Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-48
Chương 48
Cuối cùng, Trình Ân Ân có chút rụt rè, cô không thể nhào đến mà không để ý đến hình tượng như Giang Tiểu Sán được. Nhưng khi chạy đến, cặp sách lắc qua lắc lại trên lưng tiết lộ sự vui sướng của cô.
Thử hỏi ai nhìn thấy quà tặng chất thành núi như vậy, còn có thể giữ vững tỉnh táo chứ?
Cô đi dạo một vòng quanh đống quà tặng, ngay cả việc bỏ cặp sách xuống cũng không nhớ tới. Cẩn thận từng li từng lí cầm lấy cái hộp nhỏ nhất đặt trên cao nhất, đặt trong lòng bàn tay.
Giang Tiểu Sán tự hiểu được địa vị của mình trong lòng của ba cậu bé, không có lòng tham ngấp nghé đống quà cao kia. Nhưng lúc cậu bé lăn lộn chân lại không cẩn thận đụng ngã đống quà kia của Trình Ân Ân một chút.
Trình Ân Ân hô lên một tiếng, cuống quýt duỗi tay ôm lấy, muốn bảo vệ ‘núi nhỏ’ của cô. Giang Tiểu Sán chơi hết mình, hóa thân thành một cái máy ủi đất, trực tiếp dùng thân hình của mình đụng vào.
Cả ngọn núi bị lật đổ, quà ào ào rơi xuống, Trình Ân Ân kêu mấy tiếng a a liều mạng đi cứu, luống cuống tay chân nhưng không cứu được mấy món. Đã thế bản thân còn bị trượt chân, đặt mông ngồi xuống nơi xung quanh đều là quà tặng.
Những vật rơi xuống đất thành một đống hỗn độn, không biết rõ cái nào là của ai, Giang Tiểu Sán ha ha cười lớn, thừa dịp điên cuồng ôm hết vào trong ngực mình. Trình Ân Ân ‘nghĩ cách giành lại’, hai người cười đùa náo loạn thành một đống.
Dì giúp việc đã chuẩn bị bữa tối kỹ càng, thấy thế kìm lòng không được mà mỉm cười ra mặt, bước đến sau lưng Giang Dự Thành nói: “Tiên sinh, cơm chín rồi. Có cần đi gọi phu nhân cùng với Tiểu Sán thiếu gia đi ăn cơm không?”
Bên kia hai người ngồi xếp bằng trên mặt đất, tràn đầy phấn khởi bắt đầu mở quà. Giang Dự Thành dựa vào bàn nhìn, nhẹ nhàng lắc lắc tay.
Lúc Trình Ân Ân mở qua, biểu cảm nghiêm túc mà thành kính, nhẹ nhàng kéo ra dây lụa, sau đó thuận theo dấu vết trên giấy gói mà từng tầng từng lớp mở ra. So sánh với phương thức thô bạo của Giang Tiểu Sán bên cạnh là trực tiếp xé ra thì có thể nói là cực kỳ dịu dàng.
Quà tặng đủ loại rực rỡ muôn màu: Kẹo que chủ đề Giáng Sinh; Người tuyết hoạt hình cùng với socola hình ông già Noel; Hộp nhạc thủy tinh bên trong có tuần lộc cùng với mặt trăng và sao trời; Vòng tay tuần lộc hoa tuyết; Đồng hồ dây da mặt đồng hồ sáng tạo từ mặt trăng; còn có búp bê tai thỏ màu hồng rũ xuống…..
Trình Ân Ân chưa từng nhận được nhiều quà tặng như vậy, giờ khắc này đại khái chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Hạnh phúc!
Thật ra Giang Tiểu gia không thiếu cái gì, nhưng chính là thích cảm giác nhận được quà. Nhất là cảm giác cùng một lúc mở rất nhiều quà, có một khoái cảm như đang cà thẻ. Cậu mở ra một món, chơi một hồi liền bỏ qua, tiếp một món khác.
Đang xé mở một tờ giấy gói, lúc nhìn thấy một cái hộp trang sức bằng cỡ lòng bàn tay, cậu biết đây là quà của Trình Ân Ân. Mở ra nhìn, là một cái kẹp tóc tinh xảo hình con thỏ, chất liệu bạch kim, khảm vào mấy chục viên pha lê, rất đẹp.
Cậu bé duỗi tay nắm mấy sợi tóc, nắm vuốt cái kẹp nhỏ, sờ soạng trên đỉnh đầu một hồi mới kẹp được thành công. Sau đó chọt chọt Trình Ân Ân ngồi một bên đang rất chăm chút, lúc cô nghiêng đầu nhìn một cái, ngón tay làm chữ V bên cạnh khuôn mặt: “Nhìn đây!”
Trình Ân Ân phụt một tiếng, bật cười.
“Em kẹp ngược rồi.” Cô giúp Giang Tiểu Sán lấy xuống, một lần nữa kẹp lại, toàn bộ quá trình đều toét miệng cười.
Giang Tiểu Sán lại mở ra một món khác là một cái máy ảnh. Một khoảng thời gian trước cậu bé rất muốn, nhưng tài sản tạm thời còn bị người cha vô lương tịch thu, nũng nịu chơi xấu thật lâu nhưng Giang Dự Thành vẫn không chút xoay chuyển. Bây giờ xem qua trong lòng ba mình vẫn nhớ đến mình, quá cảm động!
Thứ này cậu sẽ chơi. Trước đó mẹ cậu cũng có một cái, thật nhiều năm rồi, về sau cho dù bị hỏng cũng một mực không cầm đi sửa.
Giang Tiểu Sán cầm một cái mũ Giáng Sinh màu đỏ có chóp mũ màu trắng đội lên đầu Trình Ân Ân. Sau đó nâng cao mấy ảnh chụp một cái, trong màn ảnh bộ dáng hai người cười lên giống y hệt nhau.
Giang Dự Thành cũng tham gia, đi đến phía sau hai người. Ngồi xếp bằng, khủy tay tùy ý chống gối, tiện tay nhặt một cái hộp quà mở ra.
Giang Tiểu Sán lục đục đứng dậy, thả trên đầu anh một cái mũ Giáng Sinh, “Con chụp cho hai người!”
Vậy mà Giang Dự Thành không có chút phản kháng, phối hợp ngẩng đầu, nhìn về phía ống kính.
Tấm ảnh được đẩy ra chậm rãi lên màu, Giang Dự Thành đưa tay, Giang Tiểu Sán ngoan ngoãn đưa cho anh, tiếp tục chụp thêm một tấm nữa.
Trên tấm ảnh nụ cười của Trình Ân Ân so với trước đó đã thu lại rất nhiều, mím khóe môi, đôi mắt cong cong ngồi bên cạnh anh.
Nhìn vào bức ảnh này Giang Dự Thành thấy được hình tượng giống như nhiều năm trước.
Năm đó lễ Giáng Sinh, Trình Lễ Dương đi công tác chưa về, hai ngày đó anh cũng rất bận rộn, cùng ngày còn có một bữa tiệc. Trình Ân Ân xin phép anh nói muốn đi ra ngoài ăn cơm với bạn học. Giang Dự Thành hỏi một chút thằng nhóc có tâm địa không tốt kia chính là Cao Thượng, không cho phép ---- Lúc Trình Lễ Dương không có mặt, anh xem như một nửa người giám hộ.
Cô lẩm bầm lầu bầu, cuối cùng vẫn thành thật ở nhà.
Trình Lễ Dương gửi quà Giáng Sinh từ nước ngoài về đúng giờ đưa đến, sau khi cô nhận được, gửi cho Giang Dự Thành một tin nhắn hờn dỗi: [Anh trai ruột vẫn tốt hơn, có người còn không nhớ chuẩn bị quà cho em.]
Giang Dự Thành đi xã giao bên ngoài bớt chút thời gian gửi trả lời cho cô: [Em có chìa khóa nhà anh, tự mình đi lấy đi.]
Trình Lễ Dương nói cô thích nhất là được nhận quà, mà nhất định phải là quà tặng được gói ghém cẩn thận, cô thích cảm nhận nghi thức mở quà. Cho nên anh chuẩn bị rất nhiều, để cô một lần mở liền cảm thấy đủ.
Nhưng anh đánh giá thấp nhiệt tình đối với chuyện mở quà của cô nhóc này.
Đêm đó khi bữa tiệc kết thúc lúc anh trở lại chung cư. Đêm đã muộn, cô còn chưa ngủ, vẫn còn ngồi dưới đất mở quà với khí thế ngất trời. Mỗi một món đều cầm trong tay thưởng thức hồi lâu, chơi chán mới mở đến cái khác.
Hôm đó, Giang Dự Thành đã uống nhiều rượu, mệt mỏi rã rời nhắm mắt liền có thể ngất đi. Nhưng khó có được hào hứng, ngồi xuống đất, ở cùng một chỗ mở quà với cô đến cái cuối cùng.
Đó là một cái đèn hình sao trời, trong đủ loại quà tặng cô thích nhất là cái này. Tràn đầy phấn khích tắt toàn bộ đèn, bên trong một màu đen kịt lôi kéo anh nằm trên sàn ngắm sao.
Giang Dự Thành nằm sát đầu sau lưng cô, trước mắt là sao trời yên tĩnh xoay vòng, cánh mũi là hương thơm mềm mại tươi mát của thiếu nữ trên người cô.
Anh đã chống đỡ cảm giác tội lỗi trong một năm ròng rã. Cuối cùng vẫn không thể đợi đến khi cô trưởng thành, đêm đó thất bại trong gang tấc.
Anh hôn cô.
Đó là nụ hôn đầu của cô, vụng về đến nỗi quên cả hô hấp, kìm nén đến mức khuôn mặt đỏ bừng, lúc anh buông ra há hốc miệng hô hấp. Giang Dự Thành nhịn không được cười lớn, cô thẹn quá hóa giận cho anh một trận quyền cước đấm đá, sau đó vùi mặt vào bên trong gối ôm, vùi mặt giả chết.
Giang Dự Thành nhẹ nhàng chạm vành tai cô, cô lấy chân đạp anh, sau đó ôm gối ôm nhích xa khỏi người anh như đang trốn tránh sâu bọ. Tay anh đưa tới, kéo người trở về, cô mặt mày buồn bực vùi vào trong ngực anh, gương mặt nóng lên như thiêu đốt bộ ngực anh.
Giang Dự Thành cúi đầu xuống hôn cô, sau đó chu trình khi nãy lại lặp lại.
Như thế lặp đi lặp lại ba lần, Trình Ân Ân ngồi xuống, khuôn mặt ửng đỏ, trừng mắt với anh: “Anh, anh như vậy, phải chịu trách nhiệm với em!”
“Cầu còn không được.” Giang Dự Thành cười nói.
Bên trong đống quà còn có một cái máy ảnh Polaroid (*), chính cô ngẫu nhiên nói muốn. Giang Dự Thành mua cho cô một cái màu hồng, bức ảnh đầu tiên chụp, chính là ảnh hai người ngồi cùng một chỗ đội mũ Giáng Sinh.
(*) Máy ảnh Polaroid là máy ảnh chụp và in ảnh ngay lập tức.
Cô nói đây là chứng cứ, nếu như sau khi ảnh thức dậy sau một đêm muốn đổi ý quỵt nợ, cô sẽ đi ‘méc’ anh trai mình.
……
Tấm ảnh trong tay tự nhiên bị lấy đi, Giang Dự Thành ngước mắt, Trình Ân Ân cúi đầu xem tấm ảnh, đôi mắt giấu dưới bóng tối của ánh đèn.
Trái tim đập rất nhanh, tiếng vang thịch thịch như đánh trống reo hò trong màng nhĩ. Lần này Trình Ân Ân một lần nữa bị cảm giác quái dị bao phủ, vì sao cô có cảm giác một màn này giống như đã từng quen thuộc?
Không, không phải giống như đã từng quen thuộc. Mà màn này quá chân thực, nhất định đã xảy ra ở đâu đó. Cô thậm chí nhớ kỹ mình lúc mình tự tay đội mũ Giáng Sinh lên cho anh, anh dung túng cười, dáng vẻ yếu ớt, đường vân phía đuôi mắt đều hiện lên rõ ràng.
Thế nhưng làm sao có thể chứ? Không thể nào….
Cô có chút bối rối nhét tấm ảnh kia về lại trong tay Giang Dự Thành, cầm kéo lên mở cái hộp lớn nhất, là một cái hộp dài hơn một mét.
Bên trong là một gốc hoa anh đào thay đổi màu sang cây thông Noel, tươi mát đáng yêu, cô ôm cái hộp đứng dậy nói: “Tôi đem nó đặt vào gian phòng bên trong.”
Ánh mắt Giang Dự Thành thâm thúy không rõ, trầm thấp “Ừ” một tiếng.
Bước chân của Trình Ân Ân có mấy phần hoảng hốt, giống như đang tránh né cái gì đó. Giang Dự Thành nhìn chăm chú bóng lưng của cô, cô đi vào phòng, rất lâu sau mới ra ngoài, sắc mặt đã nhìn ra không còn gì khác thường.
Hôm sau là lễ Giáng Sinh, Trình Ân Ân không thể nào đi đến cuộc hẹn với Phàn Kỳ. Sáng sớm trên đường đi học, cô nói cho Giang Dự Thành, đêm nay cô đã hẹn với bạn cùng nhau ăn cơm, tan học không cần đón cô.
Mặt mày Giang Dự Thành bất động, hỏi cô: “Là nam sinh cùng lớp tên Phàn Kỳ?”
Trình Ân Ân một lần nữa bị năng lực dự đoán của anh thuyết phục: “Làm sao chú đoán được?”
“Có cần phải đoán sao.” Giang Dự Thành mặt không đổi sắc bác bỏ: “Không được đi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì tâm tư của cậu ta không tốt, ảnh hưởng đến học tập của cô.”
“Không phải có tâm tư không tốt,” Trình Ân Ân giải thích, “Cậu ta nói có việc cần tôi giúp, cậu ấy giúp tôi rất nhiều, tôi cũng muốn giúp cậu ấy một chút.”
Nói nhiều cô cũng không hiểu, Giang Dự Thành càng không muốn đâm thủng cửa sổ giấy của thằng nhóc kia, mặt không đổi sắc, cũng chẳng có chút áp lực tâm lý nào nói: “Có gì cần hỗ trợ nói cậu ta tới tìm tôi.”
Trình Ân Ân nghĩ cũng phải. Mặc dù không biết Phàn Kỳ gặp chuyện gì, nhưng mà mình cái gì cũng không biết. Nói không chừng chú Giang có khả năng giúp đỡ được cậu ta, chú ấy so với mình còn lợi hại hơn nhiều.
Thế là ngoan ngoãn gật đầu xuống xe, trong phòng học vừa nhìn sách vừa chờ Phàn Kỳ vào lớp. Nhưng mà vị bạn học này vẫn đi học trễ như cũ, vào lớp mười phút mới đến, Trình Ân Ân nghiêm túc học xong một tiết, lúc tan học thật cao hứng đưa cho cậu một tờ giấy nhỏ.
Phàn Kỳ nhìn xem chuỗi số điện thoại này, nhướng lông mày một cái, “Có ý gì?”
“Tối hôm nay cậu không cần mời tôi đi ăn cơm.” Trình Ân Ân nói, “Mời chú Giang của tôi đi ăn đi, chú ấy nói nếu có gì cần giúp đỡ có thể tìm chú ấy. Đây là số điện thoại của chú ấy.”
Phàn Kỳ: “…..”
Nhà đầu tư thêm đất diễn thêm quá nhiều rồi nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Cuối cùng, Trình Ân Ân có chút rụt rè, cô không thể nhào đến mà không để ý đến hình tượng như Giang Tiểu Sán được. Nhưng khi chạy đến, cặp sách lắc qua lắc lại trên lưng tiết lộ sự vui sướng của cô.
Thử hỏi ai nhìn thấy quà tặng chất thành núi như vậy, còn có thể giữ vững tỉnh táo chứ?
Cô đi dạo một vòng quanh đống quà tặng, ngay cả việc bỏ cặp sách xuống cũng không nhớ tới. Cẩn thận từng li từng lí cầm lấy cái hộp nhỏ nhất đặt trên cao nhất, đặt trong lòng bàn tay.
Giang Tiểu Sán tự hiểu được địa vị của mình trong lòng của ba cậu bé, không có lòng tham ngấp nghé đống quà cao kia. Nhưng lúc cậu bé lăn lộn chân lại không cẩn thận đụng ngã đống quà kia của Trình Ân Ân một chút.
Trình Ân Ân hô lên một tiếng, cuống quýt duỗi tay ôm lấy, muốn bảo vệ ‘núi nhỏ’ của cô. Giang Tiểu Sán chơi hết mình, hóa thân thành một cái máy ủi đất, trực tiếp dùng thân hình của mình đụng vào.
Cả ngọn núi bị lật đổ, quà ào ào rơi xuống, Trình Ân Ân kêu mấy tiếng a a liều mạng đi cứu, luống cuống tay chân nhưng không cứu được mấy món. Đã thế bản thân còn bị trượt chân, đặt mông ngồi xuống nơi xung quanh đều là quà tặng.
Những vật rơi xuống đất thành một đống hỗn độn, không biết rõ cái nào là của ai, Giang Tiểu Sán ha ha cười lớn, thừa dịp điên cuồng ôm hết vào trong ngực mình. Trình Ân Ân ‘nghĩ cách giành lại’, hai người cười đùa náo loạn thành một đống.
Dì giúp việc đã chuẩn bị bữa tối kỹ càng, thấy thế kìm lòng không được mà mỉm cười ra mặt, bước đến sau lưng Giang Dự Thành nói: “Tiên sinh, cơm chín rồi. Có cần đi gọi phu nhân cùng với Tiểu Sán thiếu gia đi ăn cơm không?”
Bên kia hai người ngồi xếp bằng trên mặt đất, tràn đầy phấn khởi bắt đầu mở quà. Giang Dự Thành dựa vào bàn nhìn, nhẹ nhàng lắc lắc tay.
Lúc Trình Ân Ân mở qua, biểu cảm nghiêm túc mà thành kính, nhẹ nhàng kéo ra dây lụa, sau đó thuận theo dấu vết trên giấy gói mà từng tầng từng lớp mở ra. So sánh với phương thức thô bạo của Giang Tiểu Sán bên cạnh là trực tiếp xé ra thì có thể nói là cực kỳ dịu dàng.
Quà tặng đủ loại rực rỡ muôn màu: Kẹo que chủ đề Giáng Sinh; Người tuyết hoạt hình cùng với socola hình ông già Noel; Hộp nhạc thủy tinh bên trong có tuần lộc cùng với mặt trăng và sao trời; Vòng tay tuần lộc hoa tuyết; Đồng hồ dây da mặt đồng hồ sáng tạo từ mặt trăng; còn có búp bê tai thỏ màu hồng rũ xuống…..
Trình Ân Ân chưa từng nhận được nhiều quà tặng như vậy, giờ khắc này đại khái chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Hạnh phúc!
Thật ra Giang Tiểu gia không thiếu cái gì, nhưng chính là thích cảm giác nhận được quà. Nhất là cảm giác cùng một lúc mở rất nhiều quà, có một khoái cảm như đang cà thẻ. Cậu mở ra một món, chơi một hồi liền bỏ qua, tiếp một món khác.
Đang xé mở một tờ giấy gói, lúc nhìn thấy một cái hộp trang sức bằng cỡ lòng bàn tay, cậu biết đây là quà của Trình Ân Ân. Mở ra nhìn, là một cái kẹp tóc tinh xảo hình con thỏ, chất liệu bạch kim, khảm vào mấy chục viên pha lê, rất đẹp.
Cậu bé duỗi tay nắm mấy sợi tóc, nắm vuốt cái kẹp nhỏ, sờ soạng trên đỉnh đầu một hồi mới kẹp được thành công. Sau đó chọt chọt Trình Ân Ân ngồi một bên đang rất chăm chút, lúc cô nghiêng đầu nhìn một cái, ngón tay làm chữ V bên cạnh khuôn mặt: “Nhìn đây!”
Trình Ân Ân phụt một tiếng, bật cười.
“Em kẹp ngược rồi.” Cô giúp Giang Tiểu Sán lấy xuống, một lần nữa kẹp lại, toàn bộ quá trình đều toét miệng cười.
Giang Tiểu Sán lại mở ra một món khác là một cái máy ảnh. Một khoảng thời gian trước cậu bé rất muốn, nhưng tài sản tạm thời còn bị người cha vô lương tịch thu, nũng nịu chơi xấu thật lâu nhưng Giang Dự Thành vẫn không chút xoay chuyển. Bây giờ xem qua trong lòng ba mình vẫn nhớ đến mình, quá cảm động!
Thứ này cậu sẽ chơi. Trước đó mẹ cậu cũng có một cái, thật nhiều năm rồi, về sau cho dù bị hỏng cũng một mực không cầm đi sửa.
Giang Tiểu Sán cầm một cái mũ Giáng Sinh màu đỏ có chóp mũ màu trắng đội lên đầu Trình Ân Ân. Sau đó nâng cao mấy ảnh chụp một cái, trong màn ảnh bộ dáng hai người cười lên giống y hệt nhau.
Giang Dự Thành cũng tham gia, đi đến phía sau hai người. Ngồi xếp bằng, khủy tay tùy ý chống gối, tiện tay nhặt một cái hộp quà mở ra.
Giang Tiểu Sán lục đục đứng dậy, thả trên đầu anh một cái mũ Giáng Sinh, “Con chụp cho hai người!”
Vậy mà Giang Dự Thành không có chút phản kháng, phối hợp ngẩng đầu, nhìn về phía ống kính.
Tấm ảnh được đẩy ra chậm rãi lên màu, Giang Dự Thành đưa tay, Giang Tiểu Sán ngoan ngoãn đưa cho anh, tiếp tục chụp thêm một tấm nữa.
Trên tấm ảnh nụ cười của Trình Ân Ân so với trước đó đã thu lại rất nhiều, mím khóe môi, đôi mắt cong cong ngồi bên cạnh anh.
Nhìn vào bức ảnh này Giang Dự Thành thấy được hình tượng giống như nhiều năm trước.
Năm đó lễ Giáng Sinh, Trình Lễ Dương đi công tác chưa về, hai ngày đó anh cũng rất bận rộn, cùng ngày còn có một bữa tiệc. Trình Ân Ân xin phép anh nói muốn đi ra ngoài ăn cơm với bạn học. Giang Dự Thành hỏi một chút thằng nhóc có tâm địa không tốt kia chính là Cao Thượng, không cho phép ---- Lúc Trình Lễ Dương không có mặt, anh xem như một nửa người giám hộ.
Cô lẩm bầm lầu bầu, cuối cùng vẫn thành thật ở nhà.
Trình Lễ Dương gửi quà Giáng Sinh từ nước ngoài về đúng giờ đưa đến, sau khi cô nhận được, gửi cho Giang Dự Thành một tin nhắn hờn dỗi: [Anh trai ruột vẫn tốt hơn, có người còn không nhớ chuẩn bị quà cho em.]
Giang Dự Thành đi xã giao bên ngoài bớt chút thời gian gửi trả lời cho cô: [Em có chìa khóa nhà anh, tự mình đi lấy đi.]
Trình Lễ Dương nói cô thích nhất là được nhận quà, mà nhất định phải là quà tặng được gói ghém cẩn thận, cô thích cảm nhận nghi thức mở quà. Cho nên anh chuẩn bị rất nhiều, để cô một lần mở liền cảm thấy đủ.
Nhưng anh đánh giá thấp nhiệt tình đối với chuyện mở quà của cô nhóc này.
Đêm đó khi bữa tiệc kết thúc lúc anh trở lại chung cư. Đêm đã muộn, cô còn chưa ngủ, vẫn còn ngồi dưới đất mở quà với khí thế ngất trời. Mỗi một món đều cầm trong tay thưởng thức hồi lâu, chơi chán mới mở đến cái khác.
Hôm đó, Giang Dự Thành đã uống nhiều rượu, mệt mỏi rã rời nhắm mắt liền có thể ngất đi. Nhưng khó có được hào hứng, ngồi xuống đất, ở cùng một chỗ mở quà với cô đến cái cuối cùng.
Đó là một cái đèn hình sao trời, trong đủ loại quà tặng cô thích nhất là cái này. Tràn đầy phấn khích tắt toàn bộ đèn, bên trong một màu đen kịt lôi kéo anh nằm trên sàn ngắm sao.
Giang Dự Thành nằm sát đầu sau lưng cô, trước mắt là sao trời yên tĩnh xoay vòng, cánh mũi là hương thơm mềm mại tươi mát của thiếu nữ trên người cô.
Anh đã chống đỡ cảm giác tội lỗi trong một năm ròng rã. Cuối cùng vẫn không thể đợi đến khi cô trưởng thành, đêm đó thất bại trong gang tấc.
Anh hôn cô.
Đó là nụ hôn đầu của cô, vụng về đến nỗi quên cả hô hấp, kìm nén đến mức khuôn mặt đỏ bừng, lúc anh buông ra há hốc miệng hô hấp. Giang Dự Thành nhịn không được cười lớn, cô thẹn quá hóa giận cho anh một trận quyền cước đấm đá, sau đó vùi mặt vào bên trong gối ôm, vùi mặt giả chết.
Giang Dự Thành nhẹ nhàng chạm vành tai cô, cô lấy chân đạp anh, sau đó ôm gối ôm nhích xa khỏi người anh như đang trốn tránh sâu bọ. Tay anh đưa tới, kéo người trở về, cô mặt mày buồn bực vùi vào trong ngực anh, gương mặt nóng lên như thiêu đốt bộ ngực anh.
Giang Dự Thành cúi đầu xuống hôn cô, sau đó chu trình khi nãy lại lặp lại.
Như thế lặp đi lặp lại ba lần, Trình Ân Ân ngồi xuống, khuôn mặt ửng đỏ, trừng mắt với anh: “Anh, anh như vậy, phải chịu trách nhiệm với em!”
“Cầu còn không được.” Giang Dự Thành cười nói.
Bên trong đống quà còn có một cái máy ảnh Polaroid (*), chính cô ngẫu nhiên nói muốn. Giang Dự Thành mua cho cô một cái màu hồng, bức ảnh đầu tiên chụp, chính là ảnh hai người ngồi cùng một chỗ đội mũ Giáng Sinh.
(*) Máy ảnh Polaroid là máy ảnh chụp và in ảnh ngay lập tức.
Cô nói đây là chứng cứ, nếu như sau khi ảnh thức dậy sau một đêm muốn đổi ý quỵt nợ, cô sẽ đi ‘méc’ anh trai mình.
……
Tấm ảnh trong tay tự nhiên bị lấy đi, Giang Dự Thành ngước mắt, Trình Ân Ân cúi đầu xem tấm ảnh, đôi mắt giấu dưới bóng tối của ánh đèn.
Trái tim đập rất nhanh, tiếng vang thịch thịch như đánh trống reo hò trong màng nhĩ. Lần này Trình Ân Ân một lần nữa bị cảm giác quái dị bao phủ, vì sao cô có cảm giác một màn này giống như đã từng quen thuộc?
Không, không phải giống như đã từng quen thuộc. Mà màn này quá chân thực, nhất định đã xảy ra ở đâu đó. Cô thậm chí nhớ kỹ mình lúc mình tự tay đội mũ Giáng Sinh lên cho anh, anh dung túng cười, dáng vẻ yếu ớt, đường vân phía đuôi mắt đều hiện lên rõ ràng.
Thế nhưng làm sao có thể chứ? Không thể nào….
Cô có chút bối rối nhét tấm ảnh kia về lại trong tay Giang Dự Thành, cầm kéo lên mở cái hộp lớn nhất, là một cái hộp dài hơn một mét.
Bên trong là một gốc hoa anh đào thay đổi màu sang cây thông Noel, tươi mát đáng yêu, cô ôm cái hộp đứng dậy nói: “Tôi đem nó đặt vào gian phòng bên trong.”
Ánh mắt Giang Dự Thành thâm thúy không rõ, trầm thấp “Ừ” một tiếng.
Bước chân của Trình Ân Ân có mấy phần hoảng hốt, giống như đang tránh né cái gì đó. Giang Dự Thành nhìn chăm chú bóng lưng của cô, cô đi vào phòng, rất lâu sau mới ra ngoài, sắc mặt đã nhìn ra không còn gì khác thường.
Hôm sau là lễ Giáng Sinh, Trình Ân Ân không thể nào đi đến cuộc hẹn với Phàn Kỳ. Sáng sớm trên đường đi học, cô nói cho Giang Dự Thành, đêm nay cô đã hẹn với bạn cùng nhau ăn cơm, tan học không cần đón cô.
Mặt mày Giang Dự Thành bất động, hỏi cô: “Là nam sinh cùng lớp tên Phàn Kỳ?”
Trình Ân Ân một lần nữa bị năng lực dự đoán của anh thuyết phục: “Làm sao chú đoán được?”
“Có cần phải đoán sao.” Giang Dự Thành mặt không đổi sắc bác bỏ: “Không được đi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì tâm tư của cậu ta không tốt, ảnh hưởng đến học tập của cô.”
“Không phải có tâm tư không tốt,” Trình Ân Ân giải thích, “Cậu ta nói có việc cần tôi giúp, cậu ấy giúp tôi rất nhiều, tôi cũng muốn giúp cậu ấy một chút.”
Nói nhiều cô cũng không hiểu, Giang Dự Thành càng không muốn đâm thủng cửa sổ giấy của thằng nhóc kia, mặt không đổi sắc, cũng chẳng có chút áp lực tâm lý nào nói: “Có gì cần hỗ trợ nói cậu ta tới tìm tôi.”
Trình Ân Ân nghĩ cũng phải. Mặc dù không biết Phàn Kỳ gặp chuyện gì, nhưng mà mình cái gì cũng không biết. Nói không chừng chú Giang có khả năng giúp đỡ được cậu ta, chú ấy so với mình còn lợi hại hơn nhiều.
Thế là ngoan ngoãn gật đầu xuống xe, trong phòng học vừa nhìn sách vừa chờ Phàn Kỳ vào lớp. Nhưng mà vị bạn học này vẫn đi học trễ như cũ, vào lớp mười phút mới đến, Trình Ân Ân nghiêm túc học xong một tiết, lúc tan học thật cao hứng đưa cho cậu một tờ giấy nhỏ.
Phàn Kỳ nhìn xem chuỗi số điện thoại này, nhướng lông mày một cái, “Có ý gì?”
“Tối hôm nay cậu không cần mời tôi đi ăn cơm.” Trình Ân Ân nói, “Mời chú Giang của tôi đi ăn đi, chú ấy nói nếu có gì cần giúp đỡ có thể tìm chú ấy. Đây là số điện thoại của chú ấy.”
Phàn Kỳ: “…..”
Nhà đầu tư thêm đất diễn thêm quá nhiều rồi nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook