Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-7
Chương 7
Ngữ văn cùng với tiếng Anh của Trình Ân Ân phát huy ổn định. Ngữ văn chỉ là không nhớ lại để viết hai câu thơ cổ, nhưng bù lại cô được max điểm phần đọc hiểu cùng phần làm văn. Tiếng Anh thì ngữ pháp cũng có quên một chút, nhưng cảm giác về ngôn ngữ vẫn còn, 135 cũng không kém. Ngữ văn nhìn chung có rất nhiều kiến thức không kịp học thuộc lòng một lần nữa, nhưng đa số đều có chút ấn tượng, đáp án cũng có những lời nói thực tế có ý tứ sâu xa, thành tích vẫn nằm trong dự liệu.
Về phần Toán học thì…
Sau khi thi xong cả người Trình Ân Ân đều rơi vào chỗ có áp suất thấp, 12 câu trắc nghiệm 11 câu mông lung, phần điền vào chỗ trống để trống, bài giải lớn thì không cần nói, có thể viết được từ “Bài giải” cũng thật sự là can đảm lắm rồi.
Thầy Lý đã cố gắng hết sức cho cô điểm cao một chút, nhưng thật sự không có gì để có thể cho điểm thêm.
Trắc nghiệm đúng ba câu, 15 điểm; 6 câu lớn miễn cưỡng chỉ có thể trả lời một câu hỏi nhỏ, đáp án coi như sai, thầy Lý hào phóng cho nửa điểm số, 5 điểm; sáu cái lời giải một cái một điểm, cái này tổng cộng cũng chỉ mới 26 điểm.
26.
Trong lớp bạn học nam có vị trí đứng nhất từ dưới lên tờ giấy đáp án bôi xóa lung tung, cũng tô được 25 điểm.
Thành tính chính là thứ 2 từ dưới đếm lên.
Những người bạn học khác đến thứ sáu giống như chim sổ lồng, líu ríu không đợi được việc về nhà. Bình thường nửa tháng hoặc một tháng cô mới về một lần, sinh hoạt phí mỗi tháng đưa một lần, năm trăm đồng, bao gồm cả ăn mặc ngủ nghỉ, mỗi ngày đều rất dè sẻn.
Cuối tuần này cô không về, một mình ở lại ký túc xá cần cù giặt giũ quần áo, sau đó gặm bánh mình mua ở quầy bán đồ ăn vặt đi đến phòng học bên trên để tự học.
Kỳ thi Toán đã trở thành một đả kích mang tính hủy diệt làm cho lòng tự trọng của cô bị nhục nhã nghiêm trọng, hai ngày nay giằng co với môn Toán, từ sáng sớm đến tối mịt gặm sách giáo khoa. Đáng tiếc Toán học là một cái xương cứng, với hàm răng nhỏ của cô thật đúng là gặm không xong.
Lúc ra phiếu điểm, Trình Ân Ân nhìn một cái, xem xong an vị về chỗ ngồi của mình, cúi đầu nhìn sách giáo khoa Toán.
Người trong lớp lần lượt có người đi ra đi vào, Phàn Kỳ cùng nhóm người ở phía sau cũng đã chơi bóng rổ quay trở về, một đám nam sinh cười toe toét vô cùng náo nhiệt. Lúc đi đến dãy bàn thứ ba, âm thanh của đám người cũng an tĩnh một chút, ánh mắt không tránh khỏi dừng lại bên người Trình Ân Ân.
Phàn Kỳ ngồi xuống chỗ, nhét áo khoác vào ngăn kéo, tựa lưng ra bàn sau chơi điện thoại.
Mấy nam sinh kia nhìn thấy phiếu điểm, khí thế ngất trời hô lên:
“Ngọa tào, môn Toán của tao thi như thế mà được 60 điểm? Không sai không sai, đạt chuẩn.”
“Đạt tiêu chuẩn cái con mắt mày, chín mươi điểm mới là đạt tiêu chuẩn, tên ngốc...”
“Dù sao thì tao cũng cao hơn mày, mày chỉ được 30 điểm thôi, ngay cả heo cũng có thể thi được điểm cao hơn mày…”
Trình Ân Ân giữ im lặng, tiếp tục cắm mặt vào sách Toán.
“Kết quả có rồi sao?” Có mấy nữ sinh cũng bắt đầu thảo luận.
“Có rồi, tớ vừa nhìn giúp cậu, tên cậu đứng ở vị trí 13.”
“Thật à, tớ lợi hại như vậy?”
“Đúng nha, phía trên cậu là Trình Ân Ân.”
“Cô ấy xếp thứ 12 sao? Điểm Ngữ văn cùng với tiếng Anh cao như vậy!”
“Suỵt, nhỏ giọng một chút, cô ấy bị môn Toán kéo chân.”
“Bao nhiêu?”
“26.”
“Không phải chứ? Tớ còn được 80 nè…”
Trình Ân Ân đóng sách lại, đứng lên, gầy gò yếu ớt đứng ở đó, không hề có chút cảm giác tồn tại. Đồng phục của cô đã là số nhỏ nhất, thật ra chiều dài rất vừa vặn, chỉ là rộng hơi rộng một chút, lộ ra bả vai rất mỏng, đường cong nhìn rất đẹp.
“Phiền cậu nhường đường một chút.” Giọng nói của cô vẫn rất mềm, so với bình thường càng nhỏ hơn.
Phàn Kỳ nghe thấy được, ngước lên mặt cô liếc một cái, đứng dậy.
Khi đi ngang qua người cậu ta, Trình Ân Ân cúi thấp đầu, đầu chỉ vừa mới đến ngực cậu.
Cô đi ra khỏi phòng học, Phàn Kỳ thu lại tầm mắt, nhìn về cái giọng nói tự cho là đang nói rất nhỏ nhưng thật ra cả lớp đều có thể nghe kia, không kiên nhẫn nhíu mày một cái: “Ngậm miệng được không?”
Giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng mỗi từ đều rất có khí thế, thành công khiến cho lớp học đang ồn ào trở nên yên tĩnh.
Yên tĩnh chỉ kéo dài được nửa phút.
Có người lên giọng nói: “À, Kỳ ca bảo vệ cô vợ nhỏ.”
Phàn Kỳ: “Phắn.”
Trình Ân Ân vừa ra khỏi phòng học, nước mắt liền rơi xuống, cúi đầu lau mắt đi đến sân thể dục, tìm một bậc thang ngồi xuống, ôm đầu gối, khóc thút tha thút thít. Những giọt nước mắt rơi xuống như những hạt đậu vàng.
Lúc cô khóc, nước mắt chảy tràn lan, nhưng âm thanh lại rất nhỏ. Từ xa chỉ có thể thấy được một khối nho nhỏ đang cúi đầu, bước lại gần có thể thấy được bờ vai nho nhỏ của cô đang run run, nghe được tiếng nghẹn ngào phát ra từ trong cổ họng.
Trình Ân Ân khóc thật lâu, hai mắt đều thấm đẫm nước, cơ thể co cứng lại.
Khóc một lúc, đột nhiên cô cảm thấy không thích hợp, đưa mắt lên dùng sức chớp chớp, tầm mắt dần dần rõ ràng.
Một chỗ cách đó không đến nửa mét, không biết lúc nào xuất hiện một chân mang giày thể thao còn nhỏ hơn so với cô, trắng đen xen kẽ hiệu AJ, tương đối hiện đại.
Cô ngẩng đầu lên, thì ra là một người bạn nhỏ, nhìn qua cũng chỉ khoảng 7-8 tuổi, quần jean, áo len đen, mũ lưỡi trai. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đường nét thanh thoát rõ ràng, còn nhỏ tuổi nhưng rõ ràng nhìn ra được rất đẹp trai. Đôi mắt dài nhỏ kia không biết vì sao mà khi nhìn lại thấy khá quen thuộc.
Người bạn nhỏ đang dùng tay chống lên đầu gối, ánh mắt nhìn thẳng qua phía cô.
Trình Ân Ân cảm thấy mất mặt, yên lặng di chuyển hai chân quay đi chỗ khác, đưa lưng về phía cậu bé dùng tay áo chùi chùi hai mắt.
“Thật sự là không nhận ra con à?” Giang Tiểu Sán nhỏ giọng thầm thì một câu, ngồi dậy, kéo cái ba lô đang đeo trên vai lại, lấy ra một bọc khăn giấy ướt, rút ra một tờ.
“Quay lại đây.”
Ngữ khí mười phần có phong cách của một tổng tài bá đạo nhỏ.
Trình Ân Ân liền quay đầu nhìn thoáng qua, con mắt đỏ, chóp mũi cũng đỏ, bộ dáng nho nhỏ nhìn cực kỳ đáng thương.
Giang Tiểu Sán dứt khoát đưa khăn giấy ướt lên lau mặt cô, thở dài như một ông cụ non: “Con lại nghĩ mẹ ở đây chơi vui vẻ lắm.”
“Hả?” Trình Ân Ân không nghe rõ.
Động tác của Giang Tiểu Sán cực kỳ nhu hòa, cúi đầu một chút, biểu tình chăm chú giúp cô lau mặt: “Ai chọc giận chị?”
Một đứa nhỏ xa lạ, thấy mình khóc đầy nước mắt nước mũi đã đủ mất mặt rồi, còn để cho người ta lau mặt cho mình. Trình Ân Ân cực kỳ ngượng ngùng, nhận lấy khăn ướt tự mình lau, buồn buồn trả lời: “Không có ai chọc chị hết.”
“Vậy vì sao lại khóc thành ra như vậy?” Giang Tiểu Sán nhìn cô.
Bao nhiêu ấm ức của Trình Ân Ân lập tức liền tới, nước mắt lại chảy ra thêm một trận nữa, vừa khóc hu hu, vừa khổ sở không thôi mà nói: “Đầu óc của chị hình như bị hỏng mất rồi….”
Giang Tiểu Sán: “…”
Không phải là bị hỏng mất sao.
Giang Tiểu Sán lại lấy ra một cái khăn tay sạch ra từ trong túi, trải lên bậc thang, lúc này mới đặt cái mông nhỏ quý báu của mình xuống, ngồi xuống sát bên cạnh Trình Ân Ân. Sau đó lại lục lọi tìm tòi trong cái ba lô giống như túi thần kỳ của Doraemon, lúc này biến ra một viên sôcôla, lột lớp giấy gói màu vàng kim đưa tới mặt cô.
“Này.”
Trình Ân Ân nhỏ giọng nói lời cảm ơn, nhận lấy, chậm rãi ăn.
Hương vị nồng đậm sôcôla tản ra giữa môi và răng, dần dần chuyển thành vị ngọt, Trình Ân Ân không khóc nữa, hít hít cái mũi.
Giang Tiểu Sán ngồi một bên lắc đầu thở dài: “Một chút phòng bị cũng không có.”
Trình Ân Ân sững sờ.
Cậu bé lại trơn tru lột thêm một viên, đưa qua.
Lúc này Trình Ân Ân đã biết phòng bị, lắc đầu nói không ăn.
Giang Tiểu Sán trực tiếp nhét vào bên trong miệng mình, sau đó dùng khăn ướt lau sạch sẽ bàn tay của mình, lấy ra điện thoại kiểu mới nhất của mình. Màn hình chờ chính là hình ảnh cool ngầu của cậu bé, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, nhìn màn hình cái cằm nhỏ có hơi ngẩng lên, khinh thường tất cả mọi thứ xung quanh.
“Chị có điện thoại không?” Cậu hỏi.
Trình Ân Ân gật đầu: “Có.”
“Thêm WeChat đi.” Giang Tiểu Sán thuần thục nói. Vừa nhìn liền thấy đó chính là một tên cua gái giàu kinh nghiệm.
Trình Ân Ân ngoan ngoãn như một trúng mê hồn dược, thành thành thật lấy điện thoại ra cho cậu bé quét mã.
Hai người thêm bạn tốt lẫn nhau, tài khoản của Trình Ân Ân là được tạo mới, những người bạn tốt chỉ có Diệp Hân cùng một vài người bạn cùng lớp, còn có y tá Tiểu An cùng với chị gái xinh đẹp Đoạn Vi.
Chân dung của Giang Tiểu Sán vẫn là tấm hình cool ngầu khinh thường mọi thứ xung quanh kia, nickname “Giang Tiểu gia.”
Ngầu đến mức đó.
“Em cũng họ Giang à?” Trình Ân Ân sửa tên thành: “Em trai nhỏ cho mình sôcôla.”
Giang Tiểu Sán nhìn ba chữ “Em trai nhỏ” kia với vẻ mặt phức tạp, lấy điện thoại đến, chỉnh sửa một chút: “Giang Tiểu gia cho mình sô cô la.”
“Chị cũng biết ai khác họ Giang à?” Giang Tiểu Sán thuận miệng hỏi.
Trình Ân Ân gật đầu, biểu tình nghiêm túc: “Chị biết một người họ Giang là đại ca xã hội đen.”
Chính là Giang tiên sinh đã làm cho cô bị đụng hư đầu óc, hiện tại còn học Toán không vô. Nguy cơ lớn nhất trong mười bảy năm cuộc đời cô chính là nhờ anh ta ban tặng.
Đúng vào lúc này, điện thoại trên tay Giang Tiểu Sán đột nhiên rung lên, màn hình hiện lên: [Giang bá vương.]
Chính là cha già xã hội đen của cậu bé cái người mà toàn thân đều mang hơi thở của một bá vương.
“Vừa hay, em cũng biết một người.”
Giang Tiểu Sán thuần thục cúp điện thoại, chuyển về chế độ yên lặng, phủi mông một cái đứng lên, ném ba lô về phía trước mặt Trình Ân Ân: “Em còn một vài việc phải xử lý, chị cứ ở đây chờ, tự mình ngồi ăn sô cô la đi.”
Miệng lưỡi của cậu như đang dỗ dành con nít, còn vỗ nhẹ trên đỉnh đầu của Trình Ân Ân: “Ngoan.”
Trình Ân Ân rất nghe lời mà ngồi yên đó giúp cậu trông chừng cặp sách, chưa đầy một lát, điện thoại của cô cũng vang lên.
Là một dãy số lạ.
Người Trình Ân Ân quen biết không nhiều, cũng có rất ít người gọi điện thoại cho cô, nhất là sau khi cô bị thương, làm mất danh bạ, cũng không có một ai liên lạc với cô.
Không chừng là có ai đó có việc cần tìm cô, Trình Ân Ân nhận điện thoại.
“A lô.” Tiếng nói còn sót lại một chút nghẹn ngào, “Ai vậy ạ?”
Đầu bên kia yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó một giọng nam trầm thấp lạnh lẽo vang lên: “Giang Dự Thành.”
Trình Ân Ân mím môi, ước chừng có chút áy náy do mình không nhớ nổi đối phương, ngữ khí trả lời cẩn thận: “Giang Dự Thành … là vị kia ạ?”
Chiếc Bentley đang chạy trên đường cái rộng lớn chạy đến Thất Trung, lông mày Giang Dự Thành khẽ nhíu một cái: “Khóc?”
“Không khóc.” Bên này Trình Ân Ân sĩ diện, không thừa nhận, hắng giọng một cái.
“Đợi đó.” Giang Dự Thành vứt xuống hai chữ, trực tiếp ngắt điện thoại.
“Tút---- tút----“ Âm thanh báo bận thay thế cho âm thanh thanh thoát từ tính, Trình Ân Ân lấy điện thoại từ trên tai xuống, nhớ tới âm thanh êm tai của vị Giang tiên sinh kia.
Âm sắc hình như có chút giống.
Tổng cộng đối phương đã nói bảy chữ, hiện tại cô không có cách nào so sánh, nghĩ nghĩ, lưu lại dãy số này với cái tên: “Có thể là Giang tiên sinh.”
Một bên phiền muộn nhăn lại lông mày nhỏ, nếu đầu cô vẫn tiếp tục không tốt, không biết có thể tìm anh để bắt đền hay không.
Một nơi khác, chiếc Bentley màu đen đã dừng lại ở cửa trắng bên ngoài trường Thất Trung, phụ xe cấp tốc xuống xe, mở cửa ở phía sau xe. Giày da đen đặt chân xuống đất, Giang Dự Thành nện từng bước đầy khí phách, mang theo khí tràng toàn thân lạnh thấu xương rảo bước đi vào Thất Trung.
Tác giả có lời muốn nói: Giang Tiểu gia: Cho ba tan nát cõi lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Ngữ văn cùng với tiếng Anh của Trình Ân Ân phát huy ổn định. Ngữ văn chỉ là không nhớ lại để viết hai câu thơ cổ, nhưng bù lại cô được max điểm phần đọc hiểu cùng phần làm văn. Tiếng Anh thì ngữ pháp cũng có quên một chút, nhưng cảm giác về ngôn ngữ vẫn còn, 135 cũng không kém. Ngữ văn nhìn chung có rất nhiều kiến thức không kịp học thuộc lòng một lần nữa, nhưng đa số đều có chút ấn tượng, đáp án cũng có những lời nói thực tế có ý tứ sâu xa, thành tích vẫn nằm trong dự liệu.
Về phần Toán học thì…
Sau khi thi xong cả người Trình Ân Ân đều rơi vào chỗ có áp suất thấp, 12 câu trắc nghiệm 11 câu mông lung, phần điền vào chỗ trống để trống, bài giải lớn thì không cần nói, có thể viết được từ “Bài giải” cũng thật sự là can đảm lắm rồi.
Thầy Lý đã cố gắng hết sức cho cô điểm cao một chút, nhưng thật sự không có gì để có thể cho điểm thêm.
Trắc nghiệm đúng ba câu, 15 điểm; 6 câu lớn miễn cưỡng chỉ có thể trả lời một câu hỏi nhỏ, đáp án coi như sai, thầy Lý hào phóng cho nửa điểm số, 5 điểm; sáu cái lời giải một cái một điểm, cái này tổng cộng cũng chỉ mới 26 điểm.
26.
Trong lớp bạn học nam có vị trí đứng nhất từ dưới lên tờ giấy đáp án bôi xóa lung tung, cũng tô được 25 điểm.
Thành tính chính là thứ 2 từ dưới đếm lên.
Những người bạn học khác đến thứ sáu giống như chim sổ lồng, líu ríu không đợi được việc về nhà. Bình thường nửa tháng hoặc một tháng cô mới về một lần, sinh hoạt phí mỗi tháng đưa một lần, năm trăm đồng, bao gồm cả ăn mặc ngủ nghỉ, mỗi ngày đều rất dè sẻn.
Cuối tuần này cô không về, một mình ở lại ký túc xá cần cù giặt giũ quần áo, sau đó gặm bánh mình mua ở quầy bán đồ ăn vặt đi đến phòng học bên trên để tự học.
Kỳ thi Toán đã trở thành một đả kích mang tính hủy diệt làm cho lòng tự trọng của cô bị nhục nhã nghiêm trọng, hai ngày nay giằng co với môn Toán, từ sáng sớm đến tối mịt gặm sách giáo khoa. Đáng tiếc Toán học là một cái xương cứng, với hàm răng nhỏ của cô thật đúng là gặm không xong.
Lúc ra phiếu điểm, Trình Ân Ân nhìn một cái, xem xong an vị về chỗ ngồi của mình, cúi đầu nhìn sách giáo khoa Toán.
Người trong lớp lần lượt có người đi ra đi vào, Phàn Kỳ cùng nhóm người ở phía sau cũng đã chơi bóng rổ quay trở về, một đám nam sinh cười toe toét vô cùng náo nhiệt. Lúc đi đến dãy bàn thứ ba, âm thanh của đám người cũng an tĩnh một chút, ánh mắt không tránh khỏi dừng lại bên người Trình Ân Ân.
Phàn Kỳ ngồi xuống chỗ, nhét áo khoác vào ngăn kéo, tựa lưng ra bàn sau chơi điện thoại.
Mấy nam sinh kia nhìn thấy phiếu điểm, khí thế ngất trời hô lên:
“Ngọa tào, môn Toán của tao thi như thế mà được 60 điểm? Không sai không sai, đạt chuẩn.”
“Đạt tiêu chuẩn cái con mắt mày, chín mươi điểm mới là đạt tiêu chuẩn, tên ngốc...”
“Dù sao thì tao cũng cao hơn mày, mày chỉ được 30 điểm thôi, ngay cả heo cũng có thể thi được điểm cao hơn mày…”
Trình Ân Ân giữ im lặng, tiếp tục cắm mặt vào sách Toán.
“Kết quả có rồi sao?” Có mấy nữ sinh cũng bắt đầu thảo luận.
“Có rồi, tớ vừa nhìn giúp cậu, tên cậu đứng ở vị trí 13.”
“Thật à, tớ lợi hại như vậy?”
“Đúng nha, phía trên cậu là Trình Ân Ân.”
“Cô ấy xếp thứ 12 sao? Điểm Ngữ văn cùng với tiếng Anh cao như vậy!”
“Suỵt, nhỏ giọng một chút, cô ấy bị môn Toán kéo chân.”
“Bao nhiêu?”
“26.”
“Không phải chứ? Tớ còn được 80 nè…”
Trình Ân Ân đóng sách lại, đứng lên, gầy gò yếu ớt đứng ở đó, không hề có chút cảm giác tồn tại. Đồng phục của cô đã là số nhỏ nhất, thật ra chiều dài rất vừa vặn, chỉ là rộng hơi rộng một chút, lộ ra bả vai rất mỏng, đường cong nhìn rất đẹp.
“Phiền cậu nhường đường một chút.” Giọng nói của cô vẫn rất mềm, so với bình thường càng nhỏ hơn.
Phàn Kỳ nghe thấy được, ngước lên mặt cô liếc một cái, đứng dậy.
Khi đi ngang qua người cậu ta, Trình Ân Ân cúi thấp đầu, đầu chỉ vừa mới đến ngực cậu.
Cô đi ra khỏi phòng học, Phàn Kỳ thu lại tầm mắt, nhìn về cái giọng nói tự cho là đang nói rất nhỏ nhưng thật ra cả lớp đều có thể nghe kia, không kiên nhẫn nhíu mày một cái: “Ngậm miệng được không?”
Giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng mỗi từ đều rất có khí thế, thành công khiến cho lớp học đang ồn ào trở nên yên tĩnh.
Yên tĩnh chỉ kéo dài được nửa phút.
Có người lên giọng nói: “À, Kỳ ca bảo vệ cô vợ nhỏ.”
Phàn Kỳ: “Phắn.”
Trình Ân Ân vừa ra khỏi phòng học, nước mắt liền rơi xuống, cúi đầu lau mắt đi đến sân thể dục, tìm một bậc thang ngồi xuống, ôm đầu gối, khóc thút tha thút thít. Những giọt nước mắt rơi xuống như những hạt đậu vàng.
Lúc cô khóc, nước mắt chảy tràn lan, nhưng âm thanh lại rất nhỏ. Từ xa chỉ có thể thấy được một khối nho nhỏ đang cúi đầu, bước lại gần có thể thấy được bờ vai nho nhỏ của cô đang run run, nghe được tiếng nghẹn ngào phát ra từ trong cổ họng.
Trình Ân Ân khóc thật lâu, hai mắt đều thấm đẫm nước, cơ thể co cứng lại.
Khóc một lúc, đột nhiên cô cảm thấy không thích hợp, đưa mắt lên dùng sức chớp chớp, tầm mắt dần dần rõ ràng.
Một chỗ cách đó không đến nửa mét, không biết lúc nào xuất hiện một chân mang giày thể thao còn nhỏ hơn so với cô, trắng đen xen kẽ hiệu AJ, tương đối hiện đại.
Cô ngẩng đầu lên, thì ra là một người bạn nhỏ, nhìn qua cũng chỉ khoảng 7-8 tuổi, quần jean, áo len đen, mũ lưỡi trai. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đường nét thanh thoát rõ ràng, còn nhỏ tuổi nhưng rõ ràng nhìn ra được rất đẹp trai. Đôi mắt dài nhỏ kia không biết vì sao mà khi nhìn lại thấy khá quen thuộc.
Người bạn nhỏ đang dùng tay chống lên đầu gối, ánh mắt nhìn thẳng qua phía cô.
Trình Ân Ân cảm thấy mất mặt, yên lặng di chuyển hai chân quay đi chỗ khác, đưa lưng về phía cậu bé dùng tay áo chùi chùi hai mắt.
“Thật sự là không nhận ra con à?” Giang Tiểu Sán nhỏ giọng thầm thì một câu, ngồi dậy, kéo cái ba lô đang đeo trên vai lại, lấy ra một bọc khăn giấy ướt, rút ra một tờ.
“Quay lại đây.”
Ngữ khí mười phần có phong cách của một tổng tài bá đạo nhỏ.
Trình Ân Ân liền quay đầu nhìn thoáng qua, con mắt đỏ, chóp mũi cũng đỏ, bộ dáng nho nhỏ nhìn cực kỳ đáng thương.
Giang Tiểu Sán dứt khoát đưa khăn giấy ướt lên lau mặt cô, thở dài như một ông cụ non: “Con lại nghĩ mẹ ở đây chơi vui vẻ lắm.”
“Hả?” Trình Ân Ân không nghe rõ.
Động tác của Giang Tiểu Sán cực kỳ nhu hòa, cúi đầu một chút, biểu tình chăm chú giúp cô lau mặt: “Ai chọc giận chị?”
Một đứa nhỏ xa lạ, thấy mình khóc đầy nước mắt nước mũi đã đủ mất mặt rồi, còn để cho người ta lau mặt cho mình. Trình Ân Ân cực kỳ ngượng ngùng, nhận lấy khăn ướt tự mình lau, buồn buồn trả lời: “Không có ai chọc chị hết.”
“Vậy vì sao lại khóc thành ra như vậy?” Giang Tiểu Sán nhìn cô.
Bao nhiêu ấm ức của Trình Ân Ân lập tức liền tới, nước mắt lại chảy ra thêm một trận nữa, vừa khóc hu hu, vừa khổ sở không thôi mà nói: “Đầu óc của chị hình như bị hỏng mất rồi….”
Giang Tiểu Sán: “…”
Không phải là bị hỏng mất sao.
Giang Tiểu Sán lại lấy ra một cái khăn tay sạch ra từ trong túi, trải lên bậc thang, lúc này mới đặt cái mông nhỏ quý báu của mình xuống, ngồi xuống sát bên cạnh Trình Ân Ân. Sau đó lại lục lọi tìm tòi trong cái ba lô giống như túi thần kỳ của Doraemon, lúc này biến ra một viên sôcôla, lột lớp giấy gói màu vàng kim đưa tới mặt cô.
“Này.”
Trình Ân Ân nhỏ giọng nói lời cảm ơn, nhận lấy, chậm rãi ăn.
Hương vị nồng đậm sôcôla tản ra giữa môi và răng, dần dần chuyển thành vị ngọt, Trình Ân Ân không khóc nữa, hít hít cái mũi.
Giang Tiểu Sán ngồi một bên lắc đầu thở dài: “Một chút phòng bị cũng không có.”
Trình Ân Ân sững sờ.
Cậu bé lại trơn tru lột thêm một viên, đưa qua.
Lúc này Trình Ân Ân đã biết phòng bị, lắc đầu nói không ăn.
Giang Tiểu Sán trực tiếp nhét vào bên trong miệng mình, sau đó dùng khăn ướt lau sạch sẽ bàn tay của mình, lấy ra điện thoại kiểu mới nhất của mình. Màn hình chờ chính là hình ảnh cool ngầu của cậu bé, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, nhìn màn hình cái cằm nhỏ có hơi ngẩng lên, khinh thường tất cả mọi thứ xung quanh.
“Chị có điện thoại không?” Cậu hỏi.
Trình Ân Ân gật đầu: “Có.”
“Thêm WeChat đi.” Giang Tiểu Sán thuần thục nói. Vừa nhìn liền thấy đó chính là một tên cua gái giàu kinh nghiệm.
Trình Ân Ân ngoan ngoãn như một trúng mê hồn dược, thành thành thật lấy điện thoại ra cho cậu bé quét mã.
Hai người thêm bạn tốt lẫn nhau, tài khoản của Trình Ân Ân là được tạo mới, những người bạn tốt chỉ có Diệp Hân cùng một vài người bạn cùng lớp, còn có y tá Tiểu An cùng với chị gái xinh đẹp Đoạn Vi.
Chân dung của Giang Tiểu Sán vẫn là tấm hình cool ngầu khinh thường mọi thứ xung quanh kia, nickname “Giang Tiểu gia.”
Ngầu đến mức đó.
“Em cũng họ Giang à?” Trình Ân Ân sửa tên thành: “Em trai nhỏ cho mình sôcôla.”
Giang Tiểu Sán nhìn ba chữ “Em trai nhỏ” kia với vẻ mặt phức tạp, lấy điện thoại đến, chỉnh sửa một chút: “Giang Tiểu gia cho mình sô cô la.”
“Chị cũng biết ai khác họ Giang à?” Giang Tiểu Sán thuận miệng hỏi.
Trình Ân Ân gật đầu, biểu tình nghiêm túc: “Chị biết một người họ Giang là đại ca xã hội đen.”
Chính là Giang tiên sinh đã làm cho cô bị đụng hư đầu óc, hiện tại còn học Toán không vô. Nguy cơ lớn nhất trong mười bảy năm cuộc đời cô chính là nhờ anh ta ban tặng.
Đúng vào lúc này, điện thoại trên tay Giang Tiểu Sán đột nhiên rung lên, màn hình hiện lên: [Giang bá vương.]
Chính là cha già xã hội đen của cậu bé cái người mà toàn thân đều mang hơi thở của một bá vương.
“Vừa hay, em cũng biết một người.”
Giang Tiểu Sán thuần thục cúp điện thoại, chuyển về chế độ yên lặng, phủi mông một cái đứng lên, ném ba lô về phía trước mặt Trình Ân Ân: “Em còn một vài việc phải xử lý, chị cứ ở đây chờ, tự mình ngồi ăn sô cô la đi.”
Miệng lưỡi của cậu như đang dỗ dành con nít, còn vỗ nhẹ trên đỉnh đầu của Trình Ân Ân: “Ngoan.”
Trình Ân Ân rất nghe lời mà ngồi yên đó giúp cậu trông chừng cặp sách, chưa đầy một lát, điện thoại của cô cũng vang lên.
Là một dãy số lạ.
Người Trình Ân Ân quen biết không nhiều, cũng có rất ít người gọi điện thoại cho cô, nhất là sau khi cô bị thương, làm mất danh bạ, cũng không có một ai liên lạc với cô.
Không chừng là có ai đó có việc cần tìm cô, Trình Ân Ân nhận điện thoại.
“A lô.” Tiếng nói còn sót lại một chút nghẹn ngào, “Ai vậy ạ?”
Đầu bên kia yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó một giọng nam trầm thấp lạnh lẽo vang lên: “Giang Dự Thành.”
Trình Ân Ân mím môi, ước chừng có chút áy náy do mình không nhớ nổi đối phương, ngữ khí trả lời cẩn thận: “Giang Dự Thành … là vị kia ạ?”
Chiếc Bentley đang chạy trên đường cái rộng lớn chạy đến Thất Trung, lông mày Giang Dự Thành khẽ nhíu một cái: “Khóc?”
“Không khóc.” Bên này Trình Ân Ân sĩ diện, không thừa nhận, hắng giọng một cái.
“Đợi đó.” Giang Dự Thành vứt xuống hai chữ, trực tiếp ngắt điện thoại.
“Tút---- tút----“ Âm thanh báo bận thay thế cho âm thanh thanh thoát từ tính, Trình Ân Ân lấy điện thoại từ trên tai xuống, nhớ tới âm thanh êm tai của vị Giang tiên sinh kia.
Âm sắc hình như có chút giống.
Tổng cộng đối phương đã nói bảy chữ, hiện tại cô không có cách nào so sánh, nghĩ nghĩ, lưu lại dãy số này với cái tên: “Có thể là Giang tiên sinh.”
Một bên phiền muộn nhăn lại lông mày nhỏ, nếu đầu cô vẫn tiếp tục không tốt, không biết có thể tìm anh để bắt đền hay không.
Một nơi khác, chiếc Bentley màu đen đã dừng lại ở cửa trắng bên ngoài trường Thất Trung, phụ xe cấp tốc xuống xe, mở cửa ở phía sau xe. Giày da đen đặt chân xuống đất, Giang Dự Thành nện từng bước đầy khí phách, mang theo khí tràng toàn thân lạnh thấu xương rảo bước đi vào Thất Trung.
Tác giả có lời muốn nói: Giang Tiểu gia: Cho ba tan nát cõi lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook