Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
Edit: Lựu Đạn
Lục Thần lại một lần nữa khơi mào “Bây giờ chúng ta có nói với cô ta cũng không thèm nói lại đâu, người ta đã bay lên cao đâu giống trước nữa.”
Vài người bị cô ta châm ngòi như vậy, liền bắt đầu hùa theo châm chọc cô.
“thật coi bản thân là nhân vật lớn a.”
“Chính là, còn không nhìn lại xem bản thân mình có dáng vẻ gì, cô trước đây thật xấu xí, ai mà chưa từng thấy qua.”
Diệp Chanh liền đứng dậy đi ra ngoài.
Vài người ngăn cô lại “Này, cô đi làm gì, chúng tôi nói chuyện với cô, cô không nghe thấy hả?”
Từ phía sau, một cánh tay vươn đến nắm lấy bả vai cô, đó là tay của Lục Thần.
Diệp Chanh nhìn thoáng qua, bỗng nhiên bắt lấy cái tay kua, thẳng ta bẻ một cái.
“A……”
Cánh tay Lục Thần, rắc một cái liền trật khớp, tiếng thét thảm thiết lập tức vang khắp nhà hàng.
Vài người vội kéo Lục Thần ra, chớp mắt đều dùng ánh mắt không tin được nhìn Diệp Chanh.
Đau như vậy Lục Thần chịu không nổi.
Thủ pháp của Diệp Chanh, có thể so với người thường sẽ lợi hại hơn vài phần, có thể làm tổn thương xương cốt người khác, đau không chịu nổi.
Lục Thần mồ hôi đầy đầu nhìn Diệp Chanh nói “Mày... Mày cũng dám đánh tao, thật cho rằng mày có kim chủ bao bọc nên cái gì cũng dám làm sao?”
Vài người cũng tức giận không thôi, trừng mắt nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Diệp Chanh, “Đúng vậy, lão già kim chủ của mày, dung túng mày, nhưng cũng còn có cảnh sát, có pháp luật đó!”
“Ha, dựa vào bán thân mà đi lên, sao hả, mày còn nhìn tao, chẳng lẽ tao nói không đúng sao, chỉ cho phép mày bán thân mà không cho chúng tao nói à?”
Vài người cũng tức giận không thôi, trừng mắt Diệp Nịnh kia kiêu ngạo bộ dáng, “Chính là, ngươi kia kim chủ lão nhân lại dung túng ngươi, cũng còn có cảnh sát có pháp luật đâu!”
Diệp Chanh hừ một cái, đứng tại chỗ nhìn những gương mặt đầy căm phẫn kia, chỉ dùng ngón tay khợi khợi lỗ tai, hờ hững buông ra hai chữ “
“Mày...”
Vậy mà không chút dao động, càng chọc giận mọi người.
“Cái gì mà lão già kim chủ?”
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng, từ phía sau truyền đến.
Mấy người bạn học ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Mộ Dạ Lê đang từng bước đi đến, rõ ràng là quần áo đơn giản nhưng không thể ngăn chặn khí tức vương giả làm người thấy đã hoảng sợ.
Phía sau, còn có thiết kỵ quân của Mộ gia cùng vào.
Trước sau hai cái, bộ dạng đó làm cho người không khỏi phát run.
ở Z quốc này nào có người nào là không biết Mộ Dạ Lê.
Liếc mắt nhìn thấy người đang đên, vài người liền chấn động.
không khỏi thốt ra lời “Mộ....Mộ Dạ Lê...”
không ít người từ nhỏ đã nhìn Mộ Dạ Lê mà lớn lên, lại vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dạ Lê bằng xường bằng thịt, lúc này không khỏi trợn mắt há mồm, ánh mắt đầy hoa si.
Chỉ là lời còn chưa nói xong, liền thấy Mộ Dạ Lê vậy mà lại đi qua bên cạnh Diệp Chanh.
A...không lẽ kim chủ của Diệp Chanh...
Vài người si ngốc nhìn thấy cảnh này, trong lòng liền lộp bộp sợ hãi.
Theo đó, cảm giác ghen ghét cùng hâm mộ liền lấp đầy lòng dạ.
Kim chủ sau lưng Diệp Chanh, là Mộ Dạ Lê!
Khó trách....Khó trách Diệp Chanh lập tức được Cổ Bổn nhìn trúng, hơn nữa, còn một bước thẳng lên trời, lấy được nhiều tài nguyên như vậy.
Nhưng mà, Mộ Dạ Lê không phải cùng Diệp Tử sao, sao lại cùng Diệp Chanh???
Lục Thần đôi mắt đều trơ ra, nhìn Mộ Dạ Lê đi vào, đôi mắt chớp động, lập tức tở vẻ nũng nịu, nói với Mộ Dạ Lê “Mộ thiếu, Diệp Chanh thật kiêu ngạo, chúng tôi là bạn học gặp mặt, bất quá là thăm hỏi vài câu, vậy mà cô ta lại đánh người, này không phải là ỷ lại sự cưng chiều của ngài, ở bên ngoài bôi đen xấu mặt ngài sao, để người ta biết, sau lưng cô ta là ngài, đối với thanh danh của ngài tuyệt đối là làm xấu đi.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Dạ Lê nhìn qua.
Khi đôi mắt chăm chăm nhìn mặt Lục Thần, Lục Thần hơi hơi chấn động, không biết như thế nào rõràng là trong mắt anh hoàn toàn không chút dao động, nhưng lại là cho cô dâng lên một cảm giác không tốt.
Lục Thần lại một lần nữa khơi mào “Bây giờ chúng ta có nói với cô ta cũng không thèm nói lại đâu, người ta đã bay lên cao đâu giống trước nữa.”
Vài người bị cô ta châm ngòi như vậy, liền bắt đầu hùa theo châm chọc cô.
“thật coi bản thân là nhân vật lớn a.”
“Chính là, còn không nhìn lại xem bản thân mình có dáng vẻ gì, cô trước đây thật xấu xí, ai mà chưa từng thấy qua.”
Diệp Chanh liền đứng dậy đi ra ngoài.
Vài người ngăn cô lại “Này, cô đi làm gì, chúng tôi nói chuyện với cô, cô không nghe thấy hả?”
Từ phía sau, một cánh tay vươn đến nắm lấy bả vai cô, đó là tay của Lục Thần.
Diệp Chanh nhìn thoáng qua, bỗng nhiên bắt lấy cái tay kua, thẳng ta bẻ một cái.
“A……”
Cánh tay Lục Thần, rắc một cái liền trật khớp, tiếng thét thảm thiết lập tức vang khắp nhà hàng.
Vài người vội kéo Lục Thần ra, chớp mắt đều dùng ánh mắt không tin được nhìn Diệp Chanh.
Đau như vậy Lục Thần chịu không nổi.
Thủ pháp của Diệp Chanh, có thể so với người thường sẽ lợi hại hơn vài phần, có thể làm tổn thương xương cốt người khác, đau không chịu nổi.
Lục Thần mồ hôi đầy đầu nhìn Diệp Chanh nói “Mày... Mày cũng dám đánh tao, thật cho rằng mày có kim chủ bao bọc nên cái gì cũng dám làm sao?”
Vài người cũng tức giận không thôi, trừng mắt nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Diệp Chanh, “Đúng vậy, lão già kim chủ của mày, dung túng mày, nhưng cũng còn có cảnh sát, có pháp luật đó!”
“Ha, dựa vào bán thân mà đi lên, sao hả, mày còn nhìn tao, chẳng lẽ tao nói không đúng sao, chỉ cho phép mày bán thân mà không cho chúng tao nói à?”
Vài người cũng tức giận không thôi, trừng mắt Diệp Nịnh kia kiêu ngạo bộ dáng, “Chính là, ngươi kia kim chủ lão nhân lại dung túng ngươi, cũng còn có cảnh sát có pháp luật đâu!”
Diệp Chanh hừ một cái, đứng tại chỗ nhìn những gương mặt đầy căm phẫn kia, chỉ dùng ngón tay khợi khợi lỗ tai, hờ hững buông ra hai chữ “
“Mày...”
Vậy mà không chút dao động, càng chọc giận mọi người.
“Cái gì mà lão già kim chủ?”
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng, từ phía sau truyền đến.
Mấy người bạn học ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Mộ Dạ Lê đang từng bước đi đến, rõ ràng là quần áo đơn giản nhưng không thể ngăn chặn khí tức vương giả làm người thấy đã hoảng sợ.
Phía sau, còn có thiết kỵ quân của Mộ gia cùng vào.
Trước sau hai cái, bộ dạng đó làm cho người không khỏi phát run.
ở Z quốc này nào có người nào là không biết Mộ Dạ Lê.
Liếc mắt nhìn thấy người đang đên, vài người liền chấn động.
không khỏi thốt ra lời “Mộ....Mộ Dạ Lê...”
không ít người từ nhỏ đã nhìn Mộ Dạ Lê mà lớn lên, lại vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dạ Lê bằng xường bằng thịt, lúc này không khỏi trợn mắt há mồm, ánh mắt đầy hoa si.
Chỉ là lời còn chưa nói xong, liền thấy Mộ Dạ Lê vậy mà lại đi qua bên cạnh Diệp Chanh.
A...không lẽ kim chủ của Diệp Chanh...
Vài người si ngốc nhìn thấy cảnh này, trong lòng liền lộp bộp sợ hãi.
Theo đó, cảm giác ghen ghét cùng hâm mộ liền lấp đầy lòng dạ.
Kim chủ sau lưng Diệp Chanh, là Mộ Dạ Lê!
Khó trách....Khó trách Diệp Chanh lập tức được Cổ Bổn nhìn trúng, hơn nữa, còn một bước thẳng lên trời, lấy được nhiều tài nguyên như vậy.
Nhưng mà, Mộ Dạ Lê không phải cùng Diệp Tử sao, sao lại cùng Diệp Chanh???
Lục Thần đôi mắt đều trơ ra, nhìn Mộ Dạ Lê đi vào, đôi mắt chớp động, lập tức tở vẻ nũng nịu, nói với Mộ Dạ Lê “Mộ thiếu, Diệp Chanh thật kiêu ngạo, chúng tôi là bạn học gặp mặt, bất quá là thăm hỏi vài câu, vậy mà cô ta lại đánh người, này không phải là ỷ lại sự cưng chiều của ngài, ở bên ngoài bôi đen xấu mặt ngài sao, để người ta biết, sau lưng cô ta là ngài, đối với thanh danh của ngài tuyệt đối là làm xấu đi.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Dạ Lê nhìn qua.
Khi đôi mắt chăm chăm nhìn mặt Lục Thần, Lục Thần hơi hơi chấn động, không biết như thế nào rõràng là trong mắt anh hoàn toàn không chút dao động, nhưng lại là cho cô dâng lên một cảm giác không tốt.
Bình luận facebook