Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1143
Chương 1143
Triệu Nam Thiên cũng không cảm thấy gì, đợi một lúc lâu không nghe được câu tiếp, tâm tư mới đầu còn bình tính như nước lại bị cô ta làm cho tâm phiền ý loạn.
Vừa định nhấc chân, cô ta lại mở miệng: “Đêm nay anh ngủ bên này đi.”
Triệu Nam Thiên sửng sốt: “Cô nói gì thế?”
Bạch Thảo Phương hơi giận dữ hỏi lại: “Rõ ràng nghe thấy mà, giả ngốc làm gì?”
Triệu Nam Thiên khó xử: “Tôi không có ý kia đâu, nếu cô miễn cưỡng thì cứ quên đi, tóm lại ngày mai tùy cơ ứng biến là được.”
Bạch Thảo Phương không thích nghe: “Gì mà miễn cưỡng chứ, chẳng lẽ anh có biện pháp nào tốt hơn à?”
Triệu Nam Thiên trầm mặc, đây đúng là cách nhanh nhất kéo gần quan hệ của hai người xa lạ.
Nói sao nhỉ, tu trăm năm mới đi cùng thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng, đây cũng không phải chỉ là lời nói suông.
Nếu nói khoa học hơn một chút, càng gần nhau sẽ thay đổi nhanh hơn.
Bạch Thảo Phương như đang nói cho mình nghe: “Tôi còn chưa nói gì mà, thế mà đàn ông đàn anh như anh lại ngượng ngùng xoän xít? Dù sao cũng vì nhiệm vụ, không làm gì khác!”
Triệu Nam Thiên nghĩ lại cũng đúng, dù sao không thẹn với lương tâm, cô gái nhà người ta còn chưa nói gì, anh ngại ngùng gì chứ?
Lập tức không còn do dự nữa, chậm rãi đi lên mép giường.
Bạch Thảo Phương vẫn hơi do dự, sau đó quay người dịch về phía trong giường.
Có thể nhìn ra cô ta cố ý dịch sát bên tường.
Vốn là một chiếc giường dưới giành cho một người cực kỳ rộng, bị cô ta nhường hơn một nửa diện tích, sau lưng cũng sắp dán lên tường.
Triệu Nam Thiên cảm thấy buồn cười: “Cô cứ dứt khoát chui trong tường là được!”
Nhờ câu vui đùa này, bầu không khí vừa rồi còn có chút xấu hổ mới hơi dịu lại.
Không nói hai lời, anh nhanh chóng nằm xuống.
Bạch Thảo Phương nói ngoài miệng có vẻ nhẹ nhàng, thật ra trong lòng đã hồi hộp muốn chết.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng chỉ tiếp xúc với đàn ông khi khoác tay làm nhiệm vụ mà thôi.
Bây giờ thì hay rồi, cô ta lại phải ngủ chung với một người đàn ông mình mới gặp vài lần.
Tuy hai người đều biết chắc chắn sẽ không xảy ra hiểu lầm kiều diễm, nhưng cảm giác trong lòng không thể coi nhẹ được.
Không cách nào tránh khỏi căng thẳng cùng thấp thỏm, cũng không thiếu vài phân e thẹn của thiếu nữ.
Đặc biệt là lúc Triệu Nam Thiên nằm lên, giường sắt kêu “Kẽo kẹt” một tiếng khiến cả người Bạch Thảo Phương đều căng thẳng.
Cô ta năm chặt hai tay giống như đang niệm thần chú.
Triệu Nam Thiên nằm trên giường không nhúc nhích, mấy chuyện này đều vì hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, đương nhiên anh sẽ không chiếm lời của đối phương tại đây ngay lúc này.
Không ai nói gì, anh chỉ lắng lặng nhìn vạc giường trên.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Tuy đã tắt đèn nhưng vì không có rèm cửa, ánh sáng bên ngoài vân len lỏi vào không ít.
Triệu Nam Thiên cũng không cảm thấy gì, đợi một lúc lâu không nghe được câu tiếp, tâm tư mới đầu còn bình tính như nước lại bị cô ta làm cho tâm phiền ý loạn.
Vừa định nhấc chân, cô ta lại mở miệng: “Đêm nay anh ngủ bên này đi.”
Triệu Nam Thiên sửng sốt: “Cô nói gì thế?”
Bạch Thảo Phương hơi giận dữ hỏi lại: “Rõ ràng nghe thấy mà, giả ngốc làm gì?”
Triệu Nam Thiên khó xử: “Tôi không có ý kia đâu, nếu cô miễn cưỡng thì cứ quên đi, tóm lại ngày mai tùy cơ ứng biến là được.”
Bạch Thảo Phương không thích nghe: “Gì mà miễn cưỡng chứ, chẳng lẽ anh có biện pháp nào tốt hơn à?”
Triệu Nam Thiên trầm mặc, đây đúng là cách nhanh nhất kéo gần quan hệ của hai người xa lạ.
Nói sao nhỉ, tu trăm năm mới đi cùng thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng, đây cũng không phải chỉ là lời nói suông.
Nếu nói khoa học hơn một chút, càng gần nhau sẽ thay đổi nhanh hơn.
Bạch Thảo Phương như đang nói cho mình nghe: “Tôi còn chưa nói gì mà, thế mà đàn ông đàn anh như anh lại ngượng ngùng xoän xít? Dù sao cũng vì nhiệm vụ, không làm gì khác!”
Triệu Nam Thiên nghĩ lại cũng đúng, dù sao không thẹn với lương tâm, cô gái nhà người ta còn chưa nói gì, anh ngại ngùng gì chứ?
Lập tức không còn do dự nữa, chậm rãi đi lên mép giường.
Bạch Thảo Phương vẫn hơi do dự, sau đó quay người dịch về phía trong giường.
Có thể nhìn ra cô ta cố ý dịch sát bên tường.
Vốn là một chiếc giường dưới giành cho một người cực kỳ rộng, bị cô ta nhường hơn một nửa diện tích, sau lưng cũng sắp dán lên tường.
Triệu Nam Thiên cảm thấy buồn cười: “Cô cứ dứt khoát chui trong tường là được!”
Nhờ câu vui đùa này, bầu không khí vừa rồi còn có chút xấu hổ mới hơi dịu lại.
Không nói hai lời, anh nhanh chóng nằm xuống.
Bạch Thảo Phương nói ngoài miệng có vẻ nhẹ nhàng, thật ra trong lòng đã hồi hộp muốn chết.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng chỉ tiếp xúc với đàn ông khi khoác tay làm nhiệm vụ mà thôi.
Bây giờ thì hay rồi, cô ta lại phải ngủ chung với một người đàn ông mình mới gặp vài lần.
Tuy hai người đều biết chắc chắn sẽ không xảy ra hiểu lầm kiều diễm, nhưng cảm giác trong lòng không thể coi nhẹ được.
Không cách nào tránh khỏi căng thẳng cùng thấp thỏm, cũng không thiếu vài phân e thẹn của thiếu nữ.
Đặc biệt là lúc Triệu Nam Thiên nằm lên, giường sắt kêu “Kẽo kẹt” một tiếng khiến cả người Bạch Thảo Phương đều căng thẳng.
Cô ta năm chặt hai tay giống như đang niệm thần chú.
Triệu Nam Thiên nằm trên giường không nhúc nhích, mấy chuyện này đều vì hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, đương nhiên anh sẽ không chiếm lời của đối phương tại đây ngay lúc này.
Không ai nói gì, anh chỉ lắng lặng nhìn vạc giường trên.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Tuy đã tắt đèn nhưng vì không có rèm cửa, ánh sáng bên ngoài vân len lỏi vào không ít.
Bình luận facebook