Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1073
Chương 1073
Vu Chiến cũng sửng sốt, vừa rồi mọi người còn tại cười cười nói nói, không nghĩ tới bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy mà lớp trưởng lại trở mặt.
Anh ta cười ha ha, nói: “Lớp trưởng, Mộng Yên Lệ Lam là cán bộ âm nhạc, dù nói thế nào thì cũng là cán bộ lớp cho nên cô ấy muốn tôi nhường chỗ ngồi chẳng lẽ tôi lại không thể hợp tác một chút?”
Anh ta tiếp tục hòa hoãn không khí: “Đúng lúc tôi cũng muốn uống với cậu mấy chén!”
Hoàng Nam cũng không nể mặt anh ta chút nào: “Uống với tôi vài chén? Con mẹ nó cậu là cái thá gì!”
Có người khuyên nói: ‘Được rồi lớp trưởng, hôm nay là buổi họp lớp đừng làm không khí căng thẳng như thết”
Còn có người ép buộc Vu Chiến: “Vu Chiến, cậu đúng thật không hiểu chuyện chẳng lẽ cậu không nhìn ra ý tứ ở đây sao? Tôi không hiểu vì sao cậu lại đi tác hợp cho hai bọn họi”
Vu Chiến nóng nảy nói: “Không phải chỉ là một chỗ ngồi thôi sao, ai ngôi chố nào chẳng được? Hôm nay tôi đã quyết định nhường rồi, còn có thể làm gì!”
Mộng Yên Lệ Lam có chút xấu hổ, cũng không phải cố tình muốn gây sự.
Mà là năm đó khi đi ra nước ngoài du học, cô đã viết một phong thư trong đó địa chỉ là đến nhà Triệu Nam Thiên, bây giờ ngồi cạnh là muốn hỏi một chút rằng anh có nhận được lá thư đó không.
Kết quả không ngờ rằng bởi vì chút chuyện nhỏ này vậy mà cãi nhau khiến cho tất cả mọi người không thoải mái.
Cô ta đứng lên nhưng chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên bị người khác kéo cổ tay.
Mộng Yên Lệ Lam kinh ngạc quay đầu, chỉ nghe Triệu Nam Thiên nhàn nhạt nói: “Ngồi yên chỗ này!”
Lần này, bầu không khí trong hộp hoàn toàn đông cứng lại.
Năm đó trong lớp học Triệu Nam Thiên vốn là nhân vật nổi tiếng đến ngay cả chủ nhiệm lớp cũng không dám quản anh.
Chỉ là vừa rồi mới bước vào anh còn có chút trâm mặc ít nói, dáng vẻ thấp thỏm, đến mức tất cả mọi người đều quên nhân vật Hỗn Thế Ma Vương năm đó.
Có người thêm dầu vào lửa hỏi: “Triệu Nam Thiên, đầu óc cậu đúng là không được bình thường, hai hoa khôi của lớp là Cao Thành Hương và Mộng Yên Lệ Lam đều bị cậu độc chiếm, đám bạ học chúng tôi có thể làm gì bây giờ?”
Triệu Nam Thiên lại lân nữa châm một điếu thuốc: “Tôi độc chiếm cho nên cậu không phục sao?”
Mặt mũi người kia có chút khó xử: “Triệu Nam Thiên, con mẹ nó cậu đừng có mà tỏ vẻ kiêu ngạo, bây giờ cũng không phải năm đó, tôi không nói nặng lời với cậu cũng chỉ là đang nể là bạn cùng lớp mà thôi!”
Triệu Nam Thiên ra hiệu Mộng Yên Lệ Lam ngồi xuống, tựa ở mép ghế hỏi: “Vậy cô thử nói cho tôi biết tôi đã làm chuyện gì!”
Người kia gõ bàn một cái: “Cậu cũng không cần phải giả bộ ở trước mặt các bạn cùng lớp nữa đâu, người như cậu trong xã hội thượng lưu có ai quen biết cậu không?”
“Cậu hãy quan sát kĩ những bạn cùng lớp đang ngồi ở đây, có người làm lãnh đạo, có người là chủ một cửa hàng, còn có người quản lý cả một công ty, xem xem có ai trong nhóm này không giỏi hơn cậu?”
“Chỉ nói đến tôi mở một nhà máy nhỏ, không nói nhiều cũng kiếm được mấy tỷ một năm.”
“Nếu không phải nể mặt ngày trước từng làm bạn cùng lớp của nhau, đối với thân phận của cậu bây giờ ngay cả tư cách ngồi cùng bàn với tôi cũng không có!”
“Hôm nay là lớp trưởng mời cậu tới đây, còn nếu là tôi mời khách thì còn phải xem thái độ của cậu ra sao rồi mới cho đến!”
Vu Chiến cũng sửng sốt, vừa rồi mọi người còn tại cười cười nói nói, không nghĩ tới bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy mà lớp trưởng lại trở mặt.
Anh ta cười ha ha, nói: “Lớp trưởng, Mộng Yên Lệ Lam là cán bộ âm nhạc, dù nói thế nào thì cũng là cán bộ lớp cho nên cô ấy muốn tôi nhường chỗ ngồi chẳng lẽ tôi lại không thể hợp tác một chút?”
Anh ta tiếp tục hòa hoãn không khí: “Đúng lúc tôi cũng muốn uống với cậu mấy chén!”
Hoàng Nam cũng không nể mặt anh ta chút nào: “Uống với tôi vài chén? Con mẹ nó cậu là cái thá gì!”
Có người khuyên nói: ‘Được rồi lớp trưởng, hôm nay là buổi họp lớp đừng làm không khí căng thẳng như thết”
Còn có người ép buộc Vu Chiến: “Vu Chiến, cậu đúng thật không hiểu chuyện chẳng lẽ cậu không nhìn ra ý tứ ở đây sao? Tôi không hiểu vì sao cậu lại đi tác hợp cho hai bọn họi”
Vu Chiến nóng nảy nói: “Không phải chỉ là một chỗ ngồi thôi sao, ai ngôi chố nào chẳng được? Hôm nay tôi đã quyết định nhường rồi, còn có thể làm gì!”
Mộng Yên Lệ Lam có chút xấu hổ, cũng không phải cố tình muốn gây sự.
Mà là năm đó khi đi ra nước ngoài du học, cô đã viết một phong thư trong đó địa chỉ là đến nhà Triệu Nam Thiên, bây giờ ngồi cạnh là muốn hỏi một chút rằng anh có nhận được lá thư đó không.
Kết quả không ngờ rằng bởi vì chút chuyện nhỏ này vậy mà cãi nhau khiến cho tất cả mọi người không thoải mái.
Cô ta đứng lên nhưng chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên bị người khác kéo cổ tay.
Mộng Yên Lệ Lam kinh ngạc quay đầu, chỉ nghe Triệu Nam Thiên nhàn nhạt nói: “Ngồi yên chỗ này!”
Lần này, bầu không khí trong hộp hoàn toàn đông cứng lại.
Năm đó trong lớp học Triệu Nam Thiên vốn là nhân vật nổi tiếng đến ngay cả chủ nhiệm lớp cũng không dám quản anh.
Chỉ là vừa rồi mới bước vào anh còn có chút trâm mặc ít nói, dáng vẻ thấp thỏm, đến mức tất cả mọi người đều quên nhân vật Hỗn Thế Ma Vương năm đó.
Có người thêm dầu vào lửa hỏi: “Triệu Nam Thiên, đầu óc cậu đúng là không được bình thường, hai hoa khôi của lớp là Cao Thành Hương và Mộng Yên Lệ Lam đều bị cậu độc chiếm, đám bạ học chúng tôi có thể làm gì bây giờ?”
Triệu Nam Thiên lại lân nữa châm một điếu thuốc: “Tôi độc chiếm cho nên cậu không phục sao?”
Mặt mũi người kia có chút khó xử: “Triệu Nam Thiên, con mẹ nó cậu đừng có mà tỏ vẻ kiêu ngạo, bây giờ cũng không phải năm đó, tôi không nói nặng lời với cậu cũng chỉ là đang nể là bạn cùng lớp mà thôi!”
Triệu Nam Thiên ra hiệu Mộng Yên Lệ Lam ngồi xuống, tựa ở mép ghế hỏi: “Vậy cô thử nói cho tôi biết tôi đã làm chuyện gì!”
Người kia gõ bàn một cái: “Cậu cũng không cần phải giả bộ ở trước mặt các bạn cùng lớp nữa đâu, người như cậu trong xã hội thượng lưu có ai quen biết cậu không?”
“Cậu hãy quan sát kĩ những bạn cùng lớp đang ngồi ở đây, có người làm lãnh đạo, có người là chủ một cửa hàng, còn có người quản lý cả một công ty, xem xem có ai trong nhóm này không giỏi hơn cậu?”
“Chỉ nói đến tôi mở một nhà máy nhỏ, không nói nhiều cũng kiếm được mấy tỷ một năm.”
“Nếu không phải nể mặt ngày trước từng làm bạn cùng lớp của nhau, đối với thân phận của cậu bây giờ ngay cả tư cách ngồi cùng bàn với tôi cũng không có!”
“Hôm nay là lớp trưởng mời cậu tới đây, còn nếu là tôi mời khách thì còn phải xem thái độ của cậu ra sao rồi mới cho đến!”
Bình luận facebook