Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 775 - Chuyện về Vương Yên Nhiên (4)
Sau đó ông ta dẫn chúng tôi vài nhà hàng,
đây là một nhà hàng được thiết kế theo phong
cách trang nhã và sang trọng, tôi và Phó Thắng
Nam chọn chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Minh Thành,
cũng không xa lắm.
Phó Thăng Nam gọi thức ăn, tôi nhìn cô gái
ngôi đối diện Thẩm Minh Thành, cô ấy trong cực
kì hiên hòa, đó là sự dịu dàng và lạnh nhạt ăn sâu
vào máu. Có thể thấy cô gái này là người khá
cứng rắn đằng sau nét hiên hòa đó.
Tôi nhìn hai người đang ngồi đó nói chuyện
với nhau, dường như Thẩm Minh Thành chẳng có
gì để nói với con gái nhà người ta và cô ấy cũng
không thuộc kiểu người nói nhiều nên hai người
cứ lắng lặng ngồi đó thưởng thức món ăn trước
mặt mình, dường như sự tôn tại của người kia
không ảnh hưởng gì nhiều.
Tôi nhìn Thẩm Minh Thành, bảo anh mau tìm
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
chuyện gì đó tâm sự với con gái người ta nhưng
anh ấy chỉ tròn mắt nhìn tôi, trông ngây thơ đến lạ
khiến tôi rất muốn đánh cho anh ấy mấy cái.
“Em gái anh hả?” Cô gái đó lên tiếng, giọng
không lớn lắm nhưng chúng tôi đều nghe rất rõ.
Tôi và Thẩm Minh Thành đều ngẩn ngơ, sau đó cô
ấy nói: “Chúng ta cùng ăn với nhau đi, thế thì náo
nhiệt hơn một chút.” Nói xong cô ấy đột ngột
đứng dậy đi tới chỗ tôi và Phó Thắng Nam.
Cô ấy vẫy tay gọi nhân viên phục vụ: “Xin lỗi,
cô có thể chuyển món từ bàn đó sang đây được
không, chúng tôi muốn ngồi cùng nhau.
Nói xong cô ấy bèn cầm túi ngồi bên cạnh tôi,
những lúc thế này thì Thẩm Minh Thành cũng
không biết phải nói thêm gì nên chuyển sang đây
ngôi cùng với chúng tôi, ánh mắt ngượng ngùng
không nói nên lời.
“Tôi là Trà Lê Nguyên, ba mươi ba tuổi, từng ly
hôn một lần, không có con, không thể sinh con
được, tạm thời đang làm việc ở đại học thủ đô với
cương vị là giáo sư, chắc mọi người cũng biết về
gia đình tôi rôi nên tôi sẽ không nói nữa, chuyện
tình cảm của tôi cũng ngắn gọn vì chỉ có chông
trước, chỉ là chúng tôi đã ly hôn nên không còn
liên quan gì tới nhau, tạm thời thu nhập một tháng
của tôi là một trăm triệu, có nhà có xe, có thể tự
nuôi bản thân mình.” Trà Lê Nguyên nói một mạch
tất cả những thông tin cần thiết rồi bình tĩnh nhìn
Thẩm Minh Thành.
Cô ấy thế này khiến chúng tôi thấy mình hơi
ngớ ngẩn và ngốc nghếch nên chần chừ một lát
thì Thẩm Minh Thành lên tiếng: “Thẩm Minh
Thành, ba mươi lăm tuổi, vẫn chưa kết hôn nhưng
có một con trai chưa tới một tuổi, có mấy công ty,
thu nhập tạm được, lco1 nhà có xe, trong lòng có
người khác, vẫn còn yêu cô ấy!”
Tôi giật mình, Thẩm Minh Thành đang làm cái
gì thế này? Yêu người khác là sao?
Trà Lê Nguyên ừ đáp lời rồi chuyển ánh mắt
sang nhìn tôi nói: “Anh ấy chỉ muốn tìm bừa một
người để kết hôn, tôi cũng thế, chúng tôi chỉ cần
một người để cuối thôi. Anh ấy cần thì vợ, cô là
người khảo sát nên có thể hỏi tôi những điều cô muốn!”
Tôi ư?
Tôi giật mình cười xấu hổ nói: “Chị hiểu lầm gì
rồi, đây là chuyện riêng của hai người nên có hợp
nhau hay không là do hai người quyết định, chúng
tôi chỉ là những người đứng ngoài cuộc nhìn vào
tôi, hai người sẽ quyết định xem có sống với nhau
không cơ mà.
Trà Lê Nguyên mím môi không lên tiếng.
Thẩm Minh Thành cũng thế, đột nhiên bọn họ
chẳng biết phải nói gì với nhau nữa.
Tôi ngu người nhìn bọn họ rồi sắp choáng
váng ngất xỉu tới nơi.
Đây lần buổi xem mắt gượng gạo nhất tôi
từng thấy, tôi thoáng chần chừ rồi nhìn hai người
nói: ‘Hay là hai người ra ngoài tìm một quán cà
phê để bàn về sở thích và những thói quen hằng
ngày khác với nhau nhé?”
“Không cần đâu, bình thường tôi chỉ ngồi đọc
sách, chẳng có sở thích gì cả! Trà Lê Nguyên lên
tiếng, thắng thắn còn hơn chữ thăng thắn
Thẩm Minh Thành nói: ‘Tôi cũng thể, bình
thường tôi hay đi tìm cố cô gái trẻ đẹp để ngủ,
cho bọn họ tiêu tiên và chẳng có sở thích gì,
nhưng cũng có hút thuốc uống rượu!”
Tôi.
Tôi hít thật sâu, hết đường để nói với hai
người này, tôi trợn mất nhìn Thẩm Minh Thành,
anh bị đứt dây thần kinh nào hả?
Nhưng tôi không ngờ là Trà Lê Nguyên lại lên
tiếng bảo: ‘Được, không xen vào việc của nhau
Tỏi ngu người
Tôi phát hiện ra hai người này là duyên trời sắp đặt.
Thấy họ như thế, tôi nghĩ mình và Phó Thắng
Nam trở nên dư thừa nên bất đầu tính bài chuồn lẹ.
Nhưng trời không thích chiều lòng người vì
Kiều Cẩn Ngôn đã xuất hiện, bên cạnh anh ta có
một cô gái trông đâu đó chừng hai mươi tuổi, mặt
mũi xinh xắn, cực kì để ý đến quần áo tóc tai và
túi xách phụ kiện, xem ra cô ấy không giống với
mấy người phụ nữ anh ta thường chơi bời
Hai người vào tới nhà hàng lập tức trông thấy
chúng tôi, có vẻ như Kiều Cân Ngôn chạy tới đây
để tìm Phó Thăng Nam, hai người chào hỏi nhau
xong thì bàn ăn trở thành bàn sáu người.
Kiều Cẩn Ngôn ngẩn ngơ nhìn Thẩm Minh
Thành nhưng chí trong nháy mắt, anh ta nhanh
chóng chào hỏi: “Tôi cứ tưởng là mình phải giới
thiệu Trà Lê Nguyên, nào ngờ anh ta lại cười nhìn
Trà Lê Nguyên nói: “Cô Lê Nguyên, trùng hợp ghê
nhé! Cô đang làm gì ở đây thể?
“Xem mắt!” Trà Lê Nguyên nói, thẳng thừng
đến nöi con người ta thấy ngượng ngùng
Kiều Cẩn Ngôn giơ tay sờ mãi, trồng hơi lúng
túng nhưng cái vẻ mặt này có gì đó sai sai.
Tôi cười nhìn Kiều Cẩn Ngôn nói: “Sao anh
Cẩn Ngôn không giới thiệu cô gái xinh đẹp đi bên
cạnh mình thế nhỉ?
Kiều Cẩn Ngôn cười cười nói: “Nhâm Hi, vợ
chưa cưới của tôi. Chỉ là một lời giới thiệu đơn giản.
Tôi hơi giật mình, trước đây tôi có nghe được
ít nhiều chuyện Kiêu Cẩn Ngôn đã có vợ chưa
cưới, nhưng là bây giờ tận mắt nhìn thấy tôi van
thấy ngạc nhiên.
Chí trong mấy ngày ngắn ngủn anh ta đã cất
đứt quan hệ với Mạc Hạnh Nguyên cực kì sạch
sẽ, nhanh chóng tìm một cô gái nhà trầm anh thế
phiệt đính hôn. Người đàn ông này trở nên lý trí thì
con đáng sợ hơn cả phụ nữ!
Nhâm Hi cười nhạt chúng tôi, thoải mái hào
phóng nói: ‘Chào mọi người!”
“Xem ra mắt nhìn người của anh Cẩn Ngôn
khá là cao, chẳng những phải có gia thế xuất thân
tốt, dáng người xinh đẹp mà còn phải trẻ tuổi,
thảo nào trước đây anh lại về nói với cha mình là
chúng ta không hợp với nhau!” Trà Lê Nguyên nói
những lời đó khiến chúng tôi chợt ngẩn ngơ
Chúng tôi không ngu nên vừa nghe là biết
chắc chắn trước đó Trà Lê Nguyên từng xem mắt
với Kiều Cấn Ngôn một lần, còn việc lý do tại sao
sau đó không thành thì đại khái là Kiều Cấn Ngôn
muốn tìm một gia đình bề thế, thích một cô gái
tuổi trẻ xinh đẹp cho nên mới đến với Nhâm Hi
thẳng thắn không còn gì để bàn cãi!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giới thượng lưu
con ông cháu cha của cái thủ đô này cũng chỉ
đến thế mà thôi, có mấy nhà cần xem mát qua lại,
chuyện này cũng hết sức bình thường,
Tôi nhìn sang Thẩm Minh thành theo bản
năng, nhưng thấy säc mặt anh ấy cực kì bình
thường, chẳng thèm để ý chút nào, xem ra anh ấy
cũng chăng quan tâm gì mấy đến Trà Lê nguyên.
“Cô Lê Nguyên cứ thích nói đùa, tôi không
phải là kiểu người thô tục như thể, có lễ tôi với cô
không thể đến với nhau vì cả hai đều không có
cùng suy nghĩ, chứ không phải là những lý do râu
ria đó. Tuy rằng tôi không trông chờ gì nhiều vào
cuộc sống này nhưng trong lòng tôi van có tình
yêu, cô Lê Nguyên lại nói thăng cho tôi biết răng
cô không có tình cảm và cũng không muốn trả giá
cho ní nên tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau
Đó chính là lý do tôi nói với cha cô như thế” Kiều
Cẩn Ngôn mở miệng giải thích đầu đuôi câu chuyện này.
Trà Lê Nguyên không nói gì, ánh mät cô ấy
vân bình tĩnh như mặt hô phẳng lặng, chắc là lúc
nấy cô ấy chỉ nhanh mồm nhanh miệng nên mới
nói ra thôi, cô ấy không quan tâm đến chuyện đó
như người ta nghĩ, thậm chí cô ấy còn chẳng quan
†âm đến bản thân mình.
Bàn về chủ đề này thật sự hơi gượng gạo.
đây là một nhà hàng được thiết kế theo phong
cách trang nhã và sang trọng, tôi và Phó Thắng
Nam chọn chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Minh Thành,
cũng không xa lắm.
Phó Thăng Nam gọi thức ăn, tôi nhìn cô gái
ngôi đối diện Thẩm Minh Thành, cô ấy trong cực
kì hiên hòa, đó là sự dịu dàng và lạnh nhạt ăn sâu
vào máu. Có thể thấy cô gái này là người khá
cứng rắn đằng sau nét hiên hòa đó.
Tôi nhìn hai người đang ngồi đó nói chuyện
với nhau, dường như Thẩm Minh Thành chẳng có
gì để nói với con gái nhà người ta và cô ấy cũng
không thuộc kiểu người nói nhiều nên hai người
cứ lắng lặng ngồi đó thưởng thức món ăn trước
mặt mình, dường như sự tôn tại của người kia
không ảnh hưởng gì nhiều.
Tôi nhìn Thẩm Minh Thành, bảo anh mau tìm
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
chuyện gì đó tâm sự với con gái người ta nhưng
anh ấy chỉ tròn mắt nhìn tôi, trông ngây thơ đến lạ
khiến tôi rất muốn đánh cho anh ấy mấy cái.
“Em gái anh hả?” Cô gái đó lên tiếng, giọng
không lớn lắm nhưng chúng tôi đều nghe rất rõ.
Tôi và Thẩm Minh Thành đều ngẩn ngơ, sau đó cô
ấy nói: “Chúng ta cùng ăn với nhau đi, thế thì náo
nhiệt hơn một chút.” Nói xong cô ấy đột ngột
đứng dậy đi tới chỗ tôi và Phó Thắng Nam.
Cô ấy vẫy tay gọi nhân viên phục vụ: “Xin lỗi,
cô có thể chuyển món từ bàn đó sang đây được
không, chúng tôi muốn ngồi cùng nhau.
Nói xong cô ấy bèn cầm túi ngồi bên cạnh tôi,
những lúc thế này thì Thẩm Minh Thành cũng
không biết phải nói thêm gì nên chuyển sang đây
ngôi cùng với chúng tôi, ánh mắt ngượng ngùng
không nói nên lời.
“Tôi là Trà Lê Nguyên, ba mươi ba tuổi, từng ly
hôn một lần, không có con, không thể sinh con
được, tạm thời đang làm việc ở đại học thủ đô với
cương vị là giáo sư, chắc mọi người cũng biết về
gia đình tôi rôi nên tôi sẽ không nói nữa, chuyện
tình cảm của tôi cũng ngắn gọn vì chỉ có chông
trước, chỉ là chúng tôi đã ly hôn nên không còn
liên quan gì tới nhau, tạm thời thu nhập một tháng
của tôi là một trăm triệu, có nhà có xe, có thể tự
nuôi bản thân mình.” Trà Lê Nguyên nói một mạch
tất cả những thông tin cần thiết rồi bình tĩnh nhìn
Thẩm Minh Thành.
Cô ấy thế này khiến chúng tôi thấy mình hơi
ngớ ngẩn và ngốc nghếch nên chần chừ một lát
thì Thẩm Minh Thành lên tiếng: “Thẩm Minh
Thành, ba mươi lăm tuổi, vẫn chưa kết hôn nhưng
có một con trai chưa tới một tuổi, có mấy công ty,
thu nhập tạm được, lco1 nhà có xe, trong lòng có
người khác, vẫn còn yêu cô ấy!”
Tôi giật mình, Thẩm Minh Thành đang làm cái
gì thế này? Yêu người khác là sao?
Trà Lê Nguyên ừ đáp lời rồi chuyển ánh mắt
sang nhìn tôi nói: “Anh ấy chỉ muốn tìm bừa một
người để kết hôn, tôi cũng thế, chúng tôi chỉ cần
một người để cuối thôi. Anh ấy cần thì vợ, cô là
người khảo sát nên có thể hỏi tôi những điều cô muốn!”
Tôi ư?
Tôi giật mình cười xấu hổ nói: “Chị hiểu lầm gì
rồi, đây là chuyện riêng của hai người nên có hợp
nhau hay không là do hai người quyết định, chúng
tôi chỉ là những người đứng ngoài cuộc nhìn vào
tôi, hai người sẽ quyết định xem có sống với nhau
không cơ mà.
Trà Lê Nguyên mím môi không lên tiếng.
Thẩm Minh Thành cũng thế, đột nhiên bọn họ
chẳng biết phải nói gì với nhau nữa.
Tôi ngu người nhìn bọn họ rồi sắp choáng
váng ngất xỉu tới nơi.
Đây lần buổi xem mắt gượng gạo nhất tôi
từng thấy, tôi thoáng chần chừ rồi nhìn hai người
nói: ‘Hay là hai người ra ngoài tìm một quán cà
phê để bàn về sở thích và những thói quen hằng
ngày khác với nhau nhé?”
“Không cần đâu, bình thường tôi chỉ ngồi đọc
sách, chẳng có sở thích gì cả! Trà Lê Nguyên lên
tiếng, thắng thắn còn hơn chữ thăng thắn
Thẩm Minh Thành nói: ‘Tôi cũng thể, bình
thường tôi hay đi tìm cố cô gái trẻ đẹp để ngủ,
cho bọn họ tiêu tiên và chẳng có sở thích gì,
nhưng cũng có hút thuốc uống rượu!”
Tôi.
Tôi hít thật sâu, hết đường để nói với hai
người này, tôi trợn mất nhìn Thẩm Minh Thành,
anh bị đứt dây thần kinh nào hả?
Nhưng tôi không ngờ là Trà Lê Nguyên lại lên
tiếng bảo: ‘Được, không xen vào việc của nhau
Tỏi ngu người
Tôi phát hiện ra hai người này là duyên trời sắp đặt.
Thấy họ như thế, tôi nghĩ mình và Phó Thắng
Nam trở nên dư thừa nên bất đầu tính bài chuồn lẹ.
Nhưng trời không thích chiều lòng người vì
Kiều Cẩn Ngôn đã xuất hiện, bên cạnh anh ta có
một cô gái trông đâu đó chừng hai mươi tuổi, mặt
mũi xinh xắn, cực kì để ý đến quần áo tóc tai và
túi xách phụ kiện, xem ra cô ấy không giống với
mấy người phụ nữ anh ta thường chơi bời
Hai người vào tới nhà hàng lập tức trông thấy
chúng tôi, có vẻ như Kiều Cân Ngôn chạy tới đây
để tìm Phó Thăng Nam, hai người chào hỏi nhau
xong thì bàn ăn trở thành bàn sáu người.
Kiều Cẩn Ngôn ngẩn ngơ nhìn Thẩm Minh
Thành nhưng chí trong nháy mắt, anh ta nhanh
chóng chào hỏi: “Tôi cứ tưởng là mình phải giới
thiệu Trà Lê Nguyên, nào ngờ anh ta lại cười nhìn
Trà Lê Nguyên nói: “Cô Lê Nguyên, trùng hợp ghê
nhé! Cô đang làm gì ở đây thể?
“Xem mắt!” Trà Lê Nguyên nói, thẳng thừng
đến nöi con người ta thấy ngượng ngùng
Kiều Cẩn Ngôn giơ tay sờ mãi, trồng hơi lúng
túng nhưng cái vẻ mặt này có gì đó sai sai.
Tôi cười nhìn Kiều Cẩn Ngôn nói: “Sao anh
Cẩn Ngôn không giới thiệu cô gái xinh đẹp đi bên
cạnh mình thế nhỉ?
Kiều Cẩn Ngôn cười cười nói: “Nhâm Hi, vợ
chưa cưới của tôi. Chỉ là một lời giới thiệu đơn giản.
Tôi hơi giật mình, trước đây tôi có nghe được
ít nhiều chuyện Kiêu Cẩn Ngôn đã có vợ chưa
cưới, nhưng là bây giờ tận mắt nhìn thấy tôi van
thấy ngạc nhiên.
Chí trong mấy ngày ngắn ngủn anh ta đã cất
đứt quan hệ với Mạc Hạnh Nguyên cực kì sạch
sẽ, nhanh chóng tìm một cô gái nhà trầm anh thế
phiệt đính hôn. Người đàn ông này trở nên lý trí thì
con đáng sợ hơn cả phụ nữ!
Nhâm Hi cười nhạt chúng tôi, thoải mái hào
phóng nói: ‘Chào mọi người!”
“Xem ra mắt nhìn người của anh Cẩn Ngôn
khá là cao, chẳng những phải có gia thế xuất thân
tốt, dáng người xinh đẹp mà còn phải trẻ tuổi,
thảo nào trước đây anh lại về nói với cha mình là
chúng ta không hợp với nhau!” Trà Lê Nguyên nói
những lời đó khiến chúng tôi chợt ngẩn ngơ
Chúng tôi không ngu nên vừa nghe là biết
chắc chắn trước đó Trà Lê Nguyên từng xem mắt
với Kiều Cấn Ngôn một lần, còn việc lý do tại sao
sau đó không thành thì đại khái là Kiều Cấn Ngôn
muốn tìm một gia đình bề thế, thích một cô gái
tuổi trẻ xinh đẹp cho nên mới đến với Nhâm Hi
thẳng thắn không còn gì để bàn cãi!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, giới thượng lưu
con ông cháu cha của cái thủ đô này cũng chỉ
đến thế mà thôi, có mấy nhà cần xem mát qua lại,
chuyện này cũng hết sức bình thường,
Tôi nhìn sang Thẩm Minh thành theo bản
năng, nhưng thấy säc mặt anh ấy cực kì bình
thường, chẳng thèm để ý chút nào, xem ra anh ấy
cũng chăng quan tâm gì mấy đến Trà Lê nguyên.
“Cô Lê Nguyên cứ thích nói đùa, tôi không
phải là kiểu người thô tục như thể, có lễ tôi với cô
không thể đến với nhau vì cả hai đều không có
cùng suy nghĩ, chứ không phải là những lý do râu
ria đó. Tuy rằng tôi không trông chờ gì nhiều vào
cuộc sống này nhưng trong lòng tôi van có tình
yêu, cô Lê Nguyên lại nói thăng cho tôi biết răng
cô không có tình cảm và cũng không muốn trả giá
cho ní nên tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau
Đó chính là lý do tôi nói với cha cô như thế” Kiều
Cẩn Ngôn mở miệng giải thích đầu đuôi câu chuyện này.
Trà Lê Nguyên không nói gì, ánh mät cô ấy
vân bình tĩnh như mặt hô phẳng lặng, chắc là lúc
nấy cô ấy chỉ nhanh mồm nhanh miệng nên mới
nói ra thôi, cô ấy không quan tâm đến chuyện đó
như người ta nghĩ, thậm chí cô ấy còn chẳng quan
†âm đến bản thân mình.
Bàn về chủ đề này thật sự hơi gượng gạo.
Bình luận facebook