Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1111
Chương 1111
Nhưng một tấm ảnh đặc tả nơi riêng tư của một cô gái lại bất chợt xuất hiện †rong phòng một người đàn ông, nghĩ thế nào cũng có chút kỳ lạ.
Triệu Nam Thiên cười khổ, khó trách tối tay Tô Mục Tuyết lại phản ứng lớn như thế.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, anh thậm chí vẫn hơi sợ hãi, cũng may mình và Dương Nhật Lệ không có gì, nếu không thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sạch.
Nghĩ vậy, anh vội vàng làm sáng tỏ: “Chuyện đó, anh có thể bảo đảm mình tuyệt đối không biết trong nhà lại có tấm ảnh thế này, thật đấy, thề với trời luôn.”
Tô Mục Tuyết hỏi lại: “Vậy vì sao cô †a lại tặng anh bức ảnh này?”
Cô tin Triệu Nam Thiên không nói dối, cũng đã cẩn thận nghiên cứu lá thư kia, hôm nay mới mở ra lần đầu tiên.
Hơn nữa nhìn độ ố vàng của trang giấy, bức thư này ít nhất cũng tồn tại được năm sáu năm rồi, tuyệt đối không phải chuyện vừa mới đây.
Nhưng khi một cô nữ sinh đưa tấm ảnh chụp riêng tư thế này cho nam sinh, việc này vốn cũng không bình thường.
Hơn nữa khi biết đêm nay Triệu Nam Thiên họp lớp cùng bạn học, tất nhiên cô không thể nào giữ bình tĩnh được nữa.
Cũng may đêm nay Triệu Nam Thiên biểu hiện rất bình thường.
Xem ra, chắc năm đó nữa sinh kia đơn phương tương tư Triệu Nam Thiên.
Một khi đã như vậy, cô cũng sẽ không tiếp tục gây phiền toái, hơn nữa còn rất cho Triệu Nam Thiên thể diện.
Mục đích rất đơn giản, một phần để tuyên thệ chủ quyền, một phần cũng muốn cảnh cáo người ngoài.
Nếu không sao hôm nay có thể dễ dàng tha cho Triệu Nam Thiên vậy được?
Triệu Nam Thiên không biết những tâm tư phức tạp đó của Tô Mục Tuyết, anh cười khổ gãi gãi đầu: “Có lẽ… Đưa nhầm đấy?”
Tô Mục Tuyết nhíu mày: “Đưa nhầm? Nhóm bạn kia của anh rất thịnh hành đưa mấy tấm ảnh này cho nhau sao?”
Triệu Nam Thiên nói đúng sự thật: “Không sai, sau khi tốt nghiệp cấp ba, rất nhiêu bạn học đến mấy tiệm chụp ảnh chụp mấy tấm cho mấy người thân thiết với mình làm kỷ niệm”
Nghĩ nghĩ một chút, anh nói tiếp: “Hình như ảnh của nữ sinh sẽ không đưa cho nam sinh, anh nghĩ chắc chắn cô ấy đưa nhầm rồi!”
Nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, bức ảnh này của Dương Nhật Lệ tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là đưa nhầm.
Nhưng trước mặt Tô Mục Tuyết, anh cũng không ngốc đến mức trực tiếp thừa nhận.
Ánh mắt truy hỏi của Tô Mục Tuyết bắn tới: “Vậy anh có đưa cho nữ sinh tấm ảnh nào không?”
Triệu Nam Thiên ngạc nhiên không biết nói gì, năm tốt nghiệp đó anh căn bản không muốn chụp ảnh.
Thứ nhất là anh không thích chụp ảnh, thứ hai cũng không thích đưa ảnh mình cho người ngoài, cứ cảm thấy không được tự nhiên sao ấy.
Nhưng Vu Chiến một hai cứ muốn có cái để khoe khoang, anh liền đi theo đến tiệm chụp ảnh.
Kết quả lúc chụp lại bị Vu Chiến kéo qua chụp một tấm.
Kiểu cực kỳ tùy ý, thậm chí ngay cả quần áo cũng chưa thay.
Nhưng một tấm ảnh đặc tả nơi riêng tư của một cô gái lại bất chợt xuất hiện †rong phòng một người đàn ông, nghĩ thế nào cũng có chút kỳ lạ.
Triệu Nam Thiên cười khổ, khó trách tối tay Tô Mục Tuyết lại phản ứng lớn như thế.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, anh thậm chí vẫn hơi sợ hãi, cũng may mình và Dương Nhật Lệ không có gì, nếu không thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không sạch.
Nghĩ vậy, anh vội vàng làm sáng tỏ: “Chuyện đó, anh có thể bảo đảm mình tuyệt đối không biết trong nhà lại có tấm ảnh thế này, thật đấy, thề với trời luôn.”
Tô Mục Tuyết hỏi lại: “Vậy vì sao cô †a lại tặng anh bức ảnh này?”
Cô tin Triệu Nam Thiên không nói dối, cũng đã cẩn thận nghiên cứu lá thư kia, hôm nay mới mở ra lần đầu tiên.
Hơn nữa nhìn độ ố vàng của trang giấy, bức thư này ít nhất cũng tồn tại được năm sáu năm rồi, tuyệt đối không phải chuyện vừa mới đây.
Nhưng khi một cô nữ sinh đưa tấm ảnh chụp riêng tư thế này cho nam sinh, việc này vốn cũng không bình thường.
Hơn nữa khi biết đêm nay Triệu Nam Thiên họp lớp cùng bạn học, tất nhiên cô không thể nào giữ bình tĩnh được nữa.
Cũng may đêm nay Triệu Nam Thiên biểu hiện rất bình thường.
Xem ra, chắc năm đó nữa sinh kia đơn phương tương tư Triệu Nam Thiên.
Một khi đã như vậy, cô cũng sẽ không tiếp tục gây phiền toái, hơn nữa còn rất cho Triệu Nam Thiên thể diện.
Mục đích rất đơn giản, một phần để tuyên thệ chủ quyền, một phần cũng muốn cảnh cáo người ngoài.
Nếu không sao hôm nay có thể dễ dàng tha cho Triệu Nam Thiên vậy được?
Triệu Nam Thiên không biết những tâm tư phức tạp đó của Tô Mục Tuyết, anh cười khổ gãi gãi đầu: “Có lẽ… Đưa nhầm đấy?”
Tô Mục Tuyết nhíu mày: “Đưa nhầm? Nhóm bạn kia của anh rất thịnh hành đưa mấy tấm ảnh này cho nhau sao?”
Triệu Nam Thiên nói đúng sự thật: “Không sai, sau khi tốt nghiệp cấp ba, rất nhiêu bạn học đến mấy tiệm chụp ảnh chụp mấy tấm cho mấy người thân thiết với mình làm kỷ niệm”
Nghĩ nghĩ một chút, anh nói tiếp: “Hình như ảnh của nữ sinh sẽ không đưa cho nam sinh, anh nghĩ chắc chắn cô ấy đưa nhầm rồi!”
Nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, bức ảnh này của Dương Nhật Lệ tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là đưa nhầm.
Nhưng trước mặt Tô Mục Tuyết, anh cũng không ngốc đến mức trực tiếp thừa nhận.
Ánh mắt truy hỏi của Tô Mục Tuyết bắn tới: “Vậy anh có đưa cho nữ sinh tấm ảnh nào không?”
Triệu Nam Thiên ngạc nhiên không biết nói gì, năm tốt nghiệp đó anh căn bản không muốn chụp ảnh.
Thứ nhất là anh không thích chụp ảnh, thứ hai cũng không thích đưa ảnh mình cho người ngoài, cứ cảm thấy không được tự nhiên sao ấy.
Nhưng Vu Chiến một hai cứ muốn có cái để khoe khoang, anh liền đi theo đến tiệm chụp ảnh.
Kết quả lúc chụp lại bị Vu Chiến kéo qua chụp một tấm.
Kiểu cực kỳ tùy ý, thậm chí ngay cả quần áo cũng chưa thay.
Bình luận facebook