Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 228
“Bốp” một tiếng thật lớn, cự hổ bị một cỗ lực mạnh mẽ đánh bay ngược về sau.
Cả người còn chưa kịp rơi xuống mặt đất thì Đường Phong đã vọt tới, trực tiếp tung người cười lên lưng của nó, điên cuồng đánh lên người nó.
Nếu như là người có thực lực Huyền giai thượng phẩm thì cách chiến đấu đương nhiên sẽ không đơn điệu và trực tiếp như thế, nhưng nó chỉ là một con linh thú cấp ba mà thôi. Từ lão và thôn dân thấy vậy liền trợn mắt há mồm, không thể tin nổi. Bọn họ dốc hết tất cả nam nhân của thôn cũng không làm gì được con cự hổ này, nhưng vị anh hùng này chỉ trong nháy mắt đã quật ngã được nó.
Trong mắt Từ lão liên tục lóe lên vài tia sáng quái dị, nhưng ngay sau đó trên mặt liền lộ ra vẻ kiên nghị, tựa như đã làm ra một quyết định rất trọng đại rồi mở miệngnói:
- Ta muốn gả Xuân Hoa cho vị anh hùng này!
Tráng niên Tiểu Hòa chừng hơn hai mươi tuổi đứng bên cạnh nhất thời nước mắt lưng tròng:
- Từ lão à, ngài không thể làm như vậy được, ta và Xuân Hoa đã sớm thề non hẹn biển, ngài làm vậy là chia uyên rẽ thúy, sẽ tổn thọ đó.
lão Từ trợn mắt nói:
- lão nhân gia ta tình nguyện giảm thọ!
Cả đám người đứng bên cạnh che miệng cười trộm.
Chỉ trong chốc lát, vốn là một con cự hổ vô cùng lớn lối và hung tàn đã bị hạ gục trên mặt đất, nó cũng không dám lộn xộn nữa, tùy ý Đường Phong cưỡi trên người nó đánh loạn.
Đường Phong lúc này mới dừng tay, hắn thất sự cũng không muốn đánh chết con linh thú này, nhưng dù sao nó chỉ mới nổi giận lên là đã đả thương người, không dạy dỗ một chút là không được.
Cảm thấy con cự hổ đã chịu ngoan ngoãn, Đường Phong đưa tay vuốt đầu của nó, nhẹ giọng nói:
- Nha đầu, ngươi có thể hỏi thử xem nó từ đâu tới hay không?
Linh Khiếp Nhan nghe vậy liền đáp:
- Có thể, Phong ca ca ngươi xuống đi.
Một con linh thú cấp ba không thể nào vô duyên vô cớ lại xuất hiện ở nơi này được, thiên nhiên chung quanh đây căn bản không có núi non thích hợp cho linh thú sinh sống, cho dù là thế lực hay gia tộc của nhà ai đi nữa không thể có bản lĩnh thuần dưỡng nó được.
Sự tinh thông của Linh Khiếp Nhan về linh thú có thể nói là không ai sánh được, loại chuyện như giao tiếp với linh thú thế này đương nhiên không thể làm khó được nàng.
Chỉ sau một chốc, thanh âm của Linh Khiếp Nhan lại truyền tới lần nữa, mang theo chút bất đắc dĩ và mơ hồ:
- Phong ca ca, nó từ Vạn Thú đường chạy ra đây.
- Cái gì?
Đường Phong sửng sốt, cả người có chút ngây ngốc,
- Linh thú của Vạn Thú đường sao có thể chạy tới đây?
Linh thú do Thiết lão đầu mang tới lúc trước mặc dù đã bị Khiếu Thiên Lang thu phục rồi, đệ tử cũng tử thương hết chín phần, nhưng dù sao cơ nghiệp tông môn cũng là ở đây, cho dù bị tổn thất nghiêm trọng như vậy, nhưng chỉ cần tu dưỡng một thời gian là có thể khôi phục như cũ rồi. Đang yên đang lành sao lại có linh thú chạy ra từ Vạn Thú đường chứ? Con linh thú Lôi Vân báo cấp sáu kia cũng là thú vương kia mà, lẽ nào lại không thể hiệu lệnh cho đàn thú được sao?
Linh Khiếp Nhan nói:
- Vạn Thú đường xảy ra biến cố, mười ngày trước có người đột nhiên xông vào Vạn Thú đường, giết chết Thiết Phong Cốt và đại đường chủ của Vạn Thú đường, sau đó lại giết thêm vài cao thủ muốn ra ngăn cản, cao tầng trong nội đường của Vạn Thú đường đều bị giết hết, lòng người tan rà, tông môn cũng bị người kia dùng một mồi lửa đốt sạch, tất cả linh thú trong Vạn Thú đường lúc đó đều chạy mất, nó chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.
- Tại sao lại như vậy được chứ?
Đường Phong nghi ngờ.
Mười ngày trước, chính là lúc mình rời khỏi Cự Kiếm Môn. Lúc đó phòng chừng Thiết Phong Cốt chi vừa mang Lôi vân báo trở lại Vạn Thú đường, sao lại bị người ta đánh chết ngay lúc đó được? Hơn nữa Thiết lão đầu cũng là một Thiên giai trung phẩm, đại đường chủ của Vạn Thú đường cũng là Thiên giai trung phẩm, hơn nữa trong nội đường còn nhiều rất nhiều cao thủ. Nhiều người như vậy cư nhiên lại bị một người giết chết, đây là chuyện khó tin tới mức nào chứ.
Phản ứng đầu tiên của Đường Phong chính là cho rằng Tiếu thúc đã tới đó thay mình báo thù. Nhưng ngay sau đó lại gạt bỏ suy nghĩ này ngay, cho dù là Tiếu thúc đi nữa, nhưng chi một mình hắn thì cũng không thể nào làm được như vậy. Hơn nữa, hắn đã mười năm không giết người, mỗi lần chiến đầu cùng địch nhân đều là đả thương hoặc đánh cho tàn phế, căn bản sẽ không lấy mạng của ai. Mà cho dù có khả năng giết sạch Vạn Thú đường thì Tiếu thúc cũng không có lý do gì để làm việc đó cả. Tin đồn mình bị Thiết Phong Cốt giết chết cho dù có lan ra nhanh thế nào đi nữa thì cũng phải hai ba ngày mới có thể truyền tới Thiên Tú. Chẳng lẽ hắn một khắc trước nhận được tin tức thì ngay sau đó đã tới Vạn Thú đường? Thực lực của hắn đúng là mạnh thật, nhưng cũng chỉ là con người, sao có thể nói một cái là vượt qua khoảng cách hai ngàn dặm thế này được?
Cho nên không thể nào là do Tiếu thúc làm được.
Nếu vậy thì là ai? Ai lại có thù hận ghê gớm với Vạn Thú đường tới như vậy?
Nghĩ không ra, bất quá nói sao đi nữa thì Vạn Thú đường thật sự đã xong đời rồi.
Người này so với mình còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Mình đây chẳng qua là hủy đi vài phân đường mà thôi, nhưng đối phương lại trực tiếp tiêu diệt sào huyệt của người ta, quả nhiên là thiên hạ anh hùng ở đâu cũng có mà.
Nơi này là địa bàn của Lưu Vân tông, Vạn Thú đường lại tiếp giáp cùng Lưu Vân tông, con linh thú cấp ba này có thể chạy tới đây cũng không có gì là lạ. Bất quá Vạn Thú đường đã không còn, hơn một ngàn linh thú này rất phiền toái, không có ai quản thúc bọn chúng, bọn chúng chỉ biết chạy loạn khắp nơi, hôm nay chạy tới những thôn nhỏ thế này thì cư dân trong thôn có thể gặp nguy hiểm.
Lần này bọn họ gặp may, đúng lúc Đường Phong đi ngang qua giúp đờ, nhưng những thôn trang khác thì thế nào?
Bất quá, đây không phải chuyện Đường Phong cần nghĩ, cũng không liên quan nhiều tới hắn, cho nên dù có chút đồng tình cho những người thường gặp phải linh thú, nhưng Đường Phong cũng không biết phải làm sao cả.
- Nha đầu, ngươi nói chuyện này có liên quan gì tới ta không?
Đường Phong đột nhiên mở miệng hỏi một câu, không biết tại sao, hắn vốn còn cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì tới mình, không lý nào sau khi tin đồn Thiết Phong Cốt giết mình truyền ra thì tông môn lại bị người ta diệt. Chẳng lẽ là nói có người muốn báo thù thay cho mình sao?
- Phong ca ca ngươi đã nghĩ nhiều quá rồi, đây chẳng phải trùng hợp sao? Có thể là Vạn Thú đường trước đây đã đắc tội với một địch nhân cường đại cũng không chừng.
Linh Khiếp Nhan mở miệng nói.
- Cũng có thể.
Đường Phong cười một tiếng tự giễu,
- Trừ Đoạn thúc và Tiếu thúc ra, ta thật sự không ngờ là còn có người khác có thể đơn thương độc mã tiêu diệt cả một tông môn.
Mấy người dân bên cạnh đứng đợi hồi lâu, chỉ thấy Đường Phong thất thần nồi cúi đầu trầm tư trên người cự hổ, hồi lâu không nhúc nhích, không biết vị anh hùng áo đen này rốt cuộc đang làm chuyện gì nên không dám tiến lên quấy rầy, bất quá con cự hổ kia bây giờ trông còn ngoan ngoãn hơn cả một con mèo bệnh. Phủ phục trên mặt đất, hai mí mắt rũ xuống như đang ngủ.
-o0o-
Cả người còn chưa kịp rơi xuống mặt đất thì Đường Phong đã vọt tới, trực tiếp tung người cười lên lưng của nó, điên cuồng đánh lên người nó.
Nếu như là người có thực lực Huyền giai thượng phẩm thì cách chiến đấu đương nhiên sẽ không đơn điệu và trực tiếp như thế, nhưng nó chỉ là một con linh thú cấp ba mà thôi. Từ lão và thôn dân thấy vậy liền trợn mắt há mồm, không thể tin nổi. Bọn họ dốc hết tất cả nam nhân của thôn cũng không làm gì được con cự hổ này, nhưng vị anh hùng này chỉ trong nháy mắt đã quật ngã được nó.
Trong mắt Từ lão liên tục lóe lên vài tia sáng quái dị, nhưng ngay sau đó trên mặt liền lộ ra vẻ kiên nghị, tựa như đã làm ra một quyết định rất trọng đại rồi mở miệngnói:
- Ta muốn gả Xuân Hoa cho vị anh hùng này!
Tráng niên Tiểu Hòa chừng hơn hai mươi tuổi đứng bên cạnh nhất thời nước mắt lưng tròng:
- Từ lão à, ngài không thể làm như vậy được, ta và Xuân Hoa đã sớm thề non hẹn biển, ngài làm vậy là chia uyên rẽ thúy, sẽ tổn thọ đó.
lão Từ trợn mắt nói:
- lão nhân gia ta tình nguyện giảm thọ!
Cả đám người đứng bên cạnh che miệng cười trộm.
Chỉ trong chốc lát, vốn là một con cự hổ vô cùng lớn lối và hung tàn đã bị hạ gục trên mặt đất, nó cũng không dám lộn xộn nữa, tùy ý Đường Phong cưỡi trên người nó đánh loạn.
Đường Phong lúc này mới dừng tay, hắn thất sự cũng không muốn đánh chết con linh thú này, nhưng dù sao nó chỉ mới nổi giận lên là đã đả thương người, không dạy dỗ một chút là không được.
Cảm thấy con cự hổ đã chịu ngoan ngoãn, Đường Phong đưa tay vuốt đầu của nó, nhẹ giọng nói:
- Nha đầu, ngươi có thể hỏi thử xem nó từ đâu tới hay không?
Linh Khiếp Nhan nghe vậy liền đáp:
- Có thể, Phong ca ca ngươi xuống đi.
Một con linh thú cấp ba không thể nào vô duyên vô cớ lại xuất hiện ở nơi này được, thiên nhiên chung quanh đây căn bản không có núi non thích hợp cho linh thú sinh sống, cho dù là thế lực hay gia tộc của nhà ai đi nữa không thể có bản lĩnh thuần dưỡng nó được.
Sự tinh thông của Linh Khiếp Nhan về linh thú có thể nói là không ai sánh được, loại chuyện như giao tiếp với linh thú thế này đương nhiên không thể làm khó được nàng.
Chỉ sau một chốc, thanh âm của Linh Khiếp Nhan lại truyền tới lần nữa, mang theo chút bất đắc dĩ và mơ hồ:
- Phong ca ca, nó từ Vạn Thú đường chạy ra đây.
- Cái gì?
Đường Phong sửng sốt, cả người có chút ngây ngốc,
- Linh thú của Vạn Thú đường sao có thể chạy tới đây?
Linh thú do Thiết lão đầu mang tới lúc trước mặc dù đã bị Khiếu Thiên Lang thu phục rồi, đệ tử cũng tử thương hết chín phần, nhưng dù sao cơ nghiệp tông môn cũng là ở đây, cho dù bị tổn thất nghiêm trọng như vậy, nhưng chỉ cần tu dưỡng một thời gian là có thể khôi phục như cũ rồi. Đang yên đang lành sao lại có linh thú chạy ra từ Vạn Thú đường chứ? Con linh thú Lôi Vân báo cấp sáu kia cũng là thú vương kia mà, lẽ nào lại không thể hiệu lệnh cho đàn thú được sao?
Linh Khiếp Nhan nói:
- Vạn Thú đường xảy ra biến cố, mười ngày trước có người đột nhiên xông vào Vạn Thú đường, giết chết Thiết Phong Cốt và đại đường chủ của Vạn Thú đường, sau đó lại giết thêm vài cao thủ muốn ra ngăn cản, cao tầng trong nội đường của Vạn Thú đường đều bị giết hết, lòng người tan rà, tông môn cũng bị người kia dùng một mồi lửa đốt sạch, tất cả linh thú trong Vạn Thú đường lúc đó đều chạy mất, nó chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi.
- Tại sao lại như vậy được chứ?
Đường Phong nghi ngờ.
Mười ngày trước, chính là lúc mình rời khỏi Cự Kiếm Môn. Lúc đó phòng chừng Thiết Phong Cốt chi vừa mang Lôi vân báo trở lại Vạn Thú đường, sao lại bị người ta đánh chết ngay lúc đó được? Hơn nữa Thiết lão đầu cũng là một Thiên giai trung phẩm, đại đường chủ của Vạn Thú đường cũng là Thiên giai trung phẩm, hơn nữa trong nội đường còn nhiều rất nhiều cao thủ. Nhiều người như vậy cư nhiên lại bị một người giết chết, đây là chuyện khó tin tới mức nào chứ.
Phản ứng đầu tiên của Đường Phong chính là cho rằng Tiếu thúc đã tới đó thay mình báo thù. Nhưng ngay sau đó lại gạt bỏ suy nghĩ này ngay, cho dù là Tiếu thúc đi nữa, nhưng chi một mình hắn thì cũng không thể nào làm được như vậy. Hơn nữa, hắn đã mười năm không giết người, mỗi lần chiến đầu cùng địch nhân đều là đả thương hoặc đánh cho tàn phế, căn bản sẽ không lấy mạng của ai. Mà cho dù có khả năng giết sạch Vạn Thú đường thì Tiếu thúc cũng không có lý do gì để làm việc đó cả. Tin đồn mình bị Thiết Phong Cốt giết chết cho dù có lan ra nhanh thế nào đi nữa thì cũng phải hai ba ngày mới có thể truyền tới Thiên Tú. Chẳng lẽ hắn một khắc trước nhận được tin tức thì ngay sau đó đã tới Vạn Thú đường? Thực lực của hắn đúng là mạnh thật, nhưng cũng chỉ là con người, sao có thể nói một cái là vượt qua khoảng cách hai ngàn dặm thế này được?
Cho nên không thể nào là do Tiếu thúc làm được.
Nếu vậy thì là ai? Ai lại có thù hận ghê gớm với Vạn Thú đường tới như vậy?
Nghĩ không ra, bất quá nói sao đi nữa thì Vạn Thú đường thật sự đã xong đời rồi.
Người này so với mình còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Mình đây chẳng qua là hủy đi vài phân đường mà thôi, nhưng đối phương lại trực tiếp tiêu diệt sào huyệt của người ta, quả nhiên là thiên hạ anh hùng ở đâu cũng có mà.
Nơi này là địa bàn của Lưu Vân tông, Vạn Thú đường lại tiếp giáp cùng Lưu Vân tông, con linh thú cấp ba này có thể chạy tới đây cũng không có gì là lạ. Bất quá Vạn Thú đường đã không còn, hơn một ngàn linh thú này rất phiền toái, không có ai quản thúc bọn chúng, bọn chúng chỉ biết chạy loạn khắp nơi, hôm nay chạy tới những thôn nhỏ thế này thì cư dân trong thôn có thể gặp nguy hiểm.
Lần này bọn họ gặp may, đúng lúc Đường Phong đi ngang qua giúp đờ, nhưng những thôn trang khác thì thế nào?
Bất quá, đây không phải chuyện Đường Phong cần nghĩ, cũng không liên quan nhiều tới hắn, cho nên dù có chút đồng tình cho những người thường gặp phải linh thú, nhưng Đường Phong cũng không biết phải làm sao cả.
- Nha đầu, ngươi nói chuyện này có liên quan gì tới ta không?
Đường Phong đột nhiên mở miệng hỏi một câu, không biết tại sao, hắn vốn còn cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì tới mình, không lý nào sau khi tin đồn Thiết Phong Cốt giết mình truyền ra thì tông môn lại bị người ta diệt. Chẳng lẽ là nói có người muốn báo thù thay cho mình sao?
- Phong ca ca ngươi đã nghĩ nhiều quá rồi, đây chẳng phải trùng hợp sao? Có thể là Vạn Thú đường trước đây đã đắc tội với một địch nhân cường đại cũng không chừng.
Linh Khiếp Nhan mở miệng nói.
- Cũng có thể.
Đường Phong cười một tiếng tự giễu,
- Trừ Đoạn thúc và Tiếu thúc ra, ta thật sự không ngờ là còn có người khác có thể đơn thương độc mã tiêu diệt cả một tông môn.
Mấy người dân bên cạnh đứng đợi hồi lâu, chỉ thấy Đường Phong thất thần nồi cúi đầu trầm tư trên người cự hổ, hồi lâu không nhúc nhích, không biết vị anh hùng áo đen này rốt cuộc đang làm chuyện gì nên không dám tiến lên quấy rầy, bất quá con cự hổ kia bây giờ trông còn ngoan ngoãn hơn cả một con mèo bệnh. Phủ phục trên mặt đất, hai mí mắt rũ xuống như đang ngủ.
-o0o-
Bình luận facebook