Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-66
Chương 66
Mọi người trợn mắt há mồm, nhìn hai người đang ôm nhau ở cùng một chỗ. Sau đó quay đầu lại nhìn Phàn Kỳ, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Nhân vật nam chính vẫn còn đang ở chỗ này đấy, cứ quanh minh chính đại như vậy mà ôm kim chủ à? Đây chính là chuyện cho trường học sắp xếp, vẫn còn đang diễn mà, có một chút đạo đức nghề nghiệp có được hay không hả?
Phàn Kỳ hơi mỉm cười, tay trái cầm một cái đĩa nhỏ, tay phải cầm một cái nĩa nhỏ, xem như không liên quan đến mình mà ăn điểm tâm.
Tuyến tình cảm của hai nhân vật chính gián đoạn, những gì nên tiến triển lại không có chút tiến triển. Nhóm nam sinh vừa là anh em tốt vừa là tùy tùng của nhân vật nam chính dĩ nhiên là đều nhận ra. Cao Bằng đưa đầu lại gần nhỏ giọng hỏi: “Kịch bản này có còn phải diễn hay không?”
Phàn Kỳ không nói gì.
Cao Bằng: “Cô ta như vậy mà không có ai quản hay sao? Vốn là kịch bản của hai người, bây giờ chuyện của cậu hoàn toàn không có. Vậy chúng ta còn diễn cái gì chứ.”
“Đây không phải là chuyện cậu nên quản, đừng có lắm miệng.” Phàn Kỳ ghim một miếng bánh kem dừa, “Nên diễn thế nào thì diễn thế ấy, chỉ cần đạo diễn không hô ngừng, chúng ta phải tiếp tục. Cứ tiếp tục diễn tròn vai của cậu, dù gì thì tiền cát-sê cũng không thiếu.”
“Vấn đề là chúng ta không hề có đạo diễn nha…”
“Ai nói không có.” Phàn Kỳ kín đáo đưa cái đĩa đang cầm trong tay cho cậu ta, vỗ vỗ vai cậu, “Nơi nào có diễn kịch, nơi đó có đạo diễn.”
Cao Bằng: “….”
Không hổ làm nam chính, nói chuyện cao thâm như vậy.
Trước bàn ăn, Giang Dự Thành ôm Trình Ân Ân, lòng bàn tay từng chút từng chút khẽ vuốt mái tóc cô.
Ở những thời khắc như thế này, anh đã từng có suy nghĩ quá mức ích kỷ, nếu như cô vĩnh viễn không thể nào khôi phục lại trí nhớ, cuộc sống thường ngày cứ như thế này cũng tốt.
Diễn vở diễn cả đời thì có làm sao.
Thật lâu sau, Giang Dự Thành cúi đầu xuống hôn người đang ngồi trong lòng một cái: “Được rồi, bạn học của em đều đang nhìn kìa.”
Lúc này Trình Ân Ân mới nhớ còn có những người khác ở đây, trong cái nhìn chằm chằm của mọi người, tranh thủ thời gian buông anh ra.
Quần chúng vây xem hoặc nhiều hoặc ít bị cái ôm trắng trợn trước mặt mọi người làm cho kinh hoảng, không biết diễn tiếp thế nào.
Nhưng mà hai người trong cuộc: Thần sắc của kim chủ cùng với nhân vật nam chính đều rất tự nhiên.
Giang Dự Thành cho người ta cảm giác lạnh lùng xa cách, khiến cho người người ta cảm thấy không dễ dàng tiếp cận. Ngoại trừ Trình Ân Ân không ai tin được cái gọi là “dịu dàng” đặc biệt này có thể xuất hiện trên người anh.
Người đã quen sống ở vị trí cao từ trong xương sẽ toát ra khí tràng mạnh mẽ cường đại. Trong lúc vô hình có lực ảnh hưởng cực lớn, chẳng hạn như khi anh xuất hiện, mọi người không kìm lòng được mà an tĩnh lại.
Khi Giang Dự Thành nói “Mời mọi người ngồi”, một đám người lập tức cực kỳ nghe lời mà kéo ghế ra ngồi xuống.
Khẩu vị đồ ăn không cần phải nói, bắt đầu từ khi Trình Ân Ân đến chỗ anh làm gia sư, vô luận là ở nhà hay đi ra ngoài ăn, còn chưa ăn loại đồ ăn nào không ngon.
Trong khi ăn mọi người xem như yên tĩnh. Có sự xuất hiện của Giang Dự Thành, các bạn học không quá mức thoải mái. Tuy nhiên khi bữa tối kết thúc, bắt đầu khâu chơi trò chơi, những người trẻ tuổi dần dần lộ ra bản tính, ầm ĩ hưng phấn lên.
Party được chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng, tất cả những trò chơi lưu hành của học sinh cấp ba hiện nay đều có cả.
Trình Ân Ân rất ít khi tham gia tụ hội, đi theo mấy người chơi ma sói, mỗi lần rút đến đều là người dân, chỉ có một lần được cầm đến tay lá phù thủy. Nhưng rất không phù hợp, vây quanh giữa bầy sói, Giang Tiểu Sán một con sói nhỏ thứ nhất đã tự sát để lừa giải dược của cô.
Chơi đến cùng, chỉ còn lại cô, người sói Giang Dự Thành, tiên tri Phàn Kỳ, thành bại nắm trong tay một người dân nhỏ bé như cô. Trình Ân Ân xoắn xuýt giữa hai người.
Trong trận Phàn Kỳ phân tích mạnh mẽ như hổ, có lý có chứng cứ khiến cho người ta tin phục. Những người khác ở đây đều lén lút nhìn về phía Giang Dự Thành nháy mắt, ngay cả Giang Sói con cũng làm phản, lặng lẽ cúi đầu duỗi một ngón tay chỉ vào cha ruột của cậu bé.
Trình Ân Ân vẫn còn do dự, quay đầu nhìn Giang Dự Thành.
Khiến cho mọi người không ngờ chính là anh cũng không thèm giải thích cho bản thân, nói thẳng: “Là anh.”
“F**k! Tự bùng phát luôn!” Không biết ai nói câu này.
Trình Ân Ân kinh ngạc nhìn anh, Giang Dự Thành nhìn qua đôi mắt cô, giọng nói dịu dàng từ tính: “Anh không lừa em.”
“….”
“….”
Phàn Kỳ: Thua.
Kim chủ trình diễn cho mọi người một màn “thả thính em gái” sinh động như vậy, chơi đến lúc này đã đến đỉnh điểm. Sắc trời đã là chạng vạng lúc này cũng đã lên đèn, màn đêm ngày càng sâu, nhiệt độ xuống hơi thấp, đám người đi vào trong phòng.
Trong biệt thự cũng được bố trí rất có bầu không khí, đồ ngọt cùng với rượu được phục vụ không ngớt, đám người này cũng không còn câu nệ như trước đó.
Người trẻ tuổi chơi đùa hô mưa gọi gió, cực kỳ náo nhiệt. Phòng khách nhỏ có thiết bị có âm thanh rất tốt, bên trong đám diễn viên không thiếu người có thể biểu diễn tốt. Có một nữ sinh bề ngoài không có chút đặc biệt cầm mic, vừa cất giọng liền khiến cho mọi người đều kinh ngạc.
Trình Ân Ân ngồi hơi xa một chút, bưng đồ ngọt lên ăn. Giang Dự Thành ngồi bên cạnh cô, hai người dựa vào rất gần, thỉnh thoảng còn thì thầm nói chuyện.
Giang Dự Thành lấy ngón cái chùi lớp kem trên khóe miệng cô, mười phần tự nhiên đưa ngón tay lên môi, liếm mất.
Trình Ân Ân mặt đỏ như cà chua, nhưng trong mắt những người khác, tâm tình khác nhau.
Không khí hân hoan vui sướng một mực lan tràn đến gần mười hai giờ, chẳng biết lúc nào trò chơi tan, karaoke cũng tạm dừng. Trình Ân Ân nói mấy câu với Giang Tiểu Sán, liền phát hiện Giang Dự Thành không có ở đây.
Đột nhiên, trong phòng toàn bộ đèn đều tắt ngóm, lập tức tất cả những âm thanh đều biến mất, Trình Ân Ân nắm chặt tay Giang Tiểu Sán trong vô thức.
Giang Tiểu Gia an ủi cô: “Ngoan, đừng sợ.”
Tiếng chuông truyền đến từ một nơi xa xăm nào đó, bên trong một màu đen kịt, những ngọn đèn nhỏ hình dạng như mặt trăng cùng với ngôi sao sáng lên theo thứ tự, giá cắm nến sáng lên. Từ trong tia sáng lờ mờ, Giang Dự Thành đẩy xe có bánh ga tô đến.
Cùng lúc đó, ban nhạc giao hưởng cũng đánh bài hát sinh nhật, bốn phía đang yên lặng một lần nữa vang lên tiếng chúc mừng vang dội:
“Ân Ân, sinh nhật vui vẻ~”
Bên trong làn điệu du dương, từ phía sau ánh nến chập chờn Giang Dự Thành chậm rãi đi tới, không biết ai đặt mũ thọ tinh (*) lên đầu Trình Ân Ân.
(*) 寿星 - Thọ tinh, chỉ người được tổ chức sinh nhật.
“Sinh nhật vui vẻ!” Giang Dự Thành nói.
Giang Tiểu Sán cũng nói: “Tiểu Ân Ân, sinh nhật vui vẻ!”
Khóe miệng của Trình Ân Ân đã sớm cong lên, cười đến mức đôi mắt cũng bắt đầu híp lại, “Cảm ơn chú Giang, cảm ơn mọi người.”
“Còn em đâu?” Giang Tiểu Gia không được nhắc đến biểu thị bất mãn.
Trình Ân Ân cười: “Cảm ơn Tiểu Sán Sán.”
“Nhanh cầu nguyện đi.” Mọi người cao hứng bừng bừng ồn ào.
Bên trên bánh ga tô có 18 ngọn nến lẳng lặng thiêu đốt. Trình Ân Ân chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, thành kính mà trịnh trọng nói lên nguyện vọng trong ngày sinh nhật của mình:
“Nguyện vọng thứ nhất, tôi muốn thi đậu B Đại.”
Có người người: “Wow, cậu thật là tham lam. Có nhiều hơn một nguyện vọng nữa.”
Trình Ân Ân đang thành tâm cũng không bị người kia quấy rầy: “Nguyện vọng thứ hai, tôi muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với chú Giang.”
Lời vừa nói ra, tình cảnh lại một lần nữa lâm vào xấu hổ.
Trình Ân Ân người đang chuyên tâm cầu nguyện lại không hề phát giác, tiếp tục nói: “Nguyện vọng thứ ba chính là hy vọng hai nguyện vọng trước đều trở thành hiện thực.”
Trình Ân Ân mở to mắt, đang muốn thổi tắt nến, Giang Dự Thành bỗng nhiên nâng gáy cô lên hôn. Bên trong âm thanh hít vào của mọi người, cái hôn này chỉ kéo dài năm giây lộ ra sự kiềm chế.
Lúc buông cô ra, Giang Dự Thành nói: “Nguyện vọng của em, anh sẽ giúp em thực hiện.”
Tối thui tối mò cũng không biết cô gái nào ở phía sau nói một câu: “Ôi chua (*) quá, mọi người thì sao?”
(*) 酸 – Chua, thường được dùng để chỉ sự ganh tị.
Chia xong bánh gato, bữa tiệc này cũng tan. Thời gian không còn sớm, Giang Dự Thành sắp xếp tài xế đưa mọi người trở về, một nhà ba người bọn họ qua đêm ở biệt thự.
Đây là ngôi biệt thự đứng tên anh nhưng để đó không dùng, cách nội thành hơi xa một chút, quang cảnh xung quanh khá tốt. Bình thường nếu có vài ngày rảnh rỗi sẽ đến đây ở lại mấy ngày.
Giang Tiểu Sán đã sớm mệt mỏi, lúc lên lầu ngáp liền ba cái. Trình Ân Ân dẫn cậu bé về phòng nghỉ ngơi sau đó đi đến gian phòng Giang Dự Thành chuẩn bị sẵn cho cô.
Trước đó cả căn nhà đã được người ta đến quét dọn thông gió, hai ngày này thời tiết khá tốt, chăn gối vừa mới đổi mang theo mùi hương tươi mát của bột giặt cùng mùi của nắng. Trình Ân Ân cũng có chút mệt mỏi, nhanh chóng tắm rửa xong nằm dài trên giường.
Một buổi tối cực kỳ náo nhiệt, cô không rảnh rỗi để phân tâm, bây giờ đã yên tĩnh những đoạn ký ức ngắn ngủi kỳ quái, phức tạp phảng phất lại một lần nữa kéo đến cuồn cuộn sau mấy giờ ngủ đông.
Giang Dự Thành ở dưới lầu xử lý chút việc linh tinh xong mới lên lầu đi vào trong phòng của Trình Ân Ân.
Tắt đèn, trong phòng ngủ yên ắng, người trên giường dường như đã ngủ. Anh dừng lại một chút, nhấc chân đi vào cửa, im lặng đi đến bên giường.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, mờ nhạt đến mức không thể nào xua tan màn đêm. Anh cúi người, nhìn bóng dáng không rõ ràng lắm của Trình Ân Ân trong bóng tối. Một lát sau, chạm lên môi cô một cái nhẹ nhàng, hạ giọng nói:
“Lại tha cho em một đêm.”
Rạng sáng mới đi ngủ nhưng hôm sau Trình Ân Ân vẫn theo thói quen mà tỉnh lại từ sớm. Chỉ là trong đêm mơ nhiều, ngủ không được tốt lắm, so với bình thường tinh thần hơi mơ hồ một chút.
Vì không ngủ đủ giấc bạn nhỏ Giang Tiểu Sán có chút không ổn lắm, lúc ăn sáng như đang muốn ngủ gục.
Giấc ngủ ban đêm, trong đầu một đoạn ký ức ngắn ngủi lại nhiều thêm một chút, trong giấc mơ của Trình Ân Ân anh trai nhìn cô cười, xoa tóc cô nói: “Ân Ân của chúng ta đã trở thành một cô gái trưởng thành, sau này không thể nào luôn khóc nhè được.”
Lần đầu tiên bộ dáng của anh từ mơ hồ trở nên rõ ràng, giọng nói của anh, anh cười lên khóe mắt hơi có độ cong, mỗi một chi tiết nhỏ đều khiến cho cô cảm thấy ấm áp. Một người chân thực như vậy giống như thật sự là một người khắc sâu trong ký ức, vì sao lại không tồn tại?
Càng ngày càng có nhiều ký ức khiến cô lúc ăn cơm có chút phân tâm. Giang Dự Thành nhận một cuộc điện thoại quay về, thấy cô đang ngẩn người trước cái đĩa trống trơn búng tay lên trán cô một cái.
“Nghĩ gì vậy?”
Trình Ân Ân hoàn hồn, lắc đầu.
Nhìn thấy cái đầu nhỏ của Giang Tiểu Sán gật đầu một cái lại một cái, sờ sờ đầu của cậu: “Bằng không xin nghỉ phép đi, về nhà ngủ thêm một lát.”
Giang Tiểu Sán ngáp một cái: “Không được.”
“Nghỉ một tiết cũng không sao.” Trình Ân Ân nói.
“Đi học không quan trọng, quan trọng chính là chị.” Giang Tiểu Sán nhìn cô, “Tí nữa chúng ta đi trồng cây.”
Hàng năm ngày sinh nhật của Trình Ân Ân, Giang Dự Thành sẽ dẫn bọn họ đi trồng một cái cây, truyền thống này đã kéo dài được chín năm. Mảnh đất kia đã sớm bị Trình Ân Ân nhận thầu, cái cây được trồng năm đầu tiên đã sắm trở thành đại thụ.
“Trồng cây?” Trình Ân Ân kinh ngạc, lại nhịn không được mà vui vẻ.
Sinh nhật là tiết trồng cây, cái hoạt động trồng cây này làm cô rất thích.
“Loại cây gì vậy?”
“Em muốn cây gì?” Giang Dự Thành ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.
Trình Ân Ân nghiêm túc suy nghĩ một hồi, thật đúng là không có suy nghĩ gì đặc biệt. Giang Dự Thành uống canh xong, buông thìa xuống nói: “Cây dương đi.”
Trình Ân Ân gật đầu: “Được.”
Nhưng mà sáng sớm lái xe đi trồng cây sẽ chậm trễ thời gian lên lớp. Trình Ân Ân, người vừa mới an ủi Giang Tiểu Sán học ít đi một tiết cũng không sao, lúc này trong lòng lại có cảm giác tội lỗi. Nhưng cảm vui vẻ khi trồng cây nhiều hơn một chút.
Trình Ân Ân không rành đường lắm cho nên không phát hiện, sườn núi của ngọn núi nhỏ này cách nghĩa trang rất gần.
Cây dương con vừa mảnh mai vừa dài, nhìn yếu ớt dễ gãy, Trình Ân Ân dùng mười phần sức mạnh xung phong nhận việc vác đi, phát hiện với chiều dài này có chút tốn sức. Ở phía sau Giang Dự Thành đỡ một chút, cô mới có thể vác được.
Đến chỗ đã định, phát hiện chỗ đất kia đã có hai hàng cây dương sắp xếp chỉnh tề, hàng thứ nhất năm cây, hàng thứ hai bốn cây, từ cao đến thấp, từ lớn đến nhỏ, giảm dần theo thứ tự.
Trình Ân Ân mơ hồ cảm thấy, trong đầu giống như có cái gì đó muốn phá tan ngăn trở mà xông ra, nhưng cuối cùng không thể bắt được cái gì.
Không biết là chỉ dẫn từ vận mệnh hay là chứng cưỡng chế gây ra cô khiêng cái cây trực tiếp đi đến cái hố cuối cùng hàng thứ hai.
Cô cùng với Giang Tiểu Sán đồng tâm hiệp lực đào ra một cái hố có đường kính khoảng 50cm, đổ nước vào, chờ nước rút một chút, bỏ cây giống vào, lấp đất lên, sau đó đạp chân xung quanh.
Cuối cùng là tưới nước, cô tự mình tưới, nhìn nước từng chút từng chút một hoàn toàn bị đất hút lấy, bị hấp thu, bị dung hợp.
Cô ngồi xổm xuống chỗ đó, vuốt ve che kín những chỗ màu trắng, thân cây hơi có vẻ thô ráp nhưng lại có một cảm giác thân thiết.
Loại cảm giác thân thiết này, khiến cho cảm giác mờ mịt sờ không được xem không thấu, hoài nghi thế giới này, đều trở nên vô cùng bình tĩnh ổn định. Thậm chí một lần nữa cô có cảm giác an tâm khi chân mình có thể chạm đất.
Cô muốn đi tìm, anh trai rốt cuộc là đã đi đâu.
Cả đi cả về, thời gian một buổi sáng cũng đã trôi qua. Giang Dự Thành dẫn hai người đi ăn cơm, sau đó mới đưa hai người đi học.
Thời gian nghỉ trưa, trong phòng học thưa thớt mấy người. Lúc Trình Ân Ân đi vào tràn đầy thần thái, đeo cặp sách đi đến chỗ ngồi của mình.
Trên bàn học đặt một tuần san bản tin Tài chính Kinh tế.
Trình Ân Ân tháo cặp sách xuống, kỳ quái cầm lên. Tuần san này hình như đã qua nhiều năm rồi, mặc dù được giữ gìn khá tốt trang giấy vẫn còn phẳng phiu nhưng từ trang bìa cho đến bên trong đều ố vàng khiến cho người ta có cảm giác cũ kỹ.
Trang bìa không có hình chụp bất kỳ ai, chỉ có mấy bức ảnh chụp phòng bếp, có dòng chữ “Đồ điện gia dụng xa xỉ”, “Công ty đa quốc gia từ chối ‘Bà chủ tuyệt vọng’” gì đó. Trình Ân Ân nhìn một hồi mới nhìn thấy một loạt dòng chữ nhỏ sau bốn chữ lớn: Kỳ 22 năm 2008.
Năm 2008?
Mười năm trước?
Là ai để ở chỗ này?
Cô tiện tay lật ra. Ước chừng đã có vết tích cho người khác lật ra xem, tập san hơi mỏng trực tiếp mở ra một trang ------
《 Trình Lễ Dương: Từ một thiếu niên thiên tài đến một thanh niên kiệt xuất 》
Trình Lễ Dương…..
Đọc đến cái tên này, trong nháy mắt, con ngươi của Trình Ân Ân bỗng nhiên co rút lại, tất cả những dây cung đang căng cứng trong nháy mắt bị lưỡi dao cắt đứt. Âm thanh ù ù trong đầu chấn động đến mức cô giống như mất đi ý thức.
“Ân Ân, cậu đến rồi à?” Giọng nói của Đào Giai Văn vang lên, “Sao cậu lại xin nghỉ buổi sáng? Có phải là hôm qua chơi nên quá mệt mỏi không?”
Ý thức của Trình Ân Ân bị kéo về một chút, một lần nữa nhìn thấy những đồ vật ngay trước mắt, là những dòng chữ được sắp xếp ngay ngắn trên tạp chí.
“Ừ.” Cô lên tiếng, rất ngắn ngủi, nghe có chút qua loa lấy lệ.
Đào Giai Văn không nói tiếp nữa, trở về chỗ ngồi của mình.
Trình Ân Ân bắt đầu từ dòng thứ nhất, nghiêm túc đọc xong toàn bộ phần ghi chép phỏng vấn của nhân vật.
---- Trình Lễ Dương là thủ khoa kỳ thi Đại học ban Khoa học Tự nhiên năm đó, thiết lập kỷ lục bốn môn Toán Lý Hóa Sinh max điểm. Được mệnh danh là thiếu niên thiên tài. Phỏng vấn viên lại một lần nữa nhắc đến cái danh xưng này, anh nói: “Quá khen rồi. Tôi không phải là thiên tài, chỉ là cố gắng nhiều hơn những người khác một chút thôi, cũng có một phần là may mắn.”
Trình Ân Ân bỗng nhiên nhớ đến phòng trọ chật chội nhỏ hẹp kia, nhớ đến khi nửa đêm cô thức giấc, vén rèm lên phát hiện bên giường đối diện chăn mềm vẫn sắp xếp chỉnh tề. Mỗi lần cô mở cửa đi tìm, anh trai đang ngồi ở hành lang bật đèn pin đọc sách, mùa đông rất lạnh, trên lông mi của anh còn đọng lại cảm sương trắng.
---- Trước đó ngài là Software Developer (Người phát triển phần mềm), vì nguyên cớ gì làm anh bắt đầu nghiên cứu AI (*)? Phóng viên hỏi. Trình Lễ Dương trả lời: “Đáp án này, mọi người có thể cười: Bởi vì em gái tôi xem Wall – E, cũng muốn có một con.”
(*) AI, viết tắt của cụm từ Artificial Intelligence, trí tuệ nhân tạo. Ví dụ như Google Assistant hay Siri.
--- “Nghe nói tình cảm của ngài với em gái rất tốt, có thể nói về cô ấy được không?”
----Trình Lễ Dương (lần đầu tiên mỉm cười trong một tiếng phỏng vấn: “Ân Ân nhà chúng tôi là một cô bạn rất ngoan ngoãn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Mọi người trợn mắt há mồm, nhìn hai người đang ôm nhau ở cùng một chỗ. Sau đó quay đầu lại nhìn Phàn Kỳ, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Nhân vật nam chính vẫn còn đang ở chỗ này đấy, cứ quanh minh chính đại như vậy mà ôm kim chủ à? Đây chính là chuyện cho trường học sắp xếp, vẫn còn đang diễn mà, có một chút đạo đức nghề nghiệp có được hay không hả?
Phàn Kỳ hơi mỉm cười, tay trái cầm một cái đĩa nhỏ, tay phải cầm một cái nĩa nhỏ, xem như không liên quan đến mình mà ăn điểm tâm.
Tuyến tình cảm của hai nhân vật chính gián đoạn, những gì nên tiến triển lại không có chút tiến triển. Nhóm nam sinh vừa là anh em tốt vừa là tùy tùng của nhân vật nam chính dĩ nhiên là đều nhận ra. Cao Bằng đưa đầu lại gần nhỏ giọng hỏi: “Kịch bản này có còn phải diễn hay không?”
Phàn Kỳ không nói gì.
Cao Bằng: “Cô ta như vậy mà không có ai quản hay sao? Vốn là kịch bản của hai người, bây giờ chuyện của cậu hoàn toàn không có. Vậy chúng ta còn diễn cái gì chứ.”
“Đây không phải là chuyện cậu nên quản, đừng có lắm miệng.” Phàn Kỳ ghim một miếng bánh kem dừa, “Nên diễn thế nào thì diễn thế ấy, chỉ cần đạo diễn không hô ngừng, chúng ta phải tiếp tục. Cứ tiếp tục diễn tròn vai của cậu, dù gì thì tiền cát-sê cũng không thiếu.”
“Vấn đề là chúng ta không hề có đạo diễn nha…”
“Ai nói không có.” Phàn Kỳ kín đáo đưa cái đĩa đang cầm trong tay cho cậu ta, vỗ vỗ vai cậu, “Nơi nào có diễn kịch, nơi đó có đạo diễn.”
Cao Bằng: “….”
Không hổ làm nam chính, nói chuyện cao thâm như vậy.
Trước bàn ăn, Giang Dự Thành ôm Trình Ân Ân, lòng bàn tay từng chút từng chút khẽ vuốt mái tóc cô.
Ở những thời khắc như thế này, anh đã từng có suy nghĩ quá mức ích kỷ, nếu như cô vĩnh viễn không thể nào khôi phục lại trí nhớ, cuộc sống thường ngày cứ như thế này cũng tốt.
Diễn vở diễn cả đời thì có làm sao.
Thật lâu sau, Giang Dự Thành cúi đầu xuống hôn người đang ngồi trong lòng một cái: “Được rồi, bạn học của em đều đang nhìn kìa.”
Lúc này Trình Ân Ân mới nhớ còn có những người khác ở đây, trong cái nhìn chằm chằm của mọi người, tranh thủ thời gian buông anh ra.
Quần chúng vây xem hoặc nhiều hoặc ít bị cái ôm trắng trợn trước mặt mọi người làm cho kinh hoảng, không biết diễn tiếp thế nào.
Nhưng mà hai người trong cuộc: Thần sắc của kim chủ cùng với nhân vật nam chính đều rất tự nhiên.
Giang Dự Thành cho người ta cảm giác lạnh lùng xa cách, khiến cho người người ta cảm thấy không dễ dàng tiếp cận. Ngoại trừ Trình Ân Ân không ai tin được cái gọi là “dịu dàng” đặc biệt này có thể xuất hiện trên người anh.
Người đã quen sống ở vị trí cao từ trong xương sẽ toát ra khí tràng mạnh mẽ cường đại. Trong lúc vô hình có lực ảnh hưởng cực lớn, chẳng hạn như khi anh xuất hiện, mọi người không kìm lòng được mà an tĩnh lại.
Khi Giang Dự Thành nói “Mời mọi người ngồi”, một đám người lập tức cực kỳ nghe lời mà kéo ghế ra ngồi xuống.
Khẩu vị đồ ăn không cần phải nói, bắt đầu từ khi Trình Ân Ân đến chỗ anh làm gia sư, vô luận là ở nhà hay đi ra ngoài ăn, còn chưa ăn loại đồ ăn nào không ngon.
Trong khi ăn mọi người xem như yên tĩnh. Có sự xuất hiện của Giang Dự Thành, các bạn học không quá mức thoải mái. Tuy nhiên khi bữa tối kết thúc, bắt đầu khâu chơi trò chơi, những người trẻ tuổi dần dần lộ ra bản tính, ầm ĩ hưng phấn lên.
Party được chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng, tất cả những trò chơi lưu hành của học sinh cấp ba hiện nay đều có cả.
Trình Ân Ân rất ít khi tham gia tụ hội, đi theo mấy người chơi ma sói, mỗi lần rút đến đều là người dân, chỉ có một lần được cầm đến tay lá phù thủy. Nhưng rất không phù hợp, vây quanh giữa bầy sói, Giang Tiểu Sán một con sói nhỏ thứ nhất đã tự sát để lừa giải dược của cô.
Chơi đến cùng, chỉ còn lại cô, người sói Giang Dự Thành, tiên tri Phàn Kỳ, thành bại nắm trong tay một người dân nhỏ bé như cô. Trình Ân Ân xoắn xuýt giữa hai người.
Trong trận Phàn Kỳ phân tích mạnh mẽ như hổ, có lý có chứng cứ khiến cho người ta tin phục. Những người khác ở đây đều lén lút nhìn về phía Giang Dự Thành nháy mắt, ngay cả Giang Sói con cũng làm phản, lặng lẽ cúi đầu duỗi một ngón tay chỉ vào cha ruột của cậu bé.
Trình Ân Ân vẫn còn do dự, quay đầu nhìn Giang Dự Thành.
Khiến cho mọi người không ngờ chính là anh cũng không thèm giải thích cho bản thân, nói thẳng: “Là anh.”
“F**k! Tự bùng phát luôn!” Không biết ai nói câu này.
Trình Ân Ân kinh ngạc nhìn anh, Giang Dự Thành nhìn qua đôi mắt cô, giọng nói dịu dàng từ tính: “Anh không lừa em.”
“….”
“….”
Phàn Kỳ: Thua.
Kim chủ trình diễn cho mọi người một màn “thả thính em gái” sinh động như vậy, chơi đến lúc này đã đến đỉnh điểm. Sắc trời đã là chạng vạng lúc này cũng đã lên đèn, màn đêm ngày càng sâu, nhiệt độ xuống hơi thấp, đám người đi vào trong phòng.
Trong biệt thự cũng được bố trí rất có bầu không khí, đồ ngọt cùng với rượu được phục vụ không ngớt, đám người này cũng không còn câu nệ như trước đó.
Người trẻ tuổi chơi đùa hô mưa gọi gió, cực kỳ náo nhiệt. Phòng khách nhỏ có thiết bị có âm thanh rất tốt, bên trong đám diễn viên không thiếu người có thể biểu diễn tốt. Có một nữ sinh bề ngoài không có chút đặc biệt cầm mic, vừa cất giọng liền khiến cho mọi người đều kinh ngạc.
Trình Ân Ân ngồi hơi xa một chút, bưng đồ ngọt lên ăn. Giang Dự Thành ngồi bên cạnh cô, hai người dựa vào rất gần, thỉnh thoảng còn thì thầm nói chuyện.
Giang Dự Thành lấy ngón cái chùi lớp kem trên khóe miệng cô, mười phần tự nhiên đưa ngón tay lên môi, liếm mất.
Trình Ân Ân mặt đỏ như cà chua, nhưng trong mắt những người khác, tâm tình khác nhau.
Không khí hân hoan vui sướng một mực lan tràn đến gần mười hai giờ, chẳng biết lúc nào trò chơi tan, karaoke cũng tạm dừng. Trình Ân Ân nói mấy câu với Giang Tiểu Sán, liền phát hiện Giang Dự Thành không có ở đây.
Đột nhiên, trong phòng toàn bộ đèn đều tắt ngóm, lập tức tất cả những âm thanh đều biến mất, Trình Ân Ân nắm chặt tay Giang Tiểu Sán trong vô thức.
Giang Tiểu Gia an ủi cô: “Ngoan, đừng sợ.”
Tiếng chuông truyền đến từ một nơi xa xăm nào đó, bên trong một màu đen kịt, những ngọn đèn nhỏ hình dạng như mặt trăng cùng với ngôi sao sáng lên theo thứ tự, giá cắm nến sáng lên. Từ trong tia sáng lờ mờ, Giang Dự Thành đẩy xe có bánh ga tô đến.
Cùng lúc đó, ban nhạc giao hưởng cũng đánh bài hát sinh nhật, bốn phía đang yên lặng một lần nữa vang lên tiếng chúc mừng vang dội:
“Ân Ân, sinh nhật vui vẻ~”
Bên trong làn điệu du dương, từ phía sau ánh nến chập chờn Giang Dự Thành chậm rãi đi tới, không biết ai đặt mũ thọ tinh (*) lên đầu Trình Ân Ân.
(*) 寿星 - Thọ tinh, chỉ người được tổ chức sinh nhật.
“Sinh nhật vui vẻ!” Giang Dự Thành nói.
Giang Tiểu Sán cũng nói: “Tiểu Ân Ân, sinh nhật vui vẻ!”
Khóe miệng của Trình Ân Ân đã sớm cong lên, cười đến mức đôi mắt cũng bắt đầu híp lại, “Cảm ơn chú Giang, cảm ơn mọi người.”
“Còn em đâu?” Giang Tiểu Gia không được nhắc đến biểu thị bất mãn.
Trình Ân Ân cười: “Cảm ơn Tiểu Sán Sán.”
“Nhanh cầu nguyện đi.” Mọi người cao hứng bừng bừng ồn ào.
Bên trên bánh ga tô có 18 ngọn nến lẳng lặng thiêu đốt. Trình Ân Ân chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, thành kính mà trịnh trọng nói lên nguyện vọng trong ngày sinh nhật của mình:
“Nguyện vọng thứ nhất, tôi muốn thi đậu B Đại.”
Có người người: “Wow, cậu thật là tham lam. Có nhiều hơn một nguyện vọng nữa.”
Trình Ân Ân đang thành tâm cũng không bị người kia quấy rầy: “Nguyện vọng thứ hai, tôi muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với chú Giang.”
Lời vừa nói ra, tình cảnh lại một lần nữa lâm vào xấu hổ.
Trình Ân Ân người đang chuyên tâm cầu nguyện lại không hề phát giác, tiếp tục nói: “Nguyện vọng thứ ba chính là hy vọng hai nguyện vọng trước đều trở thành hiện thực.”
Trình Ân Ân mở to mắt, đang muốn thổi tắt nến, Giang Dự Thành bỗng nhiên nâng gáy cô lên hôn. Bên trong âm thanh hít vào của mọi người, cái hôn này chỉ kéo dài năm giây lộ ra sự kiềm chế.
Lúc buông cô ra, Giang Dự Thành nói: “Nguyện vọng của em, anh sẽ giúp em thực hiện.”
Tối thui tối mò cũng không biết cô gái nào ở phía sau nói một câu: “Ôi chua (*) quá, mọi người thì sao?”
(*) 酸 – Chua, thường được dùng để chỉ sự ganh tị.
Chia xong bánh gato, bữa tiệc này cũng tan. Thời gian không còn sớm, Giang Dự Thành sắp xếp tài xế đưa mọi người trở về, một nhà ba người bọn họ qua đêm ở biệt thự.
Đây là ngôi biệt thự đứng tên anh nhưng để đó không dùng, cách nội thành hơi xa một chút, quang cảnh xung quanh khá tốt. Bình thường nếu có vài ngày rảnh rỗi sẽ đến đây ở lại mấy ngày.
Giang Tiểu Sán đã sớm mệt mỏi, lúc lên lầu ngáp liền ba cái. Trình Ân Ân dẫn cậu bé về phòng nghỉ ngơi sau đó đi đến gian phòng Giang Dự Thành chuẩn bị sẵn cho cô.
Trước đó cả căn nhà đã được người ta đến quét dọn thông gió, hai ngày này thời tiết khá tốt, chăn gối vừa mới đổi mang theo mùi hương tươi mát của bột giặt cùng mùi của nắng. Trình Ân Ân cũng có chút mệt mỏi, nhanh chóng tắm rửa xong nằm dài trên giường.
Một buổi tối cực kỳ náo nhiệt, cô không rảnh rỗi để phân tâm, bây giờ đã yên tĩnh những đoạn ký ức ngắn ngủi kỳ quái, phức tạp phảng phất lại một lần nữa kéo đến cuồn cuộn sau mấy giờ ngủ đông.
Giang Dự Thành ở dưới lầu xử lý chút việc linh tinh xong mới lên lầu đi vào trong phòng của Trình Ân Ân.
Tắt đèn, trong phòng ngủ yên ắng, người trên giường dường như đã ngủ. Anh dừng lại một chút, nhấc chân đi vào cửa, im lặng đi đến bên giường.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, mờ nhạt đến mức không thể nào xua tan màn đêm. Anh cúi người, nhìn bóng dáng không rõ ràng lắm của Trình Ân Ân trong bóng tối. Một lát sau, chạm lên môi cô một cái nhẹ nhàng, hạ giọng nói:
“Lại tha cho em một đêm.”
Rạng sáng mới đi ngủ nhưng hôm sau Trình Ân Ân vẫn theo thói quen mà tỉnh lại từ sớm. Chỉ là trong đêm mơ nhiều, ngủ không được tốt lắm, so với bình thường tinh thần hơi mơ hồ một chút.
Vì không ngủ đủ giấc bạn nhỏ Giang Tiểu Sán có chút không ổn lắm, lúc ăn sáng như đang muốn ngủ gục.
Giấc ngủ ban đêm, trong đầu một đoạn ký ức ngắn ngủi lại nhiều thêm một chút, trong giấc mơ của Trình Ân Ân anh trai nhìn cô cười, xoa tóc cô nói: “Ân Ân của chúng ta đã trở thành một cô gái trưởng thành, sau này không thể nào luôn khóc nhè được.”
Lần đầu tiên bộ dáng của anh từ mơ hồ trở nên rõ ràng, giọng nói của anh, anh cười lên khóe mắt hơi có độ cong, mỗi một chi tiết nhỏ đều khiến cho cô cảm thấy ấm áp. Một người chân thực như vậy giống như thật sự là một người khắc sâu trong ký ức, vì sao lại không tồn tại?
Càng ngày càng có nhiều ký ức khiến cô lúc ăn cơm có chút phân tâm. Giang Dự Thành nhận một cuộc điện thoại quay về, thấy cô đang ngẩn người trước cái đĩa trống trơn búng tay lên trán cô một cái.
“Nghĩ gì vậy?”
Trình Ân Ân hoàn hồn, lắc đầu.
Nhìn thấy cái đầu nhỏ của Giang Tiểu Sán gật đầu một cái lại một cái, sờ sờ đầu của cậu: “Bằng không xin nghỉ phép đi, về nhà ngủ thêm một lát.”
Giang Tiểu Sán ngáp một cái: “Không được.”
“Nghỉ một tiết cũng không sao.” Trình Ân Ân nói.
“Đi học không quan trọng, quan trọng chính là chị.” Giang Tiểu Sán nhìn cô, “Tí nữa chúng ta đi trồng cây.”
Hàng năm ngày sinh nhật của Trình Ân Ân, Giang Dự Thành sẽ dẫn bọn họ đi trồng một cái cây, truyền thống này đã kéo dài được chín năm. Mảnh đất kia đã sớm bị Trình Ân Ân nhận thầu, cái cây được trồng năm đầu tiên đã sắm trở thành đại thụ.
“Trồng cây?” Trình Ân Ân kinh ngạc, lại nhịn không được mà vui vẻ.
Sinh nhật là tiết trồng cây, cái hoạt động trồng cây này làm cô rất thích.
“Loại cây gì vậy?”
“Em muốn cây gì?” Giang Dự Thành ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.
Trình Ân Ân nghiêm túc suy nghĩ một hồi, thật đúng là không có suy nghĩ gì đặc biệt. Giang Dự Thành uống canh xong, buông thìa xuống nói: “Cây dương đi.”
Trình Ân Ân gật đầu: “Được.”
Nhưng mà sáng sớm lái xe đi trồng cây sẽ chậm trễ thời gian lên lớp. Trình Ân Ân, người vừa mới an ủi Giang Tiểu Sán học ít đi một tiết cũng không sao, lúc này trong lòng lại có cảm giác tội lỗi. Nhưng cảm vui vẻ khi trồng cây nhiều hơn một chút.
Trình Ân Ân không rành đường lắm cho nên không phát hiện, sườn núi của ngọn núi nhỏ này cách nghĩa trang rất gần.
Cây dương con vừa mảnh mai vừa dài, nhìn yếu ớt dễ gãy, Trình Ân Ân dùng mười phần sức mạnh xung phong nhận việc vác đi, phát hiện với chiều dài này có chút tốn sức. Ở phía sau Giang Dự Thành đỡ một chút, cô mới có thể vác được.
Đến chỗ đã định, phát hiện chỗ đất kia đã có hai hàng cây dương sắp xếp chỉnh tề, hàng thứ nhất năm cây, hàng thứ hai bốn cây, từ cao đến thấp, từ lớn đến nhỏ, giảm dần theo thứ tự.
Trình Ân Ân mơ hồ cảm thấy, trong đầu giống như có cái gì đó muốn phá tan ngăn trở mà xông ra, nhưng cuối cùng không thể bắt được cái gì.
Không biết là chỉ dẫn từ vận mệnh hay là chứng cưỡng chế gây ra cô khiêng cái cây trực tiếp đi đến cái hố cuối cùng hàng thứ hai.
Cô cùng với Giang Tiểu Sán đồng tâm hiệp lực đào ra một cái hố có đường kính khoảng 50cm, đổ nước vào, chờ nước rút một chút, bỏ cây giống vào, lấp đất lên, sau đó đạp chân xung quanh.
Cuối cùng là tưới nước, cô tự mình tưới, nhìn nước từng chút từng chút một hoàn toàn bị đất hút lấy, bị hấp thu, bị dung hợp.
Cô ngồi xổm xuống chỗ đó, vuốt ve che kín những chỗ màu trắng, thân cây hơi có vẻ thô ráp nhưng lại có một cảm giác thân thiết.
Loại cảm giác thân thiết này, khiến cho cảm giác mờ mịt sờ không được xem không thấu, hoài nghi thế giới này, đều trở nên vô cùng bình tĩnh ổn định. Thậm chí một lần nữa cô có cảm giác an tâm khi chân mình có thể chạm đất.
Cô muốn đi tìm, anh trai rốt cuộc là đã đi đâu.
Cả đi cả về, thời gian một buổi sáng cũng đã trôi qua. Giang Dự Thành dẫn hai người đi ăn cơm, sau đó mới đưa hai người đi học.
Thời gian nghỉ trưa, trong phòng học thưa thớt mấy người. Lúc Trình Ân Ân đi vào tràn đầy thần thái, đeo cặp sách đi đến chỗ ngồi của mình.
Trên bàn học đặt một tuần san bản tin Tài chính Kinh tế.
Trình Ân Ân tháo cặp sách xuống, kỳ quái cầm lên. Tuần san này hình như đã qua nhiều năm rồi, mặc dù được giữ gìn khá tốt trang giấy vẫn còn phẳng phiu nhưng từ trang bìa cho đến bên trong đều ố vàng khiến cho người ta có cảm giác cũ kỹ.
Trang bìa không có hình chụp bất kỳ ai, chỉ có mấy bức ảnh chụp phòng bếp, có dòng chữ “Đồ điện gia dụng xa xỉ”, “Công ty đa quốc gia từ chối ‘Bà chủ tuyệt vọng’” gì đó. Trình Ân Ân nhìn một hồi mới nhìn thấy một loạt dòng chữ nhỏ sau bốn chữ lớn: Kỳ 22 năm 2008.
Năm 2008?
Mười năm trước?
Là ai để ở chỗ này?
Cô tiện tay lật ra. Ước chừng đã có vết tích cho người khác lật ra xem, tập san hơi mỏng trực tiếp mở ra một trang ------
《 Trình Lễ Dương: Từ một thiếu niên thiên tài đến một thanh niên kiệt xuất 》
Trình Lễ Dương…..
Đọc đến cái tên này, trong nháy mắt, con ngươi của Trình Ân Ân bỗng nhiên co rút lại, tất cả những dây cung đang căng cứng trong nháy mắt bị lưỡi dao cắt đứt. Âm thanh ù ù trong đầu chấn động đến mức cô giống như mất đi ý thức.
“Ân Ân, cậu đến rồi à?” Giọng nói của Đào Giai Văn vang lên, “Sao cậu lại xin nghỉ buổi sáng? Có phải là hôm qua chơi nên quá mệt mỏi không?”
Ý thức của Trình Ân Ân bị kéo về một chút, một lần nữa nhìn thấy những đồ vật ngay trước mắt, là những dòng chữ được sắp xếp ngay ngắn trên tạp chí.
“Ừ.” Cô lên tiếng, rất ngắn ngủi, nghe có chút qua loa lấy lệ.
Đào Giai Văn không nói tiếp nữa, trở về chỗ ngồi của mình.
Trình Ân Ân bắt đầu từ dòng thứ nhất, nghiêm túc đọc xong toàn bộ phần ghi chép phỏng vấn của nhân vật.
---- Trình Lễ Dương là thủ khoa kỳ thi Đại học ban Khoa học Tự nhiên năm đó, thiết lập kỷ lục bốn môn Toán Lý Hóa Sinh max điểm. Được mệnh danh là thiếu niên thiên tài. Phỏng vấn viên lại một lần nữa nhắc đến cái danh xưng này, anh nói: “Quá khen rồi. Tôi không phải là thiên tài, chỉ là cố gắng nhiều hơn những người khác một chút thôi, cũng có một phần là may mắn.”
Trình Ân Ân bỗng nhiên nhớ đến phòng trọ chật chội nhỏ hẹp kia, nhớ đến khi nửa đêm cô thức giấc, vén rèm lên phát hiện bên giường đối diện chăn mềm vẫn sắp xếp chỉnh tề. Mỗi lần cô mở cửa đi tìm, anh trai đang ngồi ở hành lang bật đèn pin đọc sách, mùa đông rất lạnh, trên lông mi của anh còn đọng lại cảm sương trắng.
---- Trước đó ngài là Software Developer (Người phát triển phần mềm), vì nguyên cớ gì làm anh bắt đầu nghiên cứu AI (*)? Phóng viên hỏi. Trình Lễ Dương trả lời: “Đáp án này, mọi người có thể cười: Bởi vì em gái tôi xem Wall – E, cũng muốn có một con.”
(*) AI, viết tắt của cụm từ Artificial Intelligence, trí tuệ nhân tạo. Ví dụ như Google Assistant hay Siri.
--- “Nghe nói tình cảm của ngài với em gái rất tốt, có thể nói về cô ấy được không?”
----Trình Lễ Dương (lần đầu tiên mỉm cười trong một tiếng phỏng vấn: “Ân Ân nhà chúng tôi là một cô bạn rất ngoan ngoãn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook