Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Nụ hôn cuồng dã, như là muốn cắn nuốt lấy cô, vốn là muốn phản kháng, nhưng mà, cả trái tim vẫn cuồng khiêu không thôi.
Cô luôn luôn không cách nào ngăn cản mê luyến của mình đối với anh
Hỏa nhiệt của anh xâm lấn, cô theo bản năng cắn chặt răng, không cho anh tiến vào, người đàn ông tức giận nhéo eo, ăn đau khiến cô há miệng, để cho anh thành công tiến vào. Anh ở trong miệng cô công thành đoạt đất, quấy hút, cuồng dã như vậy.
Cô dứt khoát không tiếp tục phòng bị, không giẫy dụa cũng không hùa theo, tuyệt vọng thừa nhận nụ hôn của anh.
"Đáng chết... Hạ Nhất Nhiễm, em đáng chết... Anh nghĩ muốn bóp chết em!" Qua không biết bao nhiêu lâu, Đường Hạo Nam giống như cuối cùng hôn đủ rồi, buông đôi môi sưng đỏ của cô ra, môi lại vẫn dán trên bờ môi cô, từ sâu trong cổ họng phát ra giọng lên án, gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Nguyên nhân anh tức giận cô đại khái rõ ràng.
Cô cũng không sợ hãi, cánh môi sưng có phần đau, một đôi mắt lạnh lùng không có nhìn anh.
"Nên đi ra ngoài, đừng để bị Mộng Mộng phát hiện." Cô rủ mắt xuống, rất bình tĩnh nói, Đường Hạo Nam một tay đè ở trên vách tường, một tay lại đem cằm của cô nâng lên, "Đừng giả ngu với anh!" Anh thấp giọng gầm thét, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, "Kha Dịch Thần cứu em? Nên em bị hắn làm cho cảm động rồi hả ? Nghĩ muốn cùng hắn bên nhau sao? !"
Vừa nãy lúc hút thuốc, Kha Dịch Thần nói đêm đó cô gặp phải chuyện bắt cóc.
Nghĩ đến chuyện, khi cô gặp nguy hiểm là Kha Dịch Thần đến cứu cô, trong lòng của anh cực kỳ ghen tị, đồng thời cũng càng sợ hãi, lại cảm thấy may mắn vì cô không có việc gì.
"Chuyện này với anh có quan hệ sao?" Cô lãnh đạm trả lời, không muốn giải thích.
Lại càng không muốn chất vấn đêm đó anh tại sao từ chối không nghe điện thoại của cô.
"Em là thừa nhận đi? Hạ Nhất Nhiễm, em cmn thật đúng là..."
"Đường Hạo Nam! Anh câm miệng cho tôi! Đừng đối với tôi hung hăn nói tục!" Cô nâng cằm, trừng mắt nhìn anh, lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc.
"Tránh ra! Tôi muốn đi ra ngoài! Đừng làm cho cô dâu tương lai của anh nhìn đến, vừa tức lại sinh thêm bệnh!" Cô nói xong, vươn tay chống đẩy trong ngực anh, nghĩ đến lời Đồng Y Mộng nói, đáy lòng quả thực như đao cắt.
"Cô dâu?"
Đường Hạo Nam hỏi lại, Hạ Nhất Nhiễm châm chọc nhìn anh, Đường Hạo Nam liền hiểu rõ.
"Cô ấy nói, cô ấy khôi phục, các người liền kết hôn." Hạ Nhất Nhiễm cười nói, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng chua xót quả thực giống bị Axit Sunfuric ăn mòn.
Đôi mắt Đường Hạo Nam càng thêm ảm đạm, "Anh chỉ là an ủi cô ấy như thế ..."
"An ủi, các người sớm hay muộn cũng là muốn kết hôn, anh đối với cô ấy, làm sao có khả năng thất hứa." Hứa hẹn duy nhất anh nói với cô chính là sẽ không li hôn, cũng thất hứa rồi.
Cười nhìn anh, rất muốn nghe được anh phản bác, nhưng anh cũng không có.
"Đêm nay, em đi căn hộ bên kia chờ anh!" Điện thoại vang, Đồng Y Mộng đang thúc dục, anh nhìn cô, trầm giọng nói.
"Không có khả năng, chúng ta không cần lại liên hệ, sau này, chuyện của tôi, không có quan hệ gì với anh." Cô lãnh đạm cự tuyệt.
Tay Đường Hạo Nam nắm chặt thành quả đấm, trừng mắt với cô, "Hạ Nhất Nhiễm, em rốt cuộc lại vẫn còn yêu anh nữa không? Hay là chưa từng yêu anh? Chẳng thế thì, nói buông tay liền có thể buông tay rồi? !"
Tại sao anh làm không được, vài ngày khắp nơi tìm không được cô, đều sắp muốn nổi điên rồi.
Cô lại có thể bình tĩnh như thế, lại vẫn cùng Kha Dịch Thần cùng một chỗ, có phải toàn bộ những chuyện trước đây, đều là đang lừa gạt anh hay không?
"Đường tiên sinh, anh xoắn xuýt như thế để làm gì? Chẳng lẽ, anh còn chơi tôi không đã sao?" Cô ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi lại.
Anh đột nhiên tức giận đè lại bờ vai cô, "Ở trong mắt em, anh chỉ là đang đùa giỡn em? !"
Lên án hỏi lại, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô.
"Chẳng thế thì sao? Đó là cái gì?" Tim cô đập nhanh, hỏi ngược lại.
Yêu!
Cái từ này nghẹn ở trong yết hầu anh, liền muốn thốt ra.
Toilet truyền đến tiếng đập cửa, Đường Hạo Nam liền hoàn hồn, Hạ Nhất Nhiễm cũng vậy, anh buông lỏng cô ra.
"Nhiễm Nhiễm! Cô ở bên trong sao?" Giọng Đồng Y Mộng truyền đến, Hạ Nhất Nhiễm hoảng hốt nhìn Đường Hạo Nam, chỉ thấy vẻ mặt anh ảo não, trốn vào trong phòng vệ sinh, Hạ Nhất Nhiễm vội vàng chỉnh lại quần áo đầu tóc, mở cửa ra ngoài.
"Nhiễm Nhiễm, cô sao lại đi vào lâu như thế lâu? Làm tôi lo lắng muốn chết! Anh Hạo Nam cũng không biết đi đâu, gọi điện thoại cũng không nghe!" Đồng Y Mộng vội vàng nói, cầm di động giống như muốn gọi điện thoại, Hạ Nhất Nhiễm sợ cô ta nghe được tiếng chuông điện thoại di động của Đường Hạo Nam, liền vội vàng kéo cánh tay của cô ta.
"Bọn họ không phải đi hút thuốc à? Còn không có quay lại ăn cơm sao?" Cô vội vã nói, cực kì khẩn trương.
May mà Đồng Y Mộng không gọi điện thoại, các cô về tới nhà ăn, Kha Dịch Thần đã quay lại.
Qua một lúc lâu sau, Đường Hạo Nam cũng trở lại, giải thích với Đồng Y Mộng rằng, đi ra ngoài nghe cú điện thoại.
Không nói chuyện được bao lâu, Hạ Nhất Nhiễm liền cùng Kha Dịch Thần rời đi trước, Đồng Y Mộng hỏi cô số điện thoại di động, nói muốn thường xuyên cùng cô liên hệ.
...
Hạ Nhất Nhiễm không trở về nhà cũ, Kha Dịch Thần đưa cô đi tiệm bánh ngọt.
Tô Tiểu Quả nhìn thấy bọn họ, không trước tiến lên quan tâm Hạ Nhất Nhiễm, ngược lại đi tới bên người Kha Dịch Thần, "Kha tiên sinh, nghe nói anh bị thương, nghiêm trọng không?"
Tô Tiểu Quả trước giờ vẫn luôn là vẻ không để ý chuyện gì, giờ phút này là vẻ mặt lo lắng nhìn Kha Dịch Thần, giống một người vợ đang quan tâm chồng mình.
Hạ Nhất Nhiễm có phần không hiểu, sao lại cảm giác Tô Tiểu Quả thích Kha Dịch Thần chứ? Bình thường cô bé cũng hay ở trước mặt Hạ Nhất Nhiễm nhắc tới Kha Dịch Thần, mà còn luôn khen ngợi Kha Dịch Thần, lại vẫn luôn nói, Kha Dịch Thần tốt hơn so với Đường Hạo Nam.
Tô Tiểu Quả lúc này, mặc tạp dề hồng nhạt, tạp dề in hình những quả dâu tây nhỏ xinh, tóc cột đuôi ngựa, là một cô gái vô cùng bình thường.
Kha Dịch Thần là người đàn ông trưởng thành, cũng coi như gặp qua vô số người, cô gái trước mặt trong ánh mắt lộ ra thân thiết, anh ta là cảm nhận được rồi.
Nhưng anh ta không cần, ngoại trừ Hạ Nhất Nhiễm ra không thích cùng cô gái khác thân thiết!
"Tôi không sao!" Anh ta lãnh đạm nói một câu, cũng không nhìn Tô Tiểu Quả.
Tô Tiểu Quả tuy mặt ngoài tùy tiện, nhưng mà cũng có một tiểu cô nương trái tim trong sáng thuần khiết, Kha Dịch Thần lãnh đạm, để cho cô mất mác.
Lại không rõ chính mình tại sao như vậy.
"Nhiễm Nhiễm, mấy ngày nay em vẫn nên tiếp tục chú ý an toàn!" Kha Dịch Thần đứng ở trước mặt Hạ Nhất Nhiễm, quan tâm nói, đến nay còn không thể tra ra kẻ bắt cóc đêm đó là ai.
"Uh'm! A Thần, vết thương phía sau lưng anh còn không có lành, đi về trước nghỉ ngơi đi." Cô nhàn nhạt nói, vẻ mặt bình tĩnh.
Mấy ngày nay, Kha Dịch Thần đối với cô không tệ, mà còn, anh ta quả thật cứu cô, không nên đối với anh ta quá lạnh lùng, cô không phải người máu lạnh.
"Được." Kha Dịch Thần nhàn nhạt đồng ý, đi ra cửa, trước khi rời đi, nhìn Tô Tiểu Quả, cô hướng anh ta ngây ngô cười.
"Anh ấy thật sự không có việc gì chứ?" Tô Tiểu Quả nhìn bên ngoài cửa hàng, nhìn đến Kha Dịch Thần lên xe, quan tâm hỏi.
"Tiểu Quả, sao em lại quan tâm anh ta như thế, thích anh ta rồi?" Hạ Nhất Nhiễm cười trêu ghẹo cô bé, Tô Tiểu Quả vội vàng quay đầu, hướng cô xem thường, "Người ta không màng nguy hiểm tính mạng cứu chị, em quan tâm người ta một chút, thì có gì sai? Dáng vẻ không giống như chị, không chịu để tâm, người ta đối với chị tốt như vậy, chị lại đối với người ta vẫn lãnh đạm như vậy!"
"Giải thích chính là che dấu! Chẳng qua, Kha Dịch Thần bây giờ, chị đều đã nhìn không thấu anh ta, em đó..."
"Hạ Nhất Nhiễm! Cái gì gọi là chị nhìn không thấu anh ấy? Mà Đường Hạo Nam nói cái gì chị cũng sẽ tin cái đó!" Tô Tiểu Quả bỏ lại một câu, không để ý tới cô, đi vào trong bếp rồi.
Hạ Nhất Nhiễm đi đến bên cạnh quầy thu nhìn những món ăn trưng bày trong tủ nhìn đến ngẩn người.
...
Nhà Tô Tiểu Quả là một tòa nhà hai tầng kiểu cũ, là bà nội cô để lại, bên cạnh là trường đại học thành phố, nơi này đều là nhà dân, nghe nói không lâu nữa liền muốn giải tỏa rồi.
Nhà cũ quá lớn, trống vắng, cô một người ở đó sẽ suy nghĩ lung tung, cho nên gần đây đều đã ở nhà Tô Tiểu Quả bên này, có người nói chuyện vẫn là tốt hơn.
Buổi tối, sau khi ăn cơm chiều không lâu, Hạ Nhất Nhiễm ở trong nhà vệ sinh giúp Tô Tiểu Quả tắm cho chó mà cô nuôi, là một con chó lai, lông màu trắng, lỗ tai màu rám nắng, cái đầu rất nhỏ, cực kỳ nghịch ngợm, là Tô Tiểu Quả hai năm trước ở ven đường nhặt được con chó này.
Tô Tiểu Quả lại ở trong phòng khách xem tiết mục giải trí, cười đến lăn qua lộn lại.
"Tiểu Bảo, chúng ta đi sấy lông nào." Dùng khăn mặt đem chó quấn lại, giống như ôm ấp trẻ con, ôm di ra buồng vệ sinh.
Nhìn Tiểu Bảo ngoan ngoãn tùy ý cô dùa nghịch, Hạ Nhất Nhiễm càng ngày càng cảm thấy được nó giống một đứa trẻ con, nếu cô thật sự có một đứa con thì tốt rồi.
Tương lai đi nước Pháp, không biết có thể nhận nuôi một đứa hay không.
"Gâu gâu... Gâu gâu!"
Bộ lông sau khi được sấy khô Tiểu Bảo đột nhiên nhảy xuống sô pha, hướng tới cửa chạy tới, vừa chạy vừa sủa.
"Tiểu Quả! Mở TV nhỏ một chút! Bên ngoài giống như có người!" Hạ Nhất Nhiễm đứng lên, hướng Tô Tiểu Quả kêu hô, Tô Tiểu Quả vội vàng đem âm lượng TV điều nhỏ lại, sợ là có cái người xấu gì, vội vàng đứng dậy, chạy tới phía trước Hạ Nhất Nhiễm.
Cực kỳ khoa trương che chở cô ở phía sau, "Chị ở yên trong phòng đi, em ra xem thử! Đừng ra ngoài!" Nghĩ đến Hạ Nhất Nhiễm lúc trước gặp phải kẻ bắt cóc, toàn thân Tô Tiểu Quả dựng lên phòng bị.
Cô ra cửa, Tiểu Bảo cũng đi theo chạy ra ngoài.
Xuyên qua ánh đèn ngoài cửa, Tô Tiểu Quả mơ hồ nhận ra người đứng ở chỗ không xa là Đường Hạo Nam!
"Đường Hạo Nam! Anh tới làm gì hả? !" Tô Tiểu Quả lớn tiếng hỏi, Tiểu Bảo đứng ở cạnh chân cô, chó cậy thế chủ trừng mắt Đường Hạo Nam.
"Tôi tìm Hạ Nhất Nhiễm!" Đường Hạo Nam trầm giọng nói, nhìn về phía trong phòng, hướng Tô Tiểu Quả đi đến.
Tô Tiểu Quả vội vàng ngăn ở cửa, "Chị ấy sẽ không gặp anh!"
"Tiểu Quả!" Trong phòng Hạ Nhất Nhiễm nghe được tiếng Đường Hạo Nam, đi tới cửa, lên tiếng, Tô Tiểu Quả vội vàng xoay người, hướng cô mắt trợn trắng.
"Tiểu Quả! Em vào phòng khóa trái cửa là được!" Hạ Nhất Nhiễm trầm giọng nói, Tô Tiểu Quả kinh ngạc.
"Tiểu Bảo, mày ở đây canh chừng! Không cho anh ta đến gần nửa bước, biết không?" Tô Tiểu Quả lớn tiếng đối với chó nhà mình dặn dò, xoay người liền muốn vào nhà.
"Hạ Nhất Nhiễm! Em ra đây!" Nghe được lời Hạ Nhất Nhiễm nói, Đường Hạo Nam lòng thắt lại, cô vậy mà đối với anh trốn tránh không gặp!
Đi nhanh vọt tiến lên, Tô Tiểu Quả đã vào cửa, đem cửa chống trộm khóa trái. ~
"Gâu gâu!" Tiểu Bảo tuy là con chó rất nhỏ, nhưng đối mặt người xa lạ khi đó đặc biệt hung, hơn nữa có mệnh lệnh chủ nhân, nó trực tiếp cắn ống quầntây Đường Hạo Nam.
"Đáng chết!" Đường Hạo Nam nhìn vật nhỏ bên chân, tức giận mắng, "Cút ngay! Còn không cút, một cước đem ngươi đạp chết!"
Anh đối với con chó nhỏ kia cảnh cáo, ai biết, vật nhỏ đáng giận kia không những không buông ra, ngược lại cắn được càng chặt hơn, Đường Hạo Nam thật sự nổi giận đùng đùng.
Một chân đạp Tiểu Bảo ra, Tiểu Bảo ăn đau kêu lên, quay đầu lại chạy đến, lần này, không chút khách khí cắn mắt cá chân Đường Hạo Nam!
"A!" Anh ăn đau kêu rên, Tiểu Bảo gắt gao cắn thật lâu mới buông anh ra, chạy tóe khói về đến cửa, ngồi ngay ngắn ở cửa.
"Ha ha! Tiểu Bảo thực cắn anh ta rồi !" Tô Tiểu Quả kích động nói, Hạ Nhất Nhiễm lại luống cuống, xuyên qua kính thủy tinh, nhìnĐường Hạo Nam bên ngoài cong nguòi.
"Đường Hạo Nam! Anh đi nhanh đi!" Cô lãnh ngạnh kêu hô, anh còn dây dưa cái gì chứ?
Có chỗ nào đọc ko suông thì mn thông cảm nhé Tại ta lười quá đó mà. Mai cập sẽ chỉnh sửa sau
Nụ hôn cuồng dã, như là muốn cắn nuốt lấy cô, vốn là muốn phản kháng, nhưng mà, cả trái tim vẫn cuồng khiêu không thôi.
Cô luôn luôn không cách nào ngăn cản mê luyến của mình đối với anh
Hỏa nhiệt của anh xâm lấn, cô theo bản năng cắn chặt răng, không cho anh tiến vào, người đàn ông tức giận nhéo eo, ăn đau khiến cô há miệng, để cho anh thành công tiến vào. Anh ở trong miệng cô công thành đoạt đất, quấy hút, cuồng dã như vậy.
Cô dứt khoát không tiếp tục phòng bị, không giẫy dụa cũng không hùa theo, tuyệt vọng thừa nhận nụ hôn của anh.
"Đáng chết... Hạ Nhất Nhiễm, em đáng chết... Anh nghĩ muốn bóp chết em!" Qua không biết bao nhiêu lâu, Đường Hạo Nam giống như cuối cùng hôn đủ rồi, buông đôi môi sưng đỏ của cô ra, môi lại vẫn dán trên bờ môi cô, từ sâu trong cổ họng phát ra giọng lên án, gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Nguyên nhân anh tức giận cô đại khái rõ ràng.
Cô cũng không sợ hãi, cánh môi sưng có phần đau, một đôi mắt lạnh lùng không có nhìn anh.
"Nên đi ra ngoài, đừng để bị Mộng Mộng phát hiện." Cô rủ mắt xuống, rất bình tĩnh nói, Đường Hạo Nam một tay đè ở trên vách tường, một tay lại đem cằm của cô nâng lên, "Đừng giả ngu với anh!" Anh thấp giọng gầm thét, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, "Kha Dịch Thần cứu em? Nên em bị hắn làm cho cảm động rồi hả ? Nghĩ muốn cùng hắn bên nhau sao? !"
Vừa nãy lúc hút thuốc, Kha Dịch Thần nói đêm đó cô gặp phải chuyện bắt cóc.
Nghĩ đến chuyện, khi cô gặp nguy hiểm là Kha Dịch Thần đến cứu cô, trong lòng của anh cực kỳ ghen tị, đồng thời cũng càng sợ hãi, lại cảm thấy may mắn vì cô không có việc gì.
"Chuyện này với anh có quan hệ sao?" Cô lãnh đạm trả lời, không muốn giải thích.
Lại càng không muốn chất vấn đêm đó anh tại sao từ chối không nghe điện thoại của cô.
"Em là thừa nhận đi? Hạ Nhất Nhiễm, em cmn thật đúng là..."
"Đường Hạo Nam! Anh câm miệng cho tôi! Đừng đối với tôi hung hăn nói tục!" Cô nâng cằm, trừng mắt nhìn anh, lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc.
"Tránh ra! Tôi muốn đi ra ngoài! Đừng làm cho cô dâu tương lai của anh nhìn đến, vừa tức lại sinh thêm bệnh!" Cô nói xong, vươn tay chống đẩy trong ngực anh, nghĩ đến lời Đồng Y Mộng nói, đáy lòng quả thực như đao cắt.
"Cô dâu?"
Đường Hạo Nam hỏi lại, Hạ Nhất Nhiễm châm chọc nhìn anh, Đường Hạo Nam liền hiểu rõ.
"Cô ấy nói, cô ấy khôi phục, các người liền kết hôn." Hạ Nhất Nhiễm cười nói, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng chua xót quả thực giống bị Axit Sunfuric ăn mòn.
Đôi mắt Đường Hạo Nam càng thêm ảm đạm, "Anh chỉ là an ủi cô ấy như thế ..."
"An ủi, các người sớm hay muộn cũng là muốn kết hôn, anh đối với cô ấy, làm sao có khả năng thất hứa." Hứa hẹn duy nhất anh nói với cô chính là sẽ không li hôn, cũng thất hứa rồi.
Cười nhìn anh, rất muốn nghe được anh phản bác, nhưng anh cũng không có.
"Đêm nay, em đi căn hộ bên kia chờ anh!" Điện thoại vang, Đồng Y Mộng đang thúc dục, anh nhìn cô, trầm giọng nói.
"Không có khả năng, chúng ta không cần lại liên hệ, sau này, chuyện của tôi, không có quan hệ gì với anh." Cô lãnh đạm cự tuyệt.
Tay Đường Hạo Nam nắm chặt thành quả đấm, trừng mắt với cô, "Hạ Nhất Nhiễm, em rốt cuộc lại vẫn còn yêu anh nữa không? Hay là chưa từng yêu anh? Chẳng thế thì, nói buông tay liền có thể buông tay rồi? !"
Tại sao anh làm không được, vài ngày khắp nơi tìm không được cô, đều sắp muốn nổi điên rồi.
Cô lại có thể bình tĩnh như thế, lại vẫn cùng Kha Dịch Thần cùng một chỗ, có phải toàn bộ những chuyện trước đây, đều là đang lừa gạt anh hay không?
"Đường tiên sinh, anh xoắn xuýt như thế để làm gì? Chẳng lẽ, anh còn chơi tôi không đã sao?" Cô ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi lại.
Anh đột nhiên tức giận đè lại bờ vai cô, "Ở trong mắt em, anh chỉ là đang đùa giỡn em? !"
Lên án hỏi lại, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô.
"Chẳng thế thì sao? Đó là cái gì?" Tim cô đập nhanh, hỏi ngược lại.
Yêu!
Cái từ này nghẹn ở trong yết hầu anh, liền muốn thốt ra.
Toilet truyền đến tiếng đập cửa, Đường Hạo Nam liền hoàn hồn, Hạ Nhất Nhiễm cũng vậy, anh buông lỏng cô ra.
"Nhiễm Nhiễm! Cô ở bên trong sao?" Giọng Đồng Y Mộng truyền đến, Hạ Nhất Nhiễm hoảng hốt nhìn Đường Hạo Nam, chỉ thấy vẻ mặt anh ảo não, trốn vào trong phòng vệ sinh, Hạ Nhất Nhiễm vội vàng chỉnh lại quần áo đầu tóc, mở cửa ra ngoài.
"Nhiễm Nhiễm, cô sao lại đi vào lâu như thế lâu? Làm tôi lo lắng muốn chết! Anh Hạo Nam cũng không biết đi đâu, gọi điện thoại cũng không nghe!" Đồng Y Mộng vội vàng nói, cầm di động giống như muốn gọi điện thoại, Hạ Nhất Nhiễm sợ cô ta nghe được tiếng chuông điện thoại di động của Đường Hạo Nam, liền vội vàng kéo cánh tay của cô ta.
"Bọn họ không phải đi hút thuốc à? Còn không có quay lại ăn cơm sao?" Cô vội vã nói, cực kì khẩn trương.
May mà Đồng Y Mộng không gọi điện thoại, các cô về tới nhà ăn, Kha Dịch Thần đã quay lại.
Qua một lúc lâu sau, Đường Hạo Nam cũng trở lại, giải thích với Đồng Y Mộng rằng, đi ra ngoài nghe cú điện thoại.
Không nói chuyện được bao lâu, Hạ Nhất Nhiễm liền cùng Kha Dịch Thần rời đi trước, Đồng Y Mộng hỏi cô số điện thoại di động, nói muốn thường xuyên cùng cô liên hệ.
...
Hạ Nhất Nhiễm không trở về nhà cũ, Kha Dịch Thần đưa cô đi tiệm bánh ngọt.
Tô Tiểu Quả nhìn thấy bọn họ, không trước tiến lên quan tâm Hạ Nhất Nhiễm, ngược lại đi tới bên người Kha Dịch Thần, "Kha tiên sinh, nghe nói anh bị thương, nghiêm trọng không?"
Tô Tiểu Quả trước giờ vẫn luôn là vẻ không để ý chuyện gì, giờ phút này là vẻ mặt lo lắng nhìn Kha Dịch Thần, giống một người vợ đang quan tâm chồng mình.
Hạ Nhất Nhiễm có phần không hiểu, sao lại cảm giác Tô Tiểu Quả thích Kha Dịch Thần chứ? Bình thường cô bé cũng hay ở trước mặt Hạ Nhất Nhiễm nhắc tới Kha Dịch Thần, mà còn luôn khen ngợi Kha Dịch Thần, lại vẫn luôn nói, Kha Dịch Thần tốt hơn so với Đường Hạo Nam.
Tô Tiểu Quả lúc này, mặc tạp dề hồng nhạt, tạp dề in hình những quả dâu tây nhỏ xinh, tóc cột đuôi ngựa, là một cô gái vô cùng bình thường.
Kha Dịch Thần là người đàn ông trưởng thành, cũng coi như gặp qua vô số người, cô gái trước mặt trong ánh mắt lộ ra thân thiết, anh ta là cảm nhận được rồi.
Nhưng anh ta không cần, ngoại trừ Hạ Nhất Nhiễm ra không thích cùng cô gái khác thân thiết!
"Tôi không sao!" Anh ta lãnh đạm nói một câu, cũng không nhìn Tô Tiểu Quả.
Tô Tiểu Quả tuy mặt ngoài tùy tiện, nhưng mà cũng có một tiểu cô nương trái tim trong sáng thuần khiết, Kha Dịch Thần lãnh đạm, để cho cô mất mác.
Lại không rõ chính mình tại sao như vậy.
"Nhiễm Nhiễm, mấy ngày nay em vẫn nên tiếp tục chú ý an toàn!" Kha Dịch Thần đứng ở trước mặt Hạ Nhất Nhiễm, quan tâm nói, đến nay còn không thể tra ra kẻ bắt cóc đêm đó là ai.
"Uh'm! A Thần, vết thương phía sau lưng anh còn không có lành, đi về trước nghỉ ngơi đi." Cô nhàn nhạt nói, vẻ mặt bình tĩnh.
Mấy ngày nay, Kha Dịch Thần đối với cô không tệ, mà còn, anh ta quả thật cứu cô, không nên đối với anh ta quá lạnh lùng, cô không phải người máu lạnh.
"Được." Kha Dịch Thần nhàn nhạt đồng ý, đi ra cửa, trước khi rời đi, nhìn Tô Tiểu Quả, cô hướng anh ta ngây ngô cười.
"Anh ấy thật sự không có việc gì chứ?" Tô Tiểu Quả nhìn bên ngoài cửa hàng, nhìn đến Kha Dịch Thần lên xe, quan tâm hỏi.
"Tiểu Quả, sao em lại quan tâm anh ta như thế, thích anh ta rồi?" Hạ Nhất Nhiễm cười trêu ghẹo cô bé, Tô Tiểu Quả vội vàng quay đầu, hướng cô xem thường, "Người ta không màng nguy hiểm tính mạng cứu chị, em quan tâm người ta một chút, thì có gì sai? Dáng vẻ không giống như chị, không chịu để tâm, người ta đối với chị tốt như vậy, chị lại đối với người ta vẫn lãnh đạm như vậy!"
"Giải thích chính là che dấu! Chẳng qua, Kha Dịch Thần bây giờ, chị đều đã nhìn không thấu anh ta, em đó..."
"Hạ Nhất Nhiễm! Cái gì gọi là chị nhìn không thấu anh ấy? Mà Đường Hạo Nam nói cái gì chị cũng sẽ tin cái đó!" Tô Tiểu Quả bỏ lại một câu, không để ý tới cô, đi vào trong bếp rồi.
Hạ Nhất Nhiễm đi đến bên cạnh quầy thu nhìn những món ăn trưng bày trong tủ nhìn đến ngẩn người.
...
Nhà Tô Tiểu Quả là một tòa nhà hai tầng kiểu cũ, là bà nội cô để lại, bên cạnh là trường đại học thành phố, nơi này đều là nhà dân, nghe nói không lâu nữa liền muốn giải tỏa rồi.
Nhà cũ quá lớn, trống vắng, cô một người ở đó sẽ suy nghĩ lung tung, cho nên gần đây đều đã ở nhà Tô Tiểu Quả bên này, có người nói chuyện vẫn là tốt hơn.
Buổi tối, sau khi ăn cơm chiều không lâu, Hạ Nhất Nhiễm ở trong nhà vệ sinh giúp Tô Tiểu Quả tắm cho chó mà cô nuôi, là một con chó lai, lông màu trắng, lỗ tai màu rám nắng, cái đầu rất nhỏ, cực kỳ nghịch ngợm, là Tô Tiểu Quả hai năm trước ở ven đường nhặt được con chó này.
Tô Tiểu Quả lại ở trong phòng khách xem tiết mục giải trí, cười đến lăn qua lộn lại.
"Tiểu Bảo, chúng ta đi sấy lông nào." Dùng khăn mặt đem chó quấn lại, giống như ôm ấp trẻ con, ôm di ra buồng vệ sinh.
Nhìn Tiểu Bảo ngoan ngoãn tùy ý cô dùa nghịch, Hạ Nhất Nhiễm càng ngày càng cảm thấy được nó giống một đứa trẻ con, nếu cô thật sự có một đứa con thì tốt rồi.
Tương lai đi nước Pháp, không biết có thể nhận nuôi một đứa hay không.
"Gâu gâu... Gâu gâu!"
Bộ lông sau khi được sấy khô Tiểu Bảo đột nhiên nhảy xuống sô pha, hướng tới cửa chạy tới, vừa chạy vừa sủa.
"Tiểu Quả! Mở TV nhỏ một chút! Bên ngoài giống như có người!" Hạ Nhất Nhiễm đứng lên, hướng Tô Tiểu Quả kêu hô, Tô Tiểu Quả vội vàng đem âm lượng TV điều nhỏ lại, sợ là có cái người xấu gì, vội vàng đứng dậy, chạy tới phía trước Hạ Nhất Nhiễm.
Cực kỳ khoa trương che chở cô ở phía sau, "Chị ở yên trong phòng đi, em ra xem thử! Đừng ra ngoài!" Nghĩ đến Hạ Nhất Nhiễm lúc trước gặp phải kẻ bắt cóc, toàn thân Tô Tiểu Quả dựng lên phòng bị.
Cô ra cửa, Tiểu Bảo cũng đi theo chạy ra ngoài.
Xuyên qua ánh đèn ngoài cửa, Tô Tiểu Quả mơ hồ nhận ra người đứng ở chỗ không xa là Đường Hạo Nam!
"Đường Hạo Nam! Anh tới làm gì hả? !" Tô Tiểu Quả lớn tiếng hỏi, Tiểu Bảo đứng ở cạnh chân cô, chó cậy thế chủ trừng mắt Đường Hạo Nam.
"Tôi tìm Hạ Nhất Nhiễm!" Đường Hạo Nam trầm giọng nói, nhìn về phía trong phòng, hướng Tô Tiểu Quả đi đến.
Tô Tiểu Quả vội vàng ngăn ở cửa, "Chị ấy sẽ không gặp anh!"
"Tiểu Quả!" Trong phòng Hạ Nhất Nhiễm nghe được tiếng Đường Hạo Nam, đi tới cửa, lên tiếng, Tô Tiểu Quả vội vàng xoay người, hướng cô mắt trợn trắng.
"Tiểu Quả! Em vào phòng khóa trái cửa là được!" Hạ Nhất Nhiễm trầm giọng nói, Tô Tiểu Quả kinh ngạc.
"Tiểu Bảo, mày ở đây canh chừng! Không cho anh ta đến gần nửa bước, biết không?" Tô Tiểu Quả lớn tiếng đối với chó nhà mình dặn dò, xoay người liền muốn vào nhà.
"Hạ Nhất Nhiễm! Em ra đây!" Nghe được lời Hạ Nhất Nhiễm nói, Đường Hạo Nam lòng thắt lại, cô vậy mà đối với anh trốn tránh không gặp!
Đi nhanh vọt tiến lên, Tô Tiểu Quả đã vào cửa, đem cửa chống trộm khóa trái. ~
"Gâu gâu!" Tiểu Bảo tuy là con chó rất nhỏ, nhưng đối mặt người xa lạ khi đó đặc biệt hung, hơn nữa có mệnh lệnh chủ nhân, nó trực tiếp cắn ống quầntây Đường Hạo Nam.
"Đáng chết!" Đường Hạo Nam nhìn vật nhỏ bên chân, tức giận mắng, "Cút ngay! Còn không cút, một cước đem ngươi đạp chết!"
Anh đối với con chó nhỏ kia cảnh cáo, ai biết, vật nhỏ đáng giận kia không những không buông ra, ngược lại cắn được càng chặt hơn, Đường Hạo Nam thật sự nổi giận đùng đùng.
Một chân đạp Tiểu Bảo ra, Tiểu Bảo ăn đau kêu lên, quay đầu lại chạy đến, lần này, không chút khách khí cắn mắt cá chân Đường Hạo Nam!
"A!" Anh ăn đau kêu rên, Tiểu Bảo gắt gao cắn thật lâu mới buông anh ra, chạy tóe khói về đến cửa, ngồi ngay ngắn ở cửa.
"Ha ha! Tiểu Bảo thực cắn anh ta rồi !" Tô Tiểu Quả kích động nói, Hạ Nhất Nhiễm lại luống cuống, xuyên qua kính thủy tinh, nhìnĐường Hạo Nam bên ngoài cong nguòi.
"Đường Hạo Nam! Anh đi nhanh đi!" Cô lãnh ngạnh kêu hô, anh còn dây dưa cái gì chứ?
Có chỗ nào đọc ko suông thì mn thông cảm nhé Tại ta lười quá đó mà. Mai cập sẽ chỉnh sửa sau
Bình luận facebook