Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 956
Chương 956
Anh cả nhìn thấy Tô Mục Tuyết, vội vàng nghênh đón: “Mục Tuyết, sao em lại tới đây?”
Tô Mục Tuyết lo lắng hỏi: “Sao rồi anh cả, Triệu Nam Thiên không có chuyện chứ? Có cần tìm một luật sư tới không?”
“Chắc là không cần đâu, Triệu Nam Thiên nói với anh chỉ là một tranh chấp dân sự bình thường thôi!”
“Cái tên khốn kiếp này, anh cả cứ yên tâm, chờ một hồi anh ấy đi ra chắc chắn sẽ bị em xử lý thật nghiêm!”
Anh cả vần giúp Triệu Nam Thiên giải thích một chút: “Nhưng mà Mục Tuyết, Nam Thiên cũng vì…”
Tô Mục Tuyết ngắt lời: “Anh cả, anh không cần phải giải thích cho anh ấy đâu, hãy để anh ấy tự nói với eml”
Không bao lâu thì Triệu Nam Thiên bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Cũng giống như anh dự đoán, Miêu Quốc Khánh không dám lên tiếng, cuối cùng cũng dựa theo tranh chấp dân sự, đôi bên tự giải quyết với nhau.
Anh giả vờ lấy ra hai triệu tiền thuốc men trước mặt cảnh sát, chỉ là Miêu Quốc Khánh có muốn lấy cũng không dám lấy.
Miêu Quốc Khánh không muốn câm anh cũng sẽ không cưỡng ép làm gì, chỉ làm dáng chút thôi mà.
Đang suy nghĩ bỗng nhiên thoáng nhìn thấy cách đó không xa có một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình.
Anh cả bất đắc dĩ ném qua một ánh mắt không thể giúp được.
Triệu Nam Thiên sửng sốt một chút, sau đó lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Sao em lại tới đây?”
Tô Mục Tuyết cười lạnh: “Em đến để xem anh làm anh hùng cứu mỹ nhân nha, Triệu Nam Thiên nghe nói anh có bản lĩnh lắm đúng không? Vì nịnh nọt một nữ sinh mà dăn vặt tới nồi đưa dì vào bệnh viện!”
Triệu Nam Thiên xấu hổ nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có cách giải thích.
Chuyện này đích thực là do anh gây ta, nếu không phải do anh mở miệng mẹ cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện hôn nhân của Miêu Quốc Khánh và Lý Khả Hân.
Lần này may là mẹ không có việc gì, bằng không anh tuyệt đối sẽ để Miêu Quốc Khánh sống không bằng chết!
Đúng lúc này Miêu Quốc Khánh cũng từ đồn cảnh sát đi ra.
Đúng như Triệu Nam Thiên dự đoán, anh ta tự biết lý do cũng không dám tùy tiện phản đòn lại.
Lại nói anh ta cũng thật sự sợ Triệu Nam Thiên.
Được rồi, anh hùng không sợ thiệt thòi trước mắt, cần gì phải mạo hiểm lấy gia sản đối đầu với Triệu Nam Thiên làm gì?
Rõ ràng đó là chuyện không có khả năng Anh ta cũng không muốn tiếp xúc với nhà họ Triệu, xoay người bỏ đi.
Kết quả liền nghe thấy Tô Mục Tuyết quát lớn: “Dừng lại!”
Miêu Quốc Khánh quay đầu nhìn mới phát hiện bên cạnh Triệu Nam Thiên còn có một người phụ nữ, nói về ngoại hình hay khí chất cũng đều làm cho anh ta giật nảy mình.
Anh ta từng gặp qua rất nhiều người đẹp, trong số đó Lý Khả Hân cũng chỉ có thể xếp thứ ba.
Nhưng người trước mắt này thì khác, đơn thuần dùng từ xinh đẹp không cách nào hình dung, đây là một vẻ đẹp khiến anh ta không dám sinh lòng báng bổi So sánh Lý Khả Hân với cô? Hoàn toàn không thể so sánh! Tô Mục Tuyết lạnh lùng nói: “Anh là Miêu Quốc Khánh?”
Miêu Quốc Khánh có chút không rõ.
Tô Mục Tuyết thờ ơ nhắc nhở: “Tôi sẽ kiện anh, vì thế anh nên cầu nguyện cho dì Triệu không xảy ra chuyện gì đi!”
Anh cả nhìn thấy Tô Mục Tuyết, vội vàng nghênh đón: “Mục Tuyết, sao em lại tới đây?”
Tô Mục Tuyết lo lắng hỏi: “Sao rồi anh cả, Triệu Nam Thiên không có chuyện chứ? Có cần tìm một luật sư tới không?”
“Chắc là không cần đâu, Triệu Nam Thiên nói với anh chỉ là một tranh chấp dân sự bình thường thôi!”
“Cái tên khốn kiếp này, anh cả cứ yên tâm, chờ một hồi anh ấy đi ra chắc chắn sẽ bị em xử lý thật nghiêm!”
Anh cả vần giúp Triệu Nam Thiên giải thích một chút: “Nhưng mà Mục Tuyết, Nam Thiên cũng vì…”
Tô Mục Tuyết ngắt lời: “Anh cả, anh không cần phải giải thích cho anh ấy đâu, hãy để anh ấy tự nói với eml”
Không bao lâu thì Triệu Nam Thiên bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Cũng giống như anh dự đoán, Miêu Quốc Khánh không dám lên tiếng, cuối cùng cũng dựa theo tranh chấp dân sự, đôi bên tự giải quyết với nhau.
Anh giả vờ lấy ra hai triệu tiền thuốc men trước mặt cảnh sát, chỉ là Miêu Quốc Khánh có muốn lấy cũng không dám lấy.
Miêu Quốc Khánh không muốn câm anh cũng sẽ không cưỡng ép làm gì, chỉ làm dáng chút thôi mà.
Đang suy nghĩ bỗng nhiên thoáng nhìn thấy cách đó không xa có một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình.
Anh cả bất đắc dĩ ném qua một ánh mắt không thể giúp được.
Triệu Nam Thiên sửng sốt một chút, sau đó lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Sao em lại tới đây?”
Tô Mục Tuyết cười lạnh: “Em đến để xem anh làm anh hùng cứu mỹ nhân nha, Triệu Nam Thiên nghe nói anh có bản lĩnh lắm đúng không? Vì nịnh nọt một nữ sinh mà dăn vặt tới nồi đưa dì vào bệnh viện!”
Triệu Nam Thiên xấu hổ nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không có cách giải thích.
Chuyện này đích thực là do anh gây ta, nếu không phải do anh mở miệng mẹ cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện hôn nhân của Miêu Quốc Khánh và Lý Khả Hân.
Lần này may là mẹ không có việc gì, bằng không anh tuyệt đối sẽ để Miêu Quốc Khánh sống không bằng chết!
Đúng lúc này Miêu Quốc Khánh cũng từ đồn cảnh sát đi ra.
Đúng như Triệu Nam Thiên dự đoán, anh ta tự biết lý do cũng không dám tùy tiện phản đòn lại.
Lại nói anh ta cũng thật sự sợ Triệu Nam Thiên.
Được rồi, anh hùng không sợ thiệt thòi trước mắt, cần gì phải mạo hiểm lấy gia sản đối đầu với Triệu Nam Thiên làm gì?
Rõ ràng đó là chuyện không có khả năng Anh ta cũng không muốn tiếp xúc với nhà họ Triệu, xoay người bỏ đi.
Kết quả liền nghe thấy Tô Mục Tuyết quát lớn: “Dừng lại!”
Miêu Quốc Khánh quay đầu nhìn mới phát hiện bên cạnh Triệu Nam Thiên còn có một người phụ nữ, nói về ngoại hình hay khí chất cũng đều làm cho anh ta giật nảy mình.
Anh ta từng gặp qua rất nhiều người đẹp, trong số đó Lý Khả Hân cũng chỉ có thể xếp thứ ba.
Nhưng người trước mắt này thì khác, đơn thuần dùng từ xinh đẹp không cách nào hình dung, đây là một vẻ đẹp khiến anh ta không dám sinh lòng báng bổi So sánh Lý Khả Hân với cô? Hoàn toàn không thể so sánh! Tô Mục Tuyết lạnh lùng nói: “Anh là Miêu Quốc Khánh?”
Miêu Quốc Khánh có chút không rõ.
Tô Mục Tuyết thờ ơ nhắc nhở: “Tôi sẽ kiện anh, vì thế anh nên cầu nguyện cho dì Triệu không xảy ra chuyện gì đi!”
Bình luận facebook