Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Lạt mềm buộc chặt
Khi nghe thấy tôi đến tập đoàn Ngân Hà, ngữ khí của Bạch Tuyết Nghênh đột nhiên trở nên sốt ruột.
Ngoài sốt ruột, hình như còn hơi sợ hãi.
"Hay là gặp mặt rồi nói sau đi, bây giờ tôi qua đó ngay." Tôi không vội nói với Bạch Tuyết Nghênh nguyên nhân mình tới tập đoàn Ngân Hà, chỉ tranh thủ thời gian cúp điện thoại để lái xe.
Đàn ông không nên để phụ nữ chờ đợi quá lâu.
……
Trên đường đi, tôi gọi điện thoại cho vợ mình là Liễu Tâm Thuần, muốn xác định xem có đúng là lúc này cô ta đang ở cùng một chỗ với Tần Sở Thiên hay không.
Tút... Tút... Tút...
"Alo... Chồng à... Ừm... Có chuyện gì không?"
Đợi một hồi lâu mới nghe được âm thanh yếu ớt của vợ tôi, hơn nữa còn có thể nghe được một tiếng thở dốc cố kiềm chế rất dài.
Về cơ bản, âm thanh này đã chứng minh được sự thật!
Tuy nhiên, người đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi từ trước như tôi cũng không cảm thấy quá mức khổ sở và phẫn nộ.
"Vợ ơi, tối nay anh có một bữa tiệc, em có muốn đi cùng anh không? Nếu em đi, bây giờ anh sẽ tới đón em." Tôi điều chỉnh nhịp thở, dùng giọng điệu bình thường hỏi cô ta.
Sở dĩ tôi hỏi vậy là vì muốn nhìn xem cô ta sẽ trả lời thế nào.
"Em không đi đâu… Chắc là tối nay em phải tăng ca đến khuya… Ưm…" Cô ta vừa trả lời tôi, vừa cố hết sức che giấu giọng nói của mình.
Tôi quá hiểu cô ta, phản ứng bây giờ của cô ta giống hệt những lúc ở nhà, khi tôi và cô ta đang làm việc thì con trai đột nhiên tỉnh giấc.
Cho nên cô ta muốn cố gắng giả vờ như chẳng làm chuyện gì, nhưng lại không nỡ dừng lại…
"Vậy thì thôi, tranh thủ về nhà sớm nhé, đừng uống rượu nữa." Tôi khẽ gật đầu, đồng thời nhắc nhở cô ta.
“Vâng..."
Tút tút tút...
Sau khi nghe tôi nói như thế, cô ta giống như được giải phóng vậy, vội vã cúp điện thoại!
Tôi cười khổ một tiếng, tiếp tục lái xe...
...
Bốn mươi phút sau, tôi đã đến một nhà hàng cơm Tây yên tĩnh.
Ở trên bàn có bò bít tết và bánh ngọt, Bạch Tuyết Nghênh chưa hề động đến, nhưng chai rượu vang thì đã bị cô ấy uống hết một nửa.
"Chị dâu sao vậy? Không chờ tôi đến mà đã uống nhiều như vậy rồi sao?" Nhìn gương mặt đỏ ửng của Bạch Tuyết Nghênh, tôi vội vàng ngồi xuống hỏi cô ấy.
"Không có gì, chỉ đơn giản là nhàm chán mà thôi." Bạch Tuyết Nghênh vừa trả lời vừa nhìn tôi với đôi mắt quyến rũ.
Sáu chữ “chỉ đơn giản là nhàm chán" ngắn ngủi đã nói hết nỗi phiền muộn trong lòng của một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi.
Chồng ngoại tình, công ty xuất hiện nguy cơ, đổi lại là bất kỳ ai khác thì cũng không thể dễ chịu.
"Được rồi, vậy chúng ta bàn về phương án trước nhé? Chắc là chị... không có vấn đề gì đó chứ?" Tôi quan sát trạng thái của Bạch Tuyết Nghênh một lát, hỏi thăm cô ấy với ánh mắt quan tâm.
Nói xong, tôi bèn lấy tất cả tài liệu đã chuẩn bị từ lúc sáng ra.
"Hôm nay không bàn về phương án nữa, nói chuyện tại sao cậu lại đến tập đoàn Ngân Hà trước đi?" Bạch Tuyết Nghênh nói rồi rót cho tôi một ly rượu vang, sau đó cô ấy cũng tự rót đầy ly của mình.
Tôi nâng ly rượu chân cao chạm ly với cô ấy, uống một ngụm lớn rồi mới chậm rãi mở miệng: "Tần Sở Thiên gọi tôi tới để ký hợp đồng về mấy cái dự án nhỏ với tôi."
"Xem ra quan hệ giữa cậu và Tần Sở Thiên vẫn không tệ! Nhưng mặc kệ cậu có muốn nghe hay không, tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, tốt nhất là đừng quá thân thiết với người như Tần Sở Thiên..." Bạch Tuyết Nghênh đặt ly rượu trong tay xuống, giọng nói mang theo ẩn ý nhắc nhở tôi.
"Ồ? Vì sao vậy?" Tôi chăm chú nhìn cô ấy, thành thật hỏi.
"Chồng tôi có qua lại trên phương diện làm ăn với anh ta, hơn nữa quan hệ cá nhân cũng rất thân..." Bạch Tuyết Nghênh cũng chăm chú nhìn tôi và trả lời.
Tuy rằng cô ấy không nói rõ ràng, nhưng tôi vẫn có thể nghe ra, cô ấy đang nói với tôi Tần Sở Thiên và Cao Phong là cùng một loại người.
"Được thôi..." Nghe thấy câu trả lời của Bạch Tuyết Nghênh, tôi gật đầu như có điều suy nghĩ.
Hai tên súc sinh này đâu chỉ là cùng một loại người! Ngay cả ngủ với phụ nữ, bọn họ cũng ngủ với cùng một người! Hơn nữa người đó còn con mẹ nó là vợ của Ngô Song tôi!
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi lập tức dâng lên sự phẫn nộ!
Tôi cầm lấy bình rượu, uống liền ba ly!
Nhưng mượn rượu giải sầu thì lại càng sầu thêm, sau khi ba ly rượu xuống bụng, chẳng những tâm tình không chuyển biến tốt một chút xíu nào, ý thức lại đột nhiên mơ hồ.
"Cậu làm sao vậy? Uống liền ba ly!" Sau khi nhìn thấy hành động khác thường của tôi, Bạch Tuyết Nghênh không tưởng tượng nổi hỏi tôi.
"Vợ ơi..." Nhìn Bạch Tuyết Nghênh ở trước mặt, tôi lại mơ màng buột miệng gọi cô ấy một tiếng vợ.
"Ngô Song, cậu gọi lung tung cái gì vậy? Cậu điên rồi à?" Bạch Tuyết Nghênh nhìn tôi mà không biết phải làm sao, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên và kinh hãi.
"Chẳng phải chị đã từng nói với tôi rồi sao, nếu như người phụ nữ của tôi không còn thì chị sẽ bồi thường chị cho tôi..." Tôi nhìn cô ấy một cách chăm chú, nghiêm túc nói.
“Tôi..." Lúc nghe thấy câu này, Bạch Tuyết Nghênh lập tức cúi đầu.
"Được rồi, ăn trước cái đã, gọi nhiều món như vậy, chớ có lãng phí." Tôi thấy Bạch Tuyết Nghênh do dự, tức khắc nghiêm chỉnh trở lại, cười nói với cô ấy.
Sở dĩ tôi không tiếp tục truy hỏi cô ấy là vì tôi biết nội tâm của cô ấy giờ đang giãy dụa.
Tôi đang chờ cô ấy chủ động đưa tới cửa, đây gọi là lạt mềm buộc chặt!
Nếu như đến cuối cùng mà cô ấy cũng không chủ động đưa tới cửa, đến lúc đó tôi lại áp dụng các biện pháp tiến thêm một bước cũng không muộn!
"Ừm!" Nghe tôi nói vậy, Bạch Tuyết Nghênh lập tức ngẩng đầu lên, dè dặt cắt một miếng thịt bò bít tết.
Từ động tác này, có thể thấy nội tâm của cô ấy đã bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi nhất định đối với tôi.
Mà cái cảm giác sợ hãi này lại bắt nguồn từ sự áy náy của cô ấy.
Tôi không nói gì, cũng không ăn uống, chỉ ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm vào cô ấy một cách nghiêm túc.
Một người phụ nữ hoàn mỹ như cô ấy, thế mà lại không thể giữ nổi người đàn ông của mình.
Vậy thì trời cao tặng cho cô ấy vẻ bề ngoài xinh đẹp và tính cách tốt đến thế có ích lợi gì đâu chứ?
Trong lúc vô tình, tôi lại nảy sinh một chút cảm giác thương hại đối với cô ấy.
"Cậu cứ nhìn tôi mãi làm gì?" Lúc này, Bạch Tuyết Nghênh cũng chú ý thấy tôi đang nhìn cô ấy, bèn hậm hực ngẩng đầu, dịu dàng hỏi tôi.
"Nhìn chị đẹp." Tôi cười cười, ngước mắt nói với Bạch Tuyết Nghênh.
"Thế giữ tôi và vợ cậu, ai đẹp hơn?" Đột nhiên Bạch Tuyết Nghênh chớp chớp đôi mắt sáng, hỏi tôi.
"Muốn nghe tôi nói thật sao?" Tôi không trả lời thẳng, mà hỏi ngược cô ấy một câu.
"Ừm." Bạch Tuyết Nghênh chăm chú nhìn tôi, khẽ gật đầu.
“Cô ta đã từng là đẹp nhất, nhưng hiện tại, chị đẹp hơn cô ta." Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, chậm rãi nói.
Một câu nói gói gọn toàn bộ sự chua xót trong lòng.
Nếu như vợ tôi không phản bội tôi, vị trí của cô ấy trong tim tôi vĩnh viễn sẽ không rơi xuống, cũng sẽ không có bất kỳ ai có thể thay thế được.
"Được rồi..." Bạch Tuyết Nghênh nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, cũng nhíu mày theo.
Sau khi trầm mặc khoảng mười giây, đột nhiên cô ấy ngẩng đầu, muốn nói lại thôi.
"Có cái gì thì chị cứ nói đi." Tôi cười với cô ấy.
Cô ấy không nói gì mà trực tiếp nghiêng người về phía tôi, hôn tôi một cái.
Sau đó, cô ấy kéo tôi rời khỏi nhà hàng, đi thẳng tới bãi đỗ xe…
Ngoài sốt ruột, hình như còn hơi sợ hãi.
"Hay là gặp mặt rồi nói sau đi, bây giờ tôi qua đó ngay." Tôi không vội nói với Bạch Tuyết Nghênh nguyên nhân mình tới tập đoàn Ngân Hà, chỉ tranh thủ thời gian cúp điện thoại để lái xe.
Đàn ông không nên để phụ nữ chờ đợi quá lâu.
……
Trên đường đi, tôi gọi điện thoại cho vợ mình là Liễu Tâm Thuần, muốn xác định xem có đúng là lúc này cô ta đang ở cùng một chỗ với Tần Sở Thiên hay không.
Tút... Tút... Tút...
"Alo... Chồng à... Ừm... Có chuyện gì không?"
Đợi một hồi lâu mới nghe được âm thanh yếu ớt của vợ tôi, hơn nữa còn có thể nghe được một tiếng thở dốc cố kiềm chế rất dài.
Về cơ bản, âm thanh này đã chứng minh được sự thật!
Tuy nhiên, người đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi từ trước như tôi cũng không cảm thấy quá mức khổ sở và phẫn nộ.
"Vợ ơi, tối nay anh có một bữa tiệc, em có muốn đi cùng anh không? Nếu em đi, bây giờ anh sẽ tới đón em." Tôi điều chỉnh nhịp thở, dùng giọng điệu bình thường hỏi cô ta.
Sở dĩ tôi hỏi vậy là vì muốn nhìn xem cô ta sẽ trả lời thế nào.
"Em không đi đâu… Chắc là tối nay em phải tăng ca đến khuya… Ưm…" Cô ta vừa trả lời tôi, vừa cố hết sức che giấu giọng nói của mình.
Tôi quá hiểu cô ta, phản ứng bây giờ của cô ta giống hệt những lúc ở nhà, khi tôi và cô ta đang làm việc thì con trai đột nhiên tỉnh giấc.
Cho nên cô ta muốn cố gắng giả vờ như chẳng làm chuyện gì, nhưng lại không nỡ dừng lại…
"Vậy thì thôi, tranh thủ về nhà sớm nhé, đừng uống rượu nữa." Tôi khẽ gật đầu, đồng thời nhắc nhở cô ta.
“Vâng..."
Tút tút tút...
Sau khi nghe tôi nói như thế, cô ta giống như được giải phóng vậy, vội vã cúp điện thoại!
Tôi cười khổ một tiếng, tiếp tục lái xe...
...
Bốn mươi phút sau, tôi đã đến một nhà hàng cơm Tây yên tĩnh.
Ở trên bàn có bò bít tết và bánh ngọt, Bạch Tuyết Nghênh chưa hề động đến, nhưng chai rượu vang thì đã bị cô ấy uống hết một nửa.
"Chị dâu sao vậy? Không chờ tôi đến mà đã uống nhiều như vậy rồi sao?" Nhìn gương mặt đỏ ửng của Bạch Tuyết Nghênh, tôi vội vàng ngồi xuống hỏi cô ấy.
"Không có gì, chỉ đơn giản là nhàm chán mà thôi." Bạch Tuyết Nghênh vừa trả lời vừa nhìn tôi với đôi mắt quyến rũ.
Sáu chữ “chỉ đơn giản là nhàm chán" ngắn ngủi đã nói hết nỗi phiền muộn trong lòng của một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi.
Chồng ngoại tình, công ty xuất hiện nguy cơ, đổi lại là bất kỳ ai khác thì cũng không thể dễ chịu.
"Được rồi, vậy chúng ta bàn về phương án trước nhé? Chắc là chị... không có vấn đề gì đó chứ?" Tôi quan sát trạng thái của Bạch Tuyết Nghênh một lát, hỏi thăm cô ấy với ánh mắt quan tâm.
Nói xong, tôi bèn lấy tất cả tài liệu đã chuẩn bị từ lúc sáng ra.
"Hôm nay không bàn về phương án nữa, nói chuyện tại sao cậu lại đến tập đoàn Ngân Hà trước đi?" Bạch Tuyết Nghênh nói rồi rót cho tôi một ly rượu vang, sau đó cô ấy cũng tự rót đầy ly của mình.
Tôi nâng ly rượu chân cao chạm ly với cô ấy, uống một ngụm lớn rồi mới chậm rãi mở miệng: "Tần Sở Thiên gọi tôi tới để ký hợp đồng về mấy cái dự án nhỏ với tôi."
"Xem ra quan hệ giữa cậu và Tần Sở Thiên vẫn không tệ! Nhưng mặc kệ cậu có muốn nghe hay không, tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, tốt nhất là đừng quá thân thiết với người như Tần Sở Thiên..." Bạch Tuyết Nghênh đặt ly rượu trong tay xuống, giọng nói mang theo ẩn ý nhắc nhở tôi.
"Ồ? Vì sao vậy?" Tôi chăm chú nhìn cô ấy, thành thật hỏi.
"Chồng tôi có qua lại trên phương diện làm ăn với anh ta, hơn nữa quan hệ cá nhân cũng rất thân..." Bạch Tuyết Nghênh cũng chăm chú nhìn tôi và trả lời.
Tuy rằng cô ấy không nói rõ ràng, nhưng tôi vẫn có thể nghe ra, cô ấy đang nói với tôi Tần Sở Thiên và Cao Phong là cùng một loại người.
"Được thôi..." Nghe thấy câu trả lời của Bạch Tuyết Nghênh, tôi gật đầu như có điều suy nghĩ.
Hai tên súc sinh này đâu chỉ là cùng một loại người! Ngay cả ngủ với phụ nữ, bọn họ cũng ngủ với cùng một người! Hơn nữa người đó còn con mẹ nó là vợ của Ngô Song tôi!
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi lập tức dâng lên sự phẫn nộ!
Tôi cầm lấy bình rượu, uống liền ba ly!
Nhưng mượn rượu giải sầu thì lại càng sầu thêm, sau khi ba ly rượu xuống bụng, chẳng những tâm tình không chuyển biến tốt một chút xíu nào, ý thức lại đột nhiên mơ hồ.
"Cậu làm sao vậy? Uống liền ba ly!" Sau khi nhìn thấy hành động khác thường của tôi, Bạch Tuyết Nghênh không tưởng tượng nổi hỏi tôi.
"Vợ ơi..." Nhìn Bạch Tuyết Nghênh ở trước mặt, tôi lại mơ màng buột miệng gọi cô ấy một tiếng vợ.
"Ngô Song, cậu gọi lung tung cái gì vậy? Cậu điên rồi à?" Bạch Tuyết Nghênh nhìn tôi mà không biết phải làm sao, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên và kinh hãi.
"Chẳng phải chị đã từng nói với tôi rồi sao, nếu như người phụ nữ của tôi không còn thì chị sẽ bồi thường chị cho tôi..." Tôi nhìn cô ấy một cách chăm chú, nghiêm túc nói.
“Tôi..." Lúc nghe thấy câu này, Bạch Tuyết Nghênh lập tức cúi đầu.
"Được rồi, ăn trước cái đã, gọi nhiều món như vậy, chớ có lãng phí." Tôi thấy Bạch Tuyết Nghênh do dự, tức khắc nghiêm chỉnh trở lại, cười nói với cô ấy.
Sở dĩ tôi không tiếp tục truy hỏi cô ấy là vì tôi biết nội tâm của cô ấy giờ đang giãy dụa.
Tôi đang chờ cô ấy chủ động đưa tới cửa, đây gọi là lạt mềm buộc chặt!
Nếu như đến cuối cùng mà cô ấy cũng không chủ động đưa tới cửa, đến lúc đó tôi lại áp dụng các biện pháp tiến thêm một bước cũng không muộn!
"Ừm!" Nghe tôi nói vậy, Bạch Tuyết Nghênh lập tức ngẩng đầu lên, dè dặt cắt một miếng thịt bò bít tết.
Từ động tác này, có thể thấy nội tâm của cô ấy đã bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi nhất định đối với tôi.
Mà cái cảm giác sợ hãi này lại bắt nguồn từ sự áy náy của cô ấy.
Tôi không nói gì, cũng không ăn uống, chỉ ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm vào cô ấy một cách nghiêm túc.
Một người phụ nữ hoàn mỹ như cô ấy, thế mà lại không thể giữ nổi người đàn ông của mình.
Vậy thì trời cao tặng cho cô ấy vẻ bề ngoài xinh đẹp và tính cách tốt đến thế có ích lợi gì đâu chứ?
Trong lúc vô tình, tôi lại nảy sinh một chút cảm giác thương hại đối với cô ấy.
"Cậu cứ nhìn tôi mãi làm gì?" Lúc này, Bạch Tuyết Nghênh cũng chú ý thấy tôi đang nhìn cô ấy, bèn hậm hực ngẩng đầu, dịu dàng hỏi tôi.
"Nhìn chị đẹp." Tôi cười cười, ngước mắt nói với Bạch Tuyết Nghênh.
"Thế giữ tôi và vợ cậu, ai đẹp hơn?" Đột nhiên Bạch Tuyết Nghênh chớp chớp đôi mắt sáng, hỏi tôi.
"Muốn nghe tôi nói thật sao?" Tôi không trả lời thẳng, mà hỏi ngược cô ấy một câu.
"Ừm." Bạch Tuyết Nghênh chăm chú nhìn tôi, khẽ gật đầu.
“Cô ta đã từng là đẹp nhất, nhưng hiện tại, chị đẹp hơn cô ta." Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, chậm rãi nói.
Một câu nói gói gọn toàn bộ sự chua xót trong lòng.
Nếu như vợ tôi không phản bội tôi, vị trí của cô ấy trong tim tôi vĩnh viễn sẽ không rơi xuống, cũng sẽ không có bất kỳ ai có thể thay thế được.
"Được rồi..." Bạch Tuyết Nghênh nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, cũng nhíu mày theo.
Sau khi trầm mặc khoảng mười giây, đột nhiên cô ấy ngẩng đầu, muốn nói lại thôi.
"Có cái gì thì chị cứ nói đi." Tôi cười với cô ấy.
Cô ấy không nói gì mà trực tiếp nghiêng người về phía tôi, hôn tôi một cái.
Sau đó, cô ấy kéo tôi rời khỏi nhà hàng, đi thẳng tới bãi đỗ xe…
Bình luận facebook