Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-32
Chương 32
Bánh gato được cắt ngay trong gian phòng của Giang Dự Thành, Giang Tiểu Sán nhảy đi mở đèn, Trình Ân Ân cẩn thận đặt bánh gato lên cái bàn tròn, còn chú ý đặt mặt chính diện hướng về thọ tinh (người được chúc mừng sinh nhật).
So với Giang Dự Thành, hai người còn lại hưng phấn hơn nhiều. Một người ngồi ở cái ghế đối diện, một người trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất, mỗi người ôm phần bánh gato của mình ăn một cách vui vẻ.
Mấy món đồ ngọt như vậy Giang Dự Thành rất ít khi ăn, nhưng vẫn nể tình ăn một miếng.
Ăn xong, anh đưa hai người về phòng, Giang Tiểu Sán ngáp dài bước vào phòng, vẫy tay về phía bọn họ: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Trình Ân Ân cũng vẫy tay về phía cậu bé. Sau đó quay qua nói với Giang Dự Thành: “Chú Giang, tôi về phòng đây.”
Ánh mắt Giang Dự Thành rơi vào khóe môi cô. Sau đó đưa tay, ngón cái nhẹ nhàng chạm qua khóe miệng cô một cái.
Trình Ân vô thức vươn đầu lưỡi liếm một cái, là kem vừa rồi ăn nhưng chưa lau sạch sẽ.
Giang Dự Thành không nói gì, rút tay về nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay một chút.
Trình Ân Ân dường như căn bản không để ý chuyện mình liếm ngón tay anh. Mở miệng nói “Chú Giang ngủ ngon.” liếm khóe miệng một cái rồi quay về phòng.
Giang Tiểu gia không hề khoác lác. Sáng hôm sau, lúc Trình Ân Ân ngủ dậy đã thấy cậu bé đang nấu mì trong bếp.
Mì đã được dì giúp việc làm sẵn, nước dùng là canh xương đã được hầm xong ngày hôm qua. Cậu bé chỉ cần đun sôi, thả vào bên trong một vài cọng rau xanh, một cái trứng chần rồi bỏ vào trong chén bưng đến bàn ăn.
“Thật lợi hại!” Trình Ân Ân thật lòng cho cậu một ngón tay cái.
Giang Tiểu gia đang mặc tạp dề đứng chống nạnh, một mặt tự hào: “Mẹ em có cách dạy dỗ tốt.”
Đúng lúc này Giang Dự Thành bước ra từ trong phòng, liếc mắt nhìn cái chén trước mặt, ngồi xuống, tiếp nhận đôi đũa do Giang Tiểu Sán ân cần đưa qua.
Bữa sáng hôm nay đều là mì, nhưng hai bát này đều do dì giúp việc nấu. Theo lý thuyết thì khả năng nấu nướng so với Giang Tiểu Sán tinh xảo hơn nhiều, trứng chần cũng đẹp hơn mấy phần. Nhưng Trình Ân Ân nhìn chén trước mặt mình và chén của Giang Dự Thành, vẫn thấy phần của anh ngon hơn của mình.
Đại khái là số lần cô liếc trộm quá nhiều, Giang Dự Thành phát hiện ra, ngước mắt nhìn qua.
“Muốn ăn?”
Trình Ân Ân thành thật gật đầu.
Giang Dự Thành nở nụ cười, lạnh lùng nói: “Không được.”
Trình Ân Ân: “…..”
Hôm qua Giang Tiểu gia có nói qua, truyền thống của nhà bọn họ chính là hôm sinh nhật bắt buộc phải về nhà ông bà nội điểm danh.
Trình Ân Ân vốn nghĩ hôm nay không cần phụ đạo cho cậu bé, về nhà mình là xong, nhưng mà khoảng thời gian này đã có thói quan sau khi tan học có người đến đón. Lúc chạng vạng ở cổng trường thấy có chiếc xe quen thuộc, liền trèo lên. Sau khi leo lên, mới nhớ đến chuyện này.
Trường học của Giang Tiểu Sán hôm nay có hoạt động ngoại khóa ngày Lễ Tạ ơn, tan học muộn hơn một tiếng so với thông thường. Trình Ân Ân ngồi bên cạnh Giang Dự Thành hỏi: “Chú Giang, không phải hôm nay chú dẫn Tiểu Sán về nhà ông bà nội sao?”
Giang Dự Thành đang làm việc trên máy tính: “Ừ.”
“Vậy để tôi tự về nhà mình đi.”
Ánh mắt Giang Dự Thành ngước lên từ màn hình, giọng điệu không cho cự tuyệt: “Đi chung.”
“Tôi cũng phải đi sao?” Trình Ân Ân do dự. Cô sợ nhất là đến nhà người khác làm khách.
Giang Dự Thành nhìn cô.
“Có tiện hay không vậy?” Lông mày nhỏ của Trình Ân Ân rầu rĩ.
Giang Dự Thành cầm điện thoại lên. Rất nhanh, điện thoại của Trình Ân Ân nhận được thông báo, nghi hoặc mở ra nhìn -----
Tin nhắn chuyển khoản: ¥10000.
“Có tiện không?” Giang Dự Thành hỏi.
Trình Ân Ân tỉ mỉ đếm một chút, không có tiền đồ nuốt nước miếng một cái. Quá nhiều, cô tịch thu, cúi đầu trước mặt tiền tài: “….Thuận tiện.”
Giang Dự Thành thỏa mãn “Ừ” một tiếng, cúi đầu tiếp tục trả lời email.
Trình Ân Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, nội tâm khóc thút thít.
Gặp được một ông chủ có nhiều tiền, thật là dễ dàng khiến cho người ta cầm lòng không đặng mà phạm sai lầm.
Lần sau lại thu tiền, cô thật sự muốn thu!
Bọn họ đi đến trường Tiểu học đón Giang Tiểu Sán, lái xe thẳng tới nhà họ Giang ở đường Thanh Xuyên. Trong lòng Trình Ân Ân không tránh được mà thấp thỏm. Lúc đến biệt thự bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự xoa hoa khí phái, cảm giác bản thân mình cực kỳ nhỏ bé.
Giang Tiểu Sán nắm tay cô, trấn an cảm xúc lo lắng của cô: “Không cần phải lo lắng, ông bà của em rất tốt. Chị cứ như nhà mình là được.”
Đi vào liền gặp hai người lớn tuổi ngồi trên ghế salon, lão phu nhân mặt mũi hiền lành, trên người có một thanh nhã xuất phát từ bên trong. Lão gia tử lại có khuôn mặt có vẻ nghiêm túc, mắt sáng như đuốc, không giận tự uy (*). Quần áo hai người mặc hết sức đơn sơ giản dị, bên trong là quần áo màu trắng, bên ngoài là áo len, khí chất trên người có thể cảm nhận là người sống an nhàn sung sướng. Rất dễ để phân biệt bọn họ cùng cũng người lớn tuổi khác.
(*)不怒自威 – Không giận tự uy; mô tả một người tuy không hề tức giận nhưng vẫn tỏ ra oai phong. Thường được dùng cho những người có vị trí cao. (Theo Baidu)
Trình Ân Ân bước từng bước nhỏ, sợ làm cho chú Giang mất mặt, không dám nhìn loạn bốn phía, nhưng theo dư quang bên trong mắt thì tất cả đều lóe ra ánh sáng của sự giàu sang. Không phải là phong cách vàng rực rỡ của những nhà giàu mới nổi. Ngược lại lại rất khiêm tốn, trang trí theo phong cách Trung Hoa, đồ dùng trong nhà là gỗ lim, tủ trưng bày trên tường bày biện một vài món đồ cổ cùng tranh chữ.
Nói kiểu gì thì nơi đây cũng mang lại cảm giác của một nhà giàu.
Giang Dự Thành dẫn theo hai người bạn nhỏ phía sau lưng: “Ba, mẹ.”
Giang Tiểu Sán vừa đến trước mặt đã bổ nhào vào trong ngực hai người, thân mật vừa ôm vừa nói: “Ông nội, bà nội, có nhớ Sán Bảo Nhi không?”
Sắc mặt của Giang Phổ Uyên rõ ràng mềm mại đi mấy phần. Hứa Minh Lan cười lên, nhẹ nhàng chọc chọc cái trán của Giang Tiểu Sán: “Nhớ con làm gì, con là đứa nghịch ngợm.”
Trình Ân Ân cũng gọi theo Giang Tiểu Sán, một tiếng mềm mại ngoan ngoãn: “Con chào ông bà nội.”
Hứa Minh Lan lúc nãy còn đang cười giờ đã chuyển sang kinh ngạc.
Sau khi Trình Ân Ân xảy ra chuyện, hai ông bà có đến bệnh viện thăm, khi đó người còn hôn mê. Sau khi tỉnh lại thì Giang Dự Thành đưa đi học cái gì đó, mấy tháng nay chưa gặp qua một lần nào. Nhưng mà tình huống của cô Giang Dự Thành có nói sơ qua một vài câu, biết là trí nhớ xảy ra vấn đề nhưng không nghĩ có thể nghiêm trọng đến mức này.
Lông mày của Hứa Minh Lan khẽ chau lại, mắt nhìn Giang Phổ Uyên. Ngược lại lão gia tử lại cười ha ha: “Không phải là bà vẫn muốn có cháu gái sao, thỏa mong ước rồi.”
Lại bị Hứa Minh Lan âm thầm trừng một cái: “Nói bậy bạ gì đó.”
Giang Dự Thành đã nói từ trước, trước mặt cô không được hỏi nhiều, Hứa Minh Lan dường như không có bất kỳ biểu hiện gì. Bà nói Trình Ân Ân ngồi xuống, gọi người giúp việc bưng đĩa trái cây đến. Trừ cái này ra không nói gì thêm nữa.
Chuyện này vừa vặn có thể giảm bớt áp lực đối mặt với trưởng bối xa lạ, ngoan ngoãn ăn trái cây không nói gì.
Hai vợ chồng lão Đại đi công tác chưa về, Giang Nhất Hàng bận bịu công việc ở văn phòng luật sư, chỉ có mỗi mình Giang Trì đang học cao trung về nhà.
Cậu nhìn Giang Dự Thành gọi chú Tư, Trình Ân Ân nhìn cậu gọi anh. Giang Trì cảm thấy sảng khoái, sau lưng Hứa Minh Lan lại bất đắc dĩ thở dài. Thật là lộn xộn.
Đầu bếp nhà họ Giang cũng rất lợi hại, nhưng phong cách lại hoàn toàn với nhà Giang Dự Thành. Xem chừng là hai ông bà đã lớn tuổi, đồ ăn đều rất thanh đạm, lại chú trọng chăm sóc sức khỏe.
Mỗi người một chén canh gà, hầm thật ngon lành uống rất ngon. Phía trên còn có đậu bắp, Trình Ân Ân không ăn được cái này, nhưng không có ý định bỏ lại, gắp lên một cái bỏ vào miệng với vẻ mặt thống khổ.
Giang Dự Thành đang nói chuyện với lão gia tử, không chút tiếng động lấy cái chén còn một nửa có cả đậu bắp lại, đổi chén của mình qua cho cô. Chén canh của anh giống như chưa đụng đến tí nào, nhưng đã lựa hết đậu bắp ra.
Trình Ân Ân cảm động muốn chết, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chú Giang.”
Giang Trì ngồi đối diện nhìn rõ ràng, gắp một trái đậu bắp, nhìn chằm chằm Giang Dự Thành có thâm ý khác: “Chú Tư, ăn nhiều một chút, bổ thận.”
Giang Dự Thành vẫn vững vàng như núi, không có chút phản ứng.
Ngược lại Trình Ân Ân vừa uống canh gà, vừa gật đầu tán đồng. Đậu bắp thật là tốt mặc dù cô không thích ăn.
Cơm nước xong xuôi, Giang Dự Thành bị lão gia tử gọi vào thư phòng nói chuyện. Giang Tiểu Sán dẫn theo Trình Ân Ân lên lầu tham quan, ở chơi ở phòng cậu bé khá lâu. Đồ chơi cùng với bảo bối rất nhiều, nhà họ Giang cũng rất chịu chơi, một khối ngọc Hòa Điền cũng tùy tiện ném cho cậu bạn nhỏ làm đồ chơi.
Xem hết đống bảo bối của cậu bé, Giang Tiểu Sán đi toilet. Trình Ân Ân đi xuống lầu trước, lúc đi đến chỗ rẽ nơi lầu một, nghe tiếng nói chuyện ở phòng khách.
Là Hứa Minh Lan.
Giọng nói của bà nhỏ nhẹ nhưng không hề mềm yếu, có thể thấy được lúc còn trẻ là một nhân vật lợi hại cực kỳ tỉnh táo và tài giỏi. “Tình cảm của Tiểu Sán cùng với mẹ thằng bé rất sâu sắc. Mặc kệ là như thế nào, con bé dạy dỗ thằng bé rất tốt. Nếu hai đứa muốn tái hợp như vậy là là tốt nhất với Tiểu Sán ---- Nhưng mà mẹ muốn nghe xem, con nghĩ như thế nào.”
Sau đó là tiếng nói nhẹ nhàng của Giang Dự Thành: “Cùng suy nghĩ với mẹ.”
Hứa Minh Lan gật gật đầu: “Con làm việc có chừng mực, mẹ không nói nhiều nữa. Nhưng mà trong lòng con bé cũng khổ, lúc trước làm căng như vậy, mẹ sợ không dễ dàng tha thứ cho con.”
“Con biết.” Giang Dự Thành thấp giọng nói.
Trong khoảnh khắc đó đột nhiên nhanh trí, nhớ lại câu nói kia của anh nói vào tối qua khi thổi nến.
Lúc ấy cô không ý thức được gì, chỉ cho là anh nhắc lại những gì mình nói. Giờ phút này mới phản ứng được, cái anh nói chính là ---- Tìm về.
Từ những gì Giang Tiểu Sán nói hàng ngày dễ dàng nhìn thấy được cậu bé rất yêu mẹ của mình. Hôm nay xem qua chú Giang cũng giống như vậy.
Vậy đại khái có thể hiểu được vì sao bên cạnh anh có nhiều người phụ nữ chất lượng cao như vậy, nhưng vẫn một mực độc thân.
Trình Ân Ân đã đến nhà bọn họ hơn một tháng, chưa bao giờ thấy qua ảnh của mẹ Tiểu Sán, không biết cô ấy rốt cuộc là người như thế nào.
Nhưng mà sau khi đi rồi nhưng vẫn khiến cho chú Giang cùng Tiểu Sán nhớ thương nhiều như vậy, cô ấy hẳn là rất ưu tú.
Cô thường không để bụng chuyện gì, nhưng một khi để tâm một chuyện gì đó thì rất dễ dàng suy nghĩ về chuyện đó. Sau đó có chút thất thần, ngồi trong phòng khách nghe bọn họ nói chuyện nhưng đầu óc lại nghĩ đâu đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bánh gato được cắt ngay trong gian phòng của Giang Dự Thành, Giang Tiểu Sán nhảy đi mở đèn, Trình Ân Ân cẩn thận đặt bánh gato lên cái bàn tròn, còn chú ý đặt mặt chính diện hướng về thọ tinh (người được chúc mừng sinh nhật).
So với Giang Dự Thành, hai người còn lại hưng phấn hơn nhiều. Một người ngồi ở cái ghế đối diện, một người trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất, mỗi người ôm phần bánh gato của mình ăn một cách vui vẻ.
Mấy món đồ ngọt như vậy Giang Dự Thành rất ít khi ăn, nhưng vẫn nể tình ăn một miếng.
Ăn xong, anh đưa hai người về phòng, Giang Tiểu Sán ngáp dài bước vào phòng, vẫy tay về phía bọn họ: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Trình Ân Ân cũng vẫy tay về phía cậu bé. Sau đó quay qua nói với Giang Dự Thành: “Chú Giang, tôi về phòng đây.”
Ánh mắt Giang Dự Thành rơi vào khóe môi cô. Sau đó đưa tay, ngón cái nhẹ nhàng chạm qua khóe miệng cô một cái.
Trình Ân vô thức vươn đầu lưỡi liếm một cái, là kem vừa rồi ăn nhưng chưa lau sạch sẽ.
Giang Dự Thành không nói gì, rút tay về nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay một chút.
Trình Ân Ân dường như căn bản không để ý chuyện mình liếm ngón tay anh. Mở miệng nói “Chú Giang ngủ ngon.” liếm khóe miệng một cái rồi quay về phòng.
Giang Tiểu gia không hề khoác lác. Sáng hôm sau, lúc Trình Ân Ân ngủ dậy đã thấy cậu bé đang nấu mì trong bếp.
Mì đã được dì giúp việc làm sẵn, nước dùng là canh xương đã được hầm xong ngày hôm qua. Cậu bé chỉ cần đun sôi, thả vào bên trong một vài cọng rau xanh, một cái trứng chần rồi bỏ vào trong chén bưng đến bàn ăn.
“Thật lợi hại!” Trình Ân Ân thật lòng cho cậu một ngón tay cái.
Giang Tiểu gia đang mặc tạp dề đứng chống nạnh, một mặt tự hào: “Mẹ em có cách dạy dỗ tốt.”
Đúng lúc này Giang Dự Thành bước ra từ trong phòng, liếc mắt nhìn cái chén trước mặt, ngồi xuống, tiếp nhận đôi đũa do Giang Tiểu Sán ân cần đưa qua.
Bữa sáng hôm nay đều là mì, nhưng hai bát này đều do dì giúp việc nấu. Theo lý thuyết thì khả năng nấu nướng so với Giang Tiểu Sán tinh xảo hơn nhiều, trứng chần cũng đẹp hơn mấy phần. Nhưng Trình Ân Ân nhìn chén trước mặt mình và chén của Giang Dự Thành, vẫn thấy phần của anh ngon hơn của mình.
Đại khái là số lần cô liếc trộm quá nhiều, Giang Dự Thành phát hiện ra, ngước mắt nhìn qua.
“Muốn ăn?”
Trình Ân Ân thành thật gật đầu.
Giang Dự Thành nở nụ cười, lạnh lùng nói: “Không được.”
Trình Ân Ân: “…..”
Hôm qua Giang Tiểu gia có nói qua, truyền thống của nhà bọn họ chính là hôm sinh nhật bắt buộc phải về nhà ông bà nội điểm danh.
Trình Ân Ân vốn nghĩ hôm nay không cần phụ đạo cho cậu bé, về nhà mình là xong, nhưng mà khoảng thời gian này đã có thói quan sau khi tan học có người đến đón. Lúc chạng vạng ở cổng trường thấy có chiếc xe quen thuộc, liền trèo lên. Sau khi leo lên, mới nhớ đến chuyện này.
Trường học của Giang Tiểu Sán hôm nay có hoạt động ngoại khóa ngày Lễ Tạ ơn, tan học muộn hơn một tiếng so với thông thường. Trình Ân Ân ngồi bên cạnh Giang Dự Thành hỏi: “Chú Giang, không phải hôm nay chú dẫn Tiểu Sán về nhà ông bà nội sao?”
Giang Dự Thành đang làm việc trên máy tính: “Ừ.”
“Vậy để tôi tự về nhà mình đi.”
Ánh mắt Giang Dự Thành ngước lên từ màn hình, giọng điệu không cho cự tuyệt: “Đi chung.”
“Tôi cũng phải đi sao?” Trình Ân Ân do dự. Cô sợ nhất là đến nhà người khác làm khách.
Giang Dự Thành nhìn cô.
“Có tiện hay không vậy?” Lông mày nhỏ của Trình Ân Ân rầu rĩ.
Giang Dự Thành cầm điện thoại lên. Rất nhanh, điện thoại của Trình Ân Ân nhận được thông báo, nghi hoặc mở ra nhìn -----
Tin nhắn chuyển khoản: ¥10000.
“Có tiện không?” Giang Dự Thành hỏi.
Trình Ân Ân tỉ mỉ đếm một chút, không có tiền đồ nuốt nước miếng một cái. Quá nhiều, cô tịch thu, cúi đầu trước mặt tiền tài: “….Thuận tiện.”
Giang Dự Thành thỏa mãn “Ừ” một tiếng, cúi đầu tiếp tục trả lời email.
Trình Ân Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, nội tâm khóc thút thít.
Gặp được một ông chủ có nhiều tiền, thật là dễ dàng khiến cho người ta cầm lòng không đặng mà phạm sai lầm.
Lần sau lại thu tiền, cô thật sự muốn thu!
Bọn họ đi đến trường Tiểu học đón Giang Tiểu Sán, lái xe thẳng tới nhà họ Giang ở đường Thanh Xuyên. Trong lòng Trình Ân Ân không tránh được mà thấp thỏm. Lúc đến biệt thự bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự xoa hoa khí phái, cảm giác bản thân mình cực kỳ nhỏ bé.
Giang Tiểu Sán nắm tay cô, trấn an cảm xúc lo lắng của cô: “Không cần phải lo lắng, ông bà của em rất tốt. Chị cứ như nhà mình là được.”
Đi vào liền gặp hai người lớn tuổi ngồi trên ghế salon, lão phu nhân mặt mũi hiền lành, trên người có một thanh nhã xuất phát từ bên trong. Lão gia tử lại có khuôn mặt có vẻ nghiêm túc, mắt sáng như đuốc, không giận tự uy (*). Quần áo hai người mặc hết sức đơn sơ giản dị, bên trong là quần áo màu trắng, bên ngoài là áo len, khí chất trên người có thể cảm nhận là người sống an nhàn sung sướng. Rất dễ để phân biệt bọn họ cùng cũng người lớn tuổi khác.
(*)不怒自威 – Không giận tự uy; mô tả một người tuy không hề tức giận nhưng vẫn tỏ ra oai phong. Thường được dùng cho những người có vị trí cao. (Theo Baidu)
Trình Ân Ân bước từng bước nhỏ, sợ làm cho chú Giang mất mặt, không dám nhìn loạn bốn phía, nhưng theo dư quang bên trong mắt thì tất cả đều lóe ra ánh sáng của sự giàu sang. Không phải là phong cách vàng rực rỡ của những nhà giàu mới nổi. Ngược lại lại rất khiêm tốn, trang trí theo phong cách Trung Hoa, đồ dùng trong nhà là gỗ lim, tủ trưng bày trên tường bày biện một vài món đồ cổ cùng tranh chữ.
Nói kiểu gì thì nơi đây cũng mang lại cảm giác của một nhà giàu.
Giang Dự Thành dẫn theo hai người bạn nhỏ phía sau lưng: “Ba, mẹ.”
Giang Tiểu Sán vừa đến trước mặt đã bổ nhào vào trong ngực hai người, thân mật vừa ôm vừa nói: “Ông nội, bà nội, có nhớ Sán Bảo Nhi không?”
Sắc mặt của Giang Phổ Uyên rõ ràng mềm mại đi mấy phần. Hứa Minh Lan cười lên, nhẹ nhàng chọc chọc cái trán của Giang Tiểu Sán: “Nhớ con làm gì, con là đứa nghịch ngợm.”
Trình Ân Ân cũng gọi theo Giang Tiểu Sán, một tiếng mềm mại ngoan ngoãn: “Con chào ông bà nội.”
Hứa Minh Lan lúc nãy còn đang cười giờ đã chuyển sang kinh ngạc.
Sau khi Trình Ân Ân xảy ra chuyện, hai ông bà có đến bệnh viện thăm, khi đó người còn hôn mê. Sau khi tỉnh lại thì Giang Dự Thành đưa đi học cái gì đó, mấy tháng nay chưa gặp qua một lần nào. Nhưng mà tình huống của cô Giang Dự Thành có nói sơ qua một vài câu, biết là trí nhớ xảy ra vấn đề nhưng không nghĩ có thể nghiêm trọng đến mức này.
Lông mày của Hứa Minh Lan khẽ chau lại, mắt nhìn Giang Phổ Uyên. Ngược lại lão gia tử lại cười ha ha: “Không phải là bà vẫn muốn có cháu gái sao, thỏa mong ước rồi.”
Lại bị Hứa Minh Lan âm thầm trừng một cái: “Nói bậy bạ gì đó.”
Giang Dự Thành đã nói từ trước, trước mặt cô không được hỏi nhiều, Hứa Minh Lan dường như không có bất kỳ biểu hiện gì. Bà nói Trình Ân Ân ngồi xuống, gọi người giúp việc bưng đĩa trái cây đến. Trừ cái này ra không nói gì thêm nữa.
Chuyện này vừa vặn có thể giảm bớt áp lực đối mặt với trưởng bối xa lạ, ngoan ngoãn ăn trái cây không nói gì.
Hai vợ chồng lão Đại đi công tác chưa về, Giang Nhất Hàng bận bịu công việc ở văn phòng luật sư, chỉ có mỗi mình Giang Trì đang học cao trung về nhà.
Cậu nhìn Giang Dự Thành gọi chú Tư, Trình Ân Ân nhìn cậu gọi anh. Giang Trì cảm thấy sảng khoái, sau lưng Hứa Minh Lan lại bất đắc dĩ thở dài. Thật là lộn xộn.
Đầu bếp nhà họ Giang cũng rất lợi hại, nhưng phong cách lại hoàn toàn với nhà Giang Dự Thành. Xem chừng là hai ông bà đã lớn tuổi, đồ ăn đều rất thanh đạm, lại chú trọng chăm sóc sức khỏe.
Mỗi người một chén canh gà, hầm thật ngon lành uống rất ngon. Phía trên còn có đậu bắp, Trình Ân Ân không ăn được cái này, nhưng không có ý định bỏ lại, gắp lên một cái bỏ vào miệng với vẻ mặt thống khổ.
Giang Dự Thành đang nói chuyện với lão gia tử, không chút tiếng động lấy cái chén còn một nửa có cả đậu bắp lại, đổi chén của mình qua cho cô. Chén canh của anh giống như chưa đụng đến tí nào, nhưng đã lựa hết đậu bắp ra.
Trình Ân Ân cảm động muốn chết, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chú Giang.”
Giang Trì ngồi đối diện nhìn rõ ràng, gắp một trái đậu bắp, nhìn chằm chằm Giang Dự Thành có thâm ý khác: “Chú Tư, ăn nhiều một chút, bổ thận.”
Giang Dự Thành vẫn vững vàng như núi, không có chút phản ứng.
Ngược lại Trình Ân Ân vừa uống canh gà, vừa gật đầu tán đồng. Đậu bắp thật là tốt mặc dù cô không thích ăn.
Cơm nước xong xuôi, Giang Dự Thành bị lão gia tử gọi vào thư phòng nói chuyện. Giang Tiểu Sán dẫn theo Trình Ân Ân lên lầu tham quan, ở chơi ở phòng cậu bé khá lâu. Đồ chơi cùng với bảo bối rất nhiều, nhà họ Giang cũng rất chịu chơi, một khối ngọc Hòa Điền cũng tùy tiện ném cho cậu bạn nhỏ làm đồ chơi.
Xem hết đống bảo bối của cậu bé, Giang Tiểu Sán đi toilet. Trình Ân Ân đi xuống lầu trước, lúc đi đến chỗ rẽ nơi lầu một, nghe tiếng nói chuyện ở phòng khách.
Là Hứa Minh Lan.
Giọng nói của bà nhỏ nhẹ nhưng không hề mềm yếu, có thể thấy được lúc còn trẻ là một nhân vật lợi hại cực kỳ tỉnh táo và tài giỏi. “Tình cảm của Tiểu Sán cùng với mẹ thằng bé rất sâu sắc. Mặc kệ là như thế nào, con bé dạy dỗ thằng bé rất tốt. Nếu hai đứa muốn tái hợp như vậy là là tốt nhất với Tiểu Sán ---- Nhưng mà mẹ muốn nghe xem, con nghĩ như thế nào.”
Sau đó là tiếng nói nhẹ nhàng của Giang Dự Thành: “Cùng suy nghĩ với mẹ.”
Hứa Minh Lan gật gật đầu: “Con làm việc có chừng mực, mẹ không nói nhiều nữa. Nhưng mà trong lòng con bé cũng khổ, lúc trước làm căng như vậy, mẹ sợ không dễ dàng tha thứ cho con.”
“Con biết.” Giang Dự Thành thấp giọng nói.
Trong khoảnh khắc đó đột nhiên nhanh trí, nhớ lại câu nói kia của anh nói vào tối qua khi thổi nến.
Lúc ấy cô không ý thức được gì, chỉ cho là anh nhắc lại những gì mình nói. Giờ phút này mới phản ứng được, cái anh nói chính là ---- Tìm về.
Từ những gì Giang Tiểu Sán nói hàng ngày dễ dàng nhìn thấy được cậu bé rất yêu mẹ của mình. Hôm nay xem qua chú Giang cũng giống như vậy.
Vậy đại khái có thể hiểu được vì sao bên cạnh anh có nhiều người phụ nữ chất lượng cao như vậy, nhưng vẫn một mực độc thân.
Trình Ân Ân đã đến nhà bọn họ hơn một tháng, chưa bao giờ thấy qua ảnh của mẹ Tiểu Sán, không biết cô ấy rốt cuộc là người như thế nào.
Nhưng mà sau khi đi rồi nhưng vẫn khiến cho chú Giang cùng Tiểu Sán nhớ thương nhiều như vậy, cô ấy hẳn là rất ưu tú.
Cô thường không để bụng chuyện gì, nhưng một khi để tâm một chuyện gì đó thì rất dễ dàng suy nghĩ về chuyện đó. Sau đó có chút thất thần, ngồi trong phòng khách nghe bọn họ nói chuyện nhưng đầu óc lại nghĩ đâu đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook