• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vợ tôi là fan hâm mộ não tàn - Thịnh Kiều, Hoắc Hi (2 Viewers)

  • Chương 7: Không thể lại bị bôi đen, đen nữa thì ngay cả chín fan chân chính cũng không còn :cry:

Do khi đến đoàn phim còn phải trang điểm tạo hình nên Thịnh Kiều chỉ rửa mặt, liền trực tiếp để mặt mộc đi ra ngoài. Vừa lên xe đã nhìn thấy Phương Bạch mua đồ ăn sáng đưa cho cô, Thịnh Kiều vừa ăn vừa nói cám ơn, lại hỏi: "Cao Mĩ Linh đâu?"

Được, hiện tại ngay cả tên họ chị cũng gọi thẳng luôn rồi.

Phương Bạch: "Một nghệ sĩ khác trong tổ có buổi biểu diễn ở nước ngoài, chị Cao đi theo rồi. Chị hôm nay đến đoàn làm phim, sau đó sẽ ở lại đó quay phim, chị Cao nói có tôi chiếu cố chị là được rồi. Còn cho gọi Orange đi theo, chị Cao nói trong đoàn phim có chuyên viên phụ trách trang điểm rồi."

Hôm qua mới vừa đại chiến ba trăm hiệp, có lẽ nên để cho đôi bên có thời gian một mình.

Thịnh Kiều được nhàn rỗi, lúc tới phim trường, diễn viên khác còn chưa đến. Phương Bạch dẫn cô đến phòng hóa trang, nhà tạo hình đã chuẩn bị xong, để Thịnh Kiều thay quần áo mới bắt đầu hóa trang, chuẩn bị chụp hình tuyên truyền.

"Phong Ngữ" là tiểu thuyết đam mỹ, lấy bối cảnh hiện đại, đô thị huyền huyễn, hai nam chính một người một yêu, nói đơn giảng chính là tình yêu đồng giới.

Hai nam chính đều là người mới, vào vai con người là Phó Tử Thanh, tốt nghiệp chuyên ngành diễn xuất Trung Quốc, từng nhận nhiều vai phụ trong các bộ phim nổi tiếng trước đó, tóm lại được xem như là diễn viên chuyên nghiệp.

Vai yêu do Chung Thâm đóng, cũng giống với Thịnh Kiều không được đào tạo chuyên nghiệp, đều được người đại diện nhìn trúng khuôn mặt rồi mang vào giới giải trí.

Tuy rằng hai diễn viên chính không có tiếng tăm gì lớn, nhưng giá trị nhan sắc cao, đạo diễn lại chọn người theo hướng tôn trọng nguyên tác, hai người khí chất đều phù hợp với nhân vật. Lúc tung ra tạo hình nhân vật, fan nguyên tác cùng người qua đường đều ồ lên khen ngợi, vì vậy bộ phim này có giá trị kỳ vọng cực cao trên mạng xã hội.

Đương nhiên, hết sáng hôm nay họ sẽ không còn mong đợi nữa.

Ai lại chờ mong một bộ phim đam mỹ có nữ chính chứ?

Nhân vật của Phó Tử Thanh là chàng thiếu niên từ nhỏ đã có mắt âm dương có thể nhìn thấy yêu quái, không ai tin tưởng lời nói của hắn, lại xem hắn như kẻ điên. Thịnh Kiều nhân lúc đang hóa trang nhìn vào kịch bản, cô đóng vai bác sĩ chữa bệnh tâm lý cho Phó Tử Thanh.

Thịnh Kiều vừa nhìn kịch bản vừa xoa trán thở dài.

Cô không biết phải diễn thế nào a, có khả năng sẽ phải quay lại rồi.

Bất quá nguyên chủ trước đây kỹ thuật diễn xuất cũng không tốt, cô cố gắng trừng mắt nói chuyện, hẳn là có thể lừa gạt qua ải đi?

Ừ, cứ như vậy đi!

Không nghĩ tới thời gian chụp hình của cô lại bị kéo dài ra.

Nhiếp ảnh gia lúc thì nói cô cười rất gượng gạo, lúc lại nói người cô cứng nhắc, Thịnh Kiều cảm thấy giờ cô rất giống với con rối, các khớp xương đều muốn đứt rời.

Nhiếp ảnh gia cũng là một người lợi hại, để máy chụp hình xuống một bên, gọi Phương Bạch bên cạnh lại: "Nghệ sĩ nhà cậu có thích ngội sao nào không?"

Phương Bạch nói thầm, cái này tôi không biết a, làm gì có ngôi sao nào theo đuổi thần tượng? Nhưng nghĩ đến ngày hôm qua trong thang máy, Thịnh Kiều mang bộ dạng hai mắt si mê nhìn Hoắc Hi, chần chờ nói: "Hoắc Hi...đi?"

Nhiếp ảnh gia búng tay, thì thầm với trợ lý của mình hai câu. Một lát sau, trợ lý liền cầm theo poster của Hoắc Hi đi đến, dựa theo phân phó của nhiếp ảnh gia mà ngồi xổm đằng sau máy chụp hình, tay giơ cao poster Hoắc Hi.

Nhiếp ảnh gia gọi to Thịnh Kiều: "Tới đây, nhìn poster này."

Đang đấm vai xoa lưng, Thịnh Kiều ngẩng đầu nhìn lên, tức khắc nụ cười còn rực rỡ hơn ánh mặt trời.

Nhiếp ảnh gia nhấp hai cái, hoàn hảo, công việc kết thúc.

***

Một số diễn viên khác lần lượt đi vào.

Phim đam mỹ, chi phí đầu tư không lớn, diễn viên cơ bản đều là người mới, không có chuyện lấy địa vị bản thân giở trò, không khí cả đoàn làm phim khá là thân thiện.

Chỉ có một người khiến mọi người cảm thấy không được tự nhiên đó là Thịnh Kiều, một người có danh tiếng không tốt đẹp gì.

Mọi người đều nói cô tính cách già mồm cãi láo, không thiện cảm, lại có chỗ đứng cao nhất trong đoàn phim này. Những người vào tổ lúc sau đều nhìn thấy Thịnh Kiều ngồi trên ghế xem kịch bản, khách sáo lên tiếng chào hỏi cô một cái liền cách cô thật xa.

Thịnh Kiều không chú ý ánh mắt khác thường xung quanh, cô còn đang cố gắng nhẩm lại lời thoại của mình.

Kỹ thuật diễn xuất đã không tốt, lời thoại nếu còn không nhớ được, cô sợ sẽ bị đánh.

Mãi đến lúc tất cả diễn viên trong tổ đều đến, đạo diễn chào hỏi làm quen mọi người một lượt, chuẩn bị bắt đầu nghi thức khai máy, Thịnh Kiều mới được Phương Bạch nhắc nhở, xoa thắt lưng đau nhức đi đến.

Liếc mắt nhìn thoáng qua, một vài gương mặt mới cùng vài người nhìn quen mắt, trước kia chỉ nhìn thấy trên TV nay mới nhìn thấy người thật.

Bất quá ở trong lòng Thịnh Kiều, người nổi tiếng chia làm hai loại - Hoắc Hi và những người khác. Vì vậy, cô không chút sợ hãi theo chân đạo diễn giới thiệu, bắt tay chào hỏi các diễn viên chính còn lại.

Nhân vật của Phó Tử Thanh và anh ta có chút giống nhau, tính cách hơi lạnh nhạt, không ưa nói chuyện, nhìn qua cũng rất chuyên nghiệp. Chung Thâm có vẻ đẹp phi giới tính, diện mạo tuấn mỹ, đôi mắt hoa đào vừa nhìn vào sẽ thấy là một người không an phận.

Lần đầu gặp mặt, các phép lịch sự chào hỏi cơ bản đều làm đủ cả, sau khi hoàn thành nghi thức khai máy, tổ làm phim xem như chính thức khởi quay.

Cảnh đầu của Thịnh Kiều quay ngay tối nay.

Bởi vì địa vị của cô cũng là tiểu hoa đán tuyến hai, lại lo lắng tính tình cô khó hầu hạ nên tổ làm phim đã đặc biệt chuân bị cho cô một phòng nghỉ riêng, không nghĩ tới vừa bắt đầu quay, cô cái nào cũng không đi, đem một cái ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh đạo diễn, bắt đầu xem diễn.

Nước đến chân mới nhảy đông nhảy tây học hỏi này nọ, vẫn đỡ hơn là cái gì cũng đều không biết.

Buổi sáng nhanh chóng qua đi, buổi trưa tổ làm phim gọi cơm hộp, trước đó có chuyện Thịnh Kiều ở tổ làm phim khác ăn cơm hộp gọi bên ngoài ói ra nên yêu cầu mở một bếp riêng, cả tổ làm phim vẫn còn đang lo lắng, không nghĩ tới Thịnh Kiều không nói hai lời tiếp nhận lồng đựng cơm, còn ăn rất vui vẻ.

Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ, chuyện này sao không giống với trong lời đồn vậy? Thịnh Kiều rất thân thiện a, nói chuyện với ai cũng đều vui cười hớn hở, này là làm sao?

Thời điểm nghỉ trưa, Phương Bạch lấy điện thoại di động ra, mặt ủ mày ê đưa cho Thịnh Kiều xem, "Chị Kiều, chị lại lên hotsearch top ba."

Tất cả đều là mắng chửi cô.

Buổi sáng, ảnh chụp tạo hình được chính thức công bố, tuyên bố thêm nữ chính, trên mạng nhất thời bùng nổ. Fan nguyên tác tức giận muốn chết, anti-fan Thịnh Kiều không nhịn được cũng chửi ầm lên, ngay cả người qua đường cũng thấy được, người ta là phim đam mỹ, đưa vào thêm một cái nữ chính làm gì?

Trong một giờ liền mắng cô lên hẳn hotsearch.

Thịnh Kiều đã sớm dự đoán được cục diện này, tức tốc ở diễn đàn hậu viện của fan lên bài: "Phong Ngữ" công bố tạo hình, nhóm phản hắc chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu!

Fan quản lý của nhóm phản hắc là một sinh viên năm 3 khoa máy tính, ID gọi là Vượng Tử, lập tức trả lời: "Nhận lệnh!"

Thịnh Kiều đăng nhập tài khoản hậu viện của mình, đăng bài Weibo:

___Có một số việc, chung quy vẫn phải có người làm, một vài vai diễn, cũng phải có diễn viên đảm nhận. Nghìn người chọn một, cũng quyết chí tiến lên.

Đăng kèm theo bức ảnh cô ngồi cạnh máy quay xem kịch bản mà sáng nay Phương Bạch đã chụp.

Đăng xong cũng không đợi hắc tử đến mắng, cô trực tiếp đăng xuất.

Phương Bạch nhìn một màn này, cảm thán không thôi. Bôi đen đến loại trình độ này, cũng coi như một cách tạo nhiệt.

Thịnh Kiều vẻ mặt nghiêm túc giao lại điện thoại cho anh: "Tiểu Bạch, cậu về sau có nhiệm vụ chính là chụp hình cho tôi, chụp 360 góc độ, cái khác không cần quản."

Phương Bạch một lời khó nói hết.

Kết thúc giờ nghỉ trưa, tiếp tục quay phim, Thịnh Kiều lần đầu xem thực tế quay phim, vừa nghe vừa học, đem các thuật ngữ chuyên môn tìm tòi cặn kẽ, gặp được chỗ không hiểu hoặc là chỗ cô đoán không ra sẽ lễ phép đến thỉnh giáo đạo diễn, đạo diễn gặp một diễn viên siêng năng học hỏi như vậy cũng vui vẻ hướng dẫn, rất nhanh đến buổi tối, Thịnh Kiều đã hết sức tự tin!

Không phải chỉ là diễn thôi sao, sợ cái gì!

Sau đó cô đã bị vã mặt.

Thật sự rất khó khăn...

Trừng mắt mở miệng cũng thật không dễ dàng.

Cảnh đầu tiên là cuộc gặp gỡ của cô cùng Phó Tử Thanh, lời thoại Thịnh Kiều đã thuộc lòng, nhưng khi đối diễn lại giống như đọc bài. Thật sự không có cách nào khác, không trâu bắt cho đi cày, chỉ có trình độ này.

Trước khi đạo diễn nổi điên Thịnh Kiều đã chủ động hô dừng, cúi đầu với tổ làm phim: "Thật không phải với mọi người, đã lâu không có quay phim, tôi có chút không tìm được cảm hứng, làm chậm trễ thời gian của mọi người. Đạo diễn, có thể cho tôi đêm nay về điều chỉnh lại trạng thái được không?"

Đạo diễn vốn mang một bụng hỏa khí, nhưng thấy cô có thái độ tốt như vậy, còn cúi đầu giải thích, cũng ngượng ngùng phát hỏa, chỉ có thể đồng ý với cô.

Ngày đầu tiên quay hình cứ như vậy chấm dứt, mọi người đều kết thúc công việc của mình. Phương Bạch cầm áo khoác chạy lại đưa cô mặc vào, lại đưa tới một ly nước ấm, "Chị Kiều, chị đừng khẩn trương, nghỉ ngơi một đêm ngày mai nhất định có thể diễn tốt."

Thịnh Kiều buông tiếng thở dài, bình ổn cảm xúc nói: "Cậu đi đến chỗ gần đây mua đồ ăn khuya như trà sữa, thịt xuyên nướng linh tinh tặng qua cho từng nhân viên công tác trong tổ làm phim, tôi về phòng trước."

Tâm tình cô không tốt, Phương Bạch cũng không làm phiền, gật đầu đáp ứng.

Tổ làm phim đặt khách sạn ngay gần đó, Thịnh Kiều cũng không trở về, cầm theo di động cùng kịch bản đi đến công viên nhỏ cạnh hồ. Nhấn vào weibo lướt xem, nhiệt độ đã hạ xuống một ít, ngôn ngữ mắng chửi cũng giảm đi rất nhiều.

Cô còn thấy vài tài khoản thương mại đăng bài: "Tuy rằng Thịnh Kiều thực sự không được tốt cho lắm, nhưng cái nồi lần này cũng không đến phiên cô ấy đội đâu? Kịch bản cũng không phải do cô ấy viết. Vai nữ chính này là củ khoai lang nóng bỏng tay, ai diễn cũng bị mắng, nói thật, còn rất bội phục Thịnh Kiều có dũng khí nghênh đón điểm bôi đen này."

Hẳn là đoàn đội đã thống nhất mua tài khoản thương mại đăng bài, Cao Mĩ Linh mặc dù bóc lột quá mức, nhưng rất biết cách làm thế nào để tẩy trắng cho nghệ sĩ. Cô ta cần Thịnh Kiều bảo trì nhiệt độ, nhưng lại không thể để hình tượng bị hủy, quản lý vô cùng có thủ đoạn.

Thịnh Kiều nhắn cho Vượng Tử: Vượng Vượng, việc phản hắc tiến hành như thế nào rồi?

Vượng Tử trả lời ngay: Báo cáo hội trưởng, tôi viết một chương trình tự báo cáo tự động, tất cả những bình luận có chứa ngôn từ nhạy cảm đều bị ẩn đi.

Nhìn không ra lại là một nhân tài máy tính, Thịnh Kiều động viên tinh thần hắn: "Làm tốt lắm, tiếp tục cố gắng!"

"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"

Gần đến cửa ải cuối năm, các bảng thông báo bỏ phiếu bầu, các trang web có nhân khi cao đều bắt đầu tạo xu thế, Thịnh Kiều đem các đại bảng tập hợp lại giao cho quản lý Trà Trà, dặn dò cô duy trì số liệu bình chọn đánh giá trên bảng xếp hạng hàng ngày. Lại soạn ra các dư luận đang hot gần đây cần phải duy trì, phân phát cho hậu viện quản lý, chín người đều đảm bảo nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Thịnh Kiều tâm trạng tốt lên không ít.

Không thể lại bị bôi đen, đen nữa thì ngay cả chín fan cũng không còn.

Làm xong hết thảy, cô bậc đèn pin điện thoại và mở kịch bản ra. Chỗ trống giữa các đoạn lời thoại đều là ghi chú của cô, mỗi một câu cần dùng biểu cảm giọng điệu gì đều được cô đánh dấu từng cái rõ ràng, từ câu lời thoại đầu tiên, cô không ngại nhàm chán hay không kiên nhẫn mà từng lần đọc lại, sau đó lấy điện thoại ra ghi âm.

Sau khi đọc xong thì nghe lại ghi âm, sẽ sữa lại cho đúng ngữ điệu từng chữ từng chữ.

Thịnh Kiều thầm nghĩ, năm đó mình là một học tra, nếu cố gắng chăm chỉ biết đâu có thể nhận luôn được lời mời từ Đại học Luân Đôn ấy chứ. Xin hỏi trên đời này có gì khó hơn các cuộc sát hạch không? Không có!

Cô có thể nhập học tại Đại học Luân Đôn, cũng có thể làm một diễn viên.

Bất quá trả phí hơi cao chút thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom