Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1060
Chương 1060
Nghĩ đến đây, hai người nhìn về phía Triệu Nam Thiên, ánh mắt cũng thay đổi.
Nhất là Bạch Thảo Phương, vừa bội phục vừa có mấy phần áy náy.
Sự tồn tại của Phyllis đối với tất cả những người biết sự việc bên trong mà nói vẫn là cái máy chém treo trên cổ.
Nếu như không có sự tồn tại của Phyllis, đó chính là một nhiệm vụ năm vùng thương nghiệp thông thường.
Nhưng nếu như thật sự có người của tổ chức bị cuốn vào trong đó, đó sẽ là một bản án khủng khiếp!
Không có cách nào, tổ chức này lại vang danh lừng lẫy trên quốc tế.
Thủ đoạn hung tàn, lại không kiêng ky điều gì.
Không có nguyên tắc làm việc, thậm chí là tín ngưỡng tối thiểu cũng không có. Phàm là có người dám gây trở ngại đến công việc của bọn họ, thứ gặp phải chắc chắn là sự chống cự hung tàn và trả thùi Nếu như không có Triệu Nam Thiên kịp thời phát hiện sự tôn tại của đối phương, như vậy không chỉ đối với riêng nhiệm vụ lần này, nó còn là sự uy hiếp †o lớn đối với người dân ở Đông Châu!
Lợi dụng một cái cọc xung đột hợp lý để làm bước đột phá, trong thời gian ngắn nhất, đột nhập điểm dừng chân của Phyllis, đồng thời thành công bảo toàn người rời khỏi.
Quá trình nguy hiểm khỏi phải nói, hiệu quả đạt được cũng không thể thay thế.
Nó gần như đã cung cấp sự chống đỡ mạnh mẽ về dữ liệu cho những lần triển khai và vây bắt tiếp theo!
Mà cô ta ở đâu?
Khi đó lại không tin người đàn ông này, ngược lại còn đá anh ra khỏi nhóm hành động một cách vô lý.
Cộng với thủ đoạn và thái độ ngang ngược vừa rồi của hai tổ viên càng làm sự áy náy trong lòng cô ta lên đến đỉnh điểm.
Nhất là Đường Bảo Khiết, tính cô ta yêu ghét rõ ràng, nếu biết mình trách oan Triệu Nam Thiên sẽ không nhăn nhó gì nữa.
Cô ta mở miệng nói: “Triệu Nam Thiên, tôi xin lỗi anh vì chuyện vừa rồi, không chỉ đại diện cho Cửu Vinh mà còn đại diện cho cá nhân tôi!”
Triệu Nam Thiên khoát tay: “Thôi, trưởng phòng Đường, giữa chúng ta không cần phải giả dối, thật lòng muốn nói xin lôi vẫn lên là hành động thực tế mới tốt!”
“Nói thật, tôi không quan tâm cái nhìn của hai người đối với tôi.”
“Trong mắt hai người, tôi là quân tử hay là kẻ bỉ ổi, hay là cái gì khác cũng không quan trọng.”
“Tôi vẫn là câu nói kia, sở dĩ tôi gia nhập hành động lần này chỉ là vì bảo đảm an toàn của Tiểu Ngũ, dù sao cũng vì tôi mà cậu ấy mới bị các người kéo „ vào.
“Về phần hôm nay, tôi vì bạn học cũ mới bị cuốn vào trong đống phiền phức này, đánh bậy đánh bạ.”
“Vậy nên, tuyệt đối đừng cho tôi cái mác cao thượng gì đó.”
Đường Bảo Khiết không cam lòng hỏi lại: “Triệu Nam Thiên, tốt xấu gì anh cũng đã làm quân nhân, chẳng lẽ không có chút cảm giác vinh dự tối thiểu nào sao?”
Triệu Nam Thiên hạ cửa sổ xe xuống, đầu thuốc lá bắn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài miệng còn châm chọc nói: “Thì sao, trưởng phòng Đường, cô muốn biết rõ tôi sao?”
“Vậy bây giờ tôi sẽ nhắc lại một lần nữa, tôi không có nhiều tình cảm cao thượng như vậy, hơn nữa năng lực của tôi có hạn, không gánh vác nổi trách nhiệm cao thượng và vinh dự gì đó. “
“Mục đích của tôi chỉ có một, để cho người nhà của tôi, bạn bè của tôi, người tôi quan tâm và người quan tâm tôi có thể thoải mái một chút, như vậy là đủ rồi!”
Đường Bảo Khiết vẫn còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Bạch Thảo Phương ngăn lại.
Nghĩ đến đây, hai người nhìn về phía Triệu Nam Thiên, ánh mắt cũng thay đổi.
Nhất là Bạch Thảo Phương, vừa bội phục vừa có mấy phần áy náy.
Sự tồn tại của Phyllis đối với tất cả những người biết sự việc bên trong mà nói vẫn là cái máy chém treo trên cổ.
Nếu như không có sự tồn tại của Phyllis, đó chính là một nhiệm vụ năm vùng thương nghiệp thông thường.
Nhưng nếu như thật sự có người của tổ chức bị cuốn vào trong đó, đó sẽ là một bản án khủng khiếp!
Không có cách nào, tổ chức này lại vang danh lừng lẫy trên quốc tế.
Thủ đoạn hung tàn, lại không kiêng ky điều gì.
Không có nguyên tắc làm việc, thậm chí là tín ngưỡng tối thiểu cũng không có. Phàm là có người dám gây trở ngại đến công việc của bọn họ, thứ gặp phải chắc chắn là sự chống cự hung tàn và trả thùi Nếu như không có Triệu Nam Thiên kịp thời phát hiện sự tôn tại của đối phương, như vậy không chỉ đối với riêng nhiệm vụ lần này, nó còn là sự uy hiếp †o lớn đối với người dân ở Đông Châu!
Lợi dụng một cái cọc xung đột hợp lý để làm bước đột phá, trong thời gian ngắn nhất, đột nhập điểm dừng chân của Phyllis, đồng thời thành công bảo toàn người rời khỏi.
Quá trình nguy hiểm khỏi phải nói, hiệu quả đạt được cũng không thể thay thế.
Nó gần như đã cung cấp sự chống đỡ mạnh mẽ về dữ liệu cho những lần triển khai và vây bắt tiếp theo!
Mà cô ta ở đâu?
Khi đó lại không tin người đàn ông này, ngược lại còn đá anh ra khỏi nhóm hành động một cách vô lý.
Cộng với thủ đoạn và thái độ ngang ngược vừa rồi của hai tổ viên càng làm sự áy náy trong lòng cô ta lên đến đỉnh điểm.
Nhất là Đường Bảo Khiết, tính cô ta yêu ghét rõ ràng, nếu biết mình trách oan Triệu Nam Thiên sẽ không nhăn nhó gì nữa.
Cô ta mở miệng nói: “Triệu Nam Thiên, tôi xin lỗi anh vì chuyện vừa rồi, không chỉ đại diện cho Cửu Vinh mà còn đại diện cho cá nhân tôi!”
Triệu Nam Thiên khoát tay: “Thôi, trưởng phòng Đường, giữa chúng ta không cần phải giả dối, thật lòng muốn nói xin lôi vẫn lên là hành động thực tế mới tốt!”
“Nói thật, tôi không quan tâm cái nhìn của hai người đối với tôi.”
“Trong mắt hai người, tôi là quân tử hay là kẻ bỉ ổi, hay là cái gì khác cũng không quan trọng.”
“Tôi vẫn là câu nói kia, sở dĩ tôi gia nhập hành động lần này chỉ là vì bảo đảm an toàn của Tiểu Ngũ, dù sao cũng vì tôi mà cậu ấy mới bị các người kéo „ vào.
“Về phần hôm nay, tôi vì bạn học cũ mới bị cuốn vào trong đống phiền phức này, đánh bậy đánh bạ.”
“Vậy nên, tuyệt đối đừng cho tôi cái mác cao thượng gì đó.”
Đường Bảo Khiết không cam lòng hỏi lại: “Triệu Nam Thiên, tốt xấu gì anh cũng đã làm quân nhân, chẳng lẽ không có chút cảm giác vinh dự tối thiểu nào sao?”
Triệu Nam Thiên hạ cửa sổ xe xuống, đầu thuốc lá bắn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài miệng còn châm chọc nói: “Thì sao, trưởng phòng Đường, cô muốn biết rõ tôi sao?”
“Vậy bây giờ tôi sẽ nhắc lại một lần nữa, tôi không có nhiều tình cảm cao thượng như vậy, hơn nữa năng lực của tôi có hạn, không gánh vác nổi trách nhiệm cao thượng và vinh dự gì đó. “
“Mục đích của tôi chỉ có một, để cho người nhà của tôi, bạn bè của tôi, người tôi quan tâm và người quan tâm tôi có thể thoải mái một chút, như vậy là đủ rồi!”
Đường Bảo Khiết vẫn còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Bạch Thảo Phương ngăn lại.
Bình luận facebook