Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 744 - Quang minh chính đại làm phẫu thuật (1)
Hóa ra Vương Bảo Quý này vì có thể để con trai của mình có một tương lai rộng mở, thế mà bỏ ra vài trăm triệu đưa con ra bên ngoài đi học.
Khó trách tôi nói cho anh ta một trăm bảy mươi lăm triệu anh ta còn không chịu nhận, hóa ra là cảm thấy tiền quá ít. Tôi vốn còn cảm thấy kỳ lạ, anh ta đã lấy được đồ cưới của con gái rồi, trong tay cũng có chút tiên, làm sao còn tiết kiệm với mình và bọn nhỏ như vậy? Thì ra là tiêu tiên cho con trai cả rồi.
Cũng khó trách tôi tới hai lần cũng không nhìn thấy đứa bé trai kia, hắn là đã đưa người ra ngoài.
Cũng đúng, cha mẹ trên đời này đều hi vọng tương lai của con mình thuận buồm xuôi gió, có thể có một cuộc đời khác so với mình.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tiếng măng chửi bên ngoài vẫn như cũ, Vương Bảo Quý gấp đến độ không biết làm sao.
Gương mặt anh ta bối rối, hai tay nắm chặt, không ngừng run lấy, nhìn trông có chút đáng thương.
“Làm sao bây giờ? Bọn họ dự định đốt nhà chúng ta sao? Vậy phải làm sao bây giờ đây?” Người phụ nữ kia gấp gáp không biết làm sao, ả ta quay qua quay lại chỉ biết hỏi làm sao bây giờ?
Vương Bảo Quý có chút mất bình tĩnh, không biết có phải anh ta đã cùng đường rồi hay không, ánh mắt anh ta nhìn tôi có chút nhờ giúp đỡ mở miệng nói: ” Cô Thẩm, cầu xin cô giúp chúng tôi một tay!”
Tôi mím môi không vội vã mở miệng, tôi nhìn thấy một người đàn ông như anh ta lại gấp gáp không biết làm sao, thế là tôi mới mở miệng nói: “Tôi có thể giúp anh, nhưng anh phải lập tức thêm làm hộ khẩu cho mấy đứa bé khác, tôi có thể trả tiên giúp anh”
Anh ta nghe có chút do dự, còn người phụ nữ kia lại sợ sệt vội vàng nắm tay tôi, Lâm Quang Tuyến kéo ả ta ra, nhíu mày nhìn ả ta. Ả ta bị hù dọa mất mật, lui ra đằng sau mấy bước nhìn tôi có chút lo lắng nói: “Cầu xin cô Thẩm, cô hãy giúp chúng tôi một tay, chúng tôi không còn cách nào, cầu xin cô”
Lâm Quang Tuyến mím môi nhìn bọn họ nói: ” Này mọi người, cô chủ nhà chúng tôi đã nói rất rõ ràng, trên thế giới này không có bữa cơm nào miễn phí cả”
Vương Bảo Quý nhìn tôi do dự một hồi mới mở miệng nói: ” Cô Thẩm, tôi và cô khác nhau. Cô cảm thấy tôi bóc lột mấy đứa trẻ kia, hủy đi cuộc đời của bọn chúng nhưng bọn chúng đã được sinh ra trong căn nhà này thì những chuyện thế này bọn chúng đều phải chịu, ai cũng không thay đổi được.
Cô muốn tôi làm hộ khẩu cho Khả Hân, muốn cuộc phẫu thuật của Khả Hân theo đúng cách, tôi có thể đồng ý, nhưng những dứa trẻ khác thì tôi không đồng ý và cũng sẽ không đồng ý.
Vả lại, cô nhất định phải đồng ý với tôi, sau khi tôi làm hộ khẩu cho Khả Hân, cô phải trả giúp tôi các chỉ phí của Khả Hân, dù cho sau này các người dự định làm gì Khả Hân, tôi cũng sẽ không thèm hỏi đến”
Tôi nhíu mày, đột nhiên tôi ý thức được người này không ngu ngốc như trong tưởng tượng của tôi. Tất cả việc anh ta làm, nhìn qua thật thà và tham lam, nhưng thật ra anh ta đều có tính toán của mình.
Anh ta đặt mình vào vị trí vô hại và vô tội, trong lòng của anh ta rất rõ ràng hành vi mình đã làm, một khi mọi chuyện được bày ra, anh ta bị trừng phạt cũng chỉ bị tội danh một bị người nông dân đi lừa gạt mà thôi, người khác cũng sẽ đồng tình cho anh ta.
Thật sự không thể xem thường, tôi nhìn anh ta cười yếu ớt: “Anh lấy tự tin ở đâu ra thế? Anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của anh sao?” Anh ta tỉnh táo lại nhìn tôi nói: “Cô sẽ, mấy người là kẻ có tiền nên không muốn bị phiền toái.
Với lại mấy người rất quan tâm danh tiếng của mình, mấy tỷ với mấy người mà nói không nhiều, dùng mấy tỷ mua một lòng tin, mấy người rất bằng lòng.
Dù cho mấy người không đồng ý cũng không sao, chuyện cô tìm tôi bảo tôi làm hộ khẩu cho Khả Hân hẳn Tổng giám đốc Vương không biết. Nếu tôi nói chuyện này cho ông ta biết thì mạng sống của con gái cô có thể phải bị trì hoãn, khoản nợ này, cô càng tính được rõ ràng hơn cả tôi: Ha ha.
Tôi cười yếu ớt, thật đúng là bị anh ta nói trúng rồi. Quả nhiên làm người không thể nghĩ người ta ngu ngốc quá, tôi cười yếu ớt nhún vai nói: “Nếu đã như vậy thì xem ra kế hoạch của anh cũng sắp hoàn thành rồi.”
Anh ta nhìn tôi nói: “Cô Thẩm, việc này chúng tôi nói đến đây thôi, trong lòng mọi người đều đã biết rõ. Cô muốn thứ gì tôi biết, tôi muốn gì cô cũng biết, đã như thế thì tại sao chúng ta lại không nói rõ đây”
Anh ta nói không sai, cũng không có vấn đề gì, nghe tử tế cũng cảm thấy có lý. Nhưng tôi là loại người khư khư không thích cảm giác bị người ta lấy ra đùa giỡn, tôi nhìn anh ta nói: “Anh nghĩ sai rồi, quả thực Khả Hân phù hợp để cấy ghép cho con gái tôi, nhưng không đến mức không phải con bé thì không được.
Tôi chỉ không muốn tiếp tục †ìm, tiếp tục chờ mà thôi. Nhưng anh không giống vậy, chuyện của anh ngay lúc này, nếu anh không nhắc đến mà yên tâm chấp nhận những chuyện này, vậy tôi sẽ không nói thêm gì. Nhưng bây giờ anh lại nói chuyện kiểu này, tôi lại có chút không muốn hợp tác với anh nữa, dù sao người gấp hiện tại không phải tôi!”
Bên ngoài đã có người bắt đầu phá cửa rồi, cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ bị mấy người đàn ông lực lượng đập mấy cái đã rớt trên nền đất.
Người bên ngoài không cầm gậy gộc thì cũng cầm dao phay trong tay, hiển nhiên là tới đòi mạng.
Người phụ nữ kia bị dọa đến chân mềm nhũn trực tiếp khóc lóc cầu xin: “Cô Thẩm, cầu xin cô, cầu xin cô cứu lấy chúng tôi. Chúng tôi không thể làm gì được, thật sự đã không còn cách nào, chỉ cần cô chịu cứu chúng tôi, chúng tôi đều sẽ đồng ý với cô, tôi cầu xin cô mà”
Tôi mím môi động lòng trắc ẩn, nhưng lại bị Lâm Quang Tuyến ngăn cản. Chú ấy lôi kéo bảo vệ tôi ở sau lưng rồi nhìn người phụ nữ kia nói: ” Cô ấy không giúp được cô đâu, tiền bạc vốn không phải là chuyện lớn gì nhưng chuyện giết người đền mạng này thì cô ấy cũng bó tay, cô cầu cô ấy cũng vô dụng”
Chú ấy vừa nói xong là tôi đã kịp phản ứng, thế nhưng Vương Mỹ Hoa đã giết người, nếu chỉ bồi thường tiền cũng không có gì. Nhưng một mạng sống sờ sờ chỉ cần mấy trăm triệu là có thể giải quyết, như vậy thật sự quá dễ dàng.
Mới vừa rồi được Vương Bảo Quý dẫn dắt, làm lực chú ý của tôi quên đi người đã chết, làm sao bồi thường nổi cái mạng này đây? Con trai cục cưng của người ta, chỉ sợ là khó lắm.
Tôi không khỏi có chút thở dài, nếu không phải Lâm Quang Tuyến mở miệng, suýt chút tôi đã quên mất chuyện này.
Lúc này sắc mặt Vương Bảo Quý cũng khó coi, anh ta nhìn tôi nói: “Nếu tôi đồng ý làm hộ khẩu cho đám nhỏ theo lời cô Thẩm thì cô muốn cái gì, cô cứ mở miệng, tôi nhất định sẽ đồng ý với có.
Lâm Quang Tuyến nhíu mày, chú ấy mở miệng nói trước tôi một bước: “Không cần!” Nói xong thì đã nhìn lấy đã lít nha lít nhít người tiến vào, chú ấy lôi kéo tôi đứng ở một bên rồi bảo vệ tôi ở sau lưng. Người tiến vào đều là đàn ông thô kệch của nông thôn, trong căn nhà nhỏ hẹp không chen được mấy người.
Cho nên chỉ vào được mấy người đàn ông, bọn họ nhìn Vương Bảo Quý mở miệng nói: ” Vương Bảo Quý, mày trốn ở đâu rồi? Con gái của mày giết người, mau giao cô ta ra, nếu không chúng mày đừng hòng được yên ổn!”
“Anh hai, anh nói nhảm gì với anh ta thế, cứ trực tiếp tìm người để bắt con nhỏ đê tiện Vương Mỹ Hoa kia ra, sau đó giết cô ta rồi chôn cùng Quốc Phong” Nói xong đã có người bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong căn nhà nhỏ không có mấy món đồ của Vương Bảo Quý.
Không bao lâu sau, căn phòng này đã bị biến thành bãi rác. Nhưng không tìm thấy người, bọn họ lại chỉa mũi nhọn vào Vương Bảo Quý, đại khái là ghét bỏ căn phòng quá nhỏ nên bọn họ đã trực tiếp lôi người ra bên ngoài.
Khó trách tôi nói cho anh ta một trăm bảy mươi lăm triệu anh ta còn không chịu nhận, hóa ra là cảm thấy tiền quá ít. Tôi vốn còn cảm thấy kỳ lạ, anh ta đã lấy được đồ cưới của con gái rồi, trong tay cũng có chút tiên, làm sao còn tiết kiệm với mình và bọn nhỏ như vậy? Thì ra là tiêu tiên cho con trai cả rồi.
Cũng khó trách tôi tới hai lần cũng không nhìn thấy đứa bé trai kia, hắn là đã đưa người ra ngoài.
Cũng đúng, cha mẹ trên đời này đều hi vọng tương lai của con mình thuận buồm xuôi gió, có thể có một cuộc đời khác so với mình.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tiếng măng chửi bên ngoài vẫn như cũ, Vương Bảo Quý gấp đến độ không biết làm sao.
Gương mặt anh ta bối rối, hai tay nắm chặt, không ngừng run lấy, nhìn trông có chút đáng thương.
“Làm sao bây giờ? Bọn họ dự định đốt nhà chúng ta sao? Vậy phải làm sao bây giờ đây?” Người phụ nữ kia gấp gáp không biết làm sao, ả ta quay qua quay lại chỉ biết hỏi làm sao bây giờ?
Vương Bảo Quý có chút mất bình tĩnh, không biết có phải anh ta đã cùng đường rồi hay không, ánh mắt anh ta nhìn tôi có chút nhờ giúp đỡ mở miệng nói: ” Cô Thẩm, cầu xin cô giúp chúng tôi một tay!”
Tôi mím môi không vội vã mở miệng, tôi nhìn thấy một người đàn ông như anh ta lại gấp gáp không biết làm sao, thế là tôi mới mở miệng nói: “Tôi có thể giúp anh, nhưng anh phải lập tức thêm làm hộ khẩu cho mấy đứa bé khác, tôi có thể trả tiên giúp anh”
Anh ta nghe có chút do dự, còn người phụ nữ kia lại sợ sệt vội vàng nắm tay tôi, Lâm Quang Tuyến kéo ả ta ra, nhíu mày nhìn ả ta. Ả ta bị hù dọa mất mật, lui ra đằng sau mấy bước nhìn tôi có chút lo lắng nói: “Cầu xin cô Thẩm, cô hãy giúp chúng tôi một tay, chúng tôi không còn cách nào, cầu xin cô”
Lâm Quang Tuyến mím môi nhìn bọn họ nói: ” Này mọi người, cô chủ nhà chúng tôi đã nói rất rõ ràng, trên thế giới này không có bữa cơm nào miễn phí cả”
Vương Bảo Quý nhìn tôi do dự một hồi mới mở miệng nói: ” Cô Thẩm, tôi và cô khác nhau. Cô cảm thấy tôi bóc lột mấy đứa trẻ kia, hủy đi cuộc đời của bọn chúng nhưng bọn chúng đã được sinh ra trong căn nhà này thì những chuyện thế này bọn chúng đều phải chịu, ai cũng không thay đổi được.
Cô muốn tôi làm hộ khẩu cho Khả Hân, muốn cuộc phẫu thuật của Khả Hân theo đúng cách, tôi có thể đồng ý, nhưng những dứa trẻ khác thì tôi không đồng ý và cũng sẽ không đồng ý.
Vả lại, cô nhất định phải đồng ý với tôi, sau khi tôi làm hộ khẩu cho Khả Hân, cô phải trả giúp tôi các chỉ phí của Khả Hân, dù cho sau này các người dự định làm gì Khả Hân, tôi cũng sẽ không thèm hỏi đến”
Tôi nhíu mày, đột nhiên tôi ý thức được người này không ngu ngốc như trong tưởng tượng của tôi. Tất cả việc anh ta làm, nhìn qua thật thà và tham lam, nhưng thật ra anh ta đều có tính toán của mình.
Anh ta đặt mình vào vị trí vô hại và vô tội, trong lòng của anh ta rất rõ ràng hành vi mình đã làm, một khi mọi chuyện được bày ra, anh ta bị trừng phạt cũng chỉ bị tội danh một bị người nông dân đi lừa gạt mà thôi, người khác cũng sẽ đồng tình cho anh ta.
Thật sự không thể xem thường, tôi nhìn anh ta cười yếu ớt: “Anh lấy tự tin ở đâu ra thế? Anh cảm thấy tôi sẽ đồng ý với yêu cầu của anh sao?” Anh ta tỉnh táo lại nhìn tôi nói: “Cô sẽ, mấy người là kẻ có tiền nên không muốn bị phiền toái.
Với lại mấy người rất quan tâm danh tiếng của mình, mấy tỷ với mấy người mà nói không nhiều, dùng mấy tỷ mua một lòng tin, mấy người rất bằng lòng.
Dù cho mấy người không đồng ý cũng không sao, chuyện cô tìm tôi bảo tôi làm hộ khẩu cho Khả Hân hẳn Tổng giám đốc Vương không biết. Nếu tôi nói chuyện này cho ông ta biết thì mạng sống của con gái cô có thể phải bị trì hoãn, khoản nợ này, cô càng tính được rõ ràng hơn cả tôi: Ha ha.
Tôi cười yếu ớt, thật đúng là bị anh ta nói trúng rồi. Quả nhiên làm người không thể nghĩ người ta ngu ngốc quá, tôi cười yếu ớt nhún vai nói: “Nếu đã như vậy thì xem ra kế hoạch của anh cũng sắp hoàn thành rồi.”
Anh ta nhìn tôi nói: “Cô Thẩm, việc này chúng tôi nói đến đây thôi, trong lòng mọi người đều đã biết rõ. Cô muốn thứ gì tôi biết, tôi muốn gì cô cũng biết, đã như thế thì tại sao chúng ta lại không nói rõ đây”
Anh ta nói không sai, cũng không có vấn đề gì, nghe tử tế cũng cảm thấy có lý. Nhưng tôi là loại người khư khư không thích cảm giác bị người ta lấy ra đùa giỡn, tôi nhìn anh ta nói: “Anh nghĩ sai rồi, quả thực Khả Hân phù hợp để cấy ghép cho con gái tôi, nhưng không đến mức không phải con bé thì không được.
Tôi chỉ không muốn tiếp tục †ìm, tiếp tục chờ mà thôi. Nhưng anh không giống vậy, chuyện của anh ngay lúc này, nếu anh không nhắc đến mà yên tâm chấp nhận những chuyện này, vậy tôi sẽ không nói thêm gì. Nhưng bây giờ anh lại nói chuyện kiểu này, tôi lại có chút không muốn hợp tác với anh nữa, dù sao người gấp hiện tại không phải tôi!”
Bên ngoài đã có người bắt đầu phá cửa rồi, cánh cửa gỗ lung lay sắp đổ bị mấy người đàn ông lực lượng đập mấy cái đã rớt trên nền đất.
Người bên ngoài không cầm gậy gộc thì cũng cầm dao phay trong tay, hiển nhiên là tới đòi mạng.
Người phụ nữ kia bị dọa đến chân mềm nhũn trực tiếp khóc lóc cầu xin: “Cô Thẩm, cầu xin cô, cầu xin cô cứu lấy chúng tôi. Chúng tôi không thể làm gì được, thật sự đã không còn cách nào, chỉ cần cô chịu cứu chúng tôi, chúng tôi đều sẽ đồng ý với cô, tôi cầu xin cô mà”
Tôi mím môi động lòng trắc ẩn, nhưng lại bị Lâm Quang Tuyến ngăn cản. Chú ấy lôi kéo bảo vệ tôi ở sau lưng rồi nhìn người phụ nữ kia nói: ” Cô ấy không giúp được cô đâu, tiền bạc vốn không phải là chuyện lớn gì nhưng chuyện giết người đền mạng này thì cô ấy cũng bó tay, cô cầu cô ấy cũng vô dụng”
Chú ấy vừa nói xong là tôi đã kịp phản ứng, thế nhưng Vương Mỹ Hoa đã giết người, nếu chỉ bồi thường tiền cũng không có gì. Nhưng một mạng sống sờ sờ chỉ cần mấy trăm triệu là có thể giải quyết, như vậy thật sự quá dễ dàng.
Mới vừa rồi được Vương Bảo Quý dẫn dắt, làm lực chú ý của tôi quên đi người đã chết, làm sao bồi thường nổi cái mạng này đây? Con trai cục cưng của người ta, chỉ sợ là khó lắm.
Tôi không khỏi có chút thở dài, nếu không phải Lâm Quang Tuyến mở miệng, suýt chút tôi đã quên mất chuyện này.
Lúc này sắc mặt Vương Bảo Quý cũng khó coi, anh ta nhìn tôi nói: “Nếu tôi đồng ý làm hộ khẩu cho đám nhỏ theo lời cô Thẩm thì cô muốn cái gì, cô cứ mở miệng, tôi nhất định sẽ đồng ý với có.
Lâm Quang Tuyến nhíu mày, chú ấy mở miệng nói trước tôi một bước: “Không cần!” Nói xong thì đã nhìn lấy đã lít nha lít nhít người tiến vào, chú ấy lôi kéo tôi đứng ở một bên rồi bảo vệ tôi ở sau lưng. Người tiến vào đều là đàn ông thô kệch của nông thôn, trong căn nhà nhỏ hẹp không chen được mấy người.
Cho nên chỉ vào được mấy người đàn ông, bọn họ nhìn Vương Bảo Quý mở miệng nói: ” Vương Bảo Quý, mày trốn ở đâu rồi? Con gái của mày giết người, mau giao cô ta ra, nếu không chúng mày đừng hòng được yên ổn!”
“Anh hai, anh nói nhảm gì với anh ta thế, cứ trực tiếp tìm người để bắt con nhỏ đê tiện Vương Mỹ Hoa kia ra, sau đó giết cô ta rồi chôn cùng Quốc Phong” Nói xong đã có người bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong căn nhà nhỏ không có mấy món đồ của Vương Bảo Quý.
Không bao lâu sau, căn phòng này đã bị biến thành bãi rác. Nhưng không tìm thấy người, bọn họ lại chỉa mũi nhọn vào Vương Bảo Quý, đại khái là ghét bỏ căn phòng quá nhỏ nên bọn họ đã trực tiếp lôi người ra bên ngoài.
Bình luận facebook