Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1033
Chương 1033
Triệu Nam Thiên mỉm cười: “Em cứ gọi dì Đào giống anh là được, đừng hỏi nhiều quá.”
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra.
Có thể thấy rằng tâm trạng của dì Đào đã thoải mái hơn rất nhiều, sự vội vàng trong các cử chỉ của dì ấy cũng đã giảm bớt.
Nhưng khuôn mặt vẫn hù dọa người như cũ, vẻ mặt lạnh như băng, không có lấy nửa điểm tươi cười.
Khi luồng không khí này lan tràn, Lý Khả Hân vốn dĩ muốn chủ động chào hỏi, lập tức sửng sốt.
Cô ta có thể đoán được thân phận của người phụ nữ này hẳn là không bình thường.
Nếu không Triệu Nam Thiên lại bày ra bộ dạng cung kính trước mặt dì ấy như vậy?
Không khí trong hành lang có phần trâm mặc, Lý Khả Hân đang muốn kiếm cớ lẻn ra ngoài.
Chợt nghe bên tai “Bốp” một tiếng!
Cô ta kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Nam Thiên trên má lập tức đỏ bừng.
Vì tức giận, cô ta đã quên đi nỗi sợ hãi với dì Đào.
Cô ta gần như chạy đến bên cạnh Triệu Nam Thiên: “Anh Nam Thiên anh có làm sao không, không sao chứ?”
Triệu Nam Thiên xua tay, hoàn toàn không có ý né tránh.
Cho dù hôm nay dì Đào không tát cái tát này, anh vẫn muốn tự tát mình vài cái.
Lý Khả Hân cũng không có hề kiêng dè gì nói: “Dì sao vậy, sao lại đánh người bừa bãi như vậy?”
Dì Đào quay đầu lại: “Cô là ai, chỗ này đến lượt cô nói chuyện sao?”
Hiếm thấy Lý Khả Hân phô ra vẻ mạnh mẽ như vậy: “Tôi là bạn của anh Nam Thiên bữa cơm hôm nay chúng tôi đã ăn cùng nhau. Chị Mục Tuyết chưa bao giờ nói rằng chị ấy bị dị ứng với hải sản. Chuyện này làm sao có thể đổ lôi cho anh Nam Thiên được?”
Dì Đào chế nhạo nói: “Được lắm, Triệu Nam Thiên lại được cô quan tâm như vậy, tôi còn chưa nói gì cả, cũng đã có người lên tiếng bất bình thay cậu!”
Lý Khả Hân muốn phản bác nhưng bị ánh mắt của Triệu Nam Thiên ngăn lại.
Anh lên tiếng xin lỗi: “Dì Đào, cháu không nghĩ mình sẽ biện minh gì cả.
Đúng là cháu đã không chăm sóc tốt cho Mục Tuyết. Dì muốn đánh mắng thế nào cũng được, miễn là đừng làm tổn thương cơ thể mình!”
Thanh âm của dì Đào đột nhiên tăng lên: “Triệu Nam Thiên cậu đừng có ở đây làm bộ làm tịch, Mục Tuyết ở trong đấy vừa phải rửa ruột, truyền dịch, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại!”
Dì ấy càng nói càng tức giận: “Cậu lại có thể không vấn đề gì, ở trước cửa phòng bệnh tình cảm với người phụ nữ khác?”
Vu Chiến vừa trở về, vội vàng tiến lên giải vây: “Ôi, dì hiểu lầm rồi, Khả Hân là bạn gái của tôi!”
Vừa nói anh ta vừa bắt lấy tay của Lý Khả Hân.
Lý Khả Hân biết Vu Chiến là đang giúp đỡ Triệu Nam Thiên nhưng cô ta vẫn cảm thấy không thoải mái.
Đó là ai?
Côn đồ sao?
Tại sao lại hống hách, không nói hai lời liền đánh người như vậy!”
Dì Đào khí thế vẫn không suy giảm, không buông tha nói: “Triệu Nam Thiên lúc tôi giao Mục Tuyết cho cậu, cậu đã hứa với tôi như thế nào? Đây là cách | cậu chăm sóc con bé sao? Chăm sóc con bé đến tận bệnh viện như thế này?”
Triệu Nam Thiên mỉm cười: “Em cứ gọi dì Đào giống anh là được, đừng hỏi nhiều quá.”
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra.
Có thể thấy rằng tâm trạng của dì Đào đã thoải mái hơn rất nhiều, sự vội vàng trong các cử chỉ của dì ấy cũng đã giảm bớt.
Nhưng khuôn mặt vẫn hù dọa người như cũ, vẻ mặt lạnh như băng, không có lấy nửa điểm tươi cười.
Khi luồng không khí này lan tràn, Lý Khả Hân vốn dĩ muốn chủ động chào hỏi, lập tức sửng sốt.
Cô ta có thể đoán được thân phận của người phụ nữ này hẳn là không bình thường.
Nếu không Triệu Nam Thiên lại bày ra bộ dạng cung kính trước mặt dì ấy như vậy?
Không khí trong hành lang có phần trâm mặc, Lý Khả Hân đang muốn kiếm cớ lẻn ra ngoài.
Chợt nghe bên tai “Bốp” một tiếng!
Cô ta kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Nam Thiên trên má lập tức đỏ bừng.
Vì tức giận, cô ta đã quên đi nỗi sợ hãi với dì Đào.
Cô ta gần như chạy đến bên cạnh Triệu Nam Thiên: “Anh Nam Thiên anh có làm sao không, không sao chứ?”
Triệu Nam Thiên xua tay, hoàn toàn không có ý né tránh.
Cho dù hôm nay dì Đào không tát cái tát này, anh vẫn muốn tự tát mình vài cái.
Lý Khả Hân cũng không có hề kiêng dè gì nói: “Dì sao vậy, sao lại đánh người bừa bãi như vậy?”
Dì Đào quay đầu lại: “Cô là ai, chỗ này đến lượt cô nói chuyện sao?”
Hiếm thấy Lý Khả Hân phô ra vẻ mạnh mẽ như vậy: “Tôi là bạn của anh Nam Thiên bữa cơm hôm nay chúng tôi đã ăn cùng nhau. Chị Mục Tuyết chưa bao giờ nói rằng chị ấy bị dị ứng với hải sản. Chuyện này làm sao có thể đổ lôi cho anh Nam Thiên được?”
Dì Đào chế nhạo nói: “Được lắm, Triệu Nam Thiên lại được cô quan tâm như vậy, tôi còn chưa nói gì cả, cũng đã có người lên tiếng bất bình thay cậu!”
Lý Khả Hân muốn phản bác nhưng bị ánh mắt của Triệu Nam Thiên ngăn lại.
Anh lên tiếng xin lỗi: “Dì Đào, cháu không nghĩ mình sẽ biện minh gì cả.
Đúng là cháu đã không chăm sóc tốt cho Mục Tuyết. Dì muốn đánh mắng thế nào cũng được, miễn là đừng làm tổn thương cơ thể mình!”
Thanh âm của dì Đào đột nhiên tăng lên: “Triệu Nam Thiên cậu đừng có ở đây làm bộ làm tịch, Mục Tuyết ở trong đấy vừa phải rửa ruột, truyền dịch, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại!”
Dì ấy càng nói càng tức giận: “Cậu lại có thể không vấn đề gì, ở trước cửa phòng bệnh tình cảm với người phụ nữ khác?”
Vu Chiến vừa trở về, vội vàng tiến lên giải vây: “Ôi, dì hiểu lầm rồi, Khả Hân là bạn gái của tôi!”
Vừa nói anh ta vừa bắt lấy tay của Lý Khả Hân.
Lý Khả Hân biết Vu Chiến là đang giúp đỡ Triệu Nam Thiên nhưng cô ta vẫn cảm thấy không thoải mái.
Đó là ai?
Côn đồ sao?
Tại sao lại hống hách, không nói hai lời liền đánh người như vậy!”
Dì Đào khí thế vẫn không suy giảm, không buông tha nói: “Triệu Nam Thiên lúc tôi giao Mục Tuyết cho cậu, cậu đã hứa với tôi như thế nào? Đây là cách | cậu chăm sóc con bé sao? Chăm sóc con bé đến tận bệnh viện như thế này?”
Bình luận facebook