Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37 Đê mê không lối thoát
-Lục tổng, tôi mang hồ sơ đến cho ngài kí đây ạ
-Lục tổng, Lục tổng
Mặc cho tiếng nói ngoài cửa cứ vang lên, Lục Lãnh Phong vẫn tiếp tục hành sự. Chiếc sơ mi của cả hai cũng bị quăng sang một bên. Được một lúc, anh rời khỏi nhũ hoa, cởi bỏ váy đen rồi đến chiếc quần lót khỏi người cô. Không thể nói lớn nên Hy Nguyệt cứ lắc đầu lia lịa cầu mong anh dừng lại
-Lục tổng, ngài có trong đó không vậy?
-Chắc ngài ấy đi đâu đó rồi, một lúc nữa đưa kí vậy
Nhận thấy tiếng bước chân từ từ nhỏ dần, Hy Nguyệt bỏ tay khỏi miệng lúc này cô mới dám lên tiếng, một tay vẫn cứ che phần ngực đã bị anh nắn bóp đỏ ửng hết cả
-Dừng lại đi, hà cớ gì anh phải hạ nhục tôi ngay tại công ty
-Bây giờ mà cô vẫn kêu tôi dừng lại. Quá trễ rồi
Dứt lời, Lục Lãnh Phong kéo khóa quần âu đen rồi đến quần nhỏ, anh không cởi hoàn toàn mà chỉ kéo nó xuống bắp đùi giải phóng cho cậu nhỏ đã ngóc đầu từ nãy đến giờ
Anh tách hai chân cố vòng qua thắt lưng, trực tiếp đâm vào nơi cấm địa, cảm giác vừa ẩm ướt vừa thắt chặt càng làm anh đê mê không lối thoát
-Bên dưới đã ướt như này rồi mà còn bảo tôi dừng lại
Sao Lục Lãnh Phong có thể nói ra mấy lời như vậy chứ. Hy Nguyệt cắn chặt môi dưới để không phát ra những âm thanh nhuốm màu hoan ải
Anh cứ thế luân động nơi cấm địa lúc nhanh lúc chậm. Bên dưới cử thế thắt chặt lấy "tiểu Phong Phong" làm anh như muốn phát điện, bóp lấy bờ mông căng tròn mà di chuyển nhanh hơn
-Ngoan ngoãn hầu hạ tôi một chút đi, nếu vui nói không chừng sẽ trừ nợ cho cô đấy
Thì ra đối với anh, Hy Nguyệt là hạng gái rẻ tiền đó. Chẳng qua trong mắt Lục Lãnh Phong cô cũng chỉ là món đồ chơi cho anh phát tiết thôi
Nước mắt ướt đẫm gò má, kháng cự không được cô chỉ biết nức nở vô vọng
Để tiện, anh mau ra khỏi người tôi, đồ khốn nạn ra khỏi người tôi ngay, ra khỏi người tôi
Anh không bỏ tai lời cô nói mà cứ ra vào nơi đó luân động không ngừng. Bàn tay hư hỏng lại tìm đến đôi gò bồng một lần nữa xoa nắn. Tầm mười lăm phút sau, tiếng gõ cửa lại vang lên
Lục tổng, tôi là Tiểu Giang đây. Sắp đến giờ họp cổ đông rồi
Anh chẳng vội lên tiếng trả lời, cứ tiếp tục xoa nắn nơi đẫy đà đến mức mềm nhũn. Vài giọt mồ hôi đọng trên trán, tóc đã che khuất nửa gương mặt xinh đẹp. Hy Nguyệt cắn chặt môi, xoay đầu sang một bên tránh né ánh mắt của anh, cô chẳng còn sức để la hét hay cầu xin nữa rồi cứ nằm im lặng mặc kệ cho anh phát tiết
-Lục tổng còn mười phút nữa là đến buổi họp rồi, ngài có ở trong đó không Lục tổng
Được rồi cậu đến phòng họp trước đi một lát tối sẽ tới
-Dạ? à vâng vâng
Sau khi nghe Lục Lãnh Phong nói Tiểu Giang cũng rời đi đến phòng họp. Anh bể xốc Hy Nguyệt ngồi lên đùi mình theo phản xa chân cô quắp chặt lấy hông anh, tư thế khiến người khác phải đỏ mặt
Nơi đẫy đà bị ép vào ngực anh đến biến dạng. Bàn tay hư hỏng lại sờ soạng khắp tấm lưng trắng ngần của cô. Vật đàn ông mạnh mẽ kia lại một lần nữa đi vào cơ thể cô tiến hành chạy nước rút
Sau một hồi chuyển động thân thể, anh bắn hết thứ chất lỏng trắng đục vào bên trong người cô rồi đỡ người Hy Nguyệt nằm ra sô pha. Lục Lãnh Phong mặc quần áo, thắt lại cà vạt, cô thì cứ nằm đó như người vô hồn, chẳng còn sức lực
Lục Lãnh Phong đành phải mặc lại quần áo cho Hy Nguyệt những chiếc áo sơ mi đã hỏng hết nút rồi không thể cài lại được nữa. Sau đó anh cởi áo vest đen ra để lại cho cô, mở cửa đi về phía phòng họp không nói thêm câu nào
-Hức..hức...hức
Tiếng cửa phòng đóng lại thứ nước mặn chát kia lại một lần nữa trào ra, vì nghiêng sang một bên nên nước mắt cứ thế trượt dài qua sống mũi rồi rơi xuống
Sau cuộc hoan ái vừa rồi hai chân thon dài cứ run run liên hồi. Khuôn mặt tái nhợt không còn sức sống bây giờ trông cô khó coi vô cùng
Vừa rồi ở Lục gia anh còn rất ôn nhu cơ mà sao về công ty lại trở thành người khác. Nội Phong còn nói cô nhất định sẽ thay đổi được tính tình của anh nhưng mà xem ra không được rồi
Chẳng qua cô chỉ nói chuyện với Chu Kiệt tươi cười theo phép lịch sự, chưa hề vượt quá giới hạn. Vậy mà Lục Lãnh Phong sắc mặt khó coi đè cô ra chiếm hữu
Chẳng qua cũng vì mặt mũi thôi. Mang danh thiếu phu nhân lại đi cười cười nói nói với kẻ khác, anh sợ mất thể diện với nhân viên nên mới điên cuồng chiếm hữu cô như vậy. Chắc chắn là vậy!!! Chỉ còn lý do đó là thuyết phục nhất thôi
Cuộc họp kéo dài gần một tiếng cuối cùng cũng kết thúc. Anh và Tiểu Giang quay lại phòng, đang cầm nắm cưới định mở ra thì sực nhớ Hy Nguyệt đang ở trong đó
-Lục tổng, Lục tổng
Mặc cho tiếng nói ngoài cửa cứ vang lên, Lục Lãnh Phong vẫn tiếp tục hành sự. Chiếc sơ mi của cả hai cũng bị quăng sang một bên. Được một lúc, anh rời khỏi nhũ hoa, cởi bỏ váy đen rồi đến chiếc quần lót khỏi người cô. Không thể nói lớn nên Hy Nguyệt cứ lắc đầu lia lịa cầu mong anh dừng lại
-Lục tổng, ngài có trong đó không vậy?
-Chắc ngài ấy đi đâu đó rồi, một lúc nữa đưa kí vậy
Nhận thấy tiếng bước chân từ từ nhỏ dần, Hy Nguyệt bỏ tay khỏi miệng lúc này cô mới dám lên tiếng, một tay vẫn cứ che phần ngực đã bị anh nắn bóp đỏ ửng hết cả
-Dừng lại đi, hà cớ gì anh phải hạ nhục tôi ngay tại công ty
-Bây giờ mà cô vẫn kêu tôi dừng lại. Quá trễ rồi
Dứt lời, Lục Lãnh Phong kéo khóa quần âu đen rồi đến quần nhỏ, anh không cởi hoàn toàn mà chỉ kéo nó xuống bắp đùi giải phóng cho cậu nhỏ đã ngóc đầu từ nãy đến giờ
Anh tách hai chân cố vòng qua thắt lưng, trực tiếp đâm vào nơi cấm địa, cảm giác vừa ẩm ướt vừa thắt chặt càng làm anh đê mê không lối thoát
-Bên dưới đã ướt như này rồi mà còn bảo tôi dừng lại
Sao Lục Lãnh Phong có thể nói ra mấy lời như vậy chứ. Hy Nguyệt cắn chặt môi dưới để không phát ra những âm thanh nhuốm màu hoan ải
Anh cứ thế luân động nơi cấm địa lúc nhanh lúc chậm. Bên dưới cử thế thắt chặt lấy "tiểu Phong Phong" làm anh như muốn phát điện, bóp lấy bờ mông căng tròn mà di chuyển nhanh hơn
-Ngoan ngoãn hầu hạ tôi một chút đi, nếu vui nói không chừng sẽ trừ nợ cho cô đấy
Thì ra đối với anh, Hy Nguyệt là hạng gái rẻ tiền đó. Chẳng qua trong mắt Lục Lãnh Phong cô cũng chỉ là món đồ chơi cho anh phát tiết thôi
Nước mắt ướt đẫm gò má, kháng cự không được cô chỉ biết nức nở vô vọng
Để tiện, anh mau ra khỏi người tôi, đồ khốn nạn ra khỏi người tôi ngay, ra khỏi người tôi
Anh không bỏ tai lời cô nói mà cứ ra vào nơi đó luân động không ngừng. Bàn tay hư hỏng lại tìm đến đôi gò bồng một lần nữa xoa nắn. Tầm mười lăm phút sau, tiếng gõ cửa lại vang lên
Lục tổng, tôi là Tiểu Giang đây. Sắp đến giờ họp cổ đông rồi
Anh chẳng vội lên tiếng trả lời, cứ tiếp tục xoa nắn nơi đẫy đà đến mức mềm nhũn. Vài giọt mồ hôi đọng trên trán, tóc đã che khuất nửa gương mặt xinh đẹp. Hy Nguyệt cắn chặt môi, xoay đầu sang một bên tránh né ánh mắt của anh, cô chẳng còn sức để la hét hay cầu xin nữa rồi cứ nằm im lặng mặc kệ cho anh phát tiết
-Lục tổng còn mười phút nữa là đến buổi họp rồi, ngài có ở trong đó không Lục tổng
Được rồi cậu đến phòng họp trước đi một lát tối sẽ tới
-Dạ? à vâng vâng
Sau khi nghe Lục Lãnh Phong nói Tiểu Giang cũng rời đi đến phòng họp. Anh bể xốc Hy Nguyệt ngồi lên đùi mình theo phản xa chân cô quắp chặt lấy hông anh, tư thế khiến người khác phải đỏ mặt
Nơi đẫy đà bị ép vào ngực anh đến biến dạng. Bàn tay hư hỏng lại sờ soạng khắp tấm lưng trắng ngần của cô. Vật đàn ông mạnh mẽ kia lại một lần nữa đi vào cơ thể cô tiến hành chạy nước rút
Sau một hồi chuyển động thân thể, anh bắn hết thứ chất lỏng trắng đục vào bên trong người cô rồi đỡ người Hy Nguyệt nằm ra sô pha. Lục Lãnh Phong mặc quần áo, thắt lại cà vạt, cô thì cứ nằm đó như người vô hồn, chẳng còn sức lực
Lục Lãnh Phong đành phải mặc lại quần áo cho Hy Nguyệt những chiếc áo sơ mi đã hỏng hết nút rồi không thể cài lại được nữa. Sau đó anh cởi áo vest đen ra để lại cho cô, mở cửa đi về phía phòng họp không nói thêm câu nào
-Hức..hức...hức
Tiếng cửa phòng đóng lại thứ nước mặn chát kia lại một lần nữa trào ra, vì nghiêng sang một bên nên nước mắt cứ thế trượt dài qua sống mũi rồi rơi xuống
Sau cuộc hoan ái vừa rồi hai chân thon dài cứ run run liên hồi. Khuôn mặt tái nhợt không còn sức sống bây giờ trông cô khó coi vô cùng
Vừa rồi ở Lục gia anh còn rất ôn nhu cơ mà sao về công ty lại trở thành người khác. Nội Phong còn nói cô nhất định sẽ thay đổi được tính tình của anh nhưng mà xem ra không được rồi
Chẳng qua cô chỉ nói chuyện với Chu Kiệt tươi cười theo phép lịch sự, chưa hề vượt quá giới hạn. Vậy mà Lục Lãnh Phong sắc mặt khó coi đè cô ra chiếm hữu
Chẳng qua cũng vì mặt mũi thôi. Mang danh thiếu phu nhân lại đi cười cười nói nói với kẻ khác, anh sợ mất thể diện với nhân viên nên mới điên cuồng chiếm hữu cô như vậy. Chắc chắn là vậy!!! Chỉ còn lý do đó là thuyết phục nhất thôi
Cuộc họp kéo dài gần một tiếng cuối cùng cũng kết thúc. Anh và Tiểu Giang quay lại phòng, đang cầm nắm cưới định mở ra thì sực nhớ Hy Nguyệt đang ở trong đó
Bình luận facebook