Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-4
Chương 3.2: Vô lại? Không phải chú đã biết từ lâu rồi à!
Chương 3.2: Vô lại? Không phải chú đã biết từ lâu rồi à!
“Tha cho em á? Nằm mơ đi!” Lãnh Dạ Thần hừ lạnh một tiếng, Thịnh Hạ định dùng một câu không nhẹ không nặng xóa sạch quá khứ sao? Thịnh Hạ đang nằm mơ sao!
Tô Thịnh Hạ nhìn trộm Lãnh Dạ Thần, đôi mắt Lãnh Dạ Thần sâu không thấy đáy, giống như một chiếc giếng cổ rất rất sâu “Chẳng lẽ, trong lòng chú nhớ thương cháu sao? Ui, không phải 5 năm nay chú vẫn mong cháu quay lại như xưa chứ? Chú biến thành tình thánh từ lúc nào vậy?”
“Câm miệng!”
Lãnh Dạ Thần nắm tay thật chặt, trong không khí vang lên tiếng khớp xương răng rắc.
“Chú ba, thiên hạ này nơi nào chẳng có cỏ thơm, chú nhớ thương mãi một người mà làm gì? Đừng vì một cái cây, mà bỏ qua cả một cánh rừng chứ.”
Tô Thịnh Hạ nghịch ngợm cười cười, mặt mày đầy trào phúng.
Lãnh Dạ Thần cười lạn, “Ít nói nhảm đi, 5 năm nay, em đi đâu vậy?”
Bắt đầu tra hỏi vấn đề mấu chốt rồi đây.
“Thế giới lơn như vậy, đi chỗ nào chẳng được. Nêu chú muốn nghe cháu kể lại, thì phải nghe suốt đêm mới hết đó. Cháu còn phải về nhà nữa, chú tự chơi một mình đi, cháu không theo nổi.” Tô Thịnh Hạ cười tủm tỉm, giống như lúc mười tám tuổi, làm người nhìn tức anh ách.
“Mẹ em đã giao em cho anh, là đã không tính cho em về rồi.” Lãnh Dạ Thần lạnh lùng chặn đứng Tô Thịnh Hạ.
Tô Thịnh Hạ chọc chọc cơ bụng Lãnh Dạ Thần “Đó là do mẹ cháu không biết chuyện gì thôi, nếu như mẹ cháu thấy chúng ta như vậy, mẹ cháu sẽ đánh nát đầu chú ra!”
Nói xong, Tô Thịnh Hạ lại dùng tay đẩy Lãnh Dạ Thần ra xa thêm.
Lãnh Dạ Thần túm chặt lấy tay Tô Thịnh Hạ, nhìn Tô Thịnh Hạ bằng ánh mắt lạnh như bang “Sợ gì chứ? Không để mẹ em phát hiện ra không phải là được rồi sao?”
Tô Thịnh Hạ nhíu mày lại, cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ một người, chính là mẹ cô, cô là báu vật trong tay mẹ, mẹ cũng là người cô muốn bảo vệ, nếu làm mẹ cô đau lòng, thì cô tình nguyện chết đi còn hơn.
“Vậy cũng không được, cuộc đời không ai biết trước được điều gì, chú ba hôm nay không phải là chú ba ngày xưa, mà cháu của ngày hôm nay cũng không phải là cháu của ngày xưa nữa.”
Lãnh Dạ Thần híp mắt lại “Muốn nói cái gì, thì nói thẳng ra đi, đừng quanh co lòng vòng nữa!”
Tô Thịnh Hạ thở dài một hơi “Vậy cũng được! Nếu chú sảng khoái như thế, thì cháu cũng không ngượng ngùng nữa.”
Tô Thịnh Hạ với tay lấy túi xách bị ném trên sô pha kia, nhưng không với tới “Chú ba lấy giúp cháu với.”
Lãnh Dạ Thần duỗi tay ra, lấy túi xách qua.
“Cảm ơn, chú ba.”
Lãnh Dạ Thần hầu kết nhúc nhích, Thịnh Hạ một tiếng một gọi chú ba, làm máu anh như sôi trào.
Vừa nghịch ngợm, vừa vô lại, vừa uyển chuyển, là rung động từ ký ức sâu thẳm.
Tô Thịnh Hạ mở khóa kéo, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ bằng nhung màu đen “Cạch” mở ra.
Bên trong, là một chiếc nhẫn kim cương.
Chiếc nhẫn làm bằng bạch kim, gắn một viên kim cương to kinh người.
Mắt Lãnh Dạ Thần như nổi lửa, gằn từng chữ từ trong họng “Đây là cái gì!”
Tô Thịnh Hạ nằm ở dưới người Lãnh Dạ Thần, ngượng ngùng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út, sau đó xòe tay ra cho Lãnh Dạ Thần xem “Đẹp không ạ? Chú ba, đây là nhẫn đính hôn của cháu đó.”
Lãnh Dạ Thần bỗng nhiên dí sạt mặt xuống, nắm lấy cằm Tô Thịnh Hạ, gầm nhẹ y như Tử Thần “Em nói cái gì?!”
Lệ khí, che trời lấp đất, như thủy triều dâng lên!
Điểm mấu chốt này, bị dẫm đạp triệt để.
Tô Thịnh Hạ vẫn hồn nhiên, thưởng thức chiếc nhẫn trên tay, sường như rất thích nó “Chú chưa thấy bao giờ sao? Đây là nhẫn đính hôn đó! Á! Quên mất chưa nói với chú, cháu sắp đính hôn rồi.”
Chương 3.2: Vô lại? Không phải chú đã biết từ lâu rồi à!
“Tha cho em á? Nằm mơ đi!” Lãnh Dạ Thần hừ lạnh một tiếng, Thịnh Hạ định dùng một câu không nhẹ không nặng xóa sạch quá khứ sao? Thịnh Hạ đang nằm mơ sao!
Tô Thịnh Hạ nhìn trộm Lãnh Dạ Thần, đôi mắt Lãnh Dạ Thần sâu không thấy đáy, giống như một chiếc giếng cổ rất rất sâu “Chẳng lẽ, trong lòng chú nhớ thương cháu sao? Ui, không phải 5 năm nay chú vẫn mong cháu quay lại như xưa chứ? Chú biến thành tình thánh từ lúc nào vậy?”
“Câm miệng!”
Lãnh Dạ Thần nắm tay thật chặt, trong không khí vang lên tiếng khớp xương răng rắc.
“Chú ba, thiên hạ này nơi nào chẳng có cỏ thơm, chú nhớ thương mãi một người mà làm gì? Đừng vì một cái cây, mà bỏ qua cả một cánh rừng chứ.”
Tô Thịnh Hạ nghịch ngợm cười cười, mặt mày đầy trào phúng.
Lãnh Dạ Thần cười lạn, “Ít nói nhảm đi, 5 năm nay, em đi đâu vậy?”
Bắt đầu tra hỏi vấn đề mấu chốt rồi đây.
“Thế giới lơn như vậy, đi chỗ nào chẳng được. Nêu chú muốn nghe cháu kể lại, thì phải nghe suốt đêm mới hết đó. Cháu còn phải về nhà nữa, chú tự chơi một mình đi, cháu không theo nổi.” Tô Thịnh Hạ cười tủm tỉm, giống như lúc mười tám tuổi, làm người nhìn tức anh ách.
“Mẹ em đã giao em cho anh, là đã không tính cho em về rồi.” Lãnh Dạ Thần lạnh lùng chặn đứng Tô Thịnh Hạ.
Tô Thịnh Hạ chọc chọc cơ bụng Lãnh Dạ Thần “Đó là do mẹ cháu không biết chuyện gì thôi, nếu như mẹ cháu thấy chúng ta như vậy, mẹ cháu sẽ đánh nát đầu chú ra!”
Nói xong, Tô Thịnh Hạ lại dùng tay đẩy Lãnh Dạ Thần ra xa thêm.
Lãnh Dạ Thần túm chặt lấy tay Tô Thịnh Hạ, nhìn Tô Thịnh Hạ bằng ánh mắt lạnh như bang “Sợ gì chứ? Không để mẹ em phát hiện ra không phải là được rồi sao?”
Tô Thịnh Hạ nhíu mày lại, cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ một người, chính là mẹ cô, cô là báu vật trong tay mẹ, mẹ cũng là người cô muốn bảo vệ, nếu làm mẹ cô đau lòng, thì cô tình nguyện chết đi còn hơn.
“Vậy cũng không được, cuộc đời không ai biết trước được điều gì, chú ba hôm nay không phải là chú ba ngày xưa, mà cháu của ngày hôm nay cũng không phải là cháu của ngày xưa nữa.”
Lãnh Dạ Thần híp mắt lại “Muốn nói cái gì, thì nói thẳng ra đi, đừng quanh co lòng vòng nữa!”
Tô Thịnh Hạ thở dài một hơi “Vậy cũng được! Nếu chú sảng khoái như thế, thì cháu cũng không ngượng ngùng nữa.”
Tô Thịnh Hạ với tay lấy túi xách bị ném trên sô pha kia, nhưng không với tới “Chú ba lấy giúp cháu với.”
Lãnh Dạ Thần duỗi tay ra, lấy túi xách qua.
“Cảm ơn, chú ba.”
Lãnh Dạ Thần hầu kết nhúc nhích, Thịnh Hạ một tiếng một gọi chú ba, làm máu anh như sôi trào.
Vừa nghịch ngợm, vừa vô lại, vừa uyển chuyển, là rung động từ ký ức sâu thẳm.
Tô Thịnh Hạ mở khóa kéo, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ bằng nhung màu đen “Cạch” mở ra.
Bên trong, là một chiếc nhẫn kim cương.
Chiếc nhẫn làm bằng bạch kim, gắn một viên kim cương to kinh người.
Mắt Lãnh Dạ Thần như nổi lửa, gằn từng chữ từ trong họng “Đây là cái gì!”
Tô Thịnh Hạ nằm ở dưới người Lãnh Dạ Thần, ngượng ngùng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út, sau đó xòe tay ra cho Lãnh Dạ Thần xem “Đẹp không ạ? Chú ba, đây là nhẫn đính hôn của cháu đó.”
Lãnh Dạ Thần bỗng nhiên dí sạt mặt xuống, nắm lấy cằm Tô Thịnh Hạ, gầm nhẹ y như Tử Thần “Em nói cái gì?!”
Lệ khí, che trời lấp đất, như thủy triều dâng lên!
Điểm mấu chốt này, bị dẫm đạp triệt để.
Tô Thịnh Hạ vẫn hồn nhiên, thưởng thức chiếc nhẫn trên tay, sường như rất thích nó “Chú chưa thấy bao giờ sao? Đây là nhẫn đính hôn đó! Á! Quên mất chưa nói với chú, cháu sắp đính hôn rồi.”