Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107: 107: Em Đã Sẵn Sàng
Mấy năm nay, mặc dù cô đã ngầm đấu với Chu Như Ngọc, nhưng đến giờ cô chưa từng sợ cái gì.
Nhưng khi uống say, bị người khác nhốt trong nhà vệ sinh, còn bị tạt nước lạnh vào người, cảm giác này khiến cô do dự, bất lực và trở nên yếu đuối.
Lục Đình Vỹ có thể cảm giác được cô đang run lên, vừa nhìn đã thấy sắc mặt của Đường Nhã Phương vô cùng tái nhợt, cơ thể co quắp trong vòng tay cô, trông rất yếu ớt.
Lục Đình Vỹ không nói gì, năm chặt cánh tay, ôm Đường Nhã Phương đi ra ngoài.
"Tổng giám đốc Lục, Nhã Phương có sao không? Có cần phải gọi xe cấp cứu không?"
Tống An Nhi lo lắng đi theo sau.
"Không sao! Tôi đưa cô ấy về nhà, cô giúp tôi đi tìm Đình Chiêu, nói cậu ấy điều tra xem chuyện tối nay là do ai làm?"
Nét mặt của Lục Đình Vỹ rất khủng bố, con "Bà xã, em không sao chứ?"
Lục Đình Vỹ ôm hông cô, lo lắng hỏi.
Lúc này hai mắt Đường Nhã Phương mới từ từ mở ra, trước mắt lúc này như một mảng sương mờ, phải thật lâu sau đó mới có thể nhìn rõ người trước mặt.
"Đình Vỹ, thật tốt khi anh ở đây...!
Cô thì thào, cả người dựa vào lồng ngực anh, thoạt nhìn có chút mỏng manh.
Lục Đình Vỹ ôm cô thật chặt, giọng nói mang theo sự áy náy: "Do anh không thể bảo vệ em thật tốt."
Anh đã nói sau này sẽ không để cho cô xảy ra bất kì thương tổn nào, nhưng hết lần này đến lần khác lại khiến cô bị thương trước mắt mình.
Cô nghe được sự áy náy trong giọng nói của anh, lắc đầu một cái: "Em không trách anh."
Lục Đình Vỹ xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Thay quần áo trước đã, em say rồi, cần được nghỉ ngơi." "Nhưng bây giờ đầu em rất choáng, em muốn ngủ." Đầu óc Đường Nhã Phương trống rỗng, cô làm nũng.
"Cả người em đều ướt, sẽ bị cảm lạnh đó." Lục
Đình Vỹ kiên nhẫn dỗ dành.
Nghe vậy, Đường Nhã Phương nghiêng đầu nhìn anh, cười: "Vậy...!Đình Vỹ, anh phải tắm chung với em!"
Lục Đình Vỹ ngẩn người ra
Tắm chung? "Anh không tắm, em cũng không muốn tắm."
Đường Nhã Phương lẩm bẩm, tựa đầu vào lòng Lục Đình Vỹ một chút, cọ tới cọ lui, tìm một vị trí thoải mái, sau đó bất động.
Nhìn cô gái nhỏ đang tựa đầu vào ngực mình, tâm trạng u ám của Lục Đình Vỹ biến mất không ít, "Bã xã cứ tắm đi, nếu không, anh cũng không dám đảm bảo rằng anh sẽ có thể kiềm chế."
Giọng nói của Lục Đình Vỹ trầm thấp, nghe như trêu ghẹo.
Anh ôm Đường Nhã Phương vào bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ, bắt đầu xả nước vào bồn.
Đường Nhã Phương ngồi trong bồn tắm giãy giua, cố gắng đứng lên.
"Ngồi xuống"
Lục Đình Vỹ ấn cô ngồi xuống, sau đó ra khỏi nhà tắm, đi tới tủ quần áo ngẫu nhiên tìm một bộ quần áo mới cho Đường Nhã Phương, sau đó quay lại.
Nước trong bồn từ từ được xả đầy, Đường Nhã Phương ngồi bên trong bồn tắm, quần áo nổi bập bềnh trong nước với trạng thái trong suốt, để lộ ra dáng người xinh đẹp, không biết từ lúc nào mà hai dây áo đã tuột xuống, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hai vật trắng muốt.
"Phải cởi hết sao?"
Đường Nhã Phương lười biếng ngôi bên trong bồn tắm, Lục Đình Vỹ thấy vậy thích thú nói.
"Coi het!"
Đường Nhã Phương trừng mắt nhìn anh, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, hai gò má tải nhợt bắt đầu ửng đỏ: "A, phải rồi..."
Cô vươn hai tay lên, bắt đầu cởi quần áo trên người mình, nhưng suy nghĩ nữa ngày cũng không biết cách cởi.
"Bà xã, em không thể cởi nó như vậy được."
Lục Đình Vỹ bật cười, chủ động giúp cô cởi quần áo.
Khi chiếc váy được cởi bỏ, một khung cảnh đang ngâm mình trong bồn tắm hoàn toàn lộ ra trước mặt anh.
Thân thể mềm mại, trắng nõn, bị bọt ngước làm cho phát sáng, nhiệt độ thích hợp điểm cho da thịt của cô một lớp hồng nhả, mềm mại đến mê người.
Nước từ vòi sen cứ như điêu khắc.
Cảnh xuân trước mắt khiến người từ xưa đến nay kiềm chế rất giỏi như Lục Đình Vỹ cũng ngày người, ánh mắt anh nóng như thiêu đốt, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Trong lúc Lục Đình Vỹ đang cố gắng kiềm chế ngọn lửa trong cơ thể, thì Đường Nhã Phương ngồi trong bồn tắm nghiêng đầu, ánh mắt mơ màng, nụ cười say đắm lòng người.
"Em muốn tắm cùng Đình Vỹ"
Cô hất nước ra ngoài, Lục Đình Vỹ ngồi bên cạnh bồn tắm không né kịp nên bị hất khắp người.
Hai mắt Lục Đình Vỹ dừng lại nhìn người trước mặt, giọng khàn khàn: "Bà xã, em suy nghĩ kỹ chưa, bây giờ hối hận vẫn còn kịp"
Đường Nhã Phương nghiêng người về trước, đặt hai tay lên cổ anh, nói: "Không hối hận"
Lục Đình Vỹ hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chăm cô, sau đó quyết định, anh kéo hai tay của cô, đứng dậy, cởi quần áo, quần một chiếc khăn tắm rồi bước vào trong bồn.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người đối mặt với nhau, nhưng có lẽ vì mối quan hệ lúc bấy giờ khiến cho phòng tắm toát ra một bầu không khí quái dị.
Đường Nhã Phương đã say đến mức không thể giữ vững được sự tỉnh táo của mình nữa rồi.
Người đàn ông trước mặt, vóc dáng hoàn mỹ đến nổi có thể được so sánh với những siêu mẫu trên thế giới.
Ánh đèn chiếu vào người anh toát lên vẻ gợi cảm và quyến rũ khó tả.
Gò má của Đường Nhã Phương nóng bừng, trong người cô lại có hơi men, lần nữa vươn hai tay ra quấn lấy cổ anh, tiếp cận cái miệng nhỏ, chỉ động hôn lên môi anh.
"Đình Vỹ, anh còn nhớ lúc trước em đã nói gì không? Chờ đến khi nào em sẵn sàng, em sẽ cho anh, em nghĩ bây giờ em đã sẵn sàng rồi, ngay bây giờ"
Cô vụng về hôn lên môi anh, giọng nói thì thầm của cô như có ma lực truyền đến tai anh.
Lục Đình Vỹ sửng sốt, đẩy cô ra khỏi lồng ngực của mình, muốn nói gì đó nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Đường Nhã Phương chặn lại..
Nhưng khi uống say, bị người khác nhốt trong nhà vệ sinh, còn bị tạt nước lạnh vào người, cảm giác này khiến cô do dự, bất lực và trở nên yếu đuối.
Lục Đình Vỹ có thể cảm giác được cô đang run lên, vừa nhìn đã thấy sắc mặt của Đường Nhã Phương vô cùng tái nhợt, cơ thể co quắp trong vòng tay cô, trông rất yếu ớt.
Lục Đình Vỹ không nói gì, năm chặt cánh tay, ôm Đường Nhã Phương đi ra ngoài.
"Tổng giám đốc Lục, Nhã Phương có sao không? Có cần phải gọi xe cấp cứu không?"
Tống An Nhi lo lắng đi theo sau.
"Không sao! Tôi đưa cô ấy về nhà, cô giúp tôi đi tìm Đình Chiêu, nói cậu ấy điều tra xem chuyện tối nay là do ai làm?"
Nét mặt của Lục Đình Vỹ rất khủng bố, con "Bà xã, em không sao chứ?"
Lục Đình Vỹ ôm hông cô, lo lắng hỏi.
Lúc này hai mắt Đường Nhã Phương mới từ từ mở ra, trước mắt lúc này như một mảng sương mờ, phải thật lâu sau đó mới có thể nhìn rõ người trước mặt.
"Đình Vỹ, thật tốt khi anh ở đây...!
Cô thì thào, cả người dựa vào lồng ngực anh, thoạt nhìn có chút mỏng manh.
Lục Đình Vỹ ôm cô thật chặt, giọng nói mang theo sự áy náy: "Do anh không thể bảo vệ em thật tốt."
Anh đã nói sau này sẽ không để cho cô xảy ra bất kì thương tổn nào, nhưng hết lần này đến lần khác lại khiến cô bị thương trước mắt mình.
Cô nghe được sự áy náy trong giọng nói của anh, lắc đầu một cái: "Em không trách anh."
Lục Đình Vỹ xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Thay quần áo trước đã, em say rồi, cần được nghỉ ngơi." "Nhưng bây giờ đầu em rất choáng, em muốn ngủ." Đầu óc Đường Nhã Phương trống rỗng, cô làm nũng.
"Cả người em đều ướt, sẽ bị cảm lạnh đó." Lục
Đình Vỹ kiên nhẫn dỗ dành.
Nghe vậy, Đường Nhã Phương nghiêng đầu nhìn anh, cười: "Vậy...!Đình Vỹ, anh phải tắm chung với em!"
Lục Đình Vỹ ngẩn người ra
Tắm chung? "Anh không tắm, em cũng không muốn tắm."
Đường Nhã Phương lẩm bẩm, tựa đầu vào lòng Lục Đình Vỹ một chút, cọ tới cọ lui, tìm một vị trí thoải mái, sau đó bất động.
Nhìn cô gái nhỏ đang tựa đầu vào ngực mình, tâm trạng u ám của Lục Đình Vỹ biến mất không ít, "Bã xã cứ tắm đi, nếu không, anh cũng không dám đảm bảo rằng anh sẽ có thể kiềm chế."
Giọng nói của Lục Đình Vỹ trầm thấp, nghe như trêu ghẹo.
Anh ôm Đường Nhã Phương vào bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ, bắt đầu xả nước vào bồn.
Đường Nhã Phương ngồi trong bồn tắm giãy giua, cố gắng đứng lên.
"Ngồi xuống"
Lục Đình Vỹ ấn cô ngồi xuống, sau đó ra khỏi nhà tắm, đi tới tủ quần áo ngẫu nhiên tìm một bộ quần áo mới cho Đường Nhã Phương, sau đó quay lại.
Nước trong bồn từ từ được xả đầy, Đường Nhã Phương ngồi bên trong bồn tắm, quần áo nổi bập bềnh trong nước với trạng thái trong suốt, để lộ ra dáng người xinh đẹp, không biết từ lúc nào mà hai dây áo đã tuột xuống, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hai vật trắng muốt.
"Phải cởi hết sao?"
Đường Nhã Phương lười biếng ngôi bên trong bồn tắm, Lục Đình Vỹ thấy vậy thích thú nói.
"Coi het!"
Đường Nhã Phương trừng mắt nhìn anh, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, hai gò má tải nhợt bắt đầu ửng đỏ: "A, phải rồi..."
Cô vươn hai tay lên, bắt đầu cởi quần áo trên người mình, nhưng suy nghĩ nữa ngày cũng không biết cách cởi.
"Bà xã, em không thể cởi nó như vậy được."
Lục Đình Vỹ bật cười, chủ động giúp cô cởi quần áo.
Khi chiếc váy được cởi bỏ, một khung cảnh đang ngâm mình trong bồn tắm hoàn toàn lộ ra trước mặt anh.
Thân thể mềm mại, trắng nõn, bị bọt ngước làm cho phát sáng, nhiệt độ thích hợp điểm cho da thịt của cô một lớp hồng nhả, mềm mại đến mê người.
Nước từ vòi sen cứ như điêu khắc.
Cảnh xuân trước mắt khiến người từ xưa đến nay kiềm chế rất giỏi như Lục Đình Vỹ cũng ngày người, ánh mắt anh nóng như thiêu đốt, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Trong lúc Lục Đình Vỹ đang cố gắng kiềm chế ngọn lửa trong cơ thể, thì Đường Nhã Phương ngồi trong bồn tắm nghiêng đầu, ánh mắt mơ màng, nụ cười say đắm lòng người.
"Em muốn tắm cùng Đình Vỹ"
Cô hất nước ra ngoài, Lục Đình Vỹ ngồi bên cạnh bồn tắm không né kịp nên bị hất khắp người.
Hai mắt Lục Đình Vỹ dừng lại nhìn người trước mặt, giọng khàn khàn: "Bà xã, em suy nghĩ kỹ chưa, bây giờ hối hận vẫn còn kịp"
Đường Nhã Phương nghiêng người về trước, đặt hai tay lên cổ anh, nói: "Không hối hận"
Lục Đình Vỹ hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chăm cô, sau đó quyết định, anh kéo hai tay của cô, đứng dậy, cởi quần áo, quần một chiếc khăn tắm rồi bước vào trong bồn.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người đối mặt với nhau, nhưng có lẽ vì mối quan hệ lúc bấy giờ khiến cho phòng tắm toát ra một bầu không khí quái dị.
Đường Nhã Phương đã say đến mức không thể giữ vững được sự tỉnh táo của mình nữa rồi.
Người đàn ông trước mặt, vóc dáng hoàn mỹ đến nổi có thể được so sánh với những siêu mẫu trên thế giới.
Ánh đèn chiếu vào người anh toát lên vẻ gợi cảm và quyến rũ khó tả.
Gò má của Đường Nhã Phương nóng bừng, trong người cô lại có hơi men, lần nữa vươn hai tay ra quấn lấy cổ anh, tiếp cận cái miệng nhỏ, chỉ động hôn lên môi anh.
"Đình Vỹ, anh còn nhớ lúc trước em đã nói gì không? Chờ đến khi nào em sẵn sàng, em sẽ cho anh, em nghĩ bây giờ em đã sẵn sàng rồi, ngay bây giờ"
Cô vụng về hôn lên môi anh, giọng nói thì thầm của cô như có ma lực truyền đến tai anh.
Lục Đình Vỹ sửng sốt, đẩy cô ra khỏi lồng ngực của mình, muốn nói gì đó nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Đường Nhã Phương chặn lại..
Bình luận facebook