Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 927
Chương 927
Chị dâu cả cười: “Em nói anh đang thả hồn đi đâu vậy? Tối qua sao anh về muộn vậy, cả người còn toàn là mùi rượu!”
Anh cả giải thích: “À hôm qua anh tăng ca, về tới nhà thì cùng Nam Thiên lên sân thượng uống vài ly!”
Tô Mục Tuyết nhéo cánh tay Triệu Nam Thiên một cái: “Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, nửa đêm anh không chịu đi ngủ, còn chạy ra ngoài uống rượu?”
Triệu Nam Thiên cười khổ: “Anh chỉ đi theo cùng anh cả thôi mà!”
Tô Mục Tuyết hơi đề cao âm lượng: “Anh cả cũng không được, sau này qua mười hai giờ đêm, hai người đều không được uống rượu, uống bia rượu ban đêm rất không tốt cho sức khỏe!”
Chị dâu cả cười ha ha: “Đã nghe thấy chưa? Anh về sau còn lôi kéo Nam Thiên đi uống rượu, Mục Tuyết sẽ chấp hành gia pháp đó!”
Tô Mục Tuyết hơi đỏ mặt: “Chị dâu cả, chị nói gì vậy, ai thèm quản anh ta…”
Sau bữa sáng chị dâu cả kéo Tô Mục Tuyết sang một bên và hỏi về những món mỹ phẩm mà cô đã mua giúp đồng nghiệp.
Triệu Nam Thiên thừa cơ thấp giọng nói chuyện với anh cả: “Anh cả hôm nay vẫn còn phải đi làm mà vày có muốn em đi cùng anh không?”
Anh cả lắc đầu: “Không cần đâu, em có việc thì đi làm đi không cần lo lắng cho anh.”
Nói xong anh ta liền cầm túi xách đứng lên khỏi bàn.
Một bên khác, Tô Mục Tuyết cũng thu gom xong đồ vật của mình sau đó vỗ nhẹ Hiểu Mân nói: “Ra đây dì đưa cháu đi học, đi thôi!”
……
Chờ mọi người đi hết, Triệu Nam Thiên nhìn đồng hồ sau đó gọi cho Đường Bảo Khiết.
Đường Bảo Khiết đầu dây bên kia hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay cô có ở văn phòng không?”
Đường Bảo Khiết phía đầu dây bên kia nghi ngờ hỏi: “Anh vậy mà muốn chủ động tìm tôi? Sẽ không phải có việc nhờ tôi giúp đỡ đó chứ?”
Triệu Nam Thiên úp mở nói: “Đến rồi nói.”
Đường Bảo Khiết hừ một cái: “Cái mà đến rồi nói? Buổi sáng tôi không có thời gian để gặp anh, trưa anh hãy đến. Nhớ mời tôi ăn cơm đó, anh mời khách anh trả tiền còn không thì khỏi bàn cái gì hết!”
Cô ta biết thể nào Triệu Nam Thiên cũng có việc nhờ vả, lúc này cô ta không làm thịt anh thì đợi tới bao giờ nữa?
Lần trước vất vả lắm mới có cơ hội làm thịt anh vậy mà lại bị anh chọc cho tức điên, hôm nay sẽ không có chuyện tốt như vậy!
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ, không nghĩ tới cô gái này còn thù dai như vậy, tới nay vẫn còn nhớ kỹ cái chuyện lần trước.
Bất quá cũng không còn cách nào, anh thật sự là có việc muốn nhờ, dù biết Đường Bảo Khiết muốn làm thịt anh thì cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận.
“Được rồi vậy buổi trưa gặp nhưng mà nói trước tôi nghèo lắm cô nhớ nhẹ tay với tôi một chút!”
“Tôi cần gì biết anh có tiền hay không, nếu sợ thì không cần tới!”
Nói xong liền cúp máy.
Chị dâu cả cười: “Em nói anh đang thả hồn đi đâu vậy? Tối qua sao anh về muộn vậy, cả người còn toàn là mùi rượu!”
Anh cả giải thích: “À hôm qua anh tăng ca, về tới nhà thì cùng Nam Thiên lên sân thượng uống vài ly!”
Tô Mục Tuyết nhéo cánh tay Triệu Nam Thiên một cái: “Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, nửa đêm anh không chịu đi ngủ, còn chạy ra ngoài uống rượu?”
Triệu Nam Thiên cười khổ: “Anh chỉ đi theo cùng anh cả thôi mà!”
Tô Mục Tuyết hơi đề cao âm lượng: “Anh cả cũng không được, sau này qua mười hai giờ đêm, hai người đều không được uống rượu, uống bia rượu ban đêm rất không tốt cho sức khỏe!”
Chị dâu cả cười ha ha: “Đã nghe thấy chưa? Anh về sau còn lôi kéo Nam Thiên đi uống rượu, Mục Tuyết sẽ chấp hành gia pháp đó!”
Tô Mục Tuyết hơi đỏ mặt: “Chị dâu cả, chị nói gì vậy, ai thèm quản anh ta…”
Sau bữa sáng chị dâu cả kéo Tô Mục Tuyết sang một bên và hỏi về những món mỹ phẩm mà cô đã mua giúp đồng nghiệp.
Triệu Nam Thiên thừa cơ thấp giọng nói chuyện với anh cả: “Anh cả hôm nay vẫn còn phải đi làm mà vày có muốn em đi cùng anh không?”
Anh cả lắc đầu: “Không cần đâu, em có việc thì đi làm đi không cần lo lắng cho anh.”
Nói xong anh ta liền cầm túi xách đứng lên khỏi bàn.
Một bên khác, Tô Mục Tuyết cũng thu gom xong đồ vật của mình sau đó vỗ nhẹ Hiểu Mân nói: “Ra đây dì đưa cháu đi học, đi thôi!”
……
Chờ mọi người đi hết, Triệu Nam Thiên nhìn đồng hồ sau đó gọi cho Đường Bảo Khiết.
Đường Bảo Khiết đầu dây bên kia hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay cô có ở văn phòng không?”
Đường Bảo Khiết phía đầu dây bên kia nghi ngờ hỏi: “Anh vậy mà muốn chủ động tìm tôi? Sẽ không phải có việc nhờ tôi giúp đỡ đó chứ?”
Triệu Nam Thiên úp mở nói: “Đến rồi nói.”
Đường Bảo Khiết hừ một cái: “Cái mà đến rồi nói? Buổi sáng tôi không có thời gian để gặp anh, trưa anh hãy đến. Nhớ mời tôi ăn cơm đó, anh mời khách anh trả tiền còn không thì khỏi bàn cái gì hết!”
Cô ta biết thể nào Triệu Nam Thiên cũng có việc nhờ vả, lúc này cô ta không làm thịt anh thì đợi tới bao giờ nữa?
Lần trước vất vả lắm mới có cơ hội làm thịt anh vậy mà lại bị anh chọc cho tức điên, hôm nay sẽ không có chuyện tốt như vậy!
Triệu Nam Thiên bất đắc dĩ, không nghĩ tới cô gái này còn thù dai như vậy, tới nay vẫn còn nhớ kỹ cái chuyện lần trước.
Bất quá cũng không còn cách nào, anh thật sự là có việc muốn nhờ, dù biết Đường Bảo Khiết muốn làm thịt anh thì cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận.
“Được rồi vậy buổi trưa gặp nhưng mà nói trước tôi nghèo lắm cô nhớ nhẹ tay với tôi một chút!”
“Tôi cần gì biết anh có tiền hay không, nếu sợ thì không cần tới!”
Nói xong liền cúp máy.
Bình luận facebook