Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-20
Chương 20
Bộ dáng nho nhỏ trông mòn con mắt thật là khiến cho người khác buồn cười.
Đuôi lông mày của Giang Dư Thành nhướng lên một chút, chậm rãi đưa cây kem ống quế đến, vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh nhìn cô. Trình Ân Ân lập tức nhận lấy, không hề có chút ý tứ ghét bỏ, há mồm cắn một miếng lớn.
Cho dù đó là nghĩ sâu tính kỹ, nhẫn nhục phụ trọng (*), hay là tự nhiên không chút phòng bị thì những tức giận ẩn sâu của Giang Dự Thành mấy ngày nay đều bị một cái cắn của cô lấy lòng một cách hoàn toàn.
(*)忍辱负重 – Nhẫn nhục phụ trọng; thành ngữ, có nghĩa là để đảm nhiệm một nhiệm vụ nặng nề, phải gánh chịu những nhục nhã tạm thời. (Theo Baidu)
Anh nhìn Trình Ân Ân nhanh chóng liếm một vòng, liếm sạch sẽ chỗ kem bị chảy. Giữa lông mày ngày càng giãn ra, đôi chân dài căng ra, nghiêng người hơi hơi ngửa ra sau, tư thế cũng thể hiện mình vui vẻ.
Trình Ân Ân chỉ tập trung hoàn toàn vào ăn uống, căn bản không phát hiện được sự thay đổi cảm xúc của người bên cạnh.
Còn đang hẹp hòi nghĩ lại, sớm biết vậy đã không cho anh.
Điện thoại di động vang lên một lần, bị Giang Dự Thành chuyển sang im lặng bỏ qua một bên, màn hình sáng lên rồi lại tối, tối rồi lại sáng.
Ở công ty Phương Mạch Đông sứt đầu mẻ trán, một đống công việc gấp cần xử lý, nhưng người lại tìm không ra. Cho dù anh có nghĩ bể đầu cũng không thể nào đoán được ông chủ vô lương tâm nhà mình đang dựa người vào khán đài ở sân tập thể dục tại một trường trung học, phơi nắng, nhìn con gái nhà người ta ăn kem.
Ngày làm việc, có thể bỏ ra hơn nửa ngày đến xem một cái Đại hội thể dục thể thao, ở khía cạnh của Giang Dự Thành mà nói, đó là thật sự là một chuyện khó có thể làm được.
Cảnh tượng tương tự, đã là chín năm trước.
Đại hội thể dục thể thao vào năm Trình Ân Ân học lớp 12, cô cũng đăng ký mười hai người mười ba chân, nghe thật sốc. Cô là một con quỷ lười nhỏ, không thích vận động, không vượt qua được 800m, ngoại trừ hạng mục tập thể này không am hiểu hạng mục nào.
Cô yêu cầu anh phải đến xem thi đấu, không đồng ý liền giận dỗi. Anh bỏ một ngày làm việc đến xem, xem hết phần thi đấu của cô, còn phải đi với cô xem người khác thi đấu.
Cuộc sống khi đó của cô rõ ràng có sự tham dự của anh. Cô lôi kéo anh, lớn giọng rêu rao gặp ai cũng giới thiệu: “Đây là bạn trai tớ.”
Nhưng mà cái vật nhỏ không lương tâm này lại loại bỏ anh một cách sạch sẽ.
Trình Ân Ân ăn xong cây kem, không mang theo khăn tay, liếm môi một cái. Giang Dự Thành lấy ra một cái khăn vuông kẻ ô, đưa qua.
Trình Ân Ân lắc đầu, liếm miệng một lần nữa: “Không cần.”
Cái khăn này nhìn qua đã thấy rất đắt, cô cảm thấy miệng mình không xứng sử dụng.
Điện thoại bám riết không tha mà sáng lên lần thứ tám, cuối cùng Giang Dự Thành cũng cầm lấy, nhận điện thoại. Không biết bên kia nói gì, anh không chút hoang mang trả lời vài tiếng cuối cùng nói: “Bây giờ trở về.”
Trình Ân Ân cũng vội vã quay về, lúc nãy thi đấu thất bại cũng có lỗi của cô, trong lòng băn khoăn, nghe xong những lời này gấp gáp không chờ nổi nữa liền đứng lên.
Giang Dự Thành không để ý đến thái độ ‘Không thể hầu hạ’ của cô, lúc này tâm tình của anh đang tốt.
Cúp điện thoại, liếc nhìn đầu gối của cô: “Đừng có chạy nhảy lung tung, dưỡng thương cho tốt.”
Trình Ân Ân cảm thấy sao mà mỗi người đều coi cô như một món đồ sứ đụng cái là vỡ, chỉ là vết thương nho nhỏ không có nghiêm trọng như vậy. Tuy nhiên vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi.”
“Nếu không muốn xem thi đấu thì về sớm một chút, nói Tiểu Vương đến đón cô.”
Trình Ân Ân tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn chú Giang.”
Giang Dự Thành vừa đi, cô lập tức chạy từ khán đài về lớp học. Người vẫn thưa thớt như cũ, Đới Dao cùng mấy nữ sinh đang ngồi một chỗ, thoáng nhìn cô thái độ kỳ quái mở miệng: “Còn không biết xấu hổ mà quay về sao? Làm cho mọi người thi đấu thất bại, mà còn tâm tình nói chuyện phiếm với đàn ông. Sao không nói tiếp đi, trở về làm gì?”
Trong lời nó toàn bộ là nhắm vào mình, gần đây vẫn không thể nào hiểu được cô ta, Trình Ân Ân quyết định không để ý.
Cô quay đầu tìm Diệp Hân, Đào Giai Văn vừa vặn cũng trở về, tiếp lời một câu: “Thật ra là do tôi không đuổi kịp, té ngã, kéo theo của Ân Ân.”
Đới Dao phân tích ở góc độ khác: “Cái đó có nghĩa là cô ta không đỡ cậu một cách chắc chắn.”
Diệp Hân đăng ký chạy cự ly dài 3000m, đang chuẩn bị ở đường đua. Trình Ân Ân tìm kiếm thân ảnh của cô ấy, đang muốn đi qua.
Phía sau Đới Dao còn đang nói thầm: “Học môn Toán kém như vậy, còn không biết xấu hổ coi mình là học bá. Nghĩ rằng chính mình trâu bò như vậy sao? Cuối tuần này thi giữa kỳ, cậu nhìn xem cô ta tự vả mặt mình như thế nào?”
Bước chân Trình Ân Ân dừng lại một chút, sau đó lại đi về phía trước.
Cho dù Đới Dao nói gì cô cũng không thèm để ý, nhưng khi nói đến vấn đề thành tích lại đâm trúng tâm sự của cô.
Sau khi Đại hội thể dục thể thao kết thúc là hai ngày cuối tuần. Đúng lúc Giang Dự Thành đi công tác hai ngày, cô liền tiếp tục ở lại nhà họ Giang.
Mỗi ngày ngoài thời gian làm bài tập với Giang Tiểu Sán, cùng ăn cơm ra, những lúc khác cô đều cắm mặt ở trong phòng đọc sách làm bài tập. Giang Tiểu Sán thấy cô chăm chỉ như vậy, liền hủy luôn kế hoạch đi công viên trò chơi, cầm điện thoại của cô lăn lộn trên giường của cô chơi game.
Trình Ân Ân không tình nguyện để cậu bé chơi điện thoại, nhưng cậu bé lại giở trò làm nũng chơi xấu, cô không chống đỡ được. Ban đầu còn nhìn chằm chằm một chút sợ cậu bé bị nghiện. Sau này phát hiện tên nhóc này rất có chừng mực, chơi một tiếng liền để xuống.
Sau lần đi công tác trở về này, Giang Dự Thành thời gian về nhà sớm hơn trước. Đêm hôm đó sau khi phụ đạo bài tập cho Giang Tiểu Sán xong, chín giờ, Trình Ân Ân muốn về nhà. Anh không nói gì, tự mình đưa Trình Ân Ân về.
Trình Ân Ân bị khói thuốc lá tra tấn một đêm, đến ngủ cũng không ngủ ngon được chứ nói gì là học tập. Sáng hôm sau hai mắt đều đau, cả ngày chảy nước mắt, đi học chịu không ít ảnh hưởng.
Cô đã có kinh nghiệm, hạ quyết tâm mặt dày mày dạn ở lại nhà họ Giang, cho đến khi bọn họ đuổi cô đi cô mới đi.
Trước hôm thi giữa kỳ, cô đọc sách đến hai giờ, còn có một cái đề không làm được, làm cách nào cũng không làm được. Không chừng chính là áp lực gần ngày thi, cô quýnh lên, muốn khóc.
Lúc Giang Dự Thành đẩy cửa ra cau mày: “Mấy giờ rồi còn chưa ngủ?”
Anh đã thay một bộ quần áo ở nhà, áo len dài tay làm bằng cashmere mềm mại màu đen. Mái tóc bình thường tỉ mỉ chải chuốt mới vừa gội qua, mang theo một ít hơi nước, xõa tung tự nhiên, so với ngày thường thấy có vẻ trẻ tuổi tùy ý hơn.
Đôi lông mày nhỏ của Trình Ân Ân nhăn lại, giọng nói có chút ấm ức: “Bài này không biết làm thế nào.”
Giang Dự Thành im lặng một lúc, bước tới, cầm lấy bài thi trên bàn cô.
Hình học không gian, với một đứa mù đường thì năng lực tưởng tượng có thể tới đâu chứ, cái này chính là điểm yếu nhất của cô. Lúc trước khi quấn lấy anh để anh phụ đạo cho cô, một bài giảng tám lần cũng không hiểu. Anh còn chưa kịp giận mà cô đã phát cáu, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Đây là bài thi trên mặt phẳng, ai mà nhìn ra không gian ba chiều cơ chứ!”
Trình Ân Ân đứng dậy nhường ghế cho anh, thần sắc có vài phần chân chó lấy lòng: “Chú Giang, chú có khát không, tôi đi rót cho chú cốc nước.”
Giang Dự Thành ngồi xuống, đọc đề: “Ừ.”
Trình Ân Ân lập tức đi ra ngoài rót một ly nước ấm, đặt lên bàn, sau đó khéo léo đứng bên ngoài cách anh một bước.
“Chọn sai điểm gốc.”
Giang Dự Thành nhìn đề bài một lần nữa, biết cô sai ở đâu. Cầm bút lên, bên cạnh cái hình bị cô vẽ lung tung lộn xộn vẽ một cái hình khác. Cũng không biết là kỹ năng gì, đường thẳng tùy tiện vẽ lại thẳng tắp, chỉ cần ba nét bút là hoàn thành, giống như copy – paste, góc độ cũng hoàn toàn ăn khớp.
Trình Ân Ân nhìn thấy cực kỳ ngạc nhiên.
“Ý tưởng chung để chứng minh một đường thẳng song song với một phẳng, đầu tiên chứng minh mối quan hệ của nó với một vector bình thường ở trong mặt phẳng đó.”
Trình Ân Ân liên tục gật đầu: “Anh nói đúng!”
“…”
“Lấy A làm điểm gốc thành lập hệ tọa độ, những đường thẳng này chính là những vector.” Anh viết xuống giấy những chữ mẫu, “Trước tiên hãy tìm những vector bình thường của mặt phẳng SCD.”
Anh đợi đến cuối, đưa giấy ra trước mặt Trình Ân Ân.
Trình Ân Ân bước lên một bước, xoay người dựa theo những bước anh viết ghi lại trên giấy.
Thật ra là một đề bài đơn giản, nhưng đầu óc của cô cũng không nghĩ được đến đó, Giang Dự Thành nói hai câu, lập tức phát hiện những tin tức hữu dụng, lúc sau anh chưa hề nói gì, cô tự hỏi, nhưng mạch suy nghĩ có thể thông suốt, thuận lợi hoàn thành quá trình chứng minh.
Cô không có chú ý việc mình áp tới quá gần, từ lâu lực chú ý của Giang Dự Thành không còn dừng lại ở trên tờ giấy kia nữa.
Cô tắm rửa xong mới bắt đầu học tập, tóc thả ra, lúc này cũng vừa khô, nhưng vẫn còn lưu lại hơi nước. Chất liệu của đồ ngủ mềm, dán trên người cô, khom người, hình dáng thân thể như ẩn như hiện.
Giang Dự Thành dựa vào ghế, nghiêng thân người, tay phải vừa nhấc lên đặt ở mép bàn, nhốt cô ở một chỗ.
Trình Ân Ân không phát hiện gì, hiện tại cô đang bị bao phủ bởi suy nghĩ “trả lời một câu hỏi nhỏ, câu hỏi nhỏ tiếp theo cũng có thể giải quyết rất dễ dàng”, vui vẻ tiếp tục viết xuống, còn tràn ngập đắc ý nói: “Cái này tôi cũng biết.”
“Ừ.” Giọng nói của Giang Dự Thành cũng nhẹ, hững hờ khen ngợi: “Thông minh.”
Anh khen một câu, Trình Ân Ân cảm thấy mình thực sự không dám nhận, ngước đầu lên nói: “Tôi không có tí thông…”
Âm cuối biến mất ở giữa khoảng cách 10cm giữa hai khuôn mặt.
Giang Dự Thành không nhúc nhích nhìn qua cô, đáy mắt yên tĩnh mà sâu kín.
Cô bỗng nhiên lùi về sau một cái, eo đụng vào cánh tay của Giang Dự Thành.
Anh không tiếng động rút tay về, vẫn duy trì bộ dáng trấn định ‘chính nhân quân tử’, phảng phất chỉ là một cái va chạm do không cẩn thận. Với một người thần kinh trì độn như Trình Ân Ân đương nhiên là không nghĩ nhiều.
Chẳng qua thấy không khí có chút nóng, cũng quá yên tĩnh rồi.
“Cô dùng sữa tắm gì vậy?” Giang Dự Thành làm như không có việc gì hỏi.
“A?” Trình Ân Ân ngần người, vô ý thức kéo áo ra ngửi một cái, có chút ngượng ngùng nói, “Tiểu Sán.”
Sữa tắm trong phòng cô quá thơm, mùi rất nồng. Sữa tắm của Tiểu Sán chính là sữa tắm mùi sữa bò dành cho trẻ em, cô cũng rất thích, cậu bé rất hào phóng đưa cho cô một chai.
Ngốc hết chỗ chê, cũng không biết động tác cần phải kiêng dè, làm cho đáy mắt Giang Dự Thành tối sầm, những dao động phát sinh lại tự nhiên che dấu, thản nhiên nói: “Trách không được.”
Một mùi sữa thơm nồng.
Trình Ân Ân nhát như chuột vẫn luôn như giẫm lên phiến băng mỏng cô đang hoài nghi, không biết có phải anh không hài lòng vì mình lấy đồ của con anh không, vội nói: “Về sau tôi không cần nữa.”
Giang Dự Thành không nói gì, đứng dậy đi.
Không hẳn là không hài lòng mà là cái mùi kia mềm mại, nhưng ngửi lại thấy quá non, khiến cho người ta có cảm giác phạm tội.
Tác giả có lời muốn nói: Ông chú này, chú đang nghĩ cái gì đấy?
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bộ dáng nho nhỏ trông mòn con mắt thật là khiến cho người khác buồn cười.
Đuôi lông mày của Giang Dư Thành nhướng lên một chút, chậm rãi đưa cây kem ống quế đến, vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh nhìn cô. Trình Ân Ân lập tức nhận lấy, không hề có chút ý tứ ghét bỏ, há mồm cắn một miếng lớn.
Cho dù đó là nghĩ sâu tính kỹ, nhẫn nhục phụ trọng (*), hay là tự nhiên không chút phòng bị thì những tức giận ẩn sâu của Giang Dự Thành mấy ngày nay đều bị một cái cắn của cô lấy lòng một cách hoàn toàn.
(*)忍辱负重 – Nhẫn nhục phụ trọng; thành ngữ, có nghĩa là để đảm nhiệm một nhiệm vụ nặng nề, phải gánh chịu những nhục nhã tạm thời. (Theo Baidu)
Anh nhìn Trình Ân Ân nhanh chóng liếm một vòng, liếm sạch sẽ chỗ kem bị chảy. Giữa lông mày ngày càng giãn ra, đôi chân dài căng ra, nghiêng người hơi hơi ngửa ra sau, tư thế cũng thể hiện mình vui vẻ.
Trình Ân Ân chỉ tập trung hoàn toàn vào ăn uống, căn bản không phát hiện được sự thay đổi cảm xúc của người bên cạnh.
Còn đang hẹp hòi nghĩ lại, sớm biết vậy đã không cho anh.
Điện thoại di động vang lên một lần, bị Giang Dự Thành chuyển sang im lặng bỏ qua một bên, màn hình sáng lên rồi lại tối, tối rồi lại sáng.
Ở công ty Phương Mạch Đông sứt đầu mẻ trán, một đống công việc gấp cần xử lý, nhưng người lại tìm không ra. Cho dù anh có nghĩ bể đầu cũng không thể nào đoán được ông chủ vô lương tâm nhà mình đang dựa người vào khán đài ở sân tập thể dục tại một trường trung học, phơi nắng, nhìn con gái nhà người ta ăn kem.
Ngày làm việc, có thể bỏ ra hơn nửa ngày đến xem một cái Đại hội thể dục thể thao, ở khía cạnh của Giang Dự Thành mà nói, đó là thật sự là một chuyện khó có thể làm được.
Cảnh tượng tương tự, đã là chín năm trước.
Đại hội thể dục thể thao vào năm Trình Ân Ân học lớp 12, cô cũng đăng ký mười hai người mười ba chân, nghe thật sốc. Cô là một con quỷ lười nhỏ, không thích vận động, không vượt qua được 800m, ngoại trừ hạng mục tập thể này không am hiểu hạng mục nào.
Cô yêu cầu anh phải đến xem thi đấu, không đồng ý liền giận dỗi. Anh bỏ một ngày làm việc đến xem, xem hết phần thi đấu của cô, còn phải đi với cô xem người khác thi đấu.
Cuộc sống khi đó của cô rõ ràng có sự tham dự của anh. Cô lôi kéo anh, lớn giọng rêu rao gặp ai cũng giới thiệu: “Đây là bạn trai tớ.”
Nhưng mà cái vật nhỏ không lương tâm này lại loại bỏ anh một cách sạch sẽ.
Trình Ân Ân ăn xong cây kem, không mang theo khăn tay, liếm môi một cái. Giang Dự Thành lấy ra một cái khăn vuông kẻ ô, đưa qua.
Trình Ân Ân lắc đầu, liếm miệng một lần nữa: “Không cần.”
Cái khăn này nhìn qua đã thấy rất đắt, cô cảm thấy miệng mình không xứng sử dụng.
Điện thoại bám riết không tha mà sáng lên lần thứ tám, cuối cùng Giang Dự Thành cũng cầm lấy, nhận điện thoại. Không biết bên kia nói gì, anh không chút hoang mang trả lời vài tiếng cuối cùng nói: “Bây giờ trở về.”
Trình Ân Ân cũng vội vã quay về, lúc nãy thi đấu thất bại cũng có lỗi của cô, trong lòng băn khoăn, nghe xong những lời này gấp gáp không chờ nổi nữa liền đứng lên.
Giang Dự Thành không để ý đến thái độ ‘Không thể hầu hạ’ của cô, lúc này tâm tình của anh đang tốt.
Cúp điện thoại, liếc nhìn đầu gối của cô: “Đừng có chạy nhảy lung tung, dưỡng thương cho tốt.”
Trình Ân Ân cảm thấy sao mà mỗi người đều coi cô như một món đồ sứ đụng cái là vỡ, chỉ là vết thương nho nhỏ không có nghiêm trọng như vậy. Tuy nhiên vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi.”
“Nếu không muốn xem thi đấu thì về sớm một chút, nói Tiểu Vương đến đón cô.”
Trình Ân Ân tiếp tục ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn chú Giang.”
Giang Dự Thành vừa đi, cô lập tức chạy từ khán đài về lớp học. Người vẫn thưa thớt như cũ, Đới Dao cùng mấy nữ sinh đang ngồi một chỗ, thoáng nhìn cô thái độ kỳ quái mở miệng: “Còn không biết xấu hổ mà quay về sao? Làm cho mọi người thi đấu thất bại, mà còn tâm tình nói chuyện phiếm với đàn ông. Sao không nói tiếp đi, trở về làm gì?”
Trong lời nó toàn bộ là nhắm vào mình, gần đây vẫn không thể nào hiểu được cô ta, Trình Ân Ân quyết định không để ý.
Cô quay đầu tìm Diệp Hân, Đào Giai Văn vừa vặn cũng trở về, tiếp lời một câu: “Thật ra là do tôi không đuổi kịp, té ngã, kéo theo của Ân Ân.”
Đới Dao phân tích ở góc độ khác: “Cái đó có nghĩa là cô ta không đỡ cậu một cách chắc chắn.”
Diệp Hân đăng ký chạy cự ly dài 3000m, đang chuẩn bị ở đường đua. Trình Ân Ân tìm kiếm thân ảnh của cô ấy, đang muốn đi qua.
Phía sau Đới Dao còn đang nói thầm: “Học môn Toán kém như vậy, còn không biết xấu hổ coi mình là học bá. Nghĩ rằng chính mình trâu bò như vậy sao? Cuối tuần này thi giữa kỳ, cậu nhìn xem cô ta tự vả mặt mình như thế nào?”
Bước chân Trình Ân Ân dừng lại một chút, sau đó lại đi về phía trước.
Cho dù Đới Dao nói gì cô cũng không thèm để ý, nhưng khi nói đến vấn đề thành tích lại đâm trúng tâm sự của cô.
Sau khi Đại hội thể dục thể thao kết thúc là hai ngày cuối tuần. Đúng lúc Giang Dự Thành đi công tác hai ngày, cô liền tiếp tục ở lại nhà họ Giang.
Mỗi ngày ngoài thời gian làm bài tập với Giang Tiểu Sán, cùng ăn cơm ra, những lúc khác cô đều cắm mặt ở trong phòng đọc sách làm bài tập. Giang Tiểu Sán thấy cô chăm chỉ như vậy, liền hủy luôn kế hoạch đi công viên trò chơi, cầm điện thoại của cô lăn lộn trên giường của cô chơi game.
Trình Ân Ân không tình nguyện để cậu bé chơi điện thoại, nhưng cậu bé lại giở trò làm nũng chơi xấu, cô không chống đỡ được. Ban đầu còn nhìn chằm chằm một chút sợ cậu bé bị nghiện. Sau này phát hiện tên nhóc này rất có chừng mực, chơi một tiếng liền để xuống.
Sau lần đi công tác trở về này, Giang Dự Thành thời gian về nhà sớm hơn trước. Đêm hôm đó sau khi phụ đạo bài tập cho Giang Tiểu Sán xong, chín giờ, Trình Ân Ân muốn về nhà. Anh không nói gì, tự mình đưa Trình Ân Ân về.
Trình Ân Ân bị khói thuốc lá tra tấn một đêm, đến ngủ cũng không ngủ ngon được chứ nói gì là học tập. Sáng hôm sau hai mắt đều đau, cả ngày chảy nước mắt, đi học chịu không ít ảnh hưởng.
Cô đã có kinh nghiệm, hạ quyết tâm mặt dày mày dạn ở lại nhà họ Giang, cho đến khi bọn họ đuổi cô đi cô mới đi.
Trước hôm thi giữa kỳ, cô đọc sách đến hai giờ, còn có một cái đề không làm được, làm cách nào cũng không làm được. Không chừng chính là áp lực gần ngày thi, cô quýnh lên, muốn khóc.
Lúc Giang Dự Thành đẩy cửa ra cau mày: “Mấy giờ rồi còn chưa ngủ?”
Anh đã thay một bộ quần áo ở nhà, áo len dài tay làm bằng cashmere mềm mại màu đen. Mái tóc bình thường tỉ mỉ chải chuốt mới vừa gội qua, mang theo một ít hơi nước, xõa tung tự nhiên, so với ngày thường thấy có vẻ trẻ tuổi tùy ý hơn.
Đôi lông mày nhỏ của Trình Ân Ân nhăn lại, giọng nói có chút ấm ức: “Bài này không biết làm thế nào.”
Giang Dự Thành im lặng một lúc, bước tới, cầm lấy bài thi trên bàn cô.
Hình học không gian, với một đứa mù đường thì năng lực tưởng tượng có thể tới đâu chứ, cái này chính là điểm yếu nhất của cô. Lúc trước khi quấn lấy anh để anh phụ đạo cho cô, một bài giảng tám lần cũng không hiểu. Anh còn chưa kịp giận mà cô đã phát cáu, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Đây là bài thi trên mặt phẳng, ai mà nhìn ra không gian ba chiều cơ chứ!”
Trình Ân Ân đứng dậy nhường ghế cho anh, thần sắc có vài phần chân chó lấy lòng: “Chú Giang, chú có khát không, tôi đi rót cho chú cốc nước.”
Giang Dự Thành ngồi xuống, đọc đề: “Ừ.”
Trình Ân Ân lập tức đi ra ngoài rót một ly nước ấm, đặt lên bàn, sau đó khéo léo đứng bên ngoài cách anh một bước.
“Chọn sai điểm gốc.”
Giang Dự Thành nhìn đề bài một lần nữa, biết cô sai ở đâu. Cầm bút lên, bên cạnh cái hình bị cô vẽ lung tung lộn xộn vẽ một cái hình khác. Cũng không biết là kỹ năng gì, đường thẳng tùy tiện vẽ lại thẳng tắp, chỉ cần ba nét bút là hoàn thành, giống như copy – paste, góc độ cũng hoàn toàn ăn khớp.
Trình Ân Ân nhìn thấy cực kỳ ngạc nhiên.
“Ý tưởng chung để chứng minh một đường thẳng song song với một phẳng, đầu tiên chứng minh mối quan hệ của nó với một vector bình thường ở trong mặt phẳng đó.”
Trình Ân Ân liên tục gật đầu: “Anh nói đúng!”
“…”
“Lấy A làm điểm gốc thành lập hệ tọa độ, những đường thẳng này chính là những vector.” Anh viết xuống giấy những chữ mẫu, “Trước tiên hãy tìm những vector bình thường của mặt phẳng SCD.”
Anh đợi đến cuối, đưa giấy ra trước mặt Trình Ân Ân.
Trình Ân Ân bước lên một bước, xoay người dựa theo những bước anh viết ghi lại trên giấy.
Thật ra là một đề bài đơn giản, nhưng đầu óc của cô cũng không nghĩ được đến đó, Giang Dự Thành nói hai câu, lập tức phát hiện những tin tức hữu dụng, lúc sau anh chưa hề nói gì, cô tự hỏi, nhưng mạch suy nghĩ có thể thông suốt, thuận lợi hoàn thành quá trình chứng minh.
Cô không có chú ý việc mình áp tới quá gần, từ lâu lực chú ý của Giang Dự Thành không còn dừng lại ở trên tờ giấy kia nữa.
Cô tắm rửa xong mới bắt đầu học tập, tóc thả ra, lúc này cũng vừa khô, nhưng vẫn còn lưu lại hơi nước. Chất liệu của đồ ngủ mềm, dán trên người cô, khom người, hình dáng thân thể như ẩn như hiện.
Giang Dự Thành dựa vào ghế, nghiêng thân người, tay phải vừa nhấc lên đặt ở mép bàn, nhốt cô ở một chỗ.
Trình Ân Ân không phát hiện gì, hiện tại cô đang bị bao phủ bởi suy nghĩ “trả lời một câu hỏi nhỏ, câu hỏi nhỏ tiếp theo cũng có thể giải quyết rất dễ dàng”, vui vẻ tiếp tục viết xuống, còn tràn ngập đắc ý nói: “Cái này tôi cũng biết.”
“Ừ.” Giọng nói của Giang Dự Thành cũng nhẹ, hững hờ khen ngợi: “Thông minh.”
Anh khen một câu, Trình Ân Ân cảm thấy mình thực sự không dám nhận, ngước đầu lên nói: “Tôi không có tí thông…”
Âm cuối biến mất ở giữa khoảng cách 10cm giữa hai khuôn mặt.
Giang Dự Thành không nhúc nhích nhìn qua cô, đáy mắt yên tĩnh mà sâu kín.
Cô bỗng nhiên lùi về sau một cái, eo đụng vào cánh tay của Giang Dự Thành.
Anh không tiếng động rút tay về, vẫn duy trì bộ dáng trấn định ‘chính nhân quân tử’, phảng phất chỉ là một cái va chạm do không cẩn thận. Với một người thần kinh trì độn như Trình Ân Ân đương nhiên là không nghĩ nhiều.
Chẳng qua thấy không khí có chút nóng, cũng quá yên tĩnh rồi.
“Cô dùng sữa tắm gì vậy?” Giang Dự Thành làm như không có việc gì hỏi.
“A?” Trình Ân Ân ngần người, vô ý thức kéo áo ra ngửi một cái, có chút ngượng ngùng nói, “Tiểu Sán.”
Sữa tắm trong phòng cô quá thơm, mùi rất nồng. Sữa tắm của Tiểu Sán chính là sữa tắm mùi sữa bò dành cho trẻ em, cô cũng rất thích, cậu bé rất hào phóng đưa cho cô một chai.
Ngốc hết chỗ chê, cũng không biết động tác cần phải kiêng dè, làm cho đáy mắt Giang Dự Thành tối sầm, những dao động phát sinh lại tự nhiên che dấu, thản nhiên nói: “Trách không được.”
Một mùi sữa thơm nồng.
Trình Ân Ân nhát như chuột vẫn luôn như giẫm lên phiến băng mỏng cô đang hoài nghi, không biết có phải anh không hài lòng vì mình lấy đồ của con anh không, vội nói: “Về sau tôi không cần nữa.”
Giang Dự Thành không nói gì, đứng dậy đi.
Không hẳn là không hài lòng mà là cái mùi kia mềm mại, nhưng ngửi lại thấy quá non, khiến cho người ta có cảm giác phạm tội.
Tác giả có lời muốn nói: Ông chú này, chú đang nghĩ cái gì đấy?
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook