Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Bán ve chai
Nghe tiếng rao, chị Linh vội vàng chạy ra kêu người phụ nữ vừa rao vào, rồi chạy vào bếp lôi một mớ hỗn độn chai lọ, thau bể nồi hư đem ra. Bà lão mua ve chai soạn soạn xem xem một lát rồi hô giá.
- Bảy trăm đồng!
Vô Ưu trố mắt nhìn định lên tiếng " cái gì mà 700 đồng!" Nhưng cô kịp thời nhớ lại đây không phải năm 2019 thế kỷ 21 a. Đây là năm 1991, 500 đồng có thể mua cả một ổ bánh mì thịt đầy đủ hương vị nha. Cũng may là cô kịp nhớ ra.
Bà mua ve chai móc ra 700 trăm đồng đưa cho chị Linh, rồi bỏ mớ ve chai vào hai bên thúng gánh. Xong, quải gánh ra cổng lại tiếp tục rao. Chị Linh lấy 200 đồng đưa cho Vô Ưu.
- Phần này của U U, mai đi học ăn bánh. Phần này là của chị bỏ heo để tết xài.
Vô Ưu đã nhớ ra kiếp trước cô và chị Linh mỗi khi nghỉ hè sẽ cùng nhóm trẻ trong xóm rủ nhau đi nhặt ve chai, có khi chị cũng tự đi một mình. Nhặt nhiều ít đem về bỏ ở góc nhà bếp, chờ nhiều rồi bán một lần. Mà lần nào chị cũng cho Vô Ưu 200 đồng, còn chị thì bỏ ống heo đến tết đập ra cho mấy chị em đi chợ tết.
Kiếp trước, Vô Ưu sẽ vui vẽ nhận và ngày mai sẽ đổi thành bánh ăn, hoặc cô cũng sẽ để dành lại mua thứ mà cô thích. Cho đến cấp 2, cô mới biết tiết kiệm để phụ giúp tiền sách vở cho cha mẹ. Nghĩ lại mà cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô vậy mà không hiểu chuyện bằng chị Linh. Chị cái gì cũng tốt chỉ tội cái dễ mềm lòng đặc biệt với chồng con. Nếu chị có thể cứng rắn trong chuyện tình cảm một chút có lẽ cuộc đời của chị sẽ rất hạnh phúc. Nhưng kiếp này, Vô Ưu sẽ không để chị dẫm lên vết xe đổ, sẽ giúp chị tìm một người chồng xứng đáng. Cũng chính vì quyết định hôm nay mà sau này, những ai muốn theo đuổi chị Linh ăn rất nhiều đau khổ.
Trở lại thực tại, Vô Ưu lắc đầu, dùng giọng điệu trẻ con nói.
- U U không ăn bánh. U U cũng muốn bỏ heo để dành xài tết. Chị Linh bỏ dùm U U đi!
Đôi mắt chớp chớp, cái miệng chúm chím, đôi má phồng phồng. Chị Linh cảm thấy hôm nay Vô Ưu đặc biệt đáng yêu, có cảm giác Làn da Vô Ưu trắng hơn, mịn màng hơn, muống sờ sờ một chút. Nghĩ là làm, chị Linh dùng hai tay niết hai má Vô Ưu một chút, càng niết càng thích không khỏi mạnh tay hơn. Cho đến khi Vô Ưu kêu lên.
- Chị Linh! U U đau a! Đừng nhéo nữa!
Chị Linh mới dừng tay lại, thấy Vô Ưu như muốn khóc chị Linh bèn cười hì hì, xoa xoa gò má cô và hôn hôn vài cái mới luyến tiếc buông ra, đi vào nhà nắm võng đưa em Thành. Vô Ưu hóa đá tại chổ. " Đây là chuyện gì a? Lúc trước chị đâu bao giờ hành động thân thiết như vậy đâu? Lúc nhỏ cũng có nhưng khi mình 5 tuổi thì hết rồi, nhưng cũng không đến mức mạnh tay như vậy đi. Ngay cả em Thành cũng không có. Ô ô... chẳng lẽ là do mật của Vạn Mị sao?" Nhớ lại lời Vạn Mị cô không khỏi rùng mình. " Phải hỏi cho rõ ràng mới được. Nhưng làm sao có thể gặp nó mà hỏi đây?"
Chợt cô thấy mọi thứ quay cuồng, khi vững lại thì cô thấy mình đã ở chổ của Vạn Mị.
- Tiểu U U! Chưa đến một ngày mà nàng đã nhớ ta rồi sao. Nào đến đây chúng ta thân thân a!
Giọng nói trêu đùa vang lên. Nó vươn những chiếc lá định kéo Vô Ưu lại gần, nhưng cô đã kịp thời tránh đi móng vuốt của nó. Cô dựa vào mép đá nghiêm túc nói.
- Nói chuyện đàng hoàng đi. Ta làm sao lại đến đây rồi?
Ý đồ không thực hiện được, Vạn Mị đành thu hồi đứng sững lại. Nó nói.
- Chỉ cần nàng nghĩ đến ta thì sẽ vào được đây thôi!
- Vậy muốn ra ngoài thì sao?
- Muốn biết thì thân thân một chút ta sẽ cho nàng biết!
Vạn Mị lại trêu đùa, nhưng lần này Vô Ưu đâu dễ mắc mưu nữa chứ. Cô cười gian tà, tiến lại gần Vạn Mị vuốt vuốt thân cây, mị hoặc nói.
- Muốn thân chứ gì? Ta sẽ thân ngươi a!
Thế là cô ôm chặt thân cây và cắn thật mạnh vào nó. Vạn Mị thét lên, nó tuy là thực vật nhưng nó có linh tính, nó cũng có cảm giác nha. Không biết cố ý hay vô tình mà chổ Vô Ưu cắn lại là gần quy nụ của nó, chính là nhược điểm duy nhất của nó.
- Aaaa.... đau đau. Đừng đừng cắn! Ta nói... ta nói... ta nói là được!
Vô Ưu hài lòng nhả ra, nhưng vẫn buông lời dọa nó.
- Thành thật cho ta. Nếu không tiếp theo ta sẽ cắn đứt luôn quy nụ của ngươi cho xem!
Lần này thành công dọa sợ Vạn Mị. Ô ô... nó gặp phải thứ biến thái gì thế này, cắn đứt quy nụ của nó lấy đâu để duy trì nòi giống a. Sau khi thành người không phải sẽ biến thành thái giám sao? Nó không muốn a! Nhưng ai biểu nhược điểm bị cô ta nắm rồi phải làm sao đây? Thật là khổ thân hoa mà!
Tiếng than vãn ai oán của Vạn Mị dĩ nhiên là Vô Ưu không biết. Thật ra cô cũng không biết đâu là nhược điểm của Vạn Mị vì nó là thực vật, cô chỉ muốn hung hăng cắn nó một chút, dù không đau cũng phải chảy một ít mủ cho hả giận. Mà chiều cao thân thể cô lúc này vừa vặn là đến quy nụ của nó a. Xem ra lần này cô đánh bậy đánh bạ mà trúng rồi.
Hiện tại, tứ chi Vô Ưu đang quấn sát vào Vạn Mị như bạch tuộc, còn đôi mắt thì nhìn chầm chầm vào quy nụ của nó. Như nói: Nếu nó không thành thật sẽ lập tức khai đao ngay. Lần này, nó không dám bỡn cợt nữa rồi. Nó thành thật nói.
- Thật ra chỉ cần cô nghĩ ra ngoài thì sẽ ra ngoài thôi. Không gian vốn nằm trong người cô, nếu nói cô là chủ nhân của nó cũng không sai biệt lắm. Cô muốn ra hay vào thì tùy vào ý niệm của cô thôi!
- Vậy tại sao tối qua ta không ra ngoài được? - Cô thắc mắc.
- Là bởi vì có sự chi phối của ta! Tuy không gian không sinh ra ta nhưng ta cũng đã ở đây từ lúc mới nẩy mầm cho tới bây giờ, trải qua hàng vạn năm ta cũng đã hòa nhập với không gian. Không gian là ta, ta cũng chính là không gian. Nên dù cô là chủ nhân nhưng cũng phải chịu sự chi phối của ta. Cô hiểu chưa?
- Nếu ta lấy nó ra khỏi người thì sao?
- Thì cô sẽ chết!
Không phải suy đoán mà là một lời khẳng định. Vạn Mị nghiêm túc như chưa bao giờ nghiêm túc hơn.
- Ta không biết nguyên nhân nào một viên ngọc có thể ở trong người cô nhưng ta khẳng định nó đã theo cô từ lúc được hình thành bào thai, nó như là một bộ phận không thể thiếu trong cơ thể cô. Ta nghĩ cũng vì vậy nên cơ thể cô đặc biệt có thể hút và lưu trữ dương khí đi. Ngoài ra, cô còn có thể có nhiều khả năng khác mà hiện tại chưa được đánh thức. Nếu cô cố lấy nó ra khi đó cân bằng bị đánh vỡ cô sẽ bị mất mạng!
- Ta chỉ nói là nếu thôi! Ta nào muốn chết a! Ta còn sống chưa đủ đâu. Mà ngươi nói khả năng khác có thể là khả năng gì?
Biết ngay là cô sẽ hỏi ngay trọng điểm Vạn Mị không do dự trả lời.
- Ta cũng không biết nhưng ta biết ngoài hút và lưu trữ dương khí cô còn có khả năng chống lại mị lực của ta. Ta là hoa Vạn Mị, chỉ cần ta phát ra mị lực trong vòng vạn dặm không sinh vật sống nào có thể từ bỏ được, sẽ lao vào ta như một thiêu thân. Nhưng cô thì lại khác không bị thu hút mà còn thu hút lại ta nữa. Mỗi khi thấy cô ta chỉ muốn ăn sạch cô thôi!
Thấy thân cây hơi chuyển màu đỏ đỏ, Vô Ưu đen mặt lạnh giọng quát.
- Thành thật cho ta. Không ta cắn bây giờ!
Vạn Mị lặp tức trở nên trong suốt không dám nhúc nhích. Trực nhớ lại vấn đề Vô Ưu hỏi.
- Này! Lần trước ngươi nói ta sẽ có mị lực thu hút người vậy với người thân có ảnh hưởng không?
- Nếu người thân có cùng huyết thống có ý nghĩ chính chắn sẽ không ảnh hưởng mà chỉ yêu thương nhiều hơn thôi. Nhưng nếu có suy nghĩ vặn vẹo thì sẽ điên cuồng hơn người bình thường rất nhiều. Chuyện đó thế kỷ 21 chắc cô cũng không hiếm lạ. Điển hình của những tên biến thái. Và cái kết... là... chết! Dĩ nhiên là cô sẽ không ảnh hưởng gì a!
Vô Ưu chau mày, tuy cô biết người thân của cô sẽ không xuất hiện biến thái, nhưng với tính cách cẩn thận cô vẫn phải có phòng bị. Cô lại hỏi.
- Vậy có cách nào làm mất đi mị lực này không?
Vạn Mị đáp.
- Không mất được chỉ có thể giảm thôi!
- Bằng cách nào? Vô Ưu hỏi.
- Chẳng phải cô đã giảm rồi đó sao? Nếu không cả buổi sáng cô có thể an toàn ở nhà à?
Như ngộ ra điều gì đó, Vô Ưu bật thốt lên.
- Ý ngươi là việc ta và ngươi quan hệ là có thể giảm mị lực của ta ư?
- Thông minh! Quả là ta không chọn sai người a!
Vô Ưu vẻ mặt hắc tuyến.
- Rốt cuộc ngươi khen ta hay khen ngươi vậy?
- Dĩ nhiên là khen cả hai chúng ta rồi! - Vạn Mị tự kỷ đáp, lại bổ sung một câu muốn đánh đòn. - Vì thế nàng phải thường xuyên cho ta ăn nha!
Vô Ưu lại cắn nó một phát làm nó thét lên lần nữa.
- Ta đã là trẻ con 6 tuổi ngươi cũng muốn ăn? Khẩu vị ngươi cũng nặng nhỉ?
Vạn Mị ăn đau nước mắt giàn giụa nhưng Vô Ưu không thể nào thấy được. Nó nức nở nói.
- Ô ô... thời điểm đó ta sẽ biến nàng lớn lên. Ta cũng không ăn trẻ con. Ô ô...
- Hừ! Vậy thì tốt. Ta phải đi ra ngươi cho ta ra!
- Nhưng hôm nay nàng chưa cho ta ăn a!
- Muốn ta cắn nữa!
- Ách... không không phải! Chỉ là ta nhịn không sao nhưng mị lực của nàng ngày mai sẽ phải khôi phục, lúc đó...
- Được rồi! Tối nay đi!
Ngắt lời Vạn Mị, Vô Ưu đưa ra lời hứa. Mị lực mị lực! cô không muốn bị cả đám người bám theo đâu. Làm theo yêu cầu nó trước vậy, sau đó từ từ nghĩ cách. Nói rồi cô biến mất, lần nữa xuất hiện trong sân, cũng may lúc này không ai thấy nếu không sẽ sợ chạy mất dép mất.
- Bảy trăm đồng!
Vô Ưu trố mắt nhìn định lên tiếng " cái gì mà 700 đồng!" Nhưng cô kịp thời nhớ lại đây không phải năm 2019 thế kỷ 21 a. Đây là năm 1991, 500 đồng có thể mua cả một ổ bánh mì thịt đầy đủ hương vị nha. Cũng may là cô kịp nhớ ra.
Bà mua ve chai móc ra 700 trăm đồng đưa cho chị Linh, rồi bỏ mớ ve chai vào hai bên thúng gánh. Xong, quải gánh ra cổng lại tiếp tục rao. Chị Linh lấy 200 đồng đưa cho Vô Ưu.
- Phần này của U U, mai đi học ăn bánh. Phần này là của chị bỏ heo để tết xài.
Vô Ưu đã nhớ ra kiếp trước cô và chị Linh mỗi khi nghỉ hè sẽ cùng nhóm trẻ trong xóm rủ nhau đi nhặt ve chai, có khi chị cũng tự đi một mình. Nhặt nhiều ít đem về bỏ ở góc nhà bếp, chờ nhiều rồi bán một lần. Mà lần nào chị cũng cho Vô Ưu 200 đồng, còn chị thì bỏ ống heo đến tết đập ra cho mấy chị em đi chợ tết.
Kiếp trước, Vô Ưu sẽ vui vẽ nhận và ngày mai sẽ đổi thành bánh ăn, hoặc cô cũng sẽ để dành lại mua thứ mà cô thích. Cho đến cấp 2, cô mới biết tiết kiệm để phụ giúp tiền sách vở cho cha mẹ. Nghĩ lại mà cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô vậy mà không hiểu chuyện bằng chị Linh. Chị cái gì cũng tốt chỉ tội cái dễ mềm lòng đặc biệt với chồng con. Nếu chị có thể cứng rắn trong chuyện tình cảm một chút có lẽ cuộc đời của chị sẽ rất hạnh phúc. Nhưng kiếp này, Vô Ưu sẽ không để chị dẫm lên vết xe đổ, sẽ giúp chị tìm một người chồng xứng đáng. Cũng chính vì quyết định hôm nay mà sau này, những ai muốn theo đuổi chị Linh ăn rất nhiều đau khổ.
Trở lại thực tại, Vô Ưu lắc đầu, dùng giọng điệu trẻ con nói.
- U U không ăn bánh. U U cũng muốn bỏ heo để dành xài tết. Chị Linh bỏ dùm U U đi!
Đôi mắt chớp chớp, cái miệng chúm chím, đôi má phồng phồng. Chị Linh cảm thấy hôm nay Vô Ưu đặc biệt đáng yêu, có cảm giác Làn da Vô Ưu trắng hơn, mịn màng hơn, muống sờ sờ một chút. Nghĩ là làm, chị Linh dùng hai tay niết hai má Vô Ưu một chút, càng niết càng thích không khỏi mạnh tay hơn. Cho đến khi Vô Ưu kêu lên.
- Chị Linh! U U đau a! Đừng nhéo nữa!
Chị Linh mới dừng tay lại, thấy Vô Ưu như muốn khóc chị Linh bèn cười hì hì, xoa xoa gò má cô và hôn hôn vài cái mới luyến tiếc buông ra, đi vào nhà nắm võng đưa em Thành. Vô Ưu hóa đá tại chổ. " Đây là chuyện gì a? Lúc trước chị đâu bao giờ hành động thân thiết như vậy đâu? Lúc nhỏ cũng có nhưng khi mình 5 tuổi thì hết rồi, nhưng cũng không đến mức mạnh tay như vậy đi. Ngay cả em Thành cũng không có. Ô ô... chẳng lẽ là do mật của Vạn Mị sao?" Nhớ lại lời Vạn Mị cô không khỏi rùng mình. " Phải hỏi cho rõ ràng mới được. Nhưng làm sao có thể gặp nó mà hỏi đây?"
Chợt cô thấy mọi thứ quay cuồng, khi vững lại thì cô thấy mình đã ở chổ của Vạn Mị.
- Tiểu U U! Chưa đến một ngày mà nàng đã nhớ ta rồi sao. Nào đến đây chúng ta thân thân a!
Giọng nói trêu đùa vang lên. Nó vươn những chiếc lá định kéo Vô Ưu lại gần, nhưng cô đã kịp thời tránh đi móng vuốt của nó. Cô dựa vào mép đá nghiêm túc nói.
- Nói chuyện đàng hoàng đi. Ta làm sao lại đến đây rồi?
Ý đồ không thực hiện được, Vạn Mị đành thu hồi đứng sững lại. Nó nói.
- Chỉ cần nàng nghĩ đến ta thì sẽ vào được đây thôi!
- Vậy muốn ra ngoài thì sao?
- Muốn biết thì thân thân một chút ta sẽ cho nàng biết!
Vạn Mị lại trêu đùa, nhưng lần này Vô Ưu đâu dễ mắc mưu nữa chứ. Cô cười gian tà, tiến lại gần Vạn Mị vuốt vuốt thân cây, mị hoặc nói.
- Muốn thân chứ gì? Ta sẽ thân ngươi a!
Thế là cô ôm chặt thân cây và cắn thật mạnh vào nó. Vạn Mị thét lên, nó tuy là thực vật nhưng nó có linh tính, nó cũng có cảm giác nha. Không biết cố ý hay vô tình mà chổ Vô Ưu cắn lại là gần quy nụ của nó, chính là nhược điểm duy nhất của nó.
- Aaaa.... đau đau. Đừng đừng cắn! Ta nói... ta nói... ta nói là được!
Vô Ưu hài lòng nhả ra, nhưng vẫn buông lời dọa nó.
- Thành thật cho ta. Nếu không tiếp theo ta sẽ cắn đứt luôn quy nụ của ngươi cho xem!
Lần này thành công dọa sợ Vạn Mị. Ô ô... nó gặp phải thứ biến thái gì thế này, cắn đứt quy nụ của nó lấy đâu để duy trì nòi giống a. Sau khi thành người không phải sẽ biến thành thái giám sao? Nó không muốn a! Nhưng ai biểu nhược điểm bị cô ta nắm rồi phải làm sao đây? Thật là khổ thân hoa mà!
Tiếng than vãn ai oán của Vạn Mị dĩ nhiên là Vô Ưu không biết. Thật ra cô cũng không biết đâu là nhược điểm của Vạn Mị vì nó là thực vật, cô chỉ muốn hung hăng cắn nó một chút, dù không đau cũng phải chảy một ít mủ cho hả giận. Mà chiều cao thân thể cô lúc này vừa vặn là đến quy nụ của nó a. Xem ra lần này cô đánh bậy đánh bạ mà trúng rồi.
Hiện tại, tứ chi Vô Ưu đang quấn sát vào Vạn Mị như bạch tuộc, còn đôi mắt thì nhìn chầm chầm vào quy nụ của nó. Như nói: Nếu nó không thành thật sẽ lập tức khai đao ngay. Lần này, nó không dám bỡn cợt nữa rồi. Nó thành thật nói.
- Thật ra chỉ cần cô nghĩ ra ngoài thì sẽ ra ngoài thôi. Không gian vốn nằm trong người cô, nếu nói cô là chủ nhân của nó cũng không sai biệt lắm. Cô muốn ra hay vào thì tùy vào ý niệm của cô thôi!
- Vậy tại sao tối qua ta không ra ngoài được? - Cô thắc mắc.
- Là bởi vì có sự chi phối của ta! Tuy không gian không sinh ra ta nhưng ta cũng đã ở đây từ lúc mới nẩy mầm cho tới bây giờ, trải qua hàng vạn năm ta cũng đã hòa nhập với không gian. Không gian là ta, ta cũng chính là không gian. Nên dù cô là chủ nhân nhưng cũng phải chịu sự chi phối của ta. Cô hiểu chưa?
- Nếu ta lấy nó ra khỏi người thì sao?
- Thì cô sẽ chết!
Không phải suy đoán mà là một lời khẳng định. Vạn Mị nghiêm túc như chưa bao giờ nghiêm túc hơn.
- Ta không biết nguyên nhân nào một viên ngọc có thể ở trong người cô nhưng ta khẳng định nó đã theo cô từ lúc được hình thành bào thai, nó như là một bộ phận không thể thiếu trong cơ thể cô. Ta nghĩ cũng vì vậy nên cơ thể cô đặc biệt có thể hút và lưu trữ dương khí đi. Ngoài ra, cô còn có thể có nhiều khả năng khác mà hiện tại chưa được đánh thức. Nếu cô cố lấy nó ra khi đó cân bằng bị đánh vỡ cô sẽ bị mất mạng!
- Ta chỉ nói là nếu thôi! Ta nào muốn chết a! Ta còn sống chưa đủ đâu. Mà ngươi nói khả năng khác có thể là khả năng gì?
Biết ngay là cô sẽ hỏi ngay trọng điểm Vạn Mị không do dự trả lời.
- Ta cũng không biết nhưng ta biết ngoài hút và lưu trữ dương khí cô còn có khả năng chống lại mị lực của ta. Ta là hoa Vạn Mị, chỉ cần ta phát ra mị lực trong vòng vạn dặm không sinh vật sống nào có thể từ bỏ được, sẽ lao vào ta như một thiêu thân. Nhưng cô thì lại khác không bị thu hút mà còn thu hút lại ta nữa. Mỗi khi thấy cô ta chỉ muốn ăn sạch cô thôi!
Thấy thân cây hơi chuyển màu đỏ đỏ, Vô Ưu đen mặt lạnh giọng quát.
- Thành thật cho ta. Không ta cắn bây giờ!
Vạn Mị lặp tức trở nên trong suốt không dám nhúc nhích. Trực nhớ lại vấn đề Vô Ưu hỏi.
- Này! Lần trước ngươi nói ta sẽ có mị lực thu hút người vậy với người thân có ảnh hưởng không?
- Nếu người thân có cùng huyết thống có ý nghĩ chính chắn sẽ không ảnh hưởng mà chỉ yêu thương nhiều hơn thôi. Nhưng nếu có suy nghĩ vặn vẹo thì sẽ điên cuồng hơn người bình thường rất nhiều. Chuyện đó thế kỷ 21 chắc cô cũng không hiếm lạ. Điển hình của những tên biến thái. Và cái kết... là... chết! Dĩ nhiên là cô sẽ không ảnh hưởng gì a!
Vô Ưu chau mày, tuy cô biết người thân của cô sẽ không xuất hiện biến thái, nhưng với tính cách cẩn thận cô vẫn phải có phòng bị. Cô lại hỏi.
- Vậy có cách nào làm mất đi mị lực này không?
Vạn Mị đáp.
- Không mất được chỉ có thể giảm thôi!
- Bằng cách nào? Vô Ưu hỏi.
- Chẳng phải cô đã giảm rồi đó sao? Nếu không cả buổi sáng cô có thể an toàn ở nhà à?
Như ngộ ra điều gì đó, Vô Ưu bật thốt lên.
- Ý ngươi là việc ta và ngươi quan hệ là có thể giảm mị lực của ta ư?
- Thông minh! Quả là ta không chọn sai người a!
Vô Ưu vẻ mặt hắc tuyến.
- Rốt cuộc ngươi khen ta hay khen ngươi vậy?
- Dĩ nhiên là khen cả hai chúng ta rồi! - Vạn Mị tự kỷ đáp, lại bổ sung một câu muốn đánh đòn. - Vì thế nàng phải thường xuyên cho ta ăn nha!
Vô Ưu lại cắn nó một phát làm nó thét lên lần nữa.
- Ta đã là trẻ con 6 tuổi ngươi cũng muốn ăn? Khẩu vị ngươi cũng nặng nhỉ?
Vạn Mị ăn đau nước mắt giàn giụa nhưng Vô Ưu không thể nào thấy được. Nó nức nở nói.
- Ô ô... thời điểm đó ta sẽ biến nàng lớn lên. Ta cũng không ăn trẻ con. Ô ô...
- Hừ! Vậy thì tốt. Ta phải đi ra ngươi cho ta ra!
- Nhưng hôm nay nàng chưa cho ta ăn a!
- Muốn ta cắn nữa!
- Ách... không không phải! Chỉ là ta nhịn không sao nhưng mị lực của nàng ngày mai sẽ phải khôi phục, lúc đó...
- Được rồi! Tối nay đi!
Ngắt lời Vạn Mị, Vô Ưu đưa ra lời hứa. Mị lực mị lực! cô không muốn bị cả đám người bám theo đâu. Làm theo yêu cầu nó trước vậy, sau đó từ từ nghĩ cách. Nói rồi cô biến mất, lần nữa xuất hiện trong sân, cũng may lúc này không ai thấy nếu không sẽ sợ chạy mất dép mất.
Bình luận facebook