• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vợ yêu, anh muốn tái hôn (1 Viewer)

  • Chương 55 - Tôi là loại phụ nữ như thế nào?

“Phì!” Tiếng cười từ cửa ra vào



truyền đến, không biết hai người



Trần Húc Diệu và Kiều Cảnh Thần



xuất hiện từ lúc nào đang đứng ở



cửa ra vào.



Trần Húc Diệu nhẫn nhịn cười,



giống côn đồ nói: “ Thật xin lỗi, vừa



rồi tôi không cố ý nghe lén. Thật sự



là do các người nói chuyện âm



lượng quá lớn, tôi không kiểm chế



được nên mới cười.”



Kiều Cảnh Thần lạnh lùng liếc



tôi một cái, sắc mặt anh ta thật



không tốt. Anh ta đi đến bên người



Phó Thắng Nam đưa văn bản tài



liệu cho anh, mờ miệng nói:



“Chuyện riêng của anh, tôi không



có gì đề nói, nhưng anh không nên



để một người phụ nữ như Thẩm



Xuân Hinh ức hiếp cô ấy!”



Nói xong, sắc mặt anh ta thật



không tốt lôi kéo Lâm Hạnh



Nguyên chuẩn bị rời di.



Tôi chặn hai người họ lại, tôi



lạnh lùng nhìn Kiều Cảnh Thần một



cách nghiêm khắc: “Kiều Cảnh



Thần, anh cảm thấy Thẩm Xuân



Hinh tôi là loại phụ nữ nào?”




VietWriter cập nhật nhanh nhất.


“Ích kỷ, không từ thủ đoạn, âm



độc!” Ngược lại anh ta không keo



kiệt, rất thuận miệng nói ra mấy từ ngữ.



Tôi gật đầu cười lộ ra vài phần



châm chọc: “Làm khó tổng giám



đốc Kiều luôn quan sát tôi cần thận



như vậy. Tôi xin hỏi người trong



lòng của anh là loại phụ nữ như thế nào?”



Tôi xem nhẹ sắc mặt lộ ra của



hai người, tôi cười nói: “Phường



trộm cướp có kỹ thuật cũng là có



tài và được xem là một loại năng



lực, hình tượng tiên nữ này của cô



Lâm được rất nhiều người ưa thích.



Có thể làm cho người thích cô đến



mức khiến cho người ta dùng mọi



cách để cô làm tình nhân, ép người



nạo thai, giấu độc hãm hại người



khác, nhục nhã người khác, tất cả



những…Thứ này cũng có thể bời vì



cô nhỏ nhắn xinh xắn yếu ớt, giống



như tiên nữ hạ trần không nhiễm



bụi bần nơi trần thế lấy để che



đậy.”



“Thẩm Xuân Hinh, cô đang



nói nhăng nói cuội!” Lâm Hạnh



Nguyên khó thờ, cô ta không đề ý



hình tượng hét to vào mặt tôi.



Tôi nhướng mày: “Chó cùng



rứt giậu?”



“Đã đủ rồi!” Phó Thắng Nam



vẫn luôn im lặng không nói chuyện



nhìn Kiều Cảnh Thần nghiêm khắc



nói: “Đưa cô ấy về đi! Sau này



đừng đề cô ấy đến công ty.”



Kiều Cảnh Thần còn muốn nói



điều gì đó, nhưng bị Tuấn Anh mờ



miệng đánh gãy: mở miệng đánh



gãy: “Cảnh Thần, lát nữa anh quay



lại gặp tôi, tôi lấy cho bác Kiều một



ít thuốc, rất hữu ích đề chữa bệnh



thấp khớp.”



Trần Húc Diệu cũng nhìn về



phía Phó Thắng Nam nói: “Phó



tổng, có thì giờ rảnh không? Tâm



sựt”



Vì vậy, tự nhiên Kiểu Cảnh



Thần cũng không có gì để nói, anh



ta trừng mắt nhìn tôi sau đó dẫn



Lâm Hạnh Nguyên di.



Vì thế tôi nhìn về phía Trần



Húc Diệu nói: “Tôi tìm anh có việc!”



Thật sự có việc!



Anh ta gật đầu, nhìn thấy Trần



Húc Diệu và Phó Thắng Nam đang



nói chuyện, mỡ miệng nói: “Đi



phòng làm việc của tôi!”



Đi vào văn phòng của Trịnh



Tuấn Anh, tôi tìm được một chỗ để



ngồi xuống, tỉnh thần tôi không tốt



lắm nói: “Tôi cảm thấy chóng mặt



trong thời gian này, bả vai và xương







sống của tôi đặc biệt khó chịu.”



Anh ta ngồi sang một bên và



ra hiệu cho tôi đưa tay ra đề bắt



mạch.



Một lúc sau, anh ta rút tay về,



nhìn về phía tôi nói: “Khí huyết hư,



phổi và dạ dày đều có chứng viêm,



gần đây cô thức đêm quá nhiều,



máu cung cấp cho não không đủ,



đầu xuất hiện choáng váng là bình



thường . Gần đây cố gắng đừng



thức khuya. Ngoài ra, tư tưởng của



cô tích tụ buồn rầu, sẽ xuất hiện xu



hướng trầm cảm, vì vậy cô không



cần phải tạo áp lực quá nhiều cho



bản thân.”



Tôi gật đầu, chống cằm nhìn



anh ta nói: “Ngày mai tôi đi công



tác ð thành phố A. Có loại thuốc



ngủ nào có thể mang theo



không?”



Anh dừng một chút rồi mờ



miệng nói: “Có, nhưng đối với thai



nhi không tốt, cô vẫn nên uống



càng ít càng tốt!”



Tôi ừ một câu, cứ chịu đựng



như vậy, tôi sợ ngay cả bản thân



mình còn không sống được, huống



chi đứa bé này.



Từ văn phòng của Trịnh Tuấn



Anh đi ra, tôi đối diện với khuôn



mặt lạnh lùng của Phó Thắng Nam.



Tâm trạng tôi không tốt, thân thể



còn khó chịu hơn nên tôi không



còn sức lực đề quản lý anh.



Tôi trực tiếp bỏ qua anh chuần



bị đi, cổ tay đã bị anh giữ chặt, anh



lên tiếng, giọng nói trầm thấp từ



tính: “Em làm sao vậy?”



“Tôi không chết được.” Tôi thò



tay đưa tay anh đang nắm lấy tay



của tôi đẩy ra, đi thẳng vào thang



máy.



Trờ lại văn phòng, Hoàng



Nhược Vi lại ôm một đống văn bản



tài liệu đặt trên bàn làm việc của



tôi: “Giám đốc, nhưng… Đây là kết



quả kiểm toán gần đây của tập



đoàn Phó Thiên, cô nhìn một chút



sau đó ký tên ạ.”



Tôi gật đầu, thuận miệng nói:



“Còn Công ty An Cường bên kia



như thế nào?” Mặc dù Kiều Dương



không phải là một doanh nghiệp



lớn, nhưng dù sao cũng không thề



so với một doanh nghiệp nhỏ, bắt



đầu kiểm toán cũng không ít.



“À! Mọi chuyện diễn ra rất



thuận lợi.”



Tôi cụp con mắt xuống, bắt



đầu xem văn bản tài liệu, đột nhiên



trong đầu nghĩ đến chuyến công



tác ngày mai, tôi nhìn về phía



Hoàng Nhược Vi nói: “Ngày mai



mấy giờ vé máy bay đến thành phố



A2?”



“Năm gið sáng!” Ngừng một



chút, cô nói: “Hai ngày nữa chúng



ta dự định sẽ hoàn thành công việc



ð thành phố A, vì vậy cô hãy đi



càng sớm càng tốt, ngày mai người



của bên tín dụng sẽ đi cùng với



cô!”



Tôi gật đầu đáp lại, suy nghĩ



một chút nói: “Thành phố A bên



này tôi đi là được rồi, cô ð lại công



ty hiệp trợ hoạt động tín dụng



cùng Công ty An Cường.”



“Được!”



Mùa mưa Thành phố Giang



Ninh quá ảm đạm, hôm qua nắng



kéo dài được có vài tiếng, sau đó



lại bắt đầu mưa to.



Năm giờ chiều, sau khi đọc



xong tài liệu, cả người tôi hơi sụp



xuống, mắt khó chịu đến mức



không mở ra được, tôi phải nhð



Hoàng Nhược Vi mua cho tôi một



lọ thuốc nhỏ mắt.







Thật vất vả hoàn thành bản



tổng kết công việc thì cũng đã sáu



giờ chiều rồi.



Có lẽ là do mang thai, bụng tôi



hơi đói, tôi khép lại máy tính bèn đi



thẳng đến tòa cao ốc của công ty.



Khi tôi tan làm, tất cả nhân viên



đều đi bộ ra ngoài tòa nhà.



Trên đường đi tôi được mọi



người chào đón, tôi đáp lại bằng



một nụ cưỡi, thật vất vả ra đến đại



sảnh, tôi chọn cho mình một phần



cơm rau dưa của chuỗi cửa hàng



thức ăn nhanh bên cạnh.



Trong lúc chờ ăn tối, một vài



cô gái trẻ tuồi ăn mặc theo mốt



thời thượng đi về phía tôi, ngượng



ngùng chào hỏi tôi: “Giám đốc



Thẩm, cô cũng ăn ở đây ạ!”



Tôi gật đầu nhìn xung quanh



một vòng, tôi thật sự không thể



nhớ hết những người này, đến



cùng tôi có biết họ hay không?



Một trong những cô gái có vẻ



ngoài ưa nhìn nhìn tôi và nói:



“Giám đốc Thẩm, tôi là Lâm Gia



Hân ð Phòng Thiết kế Công nghệ



Điện tử.”



Tôi ngần người, ngược lại là



nghĩ tới, hiện tại tôi đang phụ trách



bản án Hạ Vỹ, thỉnh thoảng tôi sẽ



đi đến bộ phận thiết kế nhìn xem,



khó trách các cô ấy nhận thức tôi.



Tập đoàn Phó Thiên vô cùng



khổng lồ, ð gần Thành phố Giang



Ninh có mấy ngàn nhân viên. Tuy



họ đều làm việc trong một tòa nhà



nhưng về cơ bản họ không thể



nhìn thấy được nhau ngoại trừ



những người thân thiết.



Tôi cười yếu ớt chào hỏi cùng



mấy cô gái, sau đó tôi mang theo



bữa tối rời đi.



“Ô, hóa ra những giám đốc



điều hành hàng đầu của công ty



cũng ăn trưa như chúng ta!”



“Các giám đốc điều hành



hàng đầu của công ty cũng là con



người, vậy tại sao họ không thể ăn



hả?”



“Thu nhập hàng tháng của họ



là thu nhập của chúng ta trong vài



năm, tôi còn tường rằng bọn họ ăn



gì đó tốt hơn cơ!”



Tôi ra khỏi nhà hàng, cuộc trò



chuyện đằng sau cũng dần dần di xa.



Kỳ thật con người ta, dù thế



nào cũng cảm thấy không bằng



lòng, không có tiền thì kiếm tiền, có



tiền rồi mới lao đao xoắn xuýt trong



các mối quan hệ.



Sau một ngày mệt mỏi, tôi



bước lên xe, vừa ăn cơm tối đã



nghe thấy tiếng còi từ ngoài cửa



xe, tôi hạ cửa kính xe xuống.



Nhìn thấy một chiếc Maybach



đỗ bên cạnh xe của tôi, tôi suy nghĩ



lại một chút, những người bên



cạnh tôi dưỡng như ngoại trừ chiếc



Maybach lâu không sử dụng nằm



trong tầng hầm của biệt thự kia thì



không có người lái chiếc xe thương



hiệu này.



Không phải là không có khả



năng lái ra, chủ yếu là quá phô



trương, căn bản mọi người không



lái ra.



Trong lúc nhất thời tôi cũng



không nghĩ ra, tôi nghĩ rằng tôi



không quen biết người kia, vì vậy



tôi dứt khoát chuẩn bị quay kính xe lên.



Tôi thấy cửa kính xe Maybach



bị cuốn xuống, và vị trí bên lái lộ ra



khuôn mặt trêu chọc của Trần Húc



Diệu: “Chào người đẹp, chúng ta



cùng nhau ăn cơm được không?”



Nhàm chán!



Tôi trợn mắt nhìn khuôn mặt



trắng của anh ta, tôi nâng hộp cơm



trên tay lên và nói: “Xin lỗi, tôi ăn rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom