• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full VÔ TỰ THIÊN THƯ (1 Viewer)

  • Chương 46: Ngự kiếm kinh hồn (thượng)

Nhìn hắn quả thật đang vô cùng hứng chí, mặc dù Hiểu Lâm thủy chung chẳng ừ chẳng hử, nhưng hắn không biết gì, vẫn như cũ hứng chí bừng bừng nói tiếp: " Một cô giáo vẽ lên bảng một quả táo, sao đó hỏi học trò mình vẽ cái gì, học trò nhìn, sau đó đồng thanh nói " đây là cái mông", cô giáo tức giận khóc, chạy đến chỗ hiệu trưởng tố cáo, sau đó, hiệu trưởng cũng rất tức giận, quyết định đi tới giáo huấn mấy học trò này một chút. Hiệu trưởng vừa đến phòng học, nhìn lên bảng đen, liền nổi giận nói: " Tại sao các trò là chọc cô giáo khóc? A! Còn vẽ lên bảng một cái mông nữa!"


Hiểu Lâm từ nhỏ ở trong núi học đạo, làm sao được nghe qua những chuyện cười, mặc dù không hiểu cái gì gọi là phòng học, cái gì gọi là bảng đen, nhưng ý tứ đại khái vẫn hiểu được, nghe đến đó, rốt cuộc nhịn không được " phác xích" một tiếng, bật cười.


Đáng thương cho tiểu nha đầu đang liều mạng ngự kiếm, đã tới cực hạn, bây giờ miệng bị mở ra, nguyên khí tiết ra ngoài, làm sao còn chịu đựng được, nhất thời trường kiếm dừng lại.


" Cứu mạng a!" Tiểu Khai nhất thời kêu to một tiếng tê tâm liệt phế.


" Kêu cái đầu ngươi, đều là ngươi làm hại." Tiểu nha đầu hôm nay đã chết đến nơi, nhưng thật ra có thể nói ra lời, nhất thời ngàn lời vạn câu làm một tràng: " Ngươi tên hỗn đản, ngu ngốc, đứa ngốc, bằng thứ đầu heo ba cấp! Ngươi hại chết ta rồi!" Một bên vừa mắng, bàn tay nhỏ đã gõ lên đầu Tiểu Khai, hai tay Tiểu Khai gắt gao ôm Hiểu Lâm, không còn cách nào phản kháng, mắt nhìn thấy kết cục của hai người chắc phải ngã chết.


Giờ phút này vị trí của hai người là trên một ngọn núi liên miên, mà địa phương bọn họ hạ xuống là bạch quang lòe lòe, toàn bộ là những khối tảng đá cứng rắn, nếu rơi xuống, tuyệt đối tất cả xương cốt đều bị dập nát, bất quá ở thời khắc mấu chốt, trên bầu trời xẹt qua một kiếm quang trắng như tuyết, một hoàng ảnh nhàn nhạt từ không trung xẹt qua nhanh như điện! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL


Sau một khắc, hai người bị gió thổi đầm đìa nước mắt đang đứng ở giữa không trung, được một cô gái mặc áo vàng dùng một tay chộp lấy một người, bất đồng là ở chỗ, Hiểu Lâm bị chộp ở cánh tay, Tiểu Khai lại bị bắt trúng cái chân, cho nên một người còn có thể nhìn xem phong cảnh, còn một người bất luận nhìn cái gì cũng bị lộn ngược, lúc này sự kinh hồn bao phủ, nhất thời cảm thấy trời rung đất chuyển, liều mạng kêu lên thảm thiết. Thanh âm thảm thiết kia làm cho cô gái áo vàng nắm được hắn chau mày, hận không thể bỏ hắn rơi xuống.


Hiểu Lâm phản ứng đầu tiên, kinh hãi vui mừng nói: " Bội tỷ tỷ, nguyên lai là tỷ!"


Thì ra cô gái này không phải ai khác, chính là người từng có duyên gặp với Tiểu Khai, Hoàng Bội.


Sắc mặt Hoàng Bội lạnh như băng, nói: " Sao lại thế này?"


Thanh âm của Hiểu Lâm nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu: " Ta...ta vâng lệnh thầy, đưa hắn đi Hoàng Sơn tham gia Tụ Linh đại hội..."


" Tùng Phong tiền bối lại phái ngươi đi tiếp hắn?" Hoàng Bội hồ nghi nói: " Chẳng lẽ ông ấy không biết công lực của ngươi còn chưa đủ?"


" Sư phụ biết..." Cuối cùng tiểu nha đầu còn biết sâu cạn, thành thật nói: " Ta vốn có hai vé máy bay..."


Hai người bọn họ nói tới đây, bỗng nhiên phát hiện Tiểu Khai không la nữa, nhất thời nhìn xuống, vừa nhìn thấy, một cô gái lạnh như băng như Hoàng Bội, sắc mặt chợt đỏ lên, trách mắng: " Ngươi làm gì?"


Từ lúc hai người bắt đầu nói chuyện, Tiểu Khai đã tỉnh táo lại, hắn vừa tỉnh táo, liền cố gắng nhìn lên trên xem người vừa cứu mạng là thần thánh phương nào, nhưng theo góc độ của hắn nhìn lại, dĩ nhiên không nhìn thấy được hoàn toàn tướng mạo của ân nhân, nhưng lại nhìn thấy được một ít thứ đặc biệt...


Ân, đùi trắng như tuyết, phảng phất như ngọc được điêu khắc, nhìn sang bên, một cái gì đó tròn tròn màu phấn hồng, cảm giác thật là thần bí nga, đúng là thiếu đi chút ánh sáng, nếu có thể nhìn ra phía trước một chút, thì có thể thấy rõ rồi...


Thật sự là nhìn không ra, Hoàng Bội vốn là một mỹ nữ lạnh như băng, không nghĩ tới lại tròn đầy như vậy...Tiểu Khai lặng lẽ suy nghĩ.


Hắn đang cố gắng đưa đầu về phía trước, nghe một tiếng hét của Hoàng Bội, lại càng hoảng sợ, lập tức xoay mặt, hớn hở nói: " Chào mỹ nữ, chúng ta lại gặp mặt."


Gương mặt Hoàng Bội lạnh như băng, bay nhanh xuống, không hề nghi vấn nàng đã chọn được góc độ, gió thổi ộc vào miệng Tiểu Khai, đợi khi rơi xuống ngọn núi, gương mặt Tiểu Khai đã biến thành trắng xanh gần như ngất đi.


" Bội tỷ tỷ, ta yêu cầu tỷ một việc." Gương mặt tiểu nha đầu đỏ hồng, nhỏ nhẹ nói: " Ngươi không thể...không thể...ngươi giúp ta đưa Tiểu Khai ca ca một chút."


Hoàng Bội giương mắt nhìn Tiểu Khai trong ánh mắt toát ra khinh bỉ rõ ràng, âm thanh lạnh lùng nói: " Ta vì cái gì phải giúp ngươi?"


" Nhưng...nhưng ta thật sự không còn khí lực nữa." Hiểu Lâm nói: " Ta đáp ứng sư phụ trước khi Tụ Linh đại hội bắt đầu phải đưa hắn lên núi."


" Đây là chuyện của Hoàng Sơn ngươi, có quan hệ gì với ta?" Xem ra sự lạnh lẽo như băng của Hoàng Bội cũng là một loại trời sinh, hiển nhiên nàng quen biết Hiểu Lâm nhưng lời nói vẫn không có chút tình cảm nào.


" Nhưng...nhưng...nhưng mà ta..." Gương mặt tiểu nha đầu đỏ bừng, mắt nhìn thấy đã sắp khóc, Hoàng Bội nhìn nàng thở dài nói: " Được rồi, được rồi, ta giúp ngươi là được."


" Da! Bội tỷ tỷ tốt nhất!" Hiểu Lâm nhất thời mỉm cười, hôn lên mặt Hoàng Bội một cái.


Hoàng Bội mặc kệ nàng, hai ngón tay chỉ vào trường kiếm sau lưng bay ra trước mặt, nàng phiêu phiêu đạp lên, quay mặt nhìn Tiểu Khai hất đầu: " Ngươi đi lên."


" Ai, đến đây." Tiểu Khai cẩn thận đứng lên thanh kiếm, hai tay đưa ra trước một chút, lại ra sau một chút, rồi nhích người tới một chút, tiếp theo lại rụt trở về, co co rút rút, nhưng không dám đưa tay đặt lên bờ vai phía trên.


Hoàng Bội nhíu mày: " Còn không mau nắm chặt ta? Nếu ngươi lại rơi xuống thì ta mặc kệ ngươi."


Tiểu Khai như được đại xá, lập tức hai tay nắm lấy bả vai mềm mại, nhỏ giọng nói: " Chuẩn bị xong rồi."


Vừa dứt lời, thanh trường kiếm " sưu" một tiếng bay ra còn nhanh hơn phi kiếm của Hiểu Lâm, vừa nhanh hơn rất nhiều, Tiểu Khai mặc dù đã có chuẩn bị, vẫn hoảng sợ như cũ, trên tay căng thẳng, muốn tìm chỗ ôm, tay còn chưa động thì chợt nghe thanh âm Hoàng Bội truyền tới lạnh như băng: " Tay ngươi dám để vào nơi khác, ta lập tức ném ngươi xuống mặt đất."


Tiểu Khai rụt cổ, nhất thời không dám động, mười ngón tay căng thẳng bám chặt trên vai Hoàng Bội, đầu ngón tay đều đã trắng bệch, nhưng không dám nhích ra phía trước động đậy chút nào.


Công lực của Hoàng Bội đương nhiên Hiểu Lâm không thể so sánh, tốc độ của phi kiếm còn nhanh hơn vừa rồi không chỉ gấp đôi, nàng mang theo người nặng hơn trăm cân như Tiểu Khai, tốc độ bay lượn so với khi Hiểu Lâm đi một mình còn nhanh, tiểu nha đầu mặt đỏ lên cắn răng ở phía sau liều mạng đuổi theo, nhưng không dám mở miệng gọi Hoàng Bội đợi nàng, phải biết rằng, một mình đối với một mình bất quá thời gian tu luyện còn thấp, nhưng đối phương mang theo một người còn sống, nếu mình còn bay không kịp thì nàng không phải là đệ tử phái Hoàng Sơn nữa, làm cho người ta không cười chết hay sao.


Vô luận như thế nào, khi diễn viên của chúng ta bị Hoàng Bội không chút ôn nhu đem xuống ngọn núi thì gương mặt đã trắng không còn chút máu, thoạt nhìn như sắp đoạn khí, đặt mông ngồi trên núi đá, thở dốc hổn hển.


Hoàng Bội khẽ nhíu mày, đưa ngón tay trắng như bạch ngọc phất vài cái trên vai, cũng không quản Tiểu Khai đang ngồi trên mặt đất, bỏ đi mất. Nàng đi cũng không nhanh, nhưng dưới chân như nước chảy mây trôi, nửa như đang bước, nửa như đang bay, chỉ một lát mà chỉ còn thấy bóng lưng mà thôi.


Tiểu Khai thở dốc xong, ngẩng đầu nhìn thấy, nhất thời hoảng hốt, nguyên lai đây là đỉnh núi Hoàng Sơn, giờ phút này đã đứng đầy người tu chân của các môn phái, lúc Hoàng Bội bỏ hắn lại nơi này thì bốn phương tám hướng đã có người nhìn tới, còn có một lão già có râu mép còn có phong độ, chỉ nhàn nhạt liếc mắt cũng không nhìn thêm, mà các đệ tử tuổi còn trẻ đều nhìn tới, hơn nữa chân còn bước tới, liếc mắt nhìn lại họ xem hắn như một con khỉ đang làm trò.


" Di, người này rất kỳ quái a, thoạt nhìn không có chút nguyên khí, vì sao có thể đi vào Thiên Đô Ẩn Phong cấm tuyệt người thế tục a?"


" Hắc hắc, ngươi không thấy được hắn bị Hoàng tiên tử dẫn tới hay sao, xem thái độ Hoàng tiên tử đối với hắn, ta phỏng chừng có thể là tặc tử bị Hoàng tiên tử thuận tay bắt giữ a."


" Vậy cũng không đúng a, mặc dù là tặc tử, nhưng cũng không có tư cách lên Thiên Đô Ẩn Phong đâu, Hoàng tiên tử sẽ không làm chuyện phạm cấm kỵ này, ta xem hắn là một người tu ma, là bị Hoàng tiên tử chộp tới để tế Tụ Linh đại hội đó."


" Nhưng ngươi xem người này hai mắt vô thần, hai tay vô lực, thân thể suy yếu, dưới chân hư phù, ma đạo bình thường đều dũng mãnh tinh tiến, làm sao lại có người tu ma nhỏ yếu như vậy?"


" Ngươi không hiểu, tên ma nhân này hiển nhiên đã bị Hoàng tiên tử phế bỏ ma công, phải biết rằng Nga Mi công pháp cao thâm khó lường, Hoàng tiên tử càng là phượng hoàng trong loài người, tiện tay phá vỡ ma công của hắn cũng dễ dàng, ta vốn có lòng kính ngưỡng đối với Hoàng tiên tử của Nga Mi nhất phái giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, đương nhiên chủ yếu là đối với Hoàng tiên tử..."


Tiểu Khai thúc đẩy cánh tay, chân, phát hiện mình đã khôi phục không tệ lắm, lúc này mới lảo đảo đứng lên, ánh mắt lúc này còn có điểm lay động, loại say sóng này vẫn còn chưa tiêu trừ hết, lập tức ôm quyền: " Các vị đạo hữu, ta...tại hạ là Thiên Tuyển Môn Nhị Bách Ngũ môn chủ, ta gọi là Tiểu Khai..."


" Oa!" Mọi người cùng phát lên tiếng hô, phảng phất như gặp ôn dịch, nhất tề nhảy ngược ra sau, mở rộng vòng vây ra gấp đôi.


" Có cái gì không đúng?" Tiểu Khai sờ sờ khuôn mặt của mình, lại cúi đầu nhìn xuống người mình, ân, bình thường nha.


" Tiểu tử, đừng gạt người nữa, nghe nói vị Nhị Bách Ngũ môn chủ thân cao bảy thước, vòng eo..cũng là bảy thước...một lần xuất chiêu là đánh chết Thiên Yêu ngàn năm chính là tuyệt thế cao thủ, làm sao có bộ dáng như ngươi?"


" Hừ hừ, quả nhiên là một ma đầu, dám dùng những lời nhìn ra là biết ngươi nói dối, tưởng Nhị Bách Ngũ môn chủ người mang Phong Ma Khẩu Quyết tuyệt truyền ngàn năm, nguyên khí mạnh, nghe nói không dưới tứ đại chưởng môn, đâu phải người bình thường có khả năng giả mạo?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom