Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Lựa chọn của tôi
"Tiểu Ngô!"
Trong phòng tiếp khách, tôi vừa mới ngồi xuống thì Tần Sở Thiên đã nhiệt tình đẩy cửa ra tiến lên nghênh đón.
Ông ta đã trên bốn mươi tuổi, bụng phệ cộng với vẻ mặt hung tợn thì cũng thôi, đầu còn hói mất một nửa.
Thoạt nhìn đã thấy vô cùng xấu xí!
Tôi thật sự rất tò mò, người vốn có bệnh sạch sẽ như Liễu Tâm Thuần, rốt cuộc đã phải trải qua đấu tranh tâm lý như thế nào thì mới có thể chấp nhận được lão béo chết tiệt này!
Nhưng mà tôi cũng chỉ nghĩ thầm như vậy thôi, chứ ngoài mặt vẫn rất nhiệt tình. Tôi trực tiếp đứng lên, bắt tay với ông ta một cách lễ độ.
"Tiểu Ngô đến sớm phết đấy!" Ông ta ngồi xuống, vừa cười vừa nói với tôi.
"Trong lúc bận rộn như vậy mà Tần đại ca vẫn có thể dành ra chút thời gian để gặp đàn em, chắc chắn là đàn em không thể đến muộn rồi!" Tôi hơi cong môi, cười đáp lại ông ta.
Không biết có phải trong lòng tôi đang tác oai tác quái hay không, tôi cứ có cảm giác trong ánh mắt ông ta nhìn tôi chứa đựng sự xem thường và khinh bỉ.
Giống như thể đang cười nhạo tôi: "Tiểu Ngô, tôi đã ngủ với vợ cậu rồi đó nha!"
Nhưng đối mặt với biểu cảm như vậy, tôi cũng chỉ có thể làm bộ như không có việc gì chào hỏi ông ta.
"Ha ha ha, Tiểu Ngô, chúng ta cũng được xem như bạn cũ, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa, trực tiếp nói chuyện chính luôn nhé."
Sau khi Tần Sở Thiên cười ha hả với tôi, ông ta vẫy tay với cô thư ký xinh đẹp đứng ở bên cạnh.
Thư ký xinh đẹp nhận lệnh, vội vàng đặt tài liệu trong tay lên bàn.
"Tiểu Ngô, tôi nghĩ công ty của cậu mới được thành lập, nên đã cố ý chọn cho cậu mấy cái dự án đơn giản một chút, cậu có thể chọn lấy vài cái từ trong đây hoặc cũng có thể ôm hết.”
“Những dự án này đều không cần thông qua đấu thầu, vậy nên cậu chỉ cần dựa theo ý tưởng của mình làm ra phương án thiết kế là được rồi, tôi tin vào năng lực của cậu.”
“Còn về giá cả, tôi có thể trả cho cậu mức giá cao hơn giá thị trường hai mươi phần trăm."
Tần Sở Thiên vừa nói vừa cười đẩy mấy cuốn tài liệu dự án ở trên bàn đến trước mặt tôi.
Thật ra, lúc nghe ông ta nói "dự án đơn giản", tôi đã biết là chẳng có gì đáng để xem rồi.
Ông ta nói không sai, công ty của tôi là công ty mới, nên bắt đầu từ những dự án nhỏ.
Nhưng dẫu sao Ngô Song tôi cũng là huyền thoại trong ngành thiết kế, cái lúc mà công ty tôi nổi tiếng nhất, không chỉ có các công ty thiết kế nổi tiếng ở trong nước đến công ty tôi tham quan giao lưu và học hỏi, mà thậm chí còn có công ty thiết kế ở nước ngoài mời tôi đến giảng dạy.
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ý đồ của Tần Sở Thiên khi mời tôi đến đây hôm nay, ông ta đâu có muốn hợp tác với tôi, rõ ràng là muốn chế giễu tôi đây mà!
Tôi nhìn mấy phần tài liệu dự án ở trước mặt: Xây dựng nhà vệ sinh công cộng thành phố, xây dựng nhà máy xử lý rác thải ở ngoại ô, thậm chí ngay cả dự án xây dựng lò hỏa táng, ông ta cũng lấy ra luôn!
Con mẹ nó……
Tuy rằng trong lòng tôi đã dậy sóng cuồn cuộn, nhưng tôi vẫn cố hết sức kiềm chế cơn tức giận của mình.
Bởi vì càng là những lúc như thế này thì càng phải bình tĩnh.
"Thế nào Tiểu Ngô? Có vừa ý dự án nào chưa? Giá cả của mỗi dự án đều là từ mười vạn trở lên…”
"Em muốn tất cả." Tôi ngắt lời của Tần Sở Thiên, cầm tất cả tài liệu có trên bàn với nét mặt phiền muộn, dùng giọng điệu kiên quyết nói với ông ta.
Một công ty mới quả thật cần có dự án chống đỡ.
Vì cân nhắc đến sự phát triển chung của công ty, trong lúc này tôi có thể nhẫn nhịn, dù sao thì có nhỏ đến mấy cũng vẫn là thịt.
"Được được! Tiểu Ngô, tôi phát hiện tôi ngày càng thích cậu rồi đó! Ha ha ha!"
Tần Sở Thiên thấy tôi quyết đoán tiếp nhận tất cả các dự án, trước tiên là hơi sững sờ, sau đó lập tức khôi phục nụ cười trên mặt, giơ ngón tay cái lên với tôi cười nói.
"Tần đại ca nói quá lời rồi. Trong lúc tôi khó khăn như vậy mà Tần đại ca còn bằng lòng ra tay chiếu cố tôi, chắc chắn là Ngô Song không bao giờ quên!"
Tôi nhìn Tần Sở Thiên chăm chú, nói với ông ta từng chữ một.
Cái mà tôi không bao giờ quên đấy không phải là ân tình của ông ta, mà là sự trào phúng và chế nhạo.
Dù sao thì ông ta không chỉ chiếu cố công việc kinh doanh của tôi mà còn chiếu cố cả vợ tôi.
Nghĩ lại vẫn thấy thật trớ trêu.
Nhưng đây chính là sự thật, khi một người đàn ông không có quyền và không có thế, tất cả những khó khăn mà anh ta gặp phải đều có thể mang tính hủy diệt.
Quan trọng là người đàn ông đó nhìn nhận như thế nào, và đối phó ra sao với những thử thách này.
Có người lựa chọn nhẫn nhục chịu đựng, từ đó lãng phí cả cuộc đời.
Có người lựa chọn ngốc nghếch, điên cuồng phản kháng, tuy rằng điều này trông rất nhiệt huyết, nhưng kết quả luôn là lưỡng bại câu thương.
Chỉ có một số người chọn cách nằm gai nếm mật, nhẫn nhục chịu đựng, từ đó nỗ lực phấn đấu để trở nên mạnh mẽ, cuối cùng đứng trên tất cả mọi người, nhìn xuống muôn dân! Đến lúc đó, có thù báo thù, có oán báo oán!
Sau khi thấu hiểu đạo lý này, thì có thể biết rõ bản thân nên chọn con đường như thế nào.
"Ha ha ha! Tiểu Lưu, lại đây, ký hợp đồng với Ngô tổng luôn đi." Lúc này Tần Sở Thiên vẫy tay với thư ký ở bên cạnh.
Rất rõ ràng, với những hợp đồng nhỏ như thế này, ông ta còn chẳng thèm đích thân ký với tôi...
Sau khi tôi ký xong hợp đồng, Tần Sở Thiên đi tới vỗ vai tôi, dùng giọng điệu kỳ quặc nói:
"Tiểu Ngô, đáng lẽ tối nay tôi phải ăn cơm với cậu một bữa, nhưng tôi còn có việc khác, thế nên đành để hôm khác nhé."
"Vâng, không sao cả." Tôi nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Nói xong, tôi nhìn chằm chằm vào ông ta.
Nếu như tối hôm qua tôi không nhìn thấy tin nhắn mà ông ta gửi cho vợ tôi, đúng là tôi sẽ không hề hay biết cái việc khác mà ông ta nói là đi hẹn riêng với vợ tôi...
Lúc này một suy nghĩ đột nhiên mọc rễ nảy mầm trong đầu tôi...
Sở dĩ Tần Sở Thiên có thể có được thành tựu của ngày hôm nay, toàn bộ đều nhờ công lao của vợ ông ta là Ngọc Kim Hương.
Bởi vì Ngọc Kim Hương là con gái cưng của ông trùm bất động sản đứng thứ ba trên cả nước cho nên bình thường làm việc rất mạnh mẽ vang dội. Vì lẽ đó, cả quãng đường mà Tần Sở Thiên đi đều có Ngọc Kim Hương giúp đỡ!
Nếu như Ngọc Kim Hương biết Tần Sở Thiên nuôi gái ở bên ngoài, hậu quả sẽ như thế nào?
Nghĩ tới đây, tôi nhận ra tôi lại muốn đi Điện Khoa Thành mua thiết bị giám sát, hơn nữa lần này nhất định phải mua loại thiết bị có thể theo dõi điện thoại di động của vợ tôi!
Cho dù vợ tôi ở đâu, tôi cũng có thể nắm được chính xác!
Đến lúc đó, tất nhiên là các loại chứng cứ sẽ rơi vào tay tôi một cách thuận lợi!
"Vậy được, Tiểu Ngô, cậu hãy nói chuyện với thư ký của tôi về công việc tiếp theo, tôi đi trước nhé!" Lúc này Tần Sở Thiên mới bỏ tay ra khỏi vai tôi. Sau khi nói xong, không đợi tôi trả lời, ông ta đã lập tức xoay người bước đi.
Tuy rằng động tác của ông ta rất nhanh, nhưng tôi vẫn bắt được sự xem thường và khinh bỉ trong ánh mắt của ông ta ngay giây phút đó.
Nhìn bóng lưng của ông ta, tôi siết chặt hai nắm đấm.
…
Lúc tôi rời khỏi tập đoàn Ngân Hà thì cũng là lúc phố đã lên đèn.
Reng reng reng! Reng reng reng!
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên!
Người gọi tới là Bạch Tuyết Nghênh.
"Con mẹ nó! Thiếu chút nữa là quên tối nay còn có hẹn với Bạch Tuyết Nghênh!"
Tròng mắt tôi run lên, vội vàng nhận cuộc gọi.
"Ngô Song, cậu đang ở đâu?"
Có thể nghe được trong giọng điệu quở trách của Bạch Tuyết Nghênh mang theo một chút lo lắng.
"Tôi vừa ra khỏi tập đoàn Ngân Hà, bây giờ tôi sẽ qua đó." Tôi cười và giải thích với Bạch Tuyết Nghênh.
"Tập đoàn Ngân Hà? Cậu đến tập đoàn Ngân Hà làm gì?"
Bạch Tuyết Nghênh ngạc nhiên hỏi.
Trong phòng tiếp khách, tôi vừa mới ngồi xuống thì Tần Sở Thiên đã nhiệt tình đẩy cửa ra tiến lên nghênh đón.
Ông ta đã trên bốn mươi tuổi, bụng phệ cộng với vẻ mặt hung tợn thì cũng thôi, đầu còn hói mất một nửa.
Thoạt nhìn đã thấy vô cùng xấu xí!
Tôi thật sự rất tò mò, người vốn có bệnh sạch sẽ như Liễu Tâm Thuần, rốt cuộc đã phải trải qua đấu tranh tâm lý như thế nào thì mới có thể chấp nhận được lão béo chết tiệt này!
Nhưng mà tôi cũng chỉ nghĩ thầm như vậy thôi, chứ ngoài mặt vẫn rất nhiệt tình. Tôi trực tiếp đứng lên, bắt tay với ông ta một cách lễ độ.
"Tiểu Ngô đến sớm phết đấy!" Ông ta ngồi xuống, vừa cười vừa nói với tôi.
"Trong lúc bận rộn như vậy mà Tần đại ca vẫn có thể dành ra chút thời gian để gặp đàn em, chắc chắn là đàn em không thể đến muộn rồi!" Tôi hơi cong môi, cười đáp lại ông ta.
Không biết có phải trong lòng tôi đang tác oai tác quái hay không, tôi cứ có cảm giác trong ánh mắt ông ta nhìn tôi chứa đựng sự xem thường và khinh bỉ.
Giống như thể đang cười nhạo tôi: "Tiểu Ngô, tôi đã ngủ với vợ cậu rồi đó nha!"
Nhưng đối mặt với biểu cảm như vậy, tôi cũng chỉ có thể làm bộ như không có việc gì chào hỏi ông ta.
"Ha ha ha, Tiểu Ngô, chúng ta cũng được xem như bạn cũ, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa, trực tiếp nói chuyện chính luôn nhé."
Sau khi Tần Sở Thiên cười ha hả với tôi, ông ta vẫy tay với cô thư ký xinh đẹp đứng ở bên cạnh.
Thư ký xinh đẹp nhận lệnh, vội vàng đặt tài liệu trong tay lên bàn.
"Tiểu Ngô, tôi nghĩ công ty của cậu mới được thành lập, nên đã cố ý chọn cho cậu mấy cái dự án đơn giản một chút, cậu có thể chọn lấy vài cái từ trong đây hoặc cũng có thể ôm hết.”
“Những dự án này đều không cần thông qua đấu thầu, vậy nên cậu chỉ cần dựa theo ý tưởng của mình làm ra phương án thiết kế là được rồi, tôi tin vào năng lực của cậu.”
“Còn về giá cả, tôi có thể trả cho cậu mức giá cao hơn giá thị trường hai mươi phần trăm."
Tần Sở Thiên vừa nói vừa cười đẩy mấy cuốn tài liệu dự án ở trên bàn đến trước mặt tôi.
Thật ra, lúc nghe ông ta nói "dự án đơn giản", tôi đã biết là chẳng có gì đáng để xem rồi.
Ông ta nói không sai, công ty của tôi là công ty mới, nên bắt đầu từ những dự án nhỏ.
Nhưng dẫu sao Ngô Song tôi cũng là huyền thoại trong ngành thiết kế, cái lúc mà công ty tôi nổi tiếng nhất, không chỉ có các công ty thiết kế nổi tiếng ở trong nước đến công ty tôi tham quan giao lưu và học hỏi, mà thậm chí còn có công ty thiết kế ở nước ngoài mời tôi đến giảng dạy.
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ý đồ của Tần Sở Thiên khi mời tôi đến đây hôm nay, ông ta đâu có muốn hợp tác với tôi, rõ ràng là muốn chế giễu tôi đây mà!
Tôi nhìn mấy phần tài liệu dự án ở trước mặt: Xây dựng nhà vệ sinh công cộng thành phố, xây dựng nhà máy xử lý rác thải ở ngoại ô, thậm chí ngay cả dự án xây dựng lò hỏa táng, ông ta cũng lấy ra luôn!
Con mẹ nó……
Tuy rằng trong lòng tôi đã dậy sóng cuồn cuộn, nhưng tôi vẫn cố hết sức kiềm chế cơn tức giận của mình.
Bởi vì càng là những lúc như thế này thì càng phải bình tĩnh.
"Thế nào Tiểu Ngô? Có vừa ý dự án nào chưa? Giá cả của mỗi dự án đều là từ mười vạn trở lên…”
"Em muốn tất cả." Tôi ngắt lời của Tần Sở Thiên, cầm tất cả tài liệu có trên bàn với nét mặt phiền muộn, dùng giọng điệu kiên quyết nói với ông ta.
Một công ty mới quả thật cần có dự án chống đỡ.
Vì cân nhắc đến sự phát triển chung của công ty, trong lúc này tôi có thể nhẫn nhịn, dù sao thì có nhỏ đến mấy cũng vẫn là thịt.
"Được được! Tiểu Ngô, tôi phát hiện tôi ngày càng thích cậu rồi đó! Ha ha ha!"
Tần Sở Thiên thấy tôi quyết đoán tiếp nhận tất cả các dự án, trước tiên là hơi sững sờ, sau đó lập tức khôi phục nụ cười trên mặt, giơ ngón tay cái lên với tôi cười nói.
"Tần đại ca nói quá lời rồi. Trong lúc tôi khó khăn như vậy mà Tần đại ca còn bằng lòng ra tay chiếu cố tôi, chắc chắn là Ngô Song không bao giờ quên!"
Tôi nhìn Tần Sở Thiên chăm chú, nói với ông ta từng chữ một.
Cái mà tôi không bao giờ quên đấy không phải là ân tình của ông ta, mà là sự trào phúng và chế nhạo.
Dù sao thì ông ta không chỉ chiếu cố công việc kinh doanh của tôi mà còn chiếu cố cả vợ tôi.
Nghĩ lại vẫn thấy thật trớ trêu.
Nhưng đây chính là sự thật, khi một người đàn ông không có quyền và không có thế, tất cả những khó khăn mà anh ta gặp phải đều có thể mang tính hủy diệt.
Quan trọng là người đàn ông đó nhìn nhận như thế nào, và đối phó ra sao với những thử thách này.
Có người lựa chọn nhẫn nhục chịu đựng, từ đó lãng phí cả cuộc đời.
Có người lựa chọn ngốc nghếch, điên cuồng phản kháng, tuy rằng điều này trông rất nhiệt huyết, nhưng kết quả luôn là lưỡng bại câu thương.
Chỉ có một số người chọn cách nằm gai nếm mật, nhẫn nhục chịu đựng, từ đó nỗ lực phấn đấu để trở nên mạnh mẽ, cuối cùng đứng trên tất cả mọi người, nhìn xuống muôn dân! Đến lúc đó, có thù báo thù, có oán báo oán!
Sau khi thấu hiểu đạo lý này, thì có thể biết rõ bản thân nên chọn con đường như thế nào.
"Ha ha ha! Tiểu Lưu, lại đây, ký hợp đồng với Ngô tổng luôn đi." Lúc này Tần Sở Thiên vẫy tay với thư ký ở bên cạnh.
Rất rõ ràng, với những hợp đồng nhỏ như thế này, ông ta còn chẳng thèm đích thân ký với tôi...
Sau khi tôi ký xong hợp đồng, Tần Sở Thiên đi tới vỗ vai tôi, dùng giọng điệu kỳ quặc nói:
"Tiểu Ngô, đáng lẽ tối nay tôi phải ăn cơm với cậu một bữa, nhưng tôi còn có việc khác, thế nên đành để hôm khác nhé."
"Vâng, không sao cả." Tôi nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Nói xong, tôi nhìn chằm chằm vào ông ta.
Nếu như tối hôm qua tôi không nhìn thấy tin nhắn mà ông ta gửi cho vợ tôi, đúng là tôi sẽ không hề hay biết cái việc khác mà ông ta nói là đi hẹn riêng với vợ tôi...
Lúc này một suy nghĩ đột nhiên mọc rễ nảy mầm trong đầu tôi...
Sở dĩ Tần Sở Thiên có thể có được thành tựu của ngày hôm nay, toàn bộ đều nhờ công lao của vợ ông ta là Ngọc Kim Hương.
Bởi vì Ngọc Kim Hương là con gái cưng của ông trùm bất động sản đứng thứ ba trên cả nước cho nên bình thường làm việc rất mạnh mẽ vang dội. Vì lẽ đó, cả quãng đường mà Tần Sở Thiên đi đều có Ngọc Kim Hương giúp đỡ!
Nếu như Ngọc Kim Hương biết Tần Sở Thiên nuôi gái ở bên ngoài, hậu quả sẽ như thế nào?
Nghĩ tới đây, tôi nhận ra tôi lại muốn đi Điện Khoa Thành mua thiết bị giám sát, hơn nữa lần này nhất định phải mua loại thiết bị có thể theo dõi điện thoại di động của vợ tôi!
Cho dù vợ tôi ở đâu, tôi cũng có thể nắm được chính xác!
Đến lúc đó, tất nhiên là các loại chứng cứ sẽ rơi vào tay tôi một cách thuận lợi!
"Vậy được, Tiểu Ngô, cậu hãy nói chuyện với thư ký của tôi về công việc tiếp theo, tôi đi trước nhé!" Lúc này Tần Sở Thiên mới bỏ tay ra khỏi vai tôi. Sau khi nói xong, không đợi tôi trả lời, ông ta đã lập tức xoay người bước đi.
Tuy rằng động tác của ông ta rất nhanh, nhưng tôi vẫn bắt được sự xem thường và khinh bỉ trong ánh mắt của ông ta ngay giây phút đó.
Nhìn bóng lưng của ông ta, tôi siết chặt hai nắm đấm.
…
Lúc tôi rời khỏi tập đoàn Ngân Hà thì cũng là lúc phố đã lên đèn.
Reng reng reng! Reng reng reng!
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên!
Người gọi tới là Bạch Tuyết Nghênh.
"Con mẹ nó! Thiếu chút nữa là quên tối nay còn có hẹn với Bạch Tuyết Nghênh!"
Tròng mắt tôi run lên, vội vàng nhận cuộc gọi.
"Ngô Song, cậu đang ở đâu?"
Có thể nghe được trong giọng điệu quở trách của Bạch Tuyết Nghênh mang theo một chút lo lắng.
"Tôi vừa ra khỏi tập đoàn Ngân Hà, bây giờ tôi sẽ qua đó." Tôi cười và giải thích với Bạch Tuyết Nghênh.
"Tập đoàn Ngân Hà? Cậu đến tập đoàn Ngân Hà làm gì?"
Bạch Tuyết Nghênh ngạc nhiên hỏi.