Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163
Edit: Lựu Đạn
Tin nhắn mà Diệp Chanh gửi cho Mộ Dạ Lê là “Quảng cáo SH có phải là anh giúp em có không?”
Bên kia….
Mộ Dạ Lê trong phòng họp, một thân lạnh lẽo ngồi ở giữa.
Người ngồi bên dưới cảm thấy thật lo lắng, thậm chí không dám ngẩng cao đầu lên nhìn Mộ Dạ Lê mộtcái.
Mộ Đại đứng phía sau cảm thấy áp suất xuống thật thấp, dùng mắt nói với Mộ Thất bên cạnh, ý muốn Mộ Thất cẩn thận một chút, đừng chọc tiên sinh không vui.
Lúc này….
Trong không gian yên tĩnh một cây kim rơi cũng nghe được tiếng vang, bỗng nhiên truyền đến âmthanh của tin nhắn.
Người bên cạnh sắc mặt trắng bệch.
Ai dám trong cuộc họp của Mộ tổng, vậy mà dám không khóa máy điện thoại.
Là nghĩ muốn biến mất khỏi nước Z phải không?
Nhưng mà lúc này….
Mọi người thấy Mộ Dạ Lê nâng tay lên cầm lấy di động mà xem.
Khi ánh mắt chạm đến điện thoại thì mặt mày lạnh lẽo vốn có nhanh chóng tan ra thành điểm mềm mại dịu dàng.
Mọi người nhất thời sợ ngây người.
ở điểm này, chỉ sợ chỉ có Mộ Đại cùng Mộ Thất ở phía sau thấy được.
tiên sinh nhà họ nhận được tin nhắn của Diệp Chanh.
trên đó hiển thị ba chữ “Mộ phu nhân” làm cho Mộ Đại nhìn thấy mà nhăn mày.
Mộ dạ lê vung tay ra hiệu im lặng.
Mọi người lập tức càng thêm căng cứng cơ thể.
Tất cả mọi người nhìn Mộ Dạ Lê ngồi ở đó mặt mày đầy ý cười, lẳng lăng cầm điện thoại làm cái gì đó.
Ai cũng không biết bên kia điện thoại rốt cuộc là ai, có thể là tổng tài của họ lập tức thay đổi.
Mộ Đại phía sau cũng muốn kinh hô
Này thật không khoa học, tiên sinh nhà họ sao lại có thể như vậy….
…..
không bao lâu sau Diệp Chanh nhận được tin nhắn trả lời của anh.
“Đúng vậy, sao này, em muốn cảm ơn anh sao?”
Diệp Chanh nghĩ lại, không tỏ vẻ thật sự hình như có chút không tốt lắm.
“Được, vậy em cảm ơn anh”
“Chỉ cảm ơn bằng miệng thôi sao?”
“…..”
Diệp Chanh nghĩ, bằng không anh muốn cái gì?
Mộ Dạ Lê là ngậm thìa vàng mà lớn lên, chẳng lẽ cô phải cho anh tiền sao?
Diệp Chanh nói “Vậy, nếu không thì…”
“Mời anh ăn cơm đi.”
“….”
“Được, anh muốn ăn gì?”
“…”
Khóe môi Mộ Dạ Lê cong lên.
Nhìn đến câu cô nói, anh muốn ăn gì, liền nghĩ đến cánh môi mềm ngon ngọt thơm tho của cô.
Người bên dưới lại sợ ngây cả ra.
Tổng tài nhà họ sao lại cười?
một mặt tươi cười như tắm gió xuân?
Mộ Dạ Lê nhắn với Diệp Chanh “Bằng không, em làm cho anh ăn đi.”
“…”
Diệp Chanh nghẹn lời nói “không phải là anh chưa ăn qua…”
“Em có thể học a.”
Diệp Chanh lại do dự, cô có thể học rất nhiều thứ, duy nhất nấy ăn là học không được.
Diệp Chanh còn muốn nói gì thêm, liền thấy anh gửi địa chỉ thẳng đến.
không phải chứ, anh có phải là muốn nhìn cô xấu mặt phải không?”
….
Mộ Dạ Lê cất điện thoại, ngẩng đầu lên nói “Tan họp.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Vừa mới tổng kết nữa năm, không nháo không vui, như vầy liền kết thúc sao?
Lập tức mọi người liền cảm thấy may mắn.
không biết bên kia chị vị tiên nữ tỷ tỷ nào, lập tức liền giải cứu cả đám người bọn họ.
Bên dưới, liền chỉ thấy Mộ Dạ Lê đang cười nhẹ, cũng không thấy quay đầu lại, nhanh chóng đi khỏi phòng họp.
Lúc Diệp Chanh lên xe của Mộ Dạ Lê, còn hỏi “anh chắc chắn là muốn ăn hả, đến lúc đó em làm xong, anh nghĩ cũng không được ném đó, nghẹn cũng phải nhét hết vào miệng cho em.”
Mộ Dạ Lê cười cười “Yên tâm, anh sẽ ăn hết.”
Những lời này bình thường rất Man
Nhưng mà vì cớ gì, Diệp Chanh cảm thấy lạ lạ?
Tin nhắn mà Diệp Chanh gửi cho Mộ Dạ Lê là “Quảng cáo SH có phải là anh giúp em có không?”
Bên kia….
Mộ Dạ Lê trong phòng họp, một thân lạnh lẽo ngồi ở giữa.
Người ngồi bên dưới cảm thấy thật lo lắng, thậm chí không dám ngẩng cao đầu lên nhìn Mộ Dạ Lê mộtcái.
Mộ Đại đứng phía sau cảm thấy áp suất xuống thật thấp, dùng mắt nói với Mộ Thất bên cạnh, ý muốn Mộ Thất cẩn thận một chút, đừng chọc tiên sinh không vui.
Lúc này….
Trong không gian yên tĩnh một cây kim rơi cũng nghe được tiếng vang, bỗng nhiên truyền đến âmthanh của tin nhắn.
Người bên cạnh sắc mặt trắng bệch.
Ai dám trong cuộc họp của Mộ tổng, vậy mà dám không khóa máy điện thoại.
Là nghĩ muốn biến mất khỏi nước Z phải không?
Nhưng mà lúc này….
Mọi người thấy Mộ Dạ Lê nâng tay lên cầm lấy di động mà xem.
Khi ánh mắt chạm đến điện thoại thì mặt mày lạnh lẽo vốn có nhanh chóng tan ra thành điểm mềm mại dịu dàng.
Mọi người nhất thời sợ ngây người.
ở điểm này, chỉ sợ chỉ có Mộ Đại cùng Mộ Thất ở phía sau thấy được.
tiên sinh nhà họ nhận được tin nhắn của Diệp Chanh.
trên đó hiển thị ba chữ “Mộ phu nhân” làm cho Mộ Đại nhìn thấy mà nhăn mày.
Mộ dạ lê vung tay ra hiệu im lặng.
Mọi người lập tức càng thêm căng cứng cơ thể.
Tất cả mọi người nhìn Mộ Dạ Lê ngồi ở đó mặt mày đầy ý cười, lẳng lăng cầm điện thoại làm cái gì đó.
Ai cũng không biết bên kia điện thoại rốt cuộc là ai, có thể là tổng tài của họ lập tức thay đổi.
Mộ Đại phía sau cũng muốn kinh hô
Này thật không khoa học, tiên sinh nhà họ sao lại có thể như vậy….
…..
không bao lâu sau Diệp Chanh nhận được tin nhắn trả lời của anh.
“Đúng vậy, sao này, em muốn cảm ơn anh sao?”
Diệp Chanh nghĩ lại, không tỏ vẻ thật sự hình như có chút không tốt lắm.
“Được, vậy em cảm ơn anh”
“Chỉ cảm ơn bằng miệng thôi sao?”
“…..”
Diệp Chanh nghĩ, bằng không anh muốn cái gì?
Mộ Dạ Lê là ngậm thìa vàng mà lớn lên, chẳng lẽ cô phải cho anh tiền sao?
Diệp Chanh nói “Vậy, nếu không thì…”
“Mời anh ăn cơm đi.”
“….”
“Được, anh muốn ăn gì?”
“…”
Khóe môi Mộ Dạ Lê cong lên.
Nhìn đến câu cô nói, anh muốn ăn gì, liền nghĩ đến cánh môi mềm ngon ngọt thơm tho của cô.
Người bên dưới lại sợ ngây cả ra.
Tổng tài nhà họ sao lại cười?
một mặt tươi cười như tắm gió xuân?
Mộ Dạ Lê nhắn với Diệp Chanh “Bằng không, em làm cho anh ăn đi.”
“…”
Diệp Chanh nghẹn lời nói “không phải là anh chưa ăn qua…”
“Em có thể học a.”
Diệp Chanh lại do dự, cô có thể học rất nhiều thứ, duy nhất nấy ăn là học không được.
Diệp Chanh còn muốn nói gì thêm, liền thấy anh gửi địa chỉ thẳng đến.
không phải chứ, anh có phải là muốn nhìn cô xấu mặt phải không?”
….
Mộ Dạ Lê cất điện thoại, ngẩng đầu lên nói “Tan họp.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Vừa mới tổng kết nữa năm, không nháo không vui, như vầy liền kết thúc sao?
Lập tức mọi người liền cảm thấy may mắn.
không biết bên kia chị vị tiên nữ tỷ tỷ nào, lập tức liền giải cứu cả đám người bọn họ.
Bên dưới, liền chỉ thấy Mộ Dạ Lê đang cười nhẹ, cũng không thấy quay đầu lại, nhanh chóng đi khỏi phòng họp.
Lúc Diệp Chanh lên xe của Mộ Dạ Lê, còn hỏi “anh chắc chắn là muốn ăn hả, đến lúc đó em làm xong, anh nghĩ cũng không được ném đó, nghẹn cũng phải nhét hết vào miệng cho em.”
Mộ Dạ Lê cười cười “Yên tâm, anh sẽ ăn hết.”
Những lời này bình thường rất Man
Nhưng mà vì cớ gì, Diệp Chanh cảm thấy lạ lạ?
Bình luận facebook