• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New VỢ TRƯỚC MUỐN TÁI HÔN (2 Viewers)

  • Chương 167

Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Người này thật sự là thiện biến!
Vừa rồi lại vẫn đối với cô đầy vẻ hung ác, hiện tại lại đang trêu choc cô rồi!
Cô đương nhiên không biết, Đường Hạo Nam là vì sau khi biết được cô không thích Lục Ngộ Hàn, tâm tình lập tức lại tung bay rồi.
Anh không thể chấp nhận nhất chính là cô di tình biệt luyến thay lòng đi yêu người khác.
"Đau không?" Đường Hạo Nam môi mỏng dán tại bên tai cô, khi nói chuyện, hơi thở nóng bỏng phun phả lên vành tai nhạy cảm của cô, khiến cô tâm hoảng ý loạn.
Vấn đề này cũng là cực kỳ ái muội.
Nhưng mà, nghĩ đến anh tối hôm qua đáng giận, lòng của cô cũng tính toán một chút!
Vung tay mạnh không thôi.
"Anh cút ngay." Cô lãnh đạm thấp giọng nói, đẩy anh ra, trở mình, đưa lưng về phía anh, trốn tránh rất xa.
Đường Hạo Nam giống như cao dán chó, lại dát sát vào!
Hạ Nhất Nhiễm hướng bên giường lại di chuyển qua, Đường Hạo Nam tiếp tục dính vào, cô không chỗ để trốn, bị anh bá đạo kéo vào trong lòng, thân thể mảnh khảnh bị anh ôm chặt lấy.
"Đừng nóng giận nữa!"
"Không tức giận? Đường Hạo Nam! Anh nghĩ rằng tôi là thánh mẫu sao? Bị anh xem như công cụ tiết dục phát tiết một trận, tôi một chút cảm giác cũng không có? Anh lần sau muốn phát tiết thì ra bên ngoài tìm gái, hoặc là búp bê tình dục cũng được, tôi đều sẽ không xen vào! Nhưng mà, anh nếu còn đối với tôi như vậy, tôi sẽ tố cáo anh cưỡng hiếp!"
Cô ở trong lòng anh kích động mà kiên quyết nói, Đường Hạo Nam tay giữ mặt cô, nâng cằm cô lên, chính mình cúi đầu, liền ngăn chặn miệng cô.
Nụ hôn cuồng dã mà không mất ôn nhu, làm càn cuốn sạch cô, câu quấn lưỡi cô, không để cho cô phản kháng...
"Ưm..."
Lúc bị anh buông ra, cô thở gấp, lại vẫn chưa kịp đánh anh, đã bị anh xoay người đè ở dưới thân thể, hai tay anh bưng mặt cô, mượn sáng trong ánh trăng, nhìn cô.
"Cái gì công cụ tiết dục! Ở trong lòng anh, em là người phụ nữ anh yêu, không phải công cụ gì! Anh tối hôm qua bởi vì tâm lý không thăng bằng, mới không khống chế mà làm ra chuyện như vậy!" Anh lòng chua xót giải thích, cái cô gái nhỏ để cho anh muốn ngừng mà không được này... Anh là sao nở lòng tổn thương cô.
"Không khống chế được, anh đi giết người phóng hỏa, phạm tội, ở trên tòa án cũng có thể dùng từ không khống chế được này để chối bỏ tội lỗi sao?"
Cô châm chọc nói.
Cái gì yêu, anh từ đầu liền không biết yêu!
"Thực xin lỗi..."
"Không cần nói ba chữ kia với tôi! Tôi ghét nhất nghe anh nói ba chữ kia!" Hạ Nhất Nhiễm trảm đinh tiệt thiết quát.
"Anh yêu em! Anh chính là chịu không nổi trong lòng em không có anh! Anh chịu không nổi em ỷ lại Lục Ngộ Hàn như vậy! Càng chịu không nổi em thích cậu! Cho nên, ghen tị, nổi điên mới có thể đối với em như vậy! Chính là em, vẫn để cho anh điên cuồng, không khống chế được! Em cái người phụ nữ chết tiệt này! Muốn anh lấy dao moi trái tim ra cho em xem sao? !" Đường Hạo Nam kích động rống, giọng rất lớn, vang vọng cả căn phòng.
Hạ Nhất Nhiễm sợ sệt, Đường Hạo Nam đời này, rất ít cùng cô thẳng thắng biểu đạt tình yêu của chính mình như thế, giờ phút này, anh biểu đạt rồi...
Là có chút xúc động.
Nhưng không đến nỗi quá cảm động.
"Em cảm thấy anh không hiểu cái gì là yêu, em có thể dạy anh, anh có thể học. Tha thứ anh lần này đi, anh đảm bảo sau này sẽ không còn như vậy, nhất định tôn trọng em!" May mắn là đêm tối, may mắn không có ngọn đèn, người luôn luôn kiêu ngạo như anh, mới có thể nói ra những thứ hèn mọn này, thậm chí là nói ra lời cầu xin.
Cô từ từ nhắm hai mắt, khóe môi cong lên, "Đường Hạo Nam, anh 34, tôi 32, tôi trải qua dày dạn sương gió, không nhàn tâm nói chuyện yêu đương với anh, còn nữa, mấy năm nay, tôi cũng sẽ không yêu, làm sao có thể dạy anh? Mọi người liền bình an vô sự, tiếp tục sống ở dưới một mái hiên đi, nói thật, tôi chính là vì con, anh để cho tôi yêu đương nồng thắm, yêu đến tê tâm liệt phế, tôi làm không được, thực làm không được."
Cô thật bình tĩnh nói, cô bây giờ, chính là một con rùa đen rút đầu, một khi bị kinh sợ, liền trốn vào trong mai rùa, bảo vệ chính mình.
Như vậy không có gì sai.
Anh lại vẫn còn cầu cô trả giá, yêu cầu cô thương anh...
Anh dần dần buông lỏng cô ra, lật người, tại bên người cô nằm xuống, trầm mặc.
Hạ Nhất Nhiễm từ từ nhắm hai mắt, ở trong lòng thở dài, dần dần ngủ thiếp đi...
...
Ngày hôm sau tỉnh lại, Đường Hạo Nam không thấy nữa, bảo mẫu nói, sáng sớm nhìn đến anh mang theo vali ra ngoài.
William cầm tờ ghi chú đưa đến, bên trên là chữ viết của Đường Hạo Nam:
Con trai, cha đi công tác một tuần, cực kỳ mau trở lại, trở về cùng các con đón Noel!
"Các người cãi nhau rồi hả?" William nhìn mẹ mình đang ngẩn người, nhẹ giọng hỏi.
Hạ Nhất Nhiễm vội vàng lắc đầu, "Không có đâu..."
"Người nói dối. Người đối với ông ấy không tốt, ông ấy thương tâm rồi." William chắc chắn nói, ở mặt ngoài, cậu bé là hướng về phía mẹ, ở trong lòng, vẫn lại là cực kỳ đau lòng cha.
"Nhóc con như con, biết cái gì?" Cô xoa xoa đầu con trai, cười nói.
Mới vừa đưa con trai lên xe, Lục Ngộ Hàn vội vã từ trên xe bước xuống, không cần đoán cũng biết, anh vì sao mà đến.
"San San? Cô ấy có liên lạc với con không?"
Nhìn Lục Ngộ Hàn vẻ mặt lo lắng, Hạ Nhất Nhiễm dương môi, cũng trợn mắt liếc anh, "Có lẽ bỏ đi rồi, con bé nói phải rời khỏi Sùng Xuyên, không nói cho con biết sẽ đi đâu. Cậu, người quá tổn thương lòng San San, ở trong lòng con bé, nghĩ rằng cậu cực kỳ xem thường con bé... Cảm tình, là chuyện của hai người, con không giúp được các người cái gì. Con chỉ hy vọng người, không cần học theo Đường Hạo Nam, làm chuyện để sau này cho chính mình hối hận vạn phần..."
Cái người đàn ông lớn tuổi này, trong chuyện tình cảm giữa cô cùng Đường Hạo Nam, anh luôn có thể nói được đạo lý rõ ràng, tại sao đến trên đầu mình, liền hồ đồ như thế?
Trên khuôn mặt tuấn tú thành thục của Lục Ngộ Hàn, con ngươi đen lóe ra tia chần chờ.
"Cậu, con biết, người cảm thấy chính mình không xứng với San San, nhưng con bé không biết, còn tưởng rằng người thực xem thường mình! Nếu thích con bé, đừng nên để cho con bé khổ sở, người trước kia không phải cũng khuyên Đường Hạo Nam như thế sao?"
Cô thành tâm thành ý khuyên nhủ.
"Có thể là quá để ý đối phương, mới luôn tự cho là đúng như thế, là đang suy nghĩ vì đối phương. Nhưng người có nghĩ tới hay không, San San cần nhất là cái gì. Người con gái đắm chìm trong tình yêu, là điên cuồng, dù cho người đáp lại cho con bé một chút ôn nhu, con bé cũng cảm thấy được, chết cũng không tiếc."
Hạ Nhất Nhiễm nói tiếp, nhìn Lục Ngộ Hàn dần dần bị thuyết phục.
"Ta đi trước tìm cô ấy!" Anh trầm giọng nói, trước anh vẫn không xác định, cô rốt cuộc có thích chính mình hay không, trải qua tối hôm qua, là hiểu rõ rồi!
...
Từ Singapore trở về, Đường Hạo Nam lần đầu tiên đi công tác, hai ngày qua không có anh, Nini luôn không chịu ăn cơm, nha đầu kia thật sự cực kỳ ỷ lại Đường Hạo Nam, rõ ràng cùng anh một chút quan hệ huyết thống đều không có.
"Con nói cái gì?"
"Con trưởng thành gả cho cha! Cha là của con!" Nini thở phì phì nói, bị cô ôm ấp lên xe.
"Bảo bối, cùng mẹ nói một chút, người đó rốt cuộc có chỗ nào tốt?"
"Người đẹp trai!" Nini lớn tiếng nói, Hạ Nhất Nhiễm mặt mày xám xịt, tiểu nha đầu ngốc nghếch này, không ngờ là bị sắc đẹp Đường Hạo Nam dụ dỗ như thế rồi!
Anh là đẹp trai, người đàn ông trưởng thành đã hơn ba mươi tuổi, có được một khuôn mặt tuấn tú thành thục. Nghe nói lần này phải đi Mỹ công tác, Hạ Nhất Nhiễm trong đầu bất chợt hiện lên khuôn mặt của cô bé tên An Nhiên.
Cô là y tá chăm sóc điều trị cho Đường Hạo Nam tại Mỹ lúc trước, lần này anh qua đó, hai người có thể gặp mặt hay không?
Trái tim hơi hơi chùng xuống, có cảm giác ghen, nhưng mà, không khỏi quá ích kỷ đi?
Không thích anh, vẫn còn không để cho người con gái khác thương anh sao?
Tiệm bánh ngọt đang trong giai đoạn buôn bán thử nghiệm, phản ứng cực kỳ tốt, mỗi ngày đều có khách đến không dứt, Tô Tiểu Quả hiện tại đã không phải tiểu nha đầu năm đó tại cửa hàng đồ ngọt đi sớm về muộn rồi. Cô mỗi ngày chỉ giống lãnh đạo một dạng, chạy tới thị sát.
Tô Tiểu Quả ánh mắt không hề chớp rơi vào trên người Nini, bởi vì đã từng mang thai mười tháng, cho nên, nhìn đến bất cứ đó nhỏ nào, cô đều là như vậy.
Hạ Nhất Nhiễm đau lòng cảnh ngộ Tô Tiểu Quả.
Cửa tiệm có người đi vào, Tô Tiểu Quả lễ phép đứng dậy, đã thấy Kha Dịch Thần ôm con anh ta, vào cửa.
Hạ Nhất Nhiễm thấy sắc mặt Tô Tiểu Quả không thích hợp, cũng nhìn qua đi.
Không nghĩ tới Kha Dịch Thần sẽ đến.
Lại vẫn mang theo con anh ta.
Bé trai kia rất được, mặc áo bông, mang theo nón len, làn da trắng nõn.
Tô Tiểu Quả tầm mắt không hề chớp nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong lòng Kha Dịch Thần, Kha Dịch Thần nhìn cô, trong đôi mắt, hơi thương tiếc.
"Thiên Thiên, kêu dì." Anh ta nhàn nhạt mở miệng nói, trực tiếp đưa con trai cho Tô Tiểu Quả, Tô Tiểu Quả sửng sốt giây lát, mới tiếp nhận.
"Dì Tiểu Quả!" Thiên Thiên giống như còn nhớ rõ cô, lớn tiếng kêu hô, lần trước tại công viên Bác Viên, chỉ thấy qua cô thôi.
"Thiên Thiên..." Tô Tiểu Quả cúi đầu, nhìn đứa nhỏ nặng trịch, đáng yêu mình ôm trong lòng, trái tim từng đợt xé rách.
Tại sao, tim đau như thế?
Cũng bởi vì, nó là con trai của Kha Dịch Thần sao?
"Thiên Thiên ngày đó ăn bánh ngọt trong tiệm các người đưa, nói thích, còn muốn ăn, tôi liền dẫn thằng bé đến đây." Kha Dịch Thần trầm giọng nói, lúc nghiêng mặt qua, thấy được Hạ Nhất Nhiễm ngồi ở trong góc, anh ta lễ phép gật gật đầu.
Hạ Nhất Nhiễm không khách khí dời đi tầm mắt.
Tô Tiểu Quả sau khi hoàn hồn, lập tức để cho người phục vụ ghi món cho Thiên Thiên, cô ôm Thiên Thiên, đi đến bàn Hạ Nhất Nhiễm bên kia, "Không có chỗ trống, trước chấp nhận ngồi đi."
Kha Dịch Thần ngồi xuống, Thiên Thiên ngồi ở bên người anh ta, mẹ con Hạ Nhất Nhiễm ngồi đối diện.
Nini nhìn Thiên Thiên, chủ động cùng cậu bé chào hỏi, Thiên Thiên cũng hướng cô bé cười ngây ngô.
Hạ Nhất Nhiễm đứng dậy, không muốn nhiều liếc anh ta một cái, Kha Dịch Thần lại đuổi theo, kéo cô đi ra ngoài, "Kha Dịch Thần, anh muốn như thế nào? !"
"Không muốn như thế nào!" Kha Dịch Thần chắc chắn nói, "Em yên tâm, anh bây giờ đối với em không còn ý nghĩ không an phận gì rồi!"
"Vậy sao? Chẳng qua tôi vẫn còn cực kỳ ghê tởm anh, nhìn đến anh đã nghĩ đến những chuyện xấu xa anh đã làm. Liền phiền toái Kha tổng bớt xuất hiện ở trước mặt tôi, ok?"
Kha Dịch Thần vì lời của cô nói mà tức giận, hừ lạnh một tiếng, "Nhiễm Nhiễm, em bây giờ thật sự là, một chút đều không đáng yêu! Vẫn giống phụ nữ nữa sao? Toàn thân giống phủ một tầng thép!"
Anh châm chọc cô, lãnh ngạnh, vô tình.
Kha Dịch Thần ném xuống những lời này liền đi vào.
Hạ Nhất Nhiễm mới không sẽ để ý lời anh nói, cô không cần quan tâm chính mình ở trong mắt người khác là cái dạng gì, cô chỉ để ý chính mình sống có tốt hay không, hai đứa nhỏ có được hay không.
"La Kỳ kia, đã lớn tuổi như thế, còn có thể sinh con khỏe mạnh như vậy..." Sau khi Kha Dịch Thần đi, Hạ Nhất Nhiễm nói một câu.
Lời Hạ Nhất Nhiễm nói, dạy Tô Tiểu Quả ngớ ra, giây lát cảm thấy được chính mình nghĩ nhiều rồi.
"Alo, cha con đâu? Dì là ai?" Nini lấy điện thoại mẹ mình gọi cho cha, từ bên trong truyền đến giọng phụ nữ, tiểu Nini lập tức không vui, cau mày, lớn tiếng hỏi.
Hạ Nhất Nhiễm nhíu mi, "Nini..."
"Mẹ!" Nini thực tức giận, giống như cha của mình bị dì xấu xa nào đó cướp đi rồi, vểnh môi, nhìn Hạ Nhất Nhiễm.
Cô từ trong tay Nini cầm lại di động, "Xin chào, thật ngại quá, con gái của tôi nghịch ngợm..."
"Người là Hạ tổng đúng không, tôi là An Nhiên." An Nhiên giọng mang theo mỉm cười truyền đến, Hạ Nhất Nhiễm sửng sốt giây lát, quả nhiên, anh tìm An Nhiên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom