Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 193
Manh Manh chính là mệnh căn của Tứ Nương và Tiếu thúc, nếu ai dám làm nàng bị tổn thương, hai người tuyệt đối sẽ không tha thứ. Bản lãnh của Linh Khiếp Nhan hai người cũng biết, có nàng che chở bảo vệ cho Manh Manh tự nhiên là không có gì nguy hiểm. Tuy hiểu như vậy, nhưng cha mẹ nào không lo lắng cho con cái? Huống chi từ nhỏ tới lớn Manh Manh căn bản chưa bao giờ rời khỏi Tứ Nương quá một ngày. bây giờ trời đã tối, hai tiểu nha đầu đều không thấy bóng dáng, làm sao Tứ Nương và Tiếu thúc lại không lo lắng chứ?
- Nàng không nói lúc nào sẽ trở lại sao?
- Nàng có nói qua một thời gian ngắn sẽ trở về, ta còn tưởng rằng thời gian ngắn sẽ rất ngắn thôi, ai ngờ lại lâu như vậy?
Tứ Nương đáp.
- Tiểu nha đầu này.
Đường Phong nhíu mày, chẳng lẽ nàng không biết Tiểu Manh Manh quan trọng như thế nào với Tiếu thúc và Tứ Nương sao? Cho dù đi chơi cũng không nên đi trễ như vậy chứ. hơn nữa. thoạt nhìn nàng là một đứa trẻ, nhưng tâm tính cũng không phải một đứa trẻ, nàng sẽ không tùy tiện đem Manh Manh đi chơi đùa quá trớn.
Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ tới việc mấy ngày qua nàng bận rộn?
Tiếu thúc ở một bên giải thích:
- cũng không phải ta sợ Linh Khiếp Nhan làm hại Manh Manh, nhưng lòng ta lại không thể thôi lo lắng được. Phong thiếu, ngươi có thể tìm được nàng không?
Nếu Linh Khiếp Nhan thật sự có ác ý với Manh Manh thì ai cũng không thể ngăn được nàng. Hơn nữa quan hệ của nàng và Manh Manh cũng rất tốt. lần đầu tiên Linh Khiếp Nhan nhìn thấy Manh Manh đã thích nàng rồi, đi chơi từ Tĩnh An Thành trở về còn mua quà cho nàng nữa.
Đường Phong lắc đầu. vẻ mặt bất đắc dĩ, hiện tại Linh Khiếp Nhan đang mượn thân thể của Khiếu Thiên Lang, mình không thể nào câu thông cùng nàng trong khoảng cách xa.
- không nên quá lo lắng, nếu Linh Khiếp Nhan đem nàng ra ngoài, nhất định sẽ mang nàng trở về an toàn.
Đường Phong an ủi.
Tứ Nương nói:
- Nhưng chúng đã tìm khắp cả Thiên Tú cũng không thấy bóng dáng của hai người đâu. Có mấy đệ tử Thiên Tú còn nói lúc chiều nhìn thấy hai nàng đi vào trong núi.
Khúc Đình sơn lớn như vậy, cho dù mấy đại cao thủ ở Yên Liễu toàn bộ đi vào tìm kiếm cũng không thể tìm được hai tiểu nha đầu.
- Có muốn vào núi tìm kiếm hay không?
Đường Phong mở miệng hỏi.
Thang Phi Tiếu cười khổ một tiếng, khoát tay nói:
- Hay là thôi đi, ta và Tứ Nương cngx biết Manh Manh nhất định sẽ trở lại, nhưng không biết là lúc nào thôi. Nha đầu kia còn nói sẽ làm cho chúng ta kinh hỉ, bằng thân phận và thực lực của nàng chắc sẽ không gạt chúng ta, chúng ta cứ từ từ đợi vậy.
Đường Phong nhìn Đoạn Thất Xích một cái, Đoạn thúc cũng rất bất đắc dĩ. cũng không phải mọi người lo lắng hai tiểu nha đầu gặp phải chuyện gì nguy hiểm, mà là lo lắng không biết lúc nào hai nàng sẽ trở lại, các nàng đang làm cái gì?
Vốn Đường Phong cho rằng sáng ngày thứ hai các nàng sẽ trở lại, nhưng đến tận hửng sáng cũng không thấy bóng dáng hai tiểu nha đầu đâu. không chỉ như thế, hai tiểu nha đầu giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, không có một chút tin tức.
Bây giờ chẳng những Thang Phi Tiếu cùng Tần Tứ Nương lo lắng. mà ngay cả Đường Phong cùng đứng ngồi không yên. Bên trong Yên Liễu, mấy ngày qua mỗi người đều vô cùng lo lắng, Tứ Nương cả ngày ngồi nhìn ra cửa Yên Liễu, ngay cả mắt cũng không thèm nháy một cái, mong đợi Manh Manh sẽ đột nhiên xuất hiện ở đó, những mỗi lần nàng đều thất vọng trở về, mỗi ngày nàng đều ngồi đến tận nửa đêm mới trở về phòng, cơm cũng không thèm ăn. có thể nói là cuộc sống hàng ngày không có lấy một chút bình an. đêm không thể say giấc.
Tiếu thúc cũng không chịu nổi cảm giác này, cả ngày không yên lòng, lúc ăn cơm còn gắp thức ăn đưa lên lỗ mũi. Hôm nay sau khi rời giường, mọi người tập trung lại thương lượng. quyết định tiến vào trong núi tìm kiếm.
Nhưng cả đám người còn chưa kịp đi thỳ hai thân ảnh nhỏ bé từ từ đi vào trong Yên Liễu, không phải Linh Khiếp Nhan và Tiểu Manh Manh còn ai?
Hai tiểu nha đầu nắm tay nhau đi tới, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn mọi người. Mấy ngày qua hai nàng đều ở trong Khúc Đình Sơn. Linh Khiếp Nhan vẫn còn tốt. không khác với lúc trước nhiều lắm. nhưng Tiểu Manh Manh thoạt nhìn có chút làm cho người ta đau lòng rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác giống như con mèo vậy, chỗ đen chỗ trắng, cứ như một tháng chưa rửa mặt vậy.
Tất cả ánh mắt đều ngó chừng các nàng, chỉ trong chốc lát sau, Tứ Nương đột nhiên tỉnh táo lại, mang theo âm thanh nức nỡ la lên một tiếng:
- Manh Manh!
Sau khi gọi một tiếng, nàng lập tức chạy tới trước mặt Tiểu Manh Manh, một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, ôm thật chặt.
Đường Phong im lặng nhìn Linh Khiếp Nhan, sau đó dở khóc dở cười nói:
- ngươi mang Manh Manh đi đâu vậy?
Linh Khiếp Nhan vô tội nói:
- Không phải ta đã nói với Tứ Nương rằng một thời gian mới trở lại sao? Các ngươi làm sao vậy?
Đường Phong cười khổ một tiếng:
- Đoạn thời gian của ngươi là ba ngày sao? Tiểu bà cô ơi, ngươi thật đúng là không biết tư vị của cha mẹ.
Tiếu thúc ở một bên nói:
- trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi!
Linh Khiếp Nhan bĩu môi nói:
- Ba ngày coi như thuận lợi đó, lúc bắt đầu ta còn tính toán đến mười ngày đó.
Nếu thật là mười ngày không trở về, vậy Tiếu thúc và Tứ Nương có thể khóc đến chết không? Trong lòng Đường Phong cảm thấy vẫn còn chút may mắn.
Bên kia, bàn tay nhỏ bé của Manh Manh vuốt đầu Tần Tứ Nương, ngây thơ an ủi:
- Mẹ đừng khóc, con đã trở về rồi mà.
Tứ Nương buông Tiểu Manh Manh ra, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần mới an tâm, nữ nhi bảo bối của nàng trừ ngoài hình có chút khó coi thì cũng không có bất kỳ tổn thương gì.
Manh Manh cất giọng nói trong trẻo:
- Mọi người đừng trách Linh tỷ tỷ, tỷ tỷ còn cho con một đại lễ vật nữa.
Tiếu thúc ở một bên hỏi:
- Lễ vật đâu? Lấy ra để phụ thân xem một chút.
Tiểu Manh Manh chỉ chỉ vào bụng của mình nói:
- Linh tỷ tỷ nói, lễ vật ở chỗ này, con cũng không biết để làm gì.
Câu này vừa ra, tất cả mọi người đều nghi ngờ không thôi. Đoạn Thất Xích ở một bên nhíu mày, lặng lẽ chọc Tiếu thúc một cái, nhẹ giọng hỏi:
- lão Thang, trước kia ngươi đã từng cho nha đầu này tu luyện chưa?
Thang Phi Tiếu chậm rãi lắc đầu:
- Manh Manh còn quá nhỏ, ta và Tứ Nương vốn định mấy năm nữa mới dạy nàng tu luyện.
Nếu không phải chưa từng tu luyện, nếu không phải kinh mạch trong cơ thể chưa được đả thông thì lần trước trúng độc Tiểu Manh Manh cũng không gặp nguy hiểm lớn như vậy rồi, chỉ cần kinh mạch của nàng được đả thông, Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương có thể dùng công lực thâm hậu bức độc tố trong cơ thể nàng ra ngoài.
- Nếu ta không quan sát nhầm, hiện tại nàng giống như đã tu luyện qua.
Đoạn Thất Xích ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay gọi Tiểu Manh Manh, thân thiết hô:
- Tới đây để nhị thúc xem một chút.
Tiểu Manh Manh rất biết điều đi tới, ngoan ngoãn đứng trước mặt Đoạn Thất Xích.
Đoạn Thất Xích vừa nói như vậy, ngay cả Đường Phong cũng có cảm thấy có gì không đúng. Hiện tại quả thật Manh Manh có dấu vết tu luyện qua! Hẳn là vừa mới tu luyện cho nên trong cơ thể chỉ có một chút dấu vết như vậy, trong cơ thể nàng chỉ có một tia cương khí bé nhỏ đến mức gần như không thấy, về phần kinh mạch của nàng cũng chưa đả thông, nhưng cẩn thận xem xét một chút, Tiểu Manh Manh đã đạt tới Luyện Cương nhất phẩm rồi.
Sự phát hiện này làm cho Thang Phi Tiếu kinh ngạc vạn phần, ba ngày thời gian, cho dù Tiểu Manh Manh tư chất có khá hơn nữa cũng không thể tu luyện đến Luyện Cương nhất phẩm, tốc độ này cũng quá nghịch thiên rồi.
-o0o-
- Nàng không nói lúc nào sẽ trở lại sao?
- Nàng có nói qua một thời gian ngắn sẽ trở về, ta còn tưởng rằng thời gian ngắn sẽ rất ngắn thôi, ai ngờ lại lâu như vậy?
Tứ Nương đáp.
- Tiểu nha đầu này.
Đường Phong nhíu mày, chẳng lẽ nàng không biết Tiểu Manh Manh quan trọng như thế nào với Tiếu thúc và Tứ Nương sao? Cho dù đi chơi cũng không nên đi trễ như vậy chứ. hơn nữa. thoạt nhìn nàng là một đứa trẻ, nhưng tâm tính cũng không phải một đứa trẻ, nàng sẽ không tùy tiện đem Manh Manh đi chơi đùa quá trớn.
Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ tới việc mấy ngày qua nàng bận rộn?
Tiếu thúc ở một bên giải thích:
- cũng không phải ta sợ Linh Khiếp Nhan làm hại Manh Manh, nhưng lòng ta lại không thể thôi lo lắng được. Phong thiếu, ngươi có thể tìm được nàng không?
Nếu Linh Khiếp Nhan thật sự có ác ý với Manh Manh thì ai cũng không thể ngăn được nàng. Hơn nữa quan hệ của nàng và Manh Manh cũng rất tốt. lần đầu tiên Linh Khiếp Nhan nhìn thấy Manh Manh đã thích nàng rồi, đi chơi từ Tĩnh An Thành trở về còn mua quà cho nàng nữa.
Đường Phong lắc đầu. vẻ mặt bất đắc dĩ, hiện tại Linh Khiếp Nhan đang mượn thân thể của Khiếu Thiên Lang, mình không thể nào câu thông cùng nàng trong khoảng cách xa.
- không nên quá lo lắng, nếu Linh Khiếp Nhan đem nàng ra ngoài, nhất định sẽ mang nàng trở về an toàn.
Đường Phong an ủi.
Tứ Nương nói:
- Nhưng chúng đã tìm khắp cả Thiên Tú cũng không thấy bóng dáng của hai người đâu. Có mấy đệ tử Thiên Tú còn nói lúc chiều nhìn thấy hai nàng đi vào trong núi.
Khúc Đình sơn lớn như vậy, cho dù mấy đại cao thủ ở Yên Liễu toàn bộ đi vào tìm kiếm cũng không thể tìm được hai tiểu nha đầu.
- Có muốn vào núi tìm kiếm hay không?
Đường Phong mở miệng hỏi.
Thang Phi Tiếu cười khổ một tiếng, khoát tay nói:
- Hay là thôi đi, ta và Tứ Nương cngx biết Manh Manh nhất định sẽ trở lại, nhưng không biết là lúc nào thôi. Nha đầu kia còn nói sẽ làm cho chúng ta kinh hỉ, bằng thân phận và thực lực của nàng chắc sẽ không gạt chúng ta, chúng ta cứ từ từ đợi vậy.
Đường Phong nhìn Đoạn Thất Xích một cái, Đoạn thúc cũng rất bất đắc dĩ. cũng không phải mọi người lo lắng hai tiểu nha đầu gặp phải chuyện gì nguy hiểm, mà là lo lắng không biết lúc nào hai nàng sẽ trở lại, các nàng đang làm cái gì?
Vốn Đường Phong cho rằng sáng ngày thứ hai các nàng sẽ trở lại, nhưng đến tận hửng sáng cũng không thấy bóng dáng hai tiểu nha đầu đâu. không chỉ như thế, hai tiểu nha đầu giống như đã bốc hơi khỏi thế gian, không có một chút tin tức.
Bây giờ chẳng những Thang Phi Tiếu cùng Tần Tứ Nương lo lắng. mà ngay cả Đường Phong cùng đứng ngồi không yên. Bên trong Yên Liễu, mấy ngày qua mỗi người đều vô cùng lo lắng, Tứ Nương cả ngày ngồi nhìn ra cửa Yên Liễu, ngay cả mắt cũng không thèm nháy một cái, mong đợi Manh Manh sẽ đột nhiên xuất hiện ở đó, những mỗi lần nàng đều thất vọng trở về, mỗi ngày nàng đều ngồi đến tận nửa đêm mới trở về phòng, cơm cũng không thèm ăn. có thể nói là cuộc sống hàng ngày không có lấy một chút bình an. đêm không thể say giấc.
Tiếu thúc cũng không chịu nổi cảm giác này, cả ngày không yên lòng, lúc ăn cơm còn gắp thức ăn đưa lên lỗ mũi. Hôm nay sau khi rời giường, mọi người tập trung lại thương lượng. quyết định tiến vào trong núi tìm kiếm.
Nhưng cả đám người còn chưa kịp đi thỳ hai thân ảnh nhỏ bé từ từ đi vào trong Yên Liễu, không phải Linh Khiếp Nhan và Tiểu Manh Manh còn ai?
Hai tiểu nha đầu nắm tay nhau đi tới, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn mọi người. Mấy ngày qua hai nàng đều ở trong Khúc Đình Sơn. Linh Khiếp Nhan vẫn còn tốt. không khác với lúc trước nhiều lắm. nhưng Tiểu Manh Manh thoạt nhìn có chút làm cho người ta đau lòng rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác giống như con mèo vậy, chỗ đen chỗ trắng, cứ như một tháng chưa rửa mặt vậy.
Tất cả ánh mắt đều ngó chừng các nàng, chỉ trong chốc lát sau, Tứ Nương đột nhiên tỉnh táo lại, mang theo âm thanh nức nỡ la lên một tiếng:
- Manh Manh!
Sau khi gọi một tiếng, nàng lập tức chạy tới trước mặt Tiểu Manh Manh, một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, ôm thật chặt.
Đường Phong im lặng nhìn Linh Khiếp Nhan, sau đó dở khóc dở cười nói:
- ngươi mang Manh Manh đi đâu vậy?
Linh Khiếp Nhan vô tội nói:
- Không phải ta đã nói với Tứ Nương rằng một thời gian mới trở lại sao? Các ngươi làm sao vậy?
Đường Phong cười khổ một tiếng:
- Đoạn thời gian của ngươi là ba ngày sao? Tiểu bà cô ơi, ngươi thật đúng là không biết tư vị của cha mẹ.
Tiếu thúc ở một bên nói:
- trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi!
Linh Khiếp Nhan bĩu môi nói:
- Ba ngày coi như thuận lợi đó, lúc bắt đầu ta còn tính toán đến mười ngày đó.
Nếu thật là mười ngày không trở về, vậy Tiếu thúc và Tứ Nương có thể khóc đến chết không? Trong lòng Đường Phong cảm thấy vẫn còn chút may mắn.
Bên kia, bàn tay nhỏ bé của Manh Manh vuốt đầu Tần Tứ Nương, ngây thơ an ủi:
- Mẹ đừng khóc, con đã trở về rồi mà.
Tứ Nương buông Tiểu Manh Manh ra, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần mới an tâm, nữ nhi bảo bối của nàng trừ ngoài hình có chút khó coi thì cũng không có bất kỳ tổn thương gì.
Manh Manh cất giọng nói trong trẻo:
- Mọi người đừng trách Linh tỷ tỷ, tỷ tỷ còn cho con một đại lễ vật nữa.
Tiếu thúc ở một bên hỏi:
- Lễ vật đâu? Lấy ra để phụ thân xem một chút.
Tiểu Manh Manh chỉ chỉ vào bụng của mình nói:
- Linh tỷ tỷ nói, lễ vật ở chỗ này, con cũng không biết để làm gì.
Câu này vừa ra, tất cả mọi người đều nghi ngờ không thôi. Đoạn Thất Xích ở một bên nhíu mày, lặng lẽ chọc Tiếu thúc một cái, nhẹ giọng hỏi:
- lão Thang, trước kia ngươi đã từng cho nha đầu này tu luyện chưa?
Thang Phi Tiếu chậm rãi lắc đầu:
- Manh Manh còn quá nhỏ, ta và Tứ Nương vốn định mấy năm nữa mới dạy nàng tu luyện.
Nếu không phải chưa từng tu luyện, nếu không phải kinh mạch trong cơ thể chưa được đả thông thì lần trước trúng độc Tiểu Manh Manh cũng không gặp nguy hiểm lớn như vậy rồi, chỉ cần kinh mạch của nàng được đả thông, Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương có thể dùng công lực thâm hậu bức độc tố trong cơ thể nàng ra ngoài.
- Nếu ta không quan sát nhầm, hiện tại nàng giống như đã tu luyện qua.
Đoạn Thất Xích ngồi xổm xuống, vẫy vẫy tay gọi Tiểu Manh Manh, thân thiết hô:
- Tới đây để nhị thúc xem một chút.
Tiểu Manh Manh rất biết điều đi tới, ngoan ngoãn đứng trước mặt Đoạn Thất Xích.
Đoạn Thất Xích vừa nói như vậy, ngay cả Đường Phong cũng có cảm thấy có gì không đúng. Hiện tại quả thật Manh Manh có dấu vết tu luyện qua! Hẳn là vừa mới tu luyện cho nên trong cơ thể chỉ có một chút dấu vết như vậy, trong cơ thể nàng chỉ có một tia cương khí bé nhỏ đến mức gần như không thấy, về phần kinh mạch của nàng cũng chưa đả thông, nhưng cẩn thận xem xét một chút, Tiểu Manh Manh đã đạt tới Luyện Cương nhất phẩm rồi.
Sự phát hiện này làm cho Thang Phi Tiếu kinh ngạc vạn phần, ba ngày thời gian, cho dù Tiểu Manh Manh tư chất có khá hơn nữa cũng không thể tu luyện đến Luyện Cương nhất phẩm, tốc độ này cũng quá nghịch thiên rồi.
-o0o-
Bình luận facebook