Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Mặt của Bạch Tiểu Lại đỏ rần lên, vội đưa tay lau miệng, ngoài miệng mắng thầm:
- Đáng ghét!
Quay đầu nhìn lại, đã sớm không thay bóng dáng của Đường Phong đâu nữa, hai nha đầu cùng quay về phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, Bạch Tiểu Lại lén lút rút một con búp bê vải từ trong tay áo.
Con búp bê chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, bên trên dán một tờ giấy, có đề hai chữ: “Đường Phong” thật lớn, trên đầu, ngực, nói chung là tất cả những bộ vị yếu hại khắp người đều đã bị đâm nát bét.
Bạch Tiểu Lại cười lạnh, rút ra hai cây ngân châm, nhắm ngay đầu búp bê mà đâm xuống thật mạnh.
Ân, trong lòng thoải mái hơn rồi!
Nguyên bản Đường Phong cho rằng sau chuyện này Bạch Tiểu Lại sẽ an phận một chút, ít nhất, hắn không hy vọng người trong Thiên Tú biết Yên Liễu các của mình có chứa một nữ nhân quái lạ.
Nhưng qua ngày hôm sau lúc hai nha đầu tới báo với Đường Phong là không thấy Bạch Tiểu Lại đâu cả, Đường Phong đột nhiên ý thức được có chút không bình thường.
Bạch Tiểu Lại làm như vậy, hoặc là muốn khiến mình khó chịu, hoặc là đã rời khỏi Thiên Tú.
nữ nhân này tuy tính tình lạnh như băng, cũng không ngây thơ tới mức ấy, nên khả năng thứ nhất có thể loại trừ. Chẳng lẽ tối qua những lời mình nói quá nặng nên khiến nàng ta tức giận bỏ đi?
Trong nhất thời, Đường Phong cảm thấy trong lòng không yên.
Ngay lúc Đường Phong còn đang miên man suy nghĩ, bên ngoài lại truyền tới thanh âm của Lâm Nhược Diên:
- Phong Nhi, Phong Nhi!
Trong Thiên Tú tông có nhiều chuyện cần giải quyết, địa vị của mấy vị trưởng lão tuy rằng tôn quý, nhưng đôi khi cũng bận đến tối mày tối mặt, hơn nữa bản thân cũng phải tu luyện, nên bình thường phải cách vài ngày Lâm Nhược Diên mới tới thăm Đường Phong một lần.
Hôm nay còn chưa tới ngày kia mà?
Nhưng cô cô đã tới, Đường Phong tự nhiên phải ra ngoài nghênh đón.
Mang theo hai cái nha đầu ra khỏi phòng, Đường Phong liền mỉm cười, bày ra vẻ mặt hoàn mỹ nhất của mình. Vị cô cô này đã nuôi mình suốt mười lăm năm, hơn nữa còn để một nam nhân như mình ở lại Thiên Tú, nói nàng không gánh chịu chút áp lực nào, Đường Phong cũng không tin. Cho nên những khi đối diện với Lâm Nhược Diên, Đường Phong luôn tận lực ra vẻ nhu thuận một chút.
- Có có, sao người lại tới đây?
Đường Phong cười chào hỏi.
Lâm Nhược Diên nhìn Đường Phong, vui mừng nói:
- Phong Nhi, vài ngày không gặp con đã ra dáng nam nhi hơn rồi.
Đây cũng là kết quả thời gian gần đây Đường Phong liều mạng tu luyện mà có được, thực lực tăng lên, khí chất bên ngoài tự nhiên cũng có chút biến hóa.
Tuy rằng đối diện với cô cô, nhưng ánh mắt của Đường Phong lại phóng đến sau lưng Lâm Nhược Diên, phía sau Lâm Nhược Diên còn có một nữ tử nhỏ nhắn, chỉ có điều bị Lâm Nhược Diên chặn lại, lại thêm ôm chiếc đàn tỳ bà che nửa mặt, đứng từ chỗ của Đường Phong chỉ nhìn thấy một bàn tay nhỏ nhắn trắng noãn, cánh tay như bạch ngọc, khiến lòng người có chút hoang mang.
nữ nhân này nhất định là loại lẳng lơ, Đường Phong oán thầm trong bụng.
- Cô cô, vị đứng phía sau người là....
Đường Phong nghi hoặc hỏi, từ trước tới giờ Lâm Nhược Diên đều một mình tới thăm Đường Phong, đây là lần đầu nàng dẫn theo người tới.
Đường Phong vừa hỏi xong, nữ tử kia liền chậm rãi từ bước ra từ phía sau Lâm Nhược Diên. Thân người nhỏ nhắn, trán nhỏ ươn bóng, dáng người mảnh dẻ, đôi mắt long lanh, nụ cười e ấp quyến rũ, bàn tay nhỏ nhắn xấu hổ đưa lên che miệng, vẻ mặt lại đắc ý dào dạt nhìn Đường Phong, cằm hơi ngẩng lên, có chút vênh váo tự đắc.
Tròng mắt của Đường Phong thiếu chút nữa rớt ra khỏi hốc mắt, ngay cả Bảo Nhi và Mộng Nhi cũng há hốc miệng.
Bạch Tiểu Lại! Nữ nhân này chẳng những không nghe lời mình nói, hơn nữa cư nhiên còn tới cùng cô cô. Chẳng lẽ đã bị cô cô phát hiện? Đường Phong không ngừng phỏng đoán trong lòng.
- A, Phong Nhi, tới đây để cô cô giới thiệu một chút với con.
Lâm Nhược Diên vui mừng ra mặt, thân thiết kéo tay Đường Phong, chỉ vào Bạch Tiểu Lại nói:
- Vị này là muội muội của thành chủ Bạch Đế thành, Bạch Tiểu Lại, lần này đi ngang qua Thiên Tú, nghe nói Thiên Tú phong cảnh hữu tình, nên muốn lưu lại thưởng lãm một phen.
Đường Phong không sao lí giải được chớp mắt vài cái, cái này....Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
- Bạch sư muội, đây chính là chất nhi không nên thân của ta.
Lâm Nhược Diên lại thay Đường Phong giới thiệu.
Bạch sư muội? Đường Phong nghe thấy cách xưng hô này, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
- Là một đứa nhỏ tốt.
Bạch Tiểu Lại tận lực áp chế bản thân cười thành tiếng, ra vẻ trưởng thành nói:
- Bất quá dung mạo đẹp đẽ cũng không ích gì, trên đời này, thực lực mới là trên hết.
Đường Phong thiếu chút nữa bị sặc nước bọt mà chết. Đầu óc mơ hồ, hắn rất muốn biết hiện tại rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Sao Bạch Tiểu Lại bỗng nhiên lại đi cùng cô cô, hơn nữa cô cô còn vô cùng thân thiết giới thiệu nàng cho mình biết, lẽ nào hai người trước đây đã quen biết nhau?
- Cô cô, hai người quen nhau sao?
Đường Phong hỏi.
Lâm Nhược Diên cười lớn:
- Lúc trước chưa từng gặp mặt, nhưng đại danh của Bạch sư muội ta cũng đã nghe qua không ít.
Lâm Nhược Diên cũng có chút kỳ quái, hôm nay vị muội muội của thành chủ Bạch Đế thành này đột ngột quá bộ Thiên Tú tông, Thiên Tú đương nhiên là vô cùng hoan nghênh. Tuy trong phạm vi ngàn dặm xung quanh đây Thiên Tú là bá chủ, nhưng làm sao sánh được với Bạch Đế thành của người ta.
Bạch Tiểu Lại cùng năm vị cao tầng của Thiên Tú tán gẫu chưa được bao lâu, đột nhiên lại nói muốn đi gặp người nam nhân duy nhất nghe đồn đang sống tại Thiên Tú.
Lâm Nhược Diên mơ hồ không hiểu, nhưng vẫn đưa người tới đây.
Đường Phong nghe xong mấy lời này của Lâm Nhược Diên thi càng mê man, đưa mắt dò xét Bạch Tiểu Lại một lượt từ đầu đến chân, rốt cuộc thì nữ nhân này có địa vị thế nào? Sao cô cô lại khách khí với nàng ta như vậy?
- Phong Nhi, còn không mau gọi một tiếng sư thúc!
Lâm Nhược Diên nhéo tay Đường Phong một cái, hơi trách móc. Nguyên bản nàng còn lo lắng một năm sau Đường Phong phải đi đâu. Lại không ngờ tới người của Bạch Đế thành lại chỉ đích danh muốn gặp Đường Phong, nếu hôm nay Đường Phong biểu hiện tốt một chút, nói không chừng sẽ có cơ hội được đưa vào Bạch Đế thành, sau này nhất định tiền đồ vô lượng.
Đường Phong kéu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Thừa dịp Lâm Nhược Diên không chú ý, Đường Phong liền trừng mắt uy hiếp Bạch Tiểu Lại. Bạch Tiểu Lại không cam lòng yếu thế, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu sang nơi khác không nhìn hắn.
Thấy Đường Phong chậm chạp không chịu mở miệng, gương mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Diên hơi nghiệm lại, phượng mâu không giận mà uy trừng mắt nhìn Đường Phong.
Đường Phong đưa tay ôm bụng, mặt mày nhăn nhó, miệng kêu ui cha một tiếng:
- Cô cô, con đau bụng quá, chắc là tối qua bị cảm lạnh. Con đi một chút sẽ trở lại ngay!
Nói xong không đợi Lâm Nhược Diên có phản ứng gì liền nhanh chóng bỏ chạy!
Gọi Lâm Nhược Diên một tiếng cô cô vì nàng có tư cách này. Nhưng muốn hắn gọi Bạch Tiểu Lại một tiếng sư thúc thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Đến lúc bóng dáng Đường Phong biến mất hẳn, Lâm Nhược Diên mới bất đắc dĩ nói:
- Đứa nhỏ này đã bị ta chiều hư rồi, bạch sư muội cùng đừng trách, Phong Nhi ít gặp người lạ, chắc là đang xấu hổ.
Bạch Tiểu Lại nhoẻn miệng cười:
- Không có gì, hắn vẫn là một đứa nhỏ thôi mà.
Quay đầu ra vẻ nhìn ngắm chung quanh một hồi, Bạch Tiểu Lại lại nói:
- Nơi này quả thật rất thanh tịnh, Lâm sư tỷ, nếu không ngại thì để ta lưu lại nơi này đi.
- Đáng ghét!
Quay đầu nhìn lại, đã sớm không thay bóng dáng của Đường Phong đâu nữa, hai nha đầu cùng quay về phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, Bạch Tiểu Lại lén lút rút một con búp bê vải từ trong tay áo.
Con búp bê chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, bên trên dán một tờ giấy, có đề hai chữ: “Đường Phong” thật lớn, trên đầu, ngực, nói chung là tất cả những bộ vị yếu hại khắp người đều đã bị đâm nát bét.
Bạch Tiểu Lại cười lạnh, rút ra hai cây ngân châm, nhắm ngay đầu búp bê mà đâm xuống thật mạnh.
Ân, trong lòng thoải mái hơn rồi!
Nguyên bản Đường Phong cho rằng sau chuyện này Bạch Tiểu Lại sẽ an phận một chút, ít nhất, hắn không hy vọng người trong Thiên Tú biết Yên Liễu các của mình có chứa một nữ nhân quái lạ.
Nhưng qua ngày hôm sau lúc hai nha đầu tới báo với Đường Phong là không thấy Bạch Tiểu Lại đâu cả, Đường Phong đột nhiên ý thức được có chút không bình thường.
Bạch Tiểu Lại làm như vậy, hoặc là muốn khiến mình khó chịu, hoặc là đã rời khỏi Thiên Tú.
nữ nhân này tuy tính tình lạnh như băng, cũng không ngây thơ tới mức ấy, nên khả năng thứ nhất có thể loại trừ. Chẳng lẽ tối qua những lời mình nói quá nặng nên khiến nàng ta tức giận bỏ đi?
Trong nhất thời, Đường Phong cảm thấy trong lòng không yên.
Ngay lúc Đường Phong còn đang miên man suy nghĩ, bên ngoài lại truyền tới thanh âm của Lâm Nhược Diên:
- Phong Nhi, Phong Nhi!
Trong Thiên Tú tông có nhiều chuyện cần giải quyết, địa vị của mấy vị trưởng lão tuy rằng tôn quý, nhưng đôi khi cũng bận đến tối mày tối mặt, hơn nữa bản thân cũng phải tu luyện, nên bình thường phải cách vài ngày Lâm Nhược Diên mới tới thăm Đường Phong một lần.
Hôm nay còn chưa tới ngày kia mà?
Nhưng cô cô đã tới, Đường Phong tự nhiên phải ra ngoài nghênh đón.
Mang theo hai cái nha đầu ra khỏi phòng, Đường Phong liền mỉm cười, bày ra vẻ mặt hoàn mỹ nhất của mình. Vị cô cô này đã nuôi mình suốt mười lăm năm, hơn nữa còn để một nam nhân như mình ở lại Thiên Tú, nói nàng không gánh chịu chút áp lực nào, Đường Phong cũng không tin. Cho nên những khi đối diện với Lâm Nhược Diên, Đường Phong luôn tận lực ra vẻ nhu thuận một chút.
- Có có, sao người lại tới đây?
Đường Phong cười chào hỏi.
Lâm Nhược Diên nhìn Đường Phong, vui mừng nói:
- Phong Nhi, vài ngày không gặp con đã ra dáng nam nhi hơn rồi.
Đây cũng là kết quả thời gian gần đây Đường Phong liều mạng tu luyện mà có được, thực lực tăng lên, khí chất bên ngoài tự nhiên cũng có chút biến hóa.
Tuy rằng đối diện với cô cô, nhưng ánh mắt của Đường Phong lại phóng đến sau lưng Lâm Nhược Diên, phía sau Lâm Nhược Diên còn có một nữ tử nhỏ nhắn, chỉ có điều bị Lâm Nhược Diên chặn lại, lại thêm ôm chiếc đàn tỳ bà che nửa mặt, đứng từ chỗ của Đường Phong chỉ nhìn thấy một bàn tay nhỏ nhắn trắng noãn, cánh tay như bạch ngọc, khiến lòng người có chút hoang mang.
nữ nhân này nhất định là loại lẳng lơ, Đường Phong oán thầm trong bụng.
- Cô cô, vị đứng phía sau người là....
Đường Phong nghi hoặc hỏi, từ trước tới giờ Lâm Nhược Diên đều một mình tới thăm Đường Phong, đây là lần đầu nàng dẫn theo người tới.
Đường Phong vừa hỏi xong, nữ tử kia liền chậm rãi từ bước ra từ phía sau Lâm Nhược Diên. Thân người nhỏ nhắn, trán nhỏ ươn bóng, dáng người mảnh dẻ, đôi mắt long lanh, nụ cười e ấp quyến rũ, bàn tay nhỏ nhắn xấu hổ đưa lên che miệng, vẻ mặt lại đắc ý dào dạt nhìn Đường Phong, cằm hơi ngẩng lên, có chút vênh váo tự đắc.
Tròng mắt của Đường Phong thiếu chút nữa rớt ra khỏi hốc mắt, ngay cả Bảo Nhi và Mộng Nhi cũng há hốc miệng.
Bạch Tiểu Lại! Nữ nhân này chẳng những không nghe lời mình nói, hơn nữa cư nhiên còn tới cùng cô cô. Chẳng lẽ đã bị cô cô phát hiện? Đường Phong không ngừng phỏng đoán trong lòng.
- A, Phong Nhi, tới đây để cô cô giới thiệu một chút với con.
Lâm Nhược Diên vui mừng ra mặt, thân thiết kéo tay Đường Phong, chỉ vào Bạch Tiểu Lại nói:
- Vị này là muội muội của thành chủ Bạch Đế thành, Bạch Tiểu Lại, lần này đi ngang qua Thiên Tú, nghe nói Thiên Tú phong cảnh hữu tình, nên muốn lưu lại thưởng lãm một phen.
Đường Phong không sao lí giải được chớp mắt vài cái, cái này....Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
- Bạch sư muội, đây chính là chất nhi không nên thân của ta.
Lâm Nhược Diên lại thay Đường Phong giới thiệu.
Bạch sư muội? Đường Phong nghe thấy cách xưng hô này, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
- Là một đứa nhỏ tốt.
Bạch Tiểu Lại tận lực áp chế bản thân cười thành tiếng, ra vẻ trưởng thành nói:
- Bất quá dung mạo đẹp đẽ cũng không ích gì, trên đời này, thực lực mới là trên hết.
Đường Phong thiếu chút nữa bị sặc nước bọt mà chết. Đầu óc mơ hồ, hắn rất muốn biết hiện tại rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Sao Bạch Tiểu Lại bỗng nhiên lại đi cùng cô cô, hơn nữa cô cô còn vô cùng thân thiết giới thiệu nàng cho mình biết, lẽ nào hai người trước đây đã quen biết nhau?
- Cô cô, hai người quen nhau sao?
Đường Phong hỏi.
Lâm Nhược Diên cười lớn:
- Lúc trước chưa từng gặp mặt, nhưng đại danh của Bạch sư muội ta cũng đã nghe qua không ít.
Lâm Nhược Diên cũng có chút kỳ quái, hôm nay vị muội muội của thành chủ Bạch Đế thành này đột ngột quá bộ Thiên Tú tông, Thiên Tú đương nhiên là vô cùng hoan nghênh. Tuy trong phạm vi ngàn dặm xung quanh đây Thiên Tú là bá chủ, nhưng làm sao sánh được với Bạch Đế thành của người ta.
Bạch Tiểu Lại cùng năm vị cao tầng của Thiên Tú tán gẫu chưa được bao lâu, đột nhiên lại nói muốn đi gặp người nam nhân duy nhất nghe đồn đang sống tại Thiên Tú.
Lâm Nhược Diên mơ hồ không hiểu, nhưng vẫn đưa người tới đây.
Đường Phong nghe xong mấy lời này của Lâm Nhược Diên thi càng mê man, đưa mắt dò xét Bạch Tiểu Lại một lượt từ đầu đến chân, rốt cuộc thì nữ nhân này có địa vị thế nào? Sao cô cô lại khách khí với nàng ta như vậy?
- Phong Nhi, còn không mau gọi một tiếng sư thúc!
Lâm Nhược Diên nhéo tay Đường Phong một cái, hơi trách móc. Nguyên bản nàng còn lo lắng một năm sau Đường Phong phải đi đâu. Lại không ngờ tới người của Bạch Đế thành lại chỉ đích danh muốn gặp Đường Phong, nếu hôm nay Đường Phong biểu hiện tốt một chút, nói không chừng sẽ có cơ hội được đưa vào Bạch Đế thành, sau này nhất định tiền đồ vô lượng.
Đường Phong kéu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Thừa dịp Lâm Nhược Diên không chú ý, Đường Phong liền trừng mắt uy hiếp Bạch Tiểu Lại. Bạch Tiểu Lại không cam lòng yếu thế, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu sang nơi khác không nhìn hắn.
Thấy Đường Phong chậm chạp không chịu mở miệng, gương mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Diên hơi nghiệm lại, phượng mâu không giận mà uy trừng mắt nhìn Đường Phong.
Đường Phong đưa tay ôm bụng, mặt mày nhăn nhó, miệng kêu ui cha một tiếng:
- Cô cô, con đau bụng quá, chắc là tối qua bị cảm lạnh. Con đi một chút sẽ trở lại ngay!
Nói xong không đợi Lâm Nhược Diên có phản ứng gì liền nhanh chóng bỏ chạy!
Gọi Lâm Nhược Diên một tiếng cô cô vì nàng có tư cách này. Nhưng muốn hắn gọi Bạch Tiểu Lại một tiếng sư thúc thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Đến lúc bóng dáng Đường Phong biến mất hẳn, Lâm Nhược Diên mới bất đắc dĩ nói:
- Đứa nhỏ này đã bị ta chiều hư rồi, bạch sư muội cùng đừng trách, Phong Nhi ít gặp người lạ, chắc là đang xấu hổ.
Bạch Tiểu Lại nhoẻn miệng cười:
- Không có gì, hắn vẫn là một đứa nhỏ thôi mà.
Quay đầu ra vẻ nhìn ngắm chung quanh một hồi, Bạch Tiểu Lại lại nói:
- Nơi này quả thật rất thanh tịnh, Lâm sư tỷ, nếu không ngại thì để ta lưu lại nơi này đi.
Bình luận facebook