tìm được một ít đan dược và linh thạch bên trong người này. Có lẽ người này cũng một mạch tới thẳng Võ Điện, không hề đi tầm bảo bên trong Thủy Điện và Đan Điện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom