Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1118
Chương 1118
Còn về chuyện vì sao mới đầu đối phương lại làm như không quen biết?
Cũng không khó để đoán, có lẽ không muốn chỉ vì người mới gặp một lần như anh mà chống đối với tham mưu của tiểu đoàn tám.
Lúc này thấy Cửu Vinh và Lôi Đình đại đội đều đứng về phía anh, bấy giờ mới nhảy ra.
Không hổ là thư kí của quan Lão Hổ, gian xảo y như ông chủ.
Vừa không tỏ thái độ, cũng không từ chối, chỉ gật đầu biểu thị quen biết Triệu Nam Thiên. Thái độ gió chiêu nào xoay chiều ấy, đúng là ba phải điển hình.
Hai bên không giúp bên nào, cũng không đắc tội ai.
Triệu Nam Thiên không có ấn tượng quá tốt với anh ta, bởi vậy nên cũng không cư xử quá thân thiện.
Ngược lại trong lòng tham mưu Huống lại xuất hiện chút nghi ngờ.
Cô ấy và Triệu Nam Thiên căn bản không quen biết, chuyện bé xé ra to như Vậy vì nguyên nhân rất đơn giản, vì muốn dập tắt uy phong của Đường Bảo Khiết nên mới lấy Triệu Nam Thiên ra khai đao.
Còn nguyên nhân sâu xa hơn, hai người đều là đang theo đuổi Bạch Thanh Bình.
Tuy chưa tới mức là tình địch, nhưng hai người đều cho rằng đối phương là đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn của mình.
Nếu đã nhìn không thuận mắt, vậy không thể tránh khỏi việc tranh chấp.
Nhưng bây giờ là sao?
Vừa rồi lấy anh ra khai đao chỉ vì cảm thấy người này là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, muốn dẫm sao thì dẫm.
Kết quả Bạch Thảo Phương lại nói giúp anh ta, ngay cả Lục Thanh Nhàn cũng nói đỡ luôn.
Hai người này, một người là em gái Bạch Thanh Bình, một người là phụ tá của Bạch Thanh Bình.
Cô ấy không muốn đắc tội một ai trong hai người này.
Một nhân vật nhỏ như vậy rốt cuộc lấy đâu ra nhiều năng lực như thế, thậm chí ngay cả người đại diện cho cảnh sát Thiên Châu cũng biết anh ta? Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trong lòng tham mưu Huống đã hơi cố kị, nhưng ngoài miệng lại không muốn buông tha.
Vừa rồi thật sự nói mấy câu quá mạnh miệng, vừa mở miệng đã đuổi Triệu Nam Thiên ra ngoài. Nếu bây giờ lại kéo chuyện này xuống nhẹ nhàng quá, chẳng khác nào yếu thế hơn Đường Bảo Khiết?
Cô ấy càng nghĩ càng không cam lòng, dứt khoát hỏi ngược lại: “Trưởng phòng Đường, không phải nhằm vào cô đâu, tôi chỉ không yên tâm về người này thôi, các người đã điều tra kĩ lai lịch của người này chưa?”
Đường Bảo Khiết châm chọc: “Không yên tâm? Anh ta là người đầu tiên phát hiện người của Phyllis, nếu ngay cả anh ta cũng không tin nổi. Vậy hội nghị lần này của chúng ta căn bản không thể thực hiện được, bởi tin tức đã bị tiết lộ từ sớm!”
Ngoài Bạch Thảo Phương ra, tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều nhíu mày.
Tham mưu Huống kinh ngạc hỏi: “Cô nói gì, anh ta là người phát hiện ra người của Phyllis2”
Bạch Thảo Phương nói tiếp: “Không sai, không chỉ cứ điểm của Phyllis ở Đông Châu, ngay cả mục đích bọn họ đi vào Đông Châu lần này, chúng tôi cũng thông qua sự nhắc nhở của Triệu Nam Thiên mới xác định được hướng điều trai”
Ánh mắt tham mưu Huống lóe lên, nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên hỏi: “Họ Triệu kia, anh rốt cuộc là ai?”
Triệu Nam Thiên hài hước hỏi: “Tôi nhất định phải trả lời câu hỏi này của cô à?”
Tham mưu Huống cười lạnh: “Đúng vậy, nếu không tôi có tư cách nghi ngờ anh có động cơ riêng!”
Còn về chuyện vì sao mới đầu đối phương lại làm như không quen biết?
Cũng không khó để đoán, có lẽ không muốn chỉ vì người mới gặp một lần như anh mà chống đối với tham mưu của tiểu đoàn tám.
Lúc này thấy Cửu Vinh và Lôi Đình đại đội đều đứng về phía anh, bấy giờ mới nhảy ra.
Không hổ là thư kí của quan Lão Hổ, gian xảo y như ông chủ.
Vừa không tỏ thái độ, cũng không từ chối, chỉ gật đầu biểu thị quen biết Triệu Nam Thiên. Thái độ gió chiêu nào xoay chiều ấy, đúng là ba phải điển hình.
Hai bên không giúp bên nào, cũng không đắc tội ai.
Triệu Nam Thiên không có ấn tượng quá tốt với anh ta, bởi vậy nên cũng không cư xử quá thân thiện.
Ngược lại trong lòng tham mưu Huống lại xuất hiện chút nghi ngờ.
Cô ấy và Triệu Nam Thiên căn bản không quen biết, chuyện bé xé ra to như Vậy vì nguyên nhân rất đơn giản, vì muốn dập tắt uy phong của Đường Bảo Khiết nên mới lấy Triệu Nam Thiên ra khai đao.
Còn nguyên nhân sâu xa hơn, hai người đều là đang theo đuổi Bạch Thanh Bình.
Tuy chưa tới mức là tình địch, nhưng hai người đều cho rằng đối phương là đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn của mình.
Nếu đã nhìn không thuận mắt, vậy không thể tránh khỏi việc tranh chấp.
Nhưng bây giờ là sao?
Vừa rồi lấy anh ra khai đao chỉ vì cảm thấy người này là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, muốn dẫm sao thì dẫm.
Kết quả Bạch Thảo Phương lại nói giúp anh ta, ngay cả Lục Thanh Nhàn cũng nói đỡ luôn.
Hai người này, một người là em gái Bạch Thanh Bình, một người là phụ tá của Bạch Thanh Bình.
Cô ấy không muốn đắc tội một ai trong hai người này.
Một nhân vật nhỏ như vậy rốt cuộc lấy đâu ra nhiều năng lực như thế, thậm chí ngay cả người đại diện cho cảnh sát Thiên Châu cũng biết anh ta? Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trong lòng tham mưu Huống đã hơi cố kị, nhưng ngoài miệng lại không muốn buông tha.
Vừa rồi thật sự nói mấy câu quá mạnh miệng, vừa mở miệng đã đuổi Triệu Nam Thiên ra ngoài. Nếu bây giờ lại kéo chuyện này xuống nhẹ nhàng quá, chẳng khác nào yếu thế hơn Đường Bảo Khiết?
Cô ấy càng nghĩ càng không cam lòng, dứt khoát hỏi ngược lại: “Trưởng phòng Đường, không phải nhằm vào cô đâu, tôi chỉ không yên tâm về người này thôi, các người đã điều tra kĩ lai lịch của người này chưa?”
Đường Bảo Khiết châm chọc: “Không yên tâm? Anh ta là người đầu tiên phát hiện người của Phyllis, nếu ngay cả anh ta cũng không tin nổi. Vậy hội nghị lần này của chúng ta căn bản không thể thực hiện được, bởi tin tức đã bị tiết lộ từ sớm!”
Ngoài Bạch Thảo Phương ra, tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều nhíu mày.
Tham mưu Huống kinh ngạc hỏi: “Cô nói gì, anh ta là người phát hiện ra người của Phyllis2”
Bạch Thảo Phương nói tiếp: “Không sai, không chỉ cứ điểm của Phyllis ở Đông Châu, ngay cả mục đích bọn họ đi vào Đông Châu lần này, chúng tôi cũng thông qua sự nhắc nhở của Triệu Nam Thiên mới xác định được hướng điều trai”
Ánh mắt tham mưu Huống lóe lên, nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên hỏi: “Họ Triệu kia, anh rốt cuộc là ai?”
Triệu Nam Thiên hài hước hỏi: “Tôi nhất định phải trả lời câu hỏi này của cô à?”
Tham mưu Huống cười lạnh: “Đúng vậy, nếu không tôi có tư cách nghi ngờ anh có động cơ riêng!”
Bình luận facebook