• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vợ yêu, anh muốn tái hôn (2 Viewers)

  • Chương 38 - Trần Húc Diệu của kiểm toán Tinh Kỳ

Bận rộn cả một ngày, khó



khăn lắm mới tới lúc tan làm,



Hoàng Nhược Vi cầm theo túi xách



tiến vào văn phòng, nhìn tôi nói:



“Giám đốc Thẩm, tối nay cô và



tổng giám đốc Trần của kiểm toán



Tinh Kỳ ăn cơm, có cần tôi theo



cùng không?”



Tôi thất thần một lát mới nhớ



ra đã hẹn người ta, nhìn dáng vẻ



sốt ruột như có chuyện của Hoàng



Nhược Vị, tôi lắc đầu bảo: “Không



cần, cô đưa địa chỉ cho tôi, lát nữa



tôi tự đi”



Cô ấy cưỡi nói: “Cảm ơn giám



đốc Thẩm, tôi đã gửi địa chỉ vào



điện thoại của cô rồi.”



Tôi gật đầu, chống cằm híp



mắt nhìn cô ấy: “Có phải cô đang



hẹn hò không?” Tuổi của Hoàng



Nhược Vi cũng không nhỏ, theo tôi



hai năm, hình như vẫn luôn không



có động tĩnh gì, sao gần đây trên



mặt bắt đầu xuất hiện hoa đào rồi.



“Không có. Chỉ là tối nay tôi



hẹn một người bạn học cũ, bảo là



muốn họp mặt, cho nên… Nói thì




VietWriter cập nhật nhanh nhất.


nói thế, nhưng mặt con nhóc kia đã đỏ lên.



Tôi gật đầu, không nói nhiều, ý



bảo cô ấy di di.



Con người ấy mà, không giấu



được tình yêu, ngoài miệng không



nói, nhưng không giấu được ánh mắt.



Thu dọn bàn làm việc, tôi trực



tiếp lái xe tới địa chỉ mà Hoàng



Nhược Vi gửi cho tôi, vốn dĩ cho



rằng tổng giám đốc của công ty



Tỉnh Kỳ là một người đàn ông trung



niên, nhưng nhìn thấy người, tôi



ngây ra một lúc, không ngờ rằng



Trần Húc Diệu lại là một thằng



nhóc tuổi chừng hai mươi.



“Thẩm Xuân Hinh?” Nhìn thấy



tôi, Trần Húc Diệu đứng dậy khỏi



chỗ, nhìn tôi nhướng mày nói.



Tôi mỉm cười: “Tổng giám đốc



Trần?”



“Chị gọi tổng giám đốc Trần



làm gì, nghe ra vẻ quá, tôi tên Trần



Húc Diệu.” Gương mặt thanh tú



của Trần Húc Diệu lúc nói chuyện



thỉnh thoảng sẽ lộ ra hai cái lúm



đồng tiền nhỏ, rất đáng yêu, nhưng



đôi mắt sáng của anh ta lộ ra sự lõi



đời không thuộc về độ tuổi này.



Có lẽ thằng nhóc này cũng có



chút bản lĩnh.



Đi tới bàn ngồi xuống, Trần



Húc Diệu mang gương mặt khả ái



cưỡi nhìn tôi nói: “Chị muốn ăn gì,



tôi gọi cho chị.”



Há mồm đã kêu chị, đúng là



không khách sáo.



“Tôi không kén ăn.” Đáp lại



anh ta một câu, tôi đặt túi xách



trong tay sang một bên, ngước mắt



nhìn anh ta chọn món ăn.



Anh ta thành thạo chọn vài



món, sau đó tùy ý không bị trói



buộc chống cằm nhìn tôi, híp mắt



nói: “Chị à, chị đẹp hơn trong



tường tượng của tôi rất nhiều.”



Tôi nhướng mày: “Tinh Kỳ là



công ty của cậu à?” Nhìn kiểu gì tôi



cũng cảm thấy có lẽ thằng nhóc



này chỉ tầm hai mươi ba tuổi, tuy



rằng Tỉnh Kỳ không tính là lớn,



nhưng có thể được Phó Thắng



Nam nhìn trúng, chung quy vẫn có



chút bản lĩnh, một đứa bé quản lý



công ty lớn như vậy, tôi rất bất ngỡ.



Anh ta mềm nhữn gục xuống



bàn, có chút nhàm chán nói: “Đúng



vậy, lúc đại học rảnh rỗi nhàm chán



đã thành lập Tinh Kỳ, chơi đùa một



chút.” Nói tới đây, anh ta nghiêng



đầu nhìn tôi: “Chị, chúng ta nói







chuyện khác đi nhé?”



Đúng là trẻ con.



Tôi gật đầu: “Ừ, cậu muốn nói



chuyện gì?”



Anh ta lập tức hào hứng, ngồi



thẳng người nói: “Có phải chị và



ông Phó định ly hôn không?”



Tôi sửng sốt: “Ông Phó?”



Anh ta ừ một tiếng nói: “Phó



Thắng Nam đã hơn ba mươi tuổi



rồi, còn không phải ông già hả? Chị



mới hai mươi sáu, thực sự định



sống với lão già đó tới hết đời ư?”



Trong lúc nhất thời tôi bị lời nói



của anh ta làm ngạc nhiên tới mức



không biết nên nói gì, cong môi



cười hỏi: “Cậu cảm thấy rất có



hứng thú với đời sống riêng tư của



tôi à?”



“Đương nhiên” Anh ta gật



đầu, nghiêm túc nhìn tôi nói:



“Không ai nói là chị rất đẹp hả?



Nhất là khí chất, cực kỳ tốt.”



Mạch não của đứa bé này thật



đặc biệt, tôi cười, khô khốc thốt ra



hai chữ: “Cảm ơn.”



“Chị, chị cảm thấy em thế



nào? Có phải kiểu chị thích



không?” Đứa bé này không chịu ngừng.



Uống một hớp nước, tôi nhìn



anh ta, không trả lời: “Nếu giao



kiểm toán hằng năm của tập đoàn



Phó Thiên cho cậu, cậu cảm thấy



mình có thể thuận lợi hoàn thành



không?”



Thấy tôi đổi chủ đề, anh ta bĩu



môi, lại bắt đầu mềm oặt nằm sấp



xuống bàn, uề oải nói: “Chuyện làm



ăn, chờ làm mới biết được, bây giờ



chị hỏi vậy, tôi biết trả lời thế nào.”



Tôi nhíu mày, có chút không



muốn trò chuyện tiếp, mở miệng



nói: “Tập đoàn Phó Thiên vừa niêm



yết, tài chính khổng lồ, tổng giám



đốc Trần làm kiểm toán có lẽ rõ



ràng hơn tôi, một khi xuất hiện vấn



đề sẽ tạo thành tổn thất rất lớn,



năm nay tôi chịu trách nhiệm, tất



nhiên phải để ý một xíu.



Anh ta hơi nheo mắt, trong đôi



mắt đen mơ hồ lộ vài phần sáng tỏ:



“Chị cảm thấy tôi không có khả



năng kiểm toán tập đoàn Phó



Thiên?”



Tôi nhướng mày, không nói



thẳng, chỉ mỉm cười nói: “Cậu còn



trẻ đã thành lập nên kiểm toán



Tinh Kỳ, tất nhiên tôi tin năng lực



của cậu, nhưng dù sao trước giờ



chúng ta chưa từng hợp tác, cũng



không biết lẫn nhau, vì vậy tiếp



theo tập đoàn Phó Thiên sẽ tổ



chức đấu thầu, đến lúc đó phải



xem bản lĩnh của Tinh Kỳ, nếu như



cuối cùng tập đoàn Phó Thiên vẫn



giao cho Tinh Kỳ làm, như vậy tôi



hy vọng có thể hợp tác vui vẻ với



tổng giám đốc Trần.”



“Không vấn đề gì.” Vứt ra bốn



chữ, anh ta chống cằm, hơi híp mắt



nhìn tôi nói: “Hình như chị không



xem trọng tôi lắm.”



Tôi thật sự phản cảm với thái



độ tỏ ra thân thiết của anh ta, hơi



nhíu mày: “Tổng giám đốc Trần nói đùa.



“Cho là tôi trẻ tuổi?” Anh ta



đẩy đồ ăn vừa mang lên tới trước



mặt tôi, nhìn tôi rồi nói: “Chị không



cảm thấy, trẻ tuổi có sức sống hả?”



Tôi thật sự cảm thấy có chút



không nói chuyện nổi nữa, đứng



dậy bảo: “Bên tôi sẽ nhanh chóng



báo thời gian đấu thầu cho mọi



người, không còn chuyện gì nữa,



tôi đi trước đây.”



Cổ tay bị anh ta níu lại, hơi



dùng sức: “Mới đó mà đã đi rồi à”







Anh ta kéo dài giọng, ánh mắt



nhìn ra ngoài nhà hàng.



Xuất phát từ bản năng, tôi



không khỏi nhìn theo tầm mắt của



anh ta, vừa khéo chạm vào ánh



mắt trầm thấp của Phó Thắng



Nam.



Lướt qua Lâm Hạnh Nguyên ở



bên cạnh anh, tôi thu hồi ánh mắt,



cố gắng rút tay về, đứa bé này lại



dùng sức, nắm chặt lấy tôi không



bỏ.



Tôi nhíu mày, có chút không



vui nói: “Buông tay.”



“Xem trò vui với tôi đi” Nói



xong, anh ta kéo tôi trở lại chỗ ngồi,



sau đó nhấn vai tôi, nở nụ cười nhìn



Phó Thắng Nam và Lâm Hạnh



Nguyên đi tới: “Tổng giám đốc Phó,



trùng hợp quá, ngồi chung di.”



Trong lòng tôi không vui, sắc



mặt cũng lạnh xuống: “Cậu muốn



làm gì?”



“Xem trò vui.” Anh ta nói ra



mấy chữ, thuận thế ngồi xuống bên



cạnh tôi.



Phó Thắng Nam trầm mặc,



dẫn theo Lâm Hạnh Nguyên di tới,



nói: “Chị à, chị đẹp hơn trong



tường tượng của tôi rất nhiều.”



Tôi nhướng mày: “Tinh Kỳ là



công ty của cậu à?” Nhìn kiểu gì tôi



cũng cảm thấy có lẽ thằng nhóc



này chỉ tầm hai mươi ba tuổi, tuy



rằng Tỉnh Kỳ không tính là lớn,



nhưng có thể được Phó Thắng



Nam nhìn trúng, chung quy vẫn có



chút bản lĩnh, một đứa bé quản lý



công ty lớn như vậy, tôi rất bất ngỡ.



Anh ta mềm nhũn gục xuống



bàn, có chút nhàm chán nói: “Đúng



vậy, lúc đại học rảnh rỗi nhàm chán



đã thành lập Tinh Kỳ, chơi đùa một



Cổ tay bị anh ta níu lại, hơi



dùng sức: “Mới đó mà đã di rồi à.



Anh ta kéo dài giọng, ánh mắt



nhìn ra ngoài nhà hàng.



Xuất phát từ bản năng, tôi



không khỏi nhìn theo tầm mắt của



anh ta, vừa khéo chạm vào ánh



mắt trầm thấp của Phó Thắng Nam.



Lướt qua Lâm Hạnh Nguyên ở



bên cạnh anh, tôi thu hồi ánh mắt,



cố gắng rút tay về, đứa bé này lại



dùng sức, nắm chặt lấy tôi không bỏ.



Tôi nhíu mày, có chút không



ngồi đối diện chúng tôi.



Tất nhiên Lâm Hạnh Nguyên



nhìn thấy tôi, có chuyện lần trước,



lần này cô ta không tiếp tục giả vờ



nữa, lạnh lùng liếc tôi, ánh mắt cực



kỳ không thân thiện.



Cô ta không giả bộ cũng tốt,



tôi chẳng muốn nhìn bọn họ, dứt



khoát lấy điện thoại ra chơi.



Bên tai truyền đến giọng nói



thân thiện của Trần Húc Diệu:



“Tổng giám đốc Phó, chị Lâm, hai



người muốn ăn gì, để tôi gọi.”



Tôi cười, không phải vừa rồi



còn mở miệng gọi một tiếng ông



Phó à, sao bây giờ lại là tổng giám



đốc Phó rồi?



Phó Thắng Nam lãnh đạm



nhìn anh ta một cái, sau đó nhìn



sang Lâm Hạnh Nguyên hỏi:



“Muốn ăn gì?”



Bạn xem, loại thói quen khắc



sâu tận xương tủy này, cho dù thế



nào cũng không bỏ qua được.



Lâm Hạnh Nguyên nói một



câu gì cũng được, sau đó không



lên tiếng nữa, ngược lại là Trần Húc



Diệu, cứ lôi kéo tôi nói chuyện, tôi



hơi phiền, nếu không phải anh ta



chặn tôi bên trong, có lẽ tôi đã đi



luôn rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom