Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-35
Chương 35
“Ân Ân, cậu đang nghĩ gì vậy?” Diệp Hân quơ quơ tay trước mặt Trình Ân Ân.
Trình Ân Ân hoàn hồn: “Không có.”
Giữa trưa, căn tin đông nghịt, cửa sổ phục vụ món thịt kho măng là nơi tranh cướp náo nhiệt nhất. Rõ ràng Trình Ân Ân cũng thường đi cái cửa sổ kia, dì phát thức ăn cho cô thêm một muỗng nữa, không biết vì sao mọi người đều chen lấn tại chỗ đó. Sau khi cướp thịt xong, đội ngũ phía sau không giành được, tiếng oán than vang dội.
Lúc Trình Ân Ân bưng chén thịt kho măng ra, thịt tràn đầy đến nỗi đi qua người nào, người nấy đều không nhịn được mà chửi thề: “Dì ấy cũng bất công quá rồi.”
“Đừng nhìn,” Diệp Hân ôm đầu của một nam sinh đang nhìn chằm chằm đẩy ra, “Cậu còn muốn ra tay cướp sao?”
“Tớ nào dám chứ.” Nam sinh bưng một mâm thịt vụn còn lại than thở rời đi.
Lúc này Đào Giai Văn chạy tới: “Tớ có thể ngồi đây không?”
“Ngồi đi.” Diệp Hân nói.
“Cảm ơn.” Đào Giai Văn cười ngồi xuống bên cạnh cô, đưa mắt nhìn Trình Ân Ân thấy cô đang chống cằm nhìn chằm chằm chén thịt kho măng đến xuất thần. Đào Giai Văn len lén đụng cánh tay Diệp Hân, nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy sao vậy?”
Diệp Hân lắc đầu, gọi một cô lần nữa: “Ân Ân, nhanh ăn cơm đi, đồ ăn muốn nguội rồi.”
Trình Ân Ân mặt ủ mày chau. Phía đối diện, Đào Giai Văn cười: “Cậu có chuyện gì phiền lòng sao?”
Trình Ân Ân nhét một miếng thịt vào trong miệng, đồ ăn ngon nhưng khi cô lại cảm thấy vô vị. Nhíu mày một cái, ngẩng đầu lên hỏi hai người đang ngồi đối diện: “Các cậu có biết biện pháp nào có thể giúp hai người hàn gắn lại không?”
“Cậu đang suy nghĩ chuyện này sao? Tớ còn tưởng trong lòng cậu chỉ để tâm đến học tập.” Đào Giai Văn hắng giọng một cái, hơi cố ý cười xấu xa, “Cậu muốn hàn gắn lại với ai?”
“Không phải tớ,” Trình Ân Ân chọc chọc cơm, “Là một người bạn của tớ.”
“Chú Giang của cậu?”
“Ngày đó đến lớp chúng ta….”
Diệp Hân cùng với Đào Giai Văn trăm miệng một lời.
Trình Ân Ân sững sờ ngay tại chỗ: “Sao các cậu biết được?” Cô không muốn chuyện riêng tư của chú Giang, chỉ mơ hồ nói là bạn thôi, như vậy cũng có thể đoán được sao?
Đào Giai Văn lập tức hỏi tiếp: “Cậu muốn giúp chú ấy hàn gắn? Chú ấy chia tay bạn gái? Hay ly hôn?”
Vấn đề này Trình Ân Ân cũng không muốn trả lời lắm, nhưng sau đó Diệp Hân nói một câu, chuyển chủ đề: “Cậu đã đề cập đến chú ấy nhiều lần.”
Đây là lời nói thật. Người mà Trình Ân Ân quen biết nhiều như vậy, người đối xử tốt nhất với cô chỉ có chú Giang với Tiểu Sán Sán, mỗi lúc ở cùng một chỗ với Diệp Hân thường nhắc đến.
Đào Giai Văn cười cười, không xen vào nữa, vừa ăn cơm vừa nghe hai người nói chuyện.
Diệp Hân nghĩ nghĩ: “Thông thường thì đầu tiên cậu cần phải biết nguyên nhân bọn họ xa nhau. Sau đó đúng bệnh mà hốt thuốc.”
Cái này chính là điểm mấu chốt. Trình Ân Ân không biết, cũng không dám tùy tiện hỏi, lại bóc ra vết sẹo của người khác.
Diệp Hân thấy cô lắc đầu, tiếp tục phân tích: “Xa nhau, chắc chắn là trong hai người có ít nhất là một bên xảy ra vấn đề. Có thể là thay lòng đổi dạ ngoại tình hoặc là…”
“Không phải.”
Thật ra Trình Ân Ân cũng không hiểu rõ, nhưng cô cảm thấy chắc hẳn không phải là nguyên nhân này. Đại khái là hình tượng Giang Dự Thành trong lòng cô cao vút, Tiểu Sán Sán được dạy dỗ tốt như vậy, theo bản năng cô tưởng tượng gia đình của bọn họ rất tốt đẹp. Cô tin chú Giang không phải là người như vậy, cũng tin tưởng vợ của chú ấy không phải là người như vậy.
Cô chưa từng thấy phương thức sống chung của vợ chồng là như thế nào. Trình Thiệu Quân cùng với Phương Mạn Dung là tài liệu giảng dạy ‘sai trái’ sống sờ sờ trước mặt. Hai người bọn họ chưa từng thấy cái gọi là tình yêu tồn tại. Nhưng sống cùng chỗ với nhà cô, có một cặp vợ chồng có tiếng là yêu thương nhau, có một cô con gái cũng trạc tuổi cô, phải nói là cực kỳ tương phản.
Lúc còn bé Trình Ân Ân sợ nhất chính là cùng chơi đùa với cô bé kia, bởi vì cô không kiềm chế được mà tỏ ra ghen tị, ganh ghét. Nhà cô bé kia không hề giàu có, nhưng lại lớn lên một một môi trường hòa thuận tương thân tương ái, tính tình ngây thơ đáng yêu, rất thích cười, rất vui vẻ khiến cho người khác yêu thích, trong khi cô lại luôn luôn tự ti nhạy cảm.
Cho nên cô một mực tin tưởng, trẻ con được giáo dục trong gia đình có cha mẹ yêu thương nhau cùng với một đứa trẻ sống trong gia đình không hạnh phúc luôn có sự khác biệt.
“Hoặc là có mâu thuẫn giữa hai người.” Diệp Hân nói tiếp, “Nhưng mà thoạt nhìn thì chú Giang của cậu rất toàn năng. Chú ấy không giải quyết được cho nên mới xa nhau, tớ nghĩ chắc là một mâu thuẫn gì đó không thể giải quyết được.”
Về điểm này, Trình Ân Ân cũng có nghĩ đến.
Chú Giang yêu vợ của chú ấy như vậy, nhưng lại gặp chuyện chú ấy không có khả năng giải quyết được, vậy thì cô nên giúp chú ấy như thế nào mới được?
“Diệp Hân, mời tôi một bữa cơm!” Giọng nói của Đới Dao bỗng nhiên cắt ngang suy nghĩ của cô, Trình Ân Ân ngẩng đầu.
Phần lớn học sinh của trường Thất Trung vào được là nhờ thành tích, còn gia cảnh xem như bình thường. Sân trường không có màn ganh đua sắc đẹp như những trường gần đó, vào mùa đông tất cả mọi người đều cố gắng mặc quần càng dày càng tốt. Đới Dao cùng với đám chị em của cô ta cùng nhau mua cùng một loại áo khoác da dê, đứng giữa rừng áo khoác bằng bông cùng với áo lông phải nói là cực kỳ chói mắt.
Trình Ân Ân có chút ngờ vực, hỏi Diệp Hân: “Vì sao cô ta lại muốn cậu mời cô ta ăn cơm?”
Sắc mặt của Diệp Hân có chút nhẫn nhịn, còn chưa lên tiếng, Đới Dao liền nói: “Bởi vì phiếu ăn của tôi không có tiền, thế thôi.”
Nói xong trực tiếp cầm lấy tấm phiếu ăn có dây buộc đang để trên bàn, không có chút khách khí quay lưng đi mua cơm.
Diệp Hân đứng lên: “Đó là...” Còn chưa nói dứt lời, bị một cô em còn đứng lại đè bả vai ép ngồi xuống ghế: “Cô ngồi xuống đi, đâu cần phải nói nhảm nhiều như vậy.”
Trình Ân Ân nhíu mày nhìn cô gái kia: “Cô buông cô ấy ra.”
Cô gái kia xì một tiếng, tỏ ra mười phần khinh thường, thả tay xuống.
Đới Dao mua cơm xong quay về, ném phiếu ăn lên mặt bàn, bước chân không hề dừng lại, chứ đừng nói gì tới chuyện cảm ơn. Trình Ân Ân cùng với Diệp Hân nhìn mặt nhau. Cái này có khác gì với cướp đâu chứ.
Diệp Hân nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, bọn họ yêu cầu tôi mời cơm, cầm nhầm.”
Trình Ân Ân lấy thẻ cơm của mình, cô vừa nhìn thấy Đới Dao cùng với đám chị em của cô ta mỗi người chọn một phần. Mặc dù bây giờ tiểu quỷ nghèo đã có một khoản tiền tiết kiệm không còn nghèo như trước, nhưng cô vẫn đau lòng khoản tiền tiêu phí một cách oan uổng như vậy.
“Cậu chọc gì bọn họ vậy?” Đào Giai Văn nói.
“Không có gì.” Diệp Hân không muốn nói thêm.
Quay về phòng học, mãi cho đến lúc giữa giờ nghỉ trưa cũng chẳng thấy Đới Dao đâu cả. Trình Ân Ân ngủ một lúc, thức dậy thấy Phàn Kỳ không ngồi tại chỗ. Cô ngáp một cái ngồi xuống, vừa hay nhìn thấy Phàn Kỳ đi vào phòng học, tay đút túi, vẫn là bộ dạng biếng nhác như cũ. Đằng sau là Đới Dao, sắc mặt không kiên nhẫn cùng với tức giận.
Khi Phàn Kỳ quay về, đặt thứ gì đó trong tay lên bàn của Trình Ân Ân, nửa chữ cũng không nói, dựa vào cái bàn uống nước.
Trình Ân Ân nhìn thấy tấm phiếu ăn kia, một lúc lâu mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, đẩy tắm thẻ kia trả lại: “Tôi không cần.”
Phàn Kỳ đặt chai nước xuống, đặt tay trái lên mặt bàn, nghiêng người nhìn cô: “Thiếu nợ thì trả tiền không phải là chuyện đúng đắn không cần phải bàn cãi hay sao?”
“Đi cướp lại, cũng đâu có khác gì cô ta.” Trình Ân Ân nói.
Phàn Kỳ nhún nhún vai, cầm lại phiếu ăn.
Trình Ân Ân dự định sau khi tan học sẽ đi tìm Đới Dao, để đòi tiền. Nhưng không đợi đến tan học, tiết thứ hai buổi chiều là tiết thể dục, trên đường đi đến sân thể dục, cô nhận được chuyển khoản của Đới Dao trên WeChat. Gấp đôi so với khoản tiền mấy phần ăn lúc trưa.
Trình Ân Ân nhận, sau đó gửi trả một nửa lại. Đới Dao cũng nhanh chóng nhận lại, không nói chữ nào.
Thứ sáu tan học sớm, căn bản tinh thần của tất cả mọi người đều tăng vọt. Kết quả là trước khi vào tiết phải chạy vòng quanh hai vòng, còn chưa nghỉ ngơi tốt đã nghe giáo viên thể dục nói: “Nên làm nóng người thì các em tranh thủ làm nóng người đi, nếu cần chuẩn bị gì cũng tranh thủ thời gian chuẩn bị. Một lúc nữa, nữ sinh thi chạy 800m còn nam sinh 1000m!”
Lập tức tiếng kêu gào nổi lên bốn phía.
Ở trong lòng Trình Ân Ân thầm cảm thấy may mắn, còn may, ‘dì cả’ của cô vừa hết.
Nhưng vừa cảm thấy may mắn xong, nghe được bốn năm nữ sinh đồng thời giơ tay phát biểu: “Thưa thầy, em thấy không khỏe.”
Thầy giáo không có chút vui vẻ, trừng mắt nhìn: “Chỗ nào không khỏe. Tới đây tôi bắt mạch cho các em, tổ tiên của tôi chính là Hoa Đà chắc là các em không biết nhỉ.”
Phía dưới có một tràng cười, có nam sinh ba hoa nói tiếp: “Thầy cũng không phải họ Hoa mà.”
“Hôm nay tôi đổi thành họ Hoa được không?” Bản thân thầy giáo cũng vui vẻ, vẫy tay yêu cầu mấy nữ sinh bước tới, “Đều lại đây, ai bị bệnh đưa giấy chứng nhận của bác sĩ cho tôi xem.”
“Thầy ơi, dì cả thì chứng minh bằng cách nào?” Nữ sinh cười hỏi.
“Tự mình đi tìm chỗ ngồi xuống đi. Mấy đứa tụi em đều là công chúa thủy tinh.”
Diệp Hân đi lại gần Trình Ân Ân thấp giọng hỏi: “Thân thể của cậu ổn không? Sao không xin nghỉ đi? Dù sao thì dì cả vừa mới hết cũng không tính là nói dối.”
Cũng không phải là ngu ngốc. Vẻ mặt của Trình Ân Ân đau khổ: “Tớ quên mất.”
Từ nhỏ cô đã kém thể dục, không am hiểu bất kỳ loại vận động thể chất nào ---- Nếu như nói phi tiêu xem như một loại vận động thể chất thì có thể coi là một hạng mục mà cô hiểu biết---- Cho tới bây giờ thi chạy 800m cô đều xếp hạng chót. Sau khi tỉnh dậy sau tai nạn xe cộ cô đã gầy đi trông thấy, cũng không rèn luyện cho tốt. hiện tại tố chất thân thể có lẽ còn không bằng trước đây.
Nhưng mà lúc này cũng không tiện đi qua xin nghỉ, giống như a dua theo phong trào.
Trên cổ chân mỗi người đều cột một cái máy cảm ứng, mỗi lần sẽ có một nhóm nam cùng một nhóm nữ chạy cùng nhau. Trình Ân Ân bị xếp ở nhóm cuối cùng, cũng coi như là may mắn, có nhiều thời gian chuẩn bị cùng với làm công tác tư tưởng.
Nhưng cho dù có hít thở sâu cũng không thể làm cho tâm tình của cô bình tĩnh lại được. Đến lượt nhóm của cô, khi mọi người di chuyển đến chỗ đường đua, đôi chân của Trình Ân Ân không nhịn được mà bắt đầu run rẩy. Cô luôn luôn sợ hãi cảm giác khẩn trương khi thi đua này.
Diệp Hân cùng với Đào Giai Văn vừa vặn đứng ở hai bên cô, Đào Giai Văn an ủi cô: “Đừng sợ, chỉ là một cuộc thi thông thường, không tính toán thành tích. Có thất bại cũng không sao cả.”
Trình Ân Ân gật đầu, nhưng tâm tình không nhẹ nhõm hơn được chút nào.
Diệp Hân không nói gì, chỉ yên lặng nắm lấy tay cô.
Tiếng còi vang lên, sáu người đồng thời xuất phát. Lần này Trình Ân Ân không còn bị chậm nửa nhịp nữa, nhưng bước chạy lại quá chậm, vừa mới chạy ra thôi những người khác đã kéo dài khoảng cách rồi. Cô trơ mắt nhìn những thân ảnh lần lượt rời đi như tiễn rời cung, chênh lệch với mình ngày càng lớn. Nhưng tất cả đều nằm trong dự liệu nên cô không có chút uể oải, chỉ là dùng tốc độ lớn nhất của mình để tiến về phía trước.
Diệp Hân chạy trước mặt cô, thoáng thả chậm bước chạy, sau đó duy trì tốc độ sóng vai cùng với cô. Không nói gì nhưng yên lặng chạy cùng cô.
Trên thực tế, tình huống cơ thể của Trình Ân Ân chênh lệch rất lớn với dự đoán của bản thân cô. Vòng thứ nhất cô có thể kiên trì nhưng đến một nửa vòng thứ hai, chân đã nặng như chì không thể nào nhấc lên được. Yết hầu khô khốc, thở hổn hển khó nhọc, giống như không thể hô hấp được nữa.
Cuối cùng cô không kiên trì nổi nữa, dừng lại tay chống hai đầu gối há miệng thở dốc.
“Ân Ân, Ân Ân?” Diệp Hân đứng bên cạnh gọi cô, tay nhẹ nhàng vịn bên tay cô, không dám dùng sức chạm vào cô. “Cậu vẫn khỏe chứ?”
Trình Ân Ân lắc đầu, không nói được lời nào. Mọi người đã lần lượt đến đích, đằng xa xa, các nam sinh dùng hai tay làm loa, hò hét “Cố lên” truyền tới.
Trình Ân Ân thở hổn hển một lát, sức lực khôi phục một chút, nhưng phía trước vẫn còn khoảng nửa đường chạy nữa, phảng phất xa như không thể chạm tới.
“Cậu chạy mau đi.” Cô đẩy Diệp Hân, “Chút nữa là không đạt tiêu chuẩn đó.”
“Không sao cả,” Diệp Hân nói, “Chúng ta nghỉ ngơi một chút, chậm rãi đi qua.”
Trình Ân Ân ngồi dậy, đột nhiên nhìn thấy Phàn Kỳ chạy xuyên qua sân bóng tới đây, giật nảy mình. Cậu dừng lại trước mặt, hai mắt nhìn cô dò xét từ trên xuống dưới, ngữ khí có chút ghét bỏ: “Vì sao lại yếu ớt đến mức này?”
Trình Ân Ân nhìn thấy cậu, giống như muốn phản bác nhưng không tìm được lời nào để phản bác. 800m cũng chạy không xong, chính là yếu ớt rồi.
“Nếu cậu không thể về đích trong vòng 5 phút,” Phàn Kỳ nhìn Diệp Hân một chút, thân người nghiêng về phía trước một chút, cúi đầu nói nửa câu sau vào tai cô, “Tôi sẽ hôn cậu trước mặt mọi người.”
“???”
Trình Ân Ân kinh ngạc trợn tròn mắt, “Cái, cái gì?”
Phàn Kỳ nói xong câu kia đã ngồi dậy, khóe miệng một bên cong lên: “Cậu còn 1 phút 25 giây nữa, cố lên nha ~”
Cái âm cuối cùng ác ý cao giọng, khiến cho lúc này Trình Ân Ân run lên một cái.
Không kịp nói gì, đột nhiên bị bức ra sức mạnh. Cô tránh khỏi lôi kéo của Diệp Hân, giờ khắc này trong mắt cô, cô ấy cũng là ôn thần (*) chẳng khác nào Phàn Kỳ, chạy về phía trước.
(*) 瘟神 - Ôn thần; Kẻ hung ác, gieo tai họa cho con người. (Theo hvdic.thivien.net)
Được cái “khích lệ” sáng tạo khác người của Phàn Kỳ, cô thành công kiên trì chạy đến được vạch đích, Đào Giai Văn vui vẻ nhào đến ôm lấy cô: “Ân Ân, cậu thật tuyệt!”
Giáo viên đọc thành tích, năm phút lẻ hai giây.
Trong lòng Trình Ân Ân siết chặt, vô thức quy đầu tìm kiếm thân ảnh của Phàn Kỳ. Cậu đang không kiên nhẫn vung tay xua một tên nam sinh muốn cướp đồ uống trên tay cậu, sau đó nhanh chân bước tới. Trình Ân Ân muốn chạy theo bản năng, một đám người sau lưng cản lại.
Nam sinh nữ sinh xung quanh lập tức cùng phát ra những tiếng kêu nhiều ý tứ: “Oh~~~”
Có một người còn bắt đầu: “Hôn đi! Lên đi!”
Trình Ân Ân có chút xấu hổ, muốn tìm một kẽ hở nào chui xuống, nhanh chóng nói: “Không có.”
Sau một đợt kiểm tra mười mấy học sinh giống như bị chấn thương nặng nề, giáo viên thể dục tỏ ra tốt bụng, cho kết thúc sớm để cho mọi người tan học về nhà sớm hơn một chút.
Trình Ân Ân đang muốn đi lấy áo khoác của mình, Diệp Hân đã giúp cô lấy rồi. Đào Giai Văn một mực kéo tay cô, ba người sóng vai nhau quay về phòng học, cô ấy cố ý cười hỏi: “Cậu với Phàn Kỳ quen nhau rồi?”
“Không có,” Trình Ân Ân vội vàng giải thích, “Đừng có nói mò.”
Đào Giai Văn cười: “Được rồi, biết cậu thẹn thùng, không trêu cậu nữa.”
“Thật không có.” Trình Ân Ân nhíu mày lại, giống như rất không thích bị trêu đến chuyện này.
Hôm nay Tiểu Sán tới đón cô, không chờ sẵn trên xe mà đeo kính râm đẹp trai ngời ngời đứng ở cổng, hấp dẫn không ít ánh mắt. Khi thân ảnh của Trình Ân Ân xuất hiện trong tầm mắt, Giang Tiểu gia thu hồi dáng đứng lạnh lùng, bước đến đón cô.
Trình Ân Ân nhìn thấy cậu bé, còn chưa kịp chào hỏi, Giang Tiểu gia lấy kính râm xuống, bày ra đủ loại tư thế như một thiếu gia phong lưu ăn chơi trác táng đùa giỡn tiểu cô nương nhà lành: “Tiểu mỹ nữ, đêm này đi cùng ta được không?”
Người xung quanh phì cười ra tiếng. Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị liếc qua: “Cười cái gì mà cười?”
Trình Ân Ân buồn cười không thôi, giữ chặt tay cậu nói: “Đi thôi đi thôi.”
Mười phần gấp gáp không chờ được.
Hôm nay Giang Dự Thành lại về muộn.
Trình Ân Ân ăn cơm cùng với Giang Tiểu Sán, cùng cậu bé làm một nửa bài tập cuối tuần rồi chăm cho cậu đi ngủ. Mãi cho đến khi về đến phòng mình cũng không nghe được động tĩnh Giang Dự Thành về nhà.
Cô lấy ra một bài thi Toán, làm hai đề bài, tâm tình nhẹ nhàng hơn.
Hộp sữa bò Vượng Tử lúc chiều Phàn Kỳ đưa cho cô vẫn còn nằm trên bàn. Trình Ân Ân cầm lấy, gối tay lên cánh tay ghé vào chỗ đó, nhìn chằm chằm hộp Vượng Tử ngẩn người.
Phàn Kỳ luôn thích trêu chọc cô, còn đặc biệt yêu thích xem cô như một người em út mà bảo vệ, sau đó chép bài của cô xem như thu phí bảo hộ. Nhưng kể từ khi làm cô khóc trở về sau, cậu cũng không làm chuyện gì quá đáng.
Trình Ân Ân biết trong lớp có rất nhiều bạn học, thậm chí là những học sinh của trường khác đều sợ cậu ta. Dù gì cậu ta cũng là bá chủ Thất Trung, tên tuổi nổi tiếng. Nhưng cô cảm thấy Phàn Kỳ không phải là người xấu, cậu ấy còn đặc biệt có tinh thần trượng nghĩa. Nếu không thì vì sao lần nào cũng đứng ra bênh vực kẻ yếu giúp cô? Chỉ là lựa chọn phương thức không chính xác mà thôi.
Tuy nhiên câu uy hiếp vào hôm nay, thật sự là hù dọa đến cô rồi. Mặc dù cuối cùng cô vẫn chạy hơn năm phút, cậu ta cũng không hôn thật.
Cuối cùng cậu ta ý tứ gì? Sẽ không thích cô thật chứ?
Trình Ân Ân lo nghĩ, hình như mình đối với cậu ra không có cảm giác gì đặc biệt.
Như vậy thì thích một người đến cùng là có cảm giác gì?
Tình yêu thật sự thật phức tạp, cô nên giúp chú Giang tìm lại vợ chú ấy như thế nào? Nếu như có thể hợp lại, nhất định là Tiểu Sán sẽ rất vui vẻ.
Suy nghĩ phức tạp, loạn cào cào.
Giang Dự Thành gõ cửa nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, khi đẩy cửa ra nhìn thấy dáng vẻ xuất thần của cô. Ánh mắt rơi vào cái hộp đỏ đỏ trong bàn tay cô, dừng lại trong một chớp mắt sau đó dời đi.
Đột nhiên Trình Ân Ân đang ở trong cõi thần tiên bừng tỉnh lại: “Chú Giang, chú về rồi.”
Gaing Dự Thành đi vào, đứng bên cạnh cô, rút bình sữa trong tay cô ra. “Nhìn cái gì vậy?”
Trình Ân Ân cũng không biết mình nghĩ thế nào, ước chừng là chột dạ, đưa tay lấy lại hộp sữa giấu sau lưng.
Lúc Phàn Kỳ đưa cô hộp sữa bò cô không hề đỏ mặt, nhưng lúc này khuôn mặt ngược lại đỏ lên, đỏ bừng bừng, giọng nói nhỏ như muỗi: “Không có nhìn cái gì hết.”
Cô buông thõng đầu, không thấy Giang Dự Thành hơi nheo mắt lại.
Anh không nói một lời, quay người rời đi, đóng cửa lại. Trình Ân Ân lập tức vùi gương mặt nóng bừng của mình vào cánh tay.
Mấy phút sau, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Trình Ân Ân tưởng rằng Giang Dự Thành đi rồi quay lại, tim nhảy một nhịp, sau đó mới lên tiếng. Đẩy cửa đi vào là Giang Tiểu Sán đã đi ngủ.
“Sao em còn chưa ngủ?” Cô không giải thích được mà nhẹ nhàng thở ra một cái, hỏi.
Giang Tiểu Sán mặc đồ ngủ đi tới, nhìn thấy hộp sữa bò trên bàn. Ánh mắt sáng lên, ghé lên mặt bàn nói: “Ai da, em thích uống cái này.” Cậu bẹp miệng một cái, tội nghiệp nói, “Nhưng mà lâu rồi em không uống, ba em không cho em uống.”
Cái dáng vẻ cậu nhóc đáng thương kia khiến cho Trình Ân Ân không chút nghĩ ngợi đưa hộp sữa cho cậu bé: “Vậy thì em uống đi.”
“Tiểu Ân Ân là tốt nhất!”
Giang Tiểu Sán chụt một cái trên trán Trình Ân Ân, nhận lấy hộp sữa, mở ra, vừa uống vừa đi ra ngoài.
Sau đó đóng cửa lại, khi bước ra phòng khách nâng tay phải lên, đánh tay một cái với Giang Dự Thành người đang ngồi trên ghế salon mặt mày bình tĩnh đọc sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
“Ân Ân, cậu đang nghĩ gì vậy?” Diệp Hân quơ quơ tay trước mặt Trình Ân Ân.
Trình Ân Ân hoàn hồn: “Không có.”
Giữa trưa, căn tin đông nghịt, cửa sổ phục vụ món thịt kho măng là nơi tranh cướp náo nhiệt nhất. Rõ ràng Trình Ân Ân cũng thường đi cái cửa sổ kia, dì phát thức ăn cho cô thêm một muỗng nữa, không biết vì sao mọi người đều chen lấn tại chỗ đó. Sau khi cướp thịt xong, đội ngũ phía sau không giành được, tiếng oán than vang dội.
Lúc Trình Ân Ân bưng chén thịt kho măng ra, thịt tràn đầy đến nỗi đi qua người nào, người nấy đều không nhịn được mà chửi thề: “Dì ấy cũng bất công quá rồi.”
“Đừng nhìn,” Diệp Hân ôm đầu của một nam sinh đang nhìn chằm chằm đẩy ra, “Cậu còn muốn ra tay cướp sao?”
“Tớ nào dám chứ.” Nam sinh bưng một mâm thịt vụn còn lại than thở rời đi.
Lúc này Đào Giai Văn chạy tới: “Tớ có thể ngồi đây không?”
“Ngồi đi.” Diệp Hân nói.
“Cảm ơn.” Đào Giai Văn cười ngồi xuống bên cạnh cô, đưa mắt nhìn Trình Ân Ân thấy cô đang chống cằm nhìn chằm chằm chén thịt kho măng đến xuất thần. Đào Giai Văn len lén đụng cánh tay Diệp Hân, nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy sao vậy?”
Diệp Hân lắc đầu, gọi một cô lần nữa: “Ân Ân, nhanh ăn cơm đi, đồ ăn muốn nguội rồi.”
Trình Ân Ân mặt ủ mày chau. Phía đối diện, Đào Giai Văn cười: “Cậu có chuyện gì phiền lòng sao?”
Trình Ân Ân nhét một miếng thịt vào trong miệng, đồ ăn ngon nhưng khi cô lại cảm thấy vô vị. Nhíu mày một cái, ngẩng đầu lên hỏi hai người đang ngồi đối diện: “Các cậu có biết biện pháp nào có thể giúp hai người hàn gắn lại không?”
“Cậu đang suy nghĩ chuyện này sao? Tớ còn tưởng trong lòng cậu chỉ để tâm đến học tập.” Đào Giai Văn hắng giọng một cái, hơi cố ý cười xấu xa, “Cậu muốn hàn gắn lại với ai?”
“Không phải tớ,” Trình Ân Ân chọc chọc cơm, “Là một người bạn của tớ.”
“Chú Giang của cậu?”
“Ngày đó đến lớp chúng ta….”
Diệp Hân cùng với Đào Giai Văn trăm miệng một lời.
Trình Ân Ân sững sờ ngay tại chỗ: “Sao các cậu biết được?” Cô không muốn chuyện riêng tư của chú Giang, chỉ mơ hồ nói là bạn thôi, như vậy cũng có thể đoán được sao?
Đào Giai Văn lập tức hỏi tiếp: “Cậu muốn giúp chú ấy hàn gắn? Chú ấy chia tay bạn gái? Hay ly hôn?”
Vấn đề này Trình Ân Ân cũng không muốn trả lời lắm, nhưng sau đó Diệp Hân nói một câu, chuyển chủ đề: “Cậu đã đề cập đến chú ấy nhiều lần.”
Đây là lời nói thật. Người mà Trình Ân Ân quen biết nhiều như vậy, người đối xử tốt nhất với cô chỉ có chú Giang với Tiểu Sán Sán, mỗi lúc ở cùng một chỗ với Diệp Hân thường nhắc đến.
Đào Giai Văn cười cười, không xen vào nữa, vừa ăn cơm vừa nghe hai người nói chuyện.
Diệp Hân nghĩ nghĩ: “Thông thường thì đầu tiên cậu cần phải biết nguyên nhân bọn họ xa nhau. Sau đó đúng bệnh mà hốt thuốc.”
Cái này chính là điểm mấu chốt. Trình Ân Ân không biết, cũng không dám tùy tiện hỏi, lại bóc ra vết sẹo của người khác.
Diệp Hân thấy cô lắc đầu, tiếp tục phân tích: “Xa nhau, chắc chắn là trong hai người có ít nhất là một bên xảy ra vấn đề. Có thể là thay lòng đổi dạ ngoại tình hoặc là…”
“Không phải.”
Thật ra Trình Ân Ân cũng không hiểu rõ, nhưng cô cảm thấy chắc hẳn không phải là nguyên nhân này. Đại khái là hình tượng Giang Dự Thành trong lòng cô cao vút, Tiểu Sán Sán được dạy dỗ tốt như vậy, theo bản năng cô tưởng tượng gia đình của bọn họ rất tốt đẹp. Cô tin chú Giang không phải là người như vậy, cũng tin tưởng vợ của chú ấy không phải là người như vậy.
Cô chưa từng thấy phương thức sống chung của vợ chồng là như thế nào. Trình Thiệu Quân cùng với Phương Mạn Dung là tài liệu giảng dạy ‘sai trái’ sống sờ sờ trước mặt. Hai người bọn họ chưa từng thấy cái gọi là tình yêu tồn tại. Nhưng sống cùng chỗ với nhà cô, có một cặp vợ chồng có tiếng là yêu thương nhau, có một cô con gái cũng trạc tuổi cô, phải nói là cực kỳ tương phản.
Lúc còn bé Trình Ân Ân sợ nhất chính là cùng chơi đùa với cô bé kia, bởi vì cô không kiềm chế được mà tỏ ra ghen tị, ganh ghét. Nhà cô bé kia không hề giàu có, nhưng lại lớn lên một một môi trường hòa thuận tương thân tương ái, tính tình ngây thơ đáng yêu, rất thích cười, rất vui vẻ khiến cho người khác yêu thích, trong khi cô lại luôn luôn tự ti nhạy cảm.
Cho nên cô một mực tin tưởng, trẻ con được giáo dục trong gia đình có cha mẹ yêu thương nhau cùng với một đứa trẻ sống trong gia đình không hạnh phúc luôn có sự khác biệt.
“Hoặc là có mâu thuẫn giữa hai người.” Diệp Hân nói tiếp, “Nhưng mà thoạt nhìn thì chú Giang của cậu rất toàn năng. Chú ấy không giải quyết được cho nên mới xa nhau, tớ nghĩ chắc là một mâu thuẫn gì đó không thể giải quyết được.”
Về điểm này, Trình Ân Ân cũng có nghĩ đến.
Chú Giang yêu vợ của chú ấy như vậy, nhưng lại gặp chuyện chú ấy không có khả năng giải quyết được, vậy thì cô nên giúp chú ấy như thế nào mới được?
“Diệp Hân, mời tôi một bữa cơm!” Giọng nói của Đới Dao bỗng nhiên cắt ngang suy nghĩ của cô, Trình Ân Ân ngẩng đầu.
Phần lớn học sinh của trường Thất Trung vào được là nhờ thành tích, còn gia cảnh xem như bình thường. Sân trường không có màn ganh đua sắc đẹp như những trường gần đó, vào mùa đông tất cả mọi người đều cố gắng mặc quần càng dày càng tốt. Đới Dao cùng với đám chị em của cô ta cùng nhau mua cùng một loại áo khoác da dê, đứng giữa rừng áo khoác bằng bông cùng với áo lông phải nói là cực kỳ chói mắt.
Trình Ân Ân có chút ngờ vực, hỏi Diệp Hân: “Vì sao cô ta lại muốn cậu mời cô ta ăn cơm?”
Sắc mặt của Diệp Hân có chút nhẫn nhịn, còn chưa lên tiếng, Đới Dao liền nói: “Bởi vì phiếu ăn của tôi không có tiền, thế thôi.”
Nói xong trực tiếp cầm lấy tấm phiếu ăn có dây buộc đang để trên bàn, không có chút khách khí quay lưng đi mua cơm.
Diệp Hân đứng lên: “Đó là...” Còn chưa nói dứt lời, bị một cô em còn đứng lại đè bả vai ép ngồi xuống ghế: “Cô ngồi xuống đi, đâu cần phải nói nhảm nhiều như vậy.”
Trình Ân Ân nhíu mày nhìn cô gái kia: “Cô buông cô ấy ra.”
Cô gái kia xì một tiếng, tỏ ra mười phần khinh thường, thả tay xuống.
Đới Dao mua cơm xong quay về, ném phiếu ăn lên mặt bàn, bước chân không hề dừng lại, chứ đừng nói gì tới chuyện cảm ơn. Trình Ân Ân cùng với Diệp Hân nhìn mặt nhau. Cái này có khác gì với cướp đâu chứ.
Diệp Hân nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, bọn họ yêu cầu tôi mời cơm, cầm nhầm.”
Trình Ân Ân lấy thẻ cơm của mình, cô vừa nhìn thấy Đới Dao cùng với đám chị em của cô ta mỗi người chọn một phần. Mặc dù bây giờ tiểu quỷ nghèo đã có một khoản tiền tiết kiệm không còn nghèo như trước, nhưng cô vẫn đau lòng khoản tiền tiêu phí một cách oan uổng như vậy.
“Cậu chọc gì bọn họ vậy?” Đào Giai Văn nói.
“Không có gì.” Diệp Hân không muốn nói thêm.
Quay về phòng học, mãi cho đến lúc giữa giờ nghỉ trưa cũng chẳng thấy Đới Dao đâu cả. Trình Ân Ân ngủ một lúc, thức dậy thấy Phàn Kỳ không ngồi tại chỗ. Cô ngáp một cái ngồi xuống, vừa hay nhìn thấy Phàn Kỳ đi vào phòng học, tay đút túi, vẫn là bộ dạng biếng nhác như cũ. Đằng sau là Đới Dao, sắc mặt không kiên nhẫn cùng với tức giận.
Khi Phàn Kỳ quay về, đặt thứ gì đó trong tay lên bàn của Trình Ân Ân, nửa chữ cũng không nói, dựa vào cái bàn uống nước.
Trình Ân Ân nhìn thấy tấm phiếu ăn kia, một lúc lâu mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, đẩy tắm thẻ kia trả lại: “Tôi không cần.”
Phàn Kỳ đặt chai nước xuống, đặt tay trái lên mặt bàn, nghiêng người nhìn cô: “Thiếu nợ thì trả tiền không phải là chuyện đúng đắn không cần phải bàn cãi hay sao?”
“Đi cướp lại, cũng đâu có khác gì cô ta.” Trình Ân Ân nói.
Phàn Kỳ nhún nhún vai, cầm lại phiếu ăn.
Trình Ân Ân dự định sau khi tan học sẽ đi tìm Đới Dao, để đòi tiền. Nhưng không đợi đến tan học, tiết thứ hai buổi chiều là tiết thể dục, trên đường đi đến sân thể dục, cô nhận được chuyển khoản của Đới Dao trên WeChat. Gấp đôi so với khoản tiền mấy phần ăn lúc trưa.
Trình Ân Ân nhận, sau đó gửi trả một nửa lại. Đới Dao cũng nhanh chóng nhận lại, không nói chữ nào.
Thứ sáu tan học sớm, căn bản tinh thần của tất cả mọi người đều tăng vọt. Kết quả là trước khi vào tiết phải chạy vòng quanh hai vòng, còn chưa nghỉ ngơi tốt đã nghe giáo viên thể dục nói: “Nên làm nóng người thì các em tranh thủ làm nóng người đi, nếu cần chuẩn bị gì cũng tranh thủ thời gian chuẩn bị. Một lúc nữa, nữ sinh thi chạy 800m còn nam sinh 1000m!”
Lập tức tiếng kêu gào nổi lên bốn phía.
Ở trong lòng Trình Ân Ân thầm cảm thấy may mắn, còn may, ‘dì cả’ của cô vừa hết.
Nhưng vừa cảm thấy may mắn xong, nghe được bốn năm nữ sinh đồng thời giơ tay phát biểu: “Thưa thầy, em thấy không khỏe.”
Thầy giáo không có chút vui vẻ, trừng mắt nhìn: “Chỗ nào không khỏe. Tới đây tôi bắt mạch cho các em, tổ tiên của tôi chính là Hoa Đà chắc là các em không biết nhỉ.”
Phía dưới có một tràng cười, có nam sinh ba hoa nói tiếp: “Thầy cũng không phải họ Hoa mà.”
“Hôm nay tôi đổi thành họ Hoa được không?” Bản thân thầy giáo cũng vui vẻ, vẫy tay yêu cầu mấy nữ sinh bước tới, “Đều lại đây, ai bị bệnh đưa giấy chứng nhận của bác sĩ cho tôi xem.”
“Thầy ơi, dì cả thì chứng minh bằng cách nào?” Nữ sinh cười hỏi.
“Tự mình đi tìm chỗ ngồi xuống đi. Mấy đứa tụi em đều là công chúa thủy tinh.”
Diệp Hân đi lại gần Trình Ân Ân thấp giọng hỏi: “Thân thể của cậu ổn không? Sao không xin nghỉ đi? Dù sao thì dì cả vừa mới hết cũng không tính là nói dối.”
Cũng không phải là ngu ngốc. Vẻ mặt của Trình Ân Ân đau khổ: “Tớ quên mất.”
Từ nhỏ cô đã kém thể dục, không am hiểu bất kỳ loại vận động thể chất nào ---- Nếu như nói phi tiêu xem như một loại vận động thể chất thì có thể coi là một hạng mục mà cô hiểu biết---- Cho tới bây giờ thi chạy 800m cô đều xếp hạng chót. Sau khi tỉnh dậy sau tai nạn xe cộ cô đã gầy đi trông thấy, cũng không rèn luyện cho tốt. hiện tại tố chất thân thể có lẽ còn không bằng trước đây.
Nhưng mà lúc này cũng không tiện đi qua xin nghỉ, giống như a dua theo phong trào.
Trên cổ chân mỗi người đều cột một cái máy cảm ứng, mỗi lần sẽ có một nhóm nam cùng một nhóm nữ chạy cùng nhau. Trình Ân Ân bị xếp ở nhóm cuối cùng, cũng coi như là may mắn, có nhiều thời gian chuẩn bị cùng với làm công tác tư tưởng.
Nhưng cho dù có hít thở sâu cũng không thể làm cho tâm tình của cô bình tĩnh lại được. Đến lượt nhóm của cô, khi mọi người di chuyển đến chỗ đường đua, đôi chân của Trình Ân Ân không nhịn được mà bắt đầu run rẩy. Cô luôn luôn sợ hãi cảm giác khẩn trương khi thi đua này.
Diệp Hân cùng với Đào Giai Văn vừa vặn đứng ở hai bên cô, Đào Giai Văn an ủi cô: “Đừng sợ, chỉ là một cuộc thi thông thường, không tính toán thành tích. Có thất bại cũng không sao cả.”
Trình Ân Ân gật đầu, nhưng tâm tình không nhẹ nhõm hơn được chút nào.
Diệp Hân không nói gì, chỉ yên lặng nắm lấy tay cô.
Tiếng còi vang lên, sáu người đồng thời xuất phát. Lần này Trình Ân Ân không còn bị chậm nửa nhịp nữa, nhưng bước chạy lại quá chậm, vừa mới chạy ra thôi những người khác đã kéo dài khoảng cách rồi. Cô trơ mắt nhìn những thân ảnh lần lượt rời đi như tiễn rời cung, chênh lệch với mình ngày càng lớn. Nhưng tất cả đều nằm trong dự liệu nên cô không có chút uể oải, chỉ là dùng tốc độ lớn nhất của mình để tiến về phía trước.
Diệp Hân chạy trước mặt cô, thoáng thả chậm bước chạy, sau đó duy trì tốc độ sóng vai cùng với cô. Không nói gì nhưng yên lặng chạy cùng cô.
Trên thực tế, tình huống cơ thể của Trình Ân Ân chênh lệch rất lớn với dự đoán của bản thân cô. Vòng thứ nhất cô có thể kiên trì nhưng đến một nửa vòng thứ hai, chân đã nặng như chì không thể nào nhấc lên được. Yết hầu khô khốc, thở hổn hển khó nhọc, giống như không thể hô hấp được nữa.
Cuối cùng cô không kiên trì nổi nữa, dừng lại tay chống hai đầu gối há miệng thở dốc.
“Ân Ân, Ân Ân?” Diệp Hân đứng bên cạnh gọi cô, tay nhẹ nhàng vịn bên tay cô, không dám dùng sức chạm vào cô. “Cậu vẫn khỏe chứ?”
Trình Ân Ân lắc đầu, không nói được lời nào. Mọi người đã lần lượt đến đích, đằng xa xa, các nam sinh dùng hai tay làm loa, hò hét “Cố lên” truyền tới.
Trình Ân Ân thở hổn hển một lát, sức lực khôi phục một chút, nhưng phía trước vẫn còn khoảng nửa đường chạy nữa, phảng phất xa như không thể chạm tới.
“Cậu chạy mau đi.” Cô đẩy Diệp Hân, “Chút nữa là không đạt tiêu chuẩn đó.”
“Không sao cả,” Diệp Hân nói, “Chúng ta nghỉ ngơi một chút, chậm rãi đi qua.”
Trình Ân Ân ngồi dậy, đột nhiên nhìn thấy Phàn Kỳ chạy xuyên qua sân bóng tới đây, giật nảy mình. Cậu dừng lại trước mặt, hai mắt nhìn cô dò xét từ trên xuống dưới, ngữ khí có chút ghét bỏ: “Vì sao lại yếu ớt đến mức này?”
Trình Ân Ân nhìn thấy cậu, giống như muốn phản bác nhưng không tìm được lời nào để phản bác. 800m cũng chạy không xong, chính là yếu ớt rồi.
“Nếu cậu không thể về đích trong vòng 5 phút,” Phàn Kỳ nhìn Diệp Hân một chút, thân người nghiêng về phía trước một chút, cúi đầu nói nửa câu sau vào tai cô, “Tôi sẽ hôn cậu trước mặt mọi người.”
“???”
Trình Ân Ân kinh ngạc trợn tròn mắt, “Cái, cái gì?”
Phàn Kỳ nói xong câu kia đã ngồi dậy, khóe miệng một bên cong lên: “Cậu còn 1 phút 25 giây nữa, cố lên nha ~”
Cái âm cuối cùng ác ý cao giọng, khiến cho lúc này Trình Ân Ân run lên một cái.
Không kịp nói gì, đột nhiên bị bức ra sức mạnh. Cô tránh khỏi lôi kéo của Diệp Hân, giờ khắc này trong mắt cô, cô ấy cũng là ôn thần (*) chẳng khác nào Phàn Kỳ, chạy về phía trước.
(*) 瘟神 - Ôn thần; Kẻ hung ác, gieo tai họa cho con người. (Theo hvdic.thivien.net)
Được cái “khích lệ” sáng tạo khác người của Phàn Kỳ, cô thành công kiên trì chạy đến được vạch đích, Đào Giai Văn vui vẻ nhào đến ôm lấy cô: “Ân Ân, cậu thật tuyệt!”
Giáo viên đọc thành tích, năm phút lẻ hai giây.
Trong lòng Trình Ân Ân siết chặt, vô thức quy đầu tìm kiếm thân ảnh của Phàn Kỳ. Cậu đang không kiên nhẫn vung tay xua một tên nam sinh muốn cướp đồ uống trên tay cậu, sau đó nhanh chân bước tới. Trình Ân Ân muốn chạy theo bản năng, một đám người sau lưng cản lại.
Nam sinh nữ sinh xung quanh lập tức cùng phát ra những tiếng kêu nhiều ý tứ: “Oh~~~”
Có một người còn bắt đầu: “Hôn đi! Lên đi!”
Trình Ân Ân có chút xấu hổ, muốn tìm một kẽ hở nào chui xuống, nhanh chóng nói: “Không có.”
Sau một đợt kiểm tra mười mấy học sinh giống như bị chấn thương nặng nề, giáo viên thể dục tỏ ra tốt bụng, cho kết thúc sớm để cho mọi người tan học về nhà sớm hơn một chút.
Trình Ân Ân đang muốn đi lấy áo khoác của mình, Diệp Hân đã giúp cô lấy rồi. Đào Giai Văn một mực kéo tay cô, ba người sóng vai nhau quay về phòng học, cô ấy cố ý cười hỏi: “Cậu với Phàn Kỳ quen nhau rồi?”
“Không có,” Trình Ân Ân vội vàng giải thích, “Đừng có nói mò.”
Đào Giai Văn cười: “Được rồi, biết cậu thẹn thùng, không trêu cậu nữa.”
“Thật không có.” Trình Ân Ân nhíu mày lại, giống như rất không thích bị trêu đến chuyện này.
Hôm nay Tiểu Sán tới đón cô, không chờ sẵn trên xe mà đeo kính râm đẹp trai ngời ngời đứng ở cổng, hấp dẫn không ít ánh mắt. Khi thân ảnh của Trình Ân Ân xuất hiện trong tầm mắt, Giang Tiểu gia thu hồi dáng đứng lạnh lùng, bước đến đón cô.
Trình Ân Ân nhìn thấy cậu bé, còn chưa kịp chào hỏi, Giang Tiểu gia lấy kính râm xuống, bày ra đủ loại tư thế như một thiếu gia phong lưu ăn chơi trác táng đùa giỡn tiểu cô nương nhà lành: “Tiểu mỹ nữ, đêm này đi cùng ta được không?”
Người xung quanh phì cười ra tiếng. Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị liếc qua: “Cười cái gì mà cười?”
Trình Ân Ân buồn cười không thôi, giữ chặt tay cậu nói: “Đi thôi đi thôi.”
Mười phần gấp gáp không chờ được.
Hôm nay Giang Dự Thành lại về muộn.
Trình Ân Ân ăn cơm cùng với Giang Tiểu Sán, cùng cậu bé làm một nửa bài tập cuối tuần rồi chăm cho cậu đi ngủ. Mãi cho đến khi về đến phòng mình cũng không nghe được động tĩnh Giang Dự Thành về nhà.
Cô lấy ra một bài thi Toán, làm hai đề bài, tâm tình nhẹ nhàng hơn.
Hộp sữa bò Vượng Tử lúc chiều Phàn Kỳ đưa cho cô vẫn còn nằm trên bàn. Trình Ân Ân cầm lấy, gối tay lên cánh tay ghé vào chỗ đó, nhìn chằm chằm hộp Vượng Tử ngẩn người.
Phàn Kỳ luôn thích trêu chọc cô, còn đặc biệt yêu thích xem cô như một người em út mà bảo vệ, sau đó chép bài của cô xem như thu phí bảo hộ. Nhưng kể từ khi làm cô khóc trở về sau, cậu cũng không làm chuyện gì quá đáng.
Trình Ân Ân biết trong lớp có rất nhiều bạn học, thậm chí là những học sinh của trường khác đều sợ cậu ta. Dù gì cậu ta cũng là bá chủ Thất Trung, tên tuổi nổi tiếng. Nhưng cô cảm thấy Phàn Kỳ không phải là người xấu, cậu ấy còn đặc biệt có tinh thần trượng nghĩa. Nếu không thì vì sao lần nào cũng đứng ra bênh vực kẻ yếu giúp cô? Chỉ là lựa chọn phương thức không chính xác mà thôi.
Tuy nhiên câu uy hiếp vào hôm nay, thật sự là hù dọa đến cô rồi. Mặc dù cuối cùng cô vẫn chạy hơn năm phút, cậu ta cũng không hôn thật.
Cuối cùng cậu ta ý tứ gì? Sẽ không thích cô thật chứ?
Trình Ân Ân lo nghĩ, hình như mình đối với cậu ra không có cảm giác gì đặc biệt.
Như vậy thì thích một người đến cùng là có cảm giác gì?
Tình yêu thật sự thật phức tạp, cô nên giúp chú Giang tìm lại vợ chú ấy như thế nào? Nếu như có thể hợp lại, nhất định là Tiểu Sán sẽ rất vui vẻ.
Suy nghĩ phức tạp, loạn cào cào.
Giang Dự Thành gõ cửa nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, khi đẩy cửa ra nhìn thấy dáng vẻ xuất thần của cô. Ánh mắt rơi vào cái hộp đỏ đỏ trong bàn tay cô, dừng lại trong một chớp mắt sau đó dời đi.
Đột nhiên Trình Ân Ân đang ở trong cõi thần tiên bừng tỉnh lại: “Chú Giang, chú về rồi.”
Gaing Dự Thành đi vào, đứng bên cạnh cô, rút bình sữa trong tay cô ra. “Nhìn cái gì vậy?”
Trình Ân Ân cũng không biết mình nghĩ thế nào, ước chừng là chột dạ, đưa tay lấy lại hộp sữa giấu sau lưng.
Lúc Phàn Kỳ đưa cô hộp sữa bò cô không hề đỏ mặt, nhưng lúc này khuôn mặt ngược lại đỏ lên, đỏ bừng bừng, giọng nói nhỏ như muỗi: “Không có nhìn cái gì hết.”
Cô buông thõng đầu, không thấy Giang Dự Thành hơi nheo mắt lại.
Anh không nói một lời, quay người rời đi, đóng cửa lại. Trình Ân Ân lập tức vùi gương mặt nóng bừng của mình vào cánh tay.
Mấy phút sau, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Trình Ân Ân tưởng rằng Giang Dự Thành đi rồi quay lại, tim nhảy một nhịp, sau đó mới lên tiếng. Đẩy cửa đi vào là Giang Tiểu Sán đã đi ngủ.
“Sao em còn chưa ngủ?” Cô không giải thích được mà nhẹ nhàng thở ra một cái, hỏi.
Giang Tiểu Sán mặc đồ ngủ đi tới, nhìn thấy hộp sữa bò trên bàn. Ánh mắt sáng lên, ghé lên mặt bàn nói: “Ai da, em thích uống cái này.” Cậu bẹp miệng một cái, tội nghiệp nói, “Nhưng mà lâu rồi em không uống, ba em không cho em uống.”
Cái dáng vẻ cậu nhóc đáng thương kia khiến cho Trình Ân Ân không chút nghĩ ngợi đưa hộp sữa cho cậu bé: “Vậy thì em uống đi.”
“Tiểu Ân Ân là tốt nhất!”
Giang Tiểu Sán chụt một cái trên trán Trình Ân Ân, nhận lấy hộp sữa, mở ra, vừa uống vừa đi ra ngoài.
Sau đó đóng cửa lại, khi bước ra phòng khách nâng tay phải lên, đánh tay một cái với Giang Dự Thành người đang ngồi trên ghế salon mặt mày bình tĩnh đọc sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook