Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190: 190: Cùng Lắm Cũng Chỉ Là Đôi Giày Rách
Cô đứng ngược sáng, vì vừa mới tắm xong nên tóc còn ướt, nước nhỏ giọt từ mái tóc xuống làm ướt áo sơ mi của cô thành dạng mờ ảo nửa trong suốt, khiến cho có thể thấy loáng thoảng đường viền tròn trịa của bộ ngực cô, mang theo sức quyến rũ chết người.
Áo sơ mi trắng chỉ vừa vặn che được qua mông, để lộ ra đôi chân thon dài cân đối toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Ánh mắt của anh quá nóng bỏng, khỏa thân, khỏa thân, khỏa thân.
Chính là dục vọng, là sự khao khát.
Trong lòng Đường Nhã Phương hoảng hốt, cô v vàng giải thích: "Em quên không mang theo quần áo, bây giờ em đi thay ngay đây."
Nói xong, cô quay người muốn đi vào phòng thay quần áo.
Nhưng tốc độ của anh còn nhanh hơn cô, chỉ thấy anh đi đến chỗ cô bằng vài bước, duỗi tay ra rồi dùng lực kéo cô vào trong ngực.Cô khẽ kêu lên, sau đó nụ hôn của anh lập tức bao phủ xuống...!
Một căn phòng kiều diễm.
Đêm vừa mới bắt đầu.
Cả đêm say mê khiến cho Đường Nhã Phương vô cùng mệt mỏi, cô ngủ thiếp đi đến tận buổi trưa.
Khi tỉnh dậy, cô trợn mắt sợ hãi khi nhìn thấy thời gian.
Mẹ ơi! Vậy là cô lại không đi làm!
Không kịp để suy nghĩ nhiều nữa, cô vội vàng bò dậy, nhưng vừa ra khỏi giường, hai chân cô đột nhiên đau nhức, mềm nhũn, suýt chút nữa thì cô đã ngã trở lại trên giường.
Hình ảnh cuồng nhiệt của đêm qua xẹt qua tâm trí cô, khuôn mặt cô không khỏi nóng lên, cô thấp giọng mắng: "Loại đàn ông không biết kiềm chế"
Lúc này, có một người đàn ông đang ngồi trong phòng họp, khuôn mặt đẹp trai nhưng không còn lạnh lùng như những ngày trước mà thay vào đó là mấy phần dịu dàng hơn, khỏe môi dường như cũng đang giương lên.
Trong lòng mỗi một người đang ngồi ở đây đều có chung một câu hỏi.
Hôm nay Tổng giám đốc bị bệnh à?
Chỉ có Ngô Tư Lăng biết hôm nay ông chủ nhà mình như thế nào thôi.
Có thể khiến cho ông chủ nhà mình trở nên nhưvậy thì cũng chỉ có duy nhất một người mà thôi.
Đó chính là vợ của tổng giám đốc.
Đường Nhã Phương.
Trong lòng Ngô Tư Lăng đang âm thầm nhắc đến tên vợ của Tổng giám đốc, người mà đang đau khổ chạy đến công ty lúc này.
Khi cô xuất hiện ở trong bộ phận của mình, Tổng An Nhì ngạc nhiên thốt lên: "Nhã Phương, không phải hôm nay cậu xin nghỉ sao?"
Xin nghỉ? Đường Nhã Phương cũng hơi sửng sốt, ngay sau đó cô mới nhận ra rằng Đình Vỹ đã xin nghỉ cho cô rồi.
Để không bị quê nên cô đành nói: "Không phải bây giờ tớ không bị làm sao sao? Vậy nên tớ cứ tới đây để xử lý một ít chuyện.
Nghe vậy, Tống An Nhi cau mày: "Thật ra thì cậu không nên tới."
Tại sao?"
Đường Nhã Phương đặt túi lên trên bàn, bật máy vì tính lên, sau đó quay đầu sang, nghi ngờ hỏi lại cô ay.
“Chu Như Ngọc đang ở đây."
Đây là một câu trả lời hoàn toàn bất ngờ.
Đường Nhã Phương nhưởng nhướng mày hỏi: "Cô ta đang ở đâu?" "Ở chỗ của Tổng giám đốc." Tống An Nhì bĩu mồi: “Nghe nói tới đây là vì việc hủy bỏ hợp đồng." "Chắc chắn sẽ có nhiều rắc rối hơn đây.
Với tỉnhcách thích quấy rối của Chu Như Ngọc thì cô ta tuyệt đổi sẽ không bao giờ từ bỏ ý đồ của mình.
Đường Nhã Phương trầm ngâm một chút, quyết định xem có nên đến phòng làm việc của Tổng giám đốc để cứu giúp Phi Mạc hay không vì sợ anh ta không thể đối phó được với người phụ nữ kia.
"An Nhi, tớ đi xem một chút sau đó sẽ trở lại ngay lập tức.
Nói xong, cô không đợi Tống An Nhi kịp trả lời đã quay người sải bước rời đi.
"Nhã Phương..." Tống An Nhi muốn gọi cô lại nhưng lại thấy cô thờ ơ rời đi.
"Vốn dĩ Chu Như Ngọc quay lại đây để gây chuyện, mà Nhã Phương đi đến đấy thì có khác gì đụng phải họng súng chứ?"
Tổng An Nhi không yên tâm nên chỉ có thể đuổi theo.
Nhiều hơn một người cũng dễ dàng làm việc hơn.
Phòng làm việc của Tổng giám đốc, bầu không khí đang rất căng thẳng, gươm súng đã sẵn sàng.
Chu Như Ngọc tức giận trợn mắt nhìn người đàn ông ngồi trên ghế Tổng giám đốc, thái độ bình tĩnh như mây của anh ta khiến cho cô ta vô cùng khó chịu.
"Tổng giám đốc Lương, ít nhất thì anh cũng nên nói một tiếng cho chúng tôi biết trước về việc hủy bỏ hợp đồng chứ, bây giờ việc anh đơn phương hủy bỏ hợp đồng ảnh hưởng rất lớn đến Như Ngọc."Người đại diện của Chu Như Ngọc vẫn đang đấu tranh đến cùng, cố gắng khuyên anh ta rút lại bốn chữ "hủy bỏ hợp đồng."
Lương Phi Mạc khẽ mở mí mắt, nhàn nhạt liếc nhìn qua đám người cô ta một cái, môi mỏng từ từ khạc ra mấy chữ: "Không liên quan đến tôi."
Anh ta còn mong cho Chu Như Ngọc không thể lăn lộn được ở giới giải trí nữa.
Ngay cả khi đối mặt với thái độ không tốt như vậy của anh ta thì người đại diện vẫn giữ được sự kiên nhẫn đáng kể, tiếp tục khuyên nhủ: "Tổng giám đốc Lương, nói thế nào đi chăng nữa thì chồng chưa cưới của Như Ngọc cũng là một trong những cổ đông của công ty anh, anh cứ tùy tiện hủy bỏ hợp đồng như vậy thì sẽ không giữ được tình cảm hòa thuận đầu." "Tình cảm hòa thuận?" Lương Phi Mạc cười chế giễu: "Tôi với Vi Vịnh Phong thì lấy tình cảm hòa thuận ở đâu ra vậy? Cho dù là cổ đông thì có thể xóa bỏ đi những chuyện Chu Như Ngọc đã làm sao?" Ánh mắt sắc bén hướng về phía Chu Như Ngọc, người mà không nói lời nào từ khi bước vào cửa đến giờ, đôi môi mỏng khẽ giương lên, giọng nói mỉa mai: "Chu Như Ngọc, vì để hãm hại Phó quản lí mà ngay cả con ruột của mình cô cũng có thể lợi dụng, người độc ác như cô mà ở lại công ty thì chính là một mầm tai họa ngầm"
Nhắc tới đứa bé, ánh mắt của Chu Như Ngọc hơi lóe lên, bàn tay đặt ở bên hông lặng lẽ nắm chặt.
"Tổng giám đốc Lương, Như Ngọc, cô ấy...! Người đại diện muốn giải thích giúp Chu Như Ngọc nhưngcũng không biết rằng nên giải thích như thế nào, chỉ có thể thở dài.
Nói thật, vốn dĩ Chu Như Ngọc là một ngôi sao có danh tiếng xấu, rất khó để tạo dựng được một chỗ đứng trong giới giải trí, dù sao khán giả cũng không công nhận cô ta.
Vốn dĩ còn muốn đưa cô ta đi từng bước từng bước để vững vàng có được một chỗ ngồi trong giới giải trí.
Nhưng bây giờ cô ta lại làm ra chuyện như vậy, cô ta còn sợ đường đi của mình chưa đủ khó khăn à?
Người đại diện cũng rất đau đầu khổ não, không biết phải làm thế nào.
Nếu như không khuyên được Tổng giám đốc Mạc không chấm dứt hợp đồng thì cô ta chỉ có thể đi tìm công ty khác để ký hợp đồng một lần nữa thôi.
Nhưng bây giờ làm gì còn có công ty nào sẵn sàng ký hợp đồng với Chu Như Ngọc chứ?
Lương Phi Mạc nhìn người đại diện đang không biết phải làm sao kia, lại nhìn Chu Như Ngọc đang đứng im không nói một câu nào, khẽ nhưởng mày, anh ta đứng lên: "Chuyện này đã được quyết định xong xuôi hết từ trước rồi, nói nhiều cũng vô ích thôi.
Xin hãy trở về đi!"
Thái độ của anh ta đã trở nên rõ ràng hơn, nếu bọn họ còn dây dưa tiếp thì cũng chỉ khiến cho bọn họ gặp nhiều bất lợi hơn.
Vì vậy, người đại diện quay người kéo Chu Như Ngọc đi: "Như Ngọc, chúng ta hãy tìm cách khác đi."Nhưng cô ta lại tránh đi, người đại diện nhíu mày lại, định mở miệng hỏi xem có chuyện gì.
Thì thấy cô ta đột nhiên tiến lên, đập mạnh hai tay xuống bàn, căm hận trợn mắt nhìn chằm chằm Lương Phi Mạc: "Tổng giám đốc Mạc, rõ ràng việc đứa trẻ cũng có một phần lỗi thuộc về Đường Nhã Phương, rõ ràng cô ta cũng sai mà, nhưng tại sao anh lại đổ hết mọi lỗi lầm lên người tôi.
Anh nói xem anh có công bằng không?"
Càng nói về sau, âm thanh càng bị nâng cao hơn, có chút cuồng loạn.
"Như Ngọc, đừng nói linh tinh." Người đại diện thấy sắc mặt Lương Phi Mạc tối sầm, nhanh chóng kéo Chu Như Ngọc lại.
"Cút ra." Chu Như Ngọc hất tay của cô ta ra, trợn mắt nhìn Lương Phi Mạc, trong mắt hiện lên tia giễu cợt, cười nhạt nói: "Đúng vậy, quan hệ của Đường Nhã Phương và Tổng giám đốc Lương không hề đơn giản, cũng không biết rằng vào lúc Tổng giám đốc Mạc ngủ với Đường Nhã Phương có nghĩ tới việc cô ta còn có những người đàn ông khác hay không, hơn nữa còn không chỉ có một người?"
Ánh mắt Lương Phi Mạc đột nhiên trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt u ám đến đáng sợ, cả người toát ra hơi thở lạnh như băng khiến cho không khí trong phòng làm việc giảm đi mấy độ.
Thấy vậy người đại diện sợ hãi, lưng cứng đờ!" vội vàng đi tới kéo Chu Như Ngọc: "Được rồi, Như Ngọc, cô đừng nói nữa có được không?"
Giọng nói của cô ta gần như là van xin..
Áo sơ mi trắng chỉ vừa vặn che được qua mông, để lộ ra đôi chân thon dài cân đối toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Ánh mắt của anh quá nóng bỏng, khỏa thân, khỏa thân, khỏa thân.
Chính là dục vọng, là sự khao khát.
Trong lòng Đường Nhã Phương hoảng hốt, cô v vàng giải thích: "Em quên không mang theo quần áo, bây giờ em đi thay ngay đây."
Nói xong, cô quay người muốn đi vào phòng thay quần áo.
Nhưng tốc độ của anh còn nhanh hơn cô, chỉ thấy anh đi đến chỗ cô bằng vài bước, duỗi tay ra rồi dùng lực kéo cô vào trong ngực.Cô khẽ kêu lên, sau đó nụ hôn của anh lập tức bao phủ xuống...!
Một căn phòng kiều diễm.
Đêm vừa mới bắt đầu.
Cả đêm say mê khiến cho Đường Nhã Phương vô cùng mệt mỏi, cô ngủ thiếp đi đến tận buổi trưa.
Khi tỉnh dậy, cô trợn mắt sợ hãi khi nhìn thấy thời gian.
Mẹ ơi! Vậy là cô lại không đi làm!
Không kịp để suy nghĩ nhiều nữa, cô vội vàng bò dậy, nhưng vừa ra khỏi giường, hai chân cô đột nhiên đau nhức, mềm nhũn, suýt chút nữa thì cô đã ngã trở lại trên giường.
Hình ảnh cuồng nhiệt của đêm qua xẹt qua tâm trí cô, khuôn mặt cô không khỏi nóng lên, cô thấp giọng mắng: "Loại đàn ông không biết kiềm chế"
Lúc này, có một người đàn ông đang ngồi trong phòng họp, khuôn mặt đẹp trai nhưng không còn lạnh lùng như những ngày trước mà thay vào đó là mấy phần dịu dàng hơn, khỏe môi dường như cũng đang giương lên.
Trong lòng mỗi một người đang ngồi ở đây đều có chung một câu hỏi.
Hôm nay Tổng giám đốc bị bệnh à?
Chỉ có Ngô Tư Lăng biết hôm nay ông chủ nhà mình như thế nào thôi.
Có thể khiến cho ông chủ nhà mình trở nên nhưvậy thì cũng chỉ có duy nhất một người mà thôi.
Đó chính là vợ của tổng giám đốc.
Đường Nhã Phương.
Trong lòng Ngô Tư Lăng đang âm thầm nhắc đến tên vợ của Tổng giám đốc, người mà đang đau khổ chạy đến công ty lúc này.
Khi cô xuất hiện ở trong bộ phận của mình, Tổng An Nhì ngạc nhiên thốt lên: "Nhã Phương, không phải hôm nay cậu xin nghỉ sao?"
Xin nghỉ? Đường Nhã Phương cũng hơi sửng sốt, ngay sau đó cô mới nhận ra rằng Đình Vỹ đã xin nghỉ cho cô rồi.
Để không bị quê nên cô đành nói: "Không phải bây giờ tớ không bị làm sao sao? Vậy nên tớ cứ tới đây để xử lý một ít chuyện.
Nghe vậy, Tống An Nhi cau mày: "Thật ra thì cậu không nên tới."
Tại sao?"
Đường Nhã Phương đặt túi lên trên bàn, bật máy vì tính lên, sau đó quay đầu sang, nghi ngờ hỏi lại cô ay.
“Chu Như Ngọc đang ở đây."
Đây là một câu trả lời hoàn toàn bất ngờ.
Đường Nhã Phương nhưởng nhướng mày hỏi: "Cô ta đang ở đâu?" "Ở chỗ của Tổng giám đốc." Tống An Nhì bĩu mồi: “Nghe nói tới đây là vì việc hủy bỏ hợp đồng." "Chắc chắn sẽ có nhiều rắc rối hơn đây.
Với tỉnhcách thích quấy rối của Chu Như Ngọc thì cô ta tuyệt đổi sẽ không bao giờ từ bỏ ý đồ của mình.
Đường Nhã Phương trầm ngâm một chút, quyết định xem có nên đến phòng làm việc của Tổng giám đốc để cứu giúp Phi Mạc hay không vì sợ anh ta không thể đối phó được với người phụ nữ kia.
"An Nhi, tớ đi xem một chút sau đó sẽ trở lại ngay lập tức.
Nói xong, cô không đợi Tống An Nhi kịp trả lời đã quay người sải bước rời đi.
"Nhã Phương..." Tống An Nhi muốn gọi cô lại nhưng lại thấy cô thờ ơ rời đi.
"Vốn dĩ Chu Như Ngọc quay lại đây để gây chuyện, mà Nhã Phương đi đến đấy thì có khác gì đụng phải họng súng chứ?"
Tổng An Nhi không yên tâm nên chỉ có thể đuổi theo.
Nhiều hơn một người cũng dễ dàng làm việc hơn.
Phòng làm việc của Tổng giám đốc, bầu không khí đang rất căng thẳng, gươm súng đã sẵn sàng.
Chu Như Ngọc tức giận trợn mắt nhìn người đàn ông ngồi trên ghế Tổng giám đốc, thái độ bình tĩnh như mây của anh ta khiến cho cô ta vô cùng khó chịu.
"Tổng giám đốc Lương, ít nhất thì anh cũng nên nói một tiếng cho chúng tôi biết trước về việc hủy bỏ hợp đồng chứ, bây giờ việc anh đơn phương hủy bỏ hợp đồng ảnh hưởng rất lớn đến Như Ngọc."Người đại diện của Chu Như Ngọc vẫn đang đấu tranh đến cùng, cố gắng khuyên anh ta rút lại bốn chữ "hủy bỏ hợp đồng."
Lương Phi Mạc khẽ mở mí mắt, nhàn nhạt liếc nhìn qua đám người cô ta một cái, môi mỏng từ từ khạc ra mấy chữ: "Không liên quan đến tôi."
Anh ta còn mong cho Chu Như Ngọc không thể lăn lộn được ở giới giải trí nữa.
Ngay cả khi đối mặt với thái độ không tốt như vậy của anh ta thì người đại diện vẫn giữ được sự kiên nhẫn đáng kể, tiếp tục khuyên nhủ: "Tổng giám đốc Lương, nói thế nào đi chăng nữa thì chồng chưa cưới của Như Ngọc cũng là một trong những cổ đông của công ty anh, anh cứ tùy tiện hủy bỏ hợp đồng như vậy thì sẽ không giữ được tình cảm hòa thuận đầu." "Tình cảm hòa thuận?" Lương Phi Mạc cười chế giễu: "Tôi với Vi Vịnh Phong thì lấy tình cảm hòa thuận ở đâu ra vậy? Cho dù là cổ đông thì có thể xóa bỏ đi những chuyện Chu Như Ngọc đã làm sao?" Ánh mắt sắc bén hướng về phía Chu Như Ngọc, người mà không nói lời nào từ khi bước vào cửa đến giờ, đôi môi mỏng khẽ giương lên, giọng nói mỉa mai: "Chu Như Ngọc, vì để hãm hại Phó quản lí mà ngay cả con ruột của mình cô cũng có thể lợi dụng, người độc ác như cô mà ở lại công ty thì chính là một mầm tai họa ngầm"
Nhắc tới đứa bé, ánh mắt của Chu Như Ngọc hơi lóe lên, bàn tay đặt ở bên hông lặng lẽ nắm chặt.
"Tổng giám đốc Lương, Như Ngọc, cô ấy...! Người đại diện muốn giải thích giúp Chu Như Ngọc nhưngcũng không biết rằng nên giải thích như thế nào, chỉ có thể thở dài.
Nói thật, vốn dĩ Chu Như Ngọc là một ngôi sao có danh tiếng xấu, rất khó để tạo dựng được một chỗ đứng trong giới giải trí, dù sao khán giả cũng không công nhận cô ta.
Vốn dĩ còn muốn đưa cô ta đi từng bước từng bước để vững vàng có được một chỗ ngồi trong giới giải trí.
Nhưng bây giờ cô ta lại làm ra chuyện như vậy, cô ta còn sợ đường đi của mình chưa đủ khó khăn à?
Người đại diện cũng rất đau đầu khổ não, không biết phải làm thế nào.
Nếu như không khuyên được Tổng giám đốc Mạc không chấm dứt hợp đồng thì cô ta chỉ có thể đi tìm công ty khác để ký hợp đồng một lần nữa thôi.
Nhưng bây giờ làm gì còn có công ty nào sẵn sàng ký hợp đồng với Chu Như Ngọc chứ?
Lương Phi Mạc nhìn người đại diện đang không biết phải làm sao kia, lại nhìn Chu Như Ngọc đang đứng im không nói một câu nào, khẽ nhưởng mày, anh ta đứng lên: "Chuyện này đã được quyết định xong xuôi hết từ trước rồi, nói nhiều cũng vô ích thôi.
Xin hãy trở về đi!"
Thái độ của anh ta đã trở nên rõ ràng hơn, nếu bọn họ còn dây dưa tiếp thì cũng chỉ khiến cho bọn họ gặp nhiều bất lợi hơn.
Vì vậy, người đại diện quay người kéo Chu Như Ngọc đi: "Như Ngọc, chúng ta hãy tìm cách khác đi."Nhưng cô ta lại tránh đi, người đại diện nhíu mày lại, định mở miệng hỏi xem có chuyện gì.
Thì thấy cô ta đột nhiên tiến lên, đập mạnh hai tay xuống bàn, căm hận trợn mắt nhìn chằm chằm Lương Phi Mạc: "Tổng giám đốc Mạc, rõ ràng việc đứa trẻ cũng có một phần lỗi thuộc về Đường Nhã Phương, rõ ràng cô ta cũng sai mà, nhưng tại sao anh lại đổ hết mọi lỗi lầm lên người tôi.
Anh nói xem anh có công bằng không?"
Càng nói về sau, âm thanh càng bị nâng cao hơn, có chút cuồng loạn.
"Như Ngọc, đừng nói linh tinh." Người đại diện thấy sắc mặt Lương Phi Mạc tối sầm, nhanh chóng kéo Chu Như Ngọc lại.
"Cút ra." Chu Như Ngọc hất tay của cô ta ra, trợn mắt nhìn Lương Phi Mạc, trong mắt hiện lên tia giễu cợt, cười nhạt nói: "Đúng vậy, quan hệ của Đường Nhã Phương và Tổng giám đốc Lương không hề đơn giản, cũng không biết rằng vào lúc Tổng giám đốc Mạc ngủ với Đường Nhã Phương có nghĩ tới việc cô ta còn có những người đàn ông khác hay không, hơn nữa còn không chỉ có một người?"
Ánh mắt Lương Phi Mạc đột nhiên trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt u ám đến đáng sợ, cả người toát ra hơi thở lạnh như băng khiến cho không khí trong phòng làm việc giảm đi mấy độ.
Thấy vậy người đại diện sợ hãi, lưng cứng đờ!" vội vàng đi tới kéo Chu Như Ngọc: "Được rồi, Như Ngọc, cô đừng nói nữa có được không?"
Giọng nói của cô ta gần như là van xin..
Bình luận facebook