Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1145
Chương 1145
Muốn đánh thức Bạch Thảo Phương, nhưng lại sợ cô ta cảm thấy xấu hổ.
Cũng may, một hồi chuông báo thức đã nhanh chóng phá vỡ sự bình tĩnh này.
Triệu Nam Thiên vội vàng nhằm mặt giả vờ ngủ.
Khoảnh khắc Bạch Thảo Phương mở mắt ra, cô ta bỗng phát hiện có một người đàn ông đang gần ngay trước mắt mình.
Những hồi ức ngày hôm qua ùa vào trong đầy giống như thủy triều.
Cô ta không lập tức đứng dậy, mà nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên một lúc lâu, sau đó “Xì” cười một tiếng.
Thần thái và giọng điệu đều cực kỳ tự nhiên, hỏi: “Rõ ràng đã tỉnh ngủ rồi, diễn gì mà diễn hả?”
Triệu Nam Thiên hơi xấu hổ mở mắt ra: “Cô cũng tỉnh rồi à?”
Bạch Thảo Phương nhìn anh không chớp mắt: “Ừ, hôm qua anh không làm chuyện gì xấu đó chứ?”
Triệu Nam Thiên lập tức kêu oan: “Chân bị cô gác cho tê luôn rồi, tôi còn có thể làm gì được chứ?”
Bạch Thảo Phương cười cũng thoải mái hơn rất nhiều, lý thuyết này quả nhiên rất hiệu quả.
Trạng thái giữa hai người đúng là tự nhiên hơn rất nhiều, ở chung rất thoải mái và tự nhiên, cũng không quá nhiều khác biệt với những người yêu chân chính.
Triệu Nam Thiên nhắc nhở: “Cô không định đưa chân về à?”
Bạch Thảo Phương xin lỗi nói: “Ngại quá, xem anh là Tiểu Bạch rồi.”
Triệu Nam Thiên tò mò: “Bạn trai cô à?”
Bạch Thảo Phương cười cười: “Cậu chủ nhà tôi, ôm mềm như bông, thoải mái hơn anh nhiều.”
Nói xong, cô ta dùng chân cọ cọ: “Trên người anh có gì chứ, cộm thấy mẹ…”
Không đợi Triệu Nam Thiên trả lời, Bạch Thảo Phương chợt hiểu ra gì đó Cô ta chống lên ngực Triệu Nam Thiên rồi đột nhiên ngồi dậy, trong miệng còn nói thầm một câu.
Triệu Nam Thiên không nói gì, tuy không nghe thấy cô ta nói gì, đại khái cũng có thể đoán được chắc chăn là †ên lưu manh hoặc vô lại gì đó.
Mà việc này chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi, sao gì cũng đổ lên đầu anh thế hả?
Âm! Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bạch Thảo Phương đứng lên rất vội nên quên mất dây là giường hai tầng, đầu lập tức đâm vào vạc giường trên.
Đau không chịu nổi, nước mắt nhanh chóng ròng ròng rơi xuống.
Triệu Nam Thiên vội vàng đứng dậy, đỡ cô ta ngồi xuống một bên: “Cô sao rồi? Có muốn tôi đi gọi bác sĩ tới khám cho không?”
Bạch Thảo Phương gọi anh lại: “Anh làm gì thế hả? Chê tôi chưa đủ mất mặt à?”
Cô ta xoa xoa trán, cảm giác đau đớn cuối cùng cũng đã dịu lại, lúc này mới u oán nói: “Đều tại anh hết đấy!”
Triệu Nam Thiên cũng không dám biện giải: “Vâng vâng vâng, là tôi không lo M Bạch Thảo Phương lau khóe mắt một chút: “Tôi cảnh cáo anh, không được nói lung tung với người ta đấy!”
Cô ta bước lên phía trước mở cửa, kết quả không ngờ bên ngoài lại dính một người, cuối cùng ngã vào trong.
Bạch Thảo Phương hoảng sợ, đợi đến khi thấy là Đường Bảo Khiết, lúc này mới dở khóc dở cười hỏi: “Đại trưởng phòng Đường, em làm gì thế hả? Mới sáng sớm, định tới đây nghe lén à?”
Muốn đánh thức Bạch Thảo Phương, nhưng lại sợ cô ta cảm thấy xấu hổ.
Cũng may, một hồi chuông báo thức đã nhanh chóng phá vỡ sự bình tĩnh này.
Triệu Nam Thiên vội vàng nhằm mặt giả vờ ngủ.
Khoảnh khắc Bạch Thảo Phương mở mắt ra, cô ta bỗng phát hiện có một người đàn ông đang gần ngay trước mắt mình.
Những hồi ức ngày hôm qua ùa vào trong đầy giống như thủy triều.
Cô ta không lập tức đứng dậy, mà nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên một lúc lâu, sau đó “Xì” cười một tiếng.
Thần thái và giọng điệu đều cực kỳ tự nhiên, hỏi: “Rõ ràng đã tỉnh ngủ rồi, diễn gì mà diễn hả?”
Triệu Nam Thiên hơi xấu hổ mở mắt ra: “Cô cũng tỉnh rồi à?”
Bạch Thảo Phương nhìn anh không chớp mắt: “Ừ, hôm qua anh không làm chuyện gì xấu đó chứ?”
Triệu Nam Thiên lập tức kêu oan: “Chân bị cô gác cho tê luôn rồi, tôi còn có thể làm gì được chứ?”
Bạch Thảo Phương cười cũng thoải mái hơn rất nhiều, lý thuyết này quả nhiên rất hiệu quả.
Trạng thái giữa hai người đúng là tự nhiên hơn rất nhiều, ở chung rất thoải mái và tự nhiên, cũng không quá nhiều khác biệt với những người yêu chân chính.
Triệu Nam Thiên nhắc nhở: “Cô không định đưa chân về à?”
Bạch Thảo Phương xin lỗi nói: “Ngại quá, xem anh là Tiểu Bạch rồi.”
Triệu Nam Thiên tò mò: “Bạn trai cô à?”
Bạch Thảo Phương cười cười: “Cậu chủ nhà tôi, ôm mềm như bông, thoải mái hơn anh nhiều.”
Nói xong, cô ta dùng chân cọ cọ: “Trên người anh có gì chứ, cộm thấy mẹ…”
Không đợi Triệu Nam Thiên trả lời, Bạch Thảo Phương chợt hiểu ra gì đó Cô ta chống lên ngực Triệu Nam Thiên rồi đột nhiên ngồi dậy, trong miệng còn nói thầm một câu.
Triệu Nam Thiên không nói gì, tuy không nghe thấy cô ta nói gì, đại khái cũng có thể đoán được chắc chăn là †ên lưu manh hoặc vô lại gì đó.
Mà việc này chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi, sao gì cũng đổ lên đầu anh thế hả?
Âm! Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bạch Thảo Phương đứng lên rất vội nên quên mất dây là giường hai tầng, đầu lập tức đâm vào vạc giường trên.
Đau không chịu nổi, nước mắt nhanh chóng ròng ròng rơi xuống.
Triệu Nam Thiên vội vàng đứng dậy, đỡ cô ta ngồi xuống một bên: “Cô sao rồi? Có muốn tôi đi gọi bác sĩ tới khám cho không?”
Bạch Thảo Phương gọi anh lại: “Anh làm gì thế hả? Chê tôi chưa đủ mất mặt à?”
Cô ta xoa xoa trán, cảm giác đau đớn cuối cùng cũng đã dịu lại, lúc này mới u oán nói: “Đều tại anh hết đấy!”
Triệu Nam Thiên cũng không dám biện giải: “Vâng vâng vâng, là tôi không lo M Bạch Thảo Phương lau khóe mắt một chút: “Tôi cảnh cáo anh, không được nói lung tung với người ta đấy!”
Cô ta bước lên phía trước mở cửa, kết quả không ngờ bên ngoài lại dính một người, cuối cùng ngã vào trong.
Bạch Thảo Phương hoảng sợ, đợi đến khi thấy là Đường Bảo Khiết, lúc này mới dở khóc dở cười hỏi: “Đại trưởng phòng Đường, em làm gì thế hả? Mới sáng sớm, định tới đây nghe lén à?”