Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: Tác phẩm nghệ thuật
"Ách... Về trình độ chuyên nghiệp của em..." Tôi hơi xấu hổ nhìn Liễu Tâm Viện, hơi ghét bỏ nói với cô ta.
Đúng là cô ta ra nước ngoài học chuyên ngành thiết kế không sai, nhưng bài tập bình thường của cô ta, thậm chí là đề cương luận văn, đều do tôi làm giúp.
Vì lẽ đó, sau khi về nước, cô ta hoàn toàn không có tí năng lực nào, đến bây giờ vẫn chỉ là một người thất nghiệp, suốt ngày ngâm mình trong quán bar, đi dạo vũ trường, thay đổi bạn trai liên tục.
Đương nhiên, thậm chí có người còn không được tính là bạn trai của cô ta, dù sao giữa bọn họ cũng chỉ là tình một đêm ngắn ngủi.
"Em có thể học hỏi từ anh mà! Hơn nữa, cũng không phải là em không biết gì cả..." Lúc này, Liễu Tâm Viện đi đến bên cạnh bàn làm việc của tôi, dán lên bả vai tôi dịu dàng nói.
"Em... Chẳng lẽ chị em phái em đến để giám sát anh?" Thấy Liễu Tâm Viện gãi đầu làm dáng dùng mọi cách quyến rũ tôi, tôi lập tức giật mình, nghiêm nghị hỏi cô ta.
Nói thật, nếu cô ta tới công ty tôi làm việc, tôi cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày cô ta sẽ cưỡi lên người tôi.
Nhưng tôi vô cùng rõ ràng, nếu như cô ta đã đến, tôi không thể nào đuổi cô ta đi.
Vì vậy, tôi phải hỏi cho rõ ràng, xem có phải là chị cô ta sắp xếp cô ta đến đây hay không.
"Chị của em tin tưởng anh như vậy, hơn nữa anh cũng yêu chị em như thế, chẳng cần phải giám sát làm gì. Chỉ là em rảnh rỗi đến mức buồn chán, cho nên mới đến chỗ này của anh rể..." Liễu Tâm Viện vừa cười vừa nói với tôi.
"Được rồi..." Tôi nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển, tôi vẫn nên để ý một chút thì tốt hơn.
Nói thật, tôi có hơi không chống đỡ nổi hai chị em nhà họ Liễu này.
"Nhưng mà... lúc ở trong xe trước đó, em cố tình chủ động tới gần anh như vậy, đúng là do chị em sắp xếp. Bởi vì chị ấy biết rõ em muốn đến công ty mới của anh làm việc, cho nên mới có vở kịch như thế, chị ấy muốn xem anh có thể chịu đựng nổi mê hoặc hay không. Rất hiển nhiên, anh đã được thông qua với điểm tối đa!"
Liễu Tâm Viện chớp mắt, dịu dàng cười nói với tôi.
Chết tiệt!
Nghe Liễu Tâm Viện nói vậy, tim tôi cũng đập lỡ mất nửa nhịp.
Lúc đó, may mà định lực của ông đây tốt!
Bằng không thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi...
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi hít một hơi lạnh, đúng là dùng tiền cũng khó mua được cái sự sợ bóng sợ gió của cô ta mà.
"Anh rể làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Trong lúc tôi vẫn còn kinh ngạc, đột nhiên, Liễu Tâm Viện tiến đến gần tôi, cúi đầu dùng giọng điệu thân mật hỏi tôi.
Hôm nay, cô ta mặc một cái áo có cổ áo rất rộng, vì vậy, chỉ cần tôi nhìn nghiêng một chút là có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
"Không có gì..." Tôi vội vàng nhìn sang chỗ khác để không xấu hổ quá mức.
Dù sao bây giờ ở đây cũng chỉ có mỗi hai chúng tôi, hơn nữa cô ta còn là em vợ của tôi, nếu như lần này vẫn là vợ tôi phái cô ta đến kiểm tra... Đương nhiên tôi phải biểu hiện rụt rè hơn mới đúng.
Vốn dĩ tôi đang thu thập chứng cứ của cô ta, nếu như đến cuối cùng tôi lại bị cô ta nắm được nhược điểm, quả thực là đời này của tôi đừng mong có thể ngẩng đầu lên được.
Vì vậy, cho dù Ngô Song tôi thật sự có một chút ý nghĩ gì đó với cô em vợ này, tôi cũng phải cố hết sức kìm chế bản thân!
"Được rồi, anh sắp xếp công việc cho em đi, để xem em có thể giúp đỡ gì không." Liễu Tâm Viện thấy tôi không cắn câu nên đành thôi, sau đó trở về chỗ của mình ngồi xuống đàng hoàng, trịnh trọng nói với tôi.
Nhìn dáng vẻ đột nhiên đứng đắn của cô ta, trong chốc lát, tôi vẫn hơi khó thích ứng.
Nhưng dù sao cô ta cũng đến rồi, ít nhất tôi cũng phải sắp xếp một vài nhiệm vụ cho cô ta...
Sau khi suy nghĩ một lát, đột nhiên ánh mắt tôi sáng lên!
"Thế này đi, gần đây anh muốn tuyển dụng ba sinh viên chuyên ngành thiết kế tốt nghiệp khóa này, em thực hiện cái này giúp anh nhé. Về phần tiền lương và phúc lợi thì cứ căn cứ theo giá thị trường là được rồi."
Cứ như vậy, tôi có thể sai cô nhóc này một khoảng thời gian.
Gần đây phải suy nghĩ nhiều về việc thiết kế sân vận động, cho nên tôi không thể phân tâm để ý đến những việc khác.
"Được được!"
Liễu Tâm Viện nghe thấy tôi sắp xếp nhiệm vụ đến trường đại học tuyển người cho cô ta thì lập tức gật đầu liên tục, hai mắt càng thêm phát sáng!
Rất hiển nhiên, điều cô ta quan tâm là đám trai đẹp ở trong trường đại học...
Thấy dáng vẻ vội vã của cô ta, đột nhiên tôi hơi hối hận khi để cô ta đi làm chuyện này.
Không cần nghĩ cũng biết, đến lúc đó, chắc chắn cô ta sẽ giúp tôi tuyển mấy chàng trai trẻ trông thì ngon nhưng lại không dùng được...
"Tốt nhất là em nghiêm túc một chút, phải cân nhắc đến toàn bộ các phương diện đạo đức, trí tuệ, sức khoẻ, vẻ đẹp và lao động, không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, hiểu không?"
Cho nên, tôi vội vàng dặn dò Liễu Tâm Viện.
"Anh cứ yên tâm, em cũng không nông cạn như vậy! Người em thích phải là người đàn ông vừa đẹp vừa tài giỏi giống như anh rể!" Liễu Tâm Viện nhìn chằm chằm vào tôi, dùng giọng điệu tán thưởng trả lời.
Cô ta nói quả thật không sai, người đàn ông vừa đẹp trai vừa tài giỏi giống như tôi thực sự có thể khiến các nhà tuyển dụng yêu thích.
Cho dù là lúc tôi đi giao hàng trong mấy năm vừa qua thì cũng có không ít khách hàng nữ trung thành chỉ đích danh tôi yêu cầu tôi giao hàng cho bọn họ.
"Ừm, vậy mau đi đi!" Tôi gật đầu, phẩy tay nói với Liễu Tâm Viện.
"Anh rể, em có thể lái chiếc xe mới của anh đi không?" Lúc này, Liễu Tâm Viện lại đi tới phía sau tôi, nũng nịu hỏi.
"Bây giờ còn chưa được, khi nào em tuyển được nhân viên khiến anh hài lòng, anh sẽ cân nhắc chuyện cho em lái chơi mấy vòng." Tôi lập tức từ chối cô ta không chút suy nghĩ.
Tôi cũng không muốn xe mới của mình biến thành chiến trường mới của cô ta.
"Được thôi... Vậy cứ quyết định thế nhé!"
Liễu Tâm Viện hơi thất vọng nói với tôi, sau đó rời khỏi phòng làm việc.
...
Ba ngày tiếp theo, thông qua chíp định vị và theo dõi, tôi phát hiện phạm vi hoạt động của Liễu Tâm Thuần vợ mình chỉ quanh quẩn ở tập đoàn Thiên Khải và ở nhà, không có gì khác thường.
Trong ba ngày qua, tôi làm việc từ sáng đến đêm, cuối cùng cũng hoàn thành bản vẽ thiết kế kiến trúc của sân vận động.
Tuy rằng thời gian này tôi phải sửa đổi một vài chỗ, nhưng sau cùng mức độ hoàn thành vẫn rất tốt.
Lúc tôi cầm thành phẩm đi tìm Bạch Tuyết Nghênh, cô ấy hoàn toàn kinh ngạc trước tác phẩm của tôi.
"Tuyệt vời quá, Ngô Song! Chúng ta có bản thiết kế xuất sắc như vậy, nếu mà vẫn thua trong buổi đấu thầu ngày kia thì quả thật là đạo trời cũng không thể tha thứ!"
Bạch Tuyết Nghênh vừa xem bản thiết kế dưới các góc độ khác nhau, vừa liên tục cảm thán.
Có thể thấy chô ấy vô cùng hài lòng với tác phẩm của tôi.
"Lúc trước nghe người khác nói, kiến trúc chính là sự thể hiện của nghệ thuật, tôi vẫn luôn hoài nghi, nhưng cho đến khi nhìn thấy tác phẩm của cậu... Đây thực sự chính là một kiện tác... Hơn nữa nó còn được hoàn thành trong một thời gian ngắn như vậy..."
Tôi ở một bên cười khiêm tốn, cô ấy cũng ở một bên liên tục xúc động.
Cái dáng vẻ này của chị ấy có thể được gọi là bắt đầu chìm trong tài hoa.
"Ngô Song, gần đây cậu cũng vất vả rồi, cậu đi về nghỉ ngơi trước đi! Sau khi buổi đấu thầu ngày kia thành công, tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu thật tốt!" Sau khi sắp xếp lại một đống bản vẽ, Bạch Tuyết Nghênh xúc động đi đến chỗ tôi, nói với giọng điệu tràn ngập cảm kích.
"Cảm ơn như thế nào?" Tôi lập tức nhướng mày, nợ nụ cười xấu xa hỏi Bạch Tuyết Nghênh.
Đúng là cô ta ra nước ngoài học chuyên ngành thiết kế không sai, nhưng bài tập bình thường của cô ta, thậm chí là đề cương luận văn, đều do tôi làm giúp.
Vì lẽ đó, sau khi về nước, cô ta hoàn toàn không có tí năng lực nào, đến bây giờ vẫn chỉ là một người thất nghiệp, suốt ngày ngâm mình trong quán bar, đi dạo vũ trường, thay đổi bạn trai liên tục.
Đương nhiên, thậm chí có người còn không được tính là bạn trai của cô ta, dù sao giữa bọn họ cũng chỉ là tình một đêm ngắn ngủi.
"Em có thể học hỏi từ anh mà! Hơn nữa, cũng không phải là em không biết gì cả..." Lúc này, Liễu Tâm Viện đi đến bên cạnh bàn làm việc của tôi, dán lên bả vai tôi dịu dàng nói.
"Em... Chẳng lẽ chị em phái em đến để giám sát anh?" Thấy Liễu Tâm Viện gãi đầu làm dáng dùng mọi cách quyến rũ tôi, tôi lập tức giật mình, nghiêm nghị hỏi cô ta.
Nói thật, nếu cô ta tới công ty tôi làm việc, tôi cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày cô ta sẽ cưỡi lên người tôi.
Nhưng tôi vô cùng rõ ràng, nếu như cô ta đã đến, tôi không thể nào đuổi cô ta đi.
Vì vậy, tôi phải hỏi cho rõ ràng, xem có phải là chị cô ta sắp xếp cô ta đến đây hay không.
"Chị của em tin tưởng anh như vậy, hơn nữa anh cũng yêu chị em như thế, chẳng cần phải giám sát làm gì. Chỉ là em rảnh rỗi đến mức buồn chán, cho nên mới đến chỗ này của anh rể..." Liễu Tâm Viện vừa cười vừa nói với tôi.
"Được rồi..." Tôi nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển, tôi vẫn nên để ý một chút thì tốt hơn.
Nói thật, tôi có hơi không chống đỡ nổi hai chị em nhà họ Liễu này.
"Nhưng mà... lúc ở trong xe trước đó, em cố tình chủ động tới gần anh như vậy, đúng là do chị em sắp xếp. Bởi vì chị ấy biết rõ em muốn đến công ty mới của anh làm việc, cho nên mới có vở kịch như thế, chị ấy muốn xem anh có thể chịu đựng nổi mê hoặc hay không. Rất hiển nhiên, anh đã được thông qua với điểm tối đa!"
Liễu Tâm Viện chớp mắt, dịu dàng cười nói với tôi.
Chết tiệt!
Nghe Liễu Tâm Viện nói vậy, tim tôi cũng đập lỡ mất nửa nhịp.
Lúc đó, may mà định lực của ông đây tốt!
Bằng không thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi...
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi hít một hơi lạnh, đúng là dùng tiền cũng khó mua được cái sự sợ bóng sợ gió của cô ta mà.
"Anh rể làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Trong lúc tôi vẫn còn kinh ngạc, đột nhiên, Liễu Tâm Viện tiến đến gần tôi, cúi đầu dùng giọng điệu thân mật hỏi tôi.
Hôm nay, cô ta mặc một cái áo có cổ áo rất rộng, vì vậy, chỉ cần tôi nhìn nghiêng một chút là có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
"Không có gì..." Tôi vội vàng nhìn sang chỗ khác để không xấu hổ quá mức.
Dù sao bây giờ ở đây cũng chỉ có mỗi hai chúng tôi, hơn nữa cô ta còn là em vợ của tôi, nếu như lần này vẫn là vợ tôi phái cô ta đến kiểm tra... Đương nhiên tôi phải biểu hiện rụt rè hơn mới đúng.
Vốn dĩ tôi đang thu thập chứng cứ của cô ta, nếu như đến cuối cùng tôi lại bị cô ta nắm được nhược điểm, quả thực là đời này của tôi đừng mong có thể ngẩng đầu lên được.
Vì vậy, cho dù Ngô Song tôi thật sự có một chút ý nghĩ gì đó với cô em vợ này, tôi cũng phải cố hết sức kìm chế bản thân!
"Được rồi, anh sắp xếp công việc cho em đi, để xem em có thể giúp đỡ gì không." Liễu Tâm Viện thấy tôi không cắn câu nên đành thôi, sau đó trở về chỗ của mình ngồi xuống đàng hoàng, trịnh trọng nói với tôi.
Nhìn dáng vẻ đột nhiên đứng đắn của cô ta, trong chốc lát, tôi vẫn hơi khó thích ứng.
Nhưng dù sao cô ta cũng đến rồi, ít nhất tôi cũng phải sắp xếp một vài nhiệm vụ cho cô ta...
Sau khi suy nghĩ một lát, đột nhiên ánh mắt tôi sáng lên!
"Thế này đi, gần đây anh muốn tuyển dụng ba sinh viên chuyên ngành thiết kế tốt nghiệp khóa này, em thực hiện cái này giúp anh nhé. Về phần tiền lương và phúc lợi thì cứ căn cứ theo giá thị trường là được rồi."
Cứ như vậy, tôi có thể sai cô nhóc này một khoảng thời gian.
Gần đây phải suy nghĩ nhiều về việc thiết kế sân vận động, cho nên tôi không thể phân tâm để ý đến những việc khác.
"Được được!"
Liễu Tâm Viện nghe thấy tôi sắp xếp nhiệm vụ đến trường đại học tuyển người cho cô ta thì lập tức gật đầu liên tục, hai mắt càng thêm phát sáng!
Rất hiển nhiên, điều cô ta quan tâm là đám trai đẹp ở trong trường đại học...
Thấy dáng vẻ vội vã của cô ta, đột nhiên tôi hơi hối hận khi để cô ta đi làm chuyện này.
Không cần nghĩ cũng biết, đến lúc đó, chắc chắn cô ta sẽ giúp tôi tuyển mấy chàng trai trẻ trông thì ngon nhưng lại không dùng được...
"Tốt nhất là em nghiêm túc một chút, phải cân nhắc đến toàn bộ các phương diện đạo đức, trí tuệ, sức khoẻ, vẻ đẹp và lao động, không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, hiểu không?"
Cho nên, tôi vội vàng dặn dò Liễu Tâm Viện.
"Anh cứ yên tâm, em cũng không nông cạn như vậy! Người em thích phải là người đàn ông vừa đẹp vừa tài giỏi giống như anh rể!" Liễu Tâm Viện nhìn chằm chằm vào tôi, dùng giọng điệu tán thưởng trả lời.
Cô ta nói quả thật không sai, người đàn ông vừa đẹp trai vừa tài giỏi giống như tôi thực sự có thể khiến các nhà tuyển dụng yêu thích.
Cho dù là lúc tôi đi giao hàng trong mấy năm vừa qua thì cũng có không ít khách hàng nữ trung thành chỉ đích danh tôi yêu cầu tôi giao hàng cho bọn họ.
"Ừm, vậy mau đi đi!" Tôi gật đầu, phẩy tay nói với Liễu Tâm Viện.
"Anh rể, em có thể lái chiếc xe mới của anh đi không?" Lúc này, Liễu Tâm Viện lại đi tới phía sau tôi, nũng nịu hỏi.
"Bây giờ còn chưa được, khi nào em tuyển được nhân viên khiến anh hài lòng, anh sẽ cân nhắc chuyện cho em lái chơi mấy vòng." Tôi lập tức từ chối cô ta không chút suy nghĩ.
Tôi cũng không muốn xe mới của mình biến thành chiến trường mới của cô ta.
"Được thôi... Vậy cứ quyết định thế nhé!"
Liễu Tâm Viện hơi thất vọng nói với tôi, sau đó rời khỏi phòng làm việc.
...
Ba ngày tiếp theo, thông qua chíp định vị và theo dõi, tôi phát hiện phạm vi hoạt động của Liễu Tâm Thuần vợ mình chỉ quanh quẩn ở tập đoàn Thiên Khải và ở nhà, không có gì khác thường.
Trong ba ngày qua, tôi làm việc từ sáng đến đêm, cuối cùng cũng hoàn thành bản vẽ thiết kế kiến trúc của sân vận động.
Tuy rằng thời gian này tôi phải sửa đổi một vài chỗ, nhưng sau cùng mức độ hoàn thành vẫn rất tốt.
Lúc tôi cầm thành phẩm đi tìm Bạch Tuyết Nghênh, cô ấy hoàn toàn kinh ngạc trước tác phẩm của tôi.
"Tuyệt vời quá, Ngô Song! Chúng ta có bản thiết kế xuất sắc như vậy, nếu mà vẫn thua trong buổi đấu thầu ngày kia thì quả thật là đạo trời cũng không thể tha thứ!"
Bạch Tuyết Nghênh vừa xem bản thiết kế dưới các góc độ khác nhau, vừa liên tục cảm thán.
Có thể thấy chô ấy vô cùng hài lòng với tác phẩm của tôi.
"Lúc trước nghe người khác nói, kiến trúc chính là sự thể hiện của nghệ thuật, tôi vẫn luôn hoài nghi, nhưng cho đến khi nhìn thấy tác phẩm của cậu... Đây thực sự chính là một kiện tác... Hơn nữa nó còn được hoàn thành trong một thời gian ngắn như vậy..."
Tôi ở một bên cười khiêm tốn, cô ấy cũng ở một bên liên tục xúc động.
Cái dáng vẻ này của chị ấy có thể được gọi là bắt đầu chìm trong tài hoa.
"Ngô Song, gần đây cậu cũng vất vả rồi, cậu đi về nghỉ ngơi trước đi! Sau khi buổi đấu thầu ngày kia thành công, tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu thật tốt!" Sau khi sắp xếp lại một đống bản vẽ, Bạch Tuyết Nghênh xúc động đi đến chỗ tôi, nói với giọng điệu tràn ngập cảm kích.
"Cảm ơn như thế nào?" Tôi lập tức nhướng mày, nợ nụ cười xấu xa hỏi Bạch Tuyết Nghênh.
Bình luận facebook