Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Mang họ anh?
Anh có tư cách sao?
Đường Hạo Nam ở trong lòng cười khổ, tự nhận là không xứng.
Kỳ thật liền tính con trai thực sự không tiếp nhận người cha là anh, anh cũng chưa oán hận chút gì.
"Theo họ ai không phải đều đã một dạng sao? Huống chi, anh vốn dĩ cũng không nên họ Đường không phải sao? !" Anh dương môi, tự giễu hỏi lại.
Anh biết chính mình không phải là đời sau chân chính của Đường gia rồi sao?
"Đừng nghi hoặc, anh đã sớm biết! Chẳng qua không sao cả, mấy năm nay anh đã thoát khỏi Đường gia, Đường thị bị Đường Hạo Thăng đoạt đi, anh cùng mẹ anh chuyển ra ngoài ở." Anh thản nhiên nói, một vẻ cực kỳ không để tâm đến.
Kỳ thật trong lòng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, trước đây đã từng nhục nhã cô, luôn chế giễu cô là một thiên kim thấp kém không ai yêu thương, trên thực tế chính mình thì sao? Căn bản là không phải đại thiếu gia nhà giàu có gì!
Cái người phụ nữ ngu ngốc này sau khi biết được chân tướng vẫn không có bởi vậy mà châm chọc, chế ngạo anh, ngược lại để Lục Ngộ Hàn gạt anh, sợ anh chịu không nổi đả kích này.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn vẻ mặt Đường Hạo Nam không chút để ý, trong lòng kỳ thật rất bội phục điểm này của anh, người này ở thương giới có dũng có mưu, co được dãn được.
Chỉ là trong cuộc sống tình cảm, biến thành rối tinh rối mù!
"Anh mấy ngày nay sẽ đem hộ khẩu William làm xong, thằng bé cũng nên đi học, xem ra rất không thích tự tập, sau khi đến trường có lẽ sẽ tốt chút!" Đường Hạo Nam nghiêm túc nói, đứng lên, đi bên bàn trà, cầm hộp thuốc lá.
"Anh tạo sao lại vẫn hút thuốc? !" Hạ Nhất Nhiễm nhìn một màn này, tức giận quát.
Đường Hạo Nam xoay người, miệng ngậm thuốc lá còn không có đốt, cười lấy đi, "Em nói không hút liền không hút vậy."
Loại cảm giác bị cô quản này, thật tốt.
Thật muốn vẫn bị cô quản như thế!
Hạ Nhất Nhiễm không để ý anh, đi tắm rửa, mặc áo sơmi, áo lông của anh, Đường Hạo Nam đang nghe nhạc, vẫn lại là mấy bài hát đã cực kỳ lỗi thời kia, cô từ trong tủ rượu của anh tìm ra một bình rượu đỏ, mở ra, hưng trí bừng bừng ngồi trên thảm lông dê bên cạnh cửa sổ sát đất, uống rượu, nhìn cảnh đêm.
Đường Hạo Nam đi tới, trong tay cầm máy sấy, cắm điện, ở bên cạnh cô ngồi xuống, giúp cô sấy khô tóc.
Hạ Nhất Nhiễm cũng không tránh né, dần dần dựa vào trong lòng anh, tùy ý để gió mát thổi tung tóc mình, cảm nhận được ngón tay anh xuyên qua trên da đầu, đó là một loại an ủi ôn nhu, an ủi...
Cô an tâm từ từ nhắm hai mắt, tùy ý để cơn gió ấm áp ôn hòa kia chạm đến, trấn an trái tim cực độ khuyết thiếu ấm áp của bản thân.
Tạp âm máy sấy biến mất, cô sắp ngủ thiếp đi, hoảng hốt trợn mắt.
Đối diện Đường Hạo Nam vẻ mặt ôn nhu, cô đã quên đứng dậy, liền tựa vào trong lòng anh như thế, hai người mặt đối mặt...
Hơi thở đôi bên quấn quanh cùng một chỗ, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh đã khắc sâu trong tim từ lâu, Hạ Nhất Nhiễm tim rõ ràng đang rung động, tay anh vuốt ve gương mặt cô, đem sợi tóc của cô từ trên gò má vén lên, động tác mềm nhẹ, ánh mắt ôn nhu như nước.
Đường Hạo Nam nhịn không được cúi đầu, hung hăng hôn xuống cánh môi cô, cô sửng sốt.
Cái lưỡi nóng bỏng cạy mở hàm răng cô, dò xét tiến vào, cuồng dã tàn sát bừa bãi, khoái cảm tê dại dập dờn, cô tim đập mất tốc độ, ngơ ngác trừng lớn con ngươi đen.
"Đồ ngốc... Đã quên hôn môi phải nhắm mắt rồi hả?" Anh ôn nhu nói, ý cười đầy mặt, cô bị mê hoặc nhắm mắt lại, nụ hôn của anh lại làm càn hạ xuống.
Rất lâu về trước, cái người đàn ông tà mị cuồng quyến này, cũng từng nói với cô những lời như vậy thì phải?
Người đàn ông này đoạt đi lần đầu tiên của cô, đoạt nụ hôn đầu tiên của cô, dạy cô hôn môi, để cho cô vô số lần cảm nhận được tư vị hoan ái tuyệt mĩ, cũng từng cưng chiều cô tận trời...
Trái tim đang rung động, thuần túy, vì đã từng tình yêu, đã từng vì anh mà cuồng khiêu.
Trở tay đưa anh ôm chặt hơn.
Vừa hôn xong, cô thở hồng hộc, đôi môi đỏ thắm hé mở, khóe miệng nhiễm nước sáng bóng.
Bên má cô ửng đỏ, giống như một cô bé lần đầu biết yêu.
"Tại sao hôn em? Em không muốn hợp lại với anh... Em không cần..." Cô rủ mắt xuống, có phần tùy hứng nói, không biết là bị anh hôn đến mê say, hay vẫn lại là do say rượu, đầu óc có phần hỗn loạn, vừa vặn máy phát lại vang lên bài hát lỗi thời kia.
Cô bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên cạnh máy phát nhạc, "Đường Hạo Nam! Em muốn hát! Anh tìm míc cho em! Nhanh lên!"
"Làm gì có míc chứ? !" Anh vội vã nói, chỉ thấy Hạ Nhất Nhiễm hai tay ôm lấy bình rượu đỏ, rồi sau đó, theo tiếng nhạc bắt đầu hát theo.
"Mười năm sau, khi... Chúng ta là bạn bè... Còn có thể ân cần thăm hỏi... Chỉ là cái loại ôn nhu này, rốt cuộc tìm không thấy lý do ôm ấp..."
Cô hát thật sự khó nghe, chạy điều, nhưng mà, ca từ kia làm cho người thương cảm, lại đâm thẳng vào tim anh!
Cái gì làm bạn bè, cô căn bản là không muốn cùng anh làm bạn bè!
"Đừng hát nữa! Thật khó nghe!" Anh xông lên trước, ôm cô, trầm giọng nói.
"Em hát rất khó nghe sao? Vậy anh hát đi! Anh hát!" Cô đem bình rượu đưa cho anh, động tác rất lớn mạnh, rượu đỏ tất cả đều văng ra ngoài, thấm ướt áo sơmi của anh.
"Em... !"
"Anh mau hát đi! Nhanh hát đi... ! Không hát em sẽ không để ý anh nữa!" Cô làm nũng nói, trước giờ chưa từng nghe qua Đường Hạo Nam ca hát, rất muốn nghe.
Cô thật sự là say rồi.
Đường Hạo Nam không nhịn ở trong lòng cảm khái.
Hạ Nhất Nhiễm trở lại chỗ cũ, ngồi xuống, lắng nghe, hừ, "Thật là dễ nghe..."
Nước mắt cũng không do chính mình khống chế từng giọt từng giọt chảy xuống...
Đường Hạo Nam trở lại bên người cô khi đó, nhìn cô nằm trên mặt đất, nước mắt ràn rụa đầy mặt, đau lòng khó chịu.
"Xảy ra chuyện gì?" Anh khàn giọng hỏi, trong lòng cực kỳ hoảng.
"Em khó chịu... Trong lòng rất khó chịu... Ôm em... Đường Hạo Nam... Anh ôm em một cái..." Cô níu chặt ngực, khóc nói, anh nhẹ nhàng mà ôm cô lên, vòng vào trong ngực.
Hạ Nhất Nhiễm nhào vào ngực anh, vậy mà khóc thút thít rồi từ từ khóc lên.
"Rất lạnh... Đau quá... Máu tươi, càng không ngừng chảy... Em trơ mắt nhìn con sắp mất đi, lại không ai cứu em... Nhìn anh ôm Đồng Y Mộng đi rồi... Anh vậy mà không để ý tới em... Mặc kệ em... Em cho rằng, anh không thích em... Một chút cũng không yêu..."
Những thứ ủy khuất này, vẫn lại là lại chính miệng nói với anh, không nói ra, trong lòng bực tức.
Đường Hạo Nam ôm chặt cô, tim đang nhỏ máu, sớm đã có thể cảm nhận được cô khi đó tuyệt vọng, "Thực xin lỗi... Anh có quay lại đi tìm em, em lại không thấy nữa..."
"Em bị Đổng Hưng Á tình có tới Trung Quốc khảo sát cứu... Em cầu xin anh ta, cứu em cùng con... Bác sĩ nói, chậm thêm vài phút nữa, nó sẽ thực không có rồi... Nếu không phải vì con trai... Em khả năng đã sớm uất ức mà chết rồi..."
Cô nói những thứ này, không thể nghi ngờ lại đang nghiền đè nát trái tim anh, Đường Hạo Nam lòng chua xót, tim thắt lại.
Đem cô ôm chặt hơn.
Hạ Nhất Nhiễm từ từ nhắm hai mắt, gào khóc khóc rống lên, thân thể ở trong lòng anh run rẩy.
"Em có con trai, nhưng em không thể đem thằng bé mang theo trên người! Thật uất ức! Nhìn thăng bé chịu đủ ốm đau hành hạ lại bất lực! Đường Hạo Nam, em tại sao không hận? ! Em hận anh! Rất hận anh!" Cô kêu khóc nói, há mồm cắn quần áo của anh, hung hăng dùng lực cắn.
"Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Là lỗi của anh... Nhiễm Nhiễm, nửa đời sau, để cho anh vì em làm trâu làm ngựa đi!"
"Vô ích, em sẽ vẫn nhớ tới những chuyện trước kia... Đối với anh chỉ muốn nghĩ tránh đi..."
Ngoài miệng nói như thế, lại đem anh ôm chặt hơn, anh nhẹ nhàng mà vỗ lưng cô, trấn an cô.
Hạ Nhất Nhiễm không khóc nữa, cũng không tiếp tục dãy dụa, ngoan ngoãn rúc vào trong lòng anh, từ từ nhắm hai mắt, nước mắt vẫn đang rơi xuống, hít thật sâu hương vị trên người anh.
...
Quan hệ giữa hai người, cũng không bởi vì một đêm kia xảy ra biến hóa lớn gì, chẳng qua, hiện tại thái độ Hạ Nhất Nhiễm đối với anh tốt rất nhiều. Không lại lạnh như băng, cái gì đều không nói với anh, ngẫu nhiên cũng sẽ nói chuyện phiếm.
Hộ khẩu William đã làm xong, Hạ Nhất Nhiễm hai ngày này đang bận rộn giúp cậu bé chọn nhà trẻ, thằng nhóc này cũng không giống như thích thú đi học.
"Nhà trẻ là để trẻ con học, con không cần đi, con khác hẳn với bọn họ."
"..." Hạ Nhất Nhiễm không nói gì, "Con sao lại khác hẳn với bọn họ rồi hả? Con mới năm tuổi, con bây giờ chẳng phải vẫn là trẻ con sao?" Cô vuốt ve đầu con trai, sủng nịch nói.
Thằng bé không tình nguyện ngồi ở trên đùi mẹ, Nini cùng Đường Hạo Nam ở bên ngoài đang chơi đùa.
"Con mới không phải!" Cậu bé kiêu ngạo nói, ngẩng đầu, nhìn mẹ, "Chúng ta có phải vẫn còn về Singapore hay không? Cũng là người cùng Nini trở về, ném con ở lại đây?"
Đừng nhìn cậu bé còn nhỏ, kỳ thật cái gì đều đã biết.
Hạ Nhất Nhiễm đau lòng, vội vàng lắc đầu, "William, dù mẹ đi đâu, sau này đều sẽ không bỏ lại con, sẽ vẫn mang theo con ở bên người!"
"Đó chính là nói, chúng ta còn có thể rời khỏi nơi này, đi Singapore?"
Lời William mà nói, vừa vặn bị Đường Hạo Nam đang vào nhà nghe được.
"Uh'm!" Hạ Nhất Nhiễm trả lời.
Đường Hạo Nam tim, một mảnh lạnh lẽo.
...
Trong phòng vệ sinh, William đột nhiên xông tới, khi Đường Hạo Nam còn đang kinh ngạc, cậu bé đã quăng quả đấm, càng không ngừng đánh đấm vào chân anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đỏ lên, một vẻ sắp khóc đến nơi rồi.
Đường Hạo Nam ngồi xổm xuống, mi tâm nhíu chặt, "William! Có chuyện gì bình tĩnh nói, đừng ra tay đánh người! Càng ngày càng bị người khác chán ghét biết không!"
Anh giống một người cha, nghiêm khắc dạy dỗ con trai có phần khác người.
William ngưỡng gương mặt nhỏ, oán hận trừng mắt nhìn anh, hốc mắt đỏ bừng, "Người thật ngu ngốc! Mẹ còn có thể đi!"
Cậu bé khóc thút thít nói, mu bàn tay lau nước mắt.
Anh ngồi xổm xuống, lần đầu tiên thấy cậu bé khóc, "Đúng vậy, xảy ra chuyện gì sao? Đi theo mẹ về Singapore không tốt sao? Dù sao con lại không thích ta!"
"Con liền không thích người! Người quá ngu ngốc! Căn bản không phải cha con!" William lớn tiếng phản bác, Đường Hạo Nam cười khổ, "Ai nói ta là cha con, con không phải..."
"Người chính là! Căn bản chính là người!" William bén nhọn rống to, giọng rất lớn, đều đã kinh động hai mẹ con trong vườn.
Đường Hạo Nam cười khổ, ngồi xổm người xuống, ôm lấy con trai.
"Ta thật sự không phải là cha con! Thật sự không phải!" Anh trầm giọng phản bác, nào có mặt mũi làm cha cậu bé, cho tới bây giờ liền không làm tròn trách nhiệm của một người cha được một lần...
Khi cậu bé vẫn chỉ là thai nhi, bởi vì anh sai lầm, thằng bé thiếu chút nữa không cơ hội tới thế giới này.
Khi thằng bé vẫn lại là đứa trẻ, lúc bị bệnh nặng, cái người làm cha như anh, hoàn toàn không biết...
Hạ Nhất Nhiễm ngơ ngác nhìn hai cha con đáng thương này, hốc mắt cũng đỏ, yết hầu tắc nghẹn, "Đường Hạo Nam! Anh liền nhận đi!"
Cô nắm quả đấm, trầm giọng khuyên.
Máu huyết tương thông, quan hệ cha con của bọn họ, là ai cũng không thể ngăn chặn, mà còn, con trai cũng thích anh, là bản năng cha con trời sinh đi...
Chỉ thấy Đường Hạo Nam nước mắt tí tách rơi xuống...
Mang họ anh?
Anh có tư cách sao?
Đường Hạo Nam ở trong lòng cười khổ, tự nhận là không xứng.
Kỳ thật liền tính con trai thực sự không tiếp nhận người cha là anh, anh cũng chưa oán hận chút gì.
"Theo họ ai không phải đều đã một dạng sao? Huống chi, anh vốn dĩ cũng không nên họ Đường không phải sao? !" Anh dương môi, tự giễu hỏi lại.
Anh biết chính mình không phải là đời sau chân chính của Đường gia rồi sao?
"Đừng nghi hoặc, anh đã sớm biết! Chẳng qua không sao cả, mấy năm nay anh đã thoát khỏi Đường gia, Đường thị bị Đường Hạo Thăng đoạt đi, anh cùng mẹ anh chuyển ra ngoài ở." Anh thản nhiên nói, một vẻ cực kỳ không để tâm đến.
Kỳ thật trong lòng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, trước đây đã từng nhục nhã cô, luôn chế giễu cô là một thiên kim thấp kém không ai yêu thương, trên thực tế chính mình thì sao? Căn bản là không phải đại thiếu gia nhà giàu có gì!
Cái người phụ nữ ngu ngốc này sau khi biết được chân tướng vẫn không có bởi vậy mà châm chọc, chế ngạo anh, ngược lại để Lục Ngộ Hàn gạt anh, sợ anh chịu không nổi đả kích này.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn vẻ mặt Đường Hạo Nam không chút để ý, trong lòng kỳ thật rất bội phục điểm này của anh, người này ở thương giới có dũng có mưu, co được dãn được.
Chỉ là trong cuộc sống tình cảm, biến thành rối tinh rối mù!
"Anh mấy ngày nay sẽ đem hộ khẩu William làm xong, thằng bé cũng nên đi học, xem ra rất không thích tự tập, sau khi đến trường có lẽ sẽ tốt chút!" Đường Hạo Nam nghiêm túc nói, đứng lên, đi bên bàn trà, cầm hộp thuốc lá.
"Anh tạo sao lại vẫn hút thuốc? !" Hạ Nhất Nhiễm nhìn một màn này, tức giận quát.
Đường Hạo Nam xoay người, miệng ngậm thuốc lá còn không có đốt, cười lấy đi, "Em nói không hút liền không hút vậy."
Loại cảm giác bị cô quản này, thật tốt.
Thật muốn vẫn bị cô quản như thế!
Hạ Nhất Nhiễm không để ý anh, đi tắm rửa, mặc áo sơmi, áo lông của anh, Đường Hạo Nam đang nghe nhạc, vẫn lại là mấy bài hát đã cực kỳ lỗi thời kia, cô từ trong tủ rượu của anh tìm ra một bình rượu đỏ, mở ra, hưng trí bừng bừng ngồi trên thảm lông dê bên cạnh cửa sổ sát đất, uống rượu, nhìn cảnh đêm.
Đường Hạo Nam đi tới, trong tay cầm máy sấy, cắm điện, ở bên cạnh cô ngồi xuống, giúp cô sấy khô tóc.
Hạ Nhất Nhiễm cũng không tránh né, dần dần dựa vào trong lòng anh, tùy ý để gió mát thổi tung tóc mình, cảm nhận được ngón tay anh xuyên qua trên da đầu, đó là một loại an ủi ôn nhu, an ủi...
Cô an tâm từ từ nhắm hai mắt, tùy ý để cơn gió ấm áp ôn hòa kia chạm đến, trấn an trái tim cực độ khuyết thiếu ấm áp của bản thân.
Tạp âm máy sấy biến mất, cô sắp ngủ thiếp đi, hoảng hốt trợn mắt.
Đối diện Đường Hạo Nam vẻ mặt ôn nhu, cô đã quên đứng dậy, liền tựa vào trong lòng anh như thế, hai người mặt đối mặt...
Hơi thở đôi bên quấn quanh cùng một chỗ, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh đã khắc sâu trong tim từ lâu, Hạ Nhất Nhiễm tim rõ ràng đang rung động, tay anh vuốt ve gương mặt cô, đem sợi tóc của cô từ trên gò má vén lên, động tác mềm nhẹ, ánh mắt ôn nhu như nước.
Đường Hạo Nam nhịn không được cúi đầu, hung hăng hôn xuống cánh môi cô, cô sửng sốt.
Cái lưỡi nóng bỏng cạy mở hàm răng cô, dò xét tiến vào, cuồng dã tàn sát bừa bãi, khoái cảm tê dại dập dờn, cô tim đập mất tốc độ, ngơ ngác trừng lớn con ngươi đen.
"Đồ ngốc... Đã quên hôn môi phải nhắm mắt rồi hả?" Anh ôn nhu nói, ý cười đầy mặt, cô bị mê hoặc nhắm mắt lại, nụ hôn của anh lại làm càn hạ xuống.
Rất lâu về trước, cái người đàn ông tà mị cuồng quyến này, cũng từng nói với cô những lời như vậy thì phải?
Người đàn ông này đoạt đi lần đầu tiên của cô, đoạt nụ hôn đầu tiên của cô, dạy cô hôn môi, để cho cô vô số lần cảm nhận được tư vị hoan ái tuyệt mĩ, cũng từng cưng chiều cô tận trời...
Trái tim đang rung động, thuần túy, vì đã từng tình yêu, đã từng vì anh mà cuồng khiêu.
Trở tay đưa anh ôm chặt hơn.
Vừa hôn xong, cô thở hồng hộc, đôi môi đỏ thắm hé mở, khóe miệng nhiễm nước sáng bóng.
Bên má cô ửng đỏ, giống như một cô bé lần đầu biết yêu.
"Tại sao hôn em? Em không muốn hợp lại với anh... Em không cần..." Cô rủ mắt xuống, có phần tùy hứng nói, không biết là bị anh hôn đến mê say, hay vẫn lại là do say rượu, đầu óc có phần hỗn loạn, vừa vặn máy phát lại vang lên bài hát lỗi thời kia.
Cô bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên cạnh máy phát nhạc, "Đường Hạo Nam! Em muốn hát! Anh tìm míc cho em! Nhanh lên!"
"Làm gì có míc chứ? !" Anh vội vã nói, chỉ thấy Hạ Nhất Nhiễm hai tay ôm lấy bình rượu đỏ, rồi sau đó, theo tiếng nhạc bắt đầu hát theo.
"Mười năm sau, khi... Chúng ta là bạn bè... Còn có thể ân cần thăm hỏi... Chỉ là cái loại ôn nhu này, rốt cuộc tìm không thấy lý do ôm ấp..."
Cô hát thật sự khó nghe, chạy điều, nhưng mà, ca từ kia làm cho người thương cảm, lại đâm thẳng vào tim anh!
Cái gì làm bạn bè, cô căn bản là không muốn cùng anh làm bạn bè!
"Đừng hát nữa! Thật khó nghe!" Anh xông lên trước, ôm cô, trầm giọng nói.
"Em hát rất khó nghe sao? Vậy anh hát đi! Anh hát!" Cô đem bình rượu đưa cho anh, động tác rất lớn mạnh, rượu đỏ tất cả đều văng ra ngoài, thấm ướt áo sơmi của anh.
"Em... !"
"Anh mau hát đi! Nhanh hát đi... ! Không hát em sẽ không để ý anh nữa!" Cô làm nũng nói, trước giờ chưa từng nghe qua Đường Hạo Nam ca hát, rất muốn nghe.
Cô thật sự là say rồi.
Đường Hạo Nam không nhịn ở trong lòng cảm khái.
Hạ Nhất Nhiễm trở lại chỗ cũ, ngồi xuống, lắng nghe, hừ, "Thật là dễ nghe..."
Nước mắt cũng không do chính mình khống chế từng giọt từng giọt chảy xuống...
Đường Hạo Nam trở lại bên người cô khi đó, nhìn cô nằm trên mặt đất, nước mắt ràn rụa đầy mặt, đau lòng khó chịu.
"Xảy ra chuyện gì?" Anh khàn giọng hỏi, trong lòng cực kỳ hoảng.
"Em khó chịu... Trong lòng rất khó chịu... Ôm em... Đường Hạo Nam... Anh ôm em một cái..." Cô níu chặt ngực, khóc nói, anh nhẹ nhàng mà ôm cô lên, vòng vào trong ngực.
Hạ Nhất Nhiễm nhào vào ngực anh, vậy mà khóc thút thít rồi từ từ khóc lên.
"Rất lạnh... Đau quá... Máu tươi, càng không ngừng chảy... Em trơ mắt nhìn con sắp mất đi, lại không ai cứu em... Nhìn anh ôm Đồng Y Mộng đi rồi... Anh vậy mà không để ý tới em... Mặc kệ em... Em cho rằng, anh không thích em... Một chút cũng không yêu..."
Những thứ ủy khuất này, vẫn lại là lại chính miệng nói với anh, không nói ra, trong lòng bực tức.
Đường Hạo Nam ôm chặt cô, tim đang nhỏ máu, sớm đã có thể cảm nhận được cô khi đó tuyệt vọng, "Thực xin lỗi... Anh có quay lại đi tìm em, em lại không thấy nữa..."
"Em bị Đổng Hưng Á tình có tới Trung Quốc khảo sát cứu... Em cầu xin anh ta, cứu em cùng con... Bác sĩ nói, chậm thêm vài phút nữa, nó sẽ thực không có rồi... Nếu không phải vì con trai... Em khả năng đã sớm uất ức mà chết rồi..."
Cô nói những thứ này, không thể nghi ngờ lại đang nghiền đè nát trái tim anh, Đường Hạo Nam lòng chua xót, tim thắt lại.
Đem cô ôm chặt hơn.
Hạ Nhất Nhiễm từ từ nhắm hai mắt, gào khóc khóc rống lên, thân thể ở trong lòng anh run rẩy.
"Em có con trai, nhưng em không thể đem thằng bé mang theo trên người! Thật uất ức! Nhìn thăng bé chịu đủ ốm đau hành hạ lại bất lực! Đường Hạo Nam, em tại sao không hận? ! Em hận anh! Rất hận anh!" Cô kêu khóc nói, há mồm cắn quần áo của anh, hung hăng dùng lực cắn.
"Thực xin lỗi... Thực xin lỗi... Là lỗi của anh... Nhiễm Nhiễm, nửa đời sau, để cho anh vì em làm trâu làm ngựa đi!"
"Vô ích, em sẽ vẫn nhớ tới những chuyện trước kia... Đối với anh chỉ muốn nghĩ tránh đi..."
Ngoài miệng nói như thế, lại đem anh ôm chặt hơn, anh nhẹ nhàng mà vỗ lưng cô, trấn an cô.
Hạ Nhất Nhiễm không khóc nữa, cũng không tiếp tục dãy dụa, ngoan ngoãn rúc vào trong lòng anh, từ từ nhắm hai mắt, nước mắt vẫn đang rơi xuống, hít thật sâu hương vị trên người anh.
...
Quan hệ giữa hai người, cũng không bởi vì một đêm kia xảy ra biến hóa lớn gì, chẳng qua, hiện tại thái độ Hạ Nhất Nhiễm đối với anh tốt rất nhiều. Không lại lạnh như băng, cái gì đều không nói với anh, ngẫu nhiên cũng sẽ nói chuyện phiếm.
Hộ khẩu William đã làm xong, Hạ Nhất Nhiễm hai ngày này đang bận rộn giúp cậu bé chọn nhà trẻ, thằng nhóc này cũng không giống như thích thú đi học.
"Nhà trẻ là để trẻ con học, con không cần đi, con khác hẳn với bọn họ."
"..." Hạ Nhất Nhiễm không nói gì, "Con sao lại khác hẳn với bọn họ rồi hả? Con mới năm tuổi, con bây giờ chẳng phải vẫn là trẻ con sao?" Cô vuốt ve đầu con trai, sủng nịch nói.
Thằng bé không tình nguyện ngồi ở trên đùi mẹ, Nini cùng Đường Hạo Nam ở bên ngoài đang chơi đùa.
"Con mới không phải!" Cậu bé kiêu ngạo nói, ngẩng đầu, nhìn mẹ, "Chúng ta có phải vẫn còn về Singapore hay không? Cũng là người cùng Nini trở về, ném con ở lại đây?"
Đừng nhìn cậu bé còn nhỏ, kỳ thật cái gì đều đã biết.
Hạ Nhất Nhiễm đau lòng, vội vàng lắc đầu, "William, dù mẹ đi đâu, sau này đều sẽ không bỏ lại con, sẽ vẫn mang theo con ở bên người!"
"Đó chính là nói, chúng ta còn có thể rời khỏi nơi này, đi Singapore?"
Lời William mà nói, vừa vặn bị Đường Hạo Nam đang vào nhà nghe được.
"Uh'm!" Hạ Nhất Nhiễm trả lời.
Đường Hạo Nam tim, một mảnh lạnh lẽo.
...
Trong phòng vệ sinh, William đột nhiên xông tới, khi Đường Hạo Nam còn đang kinh ngạc, cậu bé đã quăng quả đấm, càng không ngừng đánh đấm vào chân anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đỏ lên, một vẻ sắp khóc đến nơi rồi.
Đường Hạo Nam ngồi xổm xuống, mi tâm nhíu chặt, "William! Có chuyện gì bình tĩnh nói, đừng ra tay đánh người! Càng ngày càng bị người khác chán ghét biết không!"
Anh giống một người cha, nghiêm khắc dạy dỗ con trai có phần khác người.
William ngưỡng gương mặt nhỏ, oán hận trừng mắt nhìn anh, hốc mắt đỏ bừng, "Người thật ngu ngốc! Mẹ còn có thể đi!"
Cậu bé khóc thút thít nói, mu bàn tay lau nước mắt.
Anh ngồi xổm xuống, lần đầu tiên thấy cậu bé khóc, "Đúng vậy, xảy ra chuyện gì sao? Đi theo mẹ về Singapore không tốt sao? Dù sao con lại không thích ta!"
"Con liền không thích người! Người quá ngu ngốc! Căn bản không phải cha con!" William lớn tiếng phản bác, Đường Hạo Nam cười khổ, "Ai nói ta là cha con, con không phải..."
"Người chính là! Căn bản chính là người!" William bén nhọn rống to, giọng rất lớn, đều đã kinh động hai mẹ con trong vườn.
Đường Hạo Nam cười khổ, ngồi xổm người xuống, ôm lấy con trai.
"Ta thật sự không phải là cha con! Thật sự không phải!" Anh trầm giọng phản bác, nào có mặt mũi làm cha cậu bé, cho tới bây giờ liền không làm tròn trách nhiệm của một người cha được một lần...
Khi cậu bé vẫn chỉ là thai nhi, bởi vì anh sai lầm, thằng bé thiếu chút nữa không cơ hội tới thế giới này.
Khi thằng bé vẫn lại là đứa trẻ, lúc bị bệnh nặng, cái người làm cha như anh, hoàn toàn không biết...
Hạ Nhất Nhiễm ngơ ngác nhìn hai cha con đáng thương này, hốc mắt cũng đỏ, yết hầu tắc nghẹn, "Đường Hạo Nam! Anh liền nhận đi!"
Cô nắm quả đấm, trầm giọng khuyên.
Máu huyết tương thông, quan hệ cha con của bọn họ, là ai cũng không thể ngăn chặn, mà còn, con trai cũng thích anh, là bản năng cha con trời sinh đi...
Chỉ thấy Đường Hạo Nam nước mắt tí tách rơi xuống...
Bình luận facebook