Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183
Edit: Lựu Đạn
Diệp Chanh muốn cười “cô tìm người muốn quay phim tôi, muốn tôi bị cưỡng bức tập thể, sao cô khôngcảm thấy bản thân mình độc ác đi?”
An Khả Nhi vẻ mặt lạnh dần, cúi đầu không dám nhìn người.
Ngày đó xem ra là đã xẩy ra chuyện, nhưng mà cô ta đã thoát được.
Nhưng mà cô ta có chứng cứ gì mà nói mình.
“cô sao biết được là tôi làm, tôi căn bản là chưa có làm gì, co có chứng cứ gì sao, sao cô lại tra tấn tôi như vậy.” cô ta lại nhìn về phía Mộ Dạ Lê, “Mộ tổng, ngài phải làm chủ cho tôi, để cô ta hãm hại tôi như vậy, cô ta thật độc ác, chính là cố ý muồn làm nhục tôi, tôi…”
Mộ Dạ Lê lại thẳng lưng ngồi như cũ không động đậy.
Diệp Chanh nói “không phải bắt đầu sao? Mộ Thất.”
Mộ Thất nghe lệnh, đi lên trước tát cô ta một cái.
Lần này làm đầu cô ta muốn hôn mê luôn.
Gương mặt cũng lập tức sưng lên.
một cái tát của đàn ông, sức lực so với phụ nữ lớn hơn rất nhiều.
cô ta cảm thấy trong miệng mình đầy máu, nhìn Mộ Thất cả người run rẩy, không dám nói thêm lời nào, nhanh nhẹn nhấc chân lên, đứng tại đó, quần oán tán loạn, bộ dáng buồn cười muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Giang Úc Bạch ở phía bên trong cười cười nói “Chỉ có Diệp Chanh em thôi, mới chơi như vậy.”
Diệp Chanh nói “Người không động ta, ta không động người, ai bảo cô ta muốn đùa bỡn em.”
Diệp Chanh quay đầu lại, tiếp tục ngồi xuống.
Giang Úc Bạch cho người mở chai rượu ngon, đổ ra ly cho từng người, cùng nhau nhấp nháp.
An Khả Nhi đứng đó, không bao lâu liền thấy cả người đau nhức, chỉ là nhìn khuôn mặt sắt lạnh lẽo của Mộ Thấy trước mặt, căn bản động cũng không dám động.
Nhìn người trước mắt uống rượu chuyện trò, mà mình lại như đứa ngốc đứng ở đây, giống như thú bông để người ta nhìn, nước mắt càng lúc càng rời ồ ạt.
Thấy Mộ Dạ Lê cuối cùng cũng nhìn về phía mình, mới nức nở nói “Mộ tổng, tôi thật sự không có làm, ngài nhìn xem, cô ta hành hạ người ác độc như vậy….”
Mộ Dạ Lê cười, càng cười như vậy, người nhìn không nhịn được lạnh lẽo.
“Sao, người phụ nữ của Mộ Dạ Lê tôi mà cô còn muốn động?”
“…..”
Lòng An Khả Nhi cứng lại.
Mộ Dạ Lê lại kéo Diệp Chanh vào lòng mình lần nữa.
Diệp Chanh chống cự, Mộ Dạ Lê nắm lấy tay cô nói “Lại động đậy, em mà động là anh hôn em.”
“……”
Giang Úc Bạch giật mình nhìn Mộ Dạ Lê, ngồi một bên hô to gọi lơn “Cay mắt quá, các người không cần như vậy, kêu chúng tôi đến chình là diễn ân ái cho xem phải không?”
Mộ Dạ Lê không dao động, lại không coi ai ra gì như thường ôm Diệp Chanh trong ngực “Gọi các cậu đến không phải là để xem kịch vui hay sao, sao hả, khó coi lắm hả?”
Âu Dương cùng Giang Úc Bạch nhìn về phía trước “Đẹp, đặc biệt là lúc nãy, ai, cô ta không phải là cho rằng mình đến đây để cậu lăn lộn chứ, thật là, cậu cũng ác quá đó, để cho người ta ôm hy vọng đến, kết quả là làm cho người ta ra thế này đây.”
Bên kia, An Khả Nhi nghe thấy, càng cảm thấy đau lòng, khóc lóc thút thít, lại không cẩn thận để mũi chân chạm đất.
một cái bàn tay lại lần nữa đánh lại đây.
cô ta nhanh ngừng khóc, nhìn người trước mắt, gào to với Mộ Dạ Lê “Các người sao lại có thể làm vậy với tôi, nhà họ An tôi tốt xấu gì cũng có uy tín, danh dự, các người như vậy, cứ chờ đó….”
Diệp Chanh nghe xong lắc đầu.
Người này, dám nói như vậy trước mặt mấy người này, bây giờ, thật là không ai có thể cứu được cô ta nữa.
Quả nhiên đáy mắt Giang Úc Bạch đen lại “Ha, được được….”
Ở trước mặt họ mà còn dám nói bản thân có uy tín danh dự…
Diệp Chanh muốn cười “cô tìm người muốn quay phim tôi, muốn tôi bị cưỡng bức tập thể, sao cô khôngcảm thấy bản thân mình độc ác đi?”
An Khả Nhi vẻ mặt lạnh dần, cúi đầu không dám nhìn người.
Ngày đó xem ra là đã xẩy ra chuyện, nhưng mà cô ta đã thoát được.
Nhưng mà cô ta có chứng cứ gì mà nói mình.
“cô sao biết được là tôi làm, tôi căn bản là chưa có làm gì, co có chứng cứ gì sao, sao cô lại tra tấn tôi như vậy.” cô ta lại nhìn về phía Mộ Dạ Lê, “Mộ tổng, ngài phải làm chủ cho tôi, để cô ta hãm hại tôi như vậy, cô ta thật độc ác, chính là cố ý muồn làm nhục tôi, tôi…”
Mộ Dạ Lê lại thẳng lưng ngồi như cũ không động đậy.
Diệp Chanh nói “không phải bắt đầu sao? Mộ Thất.”
Mộ Thất nghe lệnh, đi lên trước tát cô ta một cái.
Lần này làm đầu cô ta muốn hôn mê luôn.
Gương mặt cũng lập tức sưng lên.
một cái tát của đàn ông, sức lực so với phụ nữ lớn hơn rất nhiều.
cô ta cảm thấy trong miệng mình đầy máu, nhìn Mộ Thất cả người run rẩy, không dám nói thêm lời nào, nhanh nhẹn nhấc chân lên, đứng tại đó, quần oán tán loạn, bộ dáng buồn cười muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Giang Úc Bạch ở phía bên trong cười cười nói “Chỉ có Diệp Chanh em thôi, mới chơi như vậy.”
Diệp Chanh nói “Người không động ta, ta không động người, ai bảo cô ta muốn đùa bỡn em.”
Diệp Chanh quay đầu lại, tiếp tục ngồi xuống.
Giang Úc Bạch cho người mở chai rượu ngon, đổ ra ly cho từng người, cùng nhau nhấp nháp.
An Khả Nhi đứng đó, không bao lâu liền thấy cả người đau nhức, chỉ là nhìn khuôn mặt sắt lạnh lẽo của Mộ Thấy trước mặt, căn bản động cũng không dám động.
Nhìn người trước mắt uống rượu chuyện trò, mà mình lại như đứa ngốc đứng ở đây, giống như thú bông để người ta nhìn, nước mắt càng lúc càng rời ồ ạt.
Thấy Mộ Dạ Lê cuối cùng cũng nhìn về phía mình, mới nức nở nói “Mộ tổng, tôi thật sự không có làm, ngài nhìn xem, cô ta hành hạ người ác độc như vậy….”
Mộ Dạ Lê cười, càng cười như vậy, người nhìn không nhịn được lạnh lẽo.
“Sao, người phụ nữ của Mộ Dạ Lê tôi mà cô còn muốn động?”
“…..”
Lòng An Khả Nhi cứng lại.
Mộ Dạ Lê lại kéo Diệp Chanh vào lòng mình lần nữa.
Diệp Chanh chống cự, Mộ Dạ Lê nắm lấy tay cô nói “Lại động đậy, em mà động là anh hôn em.”
“……”
Giang Úc Bạch giật mình nhìn Mộ Dạ Lê, ngồi một bên hô to gọi lơn “Cay mắt quá, các người không cần như vậy, kêu chúng tôi đến chình là diễn ân ái cho xem phải không?”
Mộ Dạ Lê không dao động, lại không coi ai ra gì như thường ôm Diệp Chanh trong ngực “Gọi các cậu đến không phải là để xem kịch vui hay sao, sao hả, khó coi lắm hả?”
Âu Dương cùng Giang Úc Bạch nhìn về phía trước “Đẹp, đặc biệt là lúc nãy, ai, cô ta không phải là cho rằng mình đến đây để cậu lăn lộn chứ, thật là, cậu cũng ác quá đó, để cho người ta ôm hy vọng đến, kết quả là làm cho người ta ra thế này đây.”
Bên kia, An Khả Nhi nghe thấy, càng cảm thấy đau lòng, khóc lóc thút thít, lại không cẩn thận để mũi chân chạm đất.
một cái bàn tay lại lần nữa đánh lại đây.
cô ta nhanh ngừng khóc, nhìn người trước mắt, gào to với Mộ Dạ Lê “Các người sao lại có thể làm vậy với tôi, nhà họ An tôi tốt xấu gì cũng có uy tín, danh dự, các người như vậy, cứ chờ đó….”
Diệp Chanh nghe xong lắc đầu.
Người này, dám nói như vậy trước mặt mấy người này, bây giờ, thật là không ai có thể cứu được cô ta nữa.
Quả nhiên đáy mắt Giang Úc Bạch đen lại “Ha, được được….”
Ở trước mặt họ mà còn dám nói bản thân có uy tín danh dự…
Bình luận facebook