Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Trước bữa ăn khuya
"Muộn như vậy rồi, hơn nữa ngày mai em còn phải đi làm, hay là thôi đừng đi nữa?" Tôi cau mày và ngay lập tức không đồng ý cho cô ấy đi.
Ăn khuya cái con quỷ!
Có lẽ là người đàn ông đó tìm cô ấy...
Nhưng tôi cũng không thể vạch trần nó ra ngay bây giờ, vì vậy tôi chỉ đặt ra một rào cản cho cô ấy.
"Ăn khuya rồi tán gẫu một chút mà thôi, không tốn bao nhiêu thời gian đâu, hơn nữa em cũng đã đồng ý với người ta rồi..." Vợ tôi cũng không bỏ cuộc, giọng điệu rất kiên quyết.
Rõ ràng là không phải là cô ấy hỏi ý kiến của tôi nữa, mà chỉ đơn giản là thông báo cho tôi.
Hơn nữa tôi hiểu rất rõ tính tình của cô ấy, nếu cô ấy đã muốn đi ra ngoài, dù là mười con trâu cũng không kéo lại được.
"Như vậy đi, có cần anh đi cùng em không? Khuya rồi, phụ nữ đi một mình không an toàn." Tôi chỉ có thể gật đầu, nhưng tôi cũng tiếp tục thiết lập một rào cản cho cô ấy, để xem cô ấy trả lời như thế nào.
Tôi chính là không muốn họ vụng trộm dễ dàng như vậy!
Xét cho cùng, tôi cũng là nhân vật chính trong vụ việc này!
"Bọn em tụ tập toàn bạn thân với nhau, anh đi làm cái gì? Anh để ý ai trong số đám bạn của em rồi đúng không?" Vợ tôi lập tức khó chịu, lập tức thay đổi sắc mặt, giận dữ hỏi tôi.
"Được rồi...Vậy thì anh sẽ chở em đến nơi...Như vậy anh cũng yên tâm được một chút..." Tôi tiếp tục nài nỉ, muốn xem rốt cuộc cô ấy còn có cái cớ gì mà không cho tôi đi theo không.
"Chỉ bằng chiếc xe tải nát của anh thôi sao? Quên nó đi, nếu như anh không cho em ra ngoài, thì em cũng không cần đi nữa!" Lúc này vợ tôi dứt khoát sử dụng cách thức tàn nhẫn với tôi, trực tiếp ném điện thoại di động lên giường!
Bịch!
Chiếc điện thoại di động của cô ấy đập lên chiếc giường lò xo, nhảy lên cao ít nhất một mét!
“Nhưng nếu anh có chút tiền đồ! Thì em sẽ không rơi vào cảnh ngộ như bây giờ! Thậm chí ngay cả một chiếc xe hơi tử tế để đi chơi cũng không có..."
Ngay sau đó, cô ấy lại bắt đầu niệm vòng kim cô trên đầu tôi...
"Được rồi, ngày mai đi mua xe! Em đi đi, đừng về quá muộn là được, nhớ phải nhắn tin báo an toàn cho anh." Tôi cũng giả vờ diễn vở kịch này với cô ấy, an ủi cô ấy.
"Hừ! Vậy còn tạm được!”
Sau khi nhìn tôi một cách lạnh lùng, cô ấy nhặt điện thoại di động của mình lên và đi đến trước mặt tôi.
"Thật sự không định cùng em làm thêm lần nữa như tối hôm qua hay sao?"
Cô ấy vừa nói vừa ôm tôi từ phía sau.
"Cái này..."
Nghe cô ấy nói như vậy, trái tim tôi bỗng đập mạnh.
Trong mơ hồ, một cảnh quay trong một bộ phim lóe lên trong tâm trí của tôi.
Có lẽ nội dung chính là, một người phụ nữ ngoại tình, luôn luôn cảm thấy chột dạ với chồng mình.
Vì vậy, khi cô ấy muốn lừa dối một lần nữa, cô ấy sẽ chủ động thưởng cho chồng mình một lần nữa, như vậy để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng.
Và bây giờ, vợ tôi không phải là đang có suy nghĩ như vậy sao?
Đột nhiên, tôi cảm thấy tôi thật hèn mọn...
Người phụ nữ tôi yêu nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị một tên đàn ông khác cướp mất, hơn nữa tôi lại trở thành đối tượng bị bố thí...
Nhiều cảm xúc đan xen trong lòng tôi, lý trí đều bị thiêu đốt.
"Chồng? Anh đang nghĩ gì vậy?" Vợ tôi thấy tôi ngẩn người, vội vàng dùng bàn tay ngọc ngà vỗ nhẹ vào tai tôi, cũng thổi một hơi vào tai tôi.
Không được! Tôi không thể để cho đôi nam nữ chết tiệt đó thuận lợi làm trò đó như vậy được!
Cho dù là có thì tôi cũng phải bắt đầu việc này trước!
Nghĩ đến đây, tôi nghiến răng nghiến lợi, sau đó bật dậy khỏi ghế và trực tiếp nhấc bổng cô ấy lên...
Reng reng...Reng reng...
Reng reng...Reng reng...
Đúng lúc đó, điện thoại của cô ấy liên tục đổ chuông, chắc chắn là người đàn ông đó đang thúc giục cô ấy.
Nhưng tôi không quan tâm, tôi vẫn điên cuồng trả thù!
Hơn nữa cô ấy dường như đã quên mất bản thân mình, cũng không muốn dừng lại một chút nào...
Nửa tiếng sau, tôi giả vờ mệt mỏi và ngủ thiếp đi, cô ấy vội vã cầm điện thoại di động của mình và nhanh chóng ra khỏi cửa.
Thực ra ngay sau khi cô ấy rời đi, tôi liền đứng dậy và đuổi theo phía sau cô ấy!
Lần trước không ghi lại biển số xe, lần này ít nhất phải chụp biển số xe trước mới được.
Như vậy ít nhất sẽ có thêm một vài chứng cứ, dù sao lần trước cảnh quay trong phòng giám sát quá mơ hồ và mờ mịt, vốn không thấy rõ người đàn ông đó rốt cuộc là ai, hoàn toàn không đạt tới tiêu chuẩn bắt gian trên giường.
Nếu có biển số xe, ít nhất có thể xác định thân phận của người đàn ông đó rốt cuộc có phải là Cao Phong hay không!
Trong màn đêm, quả nhiên trước cửa khu dân cư là chiếc Audi A8 màu đen!
Tôi lặng lẽ núp sau một gốc cây lớn, đầu tiên tôi sử dụng máy ảnh của điện thoại di động để chụp ảnh biển số xe!
Sau đó bật máy ảnh của di động lên rồi chụp lại mọi động thái của người vợ ở phía trước.
Vợ tôi tỏ ra rất cẩn thận, đi ba bước thì quay đầu lại, sợ gặp phải người quen.
Sau khi chắc chắn rằng không có ai nhìn thấy, cô ấy đã lên xe.
Dù đã đề phòng kỹ lưỡng nhưng cô ấy không ngờ rằng dưới gốc cây khuất bóng, tôi đã chụp lại được tất cả những điều này.
...
Sau khi họ rời đi, tôi cũng không về nhà, mà đi đến Điện Khoa Thành một chuyến, mua mấy camera mini và máy ghi âm mini.
Vì ngày mai vợ tôi sẽ đi làm ngày đầu tiên, ngày mai tôi có thể đặt tất cả những thứ này trong văn phòng của cô ấy với lý do chở cô ấy đến nơi làm việc.
Bằng chứng có càng nhiều thì càng tốt.
Hơn nữa lần trước chụp ảnh ở nhà cũng không rõ lắm, thậm chí ngay cả dáng vẻ của vợ tôi cũng không nhìn rõ lắm, khi tôi lấy nó ra, mọi người có thể nghĩ rằng tôi đã tải nó từ một trang web vớ vẩn nào đó.
Vì vậy, lần này tôi phải mua thiết bị có độ phân giải cao.
...
Sau khi mua đồ xong và trở về nhà, tâm trạng của tôi vẫn còn có chút khó chịu.
Người phụ nữ mình từng yêu lúc này đang bị lăn lộn trên xe hoặc trên giường của người đàn ông khác, có thể chịu đựng được không?
Mặc dù bây giờ tôi chắc chắn rằng tôi không còn yêu cô ấy nữa, nhưng sau tất cả, tôi cũng có nhân phẩm...
Tôi ước gì ngày này kết thúc sớm.
Nhanh chóng thu thập bằng chứng, hoàn thành việc trả thù đôi nam nữ chết tiệt này! Nhất định phải làm cho danh tiếng đôi nam nữ chết tiệt này bị ô uế!
Đây, đều là bọn họ ép tôi! .
Thấm thoát, đã đến hai giờ sáng, nhưng vợ tôi vẫn chưa trở về.
Đêm khuya, là thời điểm con người dễ bị tổn thương nhất.
Tôi không có can đảm để gọi cho cô ấy, bởi vì tôi không muốn nghe thấy tiếng thở hổn hển ngắt quãng của cô ấy qua điện thoại.
Vì đó sẽ là sự tra tấn và xúc phạm đến nhân phẩm của tôi.
Nhưng tôi cũng không thể ngủ ngon được.
Sao có thể ngủ được cơ chứ? Hàng trăm móng vuốt đang cào xé tâm can, phẫn nộ khó chịu, mùi vị này, tôi tin chắc rằng rất hiếm người có thể thực sự trải nghiệm loại mùi vị này.
Không biết bao nhiêu lần, ý muốn cầm dao giết chết đôi nam nữ chết tiệt này lóe lên trong tâm trí tôi.
Nhưng cũng không biết bao nhiêu lần, tôi cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.
Tôi tuyệt đối không thể mất đi lý trí, nếu không, cho dù tôi có giết bọn họ, Ngô Song tôi cũng sẽ là một kẻ thua cuộc, một kẻ thua cuộc hoàn toàn.
Cạch cạch...
Đúng lúc này, vợ tôi cuối cùng đã mở cửa trở về.
Trên người toàn mùi rượu, hơn nữa tóc còn xõa ra.
Tôi mỉm cười cay đắng, nhưng trái tim tôi đã nguội lạnh rồi.
"Chồng, đừng nghịch điện thoại nữa mà đi ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm đưa em đến công ty, nhân tiện giúp em sửa sang lại văn phòng một chút." Vợ tôi nhìn thấy điện thoại di động của tôi vẫn còn sáng và nói với tôi.
"Ừm, được."
Tôi gật đầu, đến văn phòng của cô ấy để giúp cô ấy dọn dẹp, đây không phải là những gì tôi muốn hay sao?
Ăn khuya cái con quỷ!
Có lẽ là người đàn ông đó tìm cô ấy...
Nhưng tôi cũng không thể vạch trần nó ra ngay bây giờ, vì vậy tôi chỉ đặt ra một rào cản cho cô ấy.
"Ăn khuya rồi tán gẫu một chút mà thôi, không tốn bao nhiêu thời gian đâu, hơn nữa em cũng đã đồng ý với người ta rồi..." Vợ tôi cũng không bỏ cuộc, giọng điệu rất kiên quyết.
Rõ ràng là không phải là cô ấy hỏi ý kiến của tôi nữa, mà chỉ đơn giản là thông báo cho tôi.
Hơn nữa tôi hiểu rất rõ tính tình của cô ấy, nếu cô ấy đã muốn đi ra ngoài, dù là mười con trâu cũng không kéo lại được.
"Như vậy đi, có cần anh đi cùng em không? Khuya rồi, phụ nữ đi một mình không an toàn." Tôi chỉ có thể gật đầu, nhưng tôi cũng tiếp tục thiết lập một rào cản cho cô ấy, để xem cô ấy trả lời như thế nào.
Tôi chính là không muốn họ vụng trộm dễ dàng như vậy!
Xét cho cùng, tôi cũng là nhân vật chính trong vụ việc này!
"Bọn em tụ tập toàn bạn thân với nhau, anh đi làm cái gì? Anh để ý ai trong số đám bạn của em rồi đúng không?" Vợ tôi lập tức khó chịu, lập tức thay đổi sắc mặt, giận dữ hỏi tôi.
"Được rồi...Vậy thì anh sẽ chở em đến nơi...Như vậy anh cũng yên tâm được một chút..." Tôi tiếp tục nài nỉ, muốn xem rốt cuộc cô ấy còn có cái cớ gì mà không cho tôi đi theo không.
"Chỉ bằng chiếc xe tải nát của anh thôi sao? Quên nó đi, nếu như anh không cho em ra ngoài, thì em cũng không cần đi nữa!" Lúc này vợ tôi dứt khoát sử dụng cách thức tàn nhẫn với tôi, trực tiếp ném điện thoại di động lên giường!
Bịch!
Chiếc điện thoại di động của cô ấy đập lên chiếc giường lò xo, nhảy lên cao ít nhất một mét!
“Nhưng nếu anh có chút tiền đồ! Thì em sẽ không rơi vào cảnh ngộ như bây giờ! Thậm chí ngay cả một chiếc xe hơi tử tế để đi chơi cũng không có..."
Ngay sau đó, cô ấy lại bắt đầu niệm vòng kim cô trên đầu tôi...
"Được rồi, ngày mai đi mua xe! Em đi đi, đừng về quá muộn là được, nhớ phải nhắn tin báo an toàn cho anh." Tôi cũng giả vờ diễn vở kịch này với cô ấy, an ủi cô ấy.
"Hừ! Vậy còn tạm được!”
Sau khi nhìn tôi một cách lạnh lùng, cô ấy nhặt điện thoại di động của mình lên và đi đến trước mặt tôi.
"Thật sự không định cùng em làm thêm lần nữa như tối hôm qua hay sao?"
Cô ấy vừa nói vừa ôm tôi từ phía sau.
"Cái này..."
Nghe cô ấy nói như vậy, trái tim tôi bỗng đập mạnh.
Trong mơ hồ, một cảnh quay trong một bộ phim lóe lên trong tâm trí của tôi.
Có lẽ nội dung chính là, một người phụ nữ ngoại tình, luôn luôn cảm thấy chột dạ với chồng mình.
Vì vậy, khi cô ấy muốn lừa dối một lần nữa, cô ấy sẽ chủ động thưởng cho chồng mình một lần nữa, như vậy để giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng.
Và bây giờ, vợ tôi không phải là đang có suy nghĩ như vậy sao?
Đột nhiên, tôi cảm thấy tôi thật hèn mọn...
Người phụ nữ tôi yêu nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị một tên đàn ông khác cướp mất, hơn nữa tôi lại trở thành đối tượng bị bố thí...
Nhiều cảm xúc đan xen trong lòng tôi, lý trí đều bị thiêu đốt.
"Chồng? Anh đang nghĩ gì vậy?" Vợ tôi thấy tôi ngẩn người, vội vàng dùng bàn tay ngọc ngà vỗ nhẹ vào tai tôi, cũng thổi một hơi vào tai tôi.
Không được! Tôi không thể để cho đôi nam nữ chết tiệt đó thuận lợi làm trò đó như vậy được!
Cho dù là có thì tôi cũng phải bắt đầu việc này trước!
Nghĩ đến đây, tôi nghiến răng nghiến lợi, sau đó bật dậy khỏi ghế và trực tiếp nhấc bổng cô ấy lên...
Reng reng...Reng reng...
Reng reng...Reng reng...
Đúng lúc đó, điện thoại của cô ấy liên tục đổ chuông, chắc chắn là người đàn ông đó đang thúc giục cô ấy.
Nhưng tôi không quan tâm, tôi vẫn điên cuồng trả thù!
Hơn nữa cô ấy dường như đã quên mất bản thân mình, cũng không muốn dừng lại một chút nào...
Nửa tiếng sau, tôi giả vờ mệt mỏi và ngủ thiếp đi, cô ấy vội vã cầm điện thoại di động của mình và nhanh chóng ra khỏi cửa.
Thực ra ngay sau khi cô ấy rời đi, tôi liền đứng dậy và đuổi theo phía sau cô ấy!
Lần trước không ghi lại biển số xe, lần này ít nhất phải chụp biển số xe trước mới được.
Như vậy ít nhất sẽ có thêm một vài chứng cứ, dù sao lần trước cảnh quay trong phòng giám sát quá mơ hồ và mờ mịt, vốn không thấy rõ người đàn ông đó rốt cuộc là ai, hoàn toàn không đạt tới tiêu chuẩn bắt gian trên giường.
Nếu có biển số xe, ít nhất có thể xác định thân phận của người đàn ông đó rốt cuộc có phải là Cao Phong hay không!
Trong màn đêm, quả nhiên trước cửa khu dân cư là chiếc Audi A8 màu đen!
Tôi lặng lẽ núp sau một gốc cây lớn, đầu tiên tôi sử dụng máy ảnh của điện thoại di động để chụp ảnh biển số xe!
Sau đó bật máy ảnh của di động lên rồi chụp lại mọi động thái của người vợ ở phía trước.
Vợ tôi tỏ ra rất cẩn thận, đi ba bước thì quay đầu lại, sợ gặp phải người quen.
Sau khi chắc chắn rằng không có ai nhìn thấy, cô ấy đã lên xe.
Dù đã đề phòng kỹ lưỡng nhưng cô ấy không ngờ rằng dưới gốc cây khuất bóng, tôi đã chụp lại được tất cả những điều này.
...
Sau khi họ rời đi, tôi cũng không về nhà, mà đi đến Điện Khoa Thành một chuyến, mua mấy camera mini và máy ghi âm mini.
Vì ngày mai vợ tôi sẽ đi làm ngày đầu tiên, ngày mai tôi có thể đặt tất cả những thứ này trong văn phòng của cô ấy với lý do chở cô ấy đến nơi làm việc.
Bằng chứng có càng nhiều thì càng tốt.
Hơn nữa lần trước chụp ảnh ở nhà cũng không rõ lắm, thậm chí ngay cả dáng vẻ của vợ tôi cũng không nhìn rõ lắm, khi tôi lấy nó ra, mọi người có thể nghĩ rằng tôi đã tải nó từ một trang web vớ vẩn nào đó.
Vì vậy, lần này tôi phải mua thiết bị có độ phân giải cao.
...
Sau khi mua đồ xong và trở về nhà, tâm trạng của tôi vẫn còn có chút khó chịu.
Người phụ nữ mình từng yêu lúc này đang bị lăn lộn trên xe hoặc trên giường của người đàn ông khác, có thể chịu đựng được không?
Mặc dù bây giờ tôi chắc chắn rằng tôi không còn yêu cô ấy nữa, nhưng sau tất cả, tôi cũng có nhân phẩm...
Tôi ước gì ngày này kết thúc sớm.
Nhanh chóng thu thập bằng chứng, hoàn thành việc trả thù đôi nam nữ chết tiệt này! Nhất định phải làm cho danh tiếng đôi nam nữ chết tiệt này bị ô uế!
Đây, đều là bọn họ ép tôi! .
Thấm thoát, đã đến hai giờ sáng, nhưng vợ tôi vẫn chưa trở về.
Đêm khuya, là thời điểm con người dễ bị tổn thương nhất.
Tôi không có can đảm để gọi cho cô ấy, bởi vì tôi không muốn nghe thấy tiếng thở hổn hển ngắt quãng của cô ấy qua điện thoại.
Vì đó sẽ là sự tra tấn và xúc phạm đến nhân phẩm của tôi.
Nhưng tôi cũng không thể ngủ ngon được.
Sao có thể ngủ được cơ chứ? Hàng trăm móng vuốt đang cào xé tâm can, phẫn nộ khó chịu, mùi vị này, tôi tin chắc rằng rất hiếm người có thể thực sự trải nghiệm loại mùi vị này.
Không biết bao nhiêu lần, ý muốn cầm dao giết chết đôi nam nữ chết tiệt này lóe lên trong tâm trí tôi.
Nhưng cũng không biết bao nhiêu lần, tôi cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.
Tôi tuyệt đối không thể mất đi lý trí, nếu không, cho dù tôi có giết bọn họ, Ngô Song tôi cũng sẽ là một kẻ thua cuộc, một kẻ thua cuộc hoàn toàn.
Cạch cạch...
Đúng lúc này, vợ tôi cuối cùng đã mở cửa trở về.
Trên người toàn mùi rượu, hơn nữa tóc còn xõa ra.
Tôi mỉm cười cay đắng, nhưng trái tim tôi đã nguội lạnh rồi.
"Chồng, đừng nghịch điện thoại nữa mà đi ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm đưa em đến công ty, nhân tiện giúp em sửa sang lại văn phòng một chút." Vợ tôi nhìn thấy điện thoại di động của tôi vẫn còn sáng và nói với tôi.
"Ừm, được."
Tôi gật đầu, đến văn phòng của cô ấy để giúp cô ấy dọn dẹp, đây không phải là những gì tôi muốn hay sao?
Bình luận facebook