Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141: Thủy tạ bí cấp
Nhưng Tiểu Khai đúng là vẫn còn quá xem thấp tiểu nha đầu Khinh Hồng.
Phải biết rằng, Lam Điền Ngọc ở thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Khai có nói qua: " Ta có ba gã thân truyền đệ tử…tiểu sư muội mười bảy vừa qua khỏi, chưa trưởng thành, tên là Khinh Hồng, chính là thiên tài tu chân của Lưu Vân Thủy Tạ của chúng ta." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Làm một tu chân thiên tài, tu luyện chính là song tu thuật nổi tiếng tại tu chân giới, ngươi nói mị lực của Khinh Hồng có thể kém cỏi hay sao chứ?
Cho nên, Khinh Hồng chỉ là yêu kiều kêu lên: " Tiểu Khai ca ca, ngươi ngẩng đầu nhìn xem ta đi." Tiểu Khai dị thường thống khổ phát hiện bản thân mình hoàn toàn sai lầm.
Thanh âm này mặc dù còn chưa thành thục nữ tính, nhưng lại thanh thuần yêu kiều biểu đạt được đến vô cùng thấu triệt đầm đìa, mang theo một loại vận vị làm cho người ta xương cốt phải run lên, trong tâm Tiểu Khai phảng phất như có một con mèo nhỏ đáng yêu vừa nạo nhẹ một cái, toàn thân hắn sợ run cả người, nhịn không được lại ngẩng đầu lên.
Vừa nhấc đầu, hắn đã cảm thấy như muốn đui mù.
Khinh Hồng đang mang theo nụ cười mỉm đứng ngay đối diện, vẻ mặt động lòng người đến nói không nên lời, nói rõ ràng hết lần này tới lần khác lại mang theo tia vũ mị, hết lần này tới lần khác xem giống như là một tiểu cô nương không hề có tâm cơ, một câu cuối cùng, rõ ràng đúng là tới cực điểm siêu thanh thuần tiểu la lỵ.
Mà vẻ mặt bây giờ của Tiểu Khai, phảng phất như là một tiểu thúc thúc trước kia thường xuyên lừa gạt tiểu cô nương, cặp mắt trợn tròn, vẻ mặt đáng khinh.
Điểm chết người chính là, Khinh Hồng hiển nhiên rất rõ ràng trang phục trên người mình nên lộ ra nơi nào, cho nên trang phục trên người nàng điển hình là ngắn không còn gì ngắn hơn, da thịt tuyết trắng làm cho Tiểu Khai đương trường " phốc" một tiếng, từ trong lỗ mũi phun ra máu.
" Trời ạ! Tu luyện vừa mới bắt đầu a!" Tiểu Khai tuyệt vọng ai thán.
Khinh Hồng có chút nở nụ cười.
Làm đệ tử có thiên phú cao nhất của Lưu Vân Thủy Tạ, đây chính là tâm pháp bí truyền " Ngọc Nữ Tâm Kinh", nàng cơ hồ đã đạt tới cảnh giới vô sắc vô tướng cao nhất, cả Thủy Tạ, ngoại trừ sư phó Lam Điền Ngọc, căn bản không có bất luận kẻ nào có thể vượt qua nàng, mà hôm nay công pháp này vừa mới bắt đầu, Tiểu Khai ca ca ở đối diện đã ngăn cản không được nữa.
Cảnh giới chính thức cao nhất là mị hoặc thuật, đương nhiên không giống như đám phong trần nữ tử của nhân gian, chỉ là thủ đoạn khiêu khích có thể so sánh, luyện đến cực đỉnh, căn bản không có dấu hiệu gì, vô thanh vô tức.
Mỗi một nụ cười, mỗi một lần nhíu mày, hay là một tiếng hừ nhẹ, một hơi thở, một ánh mắt, một lũ hương khí, không nghĩ là huyền diệu, hồn nhiên thiên thành cùng thiên địa chí lý dung hợp thành một, vô hình đạt tới bất khả tư nghị, có hiệu quả tuyệt đối khó tin.
Có chút nam nhân, xem hết vô số hoang tràng phong lưu, nhưng thủy chung quên không được màn cảnh kinh hồng thấp thoáng này.
Có chút nam nhân, có thể cự tuyệt vô số mỹ nữ chui vào lòng, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị một nữ tử bình thường chỉ nhờ một nụ cười mà câu đi hồn phách.
Có chút nam nhân, vốn nhìn như hoàn mỹ không sứt mẻ, không chê vào đâu được, đợi cho khi chân tướng bị xuyên thấu, hết lần này tới lần khác có các loại các dạng bất khả tư nghị, làm ra các loại việc thật khó tin.
Cho nên nói, mỗi nam nhân đều có nhược điểm, trọng yếu chính là ngươi không thể không có nhược điểm nào cho người ta nhìn thấy.
Cảnh giới vô sắc vô tướng của Ngọc Nữ Tâm Kinh, có thể trong vô hình, theo mỗi động tác và vẻ mặt, công kích vào từng nhược điểm của ngươi, thẳng đến mỗi chi tiết tỉ mỉ đánh trúng sơ hở của ngươi, cho ngươi nhất thời liền hỏng mất.
Tiểu Khai bây giờ cũng đã sắp hỏng mất, hắn bỗng nhiên phát hiện, Khinh Hồng mặc dù là quả táo xanh, nhưng khẩu vị của mình không ngờ lại đã thay đổi, không ngờ gấp đến không kịp đợi muốn hung hăng cắn một cái vào quả táo xanh này.
Hắn từng bước ra ngoài, gian nan dùng một chút khí lực cuối cùng, theo trong lòng móc ra một con vật màu xanh biếc, sa ách kêu lên một tiếng: " Bích Thủy Thiềm Thừ!"
Bích Thủy Thiềm Thừ yên tĩnh nằm trong tay hắn, không có một chút động tĩnh, mà cỗ dục hỏa trong cơ thể Tiểu Khai lại phảng phất như bị thiêu đốt lên!
" Vô dụng, tại Diệt Thế Chi Môn, tất cả pháp bảo đều không có hiệu quả." Khinh Hồng dùng bàn tay nhỏ bé che tại miệng lạc lạc cười lên, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, thông thấu như băng tuyết, nghe trong lỗ tai Tiểu Khai, như Trư Bát Giới ăn phải tham quả, mười vạn tám ngàn lông mao trên người thống thống thư sướng, hai mắt hắn nhìn Khinh Hồng đăm đăm, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé che miệng kia trắng muốt như thế, khóe miệng lại đáng yêu, mà tiếng cười thanh thúy càng làm cho người ta thần hồn điên đảo, trong tích tắc này, Tiểu Khai cơ hồ nhận định nguyện vọng lớn nhất trong cuộc đời mình đó là không để ý hết thảy như muốn bỏ hết, thống thống khoái khoái cởi hết tất cả, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
May mắn trong lúc này trong đầu hắn nhảy ra ba chữ: Trì Tiểu Trúc.
Mỗi nam nhân đều có nhược điểm, nhưng đồng thời mỗi nam nhân đều có ưu điểm, chỉ có một ưu điểm để ương ngạnh, mới có thể chống đỡ được hùng tâm vạn trượng, chỉ dẫn hắn đi con đường nào, A Cơ Thước Đức từng nói qua: " Cho ta một điểm, ta có thể xoay chuyển địa cầu." Câu này nguyên thuộc loại phạm trù lý luận trong vật lý học kinh điển, một danh ngôn, sung phân chứng minh tầm quan trọng của điểm đó.
Điểm của Tiểu Khai, chính là Trì Tiểu Trúc.
Cho nên Tiểu Khai dùng một điểm khí lực cuối cùng kia, dùng sức cắn đầu lưỡi của mình, đau đớn kịch liệt làm cho hắn cơ hồ nghĩ rằng đã cắn nát đầu lưỡi, nương theo đau đớn lan tràn, dục hỏa trong cơ thể hắn rốt cuộc bị miễn cưỡng đè ép xuống tới.
Tiểu Khai dùng sức thối lui ba bước " phác thông" đặt mông ngồi xuống, căng căng nhắm mắt lại.
Sau đó hắn nhấc tay, dùng sức che lỗ tai của chính mình.
Đúng vậy, hắn không thể vận công chống cự, nhưng hắn nhắm lại mắt của mình, che lỗ tai mình, cho dù sắc đẹp của ngươi khôn cùng, cho dù âm sắc của ngươi dâm mỹ, ta không nghe là được rồi?
Khinh Hồng và Hiểu Nguyệt nhất thời bị hắn làm cho ngẩn ngơ, nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Thiên Lộc lúc ấy sáng lập môn công pháp này thì tâm cao khí ngạo, tự tin bạo bằng, có lẽ vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra phương pháp vượt qua kiểm tra này, chính là ngươi không thể không thừa nhận, làm như vậy cũng không phải là phạm quy, nếu Khinh Hồng và Hiểu Nguyệt không thể xuất ra điểm gì mới, vậy còn muốn câu dẫn Tiểu Khai có lẽ đã thật khó khăn rồi.
Khinh Hồng vốn bước tiếp theo là tối kinh điển " thoát y vũ biểu diễn", nhưng bị Tiểu Khai làm như vậy, lại không sao diễn nổi nữa.
Làm sao bây giờ?
Hai nàng nhìn nhau cười, trong mắt đều có vẻ ngạo nghễ: " Hừ hừ, chúng ta thiên hạ vô song mị hoặc tâm pháp, chỉ với phương pháp chuyết liệt như vậy của ngươi là có thể ngăn cản được sao?"
Cho nên hai tay Hiểu Nguyệt như rắn câu lên cổ Tiểu Khai, ngọc thủ kia lướt qua, Tiểu Khai cảm thấy toàn thân nóng lên, địa phương bị ddungjd đến từng đợt từng đợt sợ run, phảng phất như có dòng điện rót vào cơ thể.
Điểm chết người chính là, tay của Hiểu Nguyệt với quỹ tích hoạt động đã thập phần cổ quái, khi nặng khi nhẹ, đầu ngón tay như bạch ngọc không ngừng vẽ vuốt trên thân thể Tiểu Khai, vẽ vòng lớn, vẽ vòng nhỏ, một vòng tiếp một vòng, có đôi khi còn hơi chút dùng sức, ở trên thân thể Tiểu Khai kiềm chế một chút.
Mỗi lần ấn một cái, Tiểu Khai lại cảm thấy ở bụng lại một lần nhận lấy sự ngứa ngáy, ngọn lửa khôn cùng lại hùng hùng thiêu đốt lên, một cỗ một cỗ dục hỏa trực trùng lên ót, nếu không phải hắn thủy chung cắn đầu lưỡi, tử thủ một chút thanh tỉnh kia, gắt gao niệm ba chữ Trì Tiểu Trúc, có lẽ hắn đã tám trăm năm muốn hóa thân thành dã thú rồi.
Kỳ thật hắn không biết, thủ pháp này của Hiểu Nguyệt cũng là có phương thức.
Trong tầng thứ nhất, Tiểu Khai đùa giỡn Tiểu Hân và Ngưng Hương thì dùng chính là thôi tình thủ pháp do Thiên Lộc sáng tạo, đó là chuyên môn nhằm vào nữ tính, mà lần này thủ pháp của Hiểu Nguyệt chính là Hồ tộc thiên phú kỹ năng thôi tình thủ pháp, là chuyên môn nhằm vào nam tính, Hiểu Nguyệt là Hồ tộc duy nhất một người, chỉ dùng một ngàn năm đã tu đến cảnh giới năm đuôi, thiên tài hồ ly, vô luận tu vi thâm hậu hay là lực lĩnh ngộ cường đại, đều xem như là trong Hồ tộc thiên tài, thủ pháp này của nàng dùng đến, uy lực to lớn, vì thế không phải là chuyện đùa.
Nếu Hiểu Nguyệt có thể thừa dịp cơ hội này, đối với những bộ vị toàn thân cao thấp của Tiểu Khai một lần từ đầu đến chân đại quy mô, độ cao mật, toàn phương vị thôi tình khiêu khích, có lẽ Tiểu Khai có thể thật sự luân hãm, chỉ tiếc Hiểu Nguyệt dù sao vẫn là thân xử nữ, rốt cuộc cũng phóng không thoát, sáo thủ pháp này cũng là lần đầu tiên " lâm giường thực tập", cho nên vẫn chỉ ở trên người Tiểu Khai nhiệt thân huấn luyện, lúc này mới cho Tiểu Khai cơ hội phản kích.
" Làm sao bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ đây?" Môi của Tiểu Khai đều bị dục hỏa cháy sạch thiêu khô, bây giờ tình hình loại này, muốn tâm như nước thì tuyệt đối là nằm mơ, sinh lý của Tiểu Khai phản ứng đã đến cực hạn, huynh đệ phía dưới ngẩng đầu ưỡn ngực, kiếm bạt cung giương, hận không được thống thống khoái khoái tìm một đối thủ đại chiến ba trăm hiệp, nhưng chủ nhân không lên tiếng, thủy chung không tìm được đối thủ, chỉ có thể liều mạng tích súc lực lượng, liều mạng tự mình lớn mạnh, đem quần của Tiểu Khai đẩy cao lên, dưới ánh mắt ngẫu nhiên của Khinh Hồng và Hiểu Nguyệt, chỉ cần liếc mắt, thì nhịn không được mặt đỏ tim tim đập, đều lặng lẽ nghĩ: ta có khả năng chịu được không?
"***, dù sao chỉ cần ta không bắn là vượt qua kiểm tra, thật sự không được, ta sẽ dùng cường thôi!" Tiểu Khai hung hăng cắn chặt răng, nghĩ thầm: " Vô luận như thế nào tầng thứ hai cũng phải bước qua, chỉ cần vượt qua tầng thứ hai, mặt sau hãy nói."
Đang muốn nói đến nơi đây, liền nghĩ thấy phía dưới căng thẳng, hắn nhất thời run mạnh toàn thân, chỉ cảm thấy tiểu đệ của chính mình đã bị một bàn tay nắm chặt, nếu không phải cuối cùng hắn còn có điểm chế lực, có lẽ đã trực tiếp tiết thẳng ra ngoài.
Một lần tiết này, tinh hoa nguyên dương phải muốn lãng phí, tầng thứ hai coi như là hoàn toàn luyện phế đi, thiên hạ đệ nhất tu chân đại pháp coi như là thất bại.
" Thật quá nguy hiểm, thật sự quá nguy hiểm!" Trong đầu Tiểu Khai có thanh âm kêu lên điên cuồng: " Cứ như vậy tiếp tục sẽ gặp chuyện không may, ngàn quân một lần bại, không đợi được nhiều như vậy nữa, ra tay đi!"
Tiểu Khai một lần hoành tâm, cắn răng, mở to mắt!
Ánh mắt của hắn đã bị dục hỏa thiêu thành đỏ bừng!
" A!" Khinh Hồng và Hiểu Nguyệt vốn động tác còn đang tự tin, Hiểu Nguyệt trải qua thời gian dài thân nhiệt, cuối cùng đem bàn tay xuống phía dưới Tiểu Khai, giờ phút này đang chuyên tâm cởi dây lưng của Tiểu Khai, bước tiếp theo, nàng định xem thử Hồ tộc thôi tình " Linh Thiệt Xuất Động!" xuất ra thế nào.
Linh Thiện Xuất Động, danh như ý nghĩa, đã chính là muốn dùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn, làm chút ít việc tu sỉ khuê phòng.
Nhưng nàng đã không còn cơ hội tiếp tục diễn luyện, bởi vì trong giây phút Tiểu Khai mở to mắt, một tay vươn ra, hung hăng ôm eo nàng siết chặt, tay kia đã xé toạt cái váy dài của nàng xuống.
Hết thảy vật chất trong Lâm Giới Không Gian đều phù hợp vào tùy tâm sở dục quy tắc, Hiểu Nguyệt vốn tỉ mỉ xếp đặt năm loại trang phục hoàn toàn bất đồng, phân biệt là Hộ Sĩ Trang ( quần áo hộ lý), Bạch Lĩnh Sáo Trang ( quần áo y tá), Đệ Tử Trang( quần áo học trò), Tiểu Thư Trang ( quần áo tiểu thư), và Thỏ Nữ Lang Trang ( quần áo của cô thỏ), muốn tận tâm phẫn diễn vai diễn, thuận tiện ở trước mặt chủ nhân triển lãm một chút mị lực tuyệt thế của chính mình, thế nhưng nàng còn chưa kịp thay bộ nào, Tiểu Khai đã không cho nàng cơ hội nữa.
Váy dài xé xuống, ở chiếc quần lót màu đen trong suốt, còn có chút đường chỉ màu vàng, muốn nói gợi cảm, kia đích thật là gợi cảm đến cực hạn, thế nhưng Tiểu Khai không cần nhìn đã kéo mạnh chiếc quần lót xuống, đến lúc đó Hiểu Nguyệt mới kêu lên một tiếng " a" sợ hãi, liền cảm giác một cây lửa nóng chưa từng nhìn thấy đã trực tiếp tiến tới nơi thần bí chưa từng có người thăm dò qua, khí thế hung hung phóng đi!
Dây lưng của Tiểu Khai là vừa mới bị Hiểu Nguyệt cởi ra, cho nên hắn vừa đứng lên, quần đã rơi xuống, vừa lúc miễn được khí lực hắn thoát quần ra, Hiểu Nguyệt có thể trước tiên đã bị xâm phạm, cũng không thể không nói là tự làm tự chịu.
" Phốc" một thanh âm vang lên, có chút trầm muộn, Hiểu Nguyệt đôi mi thanh tú nhíu lại phát ra " Nha" một tiếng hừ nhẹ, Tiểu Khai lại kinh ngạc nói: " Di?"
Nguyên lai hắn khí thế hung hung, nhưng lại không có chút dấu hiệu.
Trong sách Thiên Lộc từng nói qua, nữ tử càng khó khai bao(phá thân), thì nguyên âm càng thêm phong hậu, Hiểu Nguyệt thân là hồ nữ ngàn năm, không ngờ còn có thể thủ thân như ngọc, kỳ nguyên âm sâu hậu đã đạt tới bước tương đương, Tiểu Khai thoáng ngẫm lại, liền hiểu được đạo lý này, trong lòng càng hưng phấn, càng thêm dùng sức động thân một cái, chợt nghe " ba" một tiếng, hỗn loạn khi Hiểu Nguyệt thở ra một thanh âm, Tiểu Khai nhanh chóng đẩy Hiểu Nguyệt ra, thân thể lui nhanh, vùng hạ thể đã trương lên, một đoàn sáng ngời đỏ như máu vô cùng đang chậm rãi thẩm thấu tiến vào chỗ sâu trong trong da thịt.
Bốn năm động tác này nói ra chậm, kỳ thật lại phát sinh trong vòng vài giây ngắn ngủi, đợi sau khi Tiểu Khai thối lui, Khinh Hồng mới chính thức phản ứng, há hốc mồm nhìn Tiểu Khai đang trần truồng, chỉ cảm thấy biến hóa phía sau của Ngọc Nữ Tâm Kinh rốt cuộc diễn không ra được nữa, trong lòng lập tức biết Tiểu Khai đang muốn đến xâm phạm chính mình, không khỏi đang khẩn trương, lại chờ mong, nhanh chóng dùng hai tay che gương mặt đang cười, sợ hãi than nói: " Trời ạ!"
Nàng còn không biết được, Tiểu Khai so với nàng còn muốn khẩn trương gấp trăm lần!
Tiểu Khai vốn đã bị khiêu khích tới mức cơ hồ muốn tiết thân, lần này dùng tinh thần cường đại xâm phạm Hiểu Nguyệt, cư nhiên lại một lần còn chưa công hiệu, lại bị bách bổ cứu thêm một cước, thân thể bị cảm thụ kích thích như thế, thật sự là không có ngôn ngữ gì để hình dung, thực tế âm môn của Hiểu Nguyệt lại dị thường hẹp hòi, sau khi hư thân thì kịch liệt co rút lại, cơ hồ đương trường bóp chặt huynh đệ của Tiểu Khai làm cho nguyên dương muốn khó giữ được, may mắn động tác của hắn bay nhanh, cơ hồ là vừa vỡ được thì liền nhanh chóng lui ra, giờ phút này đang đứng ở nơi đó, thở dốc từng ngụm từng ngụm, vừa bình phục kinh hoàng trong lòng, vừa bình phục sự xúc động trong thân thể, muốn làm cho chính mình hòa hoãn trở lại.
" Hoàn hảo…hoàn hảo…" Tiểu Khai lau mồ hôi trên mặt, nghĩ thầm: " Hoàn hảo Khinh Hồng không đến khiêu khích ta, nếu không ta coi như xong đời rồi!"
Chỉ dừng lại nửa phút, Tiểu Khai mới coi như bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn Khinh Hồng.
" Tiểu Khai ca ca…ngươi tới đi." Khinh Hồng dùng sức nhắm ánh mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thanh thuần không như người phàm, loại vẻ mặt này, phảng phất như là một tiểu cô nương nhanh chóng sẽ bị khi dễ, nhưng cũng giống như một tiểu sắc nữ đang chờ đợi được nhanh chóng sủng ái, nhất thời làm cho Tiểu Khai nhịn không được mà huynh đệ bên dưới lại nhảy dựng, lại không dám có chút chần chờ " sưu" một tiếng, cây thương lại ra tay, thanh kiếm sắc bén lại thoát ra, cùng Khinh Hồng hợp hai thành một.
Khinh Hồng toàn thân khẽ run lên, hai hàng thanh lệ chậm rãi hạ xuống, khóc ròng nói: " Tiểu Khai ca ca, ngươi từ nay về sau…nhất định phải đối xử tốt với ta a!"
Tiểu Khai đã không còn tinh lực trả lời nàng nữa, đạo nguyên âm xử nữ này vừa vào cơ thể, kinh mạch trong cơ thể Tiểu Khai đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Trong quá trình tu luyện tầng thứ hai, Thiên Lộc sở dĩ kiên trì ghi lớn một chữ " Nhẫn", kỳ thật là có thâm ý.
Nhẫn càng lâu, tao ngộ khiêu khích càng nhiều, ý chí lực lại càng cứng cỏi, sức sống của nguyên dương lại càng cao, đợi khi cuối cùng cùng nguyên âm kết hợp thời điểm, lại càng có thể phát huy ra uy lực thật lớn, trên sự thật, Thiên Lộc sở dĩ chọn lựa nữ tử trời sinh mị cốt để phối hợp, đúng là bởi vì nữ tử như vậy sẽ ẩn chứa năng lực khiêu khích cực mạnh, có thể đem nguyên dương của tu luyện giả kích phát đến cực hạn.
Nhưng vật trong thiên hạ đều là hỗ trợ lẫn nhau, vì tìm được hiệu quả tốt nhất, thì phải chịu được khiêu khích cực hạn, nhưng hết lần này tới lần khác Tiểu Khai lại là một người chưa từng trải qua mây mưa, muốn hắn đi chống đỡ kích thích mãnh liệt, đó căn bản là không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, cho nên khi Tiểu Khai tu luyện tầng thứ hai thì kỳ thật lãng phí rất nhiều cơ hội, vô luận là Ngọc Nữ Tâm Kinh của Khinh Hồng, hay là thiên hồ mị hoặc của Hiểu Nguyệt, một thành cũng chưa từng xuất ra, Tiểu Khai đã chịu không được.
Kỳ thật Hiểu Nguyệt là cực phẩm hồ nữ, mặc dù ở niên đại thời đó của Thiên Lộc, cũng chỉ có thể gặp mà không thể cầu, Khinh Hồng là một tu chân kỳ tài, đã cũng không phải dễ dàng tìm được, hai nàng này nếu chính thức đem mị hoặc thuật kích phát đến cảnh giới cao nhất, vậy Tiểu Khai có khả năng đạt được điều tốt, thì sẽ rất khó tưởng tượng, chỉ tiếc là Tiểu Khai thật sự là không chịu được, vì không muốn bị bức bách tiết thân, thất bại trong gang tấc, hắn chỉ có thể nhanh chóng phá điệu thân xử nữ của hai nàng, hấp thu đi nguyên âm của hai nàng, xem như an ổn vượt qua tầng thứ hai.
Đương nhiên, chúng ta nói Tiểu Khai tầng này luyện được quá thất bại, đó là đem toàn chuyện mà nói, nếu theo hôm nay so sánh với tu chân giới này, vậy Tiểu Khai tìm được điều tốt, quả thật có thể nói là " thiên đại phúc duyên".
Hai cỗ nguyên âm trong phút chốc dung hợp cùng một chỗ, mãnh liệt đánh sâu vào kinh mạch trong cơ thể Tiểu Khai, mấy kinh mạch này bỗng nhiên trong lúc đó phảng phất như biến thành vật còn sống, ở trong cơ thể như con rắn du động, trong quá trình du động lại bính phải kinh mạch, trực tiếp đã dung hợp làm một, cho nên đuổi dần, kinh mạch trong cơ thể Tiểu Khai bắt đầu biến đi, xuất hiện rất nhiều quán thông toàn bộ chủ mạch trong cơ thể Tiểu Khai. Những kinh mạch chủ kiền trong cơ thể hắn tiếp tục du động, tiếp tục diễn kịch, thẳng đến cuối cùng, trên người Tiểu Khai bỗng nhiên hiện lên một mảnh hào quang đỏ như máu, hắn ngưng thần quan sát, trong thân thể trống trơn lãng đãng, cư nhiên cái gì cũng không có nữa, tất cả kinh mạch đều biến thành không, một cỗ kinh mạch này lại trong chớp mắt trướng đầy thân thể hắn.
Tiểu Khai bây giờ, phảng phất như một cây gậy trúc, trong cơ thể hoàn toàn rỗng không, không có một tia tạp chất, mà trong kinh mạch, đã có một cỗ thoạt nhìn tương đương như một cỗ chất lỏng niêm trù chậm rãi lưu động, cỗ chất lỏng này hoàn toàn trong suốt, phảng phất như đang di động từng chút một trong kinh mạch.
Nếu là người tu chân có tầm mắt cao minh nhìn thấy một màn này, có lẽ đương trường cũng rớt cả mắt ra, bởi vì cỗ nùng trù chất lỏng này không phải gì khác, đúng là tinh khiết nhất, chính là thiên địa linh khí!
Người tu chân tu luyện, đơn giản là một bên đề cao thuần nguyên khí, một bên lại tích tụ nguyên khí đến mệt mỏi, chỉ cần đem hai điểm này làm được đến trình độ nào đó,còn kém không bao nhiêu là có thể được gọi là tiên nhân rồi.
Cổ chất lỏng trong cơ thể Tiểu Khai, toàn thân trong suốt, đúng là nguyên khí tinh khiết nhất, là trạng thái tốt nhất, mà cỗ nguyên khí này chính là ngưng tụ thành dịch thái, so với nguyên khí bình thường có mật độ cao gấp trăm lần, loại mật độ cao này vô cùng tinh khiết, một khi phóng thích đi ra, rốt cuộc có thể tạo thành hiệu quả khủng bố cỡ nào, điều này quả thực là không thể tưởng tượng.
Chỉ tiếc là Tiểu Khai chỉ là điển hình bộc phát, căn bản không biết mình đã hoàn thành việc tích tụ nguyên khí khủng bố cỡ nào, hắn chỉ là cảm thấy hơi chút kinh ngạc trong lòng, để truy tìm đáp án, thuận tay dùng hai ngón tay điểm vào mi tâm của Khinh Hồng và Hiểu Nguyệt, đem cổ nguyên âm mình ngàn chuy trăm luyện đuổi về trong cơ thể hai nàng.
Hai đạo nguyên âm này đồng dạng là trạng thái chất lỏng, mà loại mật độ nguyên âm này, căn bản hai nàng bây giờ không thể tiêu hóa được, cho nên Khinh Hồng và Hiểu Nguyệt nghĩ cũng không nghĩ, đương trường khoanh chân ngồi xuống, tiến vào quá trình hấp thu gian khổ.
Nhìn thấy hai nàng bắt đầu hành công, Tiểu Khai lúc này mới ngồi xuống, bắt đầu tiến hành lần thứ hai thiên đại tuần hoàn.
" Ai, nguyên khí này cũng không biết là phát điên cái gì, cư nhiên lại chạy chậm như vậy, bây giờ kinh mạch thật ra lại đơn giản, đúng là một cây thẳng tắp từ đầu thông đến chân, nhưng với tốc độ này, có lẽ phải chạy mấy ngày mấy đêm nữa." Tiểu Khai vừa cảm thán, vừa tấn vào trong cảnh giới tu luyện.
Trên người hắn không phát ra hào quang đủ màu sắc gì, chỉ là tại da thịt, ẩn ẩn toát ra bạch quang, thoạt nhìn phảng phất như cả người hắn đều biến thành bạch ngọc tinh khiết nhất trong thiên địa.
Thiên hạ đệ nhất tu chân đại pháp tầng thứ hai, đến tận đây chấm dứt.
Phải biết rằng, Lam Điền Ngọc ở thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Khai có nói qua: " Ta có ba gã thân truyền đệ tử…tiểu sư muội mười bảy vừa qua khỏi, chưa trưởng thành, tên là Khinh Hồng, chính là thiên tài tu chân của Lưu Vân Thủy Tạ của chúng ta." Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Làm một tu chân thiên tài, tu luyện chính là song tu thuật nổi tiếng tại tu chân giới, ngươi nói mị lực của Khinh Hồng có thể kém cỏi hay sao chứ?
Cho nên, Khinh Hồng chỉ là yêu kiều kêu lên: " Tiểu Khai ca ca, ngươi ngẩng đầu nhìn xem ta đi." Tiểu Khai dị thường thống khổ phát hiện bản thân mình hoàn toàn sai lầm.
Thanh âm này mặc dù còn chưa thành thục nữ tính, nhưng lại thanh thuần yêu kiều biểu đạt được đến vô cùng thấu triệt đầm đìa, mang theo một loại vận vị làm cho người ta xương cốt phải run lên, trong tâm Tiểu Khai phảng phất như có một con mèo nhỏ đáng yêu vừa nạo nhẹ một cái, toàn thân hắn sợ run cả người, nhịn không được lại ngẩng đầu lên.
Vừa nhấc đầu, hắn đã cảm thấy như muốn đui mù.
Khinh Hồng đang mang theo nụ cười mỉm đứng ngay đối diện, vẻ mặt động lòng người đến nói không nên lời, nói rõ ràng hết lần này tới lần khác lại mang theo tia vũ mị, hết lần này tới lần khác xem giống như là một tiểu cô nương không hề có tâm cơ, một câu cuối cùng, rõ ràng đúng là tới cực điểm siêu thanh thuần tiểu la lỵ.
Mà vẻ mặt bây giờ của Tiểu Khai, phảng phất như là một tiểu thúc thúc trước kia thường xuyên lừa gạt tiểu cô nương, cặp mắt trợn tròn, vẻ mặt đáng khinh.
Điểm chết người chính là, Khinh Hồng hiển nhiên rất rõ ràng trang phục trên người mình nên lộ ra nơi nào, cho nên trang phục trên người nàng điển hình là ngắn không còn gì ngắn hơn, da thịt tuyết trắng làm cho Tiểu Khai đương trường " phốc" một tiếng, từ trong lỗ mũi phun ra máu.
" Trời ạ! Tu luyện vừa mới bắt đầu a!" Tiểu Khai tuyệt vọng ai thán.
Khinh Hồng có chút nở nụ cười.
Làm đệ tử có thiên phú cao nhất của Lưu Vân Thủy Tạ, đây chính là tâm pháp bí truyền " Ngọc Nữ Tâm Kinh", nàng cơ hồ đã đạt tới cảnh giới vô sắc vô tướng cao nhất, cả Thủy Tạ, ngoại trừ sư phó Lam Điền Ngọc, căn bản không có bất luận kẻ nào có thể vượt qua nàng, mà hôm nay công pháp này vừa mới bắt đầu, Tiểu Khai ca ca ở đối diện đã ngăn cản không được nữa.
Cảnh giới chính thức cao nhất là mị hoặc thuật, đương nhiên không giống như đám phong trần nữ tử của nhân gian, chỉ là thủ đoạn khiêu khích có thể so sánh, luyện đến cực đỉnh, căn bản không có dấu hiệu gì, vô thanh vô tức.
Mỗi một nụ cười, mỗi một lần nhíu mày, hay là một tiếng hừ nhẹ, một hơi thở, một ánh mắt, một lũ hương khí, không nghĩ là huyền diệu, hồn nhiên thiên thành cùng thiên địa chí lý dung hợp thành một, vô hình đạt tới bất khả tư nghị, có hiệu quả tuyệt đối khó tin.
Có chút nam nhân, xem hết vô số hoang tràng phong lưu, nhưng thủy chung quên không được màn cảnh kinh hồng thấp thoáng này.
Có chút nam nhân, có thể cự tuyệt vô số mỹ nữ chui vào lòng, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị một nữ tử bình thường chỉ nhờ một nụ cười mà câu đi hồn phách.
Có chút nam nhân, vốn nhìn như hoàn mỹ không sứt mẻ, không chê vào đâu được, đợi cho khi chân tướng bị xuyên thấu, hết lần này tới lần khác có các loại các dạng bất khả tư nghị, làm ra các loại việc thật khó tin.
Cho nên nói, mỗi nam nhân đều có nhược điểm, trọng yếu chính là ngươi không thể không có nhược điểm nào cho người ta nhìn thấy.
Cảnh giới vô sắc vô tướng của Ngọc Nữ Tâm Kinh, có thể trong vô hình, theo mỗi động tác và vẻ mặt, công kích vào từng nhược điểm của ngươi, thẳng đến mỗi chi tiết tỉ mỉ đánh trúng sơ hở của ngươi, cho ngươi nhất thời liền hỏng mất.
Tiểu Khai bây giờ cũng đã sắp hỏng mất, hắn bỗng nhiên phát hiện, Khinh Hồng mặc dù là quả táo xanh, nhưng khẩu vị của mình không ngờ lại đã thay đổi, không ngờ gấp đến không kịp đợi muốn hung hăng cắn một cái vào quả táo xanh này.
Hắn từng bước ra ngoài, gian nan dùng một chút khí lực cuối cùng, theo trong lòng móc ra một con vật màu xanh biếc, sa ách kêu lên một tiếng: " Bích Thủy Thiềm Thừ!"
Bích Thủy Thiềm Thừ yên tĩnh nằm trong tay hắn, không có một chút động tĩnh, mà cỗ dục hỏa trong cơ thể Tiểu Khai lại phảng phất như bị thiêu đốt lên!
" Vô dụng, tại Diệt Thế Chi Môn, tất cả pháp bảo đều không có hiệu quả." Khinh Hồng dùng bàn tay nhỏ bé che tại miệng lạc lạc cười lên, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, thông thấu như băng tuyết, nghe trong lỗ tai Tiểu Khai, như Trư Bát Giới ăn phải tham quả, mười vạn tám ngàn lông mao trên người thống thống thư sướng, hai mắt hắn nhìn Khinh Hồng đăm đăm, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé che miệng kia trắng muốt như thế, khóe miệng lại đáng yêu, mà tiếng cười thanh thúy càng làm cho người ta thần hồn điên đảo, trong tích tắc này, Tiểu Khai cơ hồ nhận định nguyện vọng lớn nhất trong cuộc đời mình đó là không để ý hết thảy như muốn bỏ hết, thống thống khoái khoái cởi hết tất cả, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.
May mắn trong lúc này trong đầu hắn nhảy ra ba chữ: Trì Tiểu Trúc.
Mỗi nam nhân đều có nhược điểm, nhưng đồng thời mỗi nam nhân đều có ưu điểm, chỉ có một ưu điểm để ương ngạnh, mới có thể chống đỡ được hùng tâm vạn trượng, chỉ dẫn hắn đi con đường nào, A Cơ Thước Đức từng nói qua: " Cho ta một điểm, ta có thể xoay chuyển địa cầu." Câu này nguyên thuộc loại phạm trù lý luận trong vật lý học kinh điển, một danh ngôn, sung phân chứng minh tầm quan trọng của điểm đó.
Điểm của Tiểu Khai, chính là Trì Tiểu Trúc.
Cho nên Tiểu Khai dùng một điểm khí lực cuối cùng kia, dùng sức cắn đầu lưỡi của mình, đau đớn kịch liệt làm cho hắn cơ hồ nghĩ rằng đã cắn nát đầu lưỡi, nương theo đau đớn lan tràn, dục hỏa trong cơ thể hắn rốt cuộc bị miễn cưỡng đè ép xuống tới.
Tiểu Khai dùng sức thối lui ba bước " phác thông" đặt mông ngồi xuống, căng căng nhắm mắt lại.
Sau đó hắn nhấc tay, dùng sức che lỗ tai của chính mình.
Đúng vậy, hắn không thể vận công chống cự, nhưng hắn nhắm lại mắt của mình, che lỗ tai mình, cho dù sắc đẹp của ngươi khôn cùng, cho dù âm sắc của ngươi dâm mỹ, ta không nghe là được rồi?
Khinh Hồng và Hiểu Nguyệt nhất thời bị hắn làm cho ngẩn ngơ, nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Thiên Lộc lúc ấy sáng lập môn công pháp này thì tâm cao khí ngạo, tự tin bạo bằng, có lẽ vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra phương pháp vượt qua kiểm tra này, chính là ngươi không thể không thừa nhận, làm như vậy cũng không phải là phạm quy, nếu Khinh Hồng và Hiểu Nguyệt không thể xuất ra điểm gì mới, vậy còn muốn câu dẫn Tiểu Khai có lẽ đã thật khó khăn rồi.
Khinh Hồng vốn bước tiếp theo là tối kinh điển " thoát y vũ biểu diễn", nhưng bị Tiểu Khai làm như vậy, lại không sao diễn nổi nữa.
Làm sao bây giờ?
Hai nàng nhìn nhau cười, trong mắt đều có vẻ ngạo nghễ: " Hừ hừ, chúng ta thiên hạ vô song mị hoặc tâm pháp, chỉ với phương pháp chuyết liệt như vậy của ngươi là có thể ngăn cản được sao?"
Cho nên hai tay Hiểu Nguyệt như rắn câu lên cổ Tiểu Khai, ngọc thủ kia lướt qua, Tiểu Khai cảm thấy toàn thân nóng lên, địa phương bị ddungjd đến từng đợt từng đợt sợ run, phảng phất như có dòng điện rót vào cơ thể.
Điểm chết người chính là, tay của Hiểu Nguyệt với quỹ tích hoạt động đã thập phần cổ quái, khi nặng khi nhẹ, đầu ngón tay như bạch ngọc không ngừng vẽ vuốt trên thân thể Tiểu Khai, vẽ vòng lớn, vẽ vòng nhỏ, một vòng tiếp một vòng, có đôi khi còn hơi chút dùng sức, ở trên thân thể Tiểu Khai kiềm chế một chút.
Mỗi lần ấn một cái, Tiểu Khai lại cảm thấy ở bụng lại một lần nhận lấy sự ngứa ngáy, ngọn lửa khôn cùng lại hùng hùng thiêu đốt lên, một cỗ một cỗ dục hỏa trực trùng lên ót, nếu không phải hắn thủy chung cắn đầu lưỡi, tử thủ một chút thanh tỉnh kia, gắt gao niệm ba chữ Trì Tiểu Trúc, có lẽ hắn đã tám trăm năm muốn hóa thân thành dã thú rồi.
Kỳ thật hắn không biết, thủ pháp này của Hiểu Nguyệt cũng là có phương thức.
Trong tầng thứ nhất, Tiểu Khai đùa giỡn Tiểu Hân và Ngưng Hương thì dùng chính là thôi tình thủ pháp do Thiên Lộc sáng tạo, đó là chuyên môn nhằm vào nữ tính, mà lần này thủ pháp của Hiểu Nguyệt chính là Hồ tộc thiên phú kỹ năng thôi tình thủ pháp, là chuyên môn nhằm vào nam tính, Hiểu Nguyệt là Hồ tộc duy nhất một người, chỉ dùng một ngàn năm đã tu đến cảnh giới năm đuôi, thiên tài hồ ly, vô luận tu vi thâm hậu hay là lực lĩnh ngộ cường đại, đều xem như là trong Hồ tộc thiên tài, thủ pháp này của nàng dùng đến, uy lực to lớn, vì thế không phải là chuyện đùa.
Nếu Hiểu Nguyệt có thể thừa dịp cơ hội này, đối với những bộ vị toàn thân cao thấp của Tiểu Khai một lần từ đầu đến chân đại quy mô, độ cao mật, toàn phương vị thôi tình khiêu khích, có lẽ Tiểu Khai có thể thật sự luân hãm, chỉ tiếc Hiểu Nguyệt dù sao vẫn là thân xử nữ, rốt cuộc cũng phóng không thoát, sáo thủ pháp này cũng là lần đầu tiên " lâm giường thực tập", cho nên vẫn chỉ ở trên người Tiểu Khai nhiệt thân huấn luyện, lúc này mới cho Tiểu Khai cơ hội phản kích.
" Làm sao bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ đây?" Môi của Tiểu Khai đều bị dục hỏa cháy sạch thiêu khô, bây giờ tình hình loại này, muốn tâm như nước thì tuyệt đối là nằm mơ, sinh lý của Tiểu Khai phản ứng đã đến cực hạn, huynh đệ phía dưới ngẩng đầu ưỡn ngực, kiếm bạt cung giương, hận không được thống thống khoái khoái tìm một đối thủ đại chiến ba trăm hiệp, nhưng chủ nhân không lên tiếng, thủy chung không tìm được đối thủ, chỉ có thể liều mạng tích súc lực lượng, liều mạng tự mình lớn mạnh, đem quần của Tiểu Khai đẩy cao lên, dưới ánh mắt ngẫu nhiên của Khinh Hồng và Hiểu Nguyệt, chỉ cần liếc mắt, thì nhịn không được mặt đỏ tim tim đập, đều lặng lẽ nghĩ: ta có khả năng chịu được không?
"***, dù sao chỉ cần ta không bắn là vượt qua kiểm tra, thật sự không được, ta sẽ dùng cường thôi!" Tiểu Khai hung hăng cắn chặt răng, nghĩ thầm: " Vô luận như thế nào tầng thứ hai cũng phải bước qua, chỉ cần vượt qua tầng thứ hai, mặt sau hãy nói."
Đang muốn nói đến nơi đây, liền nghĩ thấy phía dưới căng thẳng, hắn nhất thời run mạnh toàn thân, chỉ cảm thấy tiểu đệ của chính mình đã bị một bàn tay nắm chặt, nếu không phải cuối cùng hắn còn có điểm chế lực, có lẽ đã trực tiếp tiết thẳng ra ngoài.
Một lần tiết này, tinh hoa nguyên dương phải muốn lãng phí, tầng thứ hai coi như là hoàn toàn luyện phế đi, thiên hạ đệ nhất tu chân đại pháp coi như là thất bại.
" Thật quá nguy hiểm, thật sự quá nguy hiểm!" Trong đầu Tiểu Khai có thanh âm kêu lên điên cuồng: " Cứ như vậy tiếp tục sẽ gặp chuyện không may, ngàn quân một lần bại, không đợi được nhiều như vậy nữa, ra tay đi!"
Tiểu Khai một lần hoành tâm, cắn răng, mở to mắt!
Ánh mắt của hắn đã bị dục hỏa thiêu thành đỏ bừng!
" A!" Khinh Hồng và Hiểu Nguyệt vốn động tác còn đang tự tin, Hiểu Nguyệt trải qua thời gian dài thân nhiệt, cuối cùng đem bàn tay xuống phía dưới Tiểu Khai, giờ phút này đang chuyên tâm cởi dây lưng của Tiểu Khai, bước tiếp theo, nàng định xem thử Hồ tộc thôi tình " Linh Thiệt Xuất Động!" xuất ra thế nào.
Linh Thiện Xuất Động, danh như ý nghĩa, đã chính là muốn dùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn, làm chút ít việc tu sỉ khuê phòng.
Nhưng nàng đã không còn cơ hội tiếp tục diễn luyện, bởi vì trong giây phút Tiểu Khai mở to mắt, một tay vươn ra, hung hăng ôm eo nàng siết chặt, tay kia đã xé toạt cái váy dài của nàng xuống.
Hết thảy vật chất trong Lâm Giới Không Gian đều phù hợp vào tùy tâm sở dục quy tắc, Hiểu Nguyệt vốn tỉ mỉ xếp đặt năm loại trang phục hoàn toàn bất đồng, phân biệt là Hộ Sĩ Trang ( quần áo hộ lý), Bạch Lĩnh Sáo Trang ( quần áo y tá), Đệ Tử Trang( quần áo học trò), Tiểu Thư Trang ( quần áo tiểu thư), và Thỏ Nữ Lang Trang ( quần áo của cô thỏ), muốn tận tâm phẫn diễn vai diễn, thuận tiện ở trước mặt chủ nhân triển lãm một chút mị lực tuyệt thế của chính mình, thế nhưng nàng còn chưa kịp thay bộ nào, Tiểu Khai đã không cho nàng cơ hội nữa.
Váy dài xé xuống, ở chiếc quần lót màu đen trong suốt, còn có chút đường chỉ màu vàng, muốn nói gợi cảm, kia đích thật là gợi cảm đến cực hạn, thế nhưng Tiểu Khai không cần nhìn đã kéo mạnh chiếc quần lót xuống, đến lúc đó Hiểu Nguyệt mới kêu lên một tiếng " a" sợ hãi, liền cảm giác một cây lửa nóng chưa từng nhìn thấy đã trực tiếp tiến tới nơi thần bí chưa từng có người thăm dò qua, khí thế hung hung phóng đi!
Dây lưng của Tiểu Khai là vừa mới bị Hiểu Nguyệt cởi ra, cho nên hắn vừa đứng lên, quần đã rơi xuống, vừa lúc miễn được khí lực hắn thoát quần ra, Hiểu Nguyệt có thể trước tiên đã bị xâm phạm, cũng không thể không nói là tự làm tự chịu.
" Phốc" một thanh âm vang lên, có chút trầm muộn, Hiểu Nguyệt đôi mi thanh tú nhíu lại phát ra " Nha" một tiếng hừ nhẹ, Tiểu Khai lại kinh ngạc nói: " Di?"
Nguyên lai hắn khí thế hung hung, nhưng lại không có chút dấu hiệu.
Trong sách Thiên Lộc từng nói qua, nữ tử càng khó khai bao(phá thân), thì nguyên âm càng thêm phong hậu, Hiểu Nguyệt thân là hồ nữ ngàn năm, không ngờ còn có thể thủ thân như ngọc, kỳ nguyên âm sâu hậu đã đạt tới bước tương đương, Tiểu Khai thoáng ngẫm lại, liền hiểu được đạo lý này, trong lòng càng hưng phấn, càng thêm dùng sức động thân một cái, chợt nghe " ba" một tiếng, hỗn loạn khi Hiểu Nguyệt thở ra một thanh âm, Tiểu Khai nhanh chóng đẩy Hiểu Nguyệt ra, thân thể lui nhanh, vùng hạ thể đã trương lên, một đoàn sáng ngời đỏ như máu vô cùng đang chậm rãi thẩm thấu tiến vào chỗ sâu trong trong da thịt.
Bốn năm động tác này nói ra chậm, kỳ thật lại phát sinh trong vòng vài giây ngắn ngủi, đợi sau khi Tiểu Khai thối lui, Khinh Hồng mới chính thức phản ứng, há hốc mồm nhìn Tiểu Khai đang trần truồng, chỉ cảm thấy biến hóa phía sau của Ngọc Nữ Tâm Kinh rốt cuộc diễn không ra được nữa, trong lòng lập tức biết Tiểu Khai đang muốn đến xâm phạm chính mình, không khỏi đang khẩn trương, lại chờ mong, nhanh chóng dùng hai tay che gương mặt đang cười, sợ hãi than nói: " Trời ạ!"
Nàng còn không biết được, Tiểu Khai so với nàng còn muốn khẩn trương gấp trăm lần!
Tiểu Khai vốn đã bị khiêu khích tới mức cơ hồ muốn tiết thân, lần này dùng tinh thần cường đại xâm phạm Hiểu Nguyệt, cư nhiên lại một lần còn chưa công hiệu, lại bị bách bổ cứu thêm một cước, thân thể bị cảm thụ kích thích như thế, thật sự là không có ngôn ngữ gì để hình dung, thực tế âm môn của Hiểu Nguyệt lại dị thường hẹp hòi, sau khi hư thân thì kịch liệt co rút lại, cơ hồ đương trường bóp chặt huynh đệ của Tiểu Khai làm cho nguyên dương muốn khó giữ được, may mắn động tác của hắn bay nhanh, cơ hồ là vừa vỡ được thì liền nhanh chóng lui ra, giờ phút này đang đứng ở nơi đó, thở dốc từng ngụm từng ngụm, vừa bình phục kinh hoàng trong lòng, vừa bình phục sự xúc động trong thân thể, muốn làm cho chính mình hòa hoãn trở lại.
" Hoàn hảo…hoàn hảo…" Tiểu Khai lau mồ hôi trên mặt, nghĩ thầm: " Hoàn hảo Khinh Hồng không đến khiêu khích ta, nếu không ta coi như xong đời rồi!"
Chỉ dừng lại nửa phút, Tiểu Khai mới coi như bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn Khinh Hồng.
" Tiểu Khai ca ca…ngươi tới đi." Khinh Hồng dùng sức nhắm ánh mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thanh thuần không như người phàm, loại vẻ mặt này, phảng phất như là một tiểu cô nương nhanh chóng sẽ bị khi dễ, nhưng cũng giống như một tiểu sắc nữ đang chờ đợi được nhanh chóng sủng ái, nhất thời làm cho Tiểu Khai nhịn không được mà huynh đệ bên dưới lại nhảy dựng, lại không dám có chút chần chờ " sưu" một tiếng, cây thương lại ra tay, thanh kiếm sắc bén lại thoát ra, cùng Khinh Hồng hợp hai thành một.
Khinh Hồng toàn thân khẽ run lên, hai hàng thanh lệ chậm rãi hạ xuống, khóc ròng nói: " Tiểu Khai ca ca, ngươi từ nay về sau…nhất định phải đối xử tốt với ta a!"
Tiểu Khai đã không còn tinh lực trả lời nàng nữa, đạo nguyên âm xử nữ này vừa vào cơ thể, kinh mạch trong cơ thể Tiểu Khai đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Trong quá trình tu luyện tầng thứ hai, Thiên Lộc sở dĩ kiên trì ghi lớn một chữ " Nhẫn", kỳ thật là có thâm ý.
Nhẫn càng lâu, tao ngộ khiêu khích càng nhiều, ý chí lực lại càng cứng cỏi, sức sống của nguyên dương lại càng cao, đợi khi cuối cùng cùng nguyên âm kết hợp thời điểm, lại càng có thể phát huy ra uy lực thật lớn, trên sự thật, Thiên Lộc sở dĩ chọn lựa nữ tử trời sinh mị cốt để phối hợp, đúng là bởi vì nữ tử như vậy sẽ ẩn chứa năng lực khiêu khích cực mạnh, có thể đem nguyên dương của tu luyện giả kích phát đến cực hạn.
Nhưng vật trong thiên hạ đều là hỗ trợ lẫn nhau, vì tìm được hiệu quả tốt nhất, thì phải chịu được khiêu khích cực hạn, nhưng hết lần này tới lần khác Tiểu Khai lại là một người chưa từng trải qua mây mưa, muốn hắn đi chống đỡ kích thích mãnh liệt, đó căn bản là không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, cho nên khi Tiểu Khai tu luyện tầng thứ hai thì kỳ thật lãng phí rất nhiều cơ hội, vô luận là Ngọc Nữ Tâm Kinh của Khinh Hồng, hay là thiên hồ mị hoặc của Hiểu Nguyệt, một thành cũng chưa từng xuất ra, Tiểu Khai đã chịu không được.
Kỳ thật Hiểu Nguyệt là cực phẩm hồ nữ, mặc dù ở niên đại thời đó của Thiên Lộc, cũng chỉ có thể gặp mà không thể cầu, Khinh Hồng là một tu chân kỳ tài, đã cũng không phải dễ dàng tìm được, hai nàng này nếu chính thức đem mị hoặc thuật kích phát đến cảnh giới cao nhất, vậy Tiểu Khai có khả năng đạt được điều tốt, thì sẽ rất khó tưởng tượng, chỉ tiếc là Tiểu Khai thật sự là không chịu được, vì không muốn bị bức bách tiết thân, thất bại trong gang tấc, hắn chỉ có thể nhanh chóng phá điệu thân xử nữ của hai nàng, hấp thu đi nguyên âm của hai nàng, xem như an ổn vượt qua tầng thứ hai.
Đương nhiên, chúng ta nói Tiểu Khai tầng này luyện được quá thất bại, đó là đem toàn chuyện mà nói, nếu theo hôm nay so sánh với tu chân giới này, vậy Tiểu Khai tìm được điều tốt, quả thật có thể nói là " thiên đại phúc duyên".
Hai cỗ nguyên âm trong phút chốc dung hợp cùng một chỗ, mãnh liệt đánh sâu vào kinh mạch trong cơ thể Tiểu Khai, mấy kinh mạch này bỗng nhiên trong lúc đó phảng phất như biến thành vật còn sống, ở trong cơ thể như con rắn du động, trong quá trình du động lại bính phải kinh mạch, trực tiếp đã dung hợp làm một, cho nên đuổi dần, kinh mạch trong cơ thể Tiểu Khai bắt đầu biến đi, xuất hiện rất nhiều quán thông toàn bộ chủ mạch trong cơ thể Tiểu Khai. Những kinh mạch chủ kiền trong cơ thể hắn tiếp tục du động, tiếp tục diễn kịch, thẳng đến cuối cùng, trên người Tiểu Khai bỗng nhiên hiện lên một mảnh hào quang đỏ như máu, hắn ngưng thần quan sát, trong thân thể trống trơn lãng đãng, cư nhiên cái gì cũng không có nữa, tất cả kinh mạch đều biến thành không, một cỗ kinh mạch này lại trong chớp mắt trướng đầy thân thể hắn.
Tiểu Khai bây giờ, phảng phất như một cây gậy trúc, trong cơ thể hoàn toàn rỗng không, không có một tia tạp chất, mà trong kinh mạch, đã có một cỗ thoạt nhìn tương đương như một cỗ chất lỏng niêm trù chậm rãi lưu động, cỗ chất lỏng này hoàn toàn trong suốt, phảng phất như đang di động từng chút một trong kinh mạch.
Nếu là người tu chân có tầm mắt cao minh nhìn thấy một màn này, có lẽ đương trường cũng rớt cả mắt ra, bởi vì cỗ nùng trù chất lỏng này không phải gì khác, đúng là tinh khiết nhất, chính là thiên địa linh khí!
Người tu chân tu luyện, đơn giản là một bên đề cao thuần nguyên khí, một bên lại tích tụ nguyên khí đến mệt mỏi, chỉ cần đem hai điểm này làm được đến trình độ nào đó,còn kém không bao nhiêu là có thể được gọi là tiên nhân rồi.
Cổ chất lỏng trong cơ thể Tiểu Khai, toàn thân trong suốt, đúng là nguyên khí tinh khiết nhất, là trạng thái tốt nhất, mà cỗ nguyên khí này chính là ngưng tụ thành dịch thái, so với nguyên khí bình thường có mật độ cao gấp trăm lần, loại mật độ cao này vô cùng tinh khiết, một khi phóng thích đi ra, rốt cuộc có thể tạo thành hiệu quả khủng bố cỡ nào, điều này quả thực là không thể tưởng tượng.
Chỉ tiếc là Tiểu Khai chỉ là điển hình bộc phát, căn bản không biết mình đã hoàn thành việc tích tụ nguyên khí khủng bố cỡ nào, hắn chỉ là cảm thấy hơi chút kinh ngạc trong lòng, để truy tìm đáp án, thuận tay dùng hai ngón tay điểm vào mi tâm của Khinh Hồng và Hiểu Nguyệt, đem cổ nguyên âm mình ngàn chuy trăm luyện đuổi về trong cơ thể hai nàng.
Hai đạo nguyên âm này đồng dạng là trạng thái chất lỏng, mà loại mật độ nguyên âm này, căn bản hai nàng bây giờ không thể tiêu hóa được, cho nên Khinh Hồng và Hiểu Nguyệt nghĩ cũng không nghĩ, đương trường khoanh chân ngồi xuống, tiến vào quá trình hấp thu gian khổ.
Nhìn thấy hai nàng bắt đầu hành công, Tiểu Khai lúc này mới ngồi xuống, bắt đầu tiến hành lần thứ hai thiên đại tuần hoàn.
" Ai, nguyên khí này cũng không biết là phát điên cái gì, cư nhiên lại chạy chậm như vậy, bây giờ kinh mạch thật ra lại đơn giản, đúng là một cây thẳng tắp từ đầu thông đến chân, nhưng với tốc độ này, có lẽ phải chạy mấy ngày mấy đêm nữa." Tiểu Khai vừa cảm thán, vừa tấn vào trong cảnh giới tu luyện.
Trên người hắn không phát ra hào quang đủ màu sắc gì, chỉ là tại da thịt, ẩn ẩn toát ra bạch quang, thoạt nhìn phảng phất như cả người hắn đều biến thành bạch ngọc tinh khiết nhất trong thiên địa.
Thiên hạ đệ nhất tu chân đại pháp tầng thứ hai, đến tận đây chấm dứt.
Bình luận facebook