Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1118
Đường Phong cũng cảm giác lục phủ ngũ tạng bị chấn động, lấy cảnh giới Thiên Giai hiện giờ của mình căn bản không thể chống lại uy thế của những cao thủ đứng đầu như thế này, nhưng tóm lại tình hình của hắn vẫn tốt hơn rất nhiều so với Đoạn Tây Lâu.
Mắt thấy đạo chưởng phong của Tư Đồ Cừu đánh tới, chưởng phong gào thét ẩn chứa cương khí nóng bức, Đường Phong nào còn dám chậm trễ? Vội vội vàng vàng lôi Đoạn Tây Lâu tránh sang một bên, chưởng phong bay sượt qua đỉnh đầu của hai người liền bay ra ngoài.
Một chưởng này của Tư Đồ Cừu vẫn chưa dùng toàn lực, hắn cho rằng Đường Phong và Đoạn Tây Lâu chỉ là hai tu luyện giả Thiên Giai, lấy uy thế của chính mình vừa quát ra lại thêm một chưởng vừa rồi, muốn lấy tính mệnh của bọn chúng dễ như bỡn, lại không nghĩ rằng một người trong đó không những không chịu ảnh hưởng của uy áp của mình mà còn kéo theo người kia tránh thoát được công kích, tuy rằng dáng vẻ có chút chật vật nhưng lông tóc không bị tổn hao chút nào.
Sắc mặt Tư Đồ Cừu trầm xuống, chính mình đường đường là một cao thủ Linh Giai thượng phẩm đứng đầu dĩ nhiên xuất thủ không thể lấy được tính mệnh của hai tiểu tử còn chưa mọc lông, thực sự có chút hạ thấp thân phận.
Trong lúc đang chuẩn bị đánh ra thêm một chưởng nữa thì linh thú bát giai lại công kích tới.
Bất đắc dĩ Tư Đồ Cừu đành phải ứng phó một chiêu, nhưng khi quay đầu nhìn lại thì hai người Đường Phong và Đoạn Tây Lâu đã nhanh chân chạy mất.
- Hừ, coi như các ngươi biết điều!
Lão gia này hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn toàn tâm toàn ý tập trung thu phục linh thú hỏa hệ ở trước mặt.
Đường Phong và Đoạn Tây Lâu chạy ra rất xa, Đoạn Tây Lâu vẫn như cũ chưa kịp hoàn hồn lại, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng, tay chân run rẩy:
- Đã sớm... nghe đại trưởng lão Tư Đồ... thế gia tính tình thô bạo, một lời... một lời không hợp liền xuất thủ đả thương người, hôm nay vừa thấy... thấy, quả thế!
Khoảnh khắc ban nãy, đúng là Đoạn Tây Lâu đã đi ra khỏi quỷ môn quan, nếu không phải Đường Phong nhạy bén thì hiện giờ hắn còn có mệnh sao?
- Đa tạ đại ca đã cứu mạng!
Đoạn Tây Lâu vội vàng nói tạ ơn.
- Đoạn huynh quá khách khí rồi.
Đường Phong nói xong cười lạnh một tiếng.
- Lão thất phu này thực sự khinh người quá đáng, phải cho hắn ăn chút đau khổ mới được.
Đoạn Tây Lâu kinh hãi:
- Đại ca, không phải ngươi đang nghĩ quay đầu lại chứ...
Đường Phong cười nói:
- Không không, hiện giờ ta cũng không phải đối thủ của hắn. Chẳng qua ta vẫn có thể khiến cho hắn ăn phải quả đắng.
- Nguyện nghe theo lời đại ca!
Đoạn Tây Lâu vội vàng nói.
- Ngươi nhắm mắt lại, ta sẽ cho ngươi xem trò vui!
Vẻ mặt Đường Phong vô cùng bí hiểm.
- A.
Đoạn Tây Lâu không hề nghi ngờ, hắn nhanh chóng nhắm mắt.
Đường Phong rất yên tâm về Đoạn Tây Lâu, người này phúc hậu, chắc chắn không có chuyện gì mờ ám, chờ tới khi hắn nhắm mắt lại, Đường Phong liền vung tay lên để cho Thiên Cơ Tử đi ra khỏi Không Gian Mị Ảnh, sau đó truyền âm nói vài câu cho Linh Khiếp Nhan. Nha đầu tuân lệnh liền nhảy ra khỏi ngực của Đường Phong tiến đến trên vai của Thiên Cơ Tử.
Một cơn gió thổi qua, Thiên Cơ Tử liền không thấy hình bóng, tốc độ của dược thi từ trước tới giờ vẫn nhanh như vậy, huống chi Thiên Cơ Tử còn là dược thi tốt nhất.
Xa xa, Tư Đồ Cừu vẫn đại chiến như cũ với linh thú hệ hỏa, đánh lâu như vậy Tư Đồ Cừu đã có chút không còn kiên trì, loại tính tình kiên trì từ trước tới giờ chưa bao giờ xuất hiện trên người tu luyện cương khí hệ hỏa, mắt thấy con súc sanh còn không chịu thuần phục, Tư Đồ Cừu không khỏi động sát tâm.
- Nghiệt súc, nếu còn không hàng phục thì đừng trách thủ đoạn của lão phu độc ác!
Tư Đồ Cừu giận giữ quát lên một tiếng, công kích của linh thú cũng chậm lại, linh thú bát giai đã thông linh, sao không hiểu được lời nói của Tư Đồ Cừu?
Nhưng chính vào lúc này, một người mặc áo bào đen, toàn thân được che phủ chạy vụt qua mi mắt của Tư Đồ Cừu.
- Tốc độ thật nhanh!
Thần sắc Tư Đồ Cừu ngưng trọng, có thể có tốc độ nhanh như vậy nhất định thực lực của người này không hề kém, nhưng Tư Đồ Cừu còn chưa kịp nhận biết thì người áo đen đã chạy mất không còn thấy hình bóng.
- Không biết là cao thủ nhà ai?
Tư Đồ Cừu nghi hoặc không ngớt, chẳng qua sau đó cười lạnh một tiếng:
- Dấu đầu lòi đuôi, cho dù có chút thực lực cũng không đủ để làm gì.
Trong lúc còn chưa nói hết thì đột nhiên hắc y nhân kia quay đầu phóng lại, vẫn như cũ xẹt qua mi mắt của Tư Đồ Cừu, sau đó không thấy bóng dáng đâu nữa.
Người này đang làm gì? Tư Đồ Cừu lộ vẻ mê man.
Xoát... Hắc y nhân kia lại trở về.
Xoát... Hắc y nhân lại đi.
Xoát xoát...
Qua lại vài lượt khiến cho Tư Đồ Cừu nhìn suýt vẹo cổ, đây rốt cuộc là chuyện gì? Bị vật gì đuổi sao? Nhưng lại không quá giống, tốc độ của người này nhanh như vậy, có vật gì có thể đuổi theo được hắn? Tư Đồ Cừu tự hỏi chính mình cũng là cao thủ nhưng nếu luận về tốc độ thì không thể sánh bằng hắc y nhân này, ở trong bốn thế lực lớn sợ rằng cũng chỉ có Liễu Như Yên mới đủ sức để so sánh cùng, không, Liễu Như Yên cũng không được như vậy.
Tư Đồ Cừu đang tập trung thu phục linh thú, vốn đã cáu giận không ngừng, hiện giờ lại có người cứ ẩn cứ hiện ở trước mặt khiến tâm tình của hắn càng khó chịu. Chờ khi hắn quay trở lại, nhất định lão phu phải ngăn hắn lại hỏi cho rõ ràng! Trong lòng Tư Đồ Cừu có tính toán, không khỏi ngóng cổ nhìn lại phương hướng của hắc y nhân chạy đi, chờ hắn chạy lại quay đầu vào lưới! Nhưng Tư Đồ Cừu chờ trước sau vẫn không thấy hắc y nhân quay lại, đại trưởng lão Tư Đồ thế gia chờ dài cổ vẫn như cũ không thấy được tung tích của hắc y nhân. Tư Đồ Cừu giận tím mặt, trong lòng đã biết hắc y nhân kia không có việc chạy qua chạy lại chính là để trêu đùa chính mình, hiện giờ ngẫm lại sợ rằng khả năng thứ hai lớn hơn một chút.
- Rống...
Vào lúc này linh thú bát giai lại không biết sống chết xông lên, miệng phun ra một cỗ viêm hỏa bắn thẳng tới trước ngực của Tư Đồ Cừu.
Tư Đồ Cừu cũng không phòng thủ nữa, thực lực Linh Giai thượng phẩm được bạo phát toàn bộ, vung tay lên liền đánh tan viêm hỏa, miệng quát:
- Nghiệt súc nhận lấy cái chết!
Hàng phục không được thì phải giết, lấy nội đan cũng coi như có thu hoạch!
Không hổ là đại trưởng lão Tư Đồ thế gia, cho dù linh thú bát giai cũng không thể chống lại dâm uy của hắn, bản tính của thú vật ngu dốt, khi chiến đấu không biết ứng biến, trước đây chiến đấu với Tư Đồ Cừu không phân biệt trên dưới, linh thú này còn cho rằng thực lực của mình không sai biệt với lão gia kia, hiện giờ Tư Đồ Cừu bạo phát, linh thú liền không thể chống lại được.
Mắt thấy đạo chưởng phong của Tư Đồ Cừu đánh tới, chưởng phong gào thét ẩn chứa cương khí nóng bức, Đường Phong nào còn dám chậm trễ? Vội vội vàng vàng lôi Đoạn Tây Lâu tránh sang một bên, chưởng phong bay sượt qua đỉnh đầu của hai người liền bay ra ngoài.
Một chưởng này của Tư Đồ Cừu vẫn chưa dùng toàn lực, hắn cho rằng Đường Phong và Đoạn Tây Lâu chỉ là hai tu luyện giả Thiên Giai, lấy uy thế của chính mình vừa quát ra lại thêm một chưởng vừa rồi, muốn lấy tính mệnh của bọn chúng dễ như bỡn, lại không nghĩ rằng một người trong đó không những không chịu ảnh hưởng của uy áp của mình mà còn kéo theo người kia tránh thoát được công kích, tuy rằng dáng vẻ có chút chật vật nhưng lông tóc không bị tổn hao chút nào.
Sắc mặt Tư Đồ Cừu trầm xuống, chính mình đường đường là một cao thủ Linh Giai thượng phẩm đứng đầu dĩ nhiên xuất thủ không thể lấy được tính mệnh của hai tiểu tử còn chưa mọc lông, thực sự có chút hạ thấp thân phận.
Trong lúc đang chuẩn bị đánh ra thêm một chưởng nữa thì linh thú bát giai lại công kích tới.
Bất đắc dĩ Tư Đồ Cừu đành phải ứng phó một chiêu, nhưng khi quay đầu nhìn lại thì hai người Đường Phong và Đoạn Tây Lâu đã nhanh chân chạy mất.
- Hừ, coi như các ngươi biết điều!
Lão gia này hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn toàn tâm toàn ý tập trung thu phục linh thú hỏa hệ ở trước mặt.
Đường Phong và Đoạn Tây Lâu chạy ra rất xa, Đoạn Tây Lâu vẫn như cũ chưa kịp hoàn hồn lại, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng, tay chân run rẩy:
- Đã sớm... nghe đại trưởng lão Tư Đồ... thế gia tính tình thô bạo, một lời... một lời không hợp liền xuất thủ đả thương người, hôm nay vừa thấy... thấy, quả thế!
Khoảnh khắc ban nãy, đúng là Đoạn Tây Lâu đã đi ra khỏi quỷ môn quan, nếu không phải Đường Phong nhạy bén thì hiện giờ hắn còn có mệnh sao?
- Đa tạ đại ca đã cứu mạng!
Đoạn Tây Lâu vội vàng nói tạ ơn.
- Đoạn huynh quá khách khí rồi.
Đường Phong nói xong cười lạnh một tiếng.
- Lão thất phu này thực sự khinh người quá đáng, phải cho hắn ăn chút đau khổ mới được.
Đoạn Tây Lâu kinh hãi:
- Đại ca, không phải ngươi đang nghĩ quay đầu lại chứ...
Đường Phong cười nói:
- Không không, hiện giờ ta cũng không phải đối thủ của hắn. Chẳng qua ta vẫn có thể khiến cho hắn ăn phải quả đắng.
- Nguyện nghe theo lời đại ca!
Đoạn Tây Lâu vội vàng nói.
- Ngươi nhắm mắt lại, ta sẽ cho ngươi xem trò vui!
Vẻ mặt Đường Phong vô cùng bí hiểm.
- A.
Đoạn Tây Lâu không hề nghi ngờ, hắn nhanh chóng nhắm mắt.
Đường Phong rất yên tâm về Đoạn Tây Lâu, người này phúc hậu, chắc chắn không có chuyện gì mờ ám, chờ tới khi hắn nhắm mắt lại, Đường Phong liền vung tay lên để cho Thiên Cơ Tử đi ra khỏi Không Gian Mị Ảnh, sau đó truyền âm nói vài câu cho Linh Khiếp Nhan. Nha đầu tuân lệnh liền nhảy ra khỏi ngực của Đường Phong tiến đến trên vai của Thiên Cơ Tử.
Một cơn gió thổi qua, Thiên Cơ Tử liền không thấy hình bóng, tốc độ của dược thi từ trước tới giờ vẫn nhanh như vậy, huống chi Thiên Cơ Tử còn là dược thi tốt nhất.
Xa xa, Tư Đồ Cừu vẫn đại chiến như cũ với linh thú hệ hỏa, đánh lâu như vậy Tư Đồ Cừu đã có chút không còn kiên trì, loại tính tình kiên trì từ trước tới giờ chưa bao giờ xuất hiện trên người tu luyện cương khí hệ hỏa, mắt thấy con súc sanh còn không chịu thuần phục, Tư Đồ Cừu không khỏi động sát tâm.
- Nghiệt súc, nếu còn không hàng phục thì đừng trách thủ đoạn của lão phu độc ác!
Tư Đồ Cừu giận giữ quát lên một tiếng, công kích của linh thú cũng chậm lại, linh thú bát giai đã thông linh, sao không hiểu được lời nói của Tư Đồ Cừu?
Nhưng chính vào lúc này, một người mặc áo bào đen, toàn thân được che phủ chạy vụt qua mi mắt của Tư Đồ Cừu.
- Tốc độ thật nhanh!
Thần sắc Tư Đồ Cừu ngưng trọng, có thể có tốc độ nhanh như vậy nhất định thực lực của người này không hề kém, nhưng Tư Đồ Cừu còn chưa kịp nhận biết thì người áo đen đã chạy mất không còn thấy hình bóng.
- Không biết là cao thủ nhà ai?
Tư Đồ Cừu nghi hoặc không ngớt, chẳng qua sau đó cười lạnh một tiếng:
- Dấu đầu lòi đuôi, cho dù có chút thực lực cũng không đủ để làm gì.
Trong lúc còn chưa nói hết thì đột nhiên hắc y nhân kia quay đầu phóng lại, vẫn như cũ xẹt qua mi mắt của Tư Đồ Cừu, sau đó không thấy bóng dáng đâu nữa.
Người này đang làm gì? Tư Đồ Cừu lộ vẻ mê man.
Xoát... Hắc y nhân kia lại trở về.
Xoát... Hắc y nhân lại đi.
Xoát xoát...
Qua lại vài lượt khiến cho Tư Đồ Cừu nhìn suýt vẹo cổ, đây rốt cuộc là chuyện gì? Bị vật gì đuổi sao? Nhưng lại không quá giống, tốc độ của người này nhanh như vậy, có vật gì có thể đuổi theo được hắn? Tư Đồ Cừu tự hỏi chính mình cũng là cao thủ nhưng nếu luận về tốc độ thì không thể sánh bằng hắc y nhân này, ở trong bốn thế lực lớn sợ rằng cũng chỉ có Liễu Như Yên mới đủ sức để so sánh cùng, không, Liễu Như Yên cũng không được như vậy.
Tư Đồ Cừu đang tập trung thu phục linh thú, vốn đã cáu giận không ngừng, hiện giờ lại có người cứ ẩn cứ hiện ở trước mặt khiến tâm tình của hắn càng khó chịu. Chờ khi hắn quay trở lại, nhất định lão phu phải ngăn hắn lại hỏi cho rõ ràng! Trong lòng Tư Đồ Cừu có tính toán, không khỏi ngóng cổ nhìn lại phương hướng của hắc y nhân chạy đi, chờ hắn chạy lại quay đầu vào lưới! Nhưng Tư Đồ Cừu chờ trước sau vẫn không thấy hắc y nhân quay lại, đại trưởng lão Tư Đồ thế gia chờ dài cổ vẫn như cũ không thấy được tung tích của hắc y nhân. Tư Đồ Cừu giận tím mặt, trong lòng đã biết hắc y nhân kia không có việc chạy qua chạy lại chính là để trêu đùa chính mình, hiện giờ ngẫm lại sợ rằng khả năng thứ hai lớn hơn một chút.
- Rống...
Vào lúc này linh thú bát giai lại không biết sống chết xông lên, miệng phun ra một cỗ viêm hỏa bắn thẳng tới trước ngực của Tư Đồ Cừu.
Tư Đồ Cừu cũng không phòng thủ nữa, thực lực Linh Giai thượng phẩm được bạo phát toàn bộ, vung tay lên liền đánh tan viêm hỏa, miệng quát:
- Nghiệt súc nhận lấy cái chết!
Hàng phục không được thì phải giết, lấy nội đan cũng coi như có thu hoạch!
Không hổ là đại trưởng lão Tư Đồ thế gia, cho dù linh thú bát giai cũng không thể chống lại dâm uy của hắn, bản tính của thú vật ngu dốt, khi chiến đấu không biết ứng biến, trước đây chiến đấu với Tư Đồ Cừu không phân biệt trên dưới, linh thú này còn cho rằng thực lực của mình không sai biệt với lão gia kia, hiện giờ Tư Đồ Cừu bạo phát, linh thú liền không thể chống lại được.
Bình luận facebook