Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55: 55: Chị Phải Tin Tưởng Ánh Mắt Của Anh Cả
"Mợ chủ trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tìm ra vấn đề từ phim chụp rồi, đúng là bốc thuốc đúng bệnh, đây là đã đủ để chứng minh năng lực, mợ chủ thật sự không muốn đến Hoàng Gia làm sao?"
Đường Nhã Phương trừng mắt nhìn: “Anh đây là đang định đào góc tường à?" “Chỉ là tôi cảm thấy, người kế nhiệm tốt như mợ chủ thì không thể bỏ qua được."
Lục Đình Vỹ chững chạc đàng hoàng đi theo bổ sung một câu: “Đương nhiên, cái này còn dễ hơn việc gặp được em."
Đường Nhã Phương bật cười: "Vậy để em xem là được rồi, nếu như công ty của mọi người thấy em chạy đến văn phòng anh, không nghiền xương em thành tro thì mới là lạ.
Nói chuyện câu được câu chăng với Lục Đình Vỹ, đến trưa, Lục Đình Chiếu cuối cùng cũng trở về, nhìn thấy Đường Nhã Phương liền cười nói: "Chị dâu, xong việc rồi, đoàn đội của công ty cũng xác định kịch bản này đáng để đầu tư.
“Vậy tôi có thể trở về nộp được rồi sao?” Đường Nhã Phương có chút không xác định hỏi.
Lục Đình Chiêu vung tay lên: “Chị cứ trở về, nếu chị không tin thì cứ chờ đến lúc phim chiếu chị sẽ biết không phải là thật.
Với lại, chị phải tin tưởng ánh mắt đầu tư của anh cả, anh ấy biến thái như vậy, nói có thể thì chắc chắn có thể được."
Lục Đình Vỹ híp mắt, giống như cười mà không cười nhìn Lục Đình Chiêu: "Em thử lặp lại câu nói cuối cùng của em một lần nữa xem?”
Lục Đình Chiêu sợ hãi: “Em nói anh cả anh thật anh minh, ánh mắt độc đảo." "Đồ hèn nhát"
Thấy Lục Đình Chiêu một bộ chuột thấy mèo, Đường Nhã Phương xì một câu, sau đó nhìn đồng hồ.
Lúc này cũng đã giữa trưa, Đường Nhã Phương tâm trạng tốt, dứt khoát đứng lên nói: "Đi, hôm nay tôi mời, chúc mừng chúng ta thoát khỏi sự khổ sở.
Dự án này giết quá nhiều tế bào não của chúng ta rồi, phải ăn cái gì bổ một chút."
Ba người cùng nhau ra ngoài ăn cơm trưa, sau khi ăn xong Lục Đình Vỹ liền đưa Đường Nhã Phương trở về công ty.
Sau khi trở về, Đường Nhã Phương đi thẳng vào văn phòng quản lý, nói với Liêu Linh Chuyên: "Phía bên Hoàng Gia đã đồng ý đầu tư, tiếp theo chỉ cần để đội ngũ chuyên nghiệp của công ty đi làm kế hợp đồng là được.
Liêu Linh Chuyên rất ngạc nhiên: "Người của Hoàng Gia nói như vậy sao?” “Đúng vậy, phim đã qua được sự kiểm duyệt của đội ngũ chuyên nghiệp bên Hoàng Gia, nghe nói tổng giám đốc Vỹ cũng xem qua, cho nên tiếp theo chỉ cần bàn chuyện hợp đồng là được." "Nhã Phương, năng lực của cô lần nữa làm cho tôi được mở rộng tầm mắt rồi đó.”
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Liêu Linh Chuyên không thể tưởng tượng nổi mà nói.
Cô ấy vẫn luôn biết năng lực của Đường Nhã Phương không tồi, nhưng không ngờ cô thật sự có thể lấy được sự đồng ý hợp tác của Hoàng Đình.
Đường Nhã Phương đúng là đại công thần của công ty mài
Đối với sự tán dương của Liêu Linh
Chuyên, phản ứng của Đường Nhã Phương rất bình thản: "Quản lý quá khen, tôi chỉ là làm việc của mình mà thôi." “Ừm, cô đi ra ngoài trước đi, chuyện này tôi sẽ nhanh chóng giao cho bên trên xử lý.
"Được rồi."
Sau khi rời khỏi văn phòng, Đường Nhã Phương quay trở lại chỗ ngồi của mình, Tống An Nhi lại gần hỏi: “Xong chưa?"
Đường Nhã Phương nhếch môi: "Xong rồi." "Cậu được làm! Hác, lần này tớ muốn xem xem, Lạc Bích Nguyệt kia làm sao làm khó dễ cậu được.
Lạc Bích Nguyệt thật sự không còn dám gây khó dễ cho Đường Nhã Phương, bởi vì cô ta cũng không ngờ Đường Nhã Phương lại thành công đàm phản được dự án hợp tác với Hoàng Gia.
Mà bởi vì chuyện này, nên hiện tại năng lực của Đường Nhã Phương được công ty tán thành, tạo ra sự uy hiếp nghiêm trọng đối với địa vị của cô ta.
Trong lòng Lạc Bích Nguyệt vô cùng hối hận.
Đêm hôm đó, thật sự không nên để Đường Nhã Phương thay cô ta đến bữa tiệc, càng không nên trơ mắt nhìn cô an toàn phát triển.
Nếu như ban đầu người xử lý dự án này là cô ta, nói không chừng người hưởng công lao hôm nay chính là cô ta.
Đường Nhã Phương vậy mà không biết suy nghĩ của Lạc Bích Nguyệt, nếu không nhất định cô sẽ cảm thấy rất buồn cười.
Dù sao không phải ai cũng có thể trực tiếp đối mặt nói chuyện hợp tác với Lục Đình Vỹ.
Nhưng Lạc Bích Nguyệt còn định làm khó dễ Đường Nhã Phương, bên kia Chu Như Ngọc đã không vui: "Lạc Bích Nguyệt, cô ở cạnh tôi có được không ít lợi ích, vậy mà chuyện tôi cần giúp cô lại làm thành ra như vậy? Cô cũng đúng là làm tôi thất vọng quá? “Như Ngọc, cô khoan nóng giận đã Không phải tôi không muốn đối phó với
Đường Nhã Phương, mà là hiện tại Đường Nhã Phương là người có công lớn của công ty, tôi muốn đối phó với cô ta, cũng không thể trang trợn quá mức, chờ một thời gian ngắn nữa, tôi nhất định sẽ nghĩ cách đối phó với cô ta.
Lạc Bích Nguyệt ngọt giọng khuyên nhủ, trong lời nói đều là vẻ nịnh nọt lấy lòng.
"Hừ, tốt nhất là nên vậy, tôi nói cho cô biết Bích Nguyệt, Đường Nhã Phương không đội trời chung với tôi, nếu như cô không thể trừng trị cô ta, thì lợi ích của cô có được từ tôi cũng sẽ không còn, chứ đừng nói đến cơ hội giải vào nhà giàu.
Chu Như Ngọc lạnh giọng cảnh cáo Lạc Bích Nguyệt, ẩn ẩn có chút ý tứ cảnh cáo và uy hiếp.
Trong mắt Lạc Bích Nguyệt hiện lên vẻ lo lắng.
Nếu như không phải vì mượn Chu Như Ngọc để trèo cao, cô ta căn bản cũng sẽ không chịu đựng sự tức giận này, nhưng mà kẻ yếu phải cúi đầu, mặc kệ Chu Như Ngọc có nói khó nghe như thế nào, quá đáng như thế nào thì cô ta đều phải nhịn xuống hết.
Lạc Bích Nguyệt hít một hơi thật sâu, làm bộ cười làm lành nói: "Cô cứ yên tâm, chuyện tôi đồng ý với cô rồi chắc chắn tôi sẽ làm được, nhưng cô cũng đừng sốt ruột quá, tôi nhớ cô từng nói với tôi, tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của bố kế cô chắc chắn Đường Nhã Phương sẽ về đúng không? Đến lúc đó có lẽ cô có thể nghĩ cách đối phó với cô ta." “Cô có ý định gì?”
Giọng Chu Như Ngọc cuối cùng.
Đường Nhã Phương trừng mắt nhìn: “Anh đây là đang định đào góc tường à?" “Chỉ là tôi cảm thấy, người kế nhiệm tốt như mợ chủ thì không thể bỏ qua được."
Lục Đình Vỹ chững chạc đàng hoàng đi theo bổ sung một câu: “Đương nhiên, cái này còn dễ hơn việc gặp được em."
Đường Nhã Phương bật cười: "Vậy để em xem là được rồi, nếu như công ty của mọi người thấy em chạy đến văn phòng anh, không nghiền xương em thành tro thì mới là lạ.
Nói chuyện câu được câu chăng với Lục Đình Vỹ, đến trưa, Lục Đình Chiếu cuối cùng cũng trở về, nhìn thấy Đường Nhã Phương liền cười nói: "Chị dâu, xong việc rồi, đoàn đội của công ty cũng xác định kịch bản này đáng để đầu tư.
“Vậy tôi có thể trở về nộp được rồi sao?” Đường Nhã Phương có chút không xác định hỏi.
Lục Đình Chiêu vung tay lên: “Chị cứ trở về, nếu chị không tin thì cứ chờ đến lúc phim chiếu chị sẽ biết không phải là thật.
Với lại, chị phải tin tưởng ánh mắt đầu tư của anh cả, anh ấy biến thái như vậy, nói có thể thì chắc chắn có thể được."
Lục Đình Vỹ híp mắt, giống như cười mà không cười nhìn Lục Đình Chiêu: "Em thử lặp lại câu nói cuối cùng của em một lần nữa xem?”
Lục Đình Chiêu sợ hãi: “Em nói anh cả anh thật anh minh, ánh mắt độc đảo." "Đồ hèn nhát"
Thấy Lục Đình Chiêu một bộ chuột thấy mèo, Đường Nhã Phương xì một câu, sau đó nhìn đồng hồ.
Lúc này cũng đã giữa trưa, Đường Nhã Phương tâm trạng tốt, dứt khoát đứng lên nói: "Đi, hôm nay tôi mời, chúc mừng chúng ta thoát khỏi sự khổ sở.
Dự án này giết quá nhiều tế bào não của chúng ta rồi, phải ăn cái gì bổ một chút."
Ba người cùng nhau ra ngoài ăn cơm trưa, sau khi ăn xong Lục Đình Vỹ liền đưa Đường Nhã Phương trở về công ty.
Sau khi trở về, Đường Nhã Phương đi thẳng vào văn phòng quản lý, nói với Liêu Linh Chuyên: "Phía bên Hoàng Gia đã đồng ý đầu tư, tiếp theo chỉ cần để đội ngũ chuyên nghiệp của công ty đi làm kế hợp đồng là được.
Liêu Linh Chuyên rất ngạc nhiên: "Người của Hoàng Gia nói như vậy sao?” “Đúng vậy, phim đã qua được sự kiểm duyệt của đội ngũ chuyên nghiệp bên Hoàng Gia, nghe nói tổng giám đốc Vỹ cũng xem qua, cho nên tiếp theo chỉ cần bàn chuyện hợp đồng là được." "Nhã Phương, năng lực của cô lần nữa làm cho tôi được mở rộng tầm mắt rồi đó.”
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Liêu Linh Chuyên không thể tưởng tượng nổi mà nói.
Cô ấy vẫn luôn biết năng lực của Đường Nhã Phương không tồi, nhưng không ngờ cô thật sự có thể lấy được sự đồng ý hợp tác của Hoàng Đình.
Đường Nhã Phương đúng là đại công thần của công ty mài
Đối với sự tán dương của Liêu Linh
Chuyên, phản ứng của Đường Nhã Phương rất bình thản: "Quản lý quá khen, tôi chỉ là làm việc của mình mà thôi." “Ừm, cô đi ra ngoài trước đi, chuyện này tôi sẽ nhanh chóng giao cho bên trên xử lý.
"Được rồi."
Sau khi rời khỏi văn phòng, Đường Nhã Phương quay trở lại chỗ ngồi của mình, Tống An Nhi lại gần hỏi: “Xong chưa?"
Đường Nhã Phương nhếch môi: "Xong rồi." "Cậu được làm! Hác, lần này tớ muốn xem xem, Lạc Bích Nguyệt kia làm sao làm khó dễ cậu được.
Lạc Bích Nguyệt thật sự không còn dám gây khó dễ cho Đường Nhã Phương, bởi vì cô ta cũng không ngờ Đường Nhã Phương lại thành công đàm phản được dự án hợp tác với Hoàng Gia.
Mà bởi vì chuyện này, nên hiện tại năng lực của Đường Nhã Phương được công ty tán thành, tạo ra sự uy hiếp nghiêm trọng đối với địa vị của cô ta.
Trong lòng Lạc Bích Nguyệt vô cùng hối hận.
Đêm hôm đó, thật sự không nên để Đường Nhã Phương thay cô ta đến bữa tiệc, càng không nên trơ mắt nhìn cô an toàn phát triển.
Nếu như ban đầu người xử lý dự án này là cô ta, nói không chừng người hưởng công lao hôm nay chính là cô ta.
Đường Nhã Phương vậy mà không biết suy nghĩ của Lạc Bích Nguyệt, nếu không nhất định cô sẽ cảm thấy rất buồn cười.
Dù sao không phải ai cũng có thể trực tiếp đối mặt nói chuyện hợp tác với Lục Đình Vỹ.
Nhưng Lạc Bích Nguyệt còn định làm khó dễ Đường Nhã Phương, bên kia Chu Như Ngọc đã không vui: "Lạc Bích Nguyệt, cô ở cạnh tôi có được không ít lợi ích, vậy mà chuyện tôi cần giúp cô lại làm thành ra như vậy? Cô cũng đúng là làm tôi thất vọng quá? “Như Ngọc, cô khoan nóng giận đã Không phải tôi không muốn đối phó với
Đường Nhã Phương, mà là hiện tại Đường Nhã Phương là người có công lớn của công ty, tôi muốn đối phó với cô ta, cũng không thể trang trợn quá mức, chờ một thời gian ngắn nữa, tôi nhất định sẽ nghĩ cách đối phó với cô ta.
Lạc Bích Nguyệt ngọt giọng khuyên nhủ, trong lời nói đều là vẻ nịnh nọt lấy lòng.
"Hừ, tốt nhất là nên vậy, tôi nói cho cô biết Bích Nguyệt, Đường Nhã Phương không đội trời chung với tôi, nếu như cô không thể trừng trị cô ta, thì lợi ích của cô có được từ tôi cũng sẽ không còn, chứ đừng nói đến cơ hội giải vào nhà giàu.
Chu Như Ngọc lạnh giọng cảnh cáo Lạc Bích Nguyệt, ẩn ẩn có chút ý tứ cảnh cáo và uy hiếp.
Trong mắt Lạc Bích Nguyệt hiện lên vẻ lo lắng.
Nếu như không phải vì mượn Chu Như Ngọc để trèo cao, cô ta căn bản cũng sẽ không chịu đựng sự tức giận này, nhưng mà kẻ yếu phải cúi đầu, mặc kệ Chu Như Ngọc có nói khó nghe như thế nào, quá đáng như thế nào thì cô ta đều phải nhịn xuống hết.
Lạc Bích Nguyệt hít một hơi thật sâu, làm bộ cười làm lành nói: "Cô cứ yên tâm, chuyện tôi đồng ý với cô rồi chắc chắn tôi sẽ làm được, nhưng cô cũng đừng sốt ruột quá, tôi nhớ cô từng nói với tôi, tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của bố kế cô chắc chắn Đường Nhã Phương sẽ về đúng không? Đến lúc đó có lẽ cô có thể nghĩ cách đối phó với cô ta." “Cô có ý định gì?”
Giọng Chu Như Ngọc cuối cùng.
Bình luận facebook