Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 963
Chương 963
Mỗi khi ra vào chợ, đều bị đám người Khổng Lão Nhị bóc lột một phen.
Nếu như Lý Khả Hân có thể bám lấy Triệu Nam Thiên vậy thì sau này bọn họ có thể tự do ra vào chợ, không chỉ có thể diện mà còn có thể tiết kiệm được một số tiền không nhỏ.
Đáng tiếc là, em gái của anh ta không có cái phúc đó.
Anh Lý ngâm nghĩ một lát: “Hay là lát nữa chúng ta qua đó xem sao?
Chuyện này nói thế nào đi nữa thì nguyên nhân cũng nằm ở chỗ Khả Hân.”
Chị dâu Lý gạt phất đi, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Không sao cả, mẹ Triệu dễ nói chuyện sẽ không bắt bẻ nhà chúng ta đâu, hai đứa con trai nhà họ Triệu phần lớn sẽ không nói gì.”
“Chỉ có con dâu cả nhà họ, quá khó chơi, nếu như chúng ta sang đó nhận lỗi, cô ta chắc chắn sẽ đòi tăng tiền thuê nhà.”
“Lại nói chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta, người ra tay chính là Miêu Quốc Khanh dựa vào đâu mà bắt tôi đi xin lỗi?”
Anh Lý còn muốn nói gì đó nhưng mà anh ta biết vợ mình rất keo kiệt, có thể vắt cổ chày ra nước nên anh ta chỉ có thể nhãn nhịn.
Tiệm lẩu rất đông khách, anh Lý và chị dâu Lý bận rộn đến tận hơn mười một giờ đêm, khách khứa mới từ từ thưa dần.
Cả tối Lý Khả Hân đều thất thần, muốn gửi tin nhăn xin lỗi Triệu Nam Thiên lại sợ Tô Mục Tuyết hiểu lầm.
Cứ thế mà dẫn vặt tới khi bàn cuối cùng thanh toán hóa đơn.
Cô ta đang mải nghĩ ngợi thì có bóng người đứng bên ngoài cửa.
Chị dâu Lý thuận miệng nói: “Đóng cửa rồi, không buôn bán…”
Đang nói, chị ta giật mình kêu lên: “Ôi, là Nam Thiên à, sao cậu lại tới đây?
Mau ngồi đi!”
Lý Khả Hân nghe thấy Triệu Nam Thiên đến đây, cũng vội vàng chạy lại chào hỏi: “Anh Thiên!”
Triệu Nam Thiên ra hiệu không sao, tự mình ngồi xuống ghế.
Anh Lý mở bao thuốc lá: “Cậu Nam Thiên hút điếu thuốc!”
Triệu Nam Thiên xua tay: “Tôi không hút thuốc, lát nữa xong việc, chúng ta nói chút chuyện.”
Anh Lý ngại ngùng thu lại bao thuốc, nói với Lý Khả Hân: “Khả Hân, mau đi rót cho Nam Thiên ly nước!”
Lý Khả Hân vội vàng chạy vào phòng bếp, một lát sau, đã bưng ra một ấm trà tỏa khói trắng.
Triệu Nam Thiên uống một ngụm trà, hỏi Lý Khả Hân: “Thế nào, tên Miêu Quốc Khánh kia sau đó có đến làm phiền em nữa không?”
Lý Khả Hân lắc đầu: “Không ạ, buổi chiều anh ta gọi điện thoại cho em nói là hủy bỏ hôn lễ.”
Hai người trò chuyện vài câu.
Một lúc lâu sau, chị dâu Lý mới dọn dẹp xong.
Chị ta xoa tay ngồi xuống: “Nam Thiên à, có chuyện gì vậy?”
Triệu Nam Thiên nhìn chị ta: “Chị dâu à, còn hai tháng nữa là hết hạn hợp đồng của năm này nhỉ?”
Trong lòng chị dâu Lý nhảy dựng lên, đúng là sợ cái gì thì gặp phải cái đó mà.
Chị ta và anh Lý âm thầm nhìn nhau, sau đó cười giả lả: “Nam Thiên có phải cậu đến là muốn nói chuyện tăng tiền thuê đi, mấy năm nay làm ăn buôn bán không được, thật sự là không kiếm được bao nhiêu tiền…”
Mỗi khi ra vào chợ, đều bị đám người Khổng Lão Nhị bóc lột một phen.
Nếu như Lý Khả Hân có thể bám lấy Triệu Nam Thiên vậy thì sau này bọn họ có thể tự do ra vào chợ, không chỉ có thể diện mà còn có thể tiết kiệm được một số tiền không nhỏ.
Đáng tiếc là, em gái của anh ta không có cái phúc đó.
Anh Lý ngâm nghĩ một lát: “Hay là lát nữa chúng ta qua đó xem sao?
Chuyện này nói thế nào đi nữa thì nguyên nhân cũng nằm ở chỗ Khả Hân.”
Chị dâu Lý gạt phất đi, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Không sao cả, mẹ Triệu dễ nói chuyện sẽ không bắt bẻ nhà chúng ta đâu, hai đứa con trai nhà họ Triệu phần lớn sẽ không nói gì.”
“Chỉ có con dâu cả nhà họ, quá khó chơi, nếu như chúng ta sang đó nhận lỗi, cô ta chắc chắn sẽ đòi tăng tiền thuê nhà.”
“Lại nói chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta, người ra tay chính là Miêu Quốc Khanh dựa vào đâu mà bắt tôi đi xin lỗi?”
Anh Lý còn muốn nói gì đó nhưng mà anh ta biết vợ mình rất keo kiệt, có thể vắt cổ chày ra nước nên anh ta chỉ có thể nhãn nhịn.
Tiệm lẩu rất đông khách, anh Lý và chị dâu Lý bận rộn đến tận hơn mười một giờ đêm, khách khứa mới từ từ thưa dần.
Cả tối Lý Khả Hân đều thất thần, muốn gửi tin nhăn xin lỗi Triệu Nam Thiên lại sợ Tô Mục Tuyết hiểu lầm.
Cứ thế mà dẫn vặt tới khi bàn cuối cùng thanh toán hóa đơn.
Cô ta đang mải nghĩ ngợi thì có bóng người đứng bên ngoài cửa.
Chị dâu Lý thuận miệng nói: “Đóng cửa rồi, không buôn bán…”
Đang nói, chị ta giật mình kêu lên: “Ôi, là Nam Thiên à, sao cậu lại tới đây?
Mau ngồi đi!”
Lý Khả Hân nghe thấy Triệu Nam Thiên đến đây, cũng vội vàng chạy lại chào hỏi: “Anh Thiên!”
Triệu Nam Thiên ra hiệu không sao, tự mình ngồi xuống ghế.
Anh Lý mở bao thuốc lá: “Cậu Nam Thiên hút điếu thuốc!”
Triệu Nam Thiên xua tay: “Tôi không hút thuốc, lát nữa xong việc, chúng ta nói chút chuyện.”
Anh Lý ngại ngùng thu lại bao thuốc, nói với Lý Khả Hân: “Khả Hân, mau đi rót cho Nam Thiên ly nước!”
Lý Khả Hân vội vàng chạy vào phòng bếp, một lát sau, đã bưng ra một ấm trà tỏa khói trắng.
Triệu Nam Thiên uống một ngụm trà, hỏi Lý Khả Hân: “Thế nào, tên Miêu Quốc Khánh kia sau đó có đến làm phiền em nữa không?”
Lý Khả Hân lắc đầu: “Không ạ, buổi chiều anh ta gọi điện thoại cho em nói là hủy bỏ hôn lễ.”
Hai người trò chuyện vài câu.
Một lúc lâu sau, chị dâu Lý mới dọn dẹp xong.
Chị ta xoa tay ngồi xuống: “Nam Thiên à, có chuyện gì vậy?”
Triệu Nam Thiên nhìn chị ta: “Chị dâu à, còn hai tháng nữa là hết hạn hợp đồng của năm này nhỉ?”
Trong lòng chị dâu Lý nhảy dựng lên, đúng là sợ cái gì thì gặp phải cái đó mà.
Chị ta và anh Lý âm thầm nhìn nhau, sau đó cười giả lả: “Nam Thiên có phải cậu đến là muốn nói chuyện tăng tiền thuê đi, mấy năm nay làm ăn buôn bán không được, thật sự là không kiếm được bao nhiêu tiền…”
Bình luận facebook