Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122: 122: Bắt Cóc
Tin tức nhao nhao càng xào càng nóng, dường như có chút khuynh hưởng không thu lại được.
Nhưng mà Hoàng Hương Ly làm người trong cuộc từ đầu cuối lại chưa hề nói một lời nào, cả người giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Bây giờ mấy chục nhà ký giả truyền thông dốc tất cả lực lượng đã trải thảm lục soát, hy vọng có thể tự mình săn được tin của Hoàng Hương Ly.
Mà chuyển này của Đường Nhã Phương tự nhiên cũng có mục đích này.
Chẳng qua muốn tìm một người có lòng bỏ trốn, cho dù anh có bản lĩnh ngất trời cũng không thể tìm được.
Đường Nhã Phương bất lực chỉ có thể ra tay với một số ngôi sao bình thường có quan hệ không tệ với Hoàng Hương Ly.
Nhưng lúc nhạy cảm này, người người trong giới ngôi sao đều cảm thấy bất an, vốn cũng không dám nói về việc này, sợ sẽ dẫn lửa thiêu thân, thật vất vả nói được hai câu cũng là miệng lưỡi chết người.
Mà cứ bận rộn như vậy, nhưng Đường Nhã Phương lại không biết nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần cô.
Khoảng tám giờ tối, Đường Nhã Phương bên ngoài bồn ba đến chiều, tùy tiện ăn tối bên ngoài rồi chuẩn bị tới tập đoàn Lục Lâm tìm Lục Đình Vỹ, hai người hẹn làm xong sẽ cùng nhau về nhà.
Nhưng mà ngay lúc cô đi đến một giao lệ, một chiếc xe bỗng nhiên vọt ra từ góc tối bên cạnh, hơn nữa dừng lại bên cạnh Đường Nhã Phương, ngay sau đó lấy thể sét đánh không kịp bưng tại che miệng cô, kéo cô lên xe.
Đường Nhã Phương quá sợ hãi, giãy dụa muốn kêu cứu, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì cảm thấy một mùi nước thuốc nồng đậm bỗng nhiên xộc vào mũi, sao đó mắt tối sầm, cô hoàn toàn mất đi cảm giác.
Lúc này bên trong văn phòng tổng giám đốc của giải trí Hoàng Gia.
Lục Đình Vỹ vẫn đang ngồi làm việc, công việc vẫn chưa xử lý xong, Ngô Tư Lăng bưng ly cà phê từ bên ngoài đi tới, cung kính nói: “Tổng giám đốc, cà phê của anh."
Lục Đình Vỹ khẽ gật đầu, vẩy toàn bộ chất lỏng màu đen lên mặt bàn, thấm ướt tất cả tài liệu quan trọng không ít bên cạnh.
Ngô Tư Lăng giật mình, vội vàng lấy khăn tay ra lau, đồng thời có chút nghi ngờ nhìn Lục Đình Vỹ: "Không sao chứ, tổng giám đốc?”
Lục Đình Vỹ nhíu mày, chỉ cảm thấy trong lòng có sự bất an, vội vàng đưa tay nhìn thời gian trên đồng hồ một chút.
Thời gian đã tám giờ ba mươi phút, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đường Nhã Phương.
Lục Đình Vỹ gọi một cú điện thoại cho Đường Nhã Phương, điện thoại đầu bên kia lại không thể kết nối.
Anh liên tục thử mấy lần, vẫn là như thế.
Lông mày Lục Đình Vỹ không khỏi nhíu càng sâu, không nhịn được ngẩng đầu hỏi Ngô Tư Lăng trước mặt: “Vừa nãy bà chủ có tới không?” "Không thấy.”
Ngô Tư Lăng lắc đầu, nhìn sắc mặt Lục Đình Vỹ có hơi không bình thường, vội vàng cẩn thận từng li từng tí nói: “Tổng giám đốc, xảy ra chuyện gì sao? Có cần tôi đi xem một chút hay không?” Lục Đình Vỹ trầm ngâm một lát, khẽ nói: “Tạm thời không cần, cậu đi ra ngoài trước đi."
Chẳng qua trong lòng anh vẫn cảm thấy có hơi không ổn, đầu ngón tay lập tức mở hệ thống định vị trên điện thoại lên.
Lúc trước anh cài hệ thống định vị lên điện thoại của Đường Nhã Phương chính là để đề phòng lỡ như, bảo đảm sự an toàn của cô.
Lục Đình Vỹ vốn cho rằng Đường Nhã Phương hẳn là có chuyện chậm trễ cho nên mới sẽ muộn như vậy.
Nhưng mà khi anh nhìn thấy địa điểm định vị của Đường Nhã Phương, bỗng nhiên bây giờ xuất hiện ở vùng ngoại thành, sắc mập lập tức thay đổi.
“Ngô Tư Lăng.
Anh hô to một tiếng đúng lúc Ngô Tư Lăng đi ra ngoài, giọng điệu kia u ám dọa người.
Trong lòng Ngô Tư Lăng run rẩy quay đầu lại “Tổng giám đốc còn dặn dò gì a?” “Đi khởi động xe, đi ra ngoài với tôi, nhanh lên.”
Lục Đình Vỹ từ trên ghế làm việc đứng dậy, cũng không giải thích, trực tiếp cầm áo khoác lên đi ra ngoài.
Ngô Tư Lăng ở bên cạnh anh nhiều năm, thấy sắc mặt anh ngưng trọng, biết chắc là đã xảy ra chuyện, cũng không dám thất lễ, vội vàng gật đầu đi theo Lục Đình Vỹ ra ngoài.
Đường Nhã Phương không biết bản thân rất cuộc đã hôn mê bao lâu, cô chỉ biết sau khi cô tỉnh lại thì đã ở một nơi đen thui, một mùi vị ẩm ướt khó ngửi phả vào mặt, khiến người ngửi thấy muốn buồn nôn.
Cô mơ màng từ dưới đất ngồi dậy thì phát hiện hai tay hai chân mình bị dây thừng trói lại, cả người gần như không thể động đậy.
Đường Nhã Phương giật mình, cẩn thận nhớ lại một chút mới bỗng nhiên nghĩ ra mình đã xảy ra chuyện gì.
Bắt cóc
Cô vốn hẹn làm việc xong sẽ đi tìm Đình Vỹ, thế nhưng nửa đường gặp bọn bắt cóc.
Nỗi sợ hãi xông lên đầu, Đường Nhã Phương sợ hãi ngắm nhìn bốn phía.
Đập vào mắt đều là một màu đen kịt, mượn ánh trắng nhàn nhạt bên ngoài chiếu nghiêng vào, mơ hồ có thể nhìn thấy mình dường như ở một nhà khó bỏ hoang nào đó.
Xung quanh yên tĩnh, hoàn cảnh lạ lẫm, còn có loại yên tĩnh đen như mực trí mạng kia đều đang cực lực khủng hoảng sâu sắc đáy lòng cô.
“Có người không?”
Cô há to miệng, giọng nói khẽ run rẩy vang lên trong kho hàng bỏ hoang.
Hồi âm nhàn nhạt bay đi trong không khí trống trải, trong lòng Đường Nhã Phương càng sợ hãi.
“Có người không? Thả tôi ra ngoài, tại sao phải bắt tôi?”
Toàn bộ cơ thể Đường Nhã Phương đều đang run rẩy.
Cô chưa từng gặp chuyện như vậy, trong đầu nhất thời có hơi hỗn loạn.
Vì sao lại có người bắt cóc cô ?
Bắt cóc cô có gì hay?
Chẳng lẽ là Chu Như Ngọc sao?
Không thể nào, người phụ nữ kia gần đây vô an phận, hẳn không phải là cô ta mới đúng
Nhưng không phải cô ta thì là ai? Đối phương rốt cuộc có mục đích gì?
Vô số suy nghĩ luồn lách trong lòng Đường Nhã Phương, nhưng mà cảm giác sợ hãi lại chỉ khiến cô càng bối rối hơn, lúc này sự tỉnh táo của cô đã sớm hoàn toàn biến mất không thấy dấu vết.
Ngay trong khoảnh khắc Đường Nhã Phương hoang mang, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng va chạm cửa sắt bang bang, là cửa lớn nhà kho bị người ta đẩy ra.
Nhìn theo đó, chính là một giọng nói thô kệch vang lên trong kho hàng: “Ồ, người đẹp nhỏ, tỉnh rồi à?”
Đường Nhã Phương giật mình, hơi co lại thân thể, hiện lên một tia cảnh giác trong lòng.
Mà rơi xuống theo giọng nói, đèn trong nhà kho cũng bị người ta bật lên, sau đó Đường Nhã Phương liền nhìn thấy bốn tên cao to vạm vỡ đang từ bên ngoài đi vào.
Nhìn từ dáng vẻ có chút côn đồ kia của anh ta, hiển nhiên là tên côn đồ không biết đến từ nơi nào.
“Tại sao anh muốn bắt tôi?”
Đường Nhã Phương sợ hãi tiếp tục lùi về phía sau, mấy người kia vừa nhìn liền biết không phải loại lương thiện gì.
Đặc biệt khi Đường Nhã Phương nhìn đến nụ cười không có ý tốt trên mặt mấy người kia thì không khỏi run rẩy trong lòng.
“Ha ha ha, bắt người còn cần lý do sao?"
Bốn tên cao to liếc mắt nhìn nhau cười ha ha, chợt dùng ánh mắt nhìn Đường Nhã Phương từ trên xuống dưới.
“Chậc chậc, phóng viên Phương, quãng thời gian trước cô thật sự rất nổi tiếng đó.
"Không hổ là cô cả của nhà có tiền, dáng vẻ này thật khiến người ta nóng chảy người.
“Ha ha ha, tối nay để bốn anh em chúng tôi đến chơi đùa với cô thế nào?”
Bốn tên cao to nở nụ cười âm tà, xoa xoa tay, từng bước tới gần Đường Nhã Phương..
Nhưng mà Hoàng Hương Ly làm người trong cuộc từ đầu cuối lại chưa hề nói một lời nào, cả người giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Bây giờ mấy chục nhà ký giả truyền thông dốc tất cả lực lượng đã trải thảm lục soát, hy vọng có thể tự mình săn được tin của Hoàng Hương Ly.
Mà chuyển này của Đường Nhã Phương tự nhiên cũng có mục đích này.
Chẳng qua muốn tìm một người có lòng bỏ trốn, cho dù anh có bản lĩnh ngất trời cũng không thể tìm được.
Đường Nhã Phương bất lực chỉ có thể ra tay với một số ngôi sao bình thường có quan hệ không tệ với Hoàng Hương Ly.
Nhưng lúc nhạy cảm này, người người trong giới ngôi sao đều cảm thấy bất an, vốn cũng không dám nói về việc này, sợ sẽ dẫn lửa thiêu thân, thật vất vả nói được hai câu cũng là miệng lưỡi chết người.
Mà cứ bận rộn như vậy, nhưng Đường Nhã Phương lại không biết nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần cô.
Khoảng tám giờ tối, Đường Nhã Phương bên ngoài bồn ba đến chiều, tùy tiện ăn tối bên ngoài rồi chuẩn bị tới tập đoàn Lục Lâm tìm Lục Đình Vỹ, hai người hẹn làm xong sẽ cùng nhau về nhà.
Nhưng mà ngay lúc cô đi đến một giao lệ, một chiếc xe bỗng nhiên vọt ra từ góc tối bên cạnh, hơn nữa dừng lại bên cạnh Đường Nhã Phương, ngay sau đó lấy thể sét đánh không kịp bưng tại che miệng cô, kéo cô lên xe.
Đường Nhã Phương quá sợ hãi, giãy dụa muốn kêu cứu, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì cảm thấy một mùi nước thuốc nồng đậm bỗng nhiên xộc vào mũi, sao đó mắt tối sầm, cô hoàn toàn mất đi cảm giác.
Lúc này bên trong văn phòng tổng giám đốc của giải trí Hoàng Gia.
Lục Đình Vỹ vẫn đang ngồi làm việc, công việc vẫn chưa xử lý xong, Ngô Tư Lăng bưng ly cà phê từ bên ngoài đi tới, cung kính nói: “Tổng giám đốc, cà phê của anh."
Lục Đình Vỹ khẽ gật đầu, vẩy toàn bộ chất lỏng màu đen lên mặt bàn, thấm ướt tất cả tài liệu quan trọng không ít bên cạnh.
Ngô Tư Lăng giật mình, vội vàng lấy khăn tay ra lau, đồng thời có chút nghi ngờ nhìn Lục Đình Vỹ: "Không sao chứ, tổng giám đốc?”
Lục Đình Vỹ nhíu mày, chỉ cảm thấy trong lòng có sự bất an, vội vàng đưa tay nhìn thời gian trên đồng hồ một chút.
Thời gian đã tám giờ ba mươi phút, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đường Nhã Phương.
Lục Đình Vỹ gọi một cú điện thoại cho Đường Nhã Phương, điện thoại đầu bên kia lại không thể kết nối.
Anh liên tục thử mấy lần, vẫn là như thế.
Lông mày Lục Đình Vỹ không khỏi nhíu càng sâu, không nhịn được ngẩng đầu hỏi Ngô Tư Lăng trước mặt: “Vừa nãy bà chủ có tới không?” "Không thấy.”
Ngô Tư Lăng lắc đầu, nhìn sắc mặt Lục Đình Vỹ có hơi không bình thường, vội vàng cẩn thận từng li từng tí nói: “Tổng giám đốc, xảy ra chuyện gì sao? Có cần tôi đi xem một chút hay không?” Lục Đình Vỹ trầm ngâm một lát, khẽ nói: “Tạm thời không cần, cậu đi ra ngoài trước đi."
Chẳng qua trong lòng anh vẫn cảm thấy có hơi không ổn, đầu ngón tay lập tức mở hệ thống định vị trên điện thoại lên.
Lúc trước anh cài hệ thống định vị lên điện thoại của Đường Nhã Phương chính là để đề phòng lỡ như, bảo đảm sự an toàn của cô.
Lục Đình Vỹ vốn cho rằng Đường Nhã Phương hẳn là có chuyện chậm trễ cho nên mới sẽ muộn như vậy.
Nhưng mà khi anh nhìn thấy địa điểm định vị của Đường Nhã Phương, bỗng nhiên bây giờ xuất hiện ở vùng ngoại thành, sắc mập lập tức thay đổi.
“Ngô Tư Lăng.
Anh hô to một tiếng đúng lúc Ngô Tư Lăng đi ra ngoài, giọng điệu kia u ám dọa người.
Trong lòng Ngô Tư Lăng run rẩy quay đầu lại “Tổng giám đốc còn dặn dò gì a?” “Đi khởi động xe, đi ra ngoài với tôi, nhanh lên.”
Lục Đình Vỹ từ trên ghế làm việc đứng dậy, cũng không giải thích, trực tiếp cầm áo khoác lên đi ra ngoài.
Ngô Tư Lăng ở bên cạnh anh nhiều năm, thấy sắc mặt anh ngưng trọng, biết chắc là đã xảy ra chuyện, cũng không dám thất lễ, vội vàng gật đầu đi theo Lục Đình Vỹ ra ngoài.
Đường Nhã Phương không biết bản thân rất cuộc đã hôn mê bao lâu, cô chỉ biết sau khi cô tỉnh lại thì đã ở một nơi đen thui, một mùi vị ẩm ướt khó ngửi phả vào mặt, khiến người ngửi thấy muốn buồn nôn.
Cô mơ màng từ dưới đất ngồi dậy thì phát hiện hai tay hai chân mình bị dây thừng trói lại, cả người gần như không thể động đậy.
Đường Nhã Phương giật mình, cẩn thận nhớ lại một chút mới bỗng nhiên nghĩ ra mình đã xảy ra chuyện gì.
Bắt cóc
Cô vốn hẹn làm việc xong sẽ đi tìm Đình Vỹ, thế nhưng nửa đường gặp bọn bắt cóc.
Nỗi sợ hãi xông lên đầu, Đường Nhã Phương sợ hãi ngắm nhìn bốn phía.
Đập vào mắt đều là một màu đen kịt, mượn ánh trắng nhàn nhạt bên ngoài chiếu nghiêng vào, mơ hồ có thể nhìn thấy mình dường như ở một nhà khó bỏ hoang nào đó.
Xung quanh yên tĩnh, hoàn cảnh lạ lẫm, còn có loại yên tĩnh đen như mực trí mạng kia đều đang cực lực khủng hoảng sâu sắc đáy lòng cô.
“Có người không?”
Cô há to miệng, giọng nói khẽ run rẩy vang lên trong kho hàng bỏ hoang.
Hồi âm nhàn nhạt bay đi trong không khí trống trải, trong lòng Đường Nhã Phương càng sợ hãi.
“Có người không? Thả tôi ra ngoài, tại sao phải bắt tôi?”
Toàn bộ cơ thể Đường Nhã Phương đều đang run rẩy.
Cô chưa từng gặp chuyện như vậy, trong đầu nhất thời có hơi hỗn loạn.
Vì sao lại có người bắt cóc cô ?
Bắt cóc cô có gì hay?
Chẳng lẽ là Chu Như Ngọc sao?
Không thể nào, người phụ nữ kia gần đây vô an phận, hẳn không phải là cô ta mới đúng
Nhưng không phải cô ta thì là ai? Đối phương rốt cuộc có mục đích gì?
Vô số suy nghĩ luồn lách trong lòng Đường Nhã Phương, nhưng mà cảm giác sợ hãi lại chỉ khiến cô càng bối rối hơn, lúc này sự tỉnh táo của cô đã sớm hoàn toàn biến mất không thấy dấu vết.
Ngay trong khoảnh khắc Đường Nhã Phương hoang mang, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng va chạm cửa sắt bang bang, là cửa lớn nhà kho bị người ta đẩy ra.
Nhìn theo đó, chính là một giọng nói thô kệch vang lên trong kho hàng: “Ồ, người đẹp nhỏ, tỉnh rồi à?”
Đường Nhã Phương giật mình, hơi co lại thân thể, hiện lên một tia cảnh giác trong lòng.
Mà rơi xuống theo giọng nói, đèn trong nhà kho cũng bị người ta bật lên, sau đó Đường Nhã Phương liền nhìn thấy bốn tên cao to vạm vỡ đang từ bên ngoài đi vào.
Nhìn từ dáng vẻ có chút côn đồ kia của anh ta, hiển nhiên là tên côn đồ không biết đến từ nơi nào.
“Tại sao anh muốn bắt tôi?”
Đường Nhã Phương sợ hãi tiếp tục lùi về phía sau, mấy người kia vừa nhìn liền biết không phải loại lương thiện gì.
Đặc biệt khi Đường Nhã Phương nhìn đến nụ cười không có ý tốt trên mặt mấy người kia thì không khỏi run rẩy trong lòng.
“Ha ha ha, bắt người còn cần lý do sao?"
Bốn tên cao to liếc mắt nhìn nhau cười ha ha, chợt dùng ánh mắt nhìn Đường Nhã Phương từ trên xuống dưới.
“Chậc chậc, phóng viên Phương, quãng thời gian trước cô thật sự rất nổi tiếng đó.
"Không hổ là cô cả của nhà có tiền, dáng vẻ này thật khiến người ta nóng chảy người.
“Ha ha ha, tối nay để bốn anh em chúng tôi đến chơi đùa với cô thế nào?”
Bốn tên cao to nở nụ cười âm tà, xoa xoa tay, từng bước tới gần Đường Nhã Phương..
Bình luận facebook