Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 967
Chương 967
Triệu Nam Thiên cảm thấy thú vị, thả chậm bước chân, anh vừa đi vừa nói: “Làm sao, anh đối xử với anh trai và chị dâu em như vậy, em không tức giận Diện Lý Khả Hân thẳng thắn thành khẩn nói: “Bọn họ xứng đáng bị vậy, mấy năm nay dì Triệu vân luôn chăm sóc bọn họ, thế mà hai anh chị ấy lại không những không biết ơn lại còn liên hợp người ngoài bắt nạt dì Triệu, ngay cả em là người thân của họ cũng không nhìn được.”
Triệu Nam Thiên trêu cô ta: “Nếu như chị dâu em mà nghe thấy cầu này chắc chị ấy tức chết mất!”
“Tức chết thì kệ chị ấy, dù sao thì em cũng đã nghĩ kỹ rồi, sau chuyện này, em sẽ không ở lại đây nữa! Em có tay có chân đi nơi nào mà chả tự nuôi được mình?”
“Cái này thì đúng, trước kia có một số chuyện anh không tiện nói, với tính tình của chị dâu em, đúng là không thích hợp ở cùng nhau lâu.”
Lý Khả Hân thẹn thùng nói: “Anh Thiên cảm ơn anh đã quan tâm em.”
Triệu Nam Thiên xua tay: “Có thời gian em thử đến trung tâm tìm kiếm việc làm, nếu như không tìm được công việc phù hợp, em hãy nói cho anh có lẽ anh có thể giúp được eml”
“Em cảm ơn anh Thiên, vậy ngày mai em sang thăm dì Triệu nhé.”
“Không cần đâu, mẹ anh và anh giống nhau, rất nhiệt tình, cho dù anh ít nói nhưng chuyện của em bà cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, không có gì to tát cả, em đừng để trong lòng!”
Đến cửa cổng, Triệu Nam Thiên chào tạm biệt: “Được rồi, em mau về sớm nghỉ ngơi đi, quay lại giải thích với anh trai và chị dâu em một chút, có rất nhiều phòng cho thuê gần mặt đường, hai nhà không sống cùng nhau nữa, không cần thiết phải làm căng thẳng quan hệ hai bên!”
Trong tiệm lẩu, nghe xong Lý Khả Hân thuật lại nguyên văn lời nói của Triệu Nam Thiên.
Anh Lý tức giật đập chén rượu xuống sàn: “Đồ ngu dốt, cô nói xem… tôi bảo cô nói cái gì thế hả?”
Chị dâu Lý không dám biện minh: “Tôi sai rồi được chưa? Ngày mai chúng ta mua quà với mấy đồ bồi bổ sang đó thăm mẹ Triệu, cũng nhận sai và xin lỗi bà ấy! Mẹ Triệu tốt bụng hiền lành chắc chắn sẽ không đành lòng đuổi chúng ta đi!”
Anh Lý thở dài: “Hy vọng có thể dùng được cách này!”
Anh ta càng nghĩ càng bực mình, cũng không trách Triệu Nam Thiên thất vọng, chuyện này đúng là lỗi ở hai vợ chồng anh ta.
Đã hủy hoại hạnh phúc của em gái mình và vi phạm pháp luật.
Mẹ Triệu có lòng tốt khuyên nhủ hai người, vậy mà vợ mình đã không nghe khuyên bảo thì thôi, còn bắt tay với người ngoài để ra tay với mẹ Triệu.
E chừng cũng chính là nể mặt Lý Khả Hân, nếu không vừa nãy Triệu Nam Thiên chắc chắn sẽ không khách sáo như vậy!
Sáng hôm sau, sau khi ăn bữa sáng xong, người trong nhà từng người vội vàng đi ra ngoài.
Triệu Nam Thiên có hỏi anh cả mấy câu liên quan đến nhà máy nhưng mà anh cả lại cố ý né tránh không trả lời.
Không còn cách nào khác, anh đành phải tự lái xe đến phố Thiên Đỉnh, cũng chính là quảng trường Thiên Đỉnh hiện nay.
Thời gian và địa điểm gặp mặt đã hẹn trước khi dùng bữa, là trước đó Khương Bích Kiều gọi điện đến hẹn anh.
Trái lại cũng không có việc gì bận, vậy thì trước tiên đến đó xem rồi hãng nói.
Chuyện đi công tác, trước mắt anh còn chưa nói với Tô Mục Tuyết.
Một mặt là do anh không chäc chăn liệu cô có ủng hộ anh đi đảm nhiệm chức vụ trưởng ban bảo vệ này hay không.
Được lên chức rồi nhưng mỗi ngày chỉ lặp lại những việc cũ, không thể thiếu xử lý mấy vụ tranh chấp lặt vặt.
Triệu Nam Thiên cảm thấy thú vị, thả chậm bước chân, anh vừa đi vừa nói: “Làm sao, anh đối xử với anh trai và chị dâu em như vậy, em không tức giận Diện Lý Khả Hân thẳng thắn thành khẩn nói: “Bọn họ xứng đáng bị vậy, mấy năm nay dì Triệu vân luôn chăm sóc bọn họ, thế mà hai anh chị ấy lại không những không biết ơn lại còn liên hợp người ngoài bắt nạt dì Triệu, ngay cả em là người thân của họ cũng không nhìn được.”
Triệu Nam Thiên trêu cô ta: “Nếu như chị dâu em mà nghe thấy cầu này chắc chị ấy tức chết mất!”
“Tức chết thì kệ chị ấy, dù sao thì em cũng đã nghĩ kỹ rồi, sau chuyện này, em sẽ không ở lại đây nữa! Em có tay có chân đi nơi nào mà chả tự nuôi được mình?”
“Cái này thì đúng, trước kia có một số chuyện anh không tiện nói, với tính tình của chị dâu em, đúng là không thích hợp ở cùng nhau lâu.”
Lý Khả Hân thẹn thùng nói: “Anh Thiên cảm ơn anh đã quan tâm em.”
Triệu Nam Thiên xua tay: “Có thời gian em thử đến trung tâm tìm kiếm việc làm, nếu như không tìm được công việc phù hợp, em hãy nói cho anh có lẽ anh có thể giúp được eml”
“Em cảm ơn anh Thiên, vậy ngày mai em sang thăm dì Triệu nhé.”
“Không cần đâu, mẹ anh và anh giống nhau, rất nhiệt tình, cho dù anh ít nói nhưng chuyện của em bà cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, không có gì to tát cả, em đừng để trong lòng!”
Đến cửa cổng, Triệu Nam Thiên chào tạm biệt: “Được rồi, em mau về sớm nghỉ ngơi đi, quay lại giải thích với anh trai và chị dâu em một chút, có rất nhiều phòng cho thuê gần mặt đường, hai nhà không sống cùng nhau nữa, không cần thiết phải làm căng thẳng quan hệ hai bên!”
Trong tiệm lẩu, nghe xong Lý Khả Hân thuật lại nguyên văn lời nói của Triệu Nam Thiên.
Anh Lý tức giật đập chén rượu xuống sàn: “Đồ ngu dốt, cô nói xem… tôi bảo cô nói cái gì thế hả?”
Chị dâu Lý không dám biện minh: “Tôi sai rồi được chưa? Ngày mai chúng ta mua quà với mấy đồ bồi bổ sang đó thăm mẹ Triệu, cũng nhận sai và xin lỗi bà ấy! Mẹ Triệu tốt bụng hiền lành chắc chắn sẽ không đành lòng đuổi chúng ta đi!”
Anh Lý thở dài: “Hy vọng có thể dùng được cách này!”
Anh ta càng nghĩ càng bực mình, cũng không trách Triệu Nam Thiên thất vọng, chuyện này đúng là lỗi ở hai vợ chồng anh ta.
Đã hủy hoại hạnh phúc của em gái mình và vi phạm pháp luật.
Mẹ Triệu có lòng tốt khuyên nhủ hai người, vậy mà vợ mình đã không nghe khuyên bảo thì thôi, còn bắt tay với người ngoài để ra tay với mẹ Triệu.
E chừng cũng chính là nể mặt Lý Khả Hân, nếu không vừa nãy Triệu Nam Thiên chắc chắn sẽ không khách sáo như vậy!
Sáng hôm sau, sau khi ăn bữa sáng xong, người trong nhà từng người vội vàng đi ra ngoài.
Triệu Nam Thiên có hỏi anh cả mấy câu liên quan đến nhà máy nhưng mà anh cả lại cố ý né tránh không trả lời.
Không còn cách nào khác, anh đành phải tự lái xe đến phố Thiên Đỉnh, cũng chính là quảng trường Thiên Đỉnh hiện nay.
Thời gian và địa điểm gặp mặt đã hẹn trước khi dùng bữa, là trước đó Khương Bích Kiều gọi điện đến hẹn anh.
Trái lại cũng không có việc gì bận, vậy thì trước tiên đến đó xem rồi hãng nói.
Chuyện đi công tác, trước mắt anh còn chưa nói với Tô Mục Tuyết.
Một mặt là do anh không chäc chăn liệu cô có ủng hộ anh đi đảm nhiệm chức vụ trưởng ban bảo vệ này hay không.
Được lên chức rồi nhưng mỗi ngày chỉ lặp lại những việc cũ, không thể thiếu xử lý mấy vụ tranh chấp lặt vặt.
Bình luận facebook