Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-23
Chương 13.2
Chương 13.2
Tiểu Nghê đưa tay lau nước mắt, nắm chặt điện thoại, đưa lên trước mặt Lãnh gia, “Điện thoại của tôi hỏng rồi.”
Lãnh gia nhìn lại, “Muốn tôi bồi thường cho cô?”
Tiểu Nghê vừa muốn nói chuyện, Lãnh gia liền không nhanh không chậm lấy điện thoại từ túi quần mình ra.
Một màu đen, một trắng, một lớn, một nhỏ.
“Vừa rôi tôi cứu cô một mạng, tài sản cá nhân của tôi bị tổn thất vậy tính như thế nào?”
Tiểu Nghê trừng lớn mắt, “Anh không phải muốn tôi bồi thường cho anh chứ?”
Cô là học trò nghèo, nào có tiền chứ? Hơn nữa, nhìn điện thoại trong tay Lãnh gia, a…đây là đồ cổ từ thời nào chứ?
Xấu có chút xấu nhưng nhìn qua rất khí phách.
Kích cỡ của máy nhanh chóng hạ gục điện thoại trong tay cô.
Sắc mặt Lãnh gia lạnh băng, “Có hai cách, thứ nhất, tôi bồi thường cho cô, cô bồi thường cho tôi, xử lý công bằng; thứ hai, tôi tự nhận mình xui xẻo không truy cứu nữa, đi đi.
Tiểu Nghê sửng sốt ba giây, choáng váng, tham gia quân đội liền thong minh vậy sao? Lại còn so đo tính toán với trẻ con?
Cân nhắc lợi hại, Tiểu Nghê liền quyết định giải quyết trong hòa bình.
“Được rồi, được rồi, điện thoại không tính, tôi không chấp nhặt với anh nữa, nhưng mà, có một việc….”
Lãnh Dạ Thần không kiên nhẫn, “Còn có việc gì?”
Chương 13.2
Tiểu Nghê đưa tay lau nước mắt, nắm chặt điện thoại, đưa lên trước mặt Lãnh gia, “Điện thoại của tôi hỏng rồi.”
Lãnh gia nhìn lại, “Muốn tôi bồi thường cho cô?”
Tiểu Nghê vừa muốn nói chuyện, Lãnh gia liền không nhanh không chậm lấy điện thoại từ túi quần mình ra.
Một màu đen, một trắng, một lớn, một nhỏ.
“Vừa rôi tôi cứu cô một mạng, tài sản cá nhân của tôi bị tổn thất vậy tính như thế nào?”
Tiểu Nghê trừng lớn mắt, “Anh không phải muốn tôi bồi thường cho anh chứ?”
Cô là học trò nghèo, nào có tiền chứ? Hơn nữa, nhìn điện thoại trong tay Lãnh gia, a…đây là đồ cổ từ thời nào chứ?
Xấu có chút xấu nhưng nhìn qua rất khí phách.
Kích cỡ của máy nhanh chóng hạ gục điện thoại trong tay cô.
Sắc mặt Lãnh gia lạnh băng, “Có hai cách, thứ nhất, tôi bồi thường cho cô, cô bồi thường cho tôi, xử lý công bằng; thứ hai, tôi tự nhận mình xui xẻo không truy cứu nữa, đi đi.
Tiểu Nghê sửng sốt ba giây, choáng váng, tham gia quân đội liền thong minh vậy sao? Lại còn so đo tính toán với trẻ con?
Cân nhắc lợi hại, Tiểu Nghê liền quyết định giải quyết trong hòa bình.
“Được rồi, được rồi, điện thoại không tính, tôi không chấp nhặt với anh nữa, nhưng mà, có một việc….”
Lãnh Dạ Thần không kiên nhẫn, “Còn có việc gì?”
Bình luận facebook