Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51: đêm tham linh mạch (hạ)
Nơi này vốn là chỗ sâu trong của vách núi đen, vốn là địa phương quanh năm mây mù bao phủ không thấy ánh mặt trời, nhưng nơi này chẳng những không tối tăm, ngược lại còn sáng sủa, ánh sáng nhu hòa theo bốn phương tám hướng trên vách đá chiếu xuống, sáng đến rực lên, Tuyết Phong cẩn thận dò xét, phát hiện bốn phía vách núi lại có rất nhiều hạt châu khảm trên vách sáng lóe, thoạt nhìn như quả trứng gà, ánh sáng nhu hòa là từ những hạt châu tỏa xuống.
Kỳ quái chính là những hạt châu này thoạt nhìn cũng không phải chuyên môn để chiếu sáng, bởi vì chúng nó vây quanh cũng không có quy tắc, có chỗ dày đặc có chỗ thưa thớt, có hạt tròn trịa thậm chí có hạt vỡ vụn, nhìn qua giống như bị người ta ném mạnh ghim vào trong vách đá. Nguyên nhân làm Tuyết Phong hoài nghi chính là như vậy, cho nên sau khi nhờ Tiểu Khai đưa xuống tới đầm nước, thì hắn cẩn thận đi dọc theo mép đầm cẩn thận quan sát, chỉ thấy một viên hạt châu trong suốt nhìn xuyên thấu, mơ hồ lộ ra hàn khí nhàn nhạt, hắn đưa tay sờ, cảm thấy lạnh lẽo tận xương.
Tuyết Phong cẩn thận đánh giá mấy hạt châu này, càng xem càng cảm thấy kỳ dị, phải biết rằng, hạt châu lạnh buốt tận xương như vậy, nếu không có năng lượng cường đại duy trì độ lạnh, cũng chỉ có thể tồn tại trong nơi có khí hậu hàn khí mà thôi, nhưng địa phương này tồn tại đã ngàn năm, vậy mà khí hậu Hoàng Sơn cũng không rét lạnh, mà mấy hạt châu này tồn tại suốt ngàn năm, nếu không có nguyên nhân nào giải thích được, thì chỉ có thể nói mấy hạt châu này tự chính nó cũng đủ năng lượng để duy trì suốt ngàn năm nay.
Có thể suốt một ngàn năm phát ra hàn khí, thì đó là vật gì chứ, xưng là tiên khí cũng không đủ nữa. Nhưng nhiều hạt châu như thế, thoạt nhìn chừng mấy trăm viên, lại có mục đích gì, mà năm đó các vị tiền bối lại bắn những hạt châu này vào trong vách đá kia chứ?
Tuyết Phong suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên trong đầu hiện ra một ý niệm như tia chớp, nhất thời toàn thân chấn động, cơ hồ muốn kêu lên một tiếng!
Thiên Băng Tràng, đây nhất định là Thiên Băng Tràng!
Truyền thuyết ở vô số năm trước kia, khi đó chính là thời đại hoàng kim của tu chân giới, môn phái ở tu chân giới có hơn vạn, khi đó đại tự nhiên còn chưa bị phá hư, khi đó thiên địa linh khí dị thường dư thừa, khi đó mỗi môn phái cứ hơn mười năm là có một hai người tu chân phi thăng tiên giới, mà lúc này những đại phái nổi tiếng có người tu chân phi thăng cơ hồ đạt tới ba mươi phần trăm, vào thời đại đó, được tu chân giới tôn xưng là " Thời đại thần thoại."
Tại thời đại thần thoại, từng có mười đại tiên khí trong truyền thuyết, mà mười đại tiên khí này, đương nhiên không phải mười đại tiên khí của tu chân giới hiện nay, hôm nay Luyện Yêu Lô của phái Hoàng Sơn được gọi là tiên khí, nếu đặt vào thời đại đó, thậm chí chỉ có thể xem là một món đồ pháp bảo nhị lưu, mà khi đó trong mười đại tiên khí kia, thì có một món đồ mang tên, đó là Thiên Băng Tràng.
Thiên Băng, bề ngoài chỉ là một mặt bảng, nhưng ở trên phân bố chín trăm chín mươi chín viên băng châu, băng châu này không phải là băng châu bình thường, mà lấy từ cực bắc vạn tái hàn băng tinh hoa, cơ hồ mỗi một băng châu được xem là một bảo bối lợi hại, mà gần ngàn viên châu hợp vào nhau, cũng không phải có uy lực điệp gia đơn giản, bởi vì trong Thiên Băng Tràng có trận pháp kỳ lạ, uy lực phù chú cũng làm cho tất cả những uy lực khác tăng lên vài lần, cho nên thời đại đó cao thủ có nhiều như mây, Thiên Băng Tràng dĩ nhiên lại bất khả tư nghị, uy lực khó tin đương nhiên đã được liệt vào bảng danh khí. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mà bây giờ trên vách núi đá lại có mấy hạt châu này, không hề nghi ngờ chính là chủ nhân Thiên Băng Tràng trước khi chết đã dùng toàn bộ những lực lượng cuối cùng dùng Thiên Băng Tràng phát ra một kích trí mạng, kết quả tiên khí nát, băng châu toàn bộ bay tán, vậy là bảo bối trong truyền thuyết cứ như vậy mà bị phá hủy.
Tay của Tuyết Phong có chút run rẩy, nhẹ nhạng đụng vào một viên băng châu, thầm vận huyền công, muốn đào hạt châu ra, nhưng vừa động nguyên khí một chút, liền cảm thấy cả khu vực đáy núi chấn động khẽ, phảng phất như dưới mặt đất có nguồn năng lượng thật lớn muốn phát tiết ra, Tuyết Phong lại càng hoảng sợ, vội vàng rút tay về, còn chưa kịp hiểu được nguyên do, chợt nghe Tiểu Khai ở cách đó không xa quát to một tiếng: " Mau dừng tay!"
" Tại sao vậy?" Tuyết Phong phóng nhanh trở lại bên người Tiểu Khai.
" Vừa rồi ngươi làm cái gì?" Tiểu Khai dùng tay chỉ vào không trung trống rỗng: " Ngươi xem, nơi này toàn bộ bao phủ luồng khí màu trắng, ngươi vừa động vào vách núi, luồng khí trắng này bỗng nhiên chạy tới chui vào chỗ này, tựa như nơi này là một cái miệng, luồng khí này có thể bay mất vào đó vậy."
Tuyết Phong đối với thiên phú của Tiểu Khai hoàn toàn không còn gì để nói, hắn vốn không thể nhìn thấy cái gì gọi là luồng khí màu trắng, nhưng hắn uyên bác kiến thức, lập tức hiểu được ý tứ của Tiểu Khai, địa phương này phong bế thiên địa linh khí vô cùng phong phú, đồng thời còn có rất nhiều lực lượng tính chất bị phong bế suốt ngàn năm, mấy lực lượng này cho nhau tác dụng nguyên lý vô cùng phức tạp, nhưng nhờ có băng châu áp chế nên vẫn bình hành, nếu mình thật sự đào băng châu, khẳng định sẽ tạo thành lực lượng xáo trộn, có thể đối với nơi này tạo thành một tai nạn hủy diệt.
" Ai.." Tuyết Phong lặng lẽ thở dài, đều nói người tu chân vô dục vô cầu, nhưng đối mặt với loại tiên khí tuyệt thế này, chỉ có thể nhìn mà không thể có được, Nga Mi chưởng môn cũng cảm thấy phi thường buồn bực.
" Ngươi xem đầm nước này." Tiểu Khai nói: " Không biết vì cái gì mà có màu sắc tinh khiết như vậy, không chút bụi trần hay làn khói, hoàn toàn là màu thiên thanh, nhìn qua không giống như một đầm nước, mà giống như một khối phỉ thúy, có thể nước trong đầm đúng là màu xanh đó."
Tuyết Phong gật gật đầu, ống tay áo phất một cái, một cỗ nguyên khí dũng mãnh tiến vào trong đầm, muốn kích khởi một chút bọt nước để nhìn xem màu sắc, nhưng nguyên khí bay đi, nhưng phảng phất như nhập vào đại dương biển rộng, đầm nước vẫn không nhúc nhích, cả một chút rung động cũng không có.
Tuyết Phong nhíu mày, hừ một tiếng, lần này vận dụng lực lượng rất lớn, nhưng khi nguyên khí lại bay đi, vẫn không có phản ứng, nước trong đầm tựa như sâu không thấy đáy, dù cho có bao nhiêu lực lượng, chỉ cần tiếp xúc với mặt nước, đã bị hoàn toàn tan rã.
" Đừng có phiền toái như vậy." Tiểu Khai chạy tới, trực tiếp dùng tay nhúng vào trong nước, Tuyết Phong lại càng hoảng sợ, lớn tiếng kêu: " Không thể!"
Vừa dứt lời, Tiểu Khai đã từ trong đầm hốt lên một bụm nước đặt giữa lòng bàn tay mà nhìn, nước đầm trong suốt, hiển nhiên cũng không có màu sắc gì.
Phải biết rằng đây là địa phương hoàn toàn bị cấm chế, đều kiêng kỵ trực tiếp chạm vào, kinh nghiệm của Tuyết Phong phong phú, vừa thấy Tiểu Khai đút tay vào trong nước chợt cảm thấy sẽ gặp chuyện không may, không ngờ Tiểu Khai có thể hốt nước lên, còn khẩn trương thêm một trận, nhưng một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng gì, đã nhịn không được có chút tự giễu mình: " Xem ra địa phương này đối với vị Nhị Bách Ngũ môn chủ này đối xử thật là tốt đấy, nhưng đối với mình lại thập phần không tốt lắm."
Bỗng nhiên " hoa lạp" một thanh âm vang lên, chợt nghe Tiểu Khai quát to một tiếng: " Ai yêu!"
Tuyết Phong lắp bắp kinh hãi, bất chấp tất cả, ôm lấy Tiểu Khai, cả hai cơ hồ hóa thành lưu quang, thối lui chừng bốn năm trượng, lúc này mới quát: " Làm sao vậy?"
" Không có việc gì." Giọng Tiểu Khai có chút gấp gáp: " Vô Tự Thiên Thư của ta chui tọt vào trong đầm nước rồi."
Không thể như vậy...sao lại như thế chứ, ánh mắt Tuyết Phong nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy một góc của quyển Vô Tự Thiên Thư đang chìm khuất vào trong đầm nước.
Tiểu Khai chợt cảm thấy cánh tay bị nắm chặt, nguyên lai là Tuyết Phong vô thức đã bóp chặt cánh tay hắn, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn vào trong đầm nước.
Đầm nước bắt đầu phát sinh biến hóa!
Đầm nước vốn không chút gợn sóng phảng phất như sôi trào lên, bắt đầu toát ra một chuỗi xuyến bong bóng nước, lần lượt trên mặt nước vỡ tan, " ba ba" âm thanh vỡ tan mặc dù rất nhỏ, nhưng ở trong tình cảnh như tại đây lại có vẻ kinh tâm động phách, Tuyết Phong không chút chậm trễ, tay giương lên, phi kiếm đã xuất ra, quát to: " Tiểu Khai, đi lên!"
Tiểu Khai cũng không dám nhiều lời, liền nhảy lên ngay, Tuyết Phong không nói thêm lời nào, liền cho phi kiếm phóng lên cao.
Hết thảy ở nơi này đều rất quỷ dị, cũng không biết xúc động cấm kỵ gì, bây giờ vị chưởng môn Nga Mi chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu là bay khỏi vách núi đen, dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy, có bao xa chạy bấy nhiêu xa, mấy thứ viễn cổ này một khi được giải trừ cấm chế, thật sự khó có thể tưởng tượng tình cảnh sẽ như thế nào.
Chỉ tiếc rằng, kế hoạch của hắn đã nhất định là thất bại, bầu trời của đầm nước phảng phất như có một tầng vách ngăn, khi phi kiếm xông lên, phảng phất như tiến vào trong bùn đất, bị giữ chặt đến kinh người, với công lực của Tuyết Phong, nhưng lại không thể bay lên được chút nào, mà theo áp lực phô thiên cái địa, Tuyết Phong chau mày, trên trán trong phút chốc đổ mồ hôi cuồn cuộn, hét lớn một tiếng: " Trá!" Hắn xuất ra công lực toàn thân bắn lên cao!
" Bồng!" một tiếng, phảng phất như đâm vào tấm sắt, Tuyết Phong và Tiểu Khai bị chấn tới ngất, phi kiếm đã bị mất hết khí lực, bắn nhanh một cái mới hạ xuống.
" Ai, thôi thôi, thiên ý hôm nay là như thế rồi." Tuyết Phong thở dài, dù sao hắn cũng là nhân vật có tu dưỡng cực cao, đã tới bước này, cũng đã thấy ra, đứng bên cạnh đầm nước nhìn thấy bong bóng nước ngày càng dày đặc, đột nhiên im lặng hoàn toàn.
Tiểu Khai có loại cảm giác thật cổ quái, hắn cảm thấy bản thân mình đang cảm ứng được Vô Tự Thiên Thư của mình đang ở trong một địa phương trong đầm nước, mặc dù nhìn không thấy, nhưng hắn có thể cảm giác được một cỗ năng lượng từ bốn phương tám hướng cuồng bạo tiến vào trong Vô Tự Thiên Thư, mặc dù trên mặt nước nhìn thật dọa người, nhưng hắn đã cảm giác được không có nguy hiểm.
Di tượng giằng co khoảng mười phút, rồi sau đó nước trong đầm hoàn toàn sôi trào, vô số bong bóng nước tranh nhau toát ra thật kinh khủng, cả vách núi đen bị nóng hực đằng đằng, giống như thiên nhiên đang cháy lên, trên người Tuyết Phong tự động bức ra luồng chân khí vài thước nên cũng không bị ảnh hưởng, nhưng Tiểu Khai bị nóng đến toàn thân đổ mồ hôi, quần áo đã toàn bộ ướt đẫm. Đang trong lúc khó chịu đến phát hoảng, chợt nghe được " hoa lạp lạp" một tiếng nước vang lên, một thứ từ trong đầm nước bắn ra, vọt thẳng vào trong lòng ngực Tiểu Khai.
Kỳ quái chính là những hạt châu này thoạt nhìn cũng không phải chuyên môn để chiếu sáng, bởi vì chúng nó vây quanh cũng không có quy tắc, có chỗ dày đặc có chỗ thưa thớt, có hạt tròn trịa thậm chí có hạt vỡ vụn, nhìn qua giống như bị người ta ném mạnh ghim vào trong vách đá. Nguyên nhân làm Tuyết Phong hoài nghi chính là như vậy, cho nên sau khi nhờ Tiểu Khai đưa xuống tới đầm nước, thì hắn cẩn thận đi dọc theo mép đầm cẩn thận quan sát, chỉ thấy một viên hạt châu trong suốt nhìn xuyên thấu, mơ hồ lộ ra hàn khí nhàn nhạt, hắn đưa tay sờ, cảm thấy lạnh lẽo tận xương.
Tuyết Phong cẩn thận đánh giá mấy hạt châu này, càng xem càng cảm thấy kỳ dị, phải biết rằng, hạt châu lạnh buốt tận xương như vậy, nếu không có năng lượng cường đại duy trì độ lạnh, cũng chỉ có thể tồn tại trong nơi có khí hậu hàn khí mà thôi, nhưng địa phương này tồn tại đã ngàn năm, vậy mà khí hậu Hoàng Sơn cũng không rét lạnh, mà mấy hạt châu này tồn tại suốt ngàn năm, nếu không có nguyên nhân nào giải thích được, thì chỉ có thể nói mấy hạt châu này tự chính nó cũng đủ năng lượng để duy trì suốt ngàn năm nay.
Có thể suốt một ngàn năm phát ra hàn khí, thì đó là vật gì chứ, xưng là tiên khí cũng không đủ nữa. Nhưng nhiều hạt châu như thế, thoạt nhìn chừng mấy trăm viên, lại có mục đích gì, mà năm đó các vị tiền bối lại bắn những hạt châu này vào trong vách đá kia chứ?
Tuyết Phong suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên trong đầu hiện ra một ý niệm như tia chớp, nhất thời toàn thân chấn động, cơ hồ muốn kêu lên một tiếng!
Thiên Băng Tràng, đây nhất định là Thiên Băng Tràng!
Truyền thuyết ở vô số năm trước kia, khi đó chính là thời đại hoàng kim của tu chân giới, môn phái ở tu chân giới có hơn vạn, khi đó đại tự nhiên còn chưa bị phá hư, khi đó thiên địa linh khí dị thường dư thừa, khi đó mỗi môn phái cứ hơn mười năm là có một hai người tu chân phi thăng tiên giới, mà lúc này những đại phái nổi tiếng có người tu chân phi thăng cơ hồ đạt tới ba mươi phần trăm, vào thời đại đó, được tu chân giới tôn xưng là " Thời đại thần thoại."
Tại thời đại thần thoại, từng có mười đại tiên khí trong truyền thuyết, mà mười đại tiên khí này, đương nhiên không phải mười đại tiên khí của tu chân giới hiện nay, hôm nay Luyện Yêu Lô của phái Hoàng Sơn được gọi là tiên khí, nếu đặt vào thời đại đó, thậm chí chỉ có thể xem là một món đồ pháp bảo nhị lưu, mà khi đó trong mười đại tiên khí kia, thì có một món đồ mang tên, đó là Thiên Băng Tràng.
Thiên Băng, bề ngoài chỉ là một mặt bảng, nhưng ở trên phân bố chín trăm chín mươi chín viên băng châu, băng châu này không phải là băng châu bình thường, mà lấy từ cực bắc vạn tái hàn băng tinh hoa, cơ hồ mỗi một băng châu được xem là một bảo bối lợi hại, mà gần ngàn viên châu hợp vào nhau, cũng không phải có uy lực điệp gia đơn giản, bởi vì trong Thiên Băng Tràng có trận pháp kỳ lạ, uy lực phù chú cũng làm cho tất cả những uy lực khác tăng lên vài lần, cho nên thời đại đó cao thủ có nhiều như mây, Thiên Băng Tràng dĩ nhiên lại bất khả tư nghị, uy lực khó tin đương nhiên đã được liệt vào bảng danh khí. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mà bây giờ trên vách núi đá lại có mấy hạt châu này, không hề nghi ngờ chính là chủ nhân Thiên Băng Tràng trước khi chết đã dùng toàn bộ những lực lượng cuối cùng dùng Thiên Băng Tràng phát ra một kích trí mạng, kết quả tiên khí nát, băng châu toàn bộ bay tán, vậy là bảo bối trong truyền thuyết cứ như vậy mà bị phá hủy.
Tay của Tuyết Phong có chút run rẩy, nhẹ nhạng đụng vào một viên băng châu, thầm vận huyền công, muốn đào hạt châu ra, nhưng vừa động nguyên khí một chút, liền cảm thấy cả khu vực đáy núi chấn động khẽ, phảng phất như dưới mặt đất có nguồn năng lượng thật lớn muốn phát tiết ra, Tuyết Phong lại càng hoảng sợ, vội vàng rút tay về, còn chưa kịp hiểu được nguyên do, chợt nghe Tiểu Khai ở cách đó không xa quát to một tiếng: " Mau dừng tay!"
" Tại sao vậy?" Tuyết Phong phóng nhanh trở lại bên người Tiểu Khai.
" Vừa rồi ngươi làm cái gì?" Tiểu Khai dùng tay chỉ vào không trung trống rỗng: " Ngươi xem, nơi này toàn bộ bao phủ luồng khí màu trắng, ngươi vừa động vào vách núi, luồng khí trắng này bỗng nhiên chạy tới chui vào chỗ này, tựa như nơi này là một cái miệng, luồng khí này có thể bay mất vào đó vậy."
Tuyết Phong đối với thiên phú của Tiểu Khai hoàn toàn không còn gì để nói, hắn vốn không thể nhìn thấy cái gì gọi là luồng khí màu trắng, nhưng hắn uyên bác kiến thức, lập tức hiểu được ý tứ của Tiểu Khai, địa phương này phong bế thiên địa linh khí vô cùng phong phú, đồng thời còn có rất nhiều lực lượng tính chất bị phong bế suốt ngàn năm, mấy lực lượng này cho nhau tác dụng nguyên lý vô cùng phức tạp, nhưng nhờ có băng châu áp chế nên vẫn bình hành, nếu mình thật sự đào băng châu, khẳng định sẽ tạo thành lực lượng xáo trộn, có thể đối với nơi này tạo thành một tai nạn hủy diệt.
" Ai.." Tuyết Phong lặng lẽ thở dài, đều nói người tu chân vô dục vô cầu, nhưng đối mặt với loại tiên khí tuyệt thế này, chỉ có thể nhìn mà không thể có được, Nga Mi chưởng môn cũng cảm thấy phi thường buồn bực.
" Ngươi xem đầm nước này." Tiểu Khai nói: " Không biết vì cái gì mà có màu sắc tinh khiết như vậy, không chút bụi trần hay làn khói, hoàn toàn là màu thiên thanh, nhìn qua không giống như một đầm nước, mà giống như một khối phỉ thúy, có thể nước trong đầm đúng là màu xanh đó."
Tuyết Phong gật gật đầu, ống tay áo phất một cái, một cỗ nguyên khí dũng mãnh tiến vào trong đầm, muốn kích khởi một chút bọt nước để nhìn xem màu sắc, nhưng nguyên khí bay đi, nhưng phảng phất như nhập vào đại dương biển rộng, đầm nước vẫn không nhúc nhích, cả một chút rung động cũng không có.
Tuyết Phong nhíu mày, hừ một tiếng, lần này vận dụng lực lượng rất lớn, nhưng khi nguyên khí lại bay đi, vẫn không có phản ứng, nước trong đầm tựa như sâu không thấy đáy, dù cho có bao nhiêu lực lượng, chỉ cần tiếp xúc với mặt nước, đã bị hoàn toàn tan rã.
" Đừng có phiền toái như vậy." Tiểu Khai chạy tới, trực tiếp dùng tay nhúng vào trong nước, Tuyết Phong lại càng hoảng sợ, lớn tiếng kêu: " Không thể!"
Vừa dứt lời, Tiểu Khai đã từ trong đầm hốt lên một bụm nước đặt giữa lòng bàn tay mà nhìn, nước đầm trong suốt, hiển nhiên cũng không có màu sắc gì.
Phải biết rằng đây là địa phương hoàn toàn bị cấm chế, đều kiêng kỵ trực tiếp chạm vào, kinh nghiệm của Tuyết Phong phong phú, vừa thấy Tiểu Khai đút tay vào trong nước chợt cảm thấy sẽ gặp chuyện không may, không ngờ Tiểu Khai có thể hốt nước lên, còn khẩn trương thêm một trận, nhưng một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng gì, đã nhịn không được có chút tự giễu mình: " Xem ra địa phương này đối với vị Nhị Bách Ngũ môn chủ này đối xử thật là tốt đấy, nhưng đối với mình lại thập phần không tốt lắm."
Bỗng nhiên " hoa lạp" một thanh âm vang lên, chợt nghe Tiểu Khai quát to một tiếng: " Ai yêu!"
Tuyết Phong lắp bắp kinh hãi, bất chấp tất cả, ôm lấy Tiểu Khai, cả hai cơ hồ hóa thành lưu quang, thối lui chừng bốn năm trượng, lúc này mới quát: " Làm sao vậy?"
" Không có việc gì." Giọng Tiểu Khai có chút gấp gáp: " Vô Tự Thiên Thư của ta chui tọt vào trong đầm nước rồi."
Không thể như vậy...sao lại như thế chứ, ánh mắt Tuyết Phong nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy một góc của quyển Vô Tự Thiên Thư đang chìm khuất vào trong đầm nước.
Tiểu Khai chợt cảm thấy cánh tay bị nắm chặt, nguyên lai là Tuyết Phong vô thức đã bóp chặt cánh tay hắn, toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn vào trong đầm nước.
Đầm nước bắt đầu phát sinh biến hóa!
Đầm nước vốn không chút gợn sóng phảng phất như sôi trào lên, bắt đầu toát ra một chuỗi xuyến bong bóng nước, lần lượt trên mặt nước vỡ tan, " ba ba" âm thanh vỡ tan mặc dù rất nhỏ, nhưng ở trong tình cảnh như tại đây lại có vẻ kinh tâm động phách, Tuyết Phong không chút chậm trễ, tay giương lên, phi kiếm đã xuất ra, quát to: " Tiểu Khai, đi lên!"
Tiểu Khai cũng không dám nhiều lời, liền nhảy lên ngay, Tuyết Phong không nói thêm lời nào, liền cho phi kiếm phóng lên cao.
Hết thảy ở nơi này đều rất quỷ dị, cũng không biết xúc động cấm kỵ gì, bây giờ vị chưởng môn Nga Mi chỉ có một ý niệm duy nhất trong đầu là bay khỏi vách núi đen, dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy, có bao xa chạy bấy nhiêu xa, mấy thứ viễn cổ này một khi được giải trừ cấm chế, thật sự khó có thể tưởng tượng tình cảnh sẽ như thế nào.
Chỉ tiếc rằng, kế hoạch của hắn đã nhất định là thất bại, bầu trời của đầm nước phảng phất như có một tầng vách ngăn, khi phi kiếm xông lên, phảng phất như tiến vào trong bùn đất, bị giữ chặt đến kinh người, với công lực của Tuyết Phong, nhưng lại không thể bay lên được chút nào, mà theo áp lực phô thiên cái địa, Tuyết Phong chau mày, trên trán trong phút chốc đổ mồ hôi cuồn cuộn, hét lớn một tiếng: " Trá!" Hắn xuất ra công lực toàn thân bắn lên cao!
" Bồng!" một tiếng, phảng phất như đâm vào tấm sắt, Tuyết Phong và Tiểu Khai bị chấn tới ngất, phi kiếm đã bị mất hết khí lực, bắn nhanh một cái mới hạ xuống.
" Ai, thôi thôi, thiên ý hôm nay là như thế rồi." Tuyết Phong thở dài, dù sao hắn cũng là nhân vật có tu dưỡng cực cao, đã tới bước này, cũng đã thấy ra, đứng bên cạnh đầm nước nhìn thấy bong bóng nước ngày càng dày đặc, đột nhiên im lặng hoàn toàn.
Tiểu Khai có loại cảm giác thật cổ quái, hắn cảm thấy bản thân mình đang cảm ứng được Vô Tự Thiên Thư của mình đang ở trong một địa phương trong đầm nước, mặc dù nhìn không thấy, nhưng hắn có thể cảm giác được một cỗ năng lượng từ bốn phương tám hướng cuồng bạo tiến vào trong Vô Tự Thiên Thư, mặc dù trên mặt nước nhìn thật dọa người, nhưng hắn đã cảm giác được không có nguy hiểm.
Di tượng giằng co khoảng mười phút, rồi sau đó nước trong đầm hoàn toàn sôi trào, vô số bong bóng nước tranh nhau toát ra thật kinh khủng, cả vách núi đen bị nóng hực đằng đằng, giống như thiên nhiên đang cháy lên, trên người Tuyết Phong tự động bức ra luồng chân khí vài thước nên cũng không bị ảnh hưởng, nhưng Tiểu Khai bị nóng đến toàn thân đổ mồ hôi, quần áo đã toàn bộ ướt đẫm. Đang trong lúc khó chịu đến phát hoảng, chợt nghe được " hoa lạp lạp" một tiếng nước vang lên, một thứ từ trong đầm nước bắn ra, vọt thẳng vào trong lòng ngực Tiểu Khai.
Bình luận facebook